The Peace Seekers
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • Master's Wonders
      • While On The Path
      • Quan Yin Method
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Jokes
      • Other Stories
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • Music & Arts >
      • Vocal by SMCH (English)
      • Vocal by SMCH (Aulacese)
      • Music & Dramas
      • Arts & Photography
  • LINKS
    • Bài Giảng Phụ Đề Âu Lạc
    • Peaceseekers - Persian
    • Supreme Master Televison
    • Eden Rules
    • News Magazine

True Offering To God

2/15/2017

 

This is a story about mental worship. Mental worship means a devotee, a follower doesn't use any external object such as flowers, incense, drums, gongs, statues or food offering, etc. to worship.

You remember Arjuna? The devotee of Lord Krishna recounted in the Bhagavadgita. Arjuna was very fond of doing long and ostentatious external worship of God. He had a spacious worship room lit up with countless lights. He used gold and silver vessels. He spent several hours in ceremony and worship of Lord Shiva. He would sit for many hours and throw cart loads of flowers at the image of Lord Shiva.

You know Lord Shiva, one of the Gods in Hindu - Brahma, Vishnu and Shiva. Shiva is supposed to be the Lord of destruction. Actually he destroys evil, he doesn't destroy good persons.

There is a brother of Arjuna called Bhima. He never sat to do any worship. He never went to the temple. He always went to Miaoli. (Laughter, applause.) He used to close his eyes for a few minutes just before dinner, just a few minutes before dinner, and do mental worship of the Lord. Perhaps he made an offering or recited the Five Names or something like that.

Arjuna thought that he was a great devotee of the Lord and that he was highly pious and devoted. He thought that his brother Bhima had no devotion. Therefore, he looked down upon him with contempt. (Laughter)

Lord Krishna found out the attitude of Arjuna and wanted to teach him a good lesson and bring him to his senses. He proposed to Arjuna to take a trip to Mount Kailash, the abode of Lord Shiva.

When they were on their way, they met a man dragging a cart loaded with flowers of diverse kinds. Arjuna asked the man where he was taking the flowers to, but the man kept silent, as he was very much absorbed in his work, very concentrated.

So Lord Krishna said to Arjuna, "Let us follow the man and find out the things for ourselves."

Arjuna agreed and they both followed the man. They saw him empty the cart by the side of a huge heap of flowers, which was as big as the hill in Hsihu Center. They further saw several hundreds of carts, all loaded with flowers, approaching the same spot and their contents being emptied there. There was a huge mountain of flowers, fresh flowers there.

Arjuna became more and more curious. He could not control his curiosity anymore, so he asked the men, "Please tell me where these carts of flowers came from."

None of them bothered to reply. But one man said after repeated questioning from Arjuna, "Venerable sir, kindly do not disturb us. We are too busy with our work. We have no time to talk to anyone. We have brought only seven hundred and fifty carts of flowers and more than seven hundred and fifty are still in the temple. They are all the flowers with which one Bhima, a son of Pandu, worshiped our Lord yesterday." Understand?

That means these mountains of flowers are only half of what they have to carry out, still half lay somewhere in the temple; and all these flowers came from Bhima, the brother of Arjuna, the lazy one, the one who never went to the temple, never worshiped the Lord, apparently, and never did anything, never gave a flower or incense to the Lord, the one that Arjuna always looked down upon as useless, as atheist, as not devoted to God.

"Now, it's hardly four more hours before his worship today and we must remove all the flowers within that time. Everyday he worships, the mountain of flowers come." So everyday they have to remove so many flowers from him, from his worship.

Arjuna was struck with wonder. He asked, "Is it Bhima or Arjuna that you speak of? Are you sure you have not made a mistake? You mean Arjuna, right? Arjuna, not Bhima!? My friends think, think about it. You're mistaken. The name is Arjuna, Arjuna, A-R-J-U-N-A. Must be!"

So the man replied, "Poo! Don't talk about Arjuna. No, no, no, no, no! Not at all, not that one. It is Bhima who does such glorious worship with intense devotion, and not his brother Arjuna, who merely makes an outward show of his worship."

Just then another man came with a basket of flowers. Lord Krishna asked that man, on purpose, not that he didn't know, "Ah, my friend, who's offering are these flowers?"

Of course you know the answer. The man said, "They were offered yesterday by an ostentatious man who lives on the earth; his name is Arjuna, (laughter) and he makes a display of his worship without any real love and devotion." Therefore one basket of flowers and talks so much about it.
​
Arjuna lowered his head in shame and said to the Lord, "Oh, Krishna, Ching Hai Wu Shang Shih, (laughter) why did You have to bring me here? Let us leave this place at once. You could have pointed it out, my defects, my self conceit, hypocrisy and ostentatiousness at home, and saved all this trouble and exertion. I do admit that I thought very highly of my worship and devotion. I treated Bhima with contempt. Just now I realized that Bhima's short meditation with sincere devotion is more valuable than all my showy worship all day long." Lord Krishna smiled and kept silent.

So you know in our place, in our non-temple temple, we don't bother with flowers and incense, or drums and gongs, or anything. We just bother with sincerity and inner devotion.

That's why I tell you concentrate and meditate, no need for outer performance so much, no need to even bow to me or bow to any Buddha.

​If you see them inside, see the Buddhas inside, you may bow to the Buddhas if you want to. But the Buddhas do not expect these things. They expect that you are devoted to yourself, so that you can find your inner nature and become Buddha or become one with God. Find your own glorious nature and be of help to yourself and many other beings. That is what the Buddha expects from us.

Spoken By The Supreme Master Ching Hai, Hsihu Center, Formosa January 5, 1995 (Originally In English) News 46
Sự Cúng Dường Chân Chính

Đây là một câu chuyện về sự thờ phụng trong tâm. Thờ phụng trong tâm có nghĩa là người mộ đạo hoặc theo đạo không dùng những thứ vật chất bên ngoài như: Bông hoa, nhang đèn, hình tượng, thức ăn ... để mà cúng dường.

Quý vị có nhớ đến Arjuna, một đệ tử của Krishna. Arjuna rất thích những nghi thức thờ phụng Thượng Đế bề ngoài, vừa dài dòng vừa có tính cách phô trương. Ông có một gian nhà từ đường rất rộng, chưng bài rất nhiều đèn nến. Ông dùng các lư đèn bằng vàng bạc rất đẹp đẽ và quý giá. Hàng ngày ông dành rất nhiều thời gian để tế lễ và tưởng niệm đức Shiva. Ông có thể ngồi hàng giờ và rải hết cả một xe hoa tươi lên pháp tướng đức Shiva.
      
Quý vị biết đức Shiva không? Một trong những vị thần đạo Ấn Độ - đức Phạm Thiên, Vishnu và Shiva. Shiva là thần của sự hủy diệt. Thật ra ông chỉ tiêu hủy kẻ gian tà, chứ không tiêu hủy người tốt.
      
Arjuna có một người anh tên là Bhima. Người này không bao giờ ngồi lễ bái, cũng không bao giờ đến chùa, chỉ thường đến Miaoli thôi (mọi người cười và vỗ tay). Ông thường hay nhắm mắt một vài phút trước khi dùng cơm và chỉ dùng tâm để tượng niệm Thượng Đế. Có thể là ông đang cúng dường hoặc niệm Phật hay gì đó.
      
Arjuna nghĩ mình là một người vô cùng thành tâm sùng bái Thượng Đế, và nghĩ anh Bhima của ông không có lòng thành cho nên ông coi Bhima không ra gì (Mọi người cười).
      
Đức Krishna biết được thái độ của Arjuna và muốn dạy đệ tử một bài học xứng đáng để anh ý thức được sự sai lầm của mình. Ông bèn rủ Arjuna cùng đi du ngoạn với ông đến núi Kailash, chỗ đức Shiva cư ngụ.
      
Trên đường đi, họ gặp một người đang đẩy một chiếc xe chất đầy các loại bông hoa. Arjuna hỏi người ấy mang hoa đi đâu, nhưng ngươi đẩy xe chỉ lặng yên, có vẻ như rất chuyên chú vào công việc, rất là tập trung tư tưởng.
      
Đức Krishna nói với Arjuna rằng: "Chúng ta hãy đi theo người này để xem anh ta làm gì."
        
Arjuna bằng lòng và cả hai đi theo phía sau người nọ. Rồi họ thấy ông ta đổ xe hoa xuống bên cạnh một đống hoa thật lớn, lớn như cái đồi ở đạo tràng Tây Hồ vậy. Hai người cũng thấy hàng trăm chuyến xe nữa, tất cả đều chất đầy hoa cũng đến cùng một chỗ và đều đổ xuống đó. Một đống hoa tươi cao như cái núi nằm ở đó.
      
Arjuna lại càng tò mò hơn nữa. Sau cùng không dằn lòng được, ông bèn hỏi những người kia rằng: "Xin cho tôi biết những xe hoa này từ đâu đến vậy?"
      
Không ai thèm trả lời cả. Arjuna hỏi đi hỏi lại mấy lần, cuối cùng một người trả lời: "Thưa quý nhân, xin đừng làm phiền chúng tôi. Chúng tôi đang bận lắm, không có thời giờ nói chuyện với người khác. Chúng tôi chỉ mới mang đến bảy trăm năm chục chuyến hoa thôi, còn hơn bảy trăm năm chục chuyến nữa vẫn còn ở trong ngôi đền. Tất cả số hoa này là do Bhima, con của Pandu, cúng dường đức Thần chúng tôi ngày hôm qua".
      
Như vậy có nghĩa là cả cái núi hoa này chỉ là một nửa số hoa mà họ phải chở đi, một nửa kia còn nằm ở một nơi nào đó trong đền thờ. Tất cả số hoa này từ Bhima, anh của Arjuna, một người lười biếng, không bao giờ đi chùa, không bao giờ thấy thờ phụng Thượng Đế, không bao giờ làm gì cả, chưa bao giờ mang một cành hoa một nén hương đến cúng dường đức thánh thần, một người mà Arjuna khinh bỉ là vô dụng, vô đạo, không có lòng cống hiến Thượng Đế!
      
"Bây giờ chỉ còn bốn tiếng nữa là tới giờ Bhima cúng dường cho ngày hôm nay và trước giờ đó chúng tôi phải chở cho hết số hoa đi. Mỗi ngày Bhima cúng dường thì có cả một núi hoa mang tới." Vì thế, mỗi ngày, sau khi ông cúng dường xong thì họ phải dẹp số hoa đó đi.
      
Thấy vậy, Arjuna vô cùng ngạc nhiên, hỏi lại: "Ông đang nói Bhima hay Arjuna vậy? Chắc ông không lầm chứ? Ông muốn nói Arjuna phải không? Arjuna, không phải Bhima! Ông bạn nghĩ lại đi, nghĩ lại đi. Ông lầm rồi! Tên của người đó là Arjuna, Arjuna, A-R-J-U-N-A, nhất định là như vậy!"
      
Người nọ trả lời: "Ồ! Đừng nói tới Arjuna. Không, không. Không phải người đó. Chính Bhima là người thờ lạy trân trọng với tấm lòng cống hiến cao tột như vầy, không phải người em Arjuna, nó chỉ có thờ lạy bề ngoài mà thôi".
      
Đúng lúc đó một người khác đến mang một giỏ hoa. Ngài Krishna cố ý hỏi người đó chứ không phải là ông không biết: "À! Anh bạn ơi, hoa này do ai cúng dường vậy?"
      
Dĩ nhiên quý vị biết câu trả lời là gì rồi. Người nọ trả lời rằng: "Hoa này là do một người hay phô trương sống trên trái đất này cúng dường ngày hôm qua, tên là Arjuna (Mọi người cười). Hắn chỉ khoa trương sự cúng dường của hắn mà không có sự thương yêu và thờ phượng thật lòng (Mọi người cười). Chỉ có một giỏ hoa mà nói cả ngày!"
      
Arjuna mắc cỡ cúi đầu, nói với đức Krishna rằng: "Ôi, Krishna, Ngài Thanh Hải Vô Thượng Sư (mọi người cười), tại sao Ngài đưa con đến đây? Chúng ta hãy rời khỏi nơi đây ngay lập tức. Lẽ ra lúc ở nhà Ngài cũng có thể nói thẳng cho con biết những khuyết điểm của con, tính tự phụ của con, sự giả dối, phô trương của con, như thế chúng ta khỏi phải mất công, phiền phức như vầy. Con công nhận là con rất đề cao sự thờ phượng, cống hiến của con, nên đã coi thường Bhima. Bây giờ con đã liễu ngộ được rằng sự tọa thiền ngắn ngủi của Bhima với tấm lòng thành tâm cống hiến, còn cao quý hơn cả mọi sự sùng bái liễu ngộ khoe khoang suốt cả ngày của con". Đức Krishna mỉm cười im lặng.
 
Cho nên, bên trong của chúng ta, ngôi chùa mà không phải là chùa. Chúng ta không để ý gì đến bông hoa, hương đèn, trống mõ hay bất cứ gì khác. Chúng ta chỉ cần sự thành tâm và lòng cống hiến bên trong là đủ.
      
Vì thế tôi đã bảo quý vị là hãy chú tâm tọa thiền, không cần phô trương bên ngoài nhiều quá, cũng đừng lạy tôi hoặc bất kỳ vị Phật nào.
      
Nếu ở bên trong quý vị gặp được Phật, lúc đó quý vị muốn lạy thì lạy. Nhưng Phật Bồ Tát không kỳ vọng điều này. Họ chỉ mong quý vị dốc lòng vì bản thân mình để quý vị có thể tìm được bản lai diện mục, tự mình trở thành Phật, trở thành đồng nhất thể với Thượng Đế, tìm lại tự tánh huy hoàng của quý vị, để tự mình giúp đỡ bản thân và những chúng sanh khác.
      
Đó là kỳ vọng của Phật Bồ Tát đối với chúng ta.
 
--
Trích từ sách Sư Phụ Kể Chuyện

Comments are closed.
Supreme Master Television           Contact Us
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • Master's Wonders
      • While On The Path
      • Quan Yin Method
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Jokes
      • Other Stories
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • Music & Arts >
      • Vocal by SMCH (English)
      • Vocal by SMCH (Aulacese)
      • Music & Dramas
      • Arts & Photography
  • LINKS
    • Bài Giảng Phụ Đề Âu Lạc
    • Peaceseekers - Persian
    • Supreme Master Televison
    • Eden Rules
    • News Magazine