The Peace Seekers
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • Master's Wonders
      • While On The Path
      • Quan Yin Method
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Jokes
      • Other Stories
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • Music & Arts >
      • Vocal by SMCH (English)
      • Vocal by SMCH (Aulacese)
      • Music & Dramas
      • Arts & Photography
  • LINKS
    • Bài Giảng Phụ Đề Âu Lạc
    • Peaceseekers - Persian
    • Supreme Master Televison
    • Eden Rules
    • News Magazine

Tao Te Ching, Chapter 19 (Part 4)

9/3/2017

 
The Saints

Picture

​​<For Part 3>

LAO TZU TAO TE CHING
Chapter 19 - Part 4


Now, for example yesterday, I read a letter of a disciple, a Vietnamese.

​She has the fortune of blessing from Buddha that she has many visions before I even came into this business, this office. She has many visions before she knew me, she knew me about, a long time ago. 

Even back in 1963, I was in still, probably in high school. She already saw me. Just exactly like now, the voice is the same, the appearance is the same, and then she saw people, a lot of predicting, when the inner Master came. 

She said she saw Master come with another one, with the beard flowing up to here. And telling her many predictions.

And she asked, “When will the Buddha come? I am searching of the Buddha.” 

And she said the vision came right in front of her eyes, the Master came from the cloud, from the Heaven. In the broad day light, she see this vision of the Master in the form of Ching-Hai. 

Has noting, to do with me, but it is just the letter, in the form of Master Ching-Hai come together with the other flowing beard person.

That was 1963. 
Picture
​Before that, 1963, she saw another vision. She saw that she was blessed with the hand, on the head, and she knows many things, etc. 

​
It was long before I came into office, right?

So, don’t think that because now I come here, everybody knows me that you will see me, because, probably, suggestive power. No! I wasn’t even aware of anything. 

​I was in high school. I knew nothing about Himalayas Master, nothing! The Formosa will be reading the diamond sutra with the rhythm of the wooden fish. Yes, of the drum, that’s all.


I know nothing about anything else.

So she saw the Master in the form of Ching-Hai come again with the flowing beard again, or something like that.

Then she asked, “When will the Buddha come? I am searching for the Buddha all these years. I want to see the Buddha, I long for the Buddha.” 

And then the flowing beard man saying to her, “The Buddha will come right in your hometown. She will be reborn from your hometown."

She was in my hometown, she was a person from my hometown. "And the Buddha will appear from your hometown.” 

And then she said, “When? When does he come? When, where can I see him, Buddha?” 

And the flowing beard man, he said that when many different names, are escaping from the country, running all over into different seas, then the Buddha will come. 

He said, “When Tran runs, Nguyen runs, Dang runs, all names running.” 

He didn’t say when all the Vietnamese coming out become refugees. He said when Tran runs, Nguyen runs, he recited all the names of the Vietnamese. 

It’s a very true vision. 

So when all these names are running, escaping, running, then the Buddha will appear. The Buddha came from your hometown. That’s what she saw, and many other things she was blessing with. ​
Picture
But even then, the ego was still there, because at that time, she didn’t have Master yet.

So that's what she saw, just one at a time, sometimes many years apart, things like that.


And she doesn’t know what to do with her other traces of human undesirable personality. Therefore, when she came to our group, she still thinks that people discriminate her, and things like that, that doesn’t allow her to do this and that. 

Actually, it is only our group order, that the people should do that or should not do that. So, to keep the harmony within our group. Probably she first came, and she thinks that it shouldn’t be like that. 

We have all the likes and dislike, or our own ideas, and preconceived notion of how a life of everyone should be. And we don’t respect the group harmony.

But I have told you just then, I say, even I was invited into the parliament of Hawaii senator, and they allowed me to speak fifteen minutes. 

They invited me to speak, but of course, it is their office, and it’s not for me alone to do there all day long. Because it’s a national place, they should take care of national business. 

Therefore, even then, it’s a great honor that they let me speak there, invited me, because people, they never invite anyone to speak there - not even for one minute, or one second, understand? 

Therefore, it’s already a great honor, give me fifteen minutes, and that’s it, I spoke fifteen minutes, no more! Because it’s their place, they have to do their things.

We are given what we are given, we should be satisfied with that. 
If I would stay and stamp my feet and say, “I am the Master, you don’t know I am Supreme Master Ching Hai here! I want to speak all day long.” 

​
That will be correct? No! Of course not. 

So, if you say you learn from me, try to learn properly, you learn what I do. Not you learn what you want only. And the other, leave it to the other initiates. That is very generous of you.

But you should learn all. 

​
Because we have to develop all around into perfection. We can’t just pick and choose, because we don’t like that, or we don’t like this. ​
Picture


If we still be in the likes and dislikes, we are still in the duality, in the dual world of good and bad, of trouble, of comparison. And we are never at one, at one with all beings. 

That’s all.

Nobody will blame us anything, but we will suffer from our own discrimination, or our own stubbornness.

Supposed a pot of soup which is mixture of all things, carrot, onion, turnips, and all kinds of beans, and if one of the carrot doesn’t want to be cooked, and says, “No! No! No! I don’t like to be cooked, I am okay as I am, you don’t cook me. I am a great carrot, I am different than the other carrots. You don’t recognize me, I am redder.” 

Then it sticks there, will that be proper? No!

Then the carrot is either cast out from the pot, or you feel miserable. Because you are not contributing to the sweetness of the whole soup pot. All right?

Therefore, of course, to realize our own nature, to be blessed with vision of God is the greatest importance to all of us.

But still, while we haven’t reached the destination, there are many undesirable thorns that we should pluck out to be perfect.

To see Buddha, to see the Master, is only half way through. If you don’t see it everyday, you are not even half way. You are just off and on, understand?

For example, today the journalist asked me, “Master, is it true that we can be only Buddha when we are in human form, and how about animals can they practice? Can they also improve?” 

I said, “Yes, they can, but they will not jump into Buddhahood, right away.

Even though, they have Buddha nature, but they are not endowed with enough equipment, of enough wisdom, of enough means to realize his own greatness.

Therefore, probably he jumps into angelic stage or lower saint order, but not jump right into Buddhahood. Because he can’t meditate.”


And then she said, “Yes, my cat meditates!”

I said, “Yes, he meditates on a mouse. He sat in front of one of the mouse hole, all quiet, and very, very unmoving for hours on end, until the mice come, and all four jump.” 

So, you know how he meditates on things, sometimes, or he meditates on the meat, on the dishes, and things like that.

Picture
And people in the world, they also meditate, they meditate on money, on beautiful girls, on property, on real estate, on presidency, on janitor, anything they meditate. Power, and fame and property. 

​
Many people meditate on them. They try all ways of doing to attain these things. They meditate on them every day until they reach their goal. That is also their meditation.

But our meditation is an effortless meditation.

We don’t do anything, we don’t even meditate on Buddhahood. We sit there, and then the light comes, and the Buddha speaks to us, and the vision came. 

Even during sleep, Master comes to us. 

But then, somebody never meditates, and then Master has to come in dreams, to tell him. So we don’t do much in our meditation. So, actually, in our group, we shouldn’t say we meditate.

We don’t really meditate, ​we just sit there, do nothing and get everything. Meditate means effort, means thinking deeply on something. We don’t even think.

​You sit there, and sometimes, nod off all the time. I see it, but then the Master still comes and says, “Hey! Come up.” And then we come up. Right? 

Sometimes, you sleep very deeply, and then somebody kicks you in the bed, then suddenly you wake up. Wah! Light all over, because it’s the left over from what you have seen. 

Then you know, at least Master just has taken us up, now, because somebody kicked me, that I know. Otherwise, you wouldn’t even know. You slept through in the light. 
Picture


​Just like a spoiled baby
, mother gives him milk, and then he half sleeps and half drinks the milk. And in the morning you ask him, “Was the milk good last night?” 

He says, “No, I wasn’t given any milk. I didn’t see any milk!” 

And some of very small children, mother, father, took him to the palace to see the queen and the king, and in the morning, he wakes up and says, “I haven’t been to any palace. I haven’t seen anything.” 

Sleepy! Yes?! Slept through! 

That doesn’t mean we have not been to, and that everyone in the palace recognizes us as son of so and so. 

And should they see us again tomorrow, they recognize us, we are the Royal blood. And they recognize us, they would protect us when we are in trouble on the road, on the street or anywhere. Because we are such and such, from such and such a family.

The son of Noble heritage. Yes! Yes! Yes! 


We were brought in the palace, all the queen and king, princess, recognize us. 

Just we slept through. It doesn’t matter. We grow up one day, and we will know. ​​

Picture
Now, to cast off selfishness?! This is important.

Some of us, the meditator, the great saint of the twenty-first century, are still very reluctant to throw away these jewelry of selfishness.  

We want to wear it whenever we could. And it decorates our body, but it is not very necessary. There are better jewelry than that, and is more suitable.

Therefore, sometimes, when the Master comes, everybody runs to see the Master, and shouting, "I love you!" All these and others.

When it comes to working for the Master, tour or probably preparation, doing something to help with the preparation. And the contact person phoning all over the world, but nobody wants to know anything about it.

But the last day, when the Master comes or nearly comes, oh! All the workers come, volunteers from all directions.

When the job is all done, all the difficulties already resolved, and over, and the ones who work, sacrifice, work themselves to death, and the others stand by and say, “Work on! Beautiful! Fantastic! Bravo!” Clapping their hands, and enjoying their performance.

That is when we know that we still have this ugly jewelry of selfishness around us, for example.
Picture
Everybody likes to eat, but nobody wants to cook.

If we have some talent of cooking, we should try at least, maybe to wash some salad, to cut some fruit, or wash some dishes afterwards or beforehand.

To prepare, so we enjoy together, not that the whole kitchen staffs alone work too hard, because serving too many customers. But never mind, you do what you think is best.

But if you truly want to be Buddha, or to become a saint quickly, you have to use your saintly quality every day, anytime you can.

Otherwise, what is the use of having saintly quality, and let it lay there sleeping?

What's the use of having a lot of money and never touch it, and never even buy some good things for yourself and your relatives and friends? Money will be rotten there, even if you have.

Therefore, saintly quality is the same. 
Picture
​
​Saintly quality
is loving,
is sacrifice, service,
or cooperation in harmony for the course of a noble purpose, to serve other beings, to make others happy, including ourselves.


That is the saintly quality.

Whenever we use that, we know we have saintly quality, we are near sainthood. Otherwise, sitting there, waiting for people to call you a Buddha, while you're doing nothing.

It's not the way of a Buddha. Understand?

A doctor is called a doctor when he's working in the hospital and saving lives, right? 

If he is sitting at home, reading his paper or doing gardening, then sooner or later, people just recognize him as a gardener and forget his medical skills.

Similarly, you originally are Buddha, but all these selfishness, all these material desire for comfort and self glorification or importance makes us far away from our own true Buddhahood, Buddha nature.

And nobody recognizes us as a Buddha anymore.

Because they just see you as being selfish, just like a very selfish human, and of course, they call you a selfish human. 

If a doctor is just sleeping all the time, and doing gardening, they say that's a gardener. He just keeps distributing newspaper every morning, and the one who saw him, says, "Oh! My paper boy has come." Right?

Doesn't matter how much he explains himself, what's the use? People believe him or not believe him do him, it doesn't do him any good, right?

He's still a paper boy, or tea boy, or run an errand boy.

Picture

​So, you're as great as you make yourself to be.

You're as great as you are using your own greatness for the benefit of others and self enhancement. 

Otherwise, don’t blame me if you don’t see Buddha, if you don’t know your own Buddha nature, if you don’t know the Kingdom of God.

It’s you, yourself to be blamed. You are the one you should rely on, to know your greatness. I only point the way. 

It doesn’t matter how great I am, you benefit nothing, if you do not try to discover your greatness and make use of it.
​
Understand?

​
​
Spoken by Supreme Master Ching Hai
BMD 426 The Paradoxical Nature of Things, P4



​​<Xem Phần 3>

LÃO TỬ ĐẠO ĐỨC KINH
Chương 19 - Phần 4


Thí dụ, hôm qua, tôi đọc lá thư của một đệ tử, Việt Nam.

Cô ta may mắn được Phật Bồ Tát gia trì nên có nhiều thể nghiệm ngay cả trước khi tôi làm công việc này, chức vụ này. Cô ta có nhiều thể nghiệm trước khi biết tôi, cô ta thật sự đã biết tôi trước đó rất lâu.

Thậm chí từ năm 1963, lúc tôi có lẽ vẫn còn học trung học. Cô ta đã thấy tôi rồi. Giống y như bây giờ, tiếng nói cũng vậy, hình dạng cũng thế, và rồi cô thấy nhiều điều tiên tri, khi vị Sư Phụ bên trong đến.

​Cô ta nói thấy Minh Sư đến với một vị râu dài bay phất phới, nói cho cô nghe nhiều điều tiên tri. 

Cô ta hỏi: "Khi nào Phật sẽ ra đời? Con đang đi tìm Phật."
 

Cô nói thể nghiệm này hiện ra ngay trước mắt cô, Minh Sư từ đám mây bước ra, từ thiên đàng đến. Ngay giữa ban ngày, cô nhìn thấy vị Minh Sư trong hình dáng Ngài Thanh Hải. 

Không liên hệ gì đến tôi, nhưng đó chỉ là lá thư, trong hình dáng của Sư Phụ Thanh Hải cùng đến với vị râu dài.

Đó là năm 1963. 
​
Picture

Trước năm 1963, cô ta có thể nghiệm khác. Cô ta thấy mình được gia trì bằng bàn tay sờ trên đầu, rồi cô biết rất nhiều điều, v.v…

Việc này là trước khi tôi nhậm chức rất lâu nhé.

Cho nên, đừng nghĩ là vì bây giờ tôi đến đây, mọi người biết tôi, nên quý vị thấy tôi, vì có lẽ do một năng lực gợi ý nào đó. Không! Tôi không hề biết gì cả.

​Lúc đó tôi còn ở trung học. Tôi không biết gì về Minh Sư ở Hy Mã Lạp Sơn, không biết gì cả! Người Formosa còn đang tụng kinh Kim Cang, cóc cóc, theo tiếng mõ, tiếng trống, chỉ vậy thôi.

Tôi không biết gì khác.

Rồi cô thấy vị Minh Sư qua hình dáng Ngài Thanh Hải đến với vị râu dài lần nữa, đại khái vậy. Và cô hỏi: "Khi nào Phật mới ra đời? Con đi tìm Phật bao năm nay rồi. Con rất muốn gặp Phật."

Vị râu dài mới nói với cô: “Phật sẽ ra đời ngay trong tỉnh nhà của cô. Ngài sẽ tái sinh ở tỉnh nhà của cô.” Cô ở nơi sinh quán của tôi, cô là người cùng quê với tôi. tôi. “Và Phật sẽ xuất hiện từ tỉnh nhà của cô.” 

Cô ta hỏi tiếp: “Khi nào? Khi nào Ngài đến? Con phải đi đâu để gặp Ngài?” 

Vị râu dài nói là khi có rất nhiều tên khác nhau chạy thoát ra khỏi nước, đi khắp bốn biển, thì Phật sẽ đến.

Ông nói: "Khi nào Trần ra đi, Nguyễn ra đi, Đặng ra đi, mọi tên ra đi."

​
Ông không nói khi tất cả người Âu Lạc ra đi trở thành tỵ nạn, mà chỉ nói Trần ra đi, Nguyễn ra đi, ông kể một loạt tên Âu Lạc.

Đó là một thể nghiệm thật.

Khi tất cả những tên này bỏ chạy, bỏ nước ra đi, thì Phật sẽ xuất hiện. Phật đến từ tỉnh nhà của cô. Cô ta thấy như vậy đó, và cô được gia trì với rất nhiều điều khác. ​

Picture
Tuy thế, bản ngã vẫn còn đó, bởi vì lúc đó cô chưa có Minh Sư.

Đó là những gì cô ta thể nghiệm, lâu lâu một lần, cách nhau nhiều năm.

Và cô ta không biết làm sao để kiểm soát những bản tánh phàm phu của mình. Do đó, khi gia nhập đoàn thể chúng ta, cô vẫn nghĩ là người ta kỳ thị cô, đại khái vậy, rằng họ không cho phép cô làm điều này, điều nọ.

Thật ra, đó chỉ là quy luật của đoàn thể chúng ta, rằng nên làm điều này, hoặc không làm điều kia. Như vậy để giữ hòa khí trong đoàn thể. Có lẽ cô ta mới đến, và cô ta nghĩ rằng không nên như vậy.

Chúng ta chấp vào những điều mình thích và không thích, hoặc có ý kiến riêng, và định kiến về cách mọi người nên sống ra sao. Và chúng ta không tôn trọng hòa khí của cả nhóm.

​Nhưng tôi đã nói với quý vị. Dù tôi được mời vào thượng nghị viện Hạ Uy Di, và họ cho tôi nói chuyện 15 phút. Họ mời tôi nói chuyện, nhưng dĩ nhiên, đó là văn phòng của họ, không phải để dành riêng cho tôi ở đó cả ngày. Vì đó là cơ sở quốc gia, họ phải chăm lo công việc của quốc gia.

Vì thế, tôi được nói chuyện ở đó đã là một vinh hạnh lớn, họ mời tôi, bởi vì họ chưa bao giờ mời ai đến diễn thuyết ở đó, dù một phút, một giây, hiểu không?

Vì thế, đó đã là một vinh hạnh lớn, họ cho tôi 15 phút, và thế thôi. Tôi cũng chỉ nói 15 phút, không hơn. Vì đó là công sở của họ, họ phải làm việc của họ.

​Chúng ta được cho bao nhiêu, thì nên hài lòng với điều đó. Nếu tôi đứng đó giậm chân nói: "Tôi là Minh Sư, quý vị không biết tôi là Thanh Hải Vô Thượng Sư à! Tôi muốn nói suốt ngày."

Như vậy có đúng không? Không! Dĩ nhiên là không.
 
Cho nên, nếu quý vị nói quý vị học từ tôi, thì hãy cố gắng học cho đúng, quý vị học theo những gì tôi làm. Không phải chỉ học những gì quý vị muốn mà thôi. Còn những điều khác thì để cho đồng tu khác học. Quý vị rộng lượng quá mà!

Quý vị nên học tất cả.

Bởi vì chúng ta cần phải phát triển trọn vẹn đến sự hoàn mỹ. Chúng ta không thể chọn cái này, bỏ cái kia, bởi vì chúng ta không thích cái này hoặc không thích cái kia. ​
Picture
Nếu vẫn còn trong vòng thích hay không thích, thì chúng ta vẫn còn trong vòng nhị nguyên, trong thế giới nhị nguyên của tốt và xấu, của phiền não, so sánh, và chúng ta sẽ không bao giờ đồng nhất thể với vạn vật. Chỉ vậy thôi.

Không ai trách mắng gì cả, nhưng chúng ta sẽ đau khổ do sự phân biệt, do chính sự bướng bỉnh của mình.

​Thí dụ, một nồi canh trộn nhiều thứ với nhau, cà-rốt, hành, củ cải, đủ loại đậu, nhưng nếu một củ cà-rốt không muốn bị nấu chín, và nói: "Không! Không! Tôi không thích bị nấu chín, tôi như vậy tốt rồi, đừng nấu tôi. Tôi là củ cà-rốt vĩ đại, khác với những củ cà-rốt khác. Quý vị không nhận ra sao, tôi đỏ hơn."

Rồi nó cứ ở đó, vậy có đúng không? Không!

Như vậy củ cà-rốt sẽ bị loại ra khỏi nồi, sẽ cảm thấy bị đau khổ vì không được đóng góp vào chất nước ngọt của cả nồi canh. Hiểu không?

Do đó, dĩ nhiên, để nhận biết Chân Tánh, được ân sủng với thể nghiệm về Thượng Đế, là quan trọng nhất là cho tất cả chúng ta.

Tuy vậy, trong lúc chưa đến đích, thì hãy còn rất nhiều gai nhọn không tốt mà chúng ta nên nhổ ra để được hoàn mỹ.

Thấy được Phật, thấy được Minh Sư chỉ là nửa đường. Nếu quý vị không thấy mỗi ngày, thì cũng chưa được nửa đường, chỉ lúc được, lúc không, hiểu không?

Thí dụ, hôm nay người ký giả hỏi tôi: "Thưa Sư Phụ, có thật là chỉ có thể thành Phật khi có thân người, còn thân thú vật thì sao, có thể tu hành không? Chúng có thể tiến bộ không?"

Tôi trả lời: 

"Có, có thể, nhưng không thể nhảy lên đến đẳng cấp Phật lập tức. 

Mặc dù thú vật có Phật Tánh, nhưng chưa được ban cho đầy đủ công cụ, chưa đủ trí huệ, chưa đủ phương tiện để nhận biết sự vĩ đại của mình.

​Cho nên có lẽ chúng sẽ lên đẳng cấp thiên thần hoặc thánh nhân ở đẳng cấp thấp, nhưng chưa thể lên ngay đẳng cấp Phật. Bởi vì chúng không thể thiền." 


Cô ta nói: "Dạ mèo của con cũng thiền!"

Tôi nói: "Phải, nó thiền về con chuột. Nó ngồi trước một hang chuột, vô cùng yên lặng, bất động hàng giờ, đến khi con chuột chạy ra, là nó nhào đến chụp ngay."

Vậy, quý vị biết nó thiền cách nào rồi. Hoặc đôi khi nó thiền về miếng thịt trên đĩa, đại khái vậy. ​
Picture
Con người trên thế giới cũng thế.

Họ cũng thiền, thiền về tiền bạc, về mỹ nữ, tài sản, nhà cửa, chức vị tổng thống, người lao công, bất cứ gì. Quyền lực, danh vọng, tài sản.

Nhiều người thiền về những thứ đó. Họ tìm đủ mọi cách để đạt được những thứ này. Họ thiền về những diều này mỗi ngày cho đến khi đạt được mục tiêu. Đó cũng là cách thiền của họ.

Nhưng pháp thiền của chúng ta là pháp thiền không nỗ lực.

Chúng ta không làm gì cả, thậm chí cũng không thiền về quả vị Phật nữa. Chúng ta ngồi đó, rồi ánh sáng tới, Phật nói chuyện với mình, và thể nghiệm đến.

Ngay cả trong giấc ngủ, Sư Phụ đến.

Nhưng có người không bao giờ thiền, nênMinh Sư phải đến trong mơ, để nói với họ. Cho nên mình không làm gì nhiều trong khi thiền. Thật vậy, trong nhóm chúng ta, không nên nói là mình thiền. ​
Picture
​
​
​Chúng ta không thật sự thiền, chỉ ngồi đó, không làm gì cả, rồi được tất cả. 

​Thiền có nghĩa là cố gắng, nghĩa là suy gẫm sâu xa về điều gì đó. Chúng ta không nghĩ gì cả.


​Quý vị ngồi đó, và đôi khi cứ ngủ gục. Tôi thấy. Nhưng rồi Sư Phụ vẫn đến và nói: “Này! Đi lên.” Rồi chúng ta đi lên. Phải không?

Có khi, quý vị ngủ rất say, và rồi có người nào đó đá giường, quý vị chợt tỉnh. Chao ôi. Ánh sáng khắp nơi, vì đó là những gì còn sót lại từ thể nghiệm của quý vị.

Rồi quý vị biết, ít ra Sư Phụ vừa dẫn mình đi lên, vì có người đá mình, thì mình biết. Bằng không, quý vị cũng không biết.

​Quý vị ngủ suốt đêm trong ánh sáng.

Picture
Như em bé được cưng chiều, mẹ cho uống sữa, em bé vừa ngủ, vừa uống sữa. Rồi sáng ra, quý vị hỏi em bé sữa đêm qua ngon không?

Bé nói: “Không, con chưa được uống sữa. Con có thấy sữa nào đâu!” 

Và có những trẻ em rất nhỏ, cha mẹ mang đến hoàng cung gặp vua và hoàng hậu, nhưng sáng ra, em tỉnh dậy, nói: “Con chưa đến hoàng cung. Con không thấy gì cả.” 

Ngáy ngủ mà! Phải không? Ngủ suốt.

Không có nghĩa là chúng ta chưa đến đó. Mọi người trong hoàng cung đều nhận ra mình là con ông này, bà kia.

Nếu ngày mai họ gặp lại chúng ta, họ sẽ nhận ra mình là dòng dõi hoàng gia. Họ nhận ra chúng ta, và sẽ bảo vệ khi chúng ta gặp khó khăn trên đường hay bất kỳ đâu. ​Bởi vì chúng ta thuộc dòng dõi đó, gia đình đó. 

Con của dòng dõi cao quý, hiểu không?

Chúng ta được mang đến hoàng cung, vua, hoàng hậu, công chúa đều nhận biết chúng ta. 

Chỉ là chúng ta ngủ say. Nhưng không sao cả. Một ngày nào lớn lên, chúng ta sẽ biết.
Picture
Bây giờ, từ bỏ tánh ích kỷ. Điều này quan trọng.

Một số chúng ta, thiền giả, thánh nhân của thế kỷ 21, vẫn rất miễn cưỡng, không muốn ném bỏ những thứ trang sức của sự ích kỷ này.

Hễ có cơ hội là chúng ta muốn mang nó vào. Nó trang điểm cho thân thể, nhưng nó không cần thiết. Có những thứ trang sức tốt đẹp hơn, và thích hợp hơn.

Do đó, đôi  lúc Minh Sư đến, ai cũng chạy đến gặp Ngài, và kêu to: “Con thương Ngài,” tất cả những lời lẽ như vậy.

Đến lúc làm việc cho Minh Sư, có thể là chuẩn bị cho chuyến hoằng pháp, làm việc gì đó để giúp công việc chuẩn bị. Và người liên lạc viên gọi điện thoại khắp thế giới, thì không ai muốn dính dấp gì đến.

Nhưng đến ngày cuối, khi Minh Sư đến hoặc gần đến, thì đủ nhân viên đến, tình nguyện viên đến, từ khắp nơi.

Khi công việc đã xong, mọi khó khăn đã được giải quyết, và những người làm việc, đã hy sinh, làm việc đến kiệt sức, trong khi những người khác đứng một bên nói: “Hãy tiếp tục! Giỏi quá! Hay quá! Hoan hô!” Họ vỗ tay và hưởng công sức của người khác.

Đó là khi chúng ta biết mình vẫn còn mang trang sức không đẹp của sự ích kỷ trên người, thí dụ vậy. 
Picture
​Ai cũng muốn ăn, nhưng không ai muốn nấu.

Nếu chúng ta có tài nấu nướng, ít ra nên thử nấu, hoặc có thể rửa vài nhánh rau, cắt vài trái cây, hoặc rửa chén đĩa sau đó hoặc trước đó.

Để chuẩn bị, rồi cùng hưởng với nhau, không phải chỉ ban ẩm thực làm việc quá cực nhọc, vì phải phục vụ quá nhiều thực khách. Nhưng không sao, quý vị cứ làm gì mình cho là tốt nhất.

Nhưng nếu thật sự muốn thành Phật, hay sớm trở thành thánh nhân, mỗi ngày phải dùng phẩm chất thánh nhân, khi nào có thể.

​Bằng không, ích lợi gì khi có phẩm chất thánh nhân, và để nó yên ngủ như vậy?

Ích lợi gì khi có nhiều tiền mà không hề chạm đến và cũng không hề mua gì tốt cho bản thân, họ hàng, hay bạn bè? Dù quý vị có tiền, tiền cũng sẽ mục nát.

Phẩm chất thánh nhân cũng như vậy.
Picture

​Phẩm chất thánh nhân
là thương yêu,
hy sinh, phụng sự,
hoặc cộng tác trong hòa hợp, cho một mục đích cao thượng, để phụng sự những chúng sinh khác, làm cho người khác hạnh phúc, kể cả bản thân.


Đó là phẩm chất thánh nhân.

Mỗi khi sử dụng, chúng ta biết mình có phẩm chất thánh nhân. Chúng ta gần thánh nhân, bằng không, quý vị ngồi đó, đợi người ta gọi mình là Phật, trong khi không làm gì cả.

​Đó không phải là đường lối của một vị Phật.

Một bác sĩ được gọi là bác sĩ khi họ làm việc trong bệnh viện và cứu sinh mạng, phải không?

Nếu ông ta ngồi ở nhà đọc báo, làm vườn, sớm muộn gì người ta cũng cho rằng ông là người làm vườn, rồi quên đi khả năng y khoa của ông.

​Tương tự, quý vị vốn là Phật, nhưng tất cả những sự ích kỷ này, những ham muốn vật chất cho sự thoải mái và vinh quang hay đề cao cá nhân, khiến mình rời xa quả vị Phật, Phật Tánh của mình.

Và không ai nhận ra mình là Phật nữa.

Bởi vì họ chỉ thấy mình ích kỷ, cũng như một người rất ích kỷ, và dĩ nhiên, họ gọi mình là người ích kỷ.

Nếu một bác sĩ cứ ngủ cả ngày và làm vườn, họ sẽ gọi anh ta là người làm vườn. Anh ta tiếp tục phát báo mỗi sáng, và ai trông thấy anh ta sẽ nói: “Ồ, cậu đưa báo đã đến.”

Dù anh ta có giải thích bao nhiêu, thì có ích lợi gì? Người ta tin hay không tin anh ta, cũng không ích lợi cho anh ta.

​Anh vẫn là người đưa báo, anh hầu trà, hoặc người chạy vặt. 

Picture
Do đó, quý vị vĩ đại chừng nào đều là do mình.

Quý vị vĩ đại bao nhiêu, là tùy quý vị dùng sự vĩ đại của mình chừng nào cho sự lợi ích của tha nhân và sự tiến bộ của bản thân.

Bằng không, đừng trách tôi nếu quý vị không thấy Phật, nếu không biết Phật Tánh của mình, nếu không biết Thiên Quốc.

Chính quý vị, là người đáng trách. Quý vị phải dựa vào chính mình, để nhận biết sự vĩ đại của mình. Tôi chỉ cho quý vị thấy con đường.

Bất kể tôi vĩ đại thế nào, quý vị không được lợi ích gì, nếu không cố gắng khám phá sự vĩ đại của mình và sử dụng nó.

Hiểu không? 
​​

Comments are closed.
Supreme Master Television           Contact Us
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • Master's Wonders
      • While On The Path
      • Quan Yin Method
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Jokes
      • Other Stories
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • Music & Arts >
      • Vocal by SMCH (English)
      • Vocal by SMCH (Aulacese)
      • Music & Dramas
      • Arts & Photography
  • LINKS
    • Bài Giảng Phụ Đề Âu Lạc
    • Peaceseekers - Persian
    • Supreme Master Televison
    • Eden Rules
    • News Magazine