The Peace Seekers
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • Master's Wonders
      • While On The Path
      • Quan Yin Method
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Jokes
      • Other Stories
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • Music & Arts >
      • Music & Dramas
      • Arts & Photography
  • LINKS
    • Bài Giảng Phụ Đề Âu Lạc
    • Peaceseekers - Persian
    • Supreme Master Televison
    • Eden Rules
    • News Magazine

Master Heard Us !

3/31/2016

 
By Sister Initiate Li Yuhan, Taipei, Formosa
News #94


One of my neighbors likes to come to our home and watch Master's videotaped lectures and listen to Her teachings. During a visit one day, she suddenly told me, "Your son can get married now!" I replied that the time had not come, but she suggested that we enquire about it at a community temple of the Mother Goddess who was known to always answer prayers. The temple accepts symbolic charges and donations are welcome. I was not very convinced at the time. Days later, on the way to group meditation, I brought this matter up with my husband, also an initiate, who thought it might be worth a try.
 
In the videotaped lecture that was shown before group meditation that evening, Master said, "When we practice the Quan Yin Method, everything becomes very clear. We should not be superstitious, but some of you do not have enough faith. You seek out a medium, worship the Earth deity, and pray to local gods. You have an 'Earth Goddess' right here, yet you go worship the Earth god." 
 
I was astonished! Master is with us every moment! We should absorb and put into action Master's teachings in order to make us more strong and stable and not to disappoint Master. Otherwise, we can not even pass the smallest test.
 
On our way home that evening, I asked my husband whether he had heard what Master said. He replied, "Yes! Master's words make us contemplate. She heard everything we said on our way here. It is just too miraculous, too mystical!" 


Sư Phụ Nghe Thấy Rồi!

Sư tỷ Lý Dục Trinh, Đài Bắc, Formosa
 
Một trong những người hàng xóm của tôi thích tới nhà tôi và coi băng thâu hình thuyết giảng của Sư Phụ. Có một ngày, đang ở nhà tôi, đột nhiên bà ấy nói với tôi: "Bây giờ con trai của bà có thể kết hôn!" Tôi nói với bà là duyên phận của cháu chưa tới, nhưng bà đề nghị tôi hãy đến ngôi chùa Vương Mẫu Nương Nương gần đây để hỏi xem sao. Chùa nhận một giá tượng trưng và mọi cúng dường đều tùy hỷ. Lúc đó tôi không mấy gì để ý.
 
Mấy ngày sau, trên đường đến cộng tu, tôi đem lời nói của bà hàng xóm ra kể cho chồng tôi (cũng là đồng tu) nghe. Lúc đó chồng tôi trả lời hãy thử xem sao. Mỗi buổi cộng tu đều có chiếu băng thâu hình khai thị của Sư Phụ. Buổi tối hôm đó, Sư Phụ khai thị rằng: "Khi chúng ta tu pháp môn Quán Âm, bất cứ điều gì cũng hiểu rất rõ ràng, không nên mê tín. Nhưng có một số quý vị không đủ niềm tin, động một chút là đi tìm đồng tử, lạy thổ địa, cầu thần mọi nơi. Quý vị có một bà thổ địa ở đây, còn chạy đi lạy ông thổ địa." Tôi nghe qua mà ngạc nhiên! Sư Phụ từng giây từng phút đều ở bên cạnh chúng ta! Chúng ta phải thật cẩn thận từng lời nói và hành động, phải luôn đem lời dạy dỗ của Sư Phụ vào hành động để thêm vững mạnh, không làm Sư Phụ thất vọng, nếu không, chúng ta cũng không thể qua được dù chỉ là những khảo nghiệm nho nhỏ.
 
Tối đó, trên đường về nhà, tôi đã hỏi chồng tôi có nghe được câu nói đó của Sư Phụ không? Chồng tôi nói: "Có chứ! Lời nói của Sư Phụ thật là thâm sâu, ngay cả câu chuyện của chúng ta nói trên đường đến cộng tu Ngài cũng nghe được. Thật là thần kỳ, linh quá!"


Almighty Master

3/29/2016

 
By brother initiate Shahid Mahmood, England, UK (Originally in English), News #111
 
My mother had been desperately ill for one month. She could not sleep at all for more than a week when she had a dream that she was alone in a very gloomy and desolate jungle. She saw someone there, so she walked up to him, but as she got near he turned into something else, some sort of creature. He kept changing and bit her on her right arm twice; it started to bleed and swelled up horribly. She was terribly afraid.
 
In the morning she awoke and was surprised to find that her arms were okay, because her dream had been so real. She forgot about this experience for about a week, then one evening she suddenly remembered it, and sincerely wanted to know what it meant. She asked my dad, and he just told her to read a small prayer from the Koran.
 
I explained to her that there were two things she would need to do: one was that she needed to stop eating the blood and flesh of animals, and secondly, she would need Master to help her to get past that place. I explained that she could keep her old religion and that she could just use this power to supplement her religion. She was very understanding. 
 
I explained that Master was from the fifth level and had come down to help us, that Her power was beyond conception and that I had already been helped many times. She remarked that a lot of people went to Master. I also showed her the relief work that Master was involved in. I showed her Master’s picture from the News magazine. I explained to her that first she could pray to whatever God or prophets she believed in, and then if none of them worked, pray to Master. 
 
She agreed and happily went to bed. Then the next morning when she awoke, she was violently sick, but she had slept that night. I explained that this was part of the cleansing process. The next night she also slept, but when she awoke she had terrible pain and severe diarrhea. She was in an awful state. 
 
That night after meditation, I went to sleep and saw a lot of transformation bodies in my dreams. They were like lots of angels, and all of them were going to visit my mum. They performed surgery on her and healed and repaired her; there was a gentle loving energy suffusing everything. In the morning I phoned my mum and she was well, miraculously healed. I told her I knew that the Master’s power had come to visit her during the night. She sounded really grateful to God for healing her. I explained that anytime she needed help, just call on this Power; it could take her back Home through countless trillions of worlds, through all her futures. 
 
I also explained to her that once she was okay, it would be best not to eat animal meat again. She agreed that it was that very thing that had caused her to be ill in the first place, and told me that she was never going to touch it again.
 
I feel so grateful to Master this morning for Her compassionate action. God bless Her through all Her futures. I realize that if you want help, you can invite Her to come and help you. Once you see the revelation of this Power, you will be astonished!
 


Nếu Cần Giúp, Hãy Gọi Tên Sư Phụ

Do sư huynh Shahid Mahmood, Luân Đôn, Anh Quốc (Nguyên Văn Tiếng Anh)
 
Mẹ tôi đau nặng suốt một tháng trời. Bà đã cả tuần không ngủ, sau khi nằm mơ thấy mình ở trong một khu rừng âm u, hoang vắng. Bà thấy có người ở đó, bà tiến lại gần, nhưng khi đến gần thì ông ta biến thành một cái khác, giống như một giống vật nào đó. Ông ta tiếp tục biến hóa rồi cắn cánh tay phải của bà hai lần; tay bà bắt đầu chảy máu và sưng lên một cách dễ sợ. Mẹ tôi kinh hoàng sợ hãi.
 
Sáng hôm sau thức dậy, bà ngạc nhiên thấy hai tay của mình vẫn còn nguyên vẹn, bởi vì giấc mơ đó giống y như thật. Một tuần đã qua và bà quên hẳn chuyện này. Một tối nọ bà bỗng nhớ lại và thật tâm muốn biết ý nghĩa của giấc mơ. Bà hỏi cha tôi. Ông bảo bà hãy đọc lời cầu nguyện ngắn trong kinh Koran.
 
Tôi giải thích với mẹ tôi rằng có hai điều bà cần phải làm: Thứ nhất là bà cần phải ngưng ăn máu thịt súc vật; thứ nhì là bà cần Sư Phụ giúp bà vượt qua khỏi nơi đó. Tôi giải thích rằng bà vẫn có thể giữ đạo mà bà đang theo, chỉ cần dùng lực lượng này bổ sung cho tôn giáo ấy mà thôi. Mẹ tôi có vẻ rất thông hiểu.
 
Tôi giải thích rằng Sư Phụ từ thế giới thứ năm xuống đây để cứu giúp chúng ta, lực lượng của Ngài thật là ngoài sức tưởng tượng, và chính tôi đã được Ngài giúp đỡ nhiều lần. Bà nhận xét rằng đã có rất nhiều người theo Sư Phụ. Tôi cũng chỉ cho bà thấy những việc làm từ thiện của Sư Phụ. Tôi cho mẹ tôi xem tấm ảnh của Sư Phụ trên Bản Tin và dặn bà hãy niệm danh Sư Phụ. Tôi giải thích rằng trước hết bà có thể cầu bất cứ Thượng Đế hay vị minh sư nào mà bà tin tưởng, nhưng nếu không có hiệu quả thì hãy cầu Sư Phụ.
 
Mẹ tôi đồng ý và vui vẻ đi ngủ. Sáng hôm sau khi thức dậy, bà bị bệnh dữ dội, nhưng đã ngủ được đêm đó. Tôi giải thích đây là một cách để thân thể được thanh lọc. Đêm kế tiếp bà cũng ngủ được, nhưng khi thức giấc, bà bị đau quằn quại và tiêu chảy trầm trọng, một trạng thái kinh hoàng. Tôi hỏi mẹ tôi rằng bà có gọi tên Sư Phụ không, và ngạc nhiên khi bà nói rằng "không". Tôi nói với bà những lời nói của một đứa con: "Mẹ ơi, mẹ không nên chịu đựng một mình như vậy. Xin mẹ hãy gọi tên Sư Phụ; Ngài có lực lượng vạn năng và sẽ cứu Mẹ." Bà nói rằng bà sẽ niệm danh Sư Phụ khi đi ngủ.
 
Đêm đó sau khi thiền, tôi đi ngủ và thấy có nhiều hóa thân trong mơ. Họ trông giống như những thiên thần, và tất cả đang đến thăm mẹ tôi. Họ giải phẩu cho mẹ tôi, sửa chữa và làm mẹ tôi lành bệnh; một lực lượng thương yêu dịu dàng tràn ngập khắp mọi nơi. Sáng ra, tôi điện thoại cho mẹ và được biết bà đã khỏe, lành bệnh một cách thần kỳ. Tôi nói rằng tôi biết đó là nhờ lực lượng của Sư Phụ đã đến viếng bà tối qua. Giọng mẹ tôi tràn đầy lòng biết ơn Thượng Đế. Tôi nói rằng bất cứ lúc nào bà cần giúp đỡ, chỉ cần gọi đến Lực Lượng này; nó có thể đem bà về Quê Hương, băng qua hằng hà sa số cảnh giới, qua tất cả tương lai.
 
Tôi cũng giải thích rằng khi khỏi bệnh, điều tốt nhất là không nên ăn thịt súc vật nữa. Mẹ tôi đồng ý rằng đó là lý do chính đã làm cho bà bệnh hoạn, và bà sẽ không bao giờ đụng tới thịt nữa.
 
Sáng nay tôi cảm thấy tri ân Sư Phụ thật nhiều về tấm lòng từ bi vô lượng của Ngài. Xin Thượng Đế gia trì cho Ngài trong tất cả tương lai. Tôi nhận thấy rằng nếu ai muốn được giúp đỡ, chỉ cần gọi tên Sư Phụ và thỉnh Ngài đến cứu. Một khi thấy Lực Lượng này hiển lộ, ta sẽ vô cùng kinh ngạc!

When My Mother Passed Away

3/29/2016

 
By sister initiate Tsai Ming-e, Taipei,  Formosa, News #111
 
My mother had been suffering from liver cancer for a long time when, in January 1999, she caught a cold and fell into a coma. She was hospitalized and regained consciousness for a couple of days. But she soon was found to have developed hepatitis and septicemia, which ended her life. During this time, my entire family witnessed Master's boundless love and power in leading a fellow initiate through the passage of death.
 
From the very beginning of mother's illness, we dared not pray to Master to keep her in this world. We did not want to increase her suffering. We only prayed that Master would do what was best for mother. After she was hospitalized, our family members heard Holy Names reverberating in their minds. While we meditated outside the intensive care unit (ICU), the sound of Holy Names pervaded the atmosphere, enveloping us completely. The corridor shone with light as the Holy Names shook me to the core. My brothers and sisters also spoke of having very good inner experiences.
 
Later, when mother was transferred from the ICU to an ordinary sick ward, we thought that she was about to take her last breath. Her face darkened and her eyes bulged. She was an obstinate woman with very strong willpower, for which she had undergone much suffering. Unable to bear the sight of her suffering, we recited the Holy Names in our hearts. After a while, I felt dazed but could still hear the Holy Names resounding at both a low and high pitch in the room. I also heard the ringing of (invisible) big bells and small bells. At 11:00PM, one of my elder brothers saw that all of us sisters were very depressed, so he told us that he had been to heaven with our mother, where they saw very beautiful, shining structures. A brother initiate who had come to meditate with us also revealed that he had seen Master taking my mother to heaven, leaving only a cord connected to her physical body. This was probably due to the fact that she was concerned about my father, who was at home at the time.
 
The next day, the doctor said that my mother could go at any time. Her eyes half-closed, she seemed to be waiting for something. It was not until we saw that her body was completely resistant to intravenous fluids that we realized she might want to leave the hospital and return home. We took her home and gathered around her, singing Buddhist chants. She passed away peacefully then, as though she were falling into a deep, serene sleep. She looked even more beautiful than ever. For many days afterwards, I felt greatly blessed. My attention was focused on my wisdom eye, as Buddhist chanting reverberated in my mind, and the energy from the right side was enormous. Oh, Master! You are truly the ocean of love and the river of life, just as You say in Your song.
 
At first, we thought that we would help "bless" mother to release her from her suffering and attachment to us. But we were wrong. When Master's blessings are so powerful, it is we who are blessed and uplifted. Mother had wanted to be a nun when she was young. She set a real-life example for us in her days of living and dying and in her fearlessness about discarding this body for rebirth in another world. She also showed us that Master's loving power is infinite. Even at the moment she passed away, mother continued to help us by bringing us great merits.
 
Six days after her death, mother was cremated, leaving colorful relics among her ashes that reminded us of the heavenly resplendence. We distributed the relics to our family members to bring home. Two days after being viewed by my relatives from Taipei, my portion of relics turned a cream color. When my younger sister returned to Malaysia more than ten days later, she showed her husband and children my mother's relics and told them that Master had led mother to her heavenly Home. The relics had not changed to cream color until two days after being seen by her family. My sister's three non-initiated children (now initiated) could not help but exclaim, "Mom, this Quan Yin Method is really great!" Over the past year, the relics have grown bigger. Their existence is not important, for we have faith that Master has taken mother beyond the three realms. But I think our mother left them behind for her 20-odd initiated children and grandchildren as a testimony to the path of Truth and as an inspiration for our continued progress.
 
Mother's passing also gave me another experience of blessings from Master. While at the hospital, I had complained to my eldest brother, "You are here to see mother! Why did you go window shopping outside the hospital?" This is a bad habit of mine: judging others. One of my elder sisters stopped me right away. The next morning, while looking at mother's half-opened eyes, I repented to Master in my heart. Suddenly, my heart ached terribly. I felt a powerful force shake me again and again in my right ear and my body. Words flashed into my mind, one after another: How dearly do you love your mother? What right do you have to judge others? You are an initiate. You have Master to rely on. Who can your eldest brother rely on? You all scorn him, but he is your mother's child, too! Mother is the only one who loves him and accepts him totally. Is there anyone who can love him so unconditionally after mother dies? He is the only child who has not received initiation. He is already cooperating with you in the best way he can. Who can share his pain?
 
This was the manifestation form of Master teaching me! I felt strong vibrations and a powerful energy. Tears flowed from my eyes. As soon as my eldest brother stepped into the room, I hugged him and apologized to him! Master, Your powerful Love has awakened me! Although I still often get upset in my relationships with others, I now calm down as soon as I remember that experience. As Jesus said, "Don't judge others." Only Master's great loving power can dissolve all hindrances and awaken this lazy disciple's rigid mind.
 
I was initiated nine years ago. Although I started out as a not-too-diligent practitioner who had neither light nor sound experiences, Master never abandoned me. She continued to find ways to uplift me. In the one year since my mother's death, I have experienced a tremendous change. I now see that what seem to be frustrations and setbacks in the real world are actually opportunities for me to improve spiritually. After settling down this past year, my inner experiences have shown me clearly that Master's great power is taking care of my life. All I have in my heart is gratitude--nothing but gratitude. Thank You, Master, for giving me such great merits! Without my own personal experiences, the stories related by others used to be a little too distant. Now I am touched by the stories in the News Magazine because I know they are real from my own experience.
 
Lúc mẹ tôi qua đời
​

Do sư tỷ Tsai Ming-e, Đài Bắc, Formosa
 
Mẹ tôi mắc bệnh ung thư gan một thời gian khá lâu vào tháng Giêng 1999, khi đó bà bị cảm lạnh và đi vào hôn mê. Bà được đưa vào bệnh viện rồi tỉnh lại sau hai ngày. Nhưng không bao lâu bác sĩ khám phá ra bà mắc bệnh viêm gan và chứng nhiễm trùng trong máu, khiến bà qua đời. Trong suốt thời gian này, cả gia đình tôi đã chứng kiến tình thương và lực lượng vô biên của Sư Phụ dìu d¡t một đồng tu qua cửa tử.
 
Từ thời kỳ đầu trong căn bệnh của mẹ tôi, chúng tôi đã không dám cầu Sư Phụ giữ bà ở lại thế giới này. Chúng tôi không muốn kéo dài sự đau khổ của bà, mà chỉ cầu Sư Phụ làm những gì tốt nhất cho mẹ chúng tôi. Sau khi bà nhập viện, những thân nhân trong gia đình nghe thấy Hồng Danh vang vọng trong đầu. Trong khi chúng tôi ngồi thiền phía ngoài phòng hồi sinh, âm vang của Hồng Danh chan hòa không gian, bao bọc tất cả chúng tôi. Hành lang sáng hào quang, trong khi đó Hồng Danh lay chuyển tôi tới tận cùng xương tủy. Các anh chị em của tôi cũng cho biết họ có những thể nghiệm bên trong rất tốt.
 
Sau đó, khi mẹ chúng tôi được dời từ phòng hồi sinh đến khu vực dành cho người bệnh bình thường, chúng tôi nghĩ rằng bà sắp trút hơi thở cuối cùng. Khuôn mặt bà xạm lại và đôi mắt phồng lên. Bà quả là một con người gan lì với ý chí mạnh mẽ, trước những chịu đựng khổ đau như vậy. Không chịu nỗi cảnh bà đau khổ, chúng tôi mật niệm Hồng Danh. Một lúc sau, tôi cảm thấy ngây dại, nhưng vẫn còn nghe tiếng Hồng Danh âm vang trong phòng vừa cao vừa thấp. Tôi cũng nghe được (trong vô hình) tiếng chuông và tiếng khánh. Lúc 11 giờ tối, một trong những người anh lớn, vì thấy mọi người buồn bã, bèn kể chúng tôi nghe rằng anh vừa mới lên thiên đàng với mẹ, một nơi có những kiến trúc sáng ngời và đẹp. Một sư huynh đồng tu đã đến để thiền cùng với chúng tôi, anh cũng tiết lộ rằng anh thấy Sư Phụ đang đưa mẹ tôi lên thiên đàng, chỉ để lại sợi dây nối liền với thân thể của bà. Đây có lẽ là vì bà hãy còn lo lắng cho ba tôi đang ở nhà lúc đó.
 
Ngày hôm sau, bác sĩ bảo rằng mẹ tôi có thể ra đi vào bất cứ lúc nào. Mắt bà hơi hé, dường như đang chờ đợi một cái gì. Cho đến lúc nhận thấy cơ thể của bà hoàn toàn không tiếp nhận được "nước biển" nữa, chúng tôi nghĩ bà muốn rời bệnh viện về nhà. Chúng tôi đem bà về rồi quây quần xung quanh tụng kinh tán Phật. Sau đó bà ra đi một cách bình yên như rơi vào giấc điệp, một giấc ngủ êm đềm. Thậm chí trông bà đẹp hơn bao giờ hết. Trong nhiều ngày sau đó, tôi cảm thấy được gia trì rất nhiều. Sức chú ý của tôi tập trung trên mắt trí huệ, trong lúc tiếng kinh tán Phật vẫn vang vọng trong đầu, và năng lực từ phía bên phải của tôi trở nên to lớn. Ôi Sư Phụ! Ngài thật đúng là "biển tình thương", là "suối mát cuộc đời, như Ngài đã hát.
 
Lúc đầu, chúng tôi tưởng mình có thể giúp "gia trì" cho mẹ để bà thoát khỏi khổ đau và đừng lưu luyến chúng tôi. Nhưng chúng tôi đã lầm. Khi lực gia trì của Sư Phụ thật mạnh, thì chúng tôi là người được gia trì và thăng hoa. Khi còn trẻ, mẹ tôi đã từng muốn xuất gia. Bà đã làm một tấm gương sống cho chúng tôi noi theo trong những ngày còn sống cũng như đã chết, và qua tấm lòng can đảm của bà, bỏ thân xác này để được sinh vào một thế giới khác bên kia. Bà cũng cho chúng tôi thấy rằng lực lượng yêu thương của Sư Phụ là bao la, vô tận. Ngay cả trong giờ phút ra đi, mẹ tôi vẫn tiếp tục giúp đem lại cho chúng tôi thật nhiều phước báu.
 
Sáu ngày sau khi chết, mẹ tôi được hỏa táng và để lại hài cốt màu sắc giữa đám tro, nh¡c nhở chúng tôi tới ánh sáng rực rỡ của thiên đàng. Chúng tôi chia hài cốt của mẹ cho mọi người trong gia đình để mang về. Hai ngày sau khi những người bà con của tôi tại Đài B¡c đã xem hài cốt, phần di hài của tôi đổi thành màu kem. Khi cô em gái tôi trở về Mã Lai hơn 10 ngày sau, cô đưa cho chồng con xem di hài của mẹ tôi và nói họ biết rằng Sư Phụ đã đưa mẹ về Quê ở Thiên Đàng. Hài cốt chỉ đổi màu hai ngày sau khi được gia đình cô xem. Ba người con chưa thọ Tâm Ấn của chị tôi (bây giờ đã thọ Tâm Ấn) không cầm lòng nỗi, reo lên: "Mẹ ơi! Pháp Môn Quán Âm này hay quá!" Trong năm qua, di hài của mẹ tôi đã trở nên to hơn trước. Sự hiện hữu của nó không quan trọng vì chúng tôi tin Sư Phụ đã đưa mẹ tôi qua khỏi vòng tam giới, nhưng tôi nghĩ bà đã cố tình để chúng lại cho hơn 20 người vừa con vừa cháu đã thọ pháp để làm một bằng chứng cho con đường Đạo, và làm nguồn khích lệ cho chúng tôi tiếp tục tu hành tiến bộ.
 
Sự qua đời của mẹ tôi cũng cho tôi một thể nghiệm gia trì khác từ Sư Phụ. Trong lúc ở bệnh viện, tôi có than phiền với người anh cả: "Anh ở đây để coi mẹ! Tại sao lại đi ngắm cửa hàng ngoài kia?" Đây cũng là một thói xấu của tôi: phê bình người khác. Người chị lớn lập tức chận tôi lại. Vào sáng hôm sau, trong khi đang nhìn cặp mắt hé của mẹ tôi, tôi đã sám hối Sư Phụ trong lòng. Bỗng nhiên tim tôi đau nhói, cảm thấy một lực rất mạnh lay chuyển tôi hết lần này đến lần khác ở bên phía tai bên phải và toàn thân. Lời nói chạy qua trong đầu tôi, câu này sang câu khác: Cô thương mẹ nhiều như thế nào? Cô có quyền gì mà phê bình người khác? Cô là đồng tu. Cô có Sư Phụ để dựa vào. Còn anh cả của cô dựa vào ai? Cô khinh ông, nhưng ông cũng là con của mẹ cô kia mà! Mẹ là người duy nhất hoàn toàn thương yêu và chấp nhận ông. Sau khi mẹ chết, ai sẽ thương ông vô điều kiện? Ông là người độc nhất trong gia đình chưa thọ Tâm Ấn. Ông đã ráng hết sức để cộng tác với cô rồi. Ai hiểu được nỗi đau của ông?
 
Đây là hóa thân của Sư Phụ đang dạy dỗ tôi! Tôi cảm thấy chấn động lực rất mạnh và một năng lực hùng hậu. Nước mắt tôi tuôn trào! Khi anh cả vừa mới bước vào phòng, tôi liền đến ôm anh xin lỗi! ồ, Sư Phụ, tình thương mạnh mẽ của Ngài đã làm tôi thức tỉnh! Mặc dù đôi khi tôi vẫn còn hay bực tức đối với người khác, nhưng bây giờ mỗi khi nhớ đến thể nghiệm ấy, tôi liền bình tĩnh lại. Như Chúa Giê Su đã nói: "Đừng phê bình người khác." Chỉ có tình thương bao la của Sư Phụ mới có thể làm tan biến tất cả mọi trở ngại, và làm thức tỉnh được một người đệ tử cứng đầu và lười biếng như tôi.
 
Tôi thọ Tâm Ấn chín năm về trước. Mặc dầu thời gian đầu tôi tu hành không được tinh tấn cho l¡m, không có thể nghiệm ánh sáng lẫn âm thanh, nhưng Sư Phụ không bao giờ bỏ tôi. Ngài tiếp tục tìm cách nâng tôi lên. Trong năm đầu từ ngày mẹ chết, tôi thay đổi rất nhiều. Bây giờ tôi thấy rằng những chuyện coi như là bực mình, thất bại ở đời chính là những cơ hội cho tôi cải thiện về phương diện tâm linh. Trong năm qua, sau khi ổn định cuộc sống, các thể nghiệm trong tôi đã cho thấy một cách rõ rệt là quyền năng vĩ đại của Sư Phụ đang chăm sóc đời tôi. Tôi chỉ còn biết cám ơn - không gì khác ngoài sự biết ơn. Xin cám ơn Sư Phụ đã cho tôi những phước báu lớn lao như vậy! Nếu không có các thể nghiệm cá nhân này, những câu chuyện do người khác kể thường có vẻ quá xa vời đối với tôi. Bây giờ những câu chuyện trong cuốn Bản Tin thường hay làm tôi cảm động, bởi vì tôi biết nó là có thật, qua kinh nghiệm riêng tôi.
 

The Greatest Gift of All

3/29/2016

 
Narrated by sister initiate Jui-lien Hung, Toronto, Canada
Recorded by Scott Reeve, Chatham, Canada (Originally in English), News #119

 
My father believed in Master very much, however, because of his age he was not initiated. Last year he developed cancer, and recognizing his sincerity, Master opened his wisdom eye so that he could see people's auras.
 
Three of our family members are practitioners of the Quan Yin Method and father could see Light around us. Also, father would feel uncomfortable whenever he was touched by people who ate meat, saying that their auras were dark. Father also said that if you are a vegetarian but do not meditate, your Light is not bright enough.
 
This made father realize how important it is to practice meditation early in life. He believed that the Quan Yin Method is good, and said that when we meditate for two hours our Light is big, after four hours our Light is a little bigger, and when we come home from group meditation, our light spreads out farther than he could see! This vision of father's made a "lazy sister" turn into an "obedient practitioner," as I started to meditate every day and go to group meditation more often.
 
One day my father was so surprised at the brightness of my aura that he thought I was God! This made him unafraid of death. Two days before he left his physical body, father said, "Master is coming." He heard soothing music the day before he passed, and thought it was music from Heaven. Mother said his face "turned good" when he died and added, "He still looks alive." Father had a smile on his face as he left this physical world, and felt that the three practitioners of the Quan Yin Method in our family were messengers from Heaven. Likewise, we felt that father very much educated us in spiritual truths. Truly, the entire family was and always will be blessed and cared for by Master. The Quan Yin Method surely is the greatest gift of all!
 
Món Quà Quý Nhất

Do Đồng tu Jui-lien Hung, Toronto, Gia Nã Đại
Người viết: Scott Reeve, Chatham, Gia Nã Đại (Nguyên văn tiếng Anh)

 
Cha tôi rất tin Sư Phụ, nhưng vì tuổi tác đã cao nên ông không được truyền TâmẤn. Năm vừa qua, cha tôi phát bệnh ung thư. Nhờ lòng thành tâm, Sư Phụ đã mở mắt trí huệ cho ông và do đó cha tôi có thể thấy được hào quang người khác.
 
Ba người trong gia đình tôi là đồng tu pháp Quán Âm. Chung quanh chúng tôi, cha tôi có thể thấy hào quang. Thêm vào đó, ông còn cảm thấy khó chịu mỗi khi có người ăn mặm sờ vào người ông. Ông nói từ trường của họ rất tối, và thêm rằng nếu ăn chay mà không ngồi thiền thì hào quang không đủ sáng.
 
Điều này khiến cha tôi nhận thấy rằng tu hành khi còn trẻ là một điều vô cùng quan trọng. Ông tin Pháp Môn Quán Âm rất tốt, và cho biết sau khi ngồi thiền hai tiếng, hào quang của chúng tôi lớn lắm, sau khi ngồi thiền bốn tiếng, hào quang của chúng tôi lớn hơn chút nữa, và khi đi cộng tu về, hào quang của chúng tôi rộng vô cùng, hơn cả tầm nhìn của ông nữa! Linh ảnh của cha tôi đã làm cho "chị đồng tu lười" này trở thành một "nhà tu hành ngoan đạo". Tôi đã bắt đầu ngồi thiền mỗi ngày và đi cộng tu nhiều hơn.
 
Một hôm cha tôi vô cùng ngạc nhiên thấy từ trường của tôi sáng quá, ông tưởng tôi là Thượng Đế! Điều này đã khiến ông không còn sợ chết. Hai ngày trước khi ra khỏi xác, cha tôi nói Sư Phụ sắp đến! Ông nghe thấy tiếng nhạc êm ái một ngày trước khi qua đời, tưởng đó là âm nhạc Thiên Đàng. Mẹ tôi nói khi chết sắc mặt của cha "rất đẹp" và thêm rằng: "Trông ba như hồi còn sống." Lúc lâm chung, mặt cha tôi tươi vui, ông nghĩ ba đồng tu Quán Âm trong gia đình là ba vị sứ giả từ Thiên Đàng giáng thế. Song cha tôi cũng đã dạy chúng tôi rất nhiều về Chân Lý tu hành. Cả gia đình tôi thật sự đã và sẽ luôn luôn được Sư Phụ gia trì, chăm sóc. Pháp Quán Âm quả là một món quà quý báu nhất trần gian!

The Story of Mr Tan

3/29/2016

 
By sister initiate Linda, Australia (Originally in English)
News #121

 
Recently, I happened to meet Mr. Tan and his daughter Miss Tan. The following events about our conversations together are very interesting.
 
The first time I met Miss Tan was when a friend of mine told me that a new teacher working in her art school wanted to meet people of a Buddhist background, as she had just arrived in Australia from China and was very eager to visit temples or meet other Buddhists. So, my friend gave my phone number to Miss Tan and she phoned me. I told her about our local center and she immediately expressed interest in visiting it.
 
I then took her to the center, where she obtained News magazines and sample booklets about Master. During Miss Tan's visit to the center, she mentioned her father, who practices both western and traditional Chinese medicine. He is also a Chinese painter and calligrapher, and is able to connect himself with the energy of the universe and treat many serious diseases successfully. A few days later, she phoned me and said that she had gone through all of Master's sample booklet and News magazines, and felt that She possessed immeasurable merits. She also told me that her father was coming to visit her soon.
 
After her father had arrived in Australia, but before I even met him, Miss Tan told me over the phone one day that when he saw the photo of Master on the sample booklet he realized that he had seen Her in a vision when he was a youth. When I met him, he also told me that he was a spiritual master himself, and that he had many disciples in Mainland China and Formosa. Although he had just been in Australia for a few days, he had already acquired some disciples.
 
What he teaches is contemplation of the inner Light with the wisdom eye. He does not teach contemplation of the Sound. The following is what he wants to pass on to our Master: Before his master passed away, the master told him that in the future he was going to work with a Master from Au Lac to share Divine Teachings and bring the spring of Truth back to Earth. His master also put his hand on his wisdom eye and let him see (in a spiritual vision) a picture of the Master from Au Lac. That was about 30 or 40 years ago. The future master he saw in his vision was still a young girl, but he realizes now that She was our Master. So he wants to meet our Master, and thinks this is very important.
 
Câu chuyện ông Tân

Do sư tỷ đồng tu Linda, Australia (Nguyên văn tiếng Anh)
 

Gần đây, tôi đã tình cờ gặp Ông Tan và con gái ông là sư tỷ Tan. Những sự kiện xảy ra sau đây về cuộc đàm thoại của chúng tôi rất hứng thú.
 
Tôi gặp sư tỷ Tan lần đầu tiên khi một người bạn cho biết một cô giáo mới đang làm việc chung trong Trường Mỹ Thuật muốn gặp những người có nền tảng Phật giáo, vì cô mới từ Trung Quốc đến nước Úc và rất mong mỏi đi thăm viếng các đền chùa hoặc gặp gỡ người Phật Giáo. Cho nên, bạn tôi đưa số điện thoại của tôi cho sư tỷ Tan, và cô đã gọi cho tôi. Tôi nói chuyện với cô về Trung Tâm của chúng tôi, và ngay lập tức cô ngỏ ý muốn đến viếng thăm.
 
Tôi đưa sư tỷ Tan đến Trung Tâm, và tại đó cô đã lấy những Bản Tin và sách biếu nói về Sư Phụ. Trong khi thăm viếng Trung Tâm, cô đề cập đến người cha, ông thực hành cả Tây y lẫn Đông y. Ông còn là một họa sĩ và chuyên thảo chữ Hán, có khả năng tiếp xúc với lực lượng của vũ trụ và chữa trị thành công rất nhiều chứng bệnh ngặt nghèo. Một vài ngày sau, sư tỷ Tan gọi cho tôi, cho biết đã đọc tất cả sách biếu và Bản Tin của Sư Phụ, và cảm thấy rằng Ngài là người sở hữu những khả năng và công đức vô lượng. Sư tỷ cũng cho biết cha cô sẽ đến thăm trong một ngày rất gần.
 
Sau khi cha cô đến Úc, nhưng ngay cả trước khi tôi gặp ông, sư tỷ Tan trên điện thoại cho biết khi cha cô thấy hình Sư Phụ trên sách biếu, ông nhận ra rằng ông đã từng thấy Ngài trong một linh ảnh khi còn nhỏ. Khi gặp tôi, ông cho biết rằng chính ông cũng là một vị thầy tâm linh, và có rất nhiều đệ tử ở Trung quốc và Formosa. Dù mới đến Úc có vài ngày, ông đã có vài người đệ tử.
 
Ông dạy pháp quán ánh sáng nội qua mắt trí huệ, nhưng không dạy quán âm thanh. Ông muốn gửi đến Sư Phụ câu chuyện như sau: Trước khi thầy ông qua đời, vị thầy cho biết trong tương lai ông sẽ làm việc với một Minh Sư từ Âu Lạc để chia sẻ Giáo Lý Thiêng Liêng và đem nguồn Chân lý trở lại Địa Cầu. Vị thầy cũng đặt tay lên mắt huệ ông và cho ông thấy (trong vô hình) hình ảnh của một vị Minh Sư từ Âu Lạc. Điều này đã xảy ra từ 30, 40 năm về trước. Vị Minh Sư tương lai ông thấy trong linh ảnh khi đó vẫn còn là một thiếu nữ, nhưng giờ ông nhận ra rằng Ngài là Sư Phụ của chúng ta. Do đó ông rất muốn có cơ hội diện kiến Sư Phụ, và cho rằng đây là điều vô cùng quan trọng.

Passing Away with a Beautiful Smile

3/29/2016

 
By little initiate Jiang, Mainland China, News #122
 
My mother is one of Master Ching Hai's disciples. Under her influence, my father learned a lot about Master's teachings and gradually switched to a vegetarian diet. He did so mainly for health reasons-he hoped to recover quickly from leukemia. But his condition did not improve much despite his vegetarian diet. With other hindrances getting in the way, he stopped persisting in his effort.
 
However, my mother did not blame him. She continued to play Master's video and audio tapes nonstop every day. After some time, my father had read all of Master's books that we had at home. He read them over and over many times. He had a clear understanding of Master's teachings, and knew that vegetarianism and spiritual practice are not intended to save one's body, but to liberate one from life and death.
 
One day I saw with my own eyes my father behaving like a child. He held Master's photo in his hands, and sincerely repented to Her, saying, "Great Mother, please forgive the mistakes of this child." At the moment of his repentance, he saw Master's manifestation body. My father cried breathlessly in gratitude for Her mercy. Under Master's loving blessings, my father started to be a vegetarian again, and persisted till the very end.
 
Father's disease was diagnosed late and he was found to be in very serious condition. It seemed that he would die on several occasions. But every time he was in a critical state, he saw the manifestation body of Master visit him in the hospital, and even initiate him in his dreams. He said Master was really great, just like a loving mother. He was very thankful to Her, but did not know how to express himself. Once he held Master's photo in his hands and said, "Alive or dead, I will always be Your disciple."
 
Just before he passed away, he was unable to speak. He could only laboriously make gestures to tell us what he wanted. He kept pointing at the audio recorder indicating that he wanted us to play Master's Buddha chanting tape. After we started to play the tape, he passed away with the most beautiful smile he had had in his whole life. We believe he has gone to the place he had been longing for-the beautiful Home of the soul.
 
Qua đời với một nụ cười tươi

Do tiểu đồng tu Jiang, Trung Hoa Ðại Lục
 
Mẹ tôi là một trong những đệ tử của Sư Phụ Thanh Hải. Dưới ảnh hưởng của bà, cha tôi đã hiểu biết nhiều về giáo lý của Sư Phụ và dần dần chuyển qua ăn chay. Ông ăn chay mục đích chính là vì sức khỏe, với hy vọng sẽ sớm thoát khỏi bệnh ung thư máu. Nhưng dầu đã ăn chay, bệnh tình ông không thuyên giảm. Thêm vào những trở ngại khác nữa, ông đã ngừng cố gắng ăn chay.
 
Mặc dầu vậy, mẹ tôi không trách cứ ông. Mỗi ngày bà tiếp tục mở băng thâu âm và thâu hình của Sư Phụ không ngừng. Sau một thời gian, cha tôi đã đọc hết tất cả sách của Sư Phụ mà chúng tôi có ở nhà, đọc tới đọc lui nhiều lần. Ông hiểu rõ giáo lý của Sư Phụ, và biết rằng ăn chay và tu hành không phải để bảo vệ thân thể mà để được giải thoát khỏi vòng sanh tử.
 
Một hôm tôi chính mắt thấy cha tôi xử sự như một đứa bé. Ông cầm tấm ảnh Sư Phụ trong tay, thành tâm sám hối với Ngài rằng: "Hỡi Mẹ Vĩ Ðại, hãy tha thứ những lỗi lầm của đứa con này." Ngay giây phút sám hối, ông thấy hóa thân Sư Phụ. Cha tôi khóc như mưa vì cảm động trước tấm lòng từ bi của Ngài. Với sự gia trì thương yêu của Sư Phụ, cha tôi bắt đầu ăn chay trở lại và tiếp tục đến cùng.
 
Bệnh của cha tôi được phát giác trễ và trở nên vô cùng trầm trọng. Nhiều lần tưởng ông sẽ chết. Nhưng mỗi lần lâm vào tình trạng nguy kịch, ông đều thấy hóa thân Sư Phụ đến thăm ông trong nhà thương và còn truyền Tâm Ấn cho ông trong mộng. Ông nói Sư Phụ thật là vĩ đại, như một người mẹ chan chứa tình thương. Ông rất biết ơn Sư Phụ nhưng không biết làm sao diễn tả. Một lần ông cầm tấm ảnh Sư phụ trong tay và nói rằng: "Sống hay chết, con sẽ mãi là đệ tử của Ngài."
 
Ngay trước khi qua đời, ông không nói được mà chỉ có thể ra dấu cho chúng tôi biết ông muốn gì. Ông cứ chỉ tay vào máy thâu âm ý nói muốn chúng tôi mở băng tán Phật của Sư Phụ. Sau khi chúng tôi mở băng, ông ra đi với nụ cười tươi nhất trong đời. Chúng tôi tin rằng ông đã đi đến một nơi mà ông hằng ao ước - Quê Hương xinh đẹp của linh hồn.


Celestial Clothes- My Miraculous Armor

3/29/2016

 
By sister initiate Hsiao Chun, Mainland China, News #124
 
During Mother's Day 2000, I attended the international retreat at the Youngdong Center, Korea. In this beautiful place, I met my most beloved Master again, appreciated many of Her artistic creations, and reunited with our brothers and sisters in the Quan Yin family. This was my best experience ever, and a wonder occurred that made this retreat a very special one. 
 
One day, during a break, I wandered around the exhibition hall featuring the Celestial Clothes and Jewelry, and acquired a piece of orange-red casual wear and a pair of white casual trousers bearing the Happy Yogi logo. It was cool the next day, so I wore the new clothes. When I got out of a mobile restroom, I felt a severe pain on my leg and found that I had scratched it on an aluminum plate sticking out from the corner of the door. It hurt terribly, but after a while, the pain disappeared. I didn't think much about it because the trousers looked fine, and returned to the meditation hall to meditate. 
 
After the meditation session, I returned to my tent and took a look at my wound. I was greatly surprised! There was a dark red mark on my leg-about 6 cm long and 1 cm wide. On the two sides of the mark were 16 pairs of small dots lined parallel to each other, just like stitches from an operation! I was especially surprised by the 16 pairs of small dots! The mark faded in color from the middle toward the two ends, and so did the parallel dots. But these were different than the stitches from a normal operation-they were smooth and even.
 
After viewing this mark I understood very well that Master had protected me from an accident through the Celestial Clothes. When I showed the mark to some sisters, they were not surprised. Instead, they smiled at me and said, "Well, you have experienced a miracle yourself now!" 
 
Actually, since meeting Master, my whole life has been like a series of indescribable miracles. And the biggest miracle of all is that as a human being, I have met a living Master and can follow Her wholeheartedly!
 
​Thiên Y  - Áo giáp thần 
​

Do nữ đồng tu Hsiao Chun, Hoa Lục
 
Nhân ngày Lễ Mẹ năm 2000, tôi đi dự thiền quốc tế tại Trung Tâm Vĩnh Ðồng, Ðại Hàn. Tại một nơi chốn tuyệt trần, tôi được gặp lại vị Thầy yêu quý nhất, chiêm ngưỡng những tác phẩm nghệ thuật của Ngài và đoàn tụ với những sư huynh, sư tỷ trong đại gia đình Quán Âm. Ðó là những ngày sung sướng nhất đời, và một chuyện hay xảy ra đã khiến cuộc bế quan này trở thành vô cùng đặc biệt. 
 
Một hôm, vào giờ nghỉ ngơi, tôi đi dạo quanh chỗ triển lãm Thiên Trang và thỉnh một chiếc áo thường nhật màu cam đỏ và một cái quần thường nhật màu trắng có thêu nhãn hiệu Happy Yogi. Ngày hôm sau, trời hơi lạnh nên tôi mặc bộ quần áo mới. Khi từ trong nhà vệ sinh lưu động bước ra, bỗng dưng tôi thấy đau nhói trên đùi, nhìn xuống thì đó là một miếng thép từ góc cánh cửa lòi ra đâm vào người tôi. Vết thương đau kinh khủng, nhưng một lúc sau thì hết. Tôi không để ý tới nó nhiều bởi vì quần tôi không bị gì cả, sau đó tôi trở lại chánh điện ngồi thiền. 
 
Sau khi thiền xong, tôi về lều và mở vết thương ra xem. Ngạc nhiên quá đỗi! Trên đùi tôi là một vết vừa thâm vừa đỏ -- dài 6 cm, rộng1 cm. Hai bên vết thương, mỗi bên là 16 cái chấm nhỏ đi đôi với nhau giống như 16 mũi kim khâu sau khi giải phẫu! Mười sáu đôi chấm nhỏ đó làm tôi vô cùng kinh ngạc! Từ chính giữa, vết thương mờ dần dần ra tới cuối, vết khâu hai bên cũng giống như vậy. Nhưng những vết này khác với vết khâu trong phòng giải phẫu ở chỗ chúng nhẵn thín và đều đặn.
​
Sau khi xem xét, tôi thấy rõ ràng đây là do Sư Phụ đã bảo vệ tôi khỏi bị thương bằng Y Phục Thiên Ðàng. Khi tôi cho một vài sư tỷ nhìn thì họ không ngạc nhiên, mà mỉm cười nói rằng: "Bây giờ chị có thể nghiệm thần kỳ rồi đấy!" 
 
Thật ra, từ khi gặp Sư Phụ, cuộc đời tôi là một chuỗi các chuyện thần kỳ tuyệt đẹp. Thần kỳ nhất là tôi đã gặp một vị Minh Sư tại thế và được theo Ngài với tất cả con tim!


Just in Time !

3/29/2016

 
By sister initiate Lu Yi ,Taipei. Formosa, News #124
 
One Wednesday afternoon, a brother initiate, who usually delivers goods for the local center, called me on the phone. His car was fully loaded, he said, but there were still two cases of Celestial Clothes that had not been packed, and which he could not load into his car. He asked whether I could stop by an hour later to help deliver the Celestial Clothes to the Taipei group meditation venue that day. Coincidentally, I had to pass by his place on my way to handle some business matters, so without hesitation I promised him that I would help.
 
Having loaded the two big cases of Celestial Clothes into my car, the responsible sister initiate told me that they must be delivered to the group meditation venue (Tachih) by six p.m. However, I had an appointment with a client in Hsintien at four p.m. I estimated that he would arrive a little late and our conversation would take at least one and a half hours. But driving from Hsintien to Tachih normally takes more than forty minutes, and I had no idea how long it would take me to reach the destination, as the traffic becomes very congested around 5:30. I quickly called the delivery brother and asked him to find another fellow practitioner to help him with the Celestial Clothes. He made several calls but failed to contact anyone who could help. Finally, I decided, "Just do what you have to do, and leave the rest to God!" Then I drove off to Hsintien.
 
A chain of "miracles" followed! My client arrived early-at 3:45 p.m. We discussed the most important matters regarding our business, yet we miraculously finished the conversation at 5:25. I rushed to the parking lot and started my car, and my watch told me that it was 5:29. Just twenty meters away from the parking lot, I ran into a red light where a policeman was directing traffic. Wow! I could hardly believe my eyes; even though it was a red light, the police blew his whistle to stop vehicles from other directions, and signaled me to move on. In great amazement, I pointed to myself and he nodded in confirmation. As I drove past the red light above me, I was really exhilarated by the miracle!
 
After that, I drove like a water snake swimming smoothly through the river of Taipei's traffic. It was very congested all the way, yet I was not obstructed. I did not have to decide which route to travel; I simply drove effortlessly along the road. Along the way, I said to myself: "This route is really smooth today!" When I made it to the highway, I recomposed myself and started to recite the Holy Names. Then, as I approached the Tachih venue, I wanted to ask the sister initiate to pick up the clothes at the entrance. I called three times, but no one answered the phone, so I decided to drive to the entrance as quickly as possible, and made it to the entrance at precisely six o'clock. It was a miracle! The whole journey had taken me only thirty minutes! At the entrance, I met two brother initiates who were just about to enter the venue. Each of them helped carry one case of Celestial Clothes right to the publication group. Just at that moment, the call to the sister initiate got through. I told her with much relief and happiness that the Celestial Clothes had been delivered as instructed.
 
Then, another coincidence occurred! I had been hospitalized a few days earlier due to the recurrence of an old problem-a gastric ulcer. The doctor advised me against eating any deep-fried or pungent food. However, the irresistible smell of the deep-fried veggie fermented tofu at a stall opposite the Tachih venue stimulated my hunger and voracious appetite. I still had time for supper before group meditation, so I conceived an ideal plan for myself. "I should be able to eat at the stall without being seen by my husband (a brother initiate)." So, I marched into the food stall and ordered a plate of fermented tofu. Just when I was about to take a delicious bite of the tempting food, a familiar voice came from behind me, saying, "May I sit next to you, madam?" Oh! It was my husband all right! Then, right before my eyes, the plate of fermented tofu moved in front of him and into his mouth. With great reluctance, I asked him, "How did you know that I was here?" He shrugged his shoulders and said casually, "I happened to pass by and saw you. You are not supposed to eat deep-fried food; you'd better get yourself some cool noodles!" 
 
God's love and itinerary are always so "just in time"!
Vừa Đúng Giờ

Do sư tỷ đồng tu Lu Yi, Ðài Bắc, Formosa
 
Một ngày chiều thứ Tư, một sư huynh đồng tu, người vẫn thường lo việc chuyển vận cho Trung Tâm, điện thoại cho tôi. Anh cho biết xe anh đã đầy, nhưng vẫn còn hai kiện trang phục Thiên Y chưa đóng thùng, và anh không thể chất vào xe. Anh muốn biết tôi có thể ghé qua anh một tiếng sau được không, để giúp chở Thiên Y đến chỗ cộng tu của Trung Tâm Ðài Bắc. Tình cờ ngày hôm đó tôi phải đi ngang qua chỗ của anh để làm vài công việc, cho nên tôi không ngần ngại hứa sẽ đến giúp.
 
Sau khi chất hai kiện Thiên Y vào xe tôi, vị sư tỷ trách nhiệm bảo tôi phải chuyển Thiên Y đến nơi cộng tu ở Tachih trước 6 giờ tối. Tuy nhiên, tôi lại có hẹn với một khách hàng lúc 4 giờ chiều tại Hsintien. Tôi dự tính ông khách sẽ đến hơi trễ và cuộc họp sẽ kéo dài ít nhất là 1 tiếng 30 phút. Nhưng lái xe từ Hsintien đến Tachih bình thường phải mất hơn 40 phút, và tôi không biết phải mất bao lâu mới đến được địa điểm, vì giờ cao điểm kẹt xe là lúc 5 giờ 30 chiều. Tôi lập tức gọi cho sư huynh chuyển vận và yêu cầu anh tìm một đồng tu khác để giúp chuyển Thiên Y. Anh gọi đi vài nơi nhưng không tìm được ai. Cuối cùng tôi quyết định: "Cứ làm việc cần phải làm, và để Thượng Ðế chăm sóc những việc còn lại!" Rồi tôi lái xe đến Hsintien. 
 
Sau đó một loạt những phép lạ xảy ra! Vị khách của tôi đến sớm, lúc 3 giờ 45 chiều. Chúng tôi bàn những điều quan trọng nhất trong công việc, tuy nhiên cuộc thảo luận lại kết thúc sớm một cách kỳ diệu, lúc 5 giờ 25. Tôi chạy vội ra chỗ đậu xe và mở máy, đồng hồ đã chỉ 5 giờ 29. Mới ra khỏi chỗ đậu xe chỉ 20 thước, tôi lại gặp đèn đỏ, tại đây có một người cảnh sát đang điều khiển lưu thông. Chà! Tôi không thể tin ở mắt mình: Dù rằng đang đèn đỏ, người cảnh sát vẫn thổi còi để ngừng những xe bên kia lại, và ra hiệu cho tôi tiếp tục chạy. Quá sức ngạc nhiên, tôi tự chỉ tay vào mình và ông gật đầu. Khi lái xe qua đèn đỏ, tôi thật quá vui mừng do phép lạ này!
 
Sau đó tôi bắt đầu lái như con rắn nước, lội nhanh chóng qua dòng sông lưu thông của Ðài Bắc. Ðường hết sức kẹt xe, nhưng tôi không hề bị cản trở. Tôi không cần phải quyết định đi đường nào, mà chỉ lái thật dễ dàng theo dọc con đường. Trên đường đi, tôi cứ tự nhủ: "Con đường này hôm nay sao lại êm ái thuận lợi đến vậy!" Khi ra đến xa lộ, tôi bắt đầu bình tĩnh lại và niệm năm Hồng danh. Khi đến hiện trường Tachih, tôi muốn gọi trước cho vị sư tỷ đồng tu ra cửa lấy Thiên Y. Tôi điện thoại cả thảy ba lần, nhưng không ai trả lời, nên quyết định lái xe đến cửa thật nhanh, và đã đến nơi đúng 6 giờ. Quả là một phép lạ! Cả đoạn đường chỉ mất có 30 phút! Tại cửa, tôi gặp hai sư huynh đồng tu đang chuẩn bị bước vào hội trường. Mỗi người giúp khiêng một kiện Thiên Y vào ngay gian hàng kinh sách. Ngay lúc ấy, vị sư tỷ đồng tu gọi đến, tôi vui vẻ cho sư tỷ biết là Thiên Y đã được chuyển đến nơi theo đúng chỉ thị.
 
Rồi một sự kiện khác xảy ra! Trước đó tôi đã phải nằm nhà thương vài ngày do bệnh loét bao tử đang tái phát. Vị bác sĩ khuyên tôi không nên ăn những thứ chiên xào hoặc có gia vị chua cay. Tuy nhiên, mùi thơm của đậu hũ chiên chao tại cửa hàng đối diện với hiện trường Tachih thật quyến rũ cái bao tử tham lam trong cơn đói. Tôi vẫn còn đủ thì giờ ăn tối trước khi cộng tu, nên đã có một dự tính tuyệt vời: "Mình có thể ăn tại cửa hàng mà chồng mình (một đồng tu) không thể thấy được!" Cho nên, tôi mạnh dạn bước vào cửa hàng kêu một dĩa đậu hũ chiên chao. Khi vừa sắp sửa cắn một miếng thơm ngon của món ăn quyến rũ này, đột nhiên một giọng nói quen thuộc trổi lên phía sau: "Tôi xin phép ngồi cạnh được chăng, thưa bà?" Cha! Quả thật là chồng tôi! Rồi ngay trước mắt tôi, dĩa đậu hũ chiên chao đã dời đến trước mặt ông và bay vào miệng ông. Tôi miễn cưỡng hỏi: "Vì sao anh biết em đang ở đây?" Ông nhún vai và nói một cách hững hờ: "Anh chỉ đi ngang qua và tình cờ thấy em. Lẽ ra em không được ăn mấy thứ chiên xào, tốt hơn em nên ăn mì nguội!"
 
Tình thương Thượng Ðế và thời biểu làm việc thật luôn luôn "Vừa đúng giờ!"
 

Master Had Already Made Arrangements !

3/29/2016

 
By sister initiate Chen, New York, U.S.A., News #127
 
Soon after the occurrence of the 911 events, members of the relief team formed by New York Center initiates found it necessary to fetch their rescue equipment immediately, in order to join the rescue frontline as soon as possible. However, there was a question in everyone's mind: "Since there are blockades everywhere in the city, how can we transport the equipment quickly?"
 
But we had no need to worry! Master had already made arrangements! Originally, all the rescue equipment of the New York Center was stored in the warehouse of a fellow sister in China Town, the location of which was behind the blockaded WTC site. Several months earlier, this sister had sold the warehouse, and so all the rescue equipment was being temporarily stored in my garage. Coincidentally, the New York Rescue Team was using my house for its rescue operation.
 
On September 12, 2001, when fellow initiates taking part in the rescue operation arrived, all the rescue equipment was readily available for use. If the equipment had still been in the warehouse near China Town, we would have had to wait at least a few days, until the blockades had been lifted, before being able to lay hands on it!
Sư Phụ Ðã An Bài Tất Cả!

Do sư tỷ đồng tu Chen, Nữu Ước, Hoa Kỳ
 
Ngay sau khi tai nạn ngày 9 tháng11 xảy ra, hội viên phái đoàn cứu trợ do các đồng tu tại Trung Tâm Nữu Ước thành lập nhận thấy cần phải lập tức tập trung tất cả các dụng cụ cứu trợ để tham gia công tác tiên phong càng sớm càng tốt. Nhưng trong đầu mọi người thắc mắc: "Trong thành phố bây giờ nơi nào cũng bị phong tỏa, làm sao di chuyển dụng cụ nhanh chóng được?"
 
Nhưng chúng tôi không phải lo! Sư Phụ đã an bày tất cả! Ban đầu, tất cả dụng cụ cứu trợ tại Trung Tâm Nữu Ước được chứa tại nhà kho của một sư tỷ đồng tu tại Phố Tàu, một nơi đàng sau khu vực bị phong tỏa. Vài tháng trước, chị đã bán nhà kho, cho nên tất cả các dụng cụ cứu trợ phải tạm thời chứa trong nhà xe của tôi. Thật là ngẫu nhiên, Phái Ðoàn Cứu Trợ Nữu Ước lại dùng nhà tôi làm nơi điều hành công tác.
 
Vào ngày 12 tháng 9, 2001 khi các đồng tu tham gia công tác cứu trợ đến nơi, tất cả dụng cụ đã được chuẩn bị sẵn sàng. Nếu đồ dùng vẫn còn nằm trong nhà kho gần Phố Tàu thì chúng tôi đã phải đợi ít nhất vài ngày nữa, khi lệnh phong tỏa được bãi bỏ thì mới có thể dùng được!

Keeping Calamity at Bay

3/29/2016

 
By sister initiate Wu, New Jersey, U.S.A. (Originally in English), News #127
 
An initiate sister has a son who works in downtown New York. He commutes to his job from New Jersey and takes the subway at the former site of the World Trade Center around 9:00 AM. At about that time on September 11, two airplanes crashed into the Twin Towers of the World Trade Center. When the sister saw news of the disaster on television, she knelt in front of Master's photo and prayed that her son would escape the calamity. Later her son called and said, "Mom, I am fine. I do not know why, but I got on the subway safely earlier this morning." This example shows that Master arranges everything and protects all Her disciples and their families!
 
Another sister regularly takes a subway transfer in the area of the World Trade Center around 8:40-9:00 AM on her way to work. However on September 11, she took an earlier train and left the WTC 30 minutes early for no apparent reason. This was not her regular schedule because she usually could not get up when her alarm went off. When she saw the building explode from her office, she felt immense gratitude for Master's blessings, which helped her avoid a great calamity! 


Picture
Another Case

By sister initiate Chou, New York, U.S.A., News #127
 
On the day of the 9-11 disaster in the U.S.A., I was late for work. I used to work on the 46th floor of the northern tower of the World Trade Center, and was usually in my office by 8:50AM. But that morning, I met a friend while jogging and we chatted for a few minutes, which made me late for work.
 
When I stepped out of the subway, everyone was running away from the building. I saw smoke coming out of the building, and felt very lucky that I was not inside. Through Master's kind arrangement, I was late that day so that I could avoid the disaster.


Ngăn Chặn Tai Ương

Do sư tỷ đồng tu Wu, New Jersey, Hoa Kỳ (Nguyên văn tiếng Anh)
 
Một sư tỷ đồng tu có một người con trai làm việc tại trung tâm thành phố Nữu Ước. Mỗi ngày cậu đi từ New Jersey đến chỗ làm và đáp chuyến xe điện ngầm tại Trung Tâm Thương Mãi khoảng 9 giờ sáng. Vào lúc đó trong ngày 11 tháng 9, hai chiếc phi cơ đâm vào hai cao ốc của Trung Tâm Thương Mãi Thế Giới. Khi vị sư tỷ nghe tin tai họa này trên truyền hình, chị quỳ trước hình Sư Phụ và cầu nguyện cho con trai thoát khỏi tai ương. Sau đó con trai chị gọi điện thoại tới nói rằng, "Mẹ ơi, con không sao cả. Không hiểu sao con được an ổn đáp chuyến xe điện ngầm sáng hôm nay." Sự kiện này cho thấy Sư Phụ sắp xếp mọi việc và che chở tất cả đệ tử của Ngài và luôn cả thân nhân!
 
Một sư tỷ khác thường hay đáp chuyến xe điện ngầm chuyển tiếp trong khu vực Trung Tâm Thương Mãi Thế Giới khoảng 8:40 đến 9:00 giờ sáng trên đường đến chỗ cô làm việc. Nhưng vào ngày 11 tháng 9, không hiểu vì lý do gì, cô đã đi chuyến xe sớm hơn, rời khỏi Trung Tâm Thượng Mãi 30 phút sớm hơn thường lệ. Ðây không phải là giờ giấc bình thường của cô bởi vì thường cô không dậy nổi khi đồng hồ reo. Lúc cô nhìn thấy tòa dinh thự nổ tung từ phòng làm việc của mình, cô mới cảm thấy vô cùng biết ơn sự gia trì của Sư Phụ, giúp cô tránh được một tai ương khủng khiếp! 
Picture
Một Trường Hợp Khác

Do sư tỷ đồng tu Chou, Nữu Ước, Hoa Kỳ
 
Vào ngày thảm họa 9 tháng11 tại Hoa Kỳ, tôi đã đi làm trễ. Tôi thường hay làm việc trên tầng thứ 46 của dinh thự phía bắc Trung Tâm Thương Mãi Thế Giới, và thường tới văn phòng khoảng 8g50 sáng. Nhưng sáng hôm ấy, tôi gặp một người bạn trong lúc đang chạy bộ; chúng tôi trò chuyện với nhau vài phút, và đã khiến tôi đi làm trễ.
 
Khi tôi bước ra khỏi xe lửa ngầm thì mọi người đang  Khi tôi bước ra khỏi xe lửa ngầm thì mọi người đang chạy xa khỏi cao ốc. Tôi thấy dinh thự bị bốc khói, cảm thấy rất may mắn đã không ở trong đó. Qua sự sắp xếp đầy tình thương của Sư Phụ, tôi đã trễ làm ngày hôm đó để tránh khỏi tai ương.

Heading Off Disasters

3/29/2016

 
Narrated by brother Wang, Mainland China, Recorded by a Quan Yin messenger, News #128
 

Brother Wang and his then eight-year-old daughter were initiated in August 1996. In the years since, he has felt that it is the highest blessing to follow Master on the spiritual path. He finds himself peaceful, elated, and blissful all the time, and his wisdom has also increased unconsciously. Even when he encounters unexpected incidents, he still remains calm in his heart.
 
Brother Wang recently recalled an incident that occurred shortly after his initiation. One morning, he was preparing to go to work while his daughter was leaving for school. Strangely, the little girl returned soon after she left and said, "Dad, take care. Don't let anything happen!" Brother Wang was quite puzzled and thought, "What could happen?" For safety's sake, he took a routine check around his apartment and when he got to the kitchen, he heard a squeaky sound coming from the gas pipe leading to the stove. He checked it carefully and found that the pipe had a break. Gas was leaking out continuously. "What an accident there could have been!" he thought. If he had not found the leak in time, an explosion might have been triggered if more and more gas had accumulated in the kitchen and a fire had been lit or an electric appliance turned on. It could have endangered not only his family but also many neighbors, and the result would have been unimaginable! After this incident, brother Wang asked his daughter, "Why did you say what you did?" And she answered, "I had dreamed many times of a fire breaking out in our apartment, but I dared not mention it because they were inner experiences. However, I could not keep it to myself anymore that day, so I reminded you." 
 
Later, another unexpected incident occurred in brother Wang's apartment. His daughter was at home alone one day, when she heard a noise in the corridor and thought it was a neighbor. She opened the door to take a look, and saw a stranger coming out of a neighbor's apartment. The stranger saw her and broke into their apartment at once. Holding a knife in his hand, the robber asked her, "Where is the money?" and she answered, "I don't know." The robber then ordered her to face the wall and began searching the apartment. The little girl remained calm, without fighting back, and even thought, "Take whatever you want!"
 
The robber searched the apartment thoroughly but found no cash and nothing valuable other than two gold necklaces. Before he left, the little sister said, "Goodbye, uncle!" When the robber had gone, she ran to brother Wang's working unit and reported the incident to him in a humorous way: "Dad, a stranger paid us a visit just now and turned everything in our apartment upside down!" Brother Wang rushed home and carefully checked the apartment, only to find that both of Master's books and his most cherished treasure placed under them had been left untouched. He felt greatly relieved.
 
Later, the robber was caught committing another crime. At his police inquiry, he readily admitted robbing brother Wang's apartment. When the police asked him why he had not hurt the little girl, he answered, "I only wanted money. Besides, she called me 'uncle'!"
 
Brother Wang said that he and his family will never forget how time and again Master has warded off disaster for them! Her meticulous care and concern are difficult to describe in human language.
Hoán chuyển tai nạn

Kể lại bởi sư huynh Wang, Trung Hoa Lục Ðịa. Do sứ giả Quán Âm ghi lại
 
Sư huynh Wang và đứa con gái khi đó mới 8 tuổi thọ Tâm Ấn trong tháng 8, 1996. Những năm sau đó, anh cảm thấy theo Sư Phụ trên con đường tâm linh quả thật là ân sủng to lớn nhất. Sư huynh thấy tinh thần bình an và tâm thức nâng cao hơn, luôn hạnh phúc, và trí huệ cũng mở mang. Dù khi gặp phải những trở ngại bất ngờ, anh vẫn giữ được bình tĩnh.
 
Sư huynh Wang nhớ lại một việc bất ngờ đã xảy ra một thời gian ngắn sau khi anh thọ Tâm Ấn. Một buổi sáng, anh chuẩn bị đi làm trong khi con gái sắp sửa đi học. Lạ thay, trong chốc lát bé gái bỗng trở về nhà và nói: "Cha hãy cẩn thận. Ðừng để chuyện gì xảy ra!" Sư huynh Wang rất ngạc nhiên và nghĩ: "Có chuyện gì xảy ra đâu?" Tuy nhiên để cho vững bụng, anh xem xét khắp nhà và khi vào trong bếp, anh nghe tiếng xì từ ống ga dẫn tới bếp lò. Anh cẩn thận xem xét và thấy rằng ống ga đã bị thủng, ga đang liên tục xì ra ngoài. Anh nghĩ bụng: "Một tai nạn khủng khiếp có thể xảy ra!". Nếu không tìm được chỗ thủng, nhà bếp sẽ nổ, nếu càng lúc hơi ga xì ra càng nhiều, và có ai bật lửa hoặc mở điện lên! Không những chỉ gia đình anh sẽ nguy hiểm mà còn liên lụy đến nhiều gia đình hàng xóm, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi! Sau biến cố bất ngờ này, sư huynh Wang hỏi con gái: "Tại sao con lại trở về nói như vậy?" Bé gái trả lời: "Con nằm mơ nhiều lần, thấy lửa phát cháy trong nhà mình, nhưng con không dám kể ra vì đây là thể nghiệm bên trong. Tuy nhiên, hôm đó con không thể để bụng được nữa, nên phải nhắc cha biết." 
 
Sau đó, một chuyện bất ngờ khác xảy ra trong nhà sư huynh Wang. Một hôm con gái anh ở nhà một mình, khi đó bé nghe tiếng động ngoài hành lang và tưởng đó là người hàng xóm. Bé mở cửa nhìn ra, thấy một kẻ lạ đang bước ra từ nhà một người láng giềng. Kẻ lạ thấy nó và lập tức xông vào nhà. Cầm dao trên tay, hắn hỏi: "Tiền để chỗ nào?" Bé gái trả lời: "Tôi không biết!" Tên cướp khi đó ra lệnh cho bé úp mặt vào tường và bắt đầu lục lạo khắp nhà. Bé gái vẫn giữ bình tĩnh không chống cự, thậm chí còn nghĩ thầm: "Cứ lấy bất cứ món gì ông muốn!"
 
Tên cướp lục lọi khắp nhà nhưng không tìm được tiền của gì ngoài hai sợi dây chuyền. Khi hắn bỏ đi, đứa bé gái còn nói: "Xin chào chú!" Khi tên cướp đi khỏi, bé vội chạy tới phòng làm việc của sư huynh Wang và báo cho anh biết một cách khôi hài: "Cha! Một người lạ vừa đến thăm và lục lọi tan hoang trong nhà!" Sư huynh Wang liền về nhà, xem xét cẩn thận trong ngoài, nhưng thấy sách Sư Phụ và những đồ quý giá nhất của anh vẫn còn nguyên. Anh rất vui mừng! 
 
Sau đó, tên cướp bị bắt trong khi đang phạm tội nơi khác. Trước sự tra vấn của cảnh sát, hắn thú nhận đã cướp nhà sư huynh Wang. Khi cảnh sát hỏi vì sao hắn không hại đứa bé gái, hắn trả lời: "Tôi chỉ muốn lấy tiền thôi. Hơn nữa, nó gọi tôi bằng "chú!" 
 
Sư huynh Wang cho biết anh và gia đình sẽ không bao giờ quên ơn Sư Phụ luôn luôn hoán chuyển tai nạn cho họ! Sự chăm sóc và quan tâm tỉ mỉ của Ngài thật khó mà diễn tả qua ngôn ngữ con người.
 

Master's Company during Surgery

3/29/2016

 
By sister initiate Liu, Mainland China, News #129
 
In recent months, I had felt that there was something wrong with my health, so I went to the hospital for a medical check-up. The findings revealed the recurrence of a uterine myoma (fibroid tumor), which required immediate hospitalization and surgery. I instantly went into panic, partly because my family could not afford the expensive medical fees I would incur, and partly because the ambiance in the hospital ward was unbearable. I was in deep frustration, and hoped that Master would just take me away from this life. Fortunately, at this difficult moment, a group of earnest fellow practitioners simultaneously offered to give me both financial and physical assistance. They helped me in every way, accompanied me to the hospital, and took turns looking after me round the clock. Some of them stayed in my house doing the daily household chores and taking care of my family and vegetable field. I was completely free of worries!
 
Thus, due to the careful concern of fellow practitioners, I was admitted into the hospital, where initiates sat around my bed meditating and praying for me day and night. Practitioners in other places also meditated and prayed for me, saying, "May God be with you always! May Master protect you always!" In such a blessed atmosphere, I was sent into the operating room at 8:30 AM finally. Meanwhile, six fellow brothers and sisters prayed outside, waiting for me to come out of surgery successfully.
 
On the operating table, my mind was completely blank, and the only thing that I remembered to do was repeat Master's Holy Name. The anesthetist then gave me an injection, and after about two minutes, he asked whether I felt any sensation. I told him I felt nothing, and he then pricked several parts of my body with a needle, but I felt no pain. The medical staff was absolutely amazed. While still pricking me, the anesthetist murmured, "Perhaps this patient has supernatural power!" Unable to explain what was happening, he repeatedly picked up and gazed at the photo of Master that I was wearing around my neck. At that time, the surgeon in charge also said to himself, "It is going to be a very smooth operation for this patient." Normally, it takes about fifteen minutes for a patient to lose the sensation of pain after receiving anaesthesia.
 
During the operation, the manifestation form of Master came to my side and looked at me affectionately. With gentle hands, She caressed my forehead and face, and then took me flying to the firmament. On the way, we passed by beautiful realms where innumerable fresh and colorful flowers danced rhythmically. That was an extremely beautiful and pleasant vision! Then, Master took me into a grand hall, where I saw some familiar fellow practitioners and also some strangers. Everyone looked very young, radiant, and wise. They were singing, guessing the answers to riddles and playing games. I joined them and played joyously. When I wanted to go out, I had to pass through a door guarded by a young brother initiate. I had to answer several questions before I could exit. I answered the questions and everyone responded with warm applause. After I exited from the door, Master took me to see the Thousand-armed Buddha. When I came close to Him, His arms slowly extended outward one by one, and then started to whirl with increasing speed. He was forever busily engaged in delivering sentient beings. My heart was filled with deep gratitude for the infinite grace that He had bestowed on me.
 
At that time, Master's manifestation form appeared before me in innumerable kinds of clothing and colors. I understood that Master was disseminating the Truth to sentient beings in every corner of the universe, and meanwhile shouldering the pain for them. Watching the infinite brilliance radiating from Master, I was filled with unspeakable emotion, and felt boundless respect and love for Her. I kept hearing the sound of church bells, followed by the reverberations of sweet, harmonious music, the likes of which I had never heard before. Amid this symphony of heavenly Sounds, I found myself resting in a white hammock high in the sky, drifting through the vast and bright universe, watching the Sun, the Moon, the stars, and all sorts of beautiful planets. Down below, scene after scene containing soft and beautiful visions flashed beneath my feet.
 
I had no idea how long my ecstatic voyage had lasted. Then vaguely, I seemed to hear the anxious voice of a fellow sister: "It has been so long, yet she still has not woken up. What should we do?" I struggled with all my might to open my eyes, and then heard the brothers and sisters exclaim happily, "She has finally woken up. We don't have to worry anymore." They had been too worried to leave me before I woke up. I had gone through a four-hour operation, and been sent back to my ward. I then slept sweetly on the bed, while a fellow sister watched over me until dawn.
 
Early the next morning, I hid under my quilt and meditated on the Light and Sound. At about seven or eight o'clock, I could get out of bed and walk about, perfectly straight and comfortable, and even went to the washroom by myself. Other patients in the same ward were really stunned. They had had their operations at about the same time as I had, some even a day earlier, but on the next day, they could only walk a few steps with help from others. Even while resting in bed, they sweated profusely and moaned in pain. Watching me smile while in a half-sitting position, they thought that I must be practicing some miraculous method. I didn't look like a patient who had just had an operation. In taking medication, I firmly refused to consume any tonics because some contained animal ingredients. Even then, I still recovered much faster than the other patients in my ward.
 
Thanks to the care and concern of our fellow practitioners, and especially Master's love and blessing, I recovered very quickly, even though I took less medication than the other patients did. During my few days in the hospital, I continuously played Master's chanting tape, and the other patients around me found it soothing as well. I took the opportunity to tell them that I was not practicing any miraculous method, but just observing a vegetarian diet, because eating the meat of sentient beings will make our burden heavier. If we can be compassionate, become a vegetarian, and follow an Enlightened Master in spiritual practice, God will naturally bless and protect us. Because, in this world, we reap whatever we sow. Immediately, several patients said that they agreed with me. Observing that I ate only vegetarian meals, and yet was very energetic and healthy, they too wanted to follow a vegetarian diet.
 
On the fourth day after my operation, I insisted on being discharged and going home. The doctor told me, "You are the naughtiest one among all my patients." I know I owe all of these miracles to God and Master. I don't know how I could possibly repay Master's grace in this lifetime! I can only do my best to fulfill any tasks assigned by God, practice diligently, adhere to Master's teachings of Truth, and never be separated from Her!
 
Bầu bạn cùng Sư Phụ trong cuộc giải phẩu

Do sư tỷ đồng tu Liu, Trung Hoa Ðại Lục
 
Trong những tháng vừa qua, tôi cảm thấy không được khỏe, nên đã đến bệnh viện khám nghiệm. Kết quả cho thấy tôi bị bệnh bướu tử cung tái phát, cần phải vào bệnh viện giải phẫu tức khắc. Tôi lập tức rơi vào cơn khủng hoảng, phần vì gia đình không đủ khả năng trang trải lệ phí cao của cuộc giải phẫu, phần vì không chịu nổi bầu không khí khó thở của khu bệnh lý. Tôi rất sầu khổ và cầu mong Sư Phụ đem tôi ra khỏi kiếp sống này. May mắn thay, vào thời điểm khó khăn này, nhóm đồng tu nhiệt tâm đã cùng nhau giúp đỡ tôi về tài chánh lẫn thể chất. Họ giúp đỡ về mọi mặt, đưa tôi đến bệnh viện, và thay phiên chăm sóc tôi suốt ngày đêm. Một số đã đến nhà tôi giúp làm những việc lặt vặt, cũng như chăm sóc cho gia đình tôi và vườn rau. Tôi hoàn toàn không phải lo lắng gì!
 
Nhờ sự chăm sóc tận tâm của đồng tu, tôi được nhận vào bệnh viện. Các bạn đồng tu đã ngồi thiền chung quanh giường và cầu nguyện cho tôi suốt đêm. Ðồng tu ở nơi khác cũng thiền và cầu nguyện cho tôi, họ cầu nguyện rằng: "Xin Thượng Ðế luôn ở cùng với chị! Xin Sư Phụ luôn bảo bọc cho chị!" Trong bầu không khí tràn đầy ân sủng này, tôi được đưa vào phòng mổ lúc 8 giờ 30 sáng. Trong thời gian đó, sáu sư huynh sư tỷ đồng tu ngồi cầu nguyện bên ngoài, chờ cho đến lúc tôi ra khỏi cuộc giải phẫu thành công.
 
Trên bàn mổ, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, điều duy nhất mà tôi nhớ là mật niệm Danh hiệu Sư Phụ. Tôi được chích thuốc mê và sau hai phút, người chuyên viên gây mê hỏi tôi có cảm giác gì không, tôi bảo không cảm thấy gì cả. Ông dùng kim châm vào vài nơi trong thân thể nhưng tôi không thấy đau, khiến cho ban y khoa rất ngạc nhiên. Trong khi châm kim vào người tôi, chuyên viên gây mê thì thầm: "Có lẽ người bệnh này có khả năng siêu phàm!" Không biết giải thích sao, ông cứ cầm và chăm chú nhìn vào hình Sư Phụ mà tôi đeo trên cổ. Thông thường, phải mất 15 phút để bệnh nhân mất cảm giác đau đớn sau khi được gây mê. Vị bác sĩ trưởng cũng tự nói: "Cuộc giải phẫu cho bệnh nhân này sẽ rất êm ái".
 
Trong khi mổ, hóa thân Sư Phụ xuất hiện đến cạnh giường nhìn tôi một cách âu yếm. Với bàn tay trìu mến, Ngài vuốt ve trên trán và mặt tôi, sau đó đưa tôi bay bổng lên bầu trời. Trên đường đi, chúng tôi qua những cảnh giới xinh đẹp với vô số những bông hoa xinh tươi đầy màu sắc đang khiêu vũ nhịp nhàng. Cảnh trí thật vô cùng xinh đẹp vui tươi! Rồi Sư Phụ đưa tôi vào một hội trường vĩ đại, tại đây tôi thấy một số các đồng tu quen thuộc và cũng thấy vài người lạ. Mọi người trông rất trẻ trung, sáng sủa đầy trí huệ. Họ ca hát, chơi đoán lời giải đáp cho các câu đố, hoặc cùng nhau tham dự các trò chơi khác nhau. Tôi nhập bọn với họ và cùng chơi đùa vui vẻ. Khi muốn ra ngoài, tôi phải đi qua cánh cửa có một sư huynh đồng tu trẻ đứng gác. Tôi phải trả lời vài câu hỏi trước khi có thể đi ra bên ngoài. Khi tôi đáp xong những câu hỏi, mọi người nồng nhiệt vỗ tay. Sau khi ra khỏi cửa, Sư Phụ đưa tôi đến gặp vị Phật Ngàn Tay Ngàn Mắt. Khi tôi đến gần, Ngài từ từ đưa ra từng cánh tay, rồi những cánh tay bắt đầu quay tròn với vận tốc càng lúc càng lẹ. Ngài vĩnh viễn luôn bận rộn trong công việc cứu độ chúng sinh. Tim tôi tràn ngập lòng biết ơn về ân điển vô hạn do Ngài ban cho.
 
Khi đó, hóa thân Sư Phụ xuất hiện trước mặt tôi với vô số kiểu y phục trong nhiều màu sắc khác nhau. Tôi hiểu rằng Sư Phụ đang gieo rắc Chân Lý cho tất cả mọi chúng sinh trong mỗi góc cạnh của vũ trụ, đồng thời cũng chịu đau khổ thay cho họ. Nhìn Sư Phụ tỏa rạng vô lượng hào quang, lòng tôi tràn ngập những tình cảm không thốt nên lời, dâng tràn tình thương và niềm kính mến vô biên dành cho Ngài. Tôi liên tục nghe tiếng chuông nhà thờ, kế tiếp là tiếng âm nhạc vang vọng ngọt ngào hài hòa mà tôi chưa bao giờ được nghe qua. Trong dòng âm nhạc hòa tấu của Thiên Ðường, tôi thấy mình đang nghỉ trên một chiếc võng trắng trên trời cao, trôi giạt qua vũ trụ bao la sáng ngời, ngắm nhìn mặt trời, trăng, sao và đủ loại những hành tinh xinh đẹp. Bên dưới là biết bao thế giới với những cảnh trí nhẹ nhàng xinh tươi trôi lướt qua dưới chân tôi.
 
Không biết hành trình ngây ngất mê ly này đã kéo dài bao lâu; sau đó tôi mơ màng nghe giọng nói lo lắng của sư tỷ đồng tu: "Ðã lâu quá rồi cô vẫn chưa dậy, phải làm sao bây giờ?" Tôi cố hết sức mở mắt ra, và nghe các sư huynh sư tỷ vui mừng la lên: "Cuối cùng cô đã tỉnh lại rồi, không còn phải lo nữa!" Họ o phải bỏ tôi một mình trước khi tôi tỉnh dậy. Tôi đã trải qua cuộc giải phẫu bốn tiếng đồng hồ, và được đưa về khu dưỡng bệnh. Kế tiếp tôi ngủ một giấc ngon lành trên giường, trong khi sư tỷ đồng tu ngồi bên canh gác cho đến sáng.
 
Sáng sớm hôm sau, tôi dấu mình dưới chăn bông để thiền âm thanh và ánh sáng. Vào khoảng bảy, tám giờ, tôi có thể bước ra khỏi giường đi loanh quanh, hoàn toàn thẳng lưng và thoải mái, và thậm chí còn đi vào nhà vệ sinh một mình. Những bệnh nhân cùng khu dưỡng bệnh rất ngạc nhiên. Họ cũng lên bàn mổ cùng lúc, có người còn sớm hơn một ngày. Nhưng hôm sau họ chỉ có thể bước đi vài bước với sự giúp đỡ của người khác. Ngay cả khi dưỡng bệnh trên giường, họ cũng đổ mồ hôi đầm đìa và rên rỉ đau đớn. Nhìn tôi tươi tỉnh vui cười trong dáng nửa ngồi nửa nằm, họ nghĩ chắc tôi phải thực hành một phương pháp rất thần kỳ. Tôi không giống như một bệnh nhân mới vừa được giải phẫu. Lúc uống thuốc, tôi từ chối không dùng bất cứ loại thuốc bổ nào, vì một số có những thành phần động vật. Dù vậy tôi bình phục nhanh hơn nhiều, so với những bệnh nhân khác cùng khu bệnh lý.
 
Nhờ sự chăm sóc của các bạn đồng tu, đặc biệt là tình thương và ân điển Sư Phụ, tôi bình phục rất nhanh, dù là uống thuốc ít hơn so với các bệnh nhân khác. Trong những ngày nằm dưỡng bệnh, tôi liên tục mở băng Sư Phụ tán Phật, và những bệnh nhân chung quanh cũng cảm thấy nhẹ nhàng êm ái. Tôi nhân cơ hội này kể họ nghe tôi không thực hành pháp môn thần kỳ nào, mà chỉ theo phép ăn chay, bởi vì ăn thịt chúng sinh sẽ khiến cho chúng ta càng thêm gánh nặng. Nếu chúng ta có tình thương, trở thành người trường chay, và tu hành theo một Minh Sư khai ngộ, Thượng Ðế sẽ tự nhiên gia trì và bảo vệ chúng ta; bởi vì trong thế giới này, chúng ta gieo nhân gì sẽ gặt quả nấy. Ngay lập tức, một vài bệnh nhân cho biết họ rất đồng ý với tôi. Thấy tôi chỉ dùng thức ăn chay nhưng khỏe mạnh hăng hái, họ cũng muốn theo phép ăn chay.
 
Ngày thứ tư sau cuộc giải phẫu, tôi muốn xuất viện về nhà. Người bác sĩ bảo tôi: "Cô là người bệnh nghịch ngợm tinh quái nhất trong số những bệnh nhân của tôi". Tôi biết rằng những phép lạ này xảy ra là nhờ vào Thượng Ðế và Sư Phụ. Tôi không biết sao để đền đáp ân sủng của Ngài trong kiếp sống này! Tôi chỉ có thể làm hết sức mình để hoàn thành những công việc do Thượng Ðế giao phó, tu hành tinh tấn, thành tâm tuân theo Chân Lý Sư Phụ dạy dỗ, và không bao giờ xa cách với Ngài! 

A Good Tool for God

3/29/2016

 
Sister initiate Feng-qin, London, UK (Originally in English), News #129
 
Early one morning in March of this year, I woke up from a half-sleeping and half-meditating state. I had an appointment to meditate with a sister at her house in the afternoon. Perhaps it was an occupational disease of mine to plan everything beforehand. Since it was too early to have breakfast, I started to meditate, but could not continue after a while.
 
Next, for no particular reason, I went to Victoria Coach Station, where I stood before the ticket counter with no idea of where I wanted to go. I looked through the timetable for buses leaving London for towns and cities throughout Britain, arranged alphabetically from A to Z. After going through it many times, my eyes became fixed on "Nottingham." I then walked to the counter, bought a ticket and canceled my meditation appointment without giving the sister a good reason.
 
The journey to Nottingham took three hours, and after arriving I wandered through its streets without knowing why I had come to this boring city. I walked past many shops but did not go inside because I had no money to spend. Then one shop suddenly drew my attention. I entered it, and when I climbed to its second floor, two Chinese men walked towards me. They asked for my help in buying quilts, pillows, and bedding. After we had finished shopping together, they invited me to their lodging.
 
When we got there, one of the men showed me a piece of paper with an attorney's name and address on it. He looked worried and embarrassed to ask for my help again, since we had known each other for only about an hour. He had to meet the attorney in London the next day. He told me he had just arrived in Britain and could not speak English, and was worried that he might not be able to find the lawyer's office. He could not find anyone to help him either. If he missed this only chance, he might have problems with his residence permit. It was near closing time at the ticket counter, so we rushed to the Nottingham Coach Station, and bought the last ticket just before it closed.
 
The following day, I met the man at the Victoria Coach Station in London. I accompanied him all day until he left by bus in the evening. While we were waiting for the bus, I asked him, "What is your religious faith?"
 
"I'm a Catholic," He replied. 
 
I then asked, "Do you pray to Jesus for help?" 
 
And the man answered, "Yes, I pray all the time. Since I left home six months ago, I have prayed for Jesus' help every minute." Suddenly his eyes glistened with tears and he asked, "Did Jesus send you to help me?" 
 
I smiled and nodded.
 
When I came home, I could hardly believe that I had made this trip without any planning, arrangement, or mental preparation. 
 
Master has said, "After being initiated by the Master, we are no longer separated."
 
"The ordinary telephone can communicate with the whole world. Not to mention our spiritual links. Communicate with one another."
 
"If we always focus our attention inward, we won't go wrong. Anyone can serve as God's tool."
 
This experience taught me that if we can transcend the bondage of our minds, we will reach the wisdom level, where time, space, boundaries, and limits do not exist. We become one with Master and Her co-workers, and eventually we master ourselves.
Công cụ tốt cho Thượng Đế

Nữ đồng tu Fengqin, Luân Ðôn, Anh Quốc  (Nguyên văn tiếng Anh)
 
Vào một buổi sáng sớm của tháng ba năm nay, tôi tỉnh dậy trong trạng thái nửa ngủ, nửa thiền. Tôi đã hẹn đến nhà một chị đồng tu để cộng tu buổi trưa hôm ấy. Có lẽ đó là cái "bệnh" của tôi, phải trù hoạch mọi chuyện trước. Vì trời hãy còn quá sớm không thể ăn điểm tâm, tôi bắt đầu thiền, nhưng sau một lúc tôi không tiếp tục được nữa.
 
Kế đó, không biết vì lý do gì, tôi đi ra trạm xe buýt Victoria, đứng trước quầy bán vé mà không biết mình muốn đi đâu. Tôi đọc qua thời khóa biểu khởi hành của các chuyến xe rời Luân Ðôn tới những tỉnh lỵ trong nước đã được sắp theo thứ tự từ A đến Z. Ðảo mắt qua lại nhiều lần, cuối cùng tôi ngừng lại ở "Nottingham". Bước chân tới quầy, tôi mua một vé và hủy bỏ hẹn cộng tu mà không cho chị bạn một lý do nào thỏa đáng.

Chuyến đi đến thành phố Nottingham mất ba biếng đồng hồ. Sau khi đến nơi, tôi đi lang thang trên đường phố, không biết tại sao mình lại đến thành phố buồn nản này. Tôi đi ngang nhiều cửa tiệm nhưng không bước vào vì không có tiền tiêu. Bỗng nhiên tôi để ý tới một tiệm. Bước vào trong, tôi lên tầng thứ hai, và hai người đàn ông Trung Hoa đi về phía tôi. Họ nhờ tôi giúp họ mua chăn, gối và khăn trải giường. Sau khi mua hàng xong, họ mời tôi đến nơi họ trú ngụ.
 
Khi đến nơi, một người cho tôi xem tấm giấy ghi tên và địa chỉ của một luật sư. Ông có vẻ lo lắng và mắc cở khi hỏi tôi giúp đỡ một lần nữa, vì chúng tôi mới quen biết nhau chỉ một tiếng đồng hồ trước đó. Ông phải gặp người luật sư này ở Luân Ðôn ngày hôm sau. Ông cho biết ông mới tới đây và không biết nói tiếng Anh, ông sợ sẽ không tìm được văn phòng luật sư. Ông cũng không kiếm được ai để giúp. Nếu bỏ lỡ cơ hội duy nhất này, có lẽ ông sẽ bị rắc rối trong vấn đề thẻ thường trú. Gần tới giờ đóng cửa của quầy bán vé, chúng tôi chạy vội tới trạm xe buýt Nottingham, mua tấm vé cuối vừa khi họ đóng cửa.
 
Ngày hôm sau, tôi đến gặp người đàn ông đó tại trạm xe buýt Victoria ở Luân Ðôn. Tôi đi với ông suốt hôm ấy cho đến chiều khi ông đáp chuyến xe buýt trở về. Trong lúc đang đợi xe, tôi hỏi: "Ông theo đạo gì?" 
 
Ông đáp: "Tôi theo Công Giáo." 
 
Tôi hỏi: "Ông có cầu Chúa Giê Su giúp không?" 
 
Ông trả lời: "Có. Tôi cầu nguyện hoài. Từ khi xa nhà sáu tháng trước, tôi cầu Chúa Giê Su giúp tôi từng phút." Bỗng nhiên mắt ông long lanh ướt: "Chúa Giê Su gửi chị đến giúp tôi đó hả?" 
 
Tôi mỉm cười gật gù.
 
Khi về đến nhà, tôi không thể nào tin được rằng mình đã trải qua một chuyến đi không một dự tính, sửa soạn hay chuẩn bị tinh thần.
 
Sư Phụ có nói: "Sau khi được Minh Sư truyền Tâm Ấn, chúng ta không còn ngăn cách." 
 
"Một cái máy điện thoại bình thường có thể liên lạc với toàn thế giới, huống chi sự liên lạc về tâm linh giữa chúng ta. Nói chuyện với nhau."
 
"Nếu luôn luôn hướng nội, chúng ta sẽ không sai chạy. Ai cũng có thể làm công cụ cho Thượng Ðế." 
 
Thể nghiệm này đã dạy tôi rằng nếu vượt lên khỏi sự giam cầm của đầu óc, chúng ta sẽ đến đẳng cấp trí huệ, nơi đây không có không gian, thời gian và ranh giới. Chúng ta trở thành đồng thể với Sư Phụ và những người cùng làm việc với Ngài, rồi dần dần sẽ làm chủ chính mình.
 

Amazing Grace

3/29/2016

 
By sister initiate Connie, Phoenix, Arizona, U. S. A. (Originally in English), News #130
 
Since the September 11 incidents in the U. S., local initiates have responded to Master's instructions by holding additional group mediation sessions to pray for global peace and elevate the positive energy of our planet. In addition to our normal Sunday group meditation session, a brother and sister initiate graciously offered their home for group mediation on Wednesdays. We also have group meditation on Saturdays in a room at a local hotel.
 
On the morning of December 1, before the arrival of other initiates for Saturday group meditation at the hotel, I was preparing the room for meditation. Just then, a man entered and said that he had seen the sign reading "Meditation in Session" on the door the evening before, but after quietly opening the door, had not seen anyone and decided to inquire at the reception desk about the nature of the meditation held there. The receptionist simply told him that a spiritual group came regularly to the room on Saturdays to meditate.
 
He asked me about the meditation method our group practiced, and I introduced him to Master and Her teachings. I had Master's framed picture in my hands and shared it with him. He was very interested and eager to know more and wanted to meditate with us that morning. I told him that one needs to be a vegetarian, be initiated and have an identification card to be able to attend group meditation, and he understood without my having to explain further. He then mentioned that he had been a vegetarian for a year and I could see that he was a spiritual practitioner. I then told him about the Convenient Method and he was interested in that as well. I asked him to return at 1:00 PM if he sincerely wanted to learn, but he replied sadly that he was returning to India and had to be at the airport around 1:30 PM. Upon hearing his reply and realizing his sincerity, I offered to teach him the Convenient Method at that time, since the other initiates were a little late for group meditation.
 
After learning the Convenient Method, the man shared with me a touching and inspirational story. A spiritual friend in India had recently told him that this would be his last lifetime on this planet and that he would visit the United States in November and would receive a spiritual message that would change his life forever. He didn't believe his friend at the time, because he had never been to the U. S., nor had he had any reason to visit there. But later, he found himself on a business trip to Phoenix, Arizona. He had been in the city for three days and thought constantly about his friend's prediction, but was disappointed that nothing had occurred. That morning, he was profoundly touched and showed much gratitude. 
 
Before he left for the airport, I gave him some of Master's literature and magazines to enjoy. We were both filled with much happiness over the day's events, and he expressed his eagerness to see Master as soon as possible. 
 
Thank You, Master, for Your love, abundant grace, and mystical ways of revealing Yourself and of bringing Home yearning souls!
Hồng Ân Kỳ Diệu

Do sư tỷ đồng tu Connie từ Phoenix, tiểu bang Arizona, Hoa Kỳ (Nguyên văn tiếng Anh)
 

Sau tai nạn ngày 11 tháng 9 tại Hoa Kỳ, các đồng tu địa phương hưởng ứng lời kêu gọi của Sư Phụ, tổ chức thêm những buổi cộng tu để cầu nguyện cho hòa bình thế giới và nâng cao năng lực khẳng định trên trái đất. Ngoài việc cộng tu thường lệ vào Chúa Nhật, một anh chị đồng tu đã tử tế cho chúng tôi cộng tu tại nhà họ mỗi thứ tư. Chúng tôi còn cộng tu trong căn phòng của một khách sạn địa phương mỗi thứ bảy. 
 
Vào buổi sáng 1 tháng 12, trước khi các đồng tu đến để cộng tu ngày thứ bảy tại khách sạn, tôi chuẩn bị phòng ốc để thiền. Ngay lúc đó, một người đàn ông bước vào cho biết tối qua ông thấy tấm bảng ngoài cửa đề chữ "Cộng Tu", nhưng khi yên lặng mở cửa ra thì không thấy người nào; do đó ông quyết định đi hỏi nhân viên làm việc ở bàn tiếp tân về sự cộng tu được tổ chức tại đó. Họ cho biết một nhóm tu hành thường hay tới phòng đó mỗi thứ bảy để tọa thiền.
 
Ông hỏi tôi về pháp thiền của nhóm, và tôi giới thiệu ông về Sư Phụ và giáo lý của Ngài. Tôi chỉ ông pháp tướng Sư Phụ và ông rất thích, nóng lòng muốn biết thêm, và muốn thiền với chúng tôi sáng hôm đó. Tôi trả lời rằng ông phải ăn chay, được truyền Pháp và phải có thẻ Tâm Ấn thì mới vào được. Ông hiểu ngay không cần giải thích. Sau đó ông cho biết ông đã ăn chay được một năm; tôi nhận thấy ông là người muốn tu hành. Tôi giới thiệu về pháp thiền Phương Tiện, và ông lấy làm thích thú. Tôi bảo ông trở lại lúc 1 giờ trưa nếu thật tình muốn học, nhưng ông buồn bã nói rằng ông phải trở về Ấn Ðộ và phải ra phi trường khoảng 1 giờ 30 trưa. Cảm thấy sự thành tâm của ông, tôi chỉ ông pháp Phương Tiện ngay lúc đó, vì những đồng tu khác đến cộng tu hơi trễ. 
 
Sau khi học pháp Phương Tiện, ông kể tôi nghe một câu chuyện hay và cảm động. Một người bạn thiền ở Ấn Ðộ gần đây nói với ông rằng kiếp này sẽ là đời cuối của ông trên trái đất, và ông sẽ đi Hoa Kỳ vào tháng 11 và sẽ nhận được một thông điệp tâm linh thay đổi cuộc đời ông vĩnh viễn. Lúc đó ông không tin bởi vì chưa bao giờ ông đi Mỹ và cũng không có lý do gì ông tới đó cả. Nhưng sau ấy, ông thấy chính mình đã đi Phoenix, tiểu bang Arizona, vì công việc làm ăn. Ông lưu lại thành phố này đã được ba ngày, liên tục nghĩ tới lời tiên đoán của người bạn, nhưng thất vọng vì không có chuyện gì xảy ra. Sáng hôm đó, ông vô cùng xúc động và cám ơn thật nhiều.
 
Trước khi đến phi trường, tôi đưa ông một số tài liệu và Bản Tin để tham khảo. Hai chúng tôi tràn đầy niềm vui về những gì xảy ra hôm đó. Ông ước muốn được gặp Sư Phụ càng sớm càng tốt. 
 
Xin cám ơn Sư Phụ đã cho tình thương, ân điển ngập tràn và phương cách huyền bí để những linh hồn khao khát được tìm thấy Ngài và trở về Quê Hương vĩnh cửu!

My "Car Blessing"

3/29/2016

 
​By sister initiate Jin from Mainland China, News#130 

Recently, I experienced a "car blessing."
 
After my older brother was diagnosed with cancer, I kept him company for five months until he passed away. Afterwards, I felt I was doing worse than before, in terms of both my physical condition and spiritual practice. So I re-examined my body, speech, and mind, going over everything very carefully, but found no willful violation of the Precepts. Instead, I spent more time in meditation, and felt that my faith in Master was growing stronger each day. However, I was not having the type of good experiences that I had had when I was initiated, and thought it might be due to never having seen Master in the physical form.
 
Thus, on the night of August 7, 2001, I begged Master in meditation to let me experience Her manifestation form, to fulfill my longing to see Her in person. I had always envied those fellow initiates who had seen Master in the flesh, and more than once called out to Her and wept. That night I was again immersed in my longing to see Master, thinking in my heart, "I wonder what form She will manifest in?" However, during meditation, I saw not Master but a scene in which a motor vehicle was crashing into someone. I also saw blood, and was startled, thinking that my son had had an accident. I immediately prayed to Master and recited Her Holy Name for protection.
 
At noon the next day, I went to visit a sister initiate on my bicycle, and on the way was hit by a two-ton garbage truck. I could feel one of its right wheels roll over my right pelvis and lower abdomen. Though I felt no pain, the truck's tire left a clear tread mark on my white pants.
 
My first thought on being hit was, "How could I still be hit by a truck after being initiated?" But at once another thought came to mind: "All will be fine! Master will make arrangements, and they will be for the best." Faith in Master has always been my fundamental approach to solving any problem, so I tried to stand up with confidence. However, I could not do so on my first try. The second time, the truck driver held my hand and I stood up!
 
At that moment, I saw a great white light around me, as the nearby pedestrians, vehicles, and streets disappeared. The dazzling, intense white light seemed to shine out from my eyes, and I thought, "I was not hit on the head, so why should I see light?" I strained to open my eyes and saw the white light streaming at great speed towards a white sun in the distance. (But the sun also seemed to have some colors in it and was less brilliant than the white light.) Suddenly I understood. The bright light was Master! At the same time, I experienced the world of one sun and a thousand suns. Later, when I went home and watched one of Master's videos, at the beginning I saw a scene with bright lights coming from all directions and then converging and streaming into the distance. It was exactly the same vision that I had seen during my accident. But the light I had seen in my vision was more brilliant and magnificent. I was also enveloped by the light. I can hardly describe that feeling in words, but I felt protected by the Light.
 
This is how our omnipotent Master looks after Her children, each according to their needs and circumstances. My accident not only erased my fixed karma and satisfied my longing to see Master, but also solved problems in my spiritual practice. 
 
After the accident, I immediately reassured the truck driver that I was fine and would not demand compensation. I was then taken to a hospital for a check-up and the results showed that everything was normal. Even the doctor was surprised. He prescribed some medication for me, and asked me to come back immediately if I felt that something was wrong. Next I went to the local traffic police precinct to report the accident. The police told the driver to give me financial compensation, but I refused, thinking in my heart, "I got to see Master and was immersed once more in Her ocean of love, and my problems in spiritual practice have been solved; I can't thank him enough!" 
 
For others, it might have been a "car accident." But for me, it was a "car blessing." I was filled with inner bliss and gratitude toward Master. This experience again shows that as long as we put everything in Master's hands, She will always make the best arrangements for us.
 
Thể nghiệm "Gia trì xe cộ" của tôi
​

Do sư tỷ đồng tu Jin từ Trung Hoa Lục Ðịa
 
Gần đây tôi có một thể nghiệm về sự "gia trì xe cộ".
 
 Sau khi anh tôi phát bệnh ung thư, tôi ở bên anh suốt 5 tháng cho tới ngày anh qua đời. Sau đó, tôi cảm thấy sa sút về tình trạng sức khỏe và tu hành. Tôi kiểm thảo thân, khẩu, ý của mình, xem xét tất cả một cách cẩn thận, nhưng không thấy một lỗi lầm cố tình nào cả. Rồi tôi bắt đầu tăng giờ thiền và cảm thấy lòng tin đối với Sư Phụ mỗi ngày mỗi nhiều hơn. Tuy nhiên, tôi không được những thể nghiệm tốt như tôi đã có khi thọ pháp, nghĩ rằng có lẽ vì tôi không bao giờ gặp nhục thể Sư Phụ. 
 
Thế là tối ngày 7 tháng 8 năm 2001, trong khi thiền tôi cầu xin Sư Phụ cho tôi được nhìn thấy hóa thân Ngài để thỏa lòng mơ ước. Tôi thường thèm muốn khi thấy những đồng tu khác được gặp nhục thể Sư Phụ. Ðã hơn một lần tôi gọi Ngài rồi khóc. Ðêm ấy, tôi đắm mình trong nỗi nhớ mong và muốn được gặp Ngài, tôi thầm nghĩ: "Không biết Sư Phụ hiện đến trong hình dáng nào?" Tuy nhiên, trong lúc thiền, tôi không thấy Sư Phụ mà thấy một chiếc xe đang tông vào một người. Tôi cũng thấy máu, vô cùng kinh ngạc tưởng con trai tôi bị tai nạn xe hơi. Tôi lập tức cầu Sư Phụ và niệm danh Ngài xin bảo vệ. 
 
Trưa hôm sau, tôi lái xe đạp đi thăm một chị đồng tu. Trên đường đi, tôi bị xe đổ rác nặng hai tấn tông vào người. Tôi có thể cảm thấy một trong những bánh xe bên phải của nó lăn lên xương hông và bụng dưới của tôi. Mặc dầu không đau đớn, xe cam nhông đã để lại vết bánh xe rất rõ ràng trên chiếc quần trắng của tôi. 
 
ý nghĩ đầu tiên khi tôi bị đụng là: "Thọ Tâm Ấn rồi sao vẫn còn bị xe cam nhông đụng?" Nhưng ngay sau đó một tư tưởng khác hiện đến: "Mọi chuyện sẽ không sao! Sư Phụ sẽ an bày, và mọi chuyện sẽ tốt đẹp nhất." Ðức tin đối với Sư Phụ từ trước tới nay là nền tảng cho tôi giải quyết mọi vấn đề, nên tôi cố gắng đứng dậy một cách quả quyết. Tuy nhiên, thử lần đầu tôi không dậy nổi. Lần thứ hai, người tài xế xe cam nhông cầm tay tôi đỡ dậy và tôi đã đứng lên! 
 
Lúc đó tôi thấy một vòng hào quang trắng vĩ đại bao quanh, trong khi những người khách bộ hành, xe cộ, đường sá không còn nữa. ánh sáng cực trắng chói lòa hình như phát ra từ mắt của tôi, và tôi thầm nghĩ: "Ta không bị đụng đầu, tại sao thấy ánh sáng?" Tôi rán mở mắt ra, trông thấy ánh sáng trắng tuôn rất nhanh về phía mặt trời trắng đàng xa. (Nhưng mặt trời hình như có màu trong đó và không rực rỡ nhiều như ánh sáng trắng kia.) Bỗng nhiên tôi hiểu. Hào quang sáng rực đó là Sư Phụ! Cùng lúc, tôi được thể nghiệm cảnh giới hằng mặt trời và một ngàn mặt trời. Sau đó, khi tôi về nhà xem băng Sư Phụ, tôi thấy lúc đầu cảnh ánh sáng rực rỡ đến từ muôn phía hội tụ lại với nhau rồi tuôn về xa thẳm. Hình ảnh đó giống y như những gì tôi chứng kiến trong lúc bị nạn. Nhưng ánh sáng trong thể nghiệm của tôi rực rỡ hơn, lộng lẫy hơn. Tôi đã được bao bọc trong ánh sáng đó. Thật không thể nào diễn tả được cảm tưởng này, nhưng tôi cảm thấy hào quang đó đã bảo vệ cho tôi. 
 
Sư Phụ vạn năng của chúng ta chăm sóc cho con cái của Ngài bằng cách đó, mỗi người được ra sao tùy theo sự cần thiết và hoàn cảnh của họ. Tai nạn này không những rửa được định nghiệp của tôi, thỏa mãn lòng ước ao được gặp Ngài, mà còn giải quyết một số vấn đề tu hành tôi đang mắc phải. 
 
Sau tai nạn, tôi trấn an người tài xế, cho ông biết tôi không sao cả và sẽ không đòi bồi thường. Rồi tôi được chở đến nhà thương khám bệnh. Kết quả cho biết tôi hoàn toàn bình an vô sự. Ngay cả bác sĩ cũng kinh ngạc. Ông cho tôi toa thuốc và dặn dò tôi trở lại ngay nếu có triệu chứng không may. Kế đến, tôi tới văn phòng cảnh sát tường trình tai nạn. Cảnh sát bảo người tài xế phải bồi thường tài chánh cho tôi, nhưng tôi từ chối, nghĩ bụng: "Ta được gặp Sư Phụ và một lần nữa được chìm đắm trong biển tình thương của Ngài. Những khó khăn về tu hành của ta đã được giải quyết; ta phải cám ơn người này bao nhiêu cho đủ!" 
 
Ðối với kẻ khác, có lẽ đây là một "tai nạn xe hơi". Nhưng đối với tôi thì nó là một "gia trì xe hơi". Tim tôi chan chứa niềm vui và lòng biết ơn Sư Phụ. Thể nghiệm trên lại một lần nữa cho chúng ta thấy rằng nếu đặt mọi việc trong tay Sư Phụ, Ngài sẽ luôn luôn cho chúng ta mọi sự an bày tốt đẹp nhất.

Eyeglasses from Master

3/29/2016

 
By sister initiate Lili from Sweden, News # 130
 
We want to thank Master for saving our family. Through Master's love and protection, our life has been getting better and better. Everything has been going smoothly for us, and through meditation, I am also becoming healthier each day.
 
Recently, I had a wonderful experience that outsiders may regard as incredible. Usually I need reading glasses to look at things, so whenever I go out I put my glasses in my pocket. If I forget, I find it hard to do things, and thus cause delays for myself.
 
One day, I had to go out to do some business. I was already on the street when I suddenly remembered that I had forgotten my glasses, and became very worried. Out of habit, I reached into my pocket and, surprisingly, my hand touched a pair of glasses. Taking them out, I saw that they were not mine, but a brand new pair of bifocals! I then asked the people around me, "Whose glasses are these?" But they all shook their heads and none claimed them.
 
Next, I tried the glasses on and found that they fit me perfectly, in terms of the frame size and lens prescription, and they allowed me to both read up close and see far into the distance. At that moment, I understood that the glasses were Master's blessing - a precious gift to Her disciple. I had been thinking of buying a pair of bifocals so I could see both near and far, because I could only read with my old reading glasses and could not afford bifocals. My merciful Master knew my feelings and difficulty and provided a timely solution. Thank You, Master, for Your thoughtful gift!
 
Mắt kiếng từ Sư Phụ

Do nữ đồng tu Lili, Thụy Ðiển
 
Chúng tôi vô cùng cám ơn Sư Phụ đã cứu rỗi gia đình chúng tôi. Qua tình thương và sự bảo bọc của Ngài, đời sống chúng tôi trở nên ngày càng tốt đẹp. Mọi việc đều xảy ra một cách êm đềm, và qua sự thiền định tôi cũng mỗi ngày một khỏe thêm.
 
 Gần đây, tôi có một thể nghiệm tốt mà người ngoài khó tin nổi. Bình thường tôi phải có kính lão mới đọc được, do đó mỗi khi đi đâu tôi đều bỏ mắt kính vào túi áo. Nếu quên thì thật khó để làm được việc gì, mọi việc sẽ chậm trễ cho tôi.
 
Một hôm, tôi phải đi lo một vài công chuyện. Ra tới ngoài đường, tôi bỗng nhớ đã để quên cặp mắt kính ở nhà, và tôi lo lắng. Theo thói quen, tôi vói tay vào túi, ngạc nhiên thay, tôi sờ trúng một cặp kính. Lấy nó ra thì đó không phải kính của tôi mà là một cặp kính mới toanh với hai độ khác nhau, cận thị và viễn thị! Thấy vậy tôi hỏi những người chung quanh: "Kính này của ai vậy?" Nhưng ai cũng lắc đầu, không phải của họ.
 
Sau đó tôi đeo vào thì thấy nó vừa đúng cho tôi, cả gọng kính lẫn độ mắt, giúp tôi thấy được gần và xa. Lúc đó tôi hiểu ngay đôi kính này là quà gia trì từ Sư Phụ --một món quà quý báu mà Ngài tặng cho đệ tử. Tôi đã có ý định mua một cặp kính có hai độ nhìn để thấy cả gần lẫn xa, vì cặp kính cũ tôi chỉ để đọc và chưa có tiền mua loại kính nhìn được hai chiều. Sư Phụ từ bi đã biết tâm trạng và tình cảnh khó khăn của tôi nên đã cho tôi một món quà đúng thời, đúng lúc. Cám ơn Sư Phụ rất nhiều đã cho con một món quà đầy ý nghĩa!

A Lecture by Transformation Master

3/29/2016

 
By fellow initiate Dai, Mainland China, News # 131
 
Last October, my elder sister lost the key for the double-security-lock of our house, and I did not change the lock immediately. One day, when my husband and I had gone to work, my father-in-law was alone at home and stepped out from the meditation room to find that the video in the dining room was playing one of Master's video-lectures. He thought we had gone to work and forgotten to turn off the video. He then sat down on the sofa and watched the video. (However, there was actually no videotape in the video player at the time). 
 
A few minutes later, four strangers with the key broke into our house and walked into our dining room. One was about 40 years old and wore a large beard, and the others were about 20 years old. My father-in-law told them, "Hey, get away, I don't know you!" But they did not listen and even sat down on the sofa and watched the video together with my father-in-law, just as though they were invited friends. About one hour later, when the transformation Master finished the lecture, the TV turned off automatically. My father-in-law urged the strangers to leave and told them, "Master has finished Her lecture and it is time for you to leave." But they showed no response. My father-in-law then took out one of Master's books and started reading. Meanwhile, the strangers left without him realizing it.
 
When I came home at noon, I found that the security lock, which I clearly remembered having locked, was open. I then asked my father-in-law about it and realized that Master's transformation body had helped us evade a disaster. She had not only protected our lives and property, but also seized the chance to educate and save the souls of the intruders. Master once said, "Only by taking refuge in the 'Tao' can you be safe, and nowhere else is safer." This miraculous experience once again proved Master's words.
 
Thanks very much to Master for Her all-inclusive care. Our family members, all of whom are fellow initiates, heartily hope that people around the world will seize this precious opportunity and follow Master to practice spiritually to take refuge in the "Tao" and get eternal liberation in this lifetime.
 
Hóa thân Sư Phụ thuyết pháp

Do đồng tu Dai, Trung Hoa Lục Ðịa
 
Vào tháng 10 năm ngoái, chị tôi làm mất chìa khóa nhà chúng tôi, và tôi chưa có dịp thay ổ khóa khác. Một hôm, khi vợ chồng tôi đi làm, bố vợ tôi ở nhà một mình, vừa bước ra khỏi phòng thiền thì thấy máy truyền hình đang chiếu băng thuyết pháp của Sư Phụ trong phòng ăn. Ông tưởng chúng tôi đi làm quên không tắt máy. Thế là ông ngồi xuống sa-lông thong thả xem băng. (Tuy nhiên, lúc đó thật tình không có cuốn băng nào trong đầu máy.) 
 
Vài phút sau, bốn người lạ mặt có chìa khóa xông cửa bước vào nhà và đi thẳng vào phòng ăn. Một tên trạc 40 tuổi, đeo râu quai hàm, còn mấy tên kia chỉ khoảng 20 tuổi. Bố vợ tôi bảo họ: "Ê, đi ra. Tôi không biết mấy người!" Nhưng họ không nghe, còn ngồi xuống ghế xem băng với ông, như thể họ là bạn được mời. Khoảng một tiếng sau, khi hóa thân Sư Phụ thuyết pháp xong, máy truyền hình tự động tắt. Bố vợ tôi hối người lạ mặt đi ra, nói với họ rằng: "Sư Phụ giảng xong rồi, tới giờ tụi bây đi đi." Nhưng không thấy họ có phản ứng gì cả. Ông bèn lấy ra một quyển sách Sư Phụ ngồi đọc. Sau đó, kẻ lạ ra ngoài lúc nào ông không hay biết. 
 
Khi về tới nhà buổi trưa hôm ấy, tôi thấy ổ khóa đã bị mở từ hồi nào. Tôi nhớ rõ ràng mình có khóa trước khi đi. Sau khi hỏi bố vợ thì được biết hóa thân Sư Phụ đã giúp chúng tôi thoát nạn. Không những Ngài bảo vệ đời sống, của cải chúng tôi, mà còn dùng cơ hội đó để dạy dỗ, cứu độ linh hồn của những người xâm phạm bất hợp pháp kia. Sư Phụ có lần nói: "Nương tựa vào ‘Ðạo’ thì chúng ta mới được an toàn, không một chỗ nào an toàn hơn." Thể nghiệm kỳ diệu này lại một lần nữa chứng minh lời Sư Phụ. 
 
Chúng tôi vô vàn đội ơn Ngài đã chăm sóc tất cả mọi sự. Gia đình chúng tôi, tất cả đều được truyền Tâm Ấn, vui mừng cầu mong người người trên thế giới hãy nắm lấy dịp may quý báu này mà tu theo Sư Phụ -- nương nhờ ánh Ðạo để được giải thoát vĩnh viễn ngay trong kiếp này. 


Overcoming Adversity in the Firm Pursuit of Spiritual Practice

3/29/2016

 
By brother initiate Chuo, Taichung, News # 133 Formosa Recorded by the Taichung Newsgroup
 
Brother Chuo is a long-standing fellow practitioner who practices diligently and participates earnestly in his center's activities. Each time the need for Dharma guards or kitchen team working staff arises, he can be seen among the volunteers. He recently read a story in the "Master's Wonders" column about miraculous experiences that reminded him of a past experience while doing volunteer work. Then, by coincidence, when rearranging his things, he found an old note on "Items to Notice on the 1997 Four-day International Retreat in Bangkok," which increased his confidence that he should share his experience with others. In October 1997, when brother Chuo learned of the upcoming International Retreat in Thailand, he registered
at once and bought an airline ticket. But a week before his departure, he developed a gastric ulcer that left his whole body weak, and gave him a terrible headache. He also experienced abdominal problems and had to spend two days in the hospital. Brother Chuo thus thought of forgoing the chance to attend the Retreat, but when the registration team told him that his ticket could not be refunded, he immediately made up his mind to attend the Retreat despite his illness.
 
After arriving in Thailand, he still felt sick, but his condition improved when he was met at the airport by many fellow initiates carrying News magazines with Master's photo on the cover. At once, he experienced Master's blessings, and felt spiritually revitalized, as his physical suffering abated.
 
The evening before the Four-day Retreat, he joined the Dharma Guards team despite being 66 years old at the time. People of his age are normally considered too old for Guard duty, but since there were not enough male guards available, an exception was made in his case. As soon as he forgot his discomfort and decided to become a Guard, Master's blessings graced him again, and his stomachache dramatically lessened. At half past three the next morning, he was awakened to do morning Guard duty. Once more, he felt Master's blessings surge through him like a warm current.
 
During the Retreat, he was on duty seven to eight hours a day for four consecutive days. Without Master's blessing, it would have been impossible for a sick elderly man like brother Chuo to stand guard for such a long period, but he managed it without difficulty. He was very touched and would like to encourage other fellow initiates by sharing this precious insight: We should cherish the opportunity to attend retreats and take part in Master's work as much as possible. As long as we strongly believe in Master's omnipresent power on the spiritual path, we will feel Her infinite love as soon as we think of Her, and all of our problems will be solved.
 
Quyết tâm tu hành sẽ vượt qua nghịch cảnh

Sư huynh đồng tu Chuo kể, ban báo chí đài Trung, Formosa ghi chép
 
Sư huynh Chuo là một đồng tu đã lâu năm, một người tu hành siêng năng, chăm chỉ, và là một thiện nguyện viên sẵn sàng tham gia trong các sinh hoạt tại Trung Tâm. Mỗi lần Trung Tâm cần hộ pháp hay người làm việc trong ban ẩm thực, anh thường hiện diện. Gần đây, anh đọc báo Sư Phụ thấy một câu chuyện trong mục "Thần Kỳ Cảm Ứng" đã làm anh nhớ tới thể nghiệm bản thân trong khi xung phong làm việc. Tình cờ trong lúc soạn đồ đạc, anh thấy một mảnh giấy cũ viết: "Những thứ để nhớ trong Thiền Tứ Quốc Tế 1997 tại Bangkok" khiến anh cảm thấy tự tin hơn và muốn chia sẻ thể nghiệm nầy cùng bạn đọc.
 
Tháng 10 năm 1997, khi biết sẽ có Thiền Quốc Tế tại Thái Lan, sư huynh Chuo ghi danh ngay và mua vé máy bay. Nhưng một tuần trước khi khởi hành, anh phát hiện chứng đau bao tử khiến toàn thân yếu hẳn và nhức đầu kinh khủng. Thêm vào đó anh còn bị đau ở bụng và phải nằm bệnh viện hai ngày. Sư huynh Chuo nghĩ mình phải bỏ Thiền Tứ, nhưng ban ghi danh cho biết vé của anh không trả được. Do đó anh đã quyết định đi dù đang đau nặng.
 
Sau khi tới Thái Lan, tuy trong người vẫn còn khó chịu, nhưng bịnh tình thuyên giảm ngay sau khi gặp nhiều đồng tu đón anh ở phi trường. Họ đang cầm tờ Bản Tin với hình Sư Phụ ngoài bìa. Anh thể nghiệm sức gia trì của Sư Phụ ngay lập tức, cảm thấy năng lực tâm linh được bổ sung, và trong người bớt bệnh.
 
Buổi tối trước thiền tứ, sư huynh vào ban hộ pháp mặc dù lúc đó anh đã 66 tuổi. Bình thường tuổi này coi như lão thành không được làm hộ pháp, nhưng vì không có đủ hộ pháp nam, nên họ phải xem trường hợp này là ngoại lệ. Ngay khi cố quên những khó chịu trong người và quyết định vào ban hộ pháp, sức gia trì của Sư Phụ đến với anh lần nữa, và chứng đau dạ dày giảm xuống thật nhanh. Sáng hôm sau, lúc 3 giờ 30, anh được gọi dậy đi làm hộ pháp. Một lần nữa sự gia trì của Sư Phụ dâng lên châu thân như một dòng điện ấm.
 
Trong suốt cuộc bế quan, mỗi ngày anh đều làm hộ pháp từ 7 tới 8 tiếng đồng hồ. Nếu không nhờ sức gia trì của Sư Phụ, chắc không thể nào một người đau ốm, già yếu như sư huynh Chuo đứng hộ pháp được lâu như vậy, nhưng anh đã làm không một khó khăn. Anh vô cùng cảm động, muốn khuyến khích các bạn đồng tu bằng cách chia sẻ sự hiểu biết quý báu của anh: đó là chúng ta nên trân quý những cơ hội bế quan, và tham gia làm việc cho Sư Phụ càng nhiều càng tốt. Nếu tin tưởng sâu đậm vào lực lượng vạn năng của Ngài trên bước đường tu học, chúng ta sẽ cảm thấy tình thương vô biên của Sư Phụ mỗi khi nghĩ tới Ngài. Và tất cả vấn đề sẽ được giải quyết.

Master's Love Softens the Toughest Hearts

3/29/2016

 
Narrated by Sister Hsu, Taichung, Formosa Recorded by the Taichung News Group, News # 134
 
People normally consider a luxury car to be a sign of prestige and high social status. However, to sister Hsu, owner of such a car, the admiration of passersby is nothing but a form of psychological pressure. In her opinion, no matter how luxurious a car is, it is just a means of transportation. This is shown by a recent event in sister Hsu's life.
 
One night a few months ago, sister Hsu happily drove some of her family members to a park to do some exercises. After they arrived, the family members disembarked, leaving sister Hsu the last one to leave the vehicle. Just as she was getting out of the car, two men forced her back in at gunpoint and told her to drive away. As she drove, she asked, "Where do you want to go? What route do you want to take?" But the men simply sat in the car looking tense and nervous.
 
In this emergency situation, which seemed like a scene from a movie, sister Hsu began to pray for Master's help, and meanwhile turned up the volume of Master's tapes playing on her car's tape deck. The car soon became filled with Master's tender voice and waves of love. Sister Hsu then started talking to the men, saying that material things are not important. The men wondered how she could remain so calm, and if she was a gang leader. She next introduced herself as a disciple of the Supreme Master Ching Hai and said that she was a vegetarian who kept the Five Precepts. She said that if they needed money, she would give them the car and not notify the police. Then, at an intersection, she reminded them to fasten their safety belts, or the car might be stopped by the police and they might not be able to do what they had set out to do. She also advised them not to commit any more crimes. "Do you think that money is all we need?" they agitatedly asked. And sister Hsu replied, "My Master is great, and her teachings are wonderful. If you want to become vegetarians and practice spiritually, you will become contented and happy at heart, and will not demand too much money."
 
The two men listened to Master's teachings and chatted with sister Hsu for a while. Originally, they had planned to take her to Taipei in northern Formosa, but instead sister Hsu drove the car aimlessly through the central city of Taichung for 45 minutes and returned to the park. When the men left, one of them said, "Perhaps it is because your Master wants to deliver us that we met you today. You should do more Buddha chanting in the future." She said, "Yes, I will, and I will ask Master to bless you and protect your spirituality." Then the two men left, taking only a mobile phone from sister Hsu. 
 
After the incident, the sister's family members were worried, and her friends called to comfort her. But she felt calm, both mentally and physically, and her heart was filled with love. She knew that it was Master's blessings that had helped her to remain so composed during the emergency. Were it not for Master, who dissolved the karma, she could have had no chance of escape! Master was able to make use of the situation to enlighten the robbers with her incredible wisdom, plant a spiritual seed in their hearts, and at the same time give sister Hsu's family members an opportunity to learn the benefits of spiritual practice. Sister Hsu considers herself to be very lucky to have received Master's omnipresent protection and to have developed infinite courage from practicing the Quan Yin Method.
Tình Thương Sư Phụ cũng mềm lòng sắt đá
​

Sư tỷ đồng tu Hsu, Ðài Trung, Formosa thuật Ban Báo Chí Ðài Trung ghi chép
 
Người ta thường nghĩ xe sang là một dấu hiệu của quyền cao chức trọng. Nhưng đối với sư tỷ Hsu, chủ của một chiếc xe như vậy, những lời khen tặng của kẻ qua đường không có nghĩa gì cả ngoài một cảm giác áp đảo trong lòng. Theo cô nghĩ thì xe dù sang cách mấy cũng chỉ là một phương tiện di chuyển mà thôi. Một câu chuyện xảy ra gần đây trong đời cô đã chứng tỏ điều này.
 
Buổi chiều nọ cách đây vài tháng, sư tỷ Hsu vui vẻ chở gia đình tới một công viên để thể dục thể thao. Sau khi đến nơi, mọi người xuống xe và cô ra khỏi xe sau cùng. Vừa lúc cô đang bước ra thì hai người đàn ông lạ mặt dí súng vào lưng bắt cô vào xe trở lại và lái họ đi. Trong khi lái xe, cô hỏi: "Các ông muốn đi đâu? Muốn đi đường nào?" Nhưng họ ngồi yên, vẻ mặt căng thẳng, lo âu. 
 
Trong trường hợp khẩn cấp giống như trong xi-nê, sư tỷ Hsu bắt đầu cầu cứu Sư Phụ, tay vừa mở lớn cuốn băng Sư Phụ đang vặn trong xe. Chẳng bao lâu bầu không khí tình thương chan hòa với giọng nói êm ái của Sư Phụ. Cô bắt đầu gợi chuyện với hai người, bảo họ rằng vật chất không có gì quan trọng. Họ tự hỏi không biết tại sao cô bình tĩnh như vậy, giống như cô đang là đảng trưởng. Sau đó cô giới thiệu cô là đệ tử của Thanh Hải Vô Thượng Sư, đang ăn chay trường và trì năm giới. Cô nói nếu họ cần tiền bạc thì cô sẽ tặng họ chiếc xe và sẽ không thưa cảnh sát. Tới ngã tư đường, cô nhắc họ phải cột dây lưng an toàn, nếu không có thể sẽ bị cảnh sát chân lại, và họ sẽ không thể thi hành kế hoạch. Cô khuyên họ không nên phạm pháp nữa. Và họ gay gắt hỏi: "Cô tưởng tụi tôi chỉ cần tiền thôi sao?" Sư tỷ Hsu đáp: "Sư Phụ tôi rất là vĩ đại, giáo lý của Ngài thật là hay. Nếu ăn chay tu hành, tâm các ông sẽ bình an, hạnh phúc, sẽ không đòi hỏi quá nhiều tiền bạc." 
 
Hai người đàn ông nghe giáo lý Sư Phụ vừa nói chuyện với cô một chập. Mới đầu họ định bắt cô đi Ðài Bắc, miền bắc Formosa, nhưng cô chỉ lái luẩn quẩn vòng quanh trung tâm thành phố Ðài Trung 45 phút đồng hồ rồi trở lại công viên. Trước khi bỏ đi, một tên nói: "Có lẽ Sư Phụ cô muốn độ chúng tôi nên hôm nay chúng tôi gặp cô. Trong tương lai cô nên tụng kinh tán Phật nhiều hơn nữa." Sư tỷ Hsu nói: "Ừ, tôi sẽ xin Sư Phụ gia trì và bảo hộ con đường đạo cho các ông." Hai người đàn ông quay đi chỉ lấy của cô điện thoại lưu động. 
 
Sau biến cố này, gia đình cô lấy làm lo lắng, bạn bè gọi tới hỏi thăm. Nhưng cô cảm thấy bình tĩnh cả tinh thần lẫn thể xác, lòng chan chứa tình thương. Cô hiểu đây là do sự gia trì của Sư Phụ đã giúp cô bình tâm trong trường hợp khẩn cấp như vậy. Nếu không nhờ Sư Phụ hóa giải nghiệp xấu, chắc cô không thể nào thoát khỏi! Sư Phụ đã dùng cảnh ngộ này để khai ngộ hai kẻ trộm với những câu nói đầy trí huệ, gieo hạt giống tu hành trong tim họ, cùng lúc giúp những người trong gia đình cô biết về sự lợi ích của việc tu hành. Sư tỷ Hsu cảm thấy vô cùng may mắn nhận được sự bảo hộ vô sở bất tại của Sư Phụ và lòng can đảm mà cô đã đạt được qua việc tu hành Pháp Môn Quán Âm.


Surviving Death after Meeting Master

3/29/2016

 
By a fellow initiate, Hubei Province, Mainland China
 News #135

​
The following is a true story from the life of brother initiate Chen. Several years ago, brother Chen went out one day to buy food. On the road, he met a fortuneteller who glanced at him and asked, "How old are you?" Chen replied, "Fifty-nine." The fortuneteller told him, "Then you cannot live beyond sixty!" Chen retorted, "What if I do not die within the year?" The fortuneteller took another look at him, and said, "Unless a living Saint saves you, you cannot survive this fate." The fortuneteller was well-known in the area. But brother Chen was straight and upright by nature, so he just left it to destiny!
 
True enough, in early June 1998, brother Chen fell ill. At first, he felt discomfort in his right leg, which later extended to the lumbar region. As his condition deteriorated, he went to see a doctor. A medical examination revealed that he had bone tuberculosis. Brother Chen broke the bad news to his wife, who was also a fellow initiate. Mrs. Chen was a diligent Quan Yin practitioner, and she began praying to Master to help brother Chen survive this calamity.

That night, our merciful Master showed the fellow sister a strange vision in her dream: First, there was a withered loofah plant, symbolizing the end of life. Then, the inner Light form of Master holding a willow twig appeared, and showered nectar on the plant. A miracle occurred; the withered plant immediately turned green, sprouting green leaves and gold buds. From this vision, Mrs. Chen understood that Master had already extended brother Chen's sojourn in life.
 
Unaware of this occurrence, brother Chen insisted on being hospitalized for treatment. Therefore, he entered the hospital in mid-June. Each time Mrs. Chen went to visit him, she always brought him a container of nectar water, on which she had prayed to Master to bestow a special blessing. Other patients in the same ward joked about this, saying, "Your wife brings you a bottle of water every day. Is it going to cure you? Tell her to fetch you all kinds of meat for nourishment, so that you can get well sooner!" What they didn't know was that this water was no ordinary water, and was more effective than any tonic food or medicine.
 
After some time, brother Chen felt much better, and the mental pressure on his mind was much relieved as well. Therefore, he was discharged from the hospital in November. Afterwards, he often smelled the odor of medicine during meditation. In his heart, he understood that it was our beloved and venerable Master healing him. He was extremely grateful to Master for taking care of each and every one of Her children so meticulously!
 
Brother Chen's misfortune turned out to be a blessing. Not only was he physically healed, but his whole person also changed completely. Before initiation, all of his toes were in a deformed arch shape, and thus always punctured his new shoes. Besides, his back was also humped, making him look much older than he was. After practicing the Quan Yin Method, however, he was born anew. This time, Master not only delivered him from his fate, but also made his toes normal. His face became rosy like that of a newborn baby and he also became plumper. It was truly a miracle! No one would believe it without seeing it with his own eyes! A year later, brother Chen met the same fortuneteller again, who commented, "Surely you have met a living Saint. Otherwise, you could not have escaped death."
 
Inconceivable is the Light and Sound Method,
Encompassing all possibilities and changes.
Both body and mind take on a new look,
The filth of many lives cleansed by the divine nectar.
Any person practicing this Supreme Method
Will have no problem finding his way "Home." 
Thoát chết sau khi gặp Sư Phụ
​

Do một đồng tu tỉnh Hubei, Trung Quốc
 
Sau đây là câu chuyện có thật trong cuộc đời của đồng tu Chen. Vài năm trước, sư huynh Chen đi ra ngoài mua thức ăn. Trên đường, anh gặp một vị thầy bói. Nhìn thoáng qua anh, ông hỏi: "Anh bao nhiêu tuổi?" Sư huynh Chen trả lời: "Năm mươi chín". Người thầy bói nói với anh: "Như vậy anh sẽ không thể sống quá sáu mươi!" Sư huynh Chen hỏi lại: "Nếu tôi không chết trong năm nay thì sao?" Thầy bói nhìn qua anh lần nữa và nói: "Trừ khi anh được một vị Thánh sống cứu mạng, anh không thể thoát khỏi định nghiệp này". Ðây là vị thầy bói rất nổi tiếng trong vùng. Nhưng sư huynh Chen là người có bản tính thẳng thắn và cương trực, nên anh cũng chỉ giao phó cho định mệnh!
 
Quả thật, đầu tháng 6 năm 1998 sư huynh Chen lâm bệnh. Ðầu tiên, anh cảm thấy khó chịu bên chân phải, sau đó lan sang vùng thắt lưng. Khi tình trạng càng lúc càng tệ hại, anh đi khám bác sĩ. Một cuộc thử nghiệm cho thấy anh bị chứng lao xương. Sư huynh Chen báo tin chẳng lành này cho vợ, cũng là một đồng tu pháp Quán Âm và tu hành tinh tấn. Chị bắt đầu cầu nguyện Sư Phụ giúp Chen sống tai qua nạn khỏi.
 
Ðêm hôm đó, Sư Phụ từ bi đã cho sư tỷ đồng tu thấy một linh ảnh lạ lùng trong mơ: Ðầu tiên, có một cây mướp đang ngắc ngoải, tượng trưng cho giai đoạn cuối của cuộc đời. Rồi hóa thân Sư Phụ trong Hào Quang, tay cầm nhành dương liễu, tưới nước cam lồ lên cây mướp. Một phép lạ xuất hiện: cây mướp đang héo úa bỗng đổi sang màu xanh, đâm chồi nẩy lộc những lá xanh, nụ vàng. Từ linh ảnh này, sư tỷ Chen hiểu rằng Sư Phụ đã gia hạn sự lưu trú của sư huynh Chen trên cõi đời.
 
Không biết chuyện này, nên sư huynh Chen tiếp tục đòi chữa trị tại bệnh viện. Do đó, anh nhập viện giữa tháng sáu. Mỗi lần sư tỷ Chen vào thăm anh, chị luôn luôn đem theo một bình nước cam lồ mà chị đã cầu nguyện Sư Phụ gia trì đặc biệt tại nhà. Những bệnh nhân khác trong cùng khu bệnh lý hay chế diễu chuyện này và nói: "Vợ anh đem cho anh một bình nước mỗi ngày, nó có chữa khỏi bệnh cho anh chăng? Hãy bảo bà đem đủ loại thịt đến để dinh dưỡng cho anh mau khỏe mạnh!" Ðiều mà họ không biết đó là nước này không phải là nước bình thường, nó có hiệu quả hơn bất cứ loại thức ăn bổ dưỡng hoặc thuốc men nào.
 
Sau một thời gian, sư huynh Chen cảm thấy thuyên giảm rất nhiều và áp lực tinh thần cũng bớt. Do đó, anh được xuất viện vào tháng mười một. Sau đó, anh thường ngửi thấy mùi thuốc trong khi thiền định. Trong tâm, sư huynh Chen hiểu Sư Phụ từ bi tôn kính đang chữa bệnh cho anh. Anh hết sức cảm tạ Ngài đã chăm sóc từng đứa con của Ngài một cách thật tỉ mỉ!
 
Sự bất hạnh của sư huynh Chen đã trở thành ân sủng. Không những thể xác anh được khỏi bệnh mà toàn thể con người cũng thay đổi hoàn toàn. Trước khi Tâm Ấn, tất cả những ngón chân của anh có dị dạng hình vòng cung, nên chúng hay đâm thủng giày mới của anh. Ngoài ra, lưng anh cũng bị còng, khiến anh trông già hơn tuổi rất nhiều. Tuy nhiên, sau khi tu tập pháp môn Quán Âm, anh đã được tái sinh! Lần này, không những Sư Phụ đã cứu anh thoát khỏi số mệnh mà còn làm các ngón chân anh trở lại bình thường. Gương mặt anh hồng hào như trẻ sơ sinh và trông anh cũng mập ra. Quả đúng là phép lạ! Không một ai có thể tin được nếu không chính mắt nhìn thấy! Một năm sau, sư huynh Chen gặp lại vị thầy bói khi trước, ông lên tiếng khen: "Anh chắc chắn đã gặp một vị Thánh sống. Nếu không, anh không thể thoát chết".
 
Bất khả tư nghì Pháp Quán Âm
Vạn năng, biến đổi cũng gồm trong
Thân tâm biến cải con người mới
Bụi trần muôn kiếp sạch như không!
Hỡi người tu tập Vô Thượng Pháp
Lối về "Quê Cũ" bước thong dong . . .

 


Life's Most Marvelous Moments Meetings

3/29/2016

 
A conversation between Supreme Master Ching Hai and fellow initiates at a tea party, 
the Florida Center, U.S.A, May 12, 2002 (Originally in Chinese), News #136

 
The more we practice the Quan Yin Method, the more powerful we become. But new initiates cannot withstand too much blessing from God all at once so it’s okay for them to meditate only two to three hours a day, and then sit longer by and by. Some can meditate for eight hours, or eighteen hours, or even twenty-four hours a day after they have practiced for a long time. But new initiates cannot practice so much; otherwise, there may be a problem because they cannot bear so much of God’s power. Although this power was ours originally, there may be problems if we have not adjusted or adapted ourselves well when we suddenly receive too much power. That’s why I have told you it’s okay to meditate just two to three hours a day. Half an hour to one hour is enough for Convenient Method practitioners. It’s not that the “greedier” you are in practice, the better you become. Of course, more practice helps, but you still have to take your time.
 
Some great spiritual practitioners in the Himalayas practice all day long. They meditate eight or eighteen hours a day, so their magical power is strong. They can appear and disappear all of a sudden before you know it. Of course, that’s their inner Light form. Sometimes we can touch this manifestation form, just like we were touching a physical body. Try it on your neighbors. (Master and audience laugh.) Maybe it’s a transforrmation embodiment. (Laughter) Those practitioners are on very high levels, so they have countless manifestations. It’s just an outcome of cumulative practice.
 
How does this happen? Our bodies and the cells in the body evolve, and so do our souls. Most people take millions of years to advance to this level in the natural circulation system. However, with the Quan Yin Method, it takes only two to three weeks to attain the level that takes ordinary people several lifetimes of practice to reach. As a matter of fact, this is not really spiritual practice; it’s just becoming involved in the circulation system of the universe. Ordinarily, those who don’t practice the Quan Yin Method, but instead rely on doing charity, observing the precepts, and being good people, can reach this level only after eons.
 
The Quan Yin Method includes spiritual cultivation, keeping the precepts, purifying our body, speech and mind and meditating on the inner Sound and Light; so that we can elevate ourselves with respect to the whole evolutionary system. Human beings were originally crude. Their cells and brains were all crude. They had to evolve gradually to become intelligent human beings. After we learn the Quan Yin Method, we can evolve into more intelligent people, having both spirituality and magical power; not tangible magic, but a kind of “doing without doing.” The more we practice this Method, the higher we develop ourselves, and the higher beings we become. We will progress very quickly in the evolutionary system.
 
When humans first appeared on this planet in very ancient times, some looked like gorillas, not only in appearance, but in thinking and behavior as well. At that time, humans could not do many things and gradually developed into what they are now. If we practice the Quan Yin Method, our levels can soar through several levels, without waiting millions of years for evolution to take its course.
 
The Quan Yin Method is nothing superstitious or mystical. We simply have an inner system that makes us progress. Even if we do not speed it up, it still automatically proceeds, but slowly. The Quan Yin Method accelerates this system. Therefore, when we first begin to practice it, we cannot practice very much; two to three hours a day are enough.
 
The practitioners in the Himalayas practice all day, and they are constantly in samadhi; thus, they have great magical power. They transform, appear and disappear, and we can never get hold of them! Some of our initiates also have seen the inner Light form of Master in their meditation or at home. Sometimes the manifestation form Master talks to them. They see Her not only through their inner version, but also when they open their eyes, just like I see you now. They can even shake Her hand. But this form of Master doesn’t stay very long. Of course, the manifestation form Master can stay, but it’s not necessary for it to do so. And this form of Master only speaks a few words and then leaves. These initiates really have this sort of experience because they have practiced the Quan Yin Method for many lifetimes or have practiced very diligently in this lifetime.
 
It’s really a pity if we don’t practice this Method! The more we do, the greater we become. If we really know the benefits of practicing this Method, sometimes we like to forsake the whole world, and hide ourselves in some secret place for spiritual practice. Inside of us there is much potential power that we have not yet developed. In this world, we are powerless and lead a poor life like a beggar. But it doesn’t matter. We can take our time. Maybe several lifetimes from now our magical power will grow as great!
 
Have you ever read the story of Yogananda (a great Indian saint of the twentieth century)? (Audience: Yes.) His Master Babaji often came and went, and His disciples could never get hold of Him. Sometimes Babaji would come to a disciple’s home and then disappear, and the disciple might think his Master had gone. Since Babaji could conceal himself in the wind, rain, sun and air, you could never get hold of Him because He had practiced for such a long time! Those Masters are very different from ordinary people. They fly rather than walk. Sometimes they don’t even bother to fly - they hide themselves in the air and disappear. We must have enough merit to see their manifestation forms.
 
Some of our fellow initiates have also seen this kind of manifestation form. I have heard stories about people seeing my manifestation form. Right? (Yes.) You saw it? Was it Master’s inner Light form or a physical one? (Sister A: It looked like a human body, except it didn’t talk.) Maybe you have not evolved to the level of being able to converse with it. (Master and audience laugh.) This is quite good already! Practice more and the manifestation form Master will talk to you. (Master and audience laugh.) Could you touch it? (Sister A: Master’s manifestation form turned around and smiled at me. We were riding a bus together.) Riding a bus together? Poor me! (Laughter) Maybe I had too many disciples at that time, and I had no money! (Master and audience laugh.) Tell the story again, because they haven’t heard the story and don’t understand what we’re laughing about.
 
Sister A: It was eight years ago. I was on a local Hsinchu bus when I saw Master. She was sitting opposite me, only one seat away. But I didn’t know Master at the time. When the bus passed by Chungli, and arrived at Lungtan, Master got off the bus,, and She turned and smiled at me after crossed the road. I thought, “Why, this person makes me feel good!” The next day, I saw a poster in the same place, saying that a Master from the Himalayas was going to give a lecture. Only then did I realize that the person I had seen the day before was the Master on the poster.
 
Master: Maybe She was taking the bus to the lecture at the time. (Master and audience laugh.)
 
Sister A: I thought so. But later a sister nearby said that Master was on a retreat; besides, She couldn’t be traveling alone.
 
Master: Right, I don’t remember Her ever taking a bus in Formosa, but maybe She had no money at that time! (Laughter) Or maybe She snuck out alone to do it, and didn’t tell me. (Master laughs.) Some non-initiates have also seen the manifestation form of Master at their homes, but after that they became fellow initiates.
 
Sister B: About seven or eight years ago, upon arriving home, my tenant told me, “It’s a pity you weren’t home - your Master was here! (Laughter) She asked me, ‘Are you hungry? Have you eaten?’ And I said, ‘I’m not hungry. I don’t want to eat.’ Then Master said, ‘You should eat. Come, let me wash the rice and cook it for you.’ Your Master is really powerful! She even knew where you stored your rice!’” (Audience laughs.) My tenant said she didn’t trouble Master with the cooking, and added, “It’s really a pity that you didn’t come back in time.” She was completely unaware that she had seen Master’s manifestation form!
 
Master: It’s a pity that she didn’t eat the rice cooked by the Master. You didn’t see it yourself?
 
Sister B: No. I’m very happy already that Master came to my home!
 
Sister C: Master, the following is not my personal experience, but a story that a sister initiate told me. Her neighbor was over eighty when he passed away recently. Before he died, the sister initiate showed him Your photo, which reminded him of something that had happened some forty or fifty years earlier, when he was recruited by the Japanese army and sent to Manila, the Philippines. The boat he took to Manila sank to the bottom of the sea while crossing a very deep ocean trench. From the ocean depths, he saw the manifestation form of Master come to rescue him, and was thus saved from drowning. When he saw Master’s photo on the cover of Her Aphorisms book, he found that the Lady in the picture looked exactly like the person who had saved him many years earlier. He was very grateful to Master for saving his life.
 
Sister D: Master, my father-in-law once told me that when he was hospitalized, he saw Master come to see him. At that time Master was in white and asked him, “Do you know who I am?” And he answered, “You are just an old woman!” (Laughter) Master then replied, “Look again, and look carefully.” Then he thought to himself, “Well, maybe She is my son’s master - Master Ching Hai!” Then Master said, “Take care of your health; you will be all right.” Hearing this, he was so happy and touched that he began crying, and Master soon disappeared. The following day, my father-in-law received a call from us, telling him that we would come to pick him up and he could live with us. He was very delighted. Thank you, Master!
 
Sister E: Over ten years ago, I paid a visit to a friend and got lost on my way home. I got stuck for a long time and still couldn’t find the right directions home. Later I saw Master in front of me, looking the same as in the photo in which She is dressed as Quan Yin Bodhisattva (the Goddess of Mercy)! I then followed the directions of the manifestation form of Master, and found the right way home!
 
Master: Great!
 
Sister E: Later I bought a copy of that photo. (Master and audience laugh.) After my experience, Master wore the dress I saw in my experience.
 
Master: The photo of me in a white dress led you home?
 
Sister E: Yes!
 
Master: There are still many people who have had experiences! What we are talking about is Master’s manifestation form that can talk to you physically. It’s a special situation, and not the way you see in your meditation. What you see in your meditation is an inner vision. What we are talking about here is Master’s manifestation form communicating with someone in the realm of the physical world, and this is different from what you see in meditation. In these cases, Master comes down from above to reach you. But when you see Master in your meditation, it means you have elevated to a higher dimension. If you see the Master with your eyes open, it means that Master has come down to communicate with you in this world. The Master you see here now is neither “up” nor “down.” It’s called the level of the “Tea Party.” (Master and audience laugh.)
 
Brother A: I have two stories, but they are not about my own experience. The first is that of my wife’s nephew. When my mother-in-law was a new initiate, one day she took her grandson to the Taipei Youth Park. There, the child said that he wanted to go to the washroom, so my mother-in-law strolled about while he was inside. After emerging from the washroom, the child couldn’t find his grandmother, so he became frightened. At that moment, he knew that he shouldn’t cry for he was afraid he might be taken away by bad people because if he cried, others would know that he was lost.
 
Master: How old was the child?
 
Brother A: About four or five. During the time when the boy was very afraid, Master came up and talked to him, saying, “Follow me, and don’t cry!” He followed close behind Master and found his grandmother after they had gone by two places. Then he told his grandmother, “I saw Master just now. She led me to you.” This was the first time I had heard of Master’s manifestation appearing near our home. Before that I had only experienced being tested and awakened by Master in my dreams. (Master and audience laugh.)
 
The other story I have is about a Hsinchu sister initiate’s experience. One day before she was initiated, she went shopping for food at a market, where a small nun gave her a sample booklet, and told her to go to a lecture. When she looked at the booklet, she thought, “Gee, isn’t this person in the photo the nun who gave me the booklet?” (Laughter) But she couldn’t find Master when she turned around. Master had not only appeared before her, but also spoken to her. Of course, she was later initiated.
 
Master: Your work is not perfect enough! You see, I have to hand out the sample booklets myself! (Laughter) Lazy workers! You missed one of my disciples and I had to look for her myself! You see, it’s better for me to rely on myself! (Master and audience laugh.)
 
Sister F: My daughter has had frequent communications with Master since she was little. But I try not to ask her about them because we shouldn’t ask about others’ experiences. Once she acted in a very strange way. When I was chatting with an initiate, she kept bowing here and there. I found it very weird so I asked her, “What are you doing?” And she said, “Master has come!” I replied, “If Master comes, bow to Her only!” My daughter then said, “But She keeps moving!” (Laughter) And I responded, “Tell me where Master is so I won’t bump into Her!” (Laughter)
 
When my daughter was two or three years old, I took her to the suspension bridge over Taipei Bitan (the largest lake in Taipei). I put her on the bridge and told her, “Sit here. I have to buy something. If any bad people want to take you away, shout for me.” She answered, “I’ll call Master, not you!” (Master and audience laugh.) The other day, my daughter and I went out with some initiates. I saw a big rock, and told my daughter and another little initiate to stand on it so I could take a photograph of them. To get a better picture, I asked them to move back a little. After taking the picture, I came up to my daughter and found that right behind the rock was the ocean. The children had been standing on the edge of the rock and had almost fallen into the sea! I asked my daughter, “Why didn’t you tell me?” And she replied, “Master is here. I’m not afraid!” Around that time, she had often talked about Master coming, and this time I didn’t expect that Master had really come. After the photo was developed, we could see that my daughter’s arm appeared to be transparent, and the sea behind her could be seen through her arm. The owner of the photo studio was very surprised and asked, “What happened?”
 
Master: Maybe something was wrong with your film. (Laughter)
 
Sister G: Seven or eight years ago, I drove to Yangming Mountain one day and gave a woman hitchhiker a ride. I gave her a copy of Master’s sample booklet because she seemed to be a Buddhist. When she saw the booklet, she said: “Gee, I seem to have seen this Master before!” Finally, she revealed that several times while she and her husband were riding a motorbike on the way to the Yangming Center, they had seen a nun jogging along the road. The woman said she felt strange because the nun jogged even on rainy days, and seemed to be insulated from the rain even though she didn’t wear a raincoat.
 
As I was giving the woman a ride home to Wanli, my car went by the Yangming Center and she pointed to a certain place and said, “The nun I saw disappeared here, but I don’t see any temple!” The place she pointed to was the location of the Center, where Master had previously stayed. But Master was abroad and not in Formosa at the time the woman saw Her. The woman then said, “When it’s sunny, she jogs; when it’s rainy, she still jogs.” (Master and audience laugh.) Both she and her husband had seen it. Then I gave her some issues of Master’s News magazines and a sample booklet, and asked which form of Master she had seen. She said it was the one on the old version of Master’s sample booklet, in which Master was dressed as a nun. Thank you, Master! (Audience applauds.)
 
Master: Why are you thanking me? I just jogged. (Master and audience laugh.) People thank me just because I do exercises. Can you believe it? (Master and audience laugh.) I was just bored on Yangming Mountain, because they boxed me in there, so I had to jog a little to get some fresh air! When talking about your experiences, you can never finish! (Laughter)
 
Những giây phút tuyệt vời nhất
​trong đời




Ðàm thoại giữa Thanh Hải Vô Thượng Sư và các đồng tu tại buổi trà đàm, 
Trung Tâm Floria, Hoa Kỳ, Ngày 12 tháng 5, 2002 (Nguyên văn tiếng Trung Hoa)

 
Chúng ta tu hành Pháp Môn Quán Âm càng nhiều thì lực lượng càng mạnh. Nhưng những đồng tu mới chưa quen được liền lực gia trì quá lớn của Thượng Ðế, cho nên họ chỉ ngồi thiền hai, ba tiếng mỗi ngày cũng được, rồi từ từ ngồi lâu thêm. Có người có thể thiền 8 tiếng, 18 tiếng, hay 24 tiếng mỗi ngày sau khi đã tu hành một thời gian lâu. Nhưng các đồng tu mới không thiền được quá nhiều; nếu làm, họ có thể bị phiền phức vì không thể chịu được nhiều lực lượng của Thượng Ðế. Mặc dầu lực lượng này nguyên thủy là của mình, nhưng chúng ta vẫn có thể bị phiền phức nếu chưa quen hoặc chưa tự thích ứng được, khi bỗng nhiên tiếp nhận quá nhiều lực lượng. Ðó là lý do vì sao tôi nói rằng quý vị thiền hai tới ba tiếng mỗi ngày cũng được. Ðối với những người học Pháp Phương Tiện, nửa tiếng đến một tiếng là đủ. Không phải càng "tham lam" tu hành quý vị càng trở nên tốt. Dĩ nhiên, tu nhiều thêm thì có ích, nhưng quý vị vẫn phải từ từ.
 
Vài đại hành giả tại Hy-Mã-Lạp-Sơn tu suốt cả ngày. Họ thiền từ 8 đến 18 tiếng mỗi ngày, nên thần thông họ rất lớn. Họ có thể hiện ra và biến mất ngay tức khắc trước khi quý vị biết được. Dĩ nhiên, đó là thân thể ánh sáng bên trong của họ. Ðôi khi chúng ta chạm vào được hóa thân này như đang chạm vào nhục thể. Thử chạm vào người bên cạnh quý vị xem. (Sư Phụ và thính chúng cười) Biết đâu đó là hóa thân. (Cười) Những người tu hành đó đẳng cấp rất cao, cho nên họ có vô số hóa thân. Ðó chỉ là kết quả của sự tu hành nhiều đời nhiều kiếp.
 
Làm sao được như vậy? Thân thể chúng ta và những tế bào trong thân thể tiến hóa; linh hồn cũng vậy. Hầu hết mọi người phải cần hàng triệu năm mới phát triển đến đẳng cấp này theo hệ thống tuần hoàn thiên nhiên. Tuy nhiên, với Pháp Môn Quán Âm, chỉ cần hai đến ba tuần là có thể đạt được đẳng cấp mà người thường cần phải tu tập nhiều kiếp mới đạt được. Thật ra, đây không thật sự là tu tập, mà chỉ là hội nhập vào hệ thống tuần hoàn trong vũ trụ. Bình thường, những người không tu Pháp Quán Âm, nhưng chỉ nương vào sự hành thiện, giữ giới, có đạo đức, chỉ có thể đạt đến đẳng cấp này sau nhiều a tăng kỳ kiếp.
 
Pháp môn Quán Âm bao gồm sự tu tập tâm linh, giữ giới luật, thanh tịnh hóa thân, khẩu, ý, và thiền quán Âm Thanh và ánh Sáng bên trong để chúng ta có thể tự nâng cao chính mình đối với toàn bộ hệ thống tiến hóa của vũ trụ. Con người vốn thô thiển. Những tế bào và não bộ tất cả đều thô thiển. Họ phải dần dần tiến hóa để trở thành những con người thông minh. Sau khi tu pháp môn Quán Âm, chúng ta có thể tiến hóa thành những con người thông minh hơn, có cả hai đẳng cấp tâm linh và lực lượng thần thông; không phải là thần thông hữu hình mà là một loại thần thông "làm mà không làm". Càng tu tập pháp môn này, chúng ta càng phát triển lên cao, và càng trở thành những chúng sinh cao đẳng. Chúng ta sẽ tiến bộ nhanh chóng trong guồng máy tiến hóa.
 
Khi loài người mới xuất hiện trên hành tinh này trong thời rất xa xưa, một số trông giống như đười ươi, không phải chỉ ở hình dáng bên ngoài mà kể cả cách suy nghĩ và hành động. Thời đó, loài người không thể làm được gì nhiều, rồi từ từ phát triển thành con người hiện tại. Nếu tu pháp môn Quán Âm, chúng ta có thể vượt qua nhiều đẳng cấp mà không cần phải đợi hàng triệu năm cho việc tiến hóa xảy ra.
 
Pháp Môn Quán Âm không phải là thần thoại hay mê tín. Chỉ là chúng ta có một hệ thống nội tại giúp chính mình tiến triển. Ngay cả nếu chúng ta không gia tăng tốc độ, nó vẫn tự nhiên tiến lên, dù là chậm chạp. Pháp Môn Quán Âm làm gia tăng tốc độ của hệ thống này. Do đó, khi mới bắt đầu tu pháp môn này, chúng ta không thể tu quá nhiều; hai đến ba giờ mỗi ngày là đủ.
 
Những tu sĩ tại Hy-Mã-Lạp-Sơn tu luyện suốt ngày, và thường ở trong định; cho nên họ có thần thông rất lớn. Họ biến hóa, hiện ra và biến mất, chúng ta không bao giờ nắm giữ họ được! Một số đồng tu chúng ta cũng đã thấy hóa thân của Minh Sư trong lúc thiền hoặc lúc ở nhà. Ðôi khi hóa thân Minh Sư nói chuyện với họ. Họ thấy Ngài không chỉ qua linh ảnh, mà ngay cả lúc đang mở mắt, giống như tôi đang nhìn quý vị bây giờ. Thậm chí họ còn có thể bắt tay Ngài. Nhưng thể này của Minh Sư không ở lại lâu. Dĩ nhiên hóa thân của Minh Sư có thể ở lại, nhưng không cần thiết. Và hình dạng này của Minh Sư chỉ nói vài lời rồi đi ngay. Những đồng tu đó thật sự có được thể nghiệm này bởi vì họ đã tu Pháp Môn Quán Âm nhiều đời nhiều kiếp rồi, hoặc đã tu hành rất tinh tấn trong kiếp này.
 
Nếu chúng ta không tu pháp môn này thì thật là điều đáng tiếc! Tu tập càng nhiều, chúng ta càng trở nên vĩ đại. Nếu thật sự biết được tu pháp môn này có ích lợi ra sao, đôi khi chúng ta muốn bỏ cả thế gian, trốn đi những nơi bí mật để tu hành. Bên trong chúng ta có rất nhiều tiềm năng chưa phát triển. Ở thế giới này, chúng ta bất lực, sống cuộc đời nghèo khổ như kẻ ăn mày. Nhưng không sao. Chúng ta có thể từ từ. Có thể nhiều kiếp sau kể từ bây giờ, thần thông của chúng ta sẽ trở thành vĩ đại!
 
Quý vị có đọc chuyện của Yogananda chưa? (một vị thánh vĩ đại bên Ấn Ðộ vào thế kỷ 20) Sư Phụ của Ngài, Babaji, thường đến rồi đi, và các đệ tử không bao giờ giữ được Ngài. Ðôi lúc Babaji đến nhà một đệ tử rồi biến mất, và người đệ tử có thể tưởng rằng Thầy của họ đi rồi. Vì Babaji có thể dấu mình trong gió, mưa, nắng, và không khí, quý vị không bao giờ có thể giữ Ngài lại được vì Ngài tu hành đã lâu lắm rồi! Những vị Minh Sư đó khác hẳn người thuờng. Họ bay chứ không đi bộ. Ðôi lúc họ cũng không thèm bay -- họ ẩn mình trong không khí và biến mất. Chúng ta phải đầy đủ công đức mới thấy được hóa thân của họ.
 
Vài đồng tu chúng ta cũng thấy được hóa thân loại này. Tôi đã nghe chuyện người ta thấy hóa thân của tôi, phải không? (Phải) Cô có thấy à? Ðó là thể ánh sáng bên trong hay là thể xác của Minh Sư? (Sư tỷ A: Trông giống như thân người, nhưng không nói chuyện.) Có thể cô chưa tiến hóa đến đẳng cấp có thể đàm thoại được với hóa thân. (Sư Phụ và thính giả cười) Nhưng vậy cũng là tốt lắm rồi! Tu thêm nữa rồi hóa thân của Minh Sư sẽ nói chuyện với cô. (Sư Phụ và thính chúng cười) Cô có sờ hóa thân được không? (Sư tỷ A: Hóa thân của Sư Phụ quay đầu lại, cười với con. Cả hai cùng đi trên một chuyến xe buýt.) Cùng đi xe buýt à? Khổ cho tôi thế! Có lẽ lúc đó tôi có quá nhiều đệ tử, và không có tiền! (Sư Phụ và thính chúng cười) Hãy kể lại câu chuyện này, bởi vì họ chưa nghe và không hiểu chúng ta cười chuyện gì.
 
Sư tỷ A: Khoảng tám năm về trước, con đang đi trên một chuyến xe buýt tại địa phương Tân Châu thì con thấy Sư Phụ. Ngài ngồi đối diện với con, chỉ cách có một ghế. Nhưng lúc đó con không biết Sư Phụ. Khi xe buýt đi ngang qua Chungli và ngừng lại ở Lungtan, Sư Phụ xuống xe, rồi Ngài quay lại mỉm cười với con sau khi băng qua đường. Con nghĩ: "Kỳ thật, người này làm cho mình cảm thấy thoải mái!" Ngày hôm sau, con thấy một tấm bích chương cũng tại chỗ đó, cho biết có vị Minh Sư từ Hy-Mã-Lạp-Sơn đến thuyết pháp. Lúc đó con mới biết ra người mà con thấy hôm trước là vị Minh Sư trong hình.
 
SP: Có thể lúc đó Bà ấy đang đi xe buýt đến nơi thuyết pháp. (Sư Phụ và thính chúng cười)
 
Sư tỷ A: Con cũng nghĩ vậy. Nhưng sau này một sư tỷ gần đó cho biết Sư Phụ đang bế quan. Vả lại, Ngài không thể chỉ đi có một mình.
 
SP: Phải, tôi không nhớ Bà ấy có khi nào đi xe buýt ở Formosa, nhưng có thể lúc đó Bà không có tiền! (Cười) Hoặc có thể Bà lén đi một mình mà không cho tôi biết. (Sư Phụ cười) Có những người lúc chưa tu đã thấy hóa thân của Minh Sư tại nhà, sau đó họ trở thành đồng tu.
 
Sư tỷ B: Khoảng bảy, tám năm trước, khi mới về đến nhà, người thuê nhà con nói rằng: "Thật tội nghiệp cho cô không có mặt ở nhà -- Sư Phụ cô vừa mới ở đây! (Cười) Ngài hỏi tôi: ‘Sư tỷ có đói không? Ðã ăn uống gì chưa?’ Tôi nói: ‘Tôi không đói. Tôi không muốn ăn’. Rồi Sư Phụ cô nói: ‘Sư tỷ nên ăn. Ðến đây, để tôi vo gạo và nấu cơm cho sư tỷ’. Sư Phụ cô thật là tài tình! Ngài biết cả chỗ cô để gạo!" (Thính chúng cười) Người thuê nhà con nói bà ta không phiền Sư Phụ phải nấu ăn, và thêm rằng: "Thật đáng tiếc cô không về nhà kịp thời". Bà ấy hoàn toàn không biết rằng bà đã trông thấy hóa thân Sư Phụ!
 
SP: Uổng quá bà ấy không ăn cơm Sư Phụ nấu. Cô không thấy tận mắt à?
 
Sư tỷ B: Dạ không. Biết Sư Phụ đến nhà là con vui lắm rồi!
 
Sư tỷ C: Sư Phụ, câu chuyện này không phải là thể nghiệm của chính con, nhưng là chuyện của một sư tỷ đồng tu kể cho con nghe. Người hàng xóm của cô đã ngoài 80 tuổi khi ông ấy qua đời mới đây. Trước khi chết, vị sư tỷ cho ông xem một tấm hình của Sư Phụ, khiến ông nhớ đến một chuyện đã xảy ra khoảng 40 hay 50 năm trước, khi ông được quân đội Nhật thâu nạp và gởi đến Manila, Phi Luật Tân. Chiếc thuyền đưa ông đến Manila chìm xuống đáy biển khi đi ngang một mương biển rất sâu. Từ biển sâu, ông thấy hóa thân Sư Phụ đến cứu ông, và ông thoát khỏi chết đuối. Khi thấy hình Sư Phụ ngoài bìa cuốn Lời Pháp Cam Lồ, ông nhận ra người phụ nữ trong hình giống y như người đã cứu mạng ông nhiều năm về trước. Ông rất biết ơn Sư Phụ đã cứu mạng.
 
Sư tỷ D: Sư Phụ, cha chồng của con có lần nói với con rằng khi ông vào bệnh viện, ông thấy hóa thân Sư Phụ đến gặp. Lúc đó Sư Phụ mặc đồ trắng và hỏi ông: "Ông có biết tôi là ai không?" Ông đáp: "Bà chỉ là một bà già!" (Cười) Sư Phụ liền trả lời: "Nhìn lại đi, nhìn cho kỹ". Rồi ông nghĩ: "Có thể bà là sư phụ của con trai mình -- Sư Phụ Thanh Hải!" Rồi Sư Phụ nói: "Hãy tự chăm sóc sức khỏe; ông sẽ không sao cả". Nghe vậy, ông vui sướng quá, cảm động đến nỗi bật khóc; chẳng bao lâu Sư Phụ biến mất. Ngày hôm sau, cha chồng con nhận được điện thoại của chúng con báo tin sẽ đến đón ông, và ông có thể chung sống với chúng con. Ông vui mừng khôn tả. Xin cám ơn Sư Phụ!
 
Sư tỷ E: Hơn mười năm trước, con đến thăm một người bạn, trên lối về con bị lạc. Con loanh quanh thật lâu mà vẫn không tìm được đường về. Sau đó con thấy Sư Phụ trước mặt, giống như trong tấm hình mà Ngài trang sức như Quán Thế Âm Bồ Tát! Con liền đi theo sự hướng dẫn của hóa thân Sư Phụ, và tìm được đường về nhà!
 
SP: Hay lắm!
 
Sư tỷ E: Sau đó con thỉnh một tấm hình giống vậy. (Sư Phụ và thính chúng cười) Sau thể nghiệm này, Sư Phụ mặc bộ đồ mà con đã thấy Ngài mặc trong thể nghiệm.
 
SP: Tấm hình của tôi mặc y phục trắng đã dẫn cô về nhà?
 
Sư tỷ E: Dạ phải!
 
SP: Vẫn còn nhiều người có thể nghiệm! Ðiều mà chúng ta đang nói ở đây là hóa thân của Minh Sư có thể nói chuyện với quý vị bằng nhục thể. Ðây là một trường hợp đặc biệt, không phải như hóa thân mà quý vị thấy trong thiền định. Những điều quý vị thấy trong lúc thiền định là cảnh giới bên trong. Cái mà chúng ta đang nói đến ở đây là hóa thân của Minh Sư tiếp xúc với một người trong cảnh giới vật chất, điều này khác với những cái mà quý vị thấy lúc thiền. Trong những trường hợp này, vị Minh Sư từ cảnh giới trên đi xuống để gặp quý vị. Nhưng khi quý vị thấy Minh Sư trong thiền định, có nghĩa là quý vị đã thăng hoa lên một cảnh giới cao hơn. Nếu quý vị thấy Minh Sư bằng mắt trần, có nghĩa là Minh Sư đi xuống để giao tiếp với quý vị trong thế giới này. Vị Minh Sư mà quý vị đang thấy hiện giờ không phải là "đi lên" hay "đi xuống". Ðây gọi là cảnh giới "Tiệc Trà". (Sư Phụ và thính chúng cười)
 
Sư huynh A: Con có hai câu chuyện, nhưng đây không phải là thể nghiệm của con. Chuyện thứ nhất là từ đứa cháu trai của vợ con. Khi mẹ vợ con mới thọ pháp, một hôm bà dẫn cháu ngoại ra Vườn Trẻ Ðài Bắc. Tới đó, đứa bé nói nó muốn đi nhà vệ sinh, do đó bà đi tản bộ trong lúc cháu vào phòng vệ sinh. Sau khi ra, cháu không thấy bà ngoại đâu cả, nó sợ quá. Lúc đó, nó biết rằng không nên khóc vì sợ bị người xấu bắt đi, bởi vì nếu khóc, người ta sẽ biết nó đang đi lạc.
 
SP: Ðứa bé được mấy tuổi?
 
Sư huynh A: Khoảng bốn, năm tuổi. Trong lúc đang sợ thì Sư Phụ đến nói chuyện với nó rằng: "Hãy đi theo Sư Phụ, đừng khóc nhé!" Nó liền theo sát phía sau Sư Phụ và tìm thấy bà ngoại sau khi đi qua hai nơi. Rồi nó kể với bà: "Con vừa mới thấy Sư Phụ. Ngài dẫn con đi gặp ngoại". Ðây là lần đầu tiên con nghe nói hóa thân Sư Phụ thị hiện gần nhà chúng con. Trước đó con chỉ có thể nghiệm bị khảo và bị Sư Phụ đánh thức trong mơ. (Sư Phụ và thính chúng cười)
 
Thêm một câu chuyện khác về thể nghiệm của một chị đồng tu ở Tân Châu. Một ngày trước khi thọ pháp, chị đi mua thức ăn tại một cửa chợ, ở đó có một vị ni cô nhỏ đưa cho chị một cuốn sách biếu và bảo chị đi nghe thuyết pháp. Nhìn bìa sách chị nghĩ rằng: "Chà, không phải người trong hình này cũng là vị ni cô cho mình cuốn sách sao?" (Cười) Nhưng khi chị quay lại thì không thấy Sư Phụ đâu cả. Sư Phụ không những xuất hiện trước mặt mà còn nói chuyện với chị. Dĩ nhiên, sau đó chị đã thọ pháp.
 
SP: Quý vị làm việc chưa đủ hoàn mỹ! Thấy không, tôi phải tự tay đi phát sách biếu! (Cười) Mấy người làm việc lười biếng! Quý vị bỏ sót một đệ tử của tôi, và tôi phải tự mình đi kiếm cô ta! Thấy không, tốt hơn là tôi chỉ nên dựa vào chính mình! (Sư Phụ và thính chúng cười)
 
Sư tỷ F: Con gái của con thường hay chuyện trò với Sư Phụ từ tấm bé. Nhưng con cố tránh hỏi nó về những chuyện này, bởi vì chúng ta không nên hỏi thể nghiệm người khác. Có một hôm, nó hành động rất kỳ lạ. Khi con đang nói chuyện với một đồng tu, nó cứ cúi đầu chào chỗ này, chỗ kia. Con thấy lạ quá nên hỏi nó: "Con đang làm gì đó?" Nó nói: "Sư Phụ đến rồi!" Con trả lời: "Nếu Sư Phụ đến thì chỉ chào một mình Ngài thôi chứ!" Bé nói: "Nhưng Ngài cứ di chuyển hoài!" (Cười) Và con đáp: "Cho mẹ biết Sư Phụ đang ở đâu để mẹ không tông vào Ngài!" (Cười)
 
Khi bé được hai, ba tuổi, con dẫn nó đến một chiếc cầu treo ngang hồ Bitan, Ðài Bắc (hồ lớn nhất tại Ðài Bắc). Con đặt nó trên cầu và bảo: "Ngồi đây. Mẹ phải mua vài thứ đồ. Nếu có người xấu muốn bắt con đi, hãy la lên kêu mẹ". Nó trả lời: "Con sẽ gọi Sư Phụ, không gọi mẹ!" (Sư Phụ và thính chúng cười) Một hôm khác, con và bé đi chơi chung với vài đồng tu. Con thấy một tảng đá lớn, và bảo bé cùng với một đứa bé đồng tu đứng trên tảng đá để con chụp hình. Muốn hình đẹp, con bảo chúng bước lui một tí. Sau khi chụp hình, con đến bên bé thì mới biết ngay sau tảng đá là biển. Mấy đứa nhỏ đã đứng trên mé của tảng đá và gần rớt xuống biển! Con hỏi bé: "Sao con không nói cho mẹ biết?" Nó trả lời: "Sư Phụ ở đây mà. Con không sợ!" Vào lúc đó, nó thường nói tới chuyện Sư Phụ đến thăm, khi đó con không nghĩ là Sư Phụ thật sự có đến. Sau khi hình rửa ra, thấy cánh tay của bé trong suốt, và có thể thấy biển phía sau xuyên qua cánh tay nó. Người chủ tiệm ảnh rất ngạc nhiên, hỏi: "Sao lạ vậy?"
 
SP: Có thể phim của cô bị trục trặc. (Cười)
 
Sư tỷ G: Bảy tám năm trước, có một hôm, con lái xe đến Dương Minh Sơn và cho một phụ nữ xin quá giang. Con cho bà một cuốn sách biếu của Sư Phụ và hình như bà là một Phật tử. Khi thấy sách biếu, bà nói: "Chà, hình như trước đây tôi có thấy vị Minh Sư này!" Cuối cùng, bà tiết lộ rằng nhiều lần khi bà và chồng bà lái xe gắn máy trên đường đến Trung Tâm Dương Minh, họ thấy một ni cô đang chạy bộ dọc đường. Bà cảm thấy lạ vì vị ni cô chạy bộ ngay cả lúc trời mưa, và hình như không bị mưa ướt mặc dầu không có áo mưa.
 
Khi con cho bà quá giang về nhà ở Wanli, xe đi ngang Trung Tâm Dương Minh, bà chỉ vào một nơi và nói: "Vị ni cô tôi thấy đã biến mất ở chỗ này, nhưng tôi không thấy có chùa nào ở đây cả!" Nơi bà chỉ là địa điểm của Trung Tâm, nơi Sư Phụ đã cư ngụ trước kia. Nhưng lúc bà thấy Sư Phụ thì Ngài đang ở nước ngoài, không phải tại Formosa. Rồi bà nói: "Khi trời nắng, vị ni cô này chạy; khi trời mưa vị ni cô này cũng chạy". (Sư Phụ và thính chúng cười) Cả bà và chồng bà đều thấy. Rồi con cho bà vài cuốn Bản Tin của Sư Phụ và một cuốn sách biếu, và hỏi bà thấy Sư Phụ trong hình dáng nào. Bà nói đó là hình trên ấn bản cũ của cuốn sách biếu, lúc Sư Phụ còn mặc đồ như một ni cô. Cám ơn Sư Phụ! (Thính giả vỗ tay)
 
SP: Tại sao cô cám ơn tôi? Tôi chỉ chạy bộ thôi mà. (Sư Phụ và thính chúng cười) Người ta cám ơn tôi chỉ vì tôi tập thể dục. Quý vị tin được không chứ? (Sư Phụ và thính chúng cười) Chỉ vì tôi chán ở Dương Minh Sơn quá, họ đóng hộp tôi trong đó, nên tôi phải ra ngoài chạy bộ một chút để hít thở không khí trong lành! Khi kể thể nghiệm, quý vị không bao giờ nói hết! (Cười)


A Miraculous Escape from an Air Disaster

3/29/2016

 
Narrated by sister initiate Hsich, Taipei, Formosa, recorded by sister initiate Wang, Taipei, Formosa
 
I have two jobs. In the evening, I work at a night market, and in the daytime I am a tour guide with a travel agency. On May 24, 2002, I went to work at the market as usual, but my boss was in a very bad mood. She had lost NT$40,000 and searched every corner of the shop. Being unable to find the money, she became suspicious, went into a rage and fiercely scolded all the employees. I spent a great deal of time trying to explain to her that I was not involved in the case, and also helped her search for the money the whole evening. All our efforts were in vain, however, and my boss remained furious about the lost money.
 
It was already past midnight when I got home, and just then I remembered that I had been assigned to lead a tour group on a trip abroad the following day. However, the incident that night had totally spoiled my mood. I was so upset that I did not want to lead the trip. So I called the travel agency manager's wife, asking her to find someone else to replace me. She had originally planned to join the group with me, but since I was not going, she also cancelled her trip. 
 
Then, on the afternoon of May 25, just as I was leaving for work at the night market, the wife of the travel agency manager called me and said, "The China Airlines flight carrying our travel group has crashed. The airplane disintegrated over the sea near Penghu. There are probably no survivors. Fortunately I didn't go because of you. I really have to thank you for that!" I consoled her for a while, then hung up the phone and went to work at the night market. When I walked into the shop, my boss smiled and apologized. She had found her NT$40,000 in the garbage bin! 
 
I believe that all of this was incredibly arranged by Master. Otherwise, I would have been among the victims in the airplane disaster, and would not have been able to remain in this world to continue my spiritual practice. Being grateful to Master for saving my life, I will especially cherish my remaining years and practice more diligently to repay Master for Her grace.
 
Thoát hiểm kỳ diệu từ tan nạn phi cơ

Thuật lại bởi sư tỷ đồng tu Hsieh, Dài Bắc, Formosa, do sư tỷ Wang ghi chép.
 
Tôi có hai việc làm. Buổi tối, tôi làm tại một siêu thị ban đêm, và ban ngày tôi là người hướng dẫn viên cho một công ty đại lý du lịch. Vào ngày 24 tháng 5, 2002, tôi đi làm tại siêu thị như bình thường, nhưng thái độ người xếp rất khó chịu. Bà vừa mới mất 40.000$NT (khoảng 1.178 mỹ kim) và đang tìm kiếm khắp nơi trong tiệm. Không tìm được số tiền, bà trở nên nghi ngờ, nổi nóng và la mắng dữ dội với tất cả nhân viên. Tôi đã bỏ rất nhiều thì giờ để giải thích cho bà rằng tôi không dính líu gì đến chuyện này, ngoài ra còn bỏ cả buổi tối để giúp bà tìm kiếm số tiền. Tuy nhiên, tất cả những nỗ lực của chúng tôi đều thất bại, và người xếp vẫn giận dữ về số tiền bị mất.
 
Khi tôi về đến nhà thì đã quá nửa đêm, tôi chợt nhớ rằng mình đã được giao phó nhiệm vụ hướng dẫn một nhóm đi du lịch nước ngoài ngày hôm sau. Tuy nhiên, sự việc vừa xảy ra tối hôm đó đã khiến tôi hoàn toàn mất hứng. Tôi bực đến nỗi không muốn hướng dẫn cuộc du lịch nữa. Vì vậy tôi gọi cho vợ của người quản lý công ty du lịch, xin bà tìm người khác thay thế. Trước đây bà định đi chung với nhóm, nhưng vì tôi không đi nữa, nên bà cũng hủy bỏ chuyến đi. 
 
Vào trưa ngày 25 tháng 5, ngay khi tôi sắp sửa đi làm tại siêu thị ban đêm, người vợ vị quản lý công ty du lịch gọi đến và nói: "Chuyến bay của Hãng China Airlines đưa nhóm chúng ta đi du lịch đã bị rớt. Chiếc phi cơ đã tan tành dưới biển gần vùng Bành Hồ. Có lẽ không còn ai sống sót. Thật may mắn nhờ chị mà tôi đã hủy bỏ chuyến đi. Tôi thật sự phải cám ơn chị về chuyện này!" Tôi an ủi bà một lúc, rồi tạm biệt đi làm. Khi tôi bước vào tiệm, người sếp cười và xin lỗi. Bà đã tìm ra 40 ngàn của bà nằm trong thùng rác! 
 
Tôi tin rằng tất cả những điều này đã được Sư Phụ sắp xếp một cách kỳ diệu. Nếu không, tôi đã là một trong số các nạn nhân trong thảm nạn phi cơ, và sẽ không còn ở lại thế gian để tiếp tục việc tu hành. Hết sức cảm tạ Sư Phụ đã cứu mạng, tôi sẽ đặc biệt trân quý những năm tháng còn lại, và sẽ tu hành tinh tấn hơn để báo đền ân sủng mà Sư Phụ đã ban cho.

A Meaning Trip To Mainland China

3/29/2016

 
By sister initiated Chung wen Hong, Taipei, Formosa

When one of our sisters was passing through customs, the officer checking her bags saw some copies of Master's News magazine that she had brought with her. As the sister silently prayed for Master's help, the customs officer asked, "What religion do you follow?" and she answered bravely, "We are not followers of any religion. My Master only teaches us to be vegetarian, meditate and do good deeds." Then, after leafing through some of the magazines, the officer smilingly returned all of them and gave the sister a smooth customs clearance. 
 
Coincidental Meetings

One day, our tour guide took us to a shop that gave foot massages and dips using Chinese herbal medicine. Normally, fellow practitioners do not like being massaged, but through God's arrangement, this event helped us overcome our initial distaste, and allowed us to meet some people who had special affinities with Master.
​
One of the sisters in our group knew acupuncture and had some knowledge of the body's chakras (energy centers along the spinal column and head). When she was chatting with the young masseur at the shop, she mentioned that we were all vegetarians and meditated daily. She also told him that practicing meditation can cause energy to surge through the chakras. To her surprise, a doctor of Chinese medicine who was sitting next to us became interested in our conversation so we gave him and the masseur some News magazines for a more complete explanation of our spiritual practice. Meanwhile, a waitress who had seen our interaction came over to request some magazines for herself and her friends. 
 
On another occasion, we visited a crystal store, and as we were preparing to leave, a graceful young woman approached us unexpectedly. Knowing that we were vegetarians, she told us that her mother was also a vegetarian, and wanted to know about the person pictured on our pendants. We then introduced Master to her and she happily accepted Master's photo and the News magazines we offered. Before we left, quite a few other staff members also requested photos of Master.
 
In addition, several clerks in a tea store liked Master's picture, but since we had already given away all of our Chinese magazines, we gave them copies of the English version and invited them to visit the Quan Yin worldwide websites on the Internet. Another time, while we were taking a rest, we saw a young man playing a flute. Feeling an affinity with him, we gave him a photo of Master playing the mandolin, and told him about Her musical talent. A mother and her two daughters sitting next to the man were also attracted to Master's photo so we gave them an English News magazine. One of the daughters understood English and immediately sat down to read the magazine. How lovely they were, their faces shining with God's Love!
 
Breaking Old Habits

One day on the tour, we visited a high mountain lake, and afterwards we had to descend some steps on the mountain that were very steep, and one of the older sisters suffered from acrophobia (fear of heights). That day, she had used perfume with a very strong aroma, and one of the other sisters was allergic to the smell. It seems, however, that God had a special arrangement for them both. They happened to go down the steps together as the narrow stairway would allow only two people to go through at one time. Realizing that the older sister was afraid of heights, the sister who disliked the smell of the perfume had no choice but to help her down the steps while silently repeating the Holy Names. Before they realized it, they had climbed down the entire staircase, which consisted of hundreds of steps! While both repeated the Holy Names, one did not smell the perfume and the other had no fear of the height. Afterwards, the sisters were very happy that they had both overcome their deep-rooted habits. 
 
Greeted by Pandas

On another day, we visited a panda park, where our travel guide told us that pandas sleep almost all day, and eat bamboo leaves and stalks when awake. He added that normally it requires very good luck for visitors to be able to see even six or seven pandas. But when we entered, almost every panda in the park came out to meet us. Some chewed on bamboo stalks, as if they were eating sugar canes. Much to our amusement, the smaller pandas climbed high in their enclosure and playfully rolled around large bamboo baskets with their paws. Perhaps they felt the distinctive energy of the fellow practitioners because more than fifteen pandas came out to greet us!
 
Our Tour Guide Becomes a Would-be Initiate

While on the tour bus, we asked our driver to play Master's Buddhist chanting and lecture tapes. Although the tapes were played for only a short period of time , the next day, the tour guide happily told us that he wanted to become a vegetarian because the previous night he had dreamed of being blessed by Master's inner Light form . We then introduced Master and explained some of Her teachings to him, and he decided to learn the Convenient Method. Next, a brother gave the would-be initiate a necklace bearing Master's photo, which he happily placed around his neck. The driver also requested a necklace so we gave him one as well, and he put it on immediately. We were very delighted that a new soul had joined our spiritual group! As we departed, we gave the tour guide our remaining vegetarian food, and hoped that he would continue following a vegetarian diet. When we learned that he needed economic assistance, we gave him a small contribution, which allowed him to feel our abundant love. When this would-be initiate saw us off at customs, he could not keep from crying, and our eyes were filled with tears as well. What a touching scene it was!
Lực lượng khẳng định giúp chúng tôi qua hải quan

Do sư tỷ đồng tu Chung wen-Hong, Đài Bắc, Formosa
 
Khi một trong những sư tỷ nhóm chúng tôi đi qua trạm hải quan ở phi trường, một nhân viên kiểm soát những túi xách của chị trông thấy mấy cuốn Bản Tin Sư Phụ mà chị đã mang theo. Trong lúc chị âm thầm cầu Sư Phụ thì nhân viên hải quan hỏi: "Cô theo đạo gì?". Với giọng nói can đảm, sư tỷ đáp: "Chúng tôi không theo đạo nào cả. Sư Phụ của tôi chỉ dạy chúng tôi ăn chay, ngồi thiền, làm lành lánh dữ." Sau khi lật qua lật lại vài quyển báo, viên quan thuế mỉm cười trả lại tất cả, và cho chị đi qua êm thắm. 
 
Những buổi gặp gỡ "ngẫu nhiên"
 
Một hôm, người hướng dẫn viên của chuyến đi đưa chúng tôi đến một cửa tiệm chuyên thoa bóp chân và ngâm chân dùng các loại thuốc bắc. Bình thường đồng tu không thích được thoa bóp, nhưng qua sự an bày của Trời Phật, hôm ấy chúng tôi không còn sự khó chịu lúc đầu, và do đó đã được gặp những người có duyên với Sư Phụ.

​Một trong những sư tỷ đi chung với chúng tôi biết về châm cứu và có học về các huyệt đạo trong cơ thể (các trung tâm chứa năng lực dọc theo xương sống và đầu). Khi đang nói chuyện ngẫu với một người thợ bóp chân trẻ tuổi trong tiệm, chị cho biết tất cả chúng tôi đều là những người ăn chay trường và tọa thiền mỗi ngày. Chị cũng nói anh rằng hành thiền có thể làm cho năng lực chạy qua các huyệt đạo. Ngạc nhiên thay, một vị Ðông y sĩ đang ngồi cạnh chúng tôi bắt đầu lắng tai nghe và tỏ vẻ ưa thích. Do đó chúng tôi tặng ông và người thợ trong tiệm vài cuốn Bản Tin để họ tìm hiểu thêm về sự tu hành của chúng tôi. Trong lúc ấy, một người hầu từ nãy giờ để ý đến chúng tôi, đã tiến tới xin cho cô và các bạn của cô vài quyển nữa. 
 
Trong một dịp khác, chúng tôi tới thăm một tiệm bán pha lê. Khi chúng tôi chuẩn bị rời thì một phụ nữ trẻ đẹp duyên dáng bất ngờ tiến tới. Thấy chúng tôi là những người ăn chay, cô nói mẹ cô cũng ăn chay, và cô muốn biết về người trong hình mà chúng tôi đang đeo. Chúng tôi giới thiệu cô về Sư Phụ, và cô vui thích nhận tấm hình Sư Phụ và tờ Bản Tin mà chúng tôi tặng cô. Trước khi ra về, khá nhiều nhân viên khác tại đây cũng xin hình Sư Phụ.
 
Ngoài ra, trong một tiệm bán trà, nhiều nhân viên thích hình Sư Phụ, nhưng vì chúng tôi đã cho hết tất cả những quyển báo tiếng Trung Hoa, nên chúng tôi tặng họ những bản tiếng Anh và mời họ vào mạng lưới Quán Âm. Một lần khác, khi chúng tôi đang nghỉ ngơi thì thấy một thanh niên đang thổi sáo. Như cảm thấy có duyên với người này, chúng tôi tặng anh một tấm hình Sư Phụ chơi đàn măn-đô-lin, và nói với anh về tài nghệ chơi nhạc của Sư Phụ. Một người mẹ và hai người con gái đang ngồi gần đó cũng thích tấm hình Sư Phụ, nên chúng tôi tặng họ một Bản Tin tiếng Anh. Một người con gái hiểu Anh ngữ, đã ngồi xuống đọc liền. Trông họ thật dễ thương với khuôn mặt rạng tình thương Thượng Ðế! 
 
Bỏ thói quen cũ
 
Một hôm trên chuyến đi, chúng tôi đến một cái hồ trên một ngọn núi cao, sau đó chúng tôi phải đi xuống bậc rất dốc trên sườn núi, một trong những sư tỷ có tật sợ độ cao mỗi khi nhìn xuống. Hôm đó, chị lại dùng nước hoa có mùi rất hăng, một sư tỷ khác không chịu nổi mùi hăng đó. Tuy nhiên, hình như là một sự an bày của Thượng Ðế để giúp cả hai người. Vô tình họ cùng đi cạnh nhau xuống dốc, vì các bậc thang quá hẹp chỉ đi được mỗi lúc hai người. Biết sư tỷ kia sợ độ cao, nên vị sư tỷ không thích mùi nước hoa nọ không còn cách nào hơn là giúp người kia đi xuống các bậc thang trong khi chị vừa niệm tên năm vị. Chẳng mấy chốc, họ đã xuống hết tất cả các nấc thang gồm hàng trăm bậc! Trong khi hai người đồng mật niệm tên năm vị, vị sư tỷ không còn ngửi thấy mùi hương, và sư tỷ kia đã không sợ độ cao. Sau đó, cả hai sung sướng thoát được thói quen mà họ đã mắc phải từ lâu. 
 
Những con gấu trúc ra chào đón
 
Hôm khác, chúng tôi tới thăm một công viên có nuôi gấu trúc. Người hướng dẫn viên cho biết gấu trúc ngủ gần như suốt cả ngày, và lúc tỉnh chúng hay ăn lá tre, cọng trúc. Ông còn nói thêm, bình thường may mắn lắm du khách mới được nhìn thấy sáu hoặc bảy con gấu trúc. Nhưng khi chúng tôi đến, hầu hết tất cả những con gấu trúc trong công viên đều đi ra gặp gỡ chúng tôi. Có con nhai tre giống như nhai mía. Chúng tôi mừng vui nhìn những con gấu nhỏ leo lên cao trong khu đất có rào, vui chơi lăn lộn chung quanh những chiếc rổ tre to lớn với những ngón chân của chúng. Có lẽ chúng cảm nhận một từ trường đặc biệt của các đồng tu, bởi vì trên mười lăm chú gấu trúc đã đi ra chào đón chúng tôi! 
 
Hướng dẫn viên trong chuyến đi trở thành chuẩn đồng tu
 
Khi ngồi trong xe buýt, chúng tôi nhờ người tài xế mở băng Sư Phụ tụng kinh tán Phật và băng thuyết pháp. Mặc dù mở băng chỉ một thời gian ngắn, nhưng ngày hôm sau, người hướng dẫn viên của chúng tôi vui mừng nói ông muốn ăn chay, bởi vì tối hôm trước ông nằm mơ thấy hóa thân Sư Phụ tới gia trì. Do đó chúng tôi giới thiệu về Sư Phụ và giải thích cho ông một vài giáo điều của Ngài, và ông đã quyết định học pháp thiền Phương Tiện. Sau đó một sư huynh đồng tu tặng sợi dây đeo cổ có hình Sư Phụ. Ông sung sướng đeo vào. Người tài xế cũng xin một dây đeo, và chúng tôi đã tặng ông một cái. Ông liền đeo vào cổ. Chúng tôi vui mừng khi thấy một linh hồn mới bước vào đoàn thể tu hành của chúng ta. Khi từ biệt, chúng tôi cho người hướng dẫn viên những thức ăn chay còn lại của chúng tôi, hy vọng ông tiếp tục theo đuổi một đời sống trường chay. Khi được biết ông cần sự giúp đỡ về tài chánh, chúng tôi tặng ông một số tiền nhỏ, nhưng chan chứa tình người. Khi vị chuẩn đồng tu này tiễn chân chúng tôi tại trạm hải quan, ông không cầm được nước mắt, khiến chúng tôi cũng rơi lệ. Một cảnh tượng vô cùng cảm động! 
 

Master's Manifestation from Teaches Aerobics!

3/29/2016

 
By a fellow initiate, Zhejiang Province, Mainland China
​News #138


Several months ago, a classmate of mine gave me a few photographs of Master. I gave one of them to my niece, who was living with me, and hung it beside her bed. My niece is a chubby, six-year-old preschooler.
 
Two evenings later, just as we were preparing to go to bed, my niece suddenly started doing aerobic exercises. And while doing them, she carefully explained every move. I looked at her transfixed, and realized that they were the exercises that Master taught during the Santimen retreat in Formosa in 1990. I had watched the videotape of the retreat and it left me with a very deep impression. I then asked my niece, "Who taught you this?" She said, "Master taught me this morning in our kindergarten classroom before we had our snacks. At that time, Master whispered to me, 'You're a little too chubby. These exercises will be good for you.' So I learned them." When my niece was doing the action of riding a bicycle upside-down, she knew how to put her hands behind her back and said that in this way she could keep her inverted body straight and do the action correctly.
 
I then asked her, "How did Master come?" and she said, "Master came from the universe, first flying down like a rocket, and then floating down like a white cloud. She was wearing a white cap and a snow-white dress. When She entered the classroom, her footsteps were very soft. So neither the teacher nor the other children knew She was there." I next asked, "How many people came with Her?" and my niece replied, "One little girl came with Master. She's a foreign girl and both her parents had passed away, so Master took her in and brought her here with Her." I continued, "How tall is Master?" And she answered, "A little shorter than my mother; the little girl is shorter than Master but a little taller than I am. After teaching me the exercises, Master left quietly. My teacher and the other children didn't know that someone had been there." Then I asked, "Why?" And my niece answered, "No one was allowed to enter the classroom when we were having class. Master was like a white cloud, and that's why they didn't know She was there. They thought that it was a cloud."
 
Having heard about this beautiful and wonderful experience of my innocent and pure-hearted niece, I was deeply moved! It was an example of how Master meticulously takes care of my whole family. The gratitude I feel in my heart is truly beyond words.
 
Hóa thân Sư Phụ dậy tập thể dục!

Bài viết của một đồng tu ở Triết Giang, Trung Hoa Lục Ðịa
 
Mấy tháng trước, một người bạn học cùng lớp cho tôi vài tấm ảnh của Sư Phụ. Tôi cho đứa cháu gái đang ở cùng nhà một tấm, rồi treo bên cạnh giường của nó. Cháu tôi lên sáu tuổi, mập mạp, bụ bẫm.
 
Hai tối sau, khi chúng tôi đang sửa soạn đi ngủ thì đứa cháu gái tự nhiên tập thể dục. Trong khi tập, nó vừa giải thích cặn kẽ từng động tác. Tôi sững sờ nhìn, nhận thấy những động tác này đã được Sư Phụ dạy trong cuộc thiền bế quan tại Santimen, Formosa, vào năm 1990. Tôi đã xem cuốn băng này và có một ấn tượng vô cùng sâu đậm. Tôi hỏi cháu: "Ai dạy con đó?" Ðứa bé trả lời: "Sư Phụ dạy con hồi sáng trong lớp mẫu giáo trước khi ăn. Lúc đó Sư Phụ nói thầm với con rằng: ỔCon hơi mập đấy nhé. Tập thể dục này sẽ tốt cho con lắm.Ỗ Nên con học tập thể dục." Khi cháu tập nằm ngửa đạp xe đạp, nó biết để tay ở dưới lưng, nói rằng phải làm như vậy thì mới giữ cho thân thể thẳng được, và như vậy mới đúng.
 
Tôi bèn hỏi thêm: "Sư Phụ tới như thế nào?" Cháu tôi trả lời: "Sư Phụ từ trên vũ trụ tới, mới đầu Ngài bay xuống giống như hỏa tiễn, xong rồi hạ từ từ giống như mây trắng. Sư Phụ đội mũ trắng, áo trắng như tuyết. Khi vào lớp, bước đi của Sư Phụ rất nhẹ. Cho nên cô giáo không biết, những đứa khác cũng không biết Sư Phụ đang ở đó". Tôi hỏi tiếp: "Có mấy người đi với Ngài?" Cháu tôi trả lời: "Một đứa bé gái đi với Ngài. Cô bé đó là người ngoại quốc, cả cha mẹ cô đều đã qua đời, nên Sư Phụ dẫn vào, mang cô bé theo". Tôi hỏi nữa: "Sư Phụ cao như thế nào?" Cháu tôi đáp: "Hơi thấp hơn mẹ của con, cô bé kia thấp hơn Sư Phụ, nhưng cao hơn con một chút. Sau khi dạy con tập thể dục, Sư Phụ yên lặng đi ra. Cô giáo và mấy đứa khác không biết có người ở đó". Tôi hỏi: "Tại sao vậy?" Cháu tôi đáp: "Không ai được vào lớp khi học trò đang học. Sư Phụ giống như một cuộn mây trắng, cho nên họ không biết có Ngài ở đó. Họ tưởng là mây".
 
Sau khi nghe xong câu chuyện hay tuyệt vời của đứa cháu thơ ngây trong trắng, tôi cảm động vô cùng! Ðó là một thí dụ điển hình về sự chăm sóc chu đáo của Sư Phụ đối với cả gia đình chúng tôi. Lòng biết ơn của tôi thật không thể nào tả xiết.
 
 
 

Awakening Through Adversity

3/29/2016

 
Narrated by sister initiate Lin Mei-fang, Taipei, Formosa Recorded by the Taipei News Group, Formosa
 
Sister Lin still trembles with fear at the memory of the terrible fire that occurred in her neighborhood on Lunar New Year's Day 2002. She lives on a block with many four-storey buildings. On New Year's Day, the neighbors to the left of her house (the Hsu family), following the usual Buddhist devotional custom, made offerings and burned incense at the altar on the fourth floor of their house, before returning to watch TV in their living room on the second floor.
 
A short while later, the lights in sister Lin's house began to flicker and she smelled something burning. Her husband, brother He, a new initiate at the time, was alerted and rushed out to check. A neighbor living across the street told him that the fourth floor of the Hsu family's house was on fire! Brother He immediately rushed up to the fourth floor of the Hsu home and saw with horror that the altar where the offerings had been placed was in flames. The ceiling was also on fire, and the ceiling lamp and electric cables had already melted! The blazing fire had also distorted the house's sheet metal roof. Brother He and sister Lin tried to douse the flames with basins and buckets of water. But unfortunately, without fire extinguishers, they could not put out the fire with such small amounts of water.
 
Observing that the fire had gotten out of control, sister Lin rushed downstairs, shouting loud warnings to her family and neighbors to run for their lives. Suddenly, two strangers carrying huge fire extinguishers came and put them down at her front gate, and then left. Sister Lin's neighbor Mrs. Hsu next stumbled into her house, carrying an armful of house deeds, a jewelry box and other valuables, and entrusted them to her care. Mrs. Hsu was in sorrow and tears, and completely at a loss as what to do. Carrying one fire extinguisher in each hand, sister Lin then tried to reach her husband on the fourth floor. However, the extinguishers were very heavy, and the staircase was filled with smoke. In this desperate situation, sister Lin quickly prayed to Master for help. As she looked back and saw the Hsu family overwhelmed with grief, she asked them all to recite Master's name loudly. Sister Lin finally made it to the fourth floor and delivered the fire extinguishers to brother He. Later, fire engines arrived amid the shrieking sound of sirens. But when the fire fighters alighted and prepared to fight the fire, they discovered that brother He had already put out the huge fire single-handedly!
 
Afterwards, Sister Lin recalled, "The two men who brought the fire extinguishers were total strangers. It was unlikely that they lived in the vicinity. Anyhow, I am grateful to them for bringing the extinguishers, without which brother He could not have put out the fire." What really puzzled sister Lin was why these two good men had not left the fire extinguishers outside the house that was on fire, but instead left them by her front door. The timing was just incredible! Worried about the safety of her family members, sister Lin had rushed downstairs warning them to flee. And just as she opened the front door, she saw the men arrive with the fire extinguishers. At that moment, sister Lin had also been praying in her heart that she could find fire extinguishers to fight the fire.
 
Even more miraculous was the fact that the flames had by-passed sister Lin's house, and affected the house of her neighbor on the right, burning a hole in their door screen and destroying their electrical wires. Unbelievably, although sandwiched between the two houses, sister Lin's house was virtually untouched! Not only were all her belongings on the fourth floor intact, but even her washing machine, which was placed against the wall of her left-side neighbor, was untouched. No one could deny that it was a miracle! Brother He and sister Lin were extremely grateful to Master for blessing their family so that everyone came out safely in this disaster, and for giving brother He the power to put out the huge fire without getting hurt.
 
Having experienced this fire, the whole family has gained even firmer faith in Master and the Quan Yin Method. Their daughter is now studying at a university. Since she is staying in a university dormitory, it is not convenient for her to meditate, and this deters her from receiving initiation. However, this incident left her deeply impressed by Master's infinite power. Meanwhile, she is diligently studying Master's teachings, preparing to first learn the Convenient Method, and subsequently take initiation. Sister Lin is especially grateful to Master for awakening a lost lamb through this incident, and thus fulfilling her wish to have a whole family of fellow initiates
.
 
Tỉnh thức qua nghịch cảnh

Thuật lại bởi sư tỷ đồng tu Lin Mei-fang, Ðài Bắc, Formosa Ghi chép bởi Ban Báo Chí Ðài Bắc, Formosa
 
Sister Lin sư tỷ vẫn còn rùng mình sợ hãi mỗi khi nhớ lại cảnh lửa cháy khủng khiếp trong khu phố của chị vào ngày Tết Âm Lịch năm 2002. Sư tỷ sống trong khu phố có nhiều cao ốc bốn tầng. Vào ngày Tết Âm Lịch, gia đình bà Hsu, người láng giềng bên trái nhà sư tỷ, theo tục lệ Phật giáo thông thường, cúng và đốt nhang trên bàn thờ nơi lầu bốn, trước khi trở xuống phòng khách ở lầu hai để xem truyền hình.
 
Một lúc sau, đèn trong nhà Lin sư tỷ bắt đầu chớp và chị ngửi thấy có mùi cháy. Chồng chị là He sư huynh, một đồng tu mới, cảm thấy có chuyện không hay, vội vã chạy ra ngoài kiểm soát. Một người hàng xóm ở bên kia đường cho biết lầu bốn của gia đình bà Hsu đang cháy! He sư huynh lập tức chạy lên lầu bốn nhà bà Hsu và hoảng hốt khi thấy bàn thờ đặt đồ cúng đang bị lửa thiêu. Trần nhà cũng đang cháy, đèn trên trần và dây điện bị chảy! Ngọn lửa mãnh liệt đã đổi dạng mái nhà tôn. He sư huynh và Lin sư tỷ cố gắng dùng chậu và thùng múc nước dập tắt ngọn lửa. Nhưng rủi thay, vì thiếu bình chữa lửa, họ không cách nào dập tắt được chỉ với số nước như vậy.
​ 
Thấy ngọn lửa cháy dữ dội ra khỏi tầm kiểm soát, Lin sư tỷ vội vã chạy xuống nhà dưới la lớn cho gia đình và hàng xóm biết để thoát thân. Ðột nhiên, hai người lạ mặt đem hai bình chữa lửa thật lớn đến đặt ngay trước cửa nhà chị rồi đi. Bà Hsu, người láng giềng của Lin sư tỷ lao vào trong nhà của bà, mang ra một số vật dụng, một hộp nữ trang và đồ quý, giao cho sư tỷ cất giữ. Bà Hsu chỉ biết khóc ròng trong tình trạng đau khổ, không biết phải làm sao. Hai tay mang hai bình chữa lửa, Lin sư tỷ cố gắng mang lên đưa cho chồng ở lầu bốn. Tuy nhiên, hai bình này thật nặng, và cầu thang đầy khói. Trong tình cảnh tuyệt vọng ấy, Lin sư tỷ vội vã cầu Sư Phụ giúp đỡ. Nhìn thấy gia đình bà Hsu đang ngập tràn đau khổ, chị bảo họ hãy niệm lớn danh hiệu Sư Phụ. Lin sư tỷ cuối cùng đã lên được lầu bốn và đưa hai bình chữa lửa cho He sư huynh. Sau đó, các xe chữa lửa tới trong tiếng còi hụ vang inh ỏi. Nhưng khi các nhân viên chữa lửa vừa bước xuống chuẩn bị chiến đấu với lửa đỏ, họ thấy He sư huynh đã một mình dập tắt ngọn lửa dữ dội này!
 
Sau đó, Lin sư tỷ kể lại: "Hai người đàn ông đem bình chữa lửa đến là hai người hoàn toàn lạ mặt. Chắc họ không sống trong khu vực này. Dù sao, chúng tôi rất cảm tạ họ đã đem bình chữa lửa lại, nếu không He sư huynh đã không thể nào dập tắt được ngọn lửa". Ðiều làm Lin sư tỷ ngạc nhiên là tại sao hai người này không đặt bình chữa lửa trước căn nhà đang bị cháy, mà lại đặt trước cửa nhà của chị? Thời gian tính thật tuyệt diệu! Khi đó, vì lo lắng cho sự an nguy của những người trong gia đình, Lin sư tỷ chạy gấp xuống lầu báo động cho mọi người chạy ra ngoài. Khi vừa mở cửa lớn, chị thấy hai người đàn ông đem đến hai bình chữa lửa. Lúc đó trong tâm Lin sư tỷ cũng đang cầu làm sao cho chị tìm được bình chữa lửa.
 
Kỳ diệu hơn nữa là ngọn lửa đã tránh nhà Lin sư tỷ, cháy lan sang căn nhà người hàng xóm bên phải của chị, đốt thủng một lỗ lớn trên cửa lưới và tàn phá dây điện của họ. Thật không tưởng nổi, dù ở giữa hai căn, nhà của Lin sư tỷ không hề hấn! Không những tất cả đồ dùng của chị trên lầu bốn vẫn còn nguyên vẹn, mà ngay cả máy giặt của chị đặt sát bên tường của căn nhà bị cháy bên trái cũng không hề hấn. Không ai có thể chối bỏ rằng đây thật là một phép lạ! He sư huynh và Lin sư tỷ vô cùng tạ ơn Sư Phụ đã gia trì cho toàn gia đình họ thoát khỏi tai nạn một cách an toàn, và đã gia trì cho He sư huynh lực lượng để dập tắt ngọn lửa dữ dội mà không hại đến thân.
 
Qua kinh nghiệm cháy nhà lần này, toàn thể gia đình càng tin tưởng vào Sư Phụ và pháp môn Quán Âm. Con gái họ hiện đang theo học tại một viện đại học. Từ khi vào nội trú, cô không tiện ngồi thiền, điều này đã làm cô chậm trễ sự thọ pháp. Tuy nhiên, tai nạn này khiến cô rất mực cảm tạ lực lượng vô biên của Sư Phụ. Hiện nay, cô đang vui học giáo lý Sư Phụ, chuẩn bị học thiền Phương Tiện, và sau đó sẽ thọ Tâm Ấn. Lin sư tỷ hết lòng tạ ơn Sư Phụ qua tai nạn này đã đánh thức con cừu non lạc lối, và thỏa mãn ước nguyện của chị: toàn thể gia đình là đồng tu! 
 
<<Previous
Supreme Master Television           Contact Us
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • Master's Wonders
      • While On The Path
      • Quan Yin Method
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Jokes
      • Other Stories
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • Music & Arts >
      • Music & Dramas
      • Arts & Photography
  • LINKS
    • Bài Giảng Phụ Đề Âu Lạc
    • Peaceseekers - Persian
    • Supreme Master Televison
    • Eden Rules
    • News Magazine