The Peace Seekers
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • Master's Wonders
      • While On The Path
      • Quan Yin Method
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Jokes
      • Other Stories
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • Music & Arts >
      • Vocal by SMCH (English)
      • Vocal by SMCH (Aulacese)
      • Music & Dramas
      • Arts & Photography
  • LINKS
    • Bài Giảng Phụ Đề Âu Lạc
    • Peaceseekers - Persian
    • Supreme Master Televison
    • Eden Rules
    • News Magazine

Through The Gate of Death

9/17/2017

 
Other Stories

Picture
Sister Initiate Chen Suyun, Nantou, Formosa
True Story, News 82



May 12, 1994 is a day that I will not forget for as long as I live.

​That evening, I was speeding away on my motorcycle towards the Qigu Center in Tainan. The lights on the Majia Highway were dim and the road was under repair. The surface was uneven and bumpy and I was having a rough ride.

Suddenly, I saw a huge rock lying right across my path. It was too late to swerve and in a matter of seconds, my motorcycle overturned.

In what seemed like a haze and yet a dream, I saw a woman dressed exactly the way I was laying on the road. By her side was a green motorcycle that was overturning. This scene lasted a few seconds and then I lost consciousness.

About half an hour later, I slowly regained consciousness and found myself lying in the emergency room of a hospital. I was covered with blood and still wearing my helmet.

I felt as though I was on a roller coaster racing away at the speed of light as a result of the heavy impact that my brain had suffered during the crash. My instincts told me to meditate and calm down, to let myself recover.

The hospital staff asked me my name, address and telephone number, but my mind was completely blank. I could only identify my own name from my identification card. I tried hard to think and finally gave the doctor my address: "Number such-and-such, Alley such-and-such, Wuxing Street, Taipei."

The doctor shook his head and said, "No, that cannot be. You must be suffering from concussion. How could a little woman ride a motorcycle all the way from Taipei to Tainan? Try to remember your telephone number so we can notify your family."

I still couldn't sort things out in my mind, but finally I gave him a number. The call got through but the person at the receiving end said, "This woman doesn't live here. But we know her."

Not long after that, the owner of this telephone number appeared. Apparently the only phone number I could remember was that of the director of a company where I had once worked.

The strange thing was that he had been dead for four years and I had never dialed the number since his death.

Yet at this most crucial moment, it was the first clue that I found in the database of my memory. It was the number of the son and daughter-in-law of the director, and they came to see me. Because of their concern I regained my memory and remembered who I was.

I then asked the nurse to notify my family.

The address that I had given the doctor was that of my home 20 years earlier, before I was even married. The house had long since been demolished and a mansion built in its place, and the address had changed as well.
​
Picture
This indeed was a wonderful though strange experience that once again gave testimony to Master's words:

"Our minds are making records every day. Wherever we have been, we are sure to leave behind traces. How can we then not be cautious and careful about the paths we tread and the words we utter, lest we might have regrets?"


Before I met Master, the way I thought was easily influenced by how I felt and I often found myself in despair.

Today, I think of the human body as nothing more than a corporeal thing that can move and wonder.

After many summers and winters when the outward appearance has been worn with the passing of time and the breath of life is no more, wither will we go?
Picture
Through Master's guidance, and my personal experiences, my way of thinking has changed perceptibly - "positive energy can transcend all else". 

Now I have found that the human body is great. 

During the time when this human body is functional, we should use it well to benefit sentient beings. 

Meditation can free us from confusion, from emotional attachments, and from clinging to this world.

When we have completed our human lessons on this Earth, the fruit of enlightenment awaits us in another dimension of time and space.

So why should we worry
​that we may not become Buddhas?

Be positive about yourself.
Wake up each morning to a day that will surely be filled with joy and hope.


Qua Cổng Tử Thần



Ngày 12 tháng 5, 1994, là ngày mà trong suốt cuộc đời, tôi sẽ không bao giờ quên.

Tối hôm đó, tôi đang lái xe gắn máy quá tốc độ trên con đường đến trung tâm Thất Cổ, tại Đài Nam. Đèn đường trên xa lộ Ma Giai mập mờ, và đường lộ đang trong tình trạng sửa chữa. Mặt đường gồ ghề, lồi lõm và xe chạy lắc lư.

Bất thình lình, tôi thấy một tảng đá khổng lồ nằm chắn ngay trước mặt. Quá trễ, tôi không thể lách qua được và trong vài giây, xe của tôi lật ngửa.

Trong mơ hồ, như là một giấc mơ, tôi thấy một người đàn bà mặc y phục giống y như tôi, đang nằm trên đường. Bên cạnh bà là chiếc xe gắn máy màu lam đang lật. Tôi thấy như vậy mấy giây rồi không biết gì nữa.

Khoảng nửa giờ sau, tôi từ từ tỉnh dậy và thấy mình đang nằm trong phòng cấp cứu nhà thương. Mình mẩy tôi đầy máu và hãy còn đội nón sắt.

Tôi cảm thấy như mình đang ở trong chiếc xe đang lao dốc nhanh với tốc độ ánh sáng, vì sức va chạm quá mạnh mà não bộ của tôi bị thiệt hại trong lúc đụng độ. Bản năng tự bảo tôi hãy thiền và bình tâm lại cho cơ thể được nghỉ ngơi hồi phục.

Người nhà thương hỏi tên tôi, địa chỉ và số điện thoại, nhưng đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng. Tôi chỉ nhận ra tên của mình trên chiếc thẻ căn cước. Tôi ráng nhớ và cuối cùng cho bác sĩ địa chỉ nhà tôi: "Số nhà như vậy, ngõ đó, đường Ngô Hưng, Đài Bắc."

Bác sĩ lắc đầu nói: "Không, không thể nào được. Chắc óc cô bị chấn động rồi. Làm sao một người phụ nữ nhỏ bé lại có thể lái xe gắn máy từ Đài Bắc xuống tuốt dưới Đài Nam? Ráng nhớ số điện thoại, để chúng tôi báo cho gia đình cô."

Tôi vẫn không nghĩ ra được, nhưng cuối cùng tôi cho ông một số điện thoại. Số này gọi được, nhưng người đầu dây nói: "Người đàn bà này không sống ở đây. Nhưng chúng tôi biết cô ta."

Không bao lâu sau, chủ nhân của số điện thoại này xuất hiện. Thì ra, số điện thoại duy nhất mà tôi nhớ ra là số của ông giám đốc hãng mà tôi đã từng làm việc.

Có điều lạ là vị giám đốc này đã qua đời cách đây bốn năm rồi, và từ khi ông qua đời, tôi không hề gọi số này. Vậy mà trong lúc khẩn cấp nhất này, nó lại là cái mối đầu tiên mà tôi tìm ra trong trí nhớ. Đó là số của cặp vợ chồng người con trai của viên giám đốc, và họ đã lại thăm tôi. Với sự quan tâm của họ, tôi đã phục hồi trí nhớ và biết mình là ai.

Rồi tôi nhờ cô y tá báo cho gia đình tôi.

Địa chỉ mà tôi cho bác sĩ lúc nãy là số nhà của tôi cách đây 20 năm, trước khi tôi lấy chồng. Căn nhà này đã bị hủy từ lâu và một biệt thự khác đã được cất lên ở đó, và địa chỉ cũng đổi.
Picture
Đây là một kinh nghiệm rất hay nhưng rất kỳ lạ.

Lại một lần nữa chứng minh lời Sư Phụ: "Trí óc chúng ta mỗi ngày đều thâu thập ghi chép. Đi đâu chúng ta cũng để lại những dấu vết. Tại sao chúng ta lại không cảnh giác, cẩn thận trên con đường chúng ta đi, lời chúng ta nói, nếu không về sau chúng ta có thể ăn năn hối hận?"

Trước khi gặp Sư Phụ, sự suy nghĩ của tôi hay bị ảnh hưởng bởi cảm tưởng của tôi và tôi thường hay thất vọng.

Ngày nay, tôi nghĩ thân thể con người không gì khác hơn là một cái xác biết cử động và suy nghĩ. Bao mùa trôi qua, khi hình dáng bên ngoài héo tàn theo năm tháng và hơi thở cũng ngừng, thì chúng ta sẽ đi về đâu?
Picture


Qua sự hướng dẫn của Sư Phụ và thể nghiệm của riêng tôi, cách suy nghĩ của tôi đã thay đổi một cách rõ rệt - "năng lực khẳng định có thể vượt quá được mọi thứ."

Bây giờ, tôi thấy thân thể con người thật là tuyệt vời.

Trong khi thân thể này còn làm việc được, chúng ta nên tận dụng nó để hữu ích cho chúng sinh.

Tọa thiền có thể giúp chúng ta ra khỏi sự hỗn loạn của đầu óc, khỏi những lưu luyến tình cảm, và khỏi những bám víu vào thế giới này.

Khi chúng ta học xong những bài học loài người trên quả đất này, quả vị khai ngộ đang chờ đợi chúng ta tại một khoảng thời gian và không gian khác.

Vậy thì tại sao
chúng ta lại lo mình sẽ không thành Phật?


Hãy lạc quan về chính mình. Hãy thức giấc, mỗi buổi sáng để đón nhận một ngày tràn đầy vui tươi và hy vọng.


Comments are closed.
Supreme Master Television           Contact Us
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • Master's Wonders
      • While On The Path
      • Quan Yin Method
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Jokes
      • Other Stories
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • Music & Arts >
      • Vocal by SMCH (English)
      • Vocal by SMCH (Aulacese)
      • Music & Dramas
      • Arts & Photography
  • LINKS
    • Bài Giảng Phụ Đề Âu Lạc
    • Peaceseekers - Persian
    • Supreme Master Televison
    • Eden Rules
    • News Magazine