The Peace Seekers
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • Master's Wonders
      • While On The Path
      • Quan Yin Method
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Jokes
      • Other Stories
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • Music & Arts >
      • Music & Dramas
      • Arts & Photography
  • LINKS
    • Bài Giảng Phụ Đề Âu Lạc
    • Peaceseekers - Persian
    • Supreme Master Televison
    • Eden Rules
    • News Magazine

Use Your Wisdom to Know When It's Time to Let Go

2/15/2017

 
Spiritual Stories

Picture
​There once was a master who went to India.

​In those times, we didn’t have the communications or airplanes or many kinds of transportation that we do now. So the master went to India on foot. 

He had never been to India before; perhaps he came from Persia. And when he got there, he saw a lot of fruit.

In India, they have plenty of fruit to sell, but much of it is expensive, because they can’t grow much due to the water situation.

So he saw one basket, a big basket of some very red, long fruit. And it was the cheapest in the shop, not expensive at all. So he went up and asked, “How much per kilo?”

And the shopkeeper said, “Two rupees.” Two rupees in India is nothing; it’s like dirt. So he bought a whole kilogram of the fruit and started eating it.

But after he ate some of it: Oh, my God! His eyes watered, his mouth watered and burned, his eyes were burning, his head was burning and his face became red. As he coughed and choked and gasped for breath, he jumped up and down, saying, “Ah! Ah! Ah!”

But he still continued to eat the fruit!

Some people who were looking at him shook their heads and said, “You’re crazy, man. Those are chilies! You can’t eat so many; they’re not good for you! People use them as a condiment, but only a little bit to put into food for taste. You can’t just eat them by the handful like that; they’re not fruit!”

So the stupid master said, “No, I can’t stop! I paid money for them, and now I’ll eat them. It’s my money!” 

And you think that master was stupid, right?
Picture
Similarly, we sometimes do a lot of things like that. 

We invest money, time or effort in a relationship, business or job. 

And even though it’s been a long time, bitter experience tells us it won’t work, and we know there’s no more hope that things will change in the future — this we definitely know by intuition — we still continue, just because we’ve invested money, time, effort and love into it. 

If so, we’re kaput in the brain. 

Just like the man who ate the chilies and suffered so much but couldn’t stop, because he didn’t want to waste the money he’d paid.

So even if you’ve lost something, ​let it go and move on. That’s better than continuing to lose. This you must know.

Don’t say, “Master says we have to be tolerant and unconditionally loving,” and then let the husband kick you in the butt anytime he wants to, or let the wife continue abusing you.

It’s no good! 
​I don’t advocate that. I’ve said so many times.
Picture

In another story about a snake and a monk, the master taught the snake to be non-violent.

But then the snake let everyone abuse him. They threw stones at him, spun him around and so on.

So the master said to the snake, “I told you not to bite, but I didn’t tell you not to hiss,” meaning he should scare people away.

That’s what we have to do.

​We have to protect ourselves in whatever ways are possible. 


​
Spoken by Supreme Master Ching Hai,
Florida, USA, October 1998 ​(originally in English) 
Videotape No. 638,  News 149



​
Biết Lúc Nào Nên Xã Bỏ 


Có một vị thầy đi sang Ấn Ðộ.

Thời đó chưa có hệ thống thông tin, máy bay hoặc những phương cách di chuyển như chúng ta có bây giờ. Cho nên vị thầy đi bộ qua Ấn Ðộ.

Ông chưa sang Ấn Độ bao giờ, có lẽ ông là người Iran. Khi đến đó ông thấy rất nhiều trái cây.

Ở Ấn Độ, họ bán rất nhiều hoa quả, nhưng hầu hết rất đắt tiền vì nước hiếm hoi không trồng trọt được nhiều. Rồi ông trông thấy một cái rổ, cái rổ rất lớn có một ít quả dài đỏ chót. Mấy trái đó rẻ nhất trong tiệm, không đắt gì cả.   
      
Thế là ông tiến đến hỏi: "Bao nhiêu tiền một ký lô?'

Người bán hàng trả lời: "Hai rupee." Hai rupee bên Ấn Ðộ không thấm thía gì cả, rẻ mạt. Rồi ông mua nguyên một ký, xong ông bắt đầu ăn.

Nhưng vừa ăn một chút xíu: Chúa ơi! Nước mắt chảy, nước miếng chảy, nóng bỏng, mắt cũng cay, đầu nóng bừng bừng, mặt đỏ như gấc. Ông vừa ho, vừa sặc, vừa thở hổn hển, nhảy tưng tưng la, 'Á, á, á!'
      
​Vậy mà ông vẫn tiếp tục ăn!

Có vài người đứng đó trông thấy lắc đầu nói: "Ông ơi, sao ông điên vậy. Mấy trái đó là ớt, đâu có ăn nhiều được; không tốt cho ông đâu! Người ta dùng nó làm gia vị và chỉ cho chút xíu vào thức ăn cho có vị thôi. Ông ăn cả nắm như vậy không được đâu. Cái đó đâu phải trái cây!'

Vị thầy khờ khạo kia nói: 'Không được, tôi không thể ngừng! Ðã trả tiền rồi thì phải ăn thôi. Ðó là tiền của tôi!'
 
Quý vị thấy vị thầy đó khờ không?
Picture
​Cũng vậy, đôi khi chúng ta cũng làm nhiều điều giống như vậy.

Chúng ta bỏ ra thời gian, tiền bạc, công sức vào mối quan hệ nào đó, nghề nghiệp hay công việc làm ăn gì đó.

Và mặc dù đã từ lâu, những kinh nghiệm đắng cay cho thấy nó không đi tới đâu, chúng ta biết không có hy vọng gì sẽ thay đổi trong tương lai – trực giác chúng ta biết chắc chắn là như vậy – mà chúng ta vẫn cứ tiếp tục, chỉ bởi vì chúng ta đã bỏ tiền bạc, thời gian, sức lực và tình thương vào trong đó.

Nếu là vậy, thì đầu óc chúng ta bị hư rồi.

Cũng giống như người ăn ớt kia, đau khổ như vậy mà vẫn không ngừng được, vì không muốn phí tiền. 


Cho dù quý vị có mất mát một cái gì đó, thì cũng bỏ đi, đừng luyến tiếc. Như vậy tốt hơn là cứ tiếp tục mất nữa. Điều này quý vị phải biết.

Ðừng nói là: "Sư Phụ bảo phải chịu đựng, thương vô điều kiện," rồi để cho ông chồng lúc nào muốn đá đít mình thì đá hoặc để cho bà vợ tiếp tục hành hạ mình.

Như vậy là không tốt!

​Tôi không ủng hộ chuyện đó. Tôi đã nói nhiều lần rồi.
Picture
Trong một câu chuyện khác về vị thầy tu và con rắn.

Vị thầy dạy con rắn không được dùng bạo lực. Thế là chú rắn để cho mọi người đánh đập, liệng đá vào mình, quay tròn chú, v.v.

Vị thầy nói với rắn rằng: "Ta bảo con đừng cắn, nhưng ta đâu có bảo con đừng có khè đâu." Có nghĩa là chú nên dọa cho người ta sợ mà chạy. 

​Chúng ta phải làm như thế.

Chúng ta phải bảo vệ cho mình bằng bất cứ cách nào có thể.

Comments are closed.
Supreme Master Television           Contact Us
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • Master's Wonders
      • While On The Path
      • Quan Yin Method
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Jokes
      • Other Stories
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • Music & Arts >
      • Music & Dramas
      • Arts & Photography
  • LINKS
    • Bài Giảng Phụ Đề Âu Lạc
    • Peaceseekers - Persian
    • Supreme Master Televison
    • Eden Rules
    • News Magazine