The Peace Seekers
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Protection
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • While On The Path
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Testimonies
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
    • Photography
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • The Path
    • The Lifestyle
    • Music & Poetry >
      • Songs (English)
      • Songs (Aulacese)
      • Poetry
      • Music & Dramas
  • QUAN YIN METHOD
    • Reading
    • Videos
  • LINKS
    • OUR CENTERS' CONTACT
    • ĐÀI THUYET MINH AU LẠC
    • ĐÀI PHỤ ĐỀ AU LẠC
    • SUPREME MASTER TV
    • SUPREME MASTER NEWS
    • Contact

When My Mother Passed Away

3/29/2016

 
By sister initiate Tsai Ming-e, Taipei,  Formosa, News #111
 
My mother had been suffering from liver cancer for a long time when, in January 1999, she caught a cold and fell into a coma. She was hospitalized and regained consciousness for a couple of days. But she soon was found to have developed hepatitis and septicemia, which ended her life. During this time, my entire family witnessed Master's boundless love and power in leading a fellow initiate through the passage of death.
 
From the very beginning of mother's illness, we dared not pray to Master to keep her in this world. We did not want to increase her suffering. We only prayed that Master would do what was best for mother. After she was hospitalized, our family members heard Holy Names reverberating in their minds. While we meditated outside the intensive care unit (ICU), the sound of Holy Names pervaded the atmosphere, enveloping us completely. The corridor shone with light as the Holy Names shook me to the core. My brothers and sisters also spoke of having very good inner experiences.
 
Later, when mother was transferred from the ICU to an ordinary sick ward, we thought that she was about to take her last breath. Her face darkened and her eyes bulged. She was an obstinate woman with very strong willpower, for which she had undergone much suffering. Unable to bear the sight of her suffering, we recited the Holy Names in our hearts. After a while, I felt dazed but could still hear the Holy Names resounding at both a low and high pitch in the room. I also heard the ringing of (invisible) big bells and small bells. At 11:00PM, one of my elder brothers saw that all of us sisters were very depressed, so he told us that he had been to heaven with our mother, where they saw very beautiful, shining structures. A brother initiate who had come to meditate with us also revealed that he had seen Master taking my mother to heaven, leaving only a cord connected to her physical body. This was probably due to the fact that she was concerned about my father, who was at home at the time.
 
The next day, the doctor said that my mother could go at any time. Her eyes half-closed, she seemed to be waiting for something. It was not until we saw that her body was completely resistant to intravenous fluids that we realized she might want to leave the hospital and return home. We took her home and gathered around her, singing Buddhist chants. She passed away peacefully then, as though she were falling into a deep, serene sleep. She looked even more beautiful than ever. For many days afterwards, I felt greatly blessed. My attention was focused on my wisdom eye, as Buddhist chanting reverberated in my mind, and the energy from the right side was enormous. Oh, Master! You are truly the ocean of love and the river of life, just as You say in Your song.
 
At first, we thought that we would help "bless" mother to release her from her suffering and attachment to us. But we were wrong. When Master's blessings are so powerful, it is we who are blessed and uplifted. Mother had wanted to be a nun when she was young. She set a real-life example for us in her days of living and dying and in her fearlessness about discarding this body for rebirth in another world. She also showed us that Master's loving power is infinite. Even at the moment she passed away, mother continued to help us by bringing us great merits.
 
Six days after her death, mother was cremated, leaving colorful relics among her ashes that reminded us of the heavenly resplendence. We distributed the relics to our family members to bring home. Two days after being viewed by my relatives from Taipei, my portion of relics turned a cream color. When my younger sister returned to Malaysia more than ten days later, she showed her husband and children my mother's relics and told them that Master had led mother to her heavenly Home. The relics had not changed to cream color until two days after being seen by her family. My sister's three non-initiated children (now initiated) could not help but exclaim, "Mom, this Quan Yin Method is really great!" Over the past year, the relics have grown bigger. Their existence is not important, for we have faith that Master has taken mother beyond the three realms. But I think our mother left them behind for her 20-odd initiated children and grandchildren as a testimony to the path of Truth and as an inspiration for our continued progress.
 
Mother's passing also gave me another experience of blessings from Master. While at the hospital, I had complained to my eldest brother, "You are here to see mother! Why did you go window shopping outside the hospital?" This is a bad habit of mine: judging others. One of my elder sisters stopped me right away. The next morning, while looking at mother's half-opened eyes, I repented to Master in my heart. Suddenly, my heart ached terribly. I felt a powerful force shake me again and again in my right ear and my body. Words flashed into my mind, one after another: How dearly do you love your mother? What right do you have to judge others? You are an initiate. You have Master to rely on. Who can your eldest brother rely on? You all scorn him, but he is your mother's child, too! Mother is the only one who loves him and accepts him totally. Is there anyone who can love him so unconditionally after mother dies? He is the only child who has not received initiation. He is already cooperating with you in the best way he can. Who can share his pain?
 
This was the manifestation form of Master teaching me! I felt strong vibrations and a powerful energy. Tears flowed from my eyes. As soon as my eldest brother stepped into the room, I hugged him and apologized to him! Master, Your powerful Love has awakened me! Although I still often get upset in my relationships with others, I now calm down as soon as I remember that experience. As Jesus said, "Don't judge others." Only Master's great loving power can dissolve all hindrances and awaken this lazy disciple's rigid mind.
 
I was initiated nine years ago. Although I started out as a not-too-diligent practitioner who had neither light nor sound experiences, Master never abandoned me. She continued to find ways to uplift me. In the one year since my mother's death, I have experienced a tremendous change. I now see that what seem to be frustrations and setbacks in the real world are actually opportunities for me to improve spiritually. After settling down this past year, my inner experiences have shown me clearly that Master's great power is taking care of my life. All I have in my heart is gratitude--nothing but gratitude. Thank You, Master, for giving me such great merits! Without my own personal experiences, the stories related by others used to be a little too distant. Now I am touched by the stories in the News Magazine because I know they are real from my own experience.
 
Lúc mẹ tôi qua đời
​

Do sư tỷ Tsai Ming-e, Đài Bắc, Formosa
 
Mẹ tôi mắc bệnh ung thư gan một thời gian khá lâu vào tháng Giêng 1999, khi đó bà bị cảm lạnh và đi vào hôn mê. Bà được đưa vào bệnh viện rồi tỉnh lại sau hai ngày. Nhưng không bao lâu bác sĩ khám phá ra bà mắc bệnh viêm gan và chứng nhiễm trùng trong máu, khiến bà qua đời. Trong suốt thời gian này, cả gia đình tôi đã chứng kiến tình thương và lực lượng vô biên của Sư Phụ dìu d¡t một đồng tu qua cửa tử.
 
Từ thời kỳ đầu trong căn bệnh của mẹ tôi, chúng tôi đã không dám cầu Sư Phụ giữ bà ở lại thế giới này. Chúng tôi không muốn kéo dài sự đau khổ của bà, mà chỉ cầu Sư Phụ làm những gì tốt nhất cho mẹ chúng tôi. Sau khi bà nhập viện, những thân nhân trong gia đình nghe thấy Hồng Danh vang vọng trong đầu. Trong khi chúng tôi ngồi thiền phía ngoài phòng hồi sinh, âm vang của Hồng Danh chan hòa không gian, bao bọc tất cả chúng tôi. Hành lang sáng hào quang, trong khi đó Hồng Danh lay chuyển tôi tới tận cùng xương tủy. Các anh chị em của tôi cũng cho biết họ có những thể nghiệm bên trong rất tốt.
 
Sau đó, khi mẹ chúng tôi được dời từ phòng hồi sinh đến khu vực dành cho người bệnh bình thường, chúng tôi nghĩ rằng bà sắp trút hơi thở cuối cùng. Khuôn mặt bà xạm lại và đôi mắt phồng lên. Bà quả là một con người gan lì với ý chí mạnh mẽ, trước những chịu đựng khổ đau như vậy. Không chịu nỗi cảnh bà đau khổ, chúng tôi mật niệm Hồng Danh. Một lúc sau, tôi cảm thấy ngây dại, nhưng vẫn còn nghe tiếng Hồng Danh âm vang trong phòng vừa cao vừa thấp. Tôi cũng nghe được (trong vô hình) tiếng chuông và tiếng khánh. Lúc 11 giờ tối, một trong những người anh lớn, vì thấy mọi người buồn bã, bèn kể chúng tôi nghe rằng anh vừa mới lên thiên đàng với mẹ, một nơi có những kiến trúc sáng ngời và đẹp. Một sư huynh đồng tu đã đến để thiền cùng với chúng tôi, anh cũng tiết lộ rằng anh thấy Sư Phụ đang đưa mẹ tôi lên thiên đàng, chỉ để lại sợi dây nối liền với thân thể của bà. Đây có lẽ là vì bà hãy còn lo lắng cho ba tôi đang ở nhà lúc đó.
 
Ngày hôm sau, bác sĩ bảo rằng mẹ tôi có thể ra đi vào bất cứ lúc nào. Mắt bà hơi hé, dường như đang chờ đợi một cái gì. Cho đến lúc nhận thấy cơ thể của bà hoàn toàn không tiếp nhận được "nước biển" nữa, chúng tôi nghĩ bà muốn rời bệnh viện về nhà. Chúng tôi đem bà về rồi quây quần xung quanh tụng kinh tán Phật. Sau đó bà ra đi một cách bình yên như rơi vào giấc điệp, một giấc ngủ êm đềm. Thậm chí trông bà đẹp hơn bao giờ hết. Trong nhiều ngày sau đó, tôi cảm thấy được gia trì rất nhiều. Sức chú ý của tôi tập trung trên mắt trí huệ, trong lúc tiếng kinh tán Phật vẫn vang vọng trong đầu, và năng lực từ phía bên phải của tôi trở nên to lớn. Ôi Sư Phụ! Ngài thật đúng là "biển tình thương", là "suối mát cuộc đời, như Ngài đã hát.
 
Lúc đầu, chúng tôi tưởng mình có thể giúp "gia trì" cho mẹ để bà thoát khỏi khổ đau và đừng lưu luyến chúng tôi. Nhưng chúng tôi đã lầm. Khi lực gia trì của Sư Phụ thật mạnh, thì chúng tôi là người được gia trì và thăng hoa. Khi còn trẻ, mẹ tôi đã từng muốn xuất gia. Bà đã làm một tấm gương sống cho chúng tôi noi theo trong những ngày còn sống cũng như đã chết, và qua tấm lòng can đảm của bà, bỏ thân xác này để được sinh vào một thế giới khác bên kia. Bà cũng cho chúng tôi thấy rằng lực lượng yêu thương của Sư Phụ là bao la, vô tận. Ngay cả trong giờ phút ra đi, mẹ tôi vẫn tiếp tục giúp đem lại cho chúng tôi thật nhiều phước báu.
 
Sáu ngày sau khi chết, mẹ tôi được hỏa táng và để lại hài cốt màu sắc giữa đám tro, nh¡c nhở chúng tôi tới ánh sáng rực rỡ của thiên đàng. Chúng tôi chia hài cốt của mẹ cho mọi người trong gia đình để mang về. Hai ngày sau khi những người bà con của tôi tại Đài B¡c đã xem hài cốt, phần di hài của tôi đổi thành màu kem. Khi cô em gái tôi trở về Mã Lai hơn 10 ngày sau, cô đưa cho chồng con xem di hài của mẹ tôi và nói họ biết rằng Sư Phụ đã đưa mẹ về Quê ở Thiên Đàng. Hài cốt chỉ đổi màu hai ngày sau khi được gia đình cô xem. Ba người con chưa thọ Tâm Ấn của chị tôi (bây giờ đã thọ Tâm Ấn) không cầm lòng nỗi, reo lên: "Mẹ ơi! Pháp Môn Quán Âm này hay quá!" Trong năm qua, di hài của mẹ tôi đã trở nên to hơn trước. Sự hiện hữu của nó không quan trọng vì chúng tôi tin Sư Phụ đã đưa mẹ tôi qua khỏi vòng tam giới, nhưng tôi nghĩ bà đã cố tình để chúng lại cho hơn 20 người vừa con vừa cháu đã thọ pháp để làm một bằng chứng cho con đường Đạo, và làm nguồn khích lệ cho chúng tôi tiếp tục tu hành tiến bộ.
 
Sự qua đời của mẹ tôi cũng cho tôi một thể nghiệm gia trì khác từ Sư Phụ. Trong lúc ở bệnh viện, tôi có than phiền với người anh cả: "Anh ở đây để coi mẹ! Tại sao lại đi ngắm cửa hàng ngoài kia?" Đây cũng là một thói xấu của tôi: phê bình người khác. Người chị lớn lập tức chận tôi lại. Vào sáng hôm sau, trong khi đang nhìn cặp mắt hé của mẹ tôi, tôi đã sám hối Sư Phụ trong lòng. Bỗng nhiên tim tôi đau nhói, cảm thấy một lực rất mạnh lay chuyển tôi hết lần này đến lần khác ở bên phía tai bên phải và toàn thân. Lời nói chạy qua trong đầu tôi, câu này sang câu khác: Cô thương mẹ nhiều như thế nào? Cô có quyền gì mà phê bình người khác? Cô là đồng tu. Cô có Sư Phụ để dựa vào. Còn anh cả của cô dựa vào ai? Cô khinh ông, nhưng ông cũng là con của mẹ cô kia mà! Mẹ là người duy nhất hoàn toàn thương yêu và chấp nhận ông. Sau khi mẹ chết, ai sẽ thương ông vô điều kiện? Ông là người độc nhất trong gia đình chưa thọ Tâm Ấn. Ông đã ráng hết sức để cộng tác với cô rồi. Ai hiểu được nỗi đau của ông?
 
Đây là hóa thân của Sư Phụ đang dạy dỗ tôi! Tôi cảm thấy chấn động lực rất mạnh và một năng lực hùng hậu. Nước mắt tôi tuôn trào! Khi anh cả vừa mới bước vào phòng, tôi liền đến ôm anh xin lỗi! ồ, Sư Phụ, tình thương mạnh mẽ của Ngài đã làm tôi thức tỉnh! Mặc dù đôi khi tôi vẫn còn hay bực tức đối với người khác, nhưng bây giờ mỗi khi nhớ đến thể nghiệm ấy, tôi liền bình tĩnh lại. Như Chúa Giê Su đã nói: "Đừng phê bình người khác." Chỉ có tình thương bao la của Sư Phụ mới có thể làm tan biến tất cả mọi trở ngại, và làm thức tỉnh được một người đệ tử cứng đầu và lười biếng như tôi.
 
Tôi thọ Tâm Ấn chín năm về trước. Mặc dầu thời gian đầu tôi tu hành không được tinh tấn cho l¡m, không có thể nghiệm ánh sáng lẫn âm thanh, nhưng Sư Phụ không bao giờ bỏ tôi. Ngài tiếp tục tìm cách nâng tôi lên. Trong năm đầu từ ngày mẹ chết, tôi thay đổi rất nhiều. Bây giờ tôi thấy rằng những chuyện coi như là bực mình, thất bại ở đời chính là những cơ hội cho tôi cải thiện về phương diện tâm linh. Trong năm qua, sau khi ổn định cuộc sống, các thể nghiệm trong tôi đã cho thấy một cách rõ rệt là quyền năng vĩ đại của Sư Phụ đang chăm sóc đời tôi. Tôi chỉ còn biết cám ơn - không gì khác ngoài sự biết ơn. Xin cám ơn Sư Phụ đã cho tôi những phước báu lớn lao như vậy! Nếu không có các thể nghiệm cá nhân này, những câu chuyện do người khác kể thường có vẻ quá xa vời đối với tôi. Bây giờ những câu chuyện trong cuốn Bản Tin thường hay làm tôi cảm động, bởi vì tôi biết nó là có thật, qua kinh nghiệm riêng tôi.
 

Comments are closed.
Supreme Master Television           Contact Us
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Protection
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • While On The Path
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Testimonies
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
    • Photography
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • The Path
    • The Lifestyle
    • Music & Poetry >
      • Songs (English)
      • Songs (Aulacese)
      • Poetry
      • Music & Dramas
  • QUAN YIN METHOD
    • Reading
    • Videos
  • LINKS
    • OUR CENTERS' CONTACT
    • ĐÀI THUYET MINH AU LẠC
    • ĐÀI PHỤ ĐỀ AU LẠC
    • SUPREME MASTER TV
    • SUPREME MASTER NEWS
    • Contact