The Peace Seekers
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Protection
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • While On The Path
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Testimonies
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
    • Photography
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • The Path
    • The Lifestyle
    • Music & Poetry >
      • Songs (English)
      • Songs (Aulacese)
      • Poetry
      • Music & Dramas
  • QUAN YIN METHOD
    • Reading
    • Videos
  • LINKS
    • OUR CENTERS' CONTACT
    • ĐÀI THUYET MINH AU LẠC
    • ĐÀI PHỤ ĐỀ AU LẠC
    • SUPREME MASTER TV
    • SUPREME MASTER NEWS
    • Contact

Together Make Perfection

8/3/2017

 
The Saints

TOGETHER MAKE PERFECTION
​Cương Nhu Vẹn Tròn Mới Hoàn Mỹ


Spoken By The Supreme Master Ching Hai at Tien Shan Center​in Satin,
Hong Kong April 6, 1994 (Originally in Chinese)
Master Says, News 38  

Picture

CONFUCIUS

and Four Of His Disciples ​


Liezi had written a story about Confucius and his disciples. There was a person named Zixia who asked Confucius, "What kind of a person is Yenhui?"

Confucius had many disciples, one of them was called Yenhui, right? (Answer: Yes.)

Confucius said, "Yenhui is more compassionate than I!" More compassionate than Confucius, not I! I don't have anything, anyone is more compassionate than I! (Master and everyone laugh.)

He continued to ask, "What kind of a person is Zigong?"

Confucius answered, "Zigong is more eloquent than I." Meaning more eloquent than Confucius, not I. I don't have any eloquence to be included. I worry that sometimes I say "I", "I", "I", and you don't know who "I" refers to. (All laugh.)

Zixia continued to ask Confucius, "What about Zilu? What kind of a person is Zilu?"

Confucius answered, "Zilu is more courageous than I am!" meaning more courageous than Confucius, don't you mistake it for me. I am pretty courageous. (Master laughs.) If anyone beats me, he'd know how courageous I am, because I'd run away immediately! (Master and all laugh.)

Zixia inquired further, "Then what about Zizhang? What kind of a person is Zizhang?"

And Confucius replied, "He is more solemn than I." Meaning he was more serious, unlike me, telling jokes all the time! We laughed for quite a while in the cave before I came down to see you.

Then Zixia stood up and questioned Confucius, "Then why do the four of them come here to learn from you?" (Master laughs.)

The four of them were better than Confucius in a certain way, why do they come to learn from him?

Confucius then said, "Sit down!" (Master laughs.) He was so disturbed that he stood up. "Sit down and I'll tell you why."

"Don't you understand, that Yenhui knows about compassion, but doesn't know when not to be compassionate." That is being compassionate without knowing when not to be.

​"Zigong who is articulate, but doesn't know when to be silent." He meant being a person who doesn't know arguing, understand? Not to act like one who knows everything and argues all the time to bore others! Right?

But let me finish reading before I make comments. It may be more satisfactory or I can just comment freely. Whichever, I am not "Jin Shentan" who added his comments under every article he saw. I'll just make comments freely, whether under or over, head or top.

Confucius continued to say, "Zilu knows about bravery, but he doesn't know when to be afraid. "Understand?

He did not know when to pretend to be fearful or when to be afraid. Well, not really "afraid", but to be meek at times. He doesn't know when to be meek.

And "Shih!", means Zizhang, "Shih is serious and stately, but doesn't know when to accommodate and compromise with others.

​If you were to add all of their talents together and exchange them for all of my imperfections, I wouldn't take them!"

​Since they were so great, then add up all of the parts which were better than Confucius; and exchange them for the parts which were not as good as theirs, ​Confucius said he would not take the exchange.

Therefore, those four people should come and bow to him as their teacher; they followed him wholeheartedly, without any thought of losing faith, without any thought of regret.
Picture
TO BE OR NOT TO BE
Compassionate

​
This is a great story!

​Have you read it before? Why do you think it is this way? Why should we know about being compassionate and also know when not to be compassionate sometimes? Who knows?

​In our world, we all respect the compassionate people, right? Then why does it say here that sometimes we should be unmerciful? Who knows why?

What does being compassionate mean? 

It means that a person is very loving towards all, is that right? He is very generous, very understanding, ready to forgive others, never blame others, and is always loving.

This is being compassionate.

When we see others in difficulty, we love them and help them; when others make mistakes, we forgive.

Then why shouldn't we uphold this quality?

Why shouldn't we do so every time? Isn't this a better way? Why did Confucius say that we should know when not to be compassionate? What does it mean? 

We should have both: yin (negative) and yang (positive) must be balanced.

Be compassionate when we should be; but when we need to be unmerciful, we have to be unmerciful, this is what I mean to be truly good.

Under what conditions should we be or not be compassionate?

​For example, if we have a friend who is having difficulties. Being his good friend, of course we should help him, give him some money to run some business.

​Later he may become independent. If he has money, he may return to us, but even if he doesn't, we don't really care. If we have a lot of money, we don't mind if our friends use it, or if our brothers and relatives use it.
​
But if that person does not use the money to run a business but to do some bad things such as gambling, smoking, drinking and all kinds of terrible things, and he comes to us for more money, then at that time, we cannot continue to be compassionate!

If we help him to be a bad person, a dependent person, then the more we are compassionate towards him, the more we hurt him.

He will gradually become a person without an independent spirit and will not develop his abilities. 

​Eventually he becomes a person who relies on others, a weak person, someone without a sense of shame or guilt, without conscience, without any integrity, and is not worthy of being our friend. Thus we not only lost a friend but we also hurt him.

​His life will become more vanquished and he will not be able to stand up on his own.
Picture
HOW A SCHOLAR
Mercilessly Helped His Friend


There is a Chinese story, I am not sure whether it is a Chinese or an Au Lac story. It's a story about Liu Ping and Yang Li.

Anyway, there were two friends who were studying to take the Imperial examinations. One studied diligently, and he was selected to be the top scholar after the examination. He was given a high post in the Imperial Court and returned gloriously to his hometown.

While the other friend, who enjoyed playing around and did not study as diligently, and even though he was very talented, as talented as his friend, he did not succeed in the Imperial examinations because he was lazier and did not study much.

The friend who became the high official was very good hearted. He remembered his friend for they used to be close buddies. He thought his friend must not be in good shape now, so he sent for him.

When the friend arrived, the scholar pretended to be busy inside and let his friend wait outside for a long time.

When his friend asked for him again, he purposely sent a little clerk out to entertain him and serve him a lousy meal. He was given the same kind of food given to the lower class workers or the very poor people, and was not treated well.

​When the friend asked to see the scholar, he pretended he was busy again and told him to wait or come back another day etc...

On another day, the friend came back to see him, the scholar treated him the same way as before.

Later, the poor, discouraged friend was very upset and felt very angry and insulted, so he did not come to see his scholar friend anymore. He went home feeling very disturbed! He felt very upset everyday.

When he was feeling very down, didn't want to do anything, didn't even want to live, then, unexpectedly he met a girl. She was very beautiful, very graceful and noble, but was dressed in ordinary clothes.

She appeared suddenly from nowhere.

​After they met, she encouraged him and she understood his feelings, knew his difficulties and how he was betrayed by his friend, etc.

​She decided to support him and told him, "Don't worry. You continue to study, and I can weave and make lots of handicrafts to support you. I will also pray to the inner Master to help you. Don't worry." 

Therefore, the young man was able to focus his attention on his studies. He promised her that he would study hard and succeed in the Imperial examinations and marry her.

The girl didn't say much, she only said, "We'll see at that time! You study hard first. This is a minor affair, we'll talk about that later!"

She always said that and refused to let him get close. She always said that he must study hard, not to divert his attention on love affairs, that this matter is still very far away, and he must prepare to take the Imperial examinations first!

​She continued to work and supported his studies, and at the next Imperial examinations, he was selected as the top scholar!

After he also became the top scholar, the first person he wanted to see was his ex-friend, the other top scholar who was mean and wicked and betrayed him. He went to see him immediately, bringing along many subordinates to show his friend that he was also a top scholar now!

​He wanted to scold this bad friend on how he mistreated him before.

While he was lashing out his anger, the old friend whispered something to his subordinate. The subordinate went inside and came out with a girl. The new scholar immediately recognized that it was the girl who worked and supported him while he studied for the past three years!

He asked her, "Why are you here?"

The previous scholar replied, "She is my wife!" (Master and everyone laugh.)

Do you understand?

He sacrificed his wife to help his friend. He sent his wife there to work and support him, to encourage him to study so that he would not degenerate, waste his talent and bury his brilliance.

​This friend of course couldn't understand his scholar friend's good intention. He kept thinking that his friend had mistreated him and wanted to scold him in revenge. Later he understood. He kneeled and bowed down to him and they hugged each other and cried touchingly.

You must know this story; is it a Chinese story? It is very famous in Au Lac. (Master laughs.)

This is the mercilessness of a gentleman.

Sometimes, the compassion of a mean person might hurt others instead. But the mercilessness of a gentleman is truly hard to come by; it can help many people, help himself and others. 

It is the true compassion.

Therefore, sometimes we need to know how to be merciless. Do you understand what I mean?
Picture
THE TRULY GOOD PERSON
Knows When To Be Tough And Gentle


Through this story, we can understand Confucius when he said, know compassion and have compassion, but also know when not to be compassionate.

This means that we should know how to manage toughness and gentleness effectively. Otherwise, we get attached and get stuck in our compassionate qualities. But it is also not good if we cannot let go.

Sometimes we must let go!

​For example, we have some treasure. When a war breaks out, of course we will gather all of our diamonds, gold, agate, coral, etc. into a pack; we carry it on our bodies and do not want to let it go. Wherever we go, we carry it with us until we reach some safe place. But after we have arrived at the safe place, we have to put the package down.

Or if our friends or relatives are hungry, we need to take some out to sell in exchange for money in order to buy food for them. We cannot hang on to the treasure and not care about others.

Therefore, compassion and mercilessness should be used accordingly.

If we know how to use it appropriately, mercilessness is compassion.

Otherwise, compassion becomes mercilessness, compassion becomes malevolence.
​
Many people misuse the word "compassion".

They think a person should be compassionate and merciful all the time. Everyday, they smile and say to whomever comes "Good! Good!" (Master and all laugh.)

That is stupidity!

Only a wooden Buddha would do that. Human beings shouldn't be this way.

A gentleman should know how to deal with others; he should know when to go forward and when to retreat, when to be tough and when to be gentle. That is a truly good person.

​Therefore, Confucius said here that he was not as compassionate as Yenhui. This is the reason; because he was not compassionate sometimes.

There were times that he seemed to have let go of his compassion and was rather merciless to some people. That's why he said Yenhui was more compassionate than he was. 

​Perhaps Yenhui was compassionate all the time, and didn't know when to say "no", "I don't understand", or "I cannot". Understand? 

To take everything as "yes", "yes" "yes", is not compassion, but stupidity.
Picture
​​A HIGHER FORM
Of Compassion
​

Therefore, even if Yenhui was very compassionate and very loving, he lacked the part of mercilessness and didn't know when to let go of his compassion.

​So in order to have a truly loving heart and greater compassion, he must come and learn from Confucius.

You now understand what I mean!

It is not that Confucius didn't know how to be compassionate, but he knew a higher form of compassion.

Therefore, we say that a fully enlightened person is not all compassion. He is not as compassionate as we human beings imagine him to be.

His behavior and methods are not what we expect them to be, within the framework of morality, benevolence, righteousness, courtesy, wisdom and faithfulness.
Understand?

He has transcended this level.

When he should step inside this framework, he will come in. When he should step outside, in order to help more people, to fulfill higher ideals, then he will step out, understand?

​He comes and goes freely.

Most of us can only stay within this framework, do not know how to get out or come back.

If we don't know how to get out, then it is not the same. It is more rigid, like a one way street, we only know to go forward and don't know how to come back!
​
The same way like Zigong.

​He was very articulate, very good at debating; but he didn't know when not to argue and be a simple person.

When he didn't know, he should say he didn't know, for he shouldn't know about everything anyhow. 

All that we should know, we know.

That which we should not know, we don't need to know.

If I don't know, I can say that I don't know because I don't need to know about that, and I will not die because I don't know about that!

I know all of those things that I should know, and all that I should do; for those that I shouldn't know and shouldn't do, then I leave them alone!

Even if we say that we know, but sometimes we don't really know.

There are some people who always have an answer for you regardless of what you ask. (Master laughs.) Understand?

Nobody can convince them otherwise.

Sometimes, people are just too tired to argue with them, but it doesn't mean that they know everything.

They are too curious, too fond of winning. They wanted to know everything and understand everything. Thus it becomes a big burden sometimes, understand?

And then you cannot afford to lose.

You cannot become someone who sometimes is very ordinary, very simple, just like a child who does not know how to debate, and does not care who wins.
Picture
THE ORDINARY WAY
is The Tao


Reading this story today, I feel rather comforted.

It's because sometimes when I got into a debate, I could not convince the other party.

The other party kept citing a lot of sutras and a lot of theories, that I thought made sense also. (Master and all laugh.)

So I lost.

After I came home, I felt, "How can I be a Supreme Master yet lose my face?" (Master and all laugh.)

Oh, then I thought, "Well, since I didn't have a face anymore, who cares whether it got lost?" (Master laughs.)

Today, I read about what Confucius said that when we talk, we need to stumble for words once in a while.

What he meant was, Zigong was very eloquent, he had excellent articulation, but he didn't know when he needed to stumble, understand?

What good is it when we stumble for words?

It does not mean that we don't have the eloquence, but just that we don't have to win every time, we don't have to be so great every time. Understand?

If a person has to be so fantastic at every moment, then nobody can stand him!

And he can't stand himself either, understand?

If we don't know that we need to stumble once in a while, we are not used to that way, and we always win, then one day if we lose just once, we would commit suicide, because we are not used to it, and we cannot take it. 

​This type of person is just too rigid!
​
Therefore, in this world, one cannot be too perfect, understand?

Slightly imperfect is perfection indeed!

This means to know
when is a good time to do what,
when we should explain and when not to argue.

It is alright to be a deaf, mute.
It doesn't matter.

Then, we can truly be uninhibited and free!

If we try to be a good person all the time, try to keep our good names in perfect order, and are able to argue back no matter who says what, then this is too boring and too inflexible.

It is not fun. (Master laughs.)

​When things are the same all the time, then it is not fun anymore!
Picture
AN ENLIGHTENED MASTER
Handles Situations Humbly & Accordingly
​
​
Confucius said Zilu, who was more courageous, but he did not know that he needed to be a meek and timid person sometimes.

Sometimes it should be this way, really should!

I have told you about what happened in the Philippines last time, that they tried to control us by force.

There were a large number of us, and of course we could have reacted. But if both sides got tough, a fight would have erupted. Do you think the result would be good? Certainly not! Isn't it so?

First, I was a guest in their country.

Second, we are a spiritual persons.

Third, we were there to help, not to complicate the situation and cause further misunderstandings. It would not have been beneficial for either side, right? 

Therefore, at that time,
if I was not meek and did not leave,
if I did not pretend to be afraid of their power and gave in, then there would have been big trouble!

It would have become very complicated and terrible, and may not have been beneficial for the Au Lac refugees.

What would have happened if we won?

We still would have had to buy plane tickets to go home after a short while! (Master and all laugh.) We were not meant to stay there forever.

We must not be too impulsive, and not judge a true hero merely by the outcome of an incident.
Picture
Since ancient times, all the martial arts practitioners, teachers or masters in China always forbade people from showing their martial arts randomly.

They were instructed to be patient and tolerate it until they had to defend themselves. They were not to provoke a fight, accept a challenge to fight, or to show off. Am I right?

It is not that they were not brave or had no ability to fight. 

But the true martial arts is tolerance and not fighting.

When we are being pushed against the wall, then of course we have to fight back.

But it is not for us to show off any time, so that others know that we are not afraid of anyone, or to show how terrific our martial arts are, how talented, how powerful we are.

Therefore, in this world, sometimes an enlightened master handles matters according to the natural flow of the situation and in a humble way.

Such as Shakyamuni Buddha, even though he possessed great miraculous powers, he refused to compete with others when challenged. 

​Jesus Christ was also full of miraculous powers.

He heard that he would be crucified, He knew that was his destiny, he should be crucified to be able to save sentient beings, so he allowed himself to be crucified.

It was not that he couldn't escape.

He could have run away without using any miraculous powers, because he had a lot of disciples.

He knew his time was up beforehand. It was not that he did not know, and he could have simply run away without using any miraculous powers!


KHỔNG TỬ 
và Bốn Người Đệ Tử

​
​
Liệt tử có viết một câu chuyện, câu chuyện này có liên quan đến Khổng Tử và các đệ tử của Ngài.

Có một người tên là Tử Hạ hỏi khổng Tử: "Nhan Hồi là người như thế nào?"


Đệ Tử của Khổng Tử rất nhiều, có một người tên là Nhan Hồi phải không?

Khổng Tử nói: "Nhan Hồi nhân từ hơn ta!" Ý nói là so sánh với nhân từ của Khổng Tử,


Tử Hạ tiếp tục hỏi: "Vậy Tử Cống là người như thế nào?"

Khổng Tử trả lời: "Tử Cống biện tài hơn ta." Ý nói là hơn Khổng Tử.” 

Tử Hạ tiếp tục hỏi Khổng Tử: "Vậy Tử Lộ thì sao? Tử Lộ là một người như thế nào?"

Khổng Tử trả lời: "Tử Lộ dũng khí hơn ta!" Ý nói là lớn hơn Khổng Tử.

Tử Hạ tiếp tục hỏi: "Vậy Tử Trương thì sao? Tử Trương là một người như thế nào?"

Khổng Tử đáp lời:  "Cái trang nghiêm của Tử Trương nhiều hơn ta." Ý nói là nghiêm túc hơn Khổng Tử. 

Sau đó Tử Hạ mới đứng dậy hỏi Khổng Tử:  "Vậy tại sao bốn người ấy lại đến đây học với Ngài?"  

Bốn người ấy đều có những điểm hay hơn Khổng Tử, tại sao lại học với Khổng Tử?


Không Tử liền trả lời:  "Anh hãy ngồi xuống!"  (Sư Phụ cười) Ông ta đứng dậy, khá kích động!

"Anh ngồi xuống, tôi sẽ nói cho anh nghe. Anh không biết à?"


Picture


​"Nhan Hồi biết nhân, nhưng không biết lúc nào không nên nhân!" Nhân có nghĩa là nhân từ, nhưng không biết lúc cần phải bất nhân.

"Tử Cống biết biện bạch, nhưng không biết lúc nào không nên trả lời."

Ý nói là làm một người không biết biện bạch, hiểu không? Không phải điều gì cũng biết, cũng biện bạch, như thế người ta sẽ nhức đầu.


Nhưng chúng ta cùng nhau nghe xong câu chuyện rồi Sư Phụ mới bình luận, như vậy mới có thứ tự. Hoặc là Sư Phụ đụng đâu bình luận đó thì hay hơn, tùy tiện mà. 

Khổng Tử tiếp tục nói: "Tử Lộ biết dũng nhưng không biết lúc nào nên sợ." Không biết lúc nào nên giả vờ sợ hay lúc nào nên biết sợ. Cũng không hẳn là "sợ", ý nói là lúc nào cần phải mềm dẻo. Tử Lộ không biết lúc nào cần phải mềm dẻo.

Tử Trương trang nghiêm, nhưng không biết lúc nào phải thong dong hợp với quần chúng.

​
Nếu đem tất cả những ưu điểm của những người nầy hợp lại để đổi lấy những chỗ ta chưa hay, ta cũng chẳng muốn trao đổi với họ."

Tuy rằng những đệ tử của Khổng Tử rất giỏi. Đem tất cả những điểm hay của họ hợp lại, sau đó trao đổi với Khổng Tử những điểm mà Khổng Tử không bằng họ, Khổng Tử nói Ngài cũng không muốn trao đổi.

​Cho nên bốn người ấy vẫn phải đến bái Khổng Tử làm thầy, họ không có hai lòng. Ý nói là không có thối tâm, không ân hận.  
​​

Picture
​
NHÂN VÀ BẤT NHÂN

​
Câu chuyện này thật ha!

Quý vị đã đọc qua chưa? Quý vị có cảm thấy tại sao câu chuyện lại như thế, tại sao cần phải biết nhân từ, và cũng cần phải biết có lúc không nhân từ, ai biết không?

​Người của thế giới chúng ta rất kính trọng những người nhân từ, phải không? Vậy tại sao nơi đây lại nói có lúc cần phải không có lòng nhân từ mới tốt? Có ai biết tại sao không?

 
Nhân từ có nghĩa là gì?

​Đó là một người có lòng nhân ái với mọi người, rất khoan dung, đại lượng, rất hiểu biết là một người dễ tha thứ cho kẻ khác, không oán trách ai, đều dùng tình thương đối đãi với mọi người.

Đó là nhân từ.

Lúc gặp người ta trông cơn khốn khổ thì yêu thương họ, giúp đỡ họ; lúc người ta làm sai thì thông cảm họ. 

Vậy tại sao chúng ta không nên chỉ có loại phẩm chất ấy mà thôi. Tại sao chúng ta không nên lúc nào cũng như thế? Như thế không phải là hay hơn hay sao? Cần phải biết lúc nào không nhân từ ý là thế nào? Điều này nghĩa là gì?


Cả hai phẩm chất đều phải có, âm dương phải quân bình.

Lúc cần nhân thì nhân, lúc cần từ thì từ, lúc không nhân từ thì không nhân từ, như vậy mới tốt.


Trong hoàn cảnh nào cần phải nhân từ và trong hoàn cảnh nào nào không cần nhân từ?

Ví dụ chúng ta có một người bạn, lúc người ấy gặp cơn khốn khó, là một người bạn tốt thì đương nhiên chúng ta cần phải giúp đỡ họ, mang tiền cho họ để họ có thể làm ăn sinh sống, sau đó họ có thể tự lập.

Nếu có tiền, họ sẽ trả lại cho chúng ta, nếu họ không trả, chúng ta cũng chẳng để ý đến làm gì.

​Nếu chúng ta có rất nhiều tiền, bạn bè của chúng ta đến mượn, chúng ta cũng không  nề hà gì, hoặc em bạn bè chúng ta, anh chúng ta hoặc bạn bè chúng ta mượn, chúng ta cũng không nỡ từ chối.

​
Nhưng những người ấy không phải lấy tiền để làm ăn mà lại làm những chuyện xấu như cờ bạc, hút sách, rượu chè, làm những chuyện bậy bạ; sau đó lại muốn lấy thêm tiền của chúng ta, lúc đó chúng ta không thể tiếp tục lòng nhân từ nửa.

Nếu như giúp đỡ người ấy thành một người xấu, ỷ lại, không độc lập, chúng ta càng đối đãi với họ bằng cái gọi là nhân từ, chúng ta sẽ càng thương hại họ.

Càng ngày họ càng không có tinh thần độc lập, càng ngày càng không không phát triển năng lực của mình, sẽ càng trở nên một người ỷ lại, yếu đuối, một người không có liêm sỉ, không có lương tâm, không có nhân cách của một con người, không đáng làm bạn với chúng ta.

Như vậy chúng ta sẽ mất đi một người bạn và làm hại đến họ, đời sống của họ càng ngày càng trụy lạc, sẽ không bao giờ vươn mình lên được.
​​​
​
Picture
CÁCH MỘT TRẠNG NGUYÊN
Dùng Cách Bất Nhân Giúp Bạn ​


Lưu Bình và Dương Lễ là hai người bạn học.

Một người học hành khá chăm chỉ nên sau này đỗ trạng nguyên. Người bạn đỗ trạng nguyên này làm quan lớn trong triều đình, sau đó vinh quy về làng.

Còn người bạn kia thích ăn uống rượu chè nhiều hơn. Tuy người này cũng có rất nhiều tài.

Tài hoa của hai người không chênh lệch bao nhiêu, nhưng người này vì lười biếng hơn, không chịu học hành, nên không đỗ trạng nguyên.

Người bạn thi đỗ sau khi làm quan, tâm rất tốt, còn nhớ đến người bạn xưa, vì trước đây hai người này là đôi bạn tốt với nhau. Ông nghĩ rằng lúc này người bạn của ông chắc đang gặp khó khăn, nên cho người tìm bạn của ông đến.

Khi người bạn của trạng nguyên đến, ông giả vờ bận rộn ở trong phòng, để cho người bạn bên ngoài chờ rất lâu.

​Lúc người bạn của ông hỏi, ông làm bộ phái một viên quan nhỏ ra tiếp đãi, ăn cơm chung và tặng những món quà rẻ tiền, chẳng khác gì quà cho bộ hạ hay cho những người nghèo khổ. Mang những thức ăn thật đạm bạc cho ông ăn, đối xử không chút đàng hoàng. 

Người bạn nầy muốn gặp vị trạng nguyên, nhưng vị trạng nguyên lại giả vờ bận việc. Nói đợi một chút hoặc hẹn ngày mai, v.v… 

Ngày hôm sau, người bạn lại đến. Vị trạng nguyên lại đối đãi tương tự như vậy.

Sau đó người bạn nghèo khổ, thi không đỗ trạng nguyên nầy cảm thấy bất mãn, tức giận, mắc cỡ.

Rồi không thèm đi tìm người bạn đã đỗ trạng nguyên của mình nữa. Ông về nhà cảm thấy thật buồn rầu. Ngày nào mặt mày cũng buồn rầu.

Đột nhiên trong lúc ông buồn nhất, không muốn sống, không còn muốn làm việc gì nữa, thì ông gặp được một cô gái thật đẹp, thật đẹp, thật thanh nhã. Tuy nhiên cách ăn mặc hơi dân dã. 

Cô gái không biết từ đâu tới.

Hai người quen biết nhau. 

Người con gái khuyến khích ông, hiểu rõ nỗi lòng của ông, biết được hoàn cảnh khó khăn của ông bị bạn bè phản bội, v. v…

Cô gái quyết định nuôi ông ăn học, và nói với ông rằng: “Không sao cả. Anh hãy tiếp tục học hành. Tôi biết quay tơ, biết làm thủ công giúp đỡ cho anh. Tôi còn biết cầu Sư Phụ bên trong giúp đỡ cho anh nữa. Anh đừng lo!” (Sư Phụ và mọi người cười)

Vì thế người đàn ông nọ mới an tâm học hành. Ông đáp lời với cô rằng ông sẽ chuyên tâm học hành, khi đỗ trạng nguyên sẽ cưới cô làm vợ.

Người con gái ấy không nói gì, chỉ trả lời: “Đến đó rồi hãy tính! Bây giờ anh hãy cố gắng học hành. Đó là chuyện nhỏ, sau này sẽ bàn.”

Cô gái chỉ nói như vậy.

​Người nầy muốn có quan hệ với cô gái nhưng không được. Cô cứ bảo ông cố gắng học hành, đừng phân tâm đến tình yêu nam nữ, chuyện đó hãy còn xa xôi, đỗ trạng nguyên rồi hãy tính!

Cô gái tiếp tục nuôi ông học hành. Lần thi sau đó, ông cũng đỗ được trạng nguyên.

Sau khi thi đỗ, người đầu tiên ông muốn gặp là tên trạng nguyên vô lại phản bội và đê tiện nọ, cũng chính là người bạn cũ của ông. 

Ông lập tức đi gặp ông trạng nguyên ấy.

Ông cũng đem theo rất nhiều bộ hạ của mình đến, để người bạn cũ của ông biết rằng giờ đây ông cũng là trạng nguyên!

Ông muốn chửi người bạn xấu đó một trận cho hả, rằng trước đây người này đã đối đãi với ông không tốt như thế nào.

​Ông muốn tiếp tục chửi mắng, nhưng mới chửi được một nửa, thì người bạn ấy liền nói nhỏ với người hầu cận vài lời.

Người nầy liền vào trong và dẫn ra một cô gái. Ông trạng nguyên mới liền nhận ra ngay cô gái này chính là người đã nuôi ông ăn học trong ba năm qua.

Ông hỏi: "Tại sao cô lại ở nơi đây?”

Vị trạng nguyên cũ đáp lời: "Cô ấy chính là vợ tôi!”

​Nghe hiểu không?

Người bạn này đã hy sinh vợ của ông, cho vợ mình qua bên đó nuôi dưỡng người bạn, cổ võ ông học hành, không để cho ông ta trụy lạc, để không lãng phí một nhân tài, không chôn vùi tài hoa của ông ấy.

Người bạn đương nhiên không hiểu được tấm lòng của người bạn trạng nguyên, cứ mãi nghĩ rằng ông ta không tốt cho nên mới khiển trách, chửi mắng báo thù.

​Về sau biết được, ông liền quỳ xuống lạy tạ. Cả hai người ôm chầm lấy nhau mà khóc.

Đó là cái bất nhân của người quân tử. 

Có những lúc cái nhân của kẻ tiểu nhân lại làm hại người khác, nhưng cái bất nhân của người quân tử có thể giúp đỡ được rất nhiều người, có thể giúp đỡ cho chính bản thân mình và cho người khác.

Đó mới là cái nhân thật sự.

Cho nên có những lúc chúng ta cần phải biết thế nào là bất nhân. Có hiểu ý của Sư Phụ không?​
Picture
BIẾT ĐƯỢC CƯƠNG NHU
Mới Thật Sự Là Người Tốt



Qua câu chuyện này, chúng ta có thể hiểu được những gì Khổng Tử nói: Biết nhân, có nhân từ, nhưng cũng cần phải biết lúc nào nên bất nhân.

Nghĩa là chúng ta cần phải biết sử dụng cương nhu, nếu không, chúng ta sẽ quá chấp nê và bám lấy phẩm chất nhân từ. Nếu chúng ta không buông bỏ được cũng không tốt.

Có những lúc cần phải buông xuống!

​Ví dụ, chúng ta có của cải quý giá, khi chiến tranh, chúng ta phải gói ghém những của cải này lại, kim cương, vàng ngọc, đá quý gói thành một gói rồi cất vào người, không buông ra, đi đâu cũng mang theo, mang đến nơi an toàn mới thôi.

Nhưng khi đã đến nơi an toàn thì phải lấy ra hoặc khi gặp bạn bè thân thuộc thì phải đem ra bán, lấy tiền mua thức ăn cho họ ăn; không thể chỉ vì muốn cất dấu của mà không màng đến kẻ khác.

Cho nên nhân và bất nhân cần phải biết dùng. 

Nếu biết dùng thì bất nhân cũng như nhân.

Nếu không biết ứng dụng, thi nhân trở thành bất nhân, nhân biến thành ác.
​      
Rất nhiều người đã lạm dụng hai chữ Từ Bi.

Họ nghĩ rằng một người phải luôn luôn giữ lòng từ bi. Từ đầu đến cuối đều từ bi, cả ngày đều chỉ cười ha ha. Ai đến cũng đều: Thiện tai! Thiện tai! (Sư Phụ và mọi người cười) 

Thế là ngu!

Phật gỗ mới làm như vậy, làm người không thể làm như vậy.

Quân tử phải biết ứng biến, phải biết tiến thoái, cương nhu, như vậy mới thật sự là một người tốt.
​
Cho nên Khổng Tử mới nói rằng Ngài không nhân từ bằng Nhan Hồi. Thật như thế, vì có lúc Ngài không nhân từ.

Có những lúc dường như Ngài buông bỏ nhân từ, đối xử với người không nhân từ, cho nên Ngài mới nói Nhan Hồi nhân từ hơn Ngài.

Rất có thể Nhan Hồi chỉ biết lúc nào cũng nhân từ, không biết lúc nào cần phải nói "không", nói "không hiểu", hoặc là "không được". Hiểu không?

Chuyện gì cũng "được", "được", "được".

Như vậy không phải là nhân, mà là ngu.
​
Picture
SỰ NHÂN TỪ CAO ĐẲNG HƠN


Cho nên dù Nhan Hồi rất có nhân từ, rất có tình thương, nhưng thiếu sự không có tình thương, không biết lúc nào phải buông bỏ tình thương xuống.

Cho nên để có tình thương chân thật, tình thương vĩ đại hơn, ông mới đi theo học với Khổng Tử.

Quý vị đã hiểu ý của Sư Phụ rồi chứ hả?

Không phải Khổng Tử không biết thế nào là nhân từ, nhưng Ngài biết sự nhân từ cao đẳng hơn.

Cho nên chúng ta mới nói một người thành đạo họ không phải là người nhân từ, họ không có sự nhân từ như loài người chúng ta nghĩ.

Hành vi của Ngài, việc làm của Ngài không giống như chúng ta tưởng tượng trong cái khung của đạo đức: nhân, lễ, nghĩa, trí, tín, hiểu không?

Họ đã vượt qua, khi nào họ thấy cần phải bước vào cái khung ấy thì bước vào. Lúc họ cần phải bước ra khỏi cái khung ấy để giúp đỡ cho nhiều người hơn, để phụng sự lý tưởng vĩ đại hơn, thì họ sẽ bước ra. Hiểu không?

Họ đến và đi rất tự do tự tại. 

Đa số chúng ta thì ở bên trong cái khung ấy, không biết làm sao để đi ra, không biết làm sao để trở về.

​Không hẳn giống nhau, hơi thiếu uyển chuyển cũng giống như đường một chiều, biết đi mà không biết trở về!

Tử Cống cũng vậy.

Tử Cống tuy có biện tài, biện luận rất giỏi, nhưng ông không biết lúc nào không nên biện, nên làm một người đơn thuần.

​Lúc không biết, thì nên nói không biết, vì dù sao cũng không thể biết hết mọi việc. 

Những gì nên biết, chúng ta biết.

Những cái không nên biết, chúng ta không cần biết.

Nếu không biết, cũng có thể nói là "Ta không biết", bởi vì những thứ mà chúng ta không cần biết, nếu không biết, chúng ta cũng không chết!

Những điều mà Sư Phụ cần biết, cần làm Sư Phụ đều biết. Những điều không nên làm, không nên biết, Sư Phụ chẳng màng tới làm gì!

Cho dù chúng ta nói là mình biết, nhưng có lúc cũng không thật sự biết.

Có những người mà quý vị hỏi họ câu nào, họ cũng đều có giải đáp (Sư Phụ cười ).

Không ai nói lại họ được.

Có những lúc người ta mệt quá, không muốn biện bạch với người đó nữa, nhưng không phải như thế có nghĩa là người đó biết tất cả.

​Người đó quá hiếu kỳ, hiếu thắng, chuyện gì cũng muốn biết, chuyện gì cũng hiểu. Như thế sẽ có những lúc rất mệt, hiểu không?

Và rồi quý vị sẽ không hạ mình chịu thua nỗi.

​Quý vị sẽ không thể nào làm một em bé bình thường, đơn thuần, không biết biện luận, ai thắng cũng không sao. 
​
Picture
BÌNH THƯỜNG TỨC LÀ ĐẠO


Hôm nay đọc câu chuyện nầy Sư Phụ cảm thấy mình được an ủi một chút, bởi vì có những lúc biện luận không lại với người ta.

Đối phương cứ dùng một mớ kinh điển, một mớ giáo lý, Sư Phụ cũng cảm thấy họ rất có lý. (Sư Phụ cùng mọi người cười)

Sau đó thì Sư phụ thua.

Về nhà cảm thấy: "Làm Vô Thuợng Sư sao mà mất mặt thế?"  (Sư Phụ cùng mọi người cười)

Ồ, sau đó nghĩ lại: "Ai da! Đâu còn mặt nữa mà sợ mất chứ?" (Sư Phụ cười)


Hôm nay nghe Khổng Tử nói: "Có những lúc nói chuyện cũng phải ngập ngừng."

Ý Ngài nói Tử Cống có biện tài vô ngại, biện tài của ông rất hay, nhưng ông không biết lúc nào thì nên ngập ngừng, hiểu không?

Cái ngập ngừng của chúng ta có ích lợi gì?

Không phải nói chúng ta không nên có biện tài, nhưng chúng ta không nên lúc nào cũng thắng, không nên lúc nào cũng hay hơn, hiểu không?

Nếu như có người lúc nào cũng rất hay, người ta sẽ chịu không nỗi!

Và chính bản thân họ cũng không chịu nỗi mình, hiểu không?


Nếu không biết rằng thỉnh thoảng cần phải vấp, nếu không quen như thế, mà lúc nào cũng thắng, vạn nhất có một ngày thua sẽ tự sát mất, bởi vì không quen, chịu không nỗi.

Hơn nữa, những kẻ như thế chẳng khác gì một khúc cây chết! Cho nên, trên thế giới này không nên quá hoàn mỹ, có hiểu không?

Không quá hoàn mỹ mới thật là hoàn mỹ!


Có nghĩa là, 
​biết lúc nào nên làm gì,
lúc nào nên biện bạch, lúc nào không nên biện.


Làm một người câm, điếc cũng được.
Không sao cả.

A! Đó mới thật là tự tại, ung dung, an nhàn! 

Lúc nào cũng muốn làm một người tốt, giữ danh dự, ai nói gì cũng biện, như thế không tránh khỏi sự chán ngấy, không uyển chuyển.

Và như vậy không vui (Sư Phụ cười).

Lúc nào cũng như thế thì có gì vui!
​




​
Picture
MINH SƯ TÙY HOÀN CẢNH
Khiêm Tốn Xử Sự


Khổng Tử lại nói Tử Lộ dũng cảm hơn Ngài, nhưng người ấy không biết lúc nào cần phải mềm yếu, sợ sệt.

Có những lúc cần phải như thế, thật sự như thế!

Lần trước, Sư Phụ có kể cho quý vị nghe chuyện ở Phi Luật Tân họ dùng võ lực để khống chế chúng ta.

Đương nhiên chúng ta cũng có thể phản ứng, người chúng ta cũng đông. Nhưng nếu hai bên đều cứng cỏi, đánh nhau, thì kết quả có tốt không? Đương nhiên là không tốt.

​Thứ nhất, chúng ta là khách ở quốc gia người khác.

Thứ hai, chúng ta là những người tu hành.

Thứ ba, chúng ta đến đó là để giúp đỡ, không phải để làm hoàn cảnh thêm phức tạp, gây ngộ nhận càng sâu thì cả hai bên đều bất lợi. 

Cho nên lúc đó nếu Sư Phụ không mềm dẻo, không bỏ đi, không giả bộ sợ hãi trước vũ lực của họ, không chịu nhường bước thì rất phiền phức!

Sẽ tạo nên phức tạp, phiền phức, không chắc sẽ đem được ích lợi gì cho người tỵ nạn Âu Lạc.

Nếu chúng ta thắng thì được gì?

Sau đó thì cũng phải mua vé máy bay ra về!  (Sư Phụ cùng mọi người cười) Chúng ta đâu phải muốn ở lại đó vĩnh viễn.

Làm việc không nên quá kích động, không nên lấy thành bại mà luận anh hùng.
Picture
Từ thời xưa, những người Trung quốc học võ hoặc những võ sư, thầy giáo đều dạy người ta không nên tùy tiện để lộ võ công ra.

Họ được dạy là phải nhẫn nại chờ tới khi không được mới thôi. Vì phải tự vệ nên mới phản công, không được tùy tiện gây chiến.

Và khi người ta gây chiến, cũng không được ứng chiến ngay để biểu diễn võ công của chính mình, phải không?

Không phải là họ sợ, không phải là không đánh lại được.

Nhưng nhẫn được mới thực sự là võ công chân chính, không đánh người mới cao cường.


Đương nhiên, bị ép vào đường cùng thì cần phải phản ứng, nhưng không phải lúc nào cũng để lộ cho người ta biết rằng chúng ta không sợ ai, võ công của chúng ta rất cao, chúng ta rất có tài, có lực lượng.

Cho nên, ở thế giới này, có những lúc minh sư cũng phải tùy tùy hoàn cảnh mà xử sự. 


Cũng Phật Thích Ca Mâu Ni, mặc dù có rất nhiều thần thông, nhưng lúc người ta thi triển thần thông với Ngài, Ngài cũng không thi triển. 
Picture

​​Chúa Giê Su Ki Tô
 cũng có rất nhiều thần thông.

Khi nghe nói người ta muốn đóng đinh Ngài, Ngài biết rằng số mệnh của Ngài là như thế, cần phải bị đóng đinh mới có thể cứu độ được chúng sanh, Ngài cũng để cho người ta đóng đinh.

Không phải Ngài không thể chạy trốn.

Ngài có thể chạy trốn mà không phải dùng thần thông, bởi vì đệ tử của Ngài rất đông.

Ngài đã tiên tri biết thời gian của Ngài đã đến, chứ không phải là Ngài không biết. Ngài cũng có thể chạy trốn, khỏi cần phải dùng đến thần thông!


Comments are closed.
Supreme Master Television           Contact Us
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Protection
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • While On The Path
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Testimonies
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
    • Photography
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • The Path
    • The Lifestyle
    • Music & Poetry >
      • Songs (English)
      • Songs (Aulacese)
      • Poetry
      • Music & Dramas
  • QUAN YIN METHOD
    • Reading
    • Videos
  • LINKS
    • OUR CENTERS' CONTACT
    • ĐÀI THUYET MINH AU LẠC
    • ĐÀI PHỤ ĐỀ AU LẠC
    • SUPREME MASTER TV
    • SUPREME MASTER NEWS
    • Contact