The Peace Seekers
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • Master's Wonders
      • While On The Path
      • Quan Yin Method
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Jokes
      • Other Stories
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • Music & Arts >
      • Vocal by SMCH (English)
      • Vocal by SMCH (Aulacese)
      • Music & Dramas
      • Arts & Photography
  • LINKS
    • Bài Giảng Phụ Đề Âu Lạc
    • Peaceseekers - Persian
    • Supreme Master Televison
    • Eden Rules
    • News Magazine

The Tower of Babel

1/29/2017

 
Picture
​Now the time of the deluge had passed. Noah had lived to be eight hundred years old, and had many sons, probably thousands of them! The book says that Noah and his children cultivated the land and grew grapes on it. His children had many children, who in turn had many more children. There were generations upon generations. Before long, there were too many people, and many families had to move somewhere else. If they didn't, there would not be enough grass for the livestock. Because all of them spoke a very simple language, they understood each other very well, so it was easy for them to cooperate on any project or task.

Some of them moved to a place called Babylon, where they invented a way to make bricks. They learned to fire the bricks making them hard and strong. They also learned how to adhere the bricks together with an ancient material very much like the cement we have today. This way they were able to build houses.

One day, one of them said, "We should build ourselves a very large city and in that city a sacred tower, as big and tall as never before, so we can make a name for ourselves." Nonsense! (Audience laughs) They wanted to build it to become famous. Then everyone in Babylon agreed, thinking it was a very good idea. From then on, everyone worked very hard to build the Tower of Babel.

God began to observe their work from heaven. Seeing the walls getting taller and that human beings were having more opinions and becoming busier in their minds, God knew there would be trouble. Human beings started to think too much, and their egos and mundane notions were expanding. At that time, human beings began to believe they were deities and were capable of everything. Therefore, before they finished the tower, God came up with an idea. Hes thought that if human beings spoke different languages, they would not understand each other and therefore wouldn't work so aggressively.

Then God began to confound their languages and sent people to different corners of the world -- to the north, south, east and west. Some settled on the coast and some on the islands. Some moved to places very far away. Some went to Egypt, some to Africa and others to Arabia.

Noah's descendants multiplied and became more and more. Each lineage generated many more men and women. Each of the families grew larger and larger. Finally they became nations. In each nation, people spoke a different language. From then on, they were unable to work together or communicate with each other.
So far, every time people think of the Tower of Babel they are reminded why people speak so much babel, which means they "blah, blah, blah" a lot. The word babel means speaking like children babbling, so the tower was named the Tower of Babel. Like what babel implies, we always speak too much.

This is a story about God and Noah's descendants. There is a moral to this story and we can learn from it. What is it? The more comfortable human beings become, the less they think of God. Back when their parents were still alive, everything was very simple. Everyone lived in the ark and remembered God all the same. Not too long after, God gave them comfortable lives. There were no floods, no punishments and no reminders; so they began to feel they were great.

Sometimes when we live a more comfortable life, we become more fanciful, just like Eve the Idiot (Sounds similar in Chinese) and Adam the Bold (Sounds similar in Chinese.) When they were still in heaven, they were carried away by their illusion, thinking that they did not have enough and that they should be like God. But what's the point of being like God? It was just an apple that they didn't have, and they were tricked into doing a foolish thing. They already had the whole world and the whole of heaven to themselves. They were happy every day and had whatever they wanted; but they still wanted to be like God. How foolish they were! No wonder God punished them by sending them down to Earth. Only in this way could they learn their lessons. Then they would know: "The life before was good; it's painful now," and they would begin to cherish it. They had already had everything except one apple, but they still coveted it to be like God. What egos they had! Hopeless!
​
Therefore, we have to reflect on ourselves once in a while. When we live a good life, we should not fantasize too much; or else we would regret it later when it would be too late to come back. Usually in a comfortable life, people are likely to forget, and do unpleasant things or things they shouldn't do. Therefore, even in a relaxed and happy situation, we should not forget, indulge or pamper ourselves and end up getting weak and unable to survive in more difficult situations. Instead, we should keep our courage and maintain a balanced heart.

Spoken By Supreme Master Ching Hai, Hsihu Center, Formosa
May 30, 1990 (Originally In Chinese). News 84

Tháp Babel

Bây giờ năm tháng lụt lội đã qua, Noah sống đến tám trăm năm. Cho nên ông có rất nhiều con cái, không chừng khoảng vài ngàn người. Sách nói rằng Noah và con cái của ông làm ruộng, rồi trồng nho. Những đứa con của ông sanh nhiều con cái, và con cái của họ cũng sanh ra thêm nhiều con cái, và rồi cứ tiếp tục truyền giống nối dõi mãi.

Sau đó không lâu, người quá đông rồi, cho nên nhiều gia đình phải dọn đi nơi khác ở. Nếu không thì họ không có đủ thời giờ để chăn nuôi gia súc. Họ đều cùng nói một thứ ngôn ngữ đơn giản giống nhau, ai nấy đều hiểu nhau rất rõ ràng. Cho nên đối với họ, khi có việc gì, kế hoạch gì, họ đều hợp tác với nhau rất dễ dàng.

Một số người đến một nơi tên là Babylon, ở đó họ bắt đầu phát minh phương pháp làm gạch, biết cách dùng lửa đốt để làm cho gạch rắn chắc, rồi cũng biết cách dùng nguyên liệu thời xưa để làm các cục gạch dính lại với nhau như loại xi-măng chúng ta đang dùng. Vậy là có thể cất nhà được rồi. Một ngày nọ, có người nói rằng: "Chúng ta cần phải cất một thành phố để chúng ta cùng ở chung. Sau đó trong thành phố, chúng ta lại cất thêm một cái thánh tháp cao chưa từng có, như vậy chúng ta sẽ nổi tiếng vô cùng!"

Thật là vô duyên! Xây cái này lên để nổi danh! Cuối cùng mọi người ở Babylon đều đồng ý. Họ cho đây là một ý kiến rất hay, rồi mọi người bắt tay vào làm việc rất là cực khổ, cũng chỉ vì muốn xây cái tháp Babel. 


Trên Thiên Đàng, Thượng Đế bắt đầu quan sát việc làm của họ, nhìn thấy bức tường của họ càng ngày càng cao. Đồng thời Ngài cũng nhìn thấy ý kiến của loài người bắt đầu càng ngày càng nhiều, càng xử dụng đầu óc bao nhiêu thì càng nhiều chuyện bấy nhiêu. Ngài biết là thế nào cũng xảy ra lộn xộn. Con người dùng đầu óc quá nhiều, dần dần sẽ gia tăng ngã chấp của họ và những khái niệm phàm phu của họ.

Lúc đó con người bắt đầu tự cho mình là thần tiên rồi. Điều gì cũng có thể làm được, cho nên Thượng Đế không đợi cho cái tháp đó xây cất xong, Ngài nảy ra một ý kiến. Ngài thấy rằng nếu con người không nói cùng một thứ tiếng, thì họ sẽ không thông cảm với nhau được, vậy thì sẽ không có cách nào làm việc hăng say với nhau nữa. 

Thượng Đế mới bắt đầu làm cho ngôn ngữ của họ hỗn loạn lên, đưa loài người đến những nơi xa xăm khác nhau, phân tán các nơi, các hướng, đông, tây, nam, bắc trên toàn thế giới. Có người sống dọc theo bờ biển, có người định cư trên các hải đảo, có người chạy đi Ai-Cập, người đi Phi Châu, kẻ đến các xứ Trung Đông, v.v... 

Con cháu Noah càng ngày càng đông đúc. Mỗi dòng tộc đều sanh thêm con cái. Mỗi một gia tộc đều trưởng thành càng ngày càng đông. Từ từ mới biến thành một quốc gia, và mỗi một quốc gia nói một ngôn ngữ khác nhau. Và kể từ đó, họ không còn cách nào để làm việc chung với nhau, không còn cách nào câu thông với nhau được.

Cho nên đến nay, mỗi khi người ta nhớ đến cái tháp Babel đó, họ mới hiểu ra tại sao con người nói nhiều thứ ngôn ngữ của Babel, ý nói là "ba ba ba bla bla la la rất nhiều. "Babel" có nghĩa là nói chuyện ồn ào như con nít vậy, cho nên gọi là tháp Babel. Chúng ta cũng nói nhiều giống như ngôn ngữ Babel vậy! 

Đây là nói về Thượng Đế và con cháu Noah. Từ câu chuyện này, chúng ta rút tỉa được một bài học. Bài học đó là gì? Con người càng thoải mái, họ càng ít nghĩ tới Thượng Đế. 

Vào thời của cha mẹ họ, mọi việc đều rất giản dị. Mọi người sống trên tàu, ai cũng nhớ tới Thượng Đế nhiều như nhau. Không bao lâu sau, Thượng Đế cho họ cuộc sống thoải mái dễ chịu, không lụt lội, không trừng phạt, không nhắc nhở. Cho nên họ bắt đầu cảm thấy mình vĩ đại.

Đôi khi sống cuộc đời thoải mái, chúng ta trở nên kiểu cách hơn. Giống như Eve, Ngu Muội (tiếng Trung Hoa phát giống âm) và Adam, Cả Gan (tiếng Trung Hoa phát âm giống nhau). Khi còn ở thiên đàng, họ bị ảo ảnh lôi kéo, nghĩ rằng mình chưa có đủ và phải giống như Thượng Đế mới được. Nhưng được như Thượng Đế để làm gì chứ? Chỉ vì một trái táo họ không có, mà họ bị lừa bịp làm điều ngu xuẩn. Họ đã được cả thế giới rồi, cả thiên đàng đều thuộc về họ. Ngày nào cũng sung sướng, muốn gì được nấy, lại còn muốn được như Thượng Đế. Thật là dại dột!

Thảo nào Thượng Đế trừng phạt họ bằng cách đày họ xuống trần. Chỉ có vậy họ mới học được bài học. Lúc đó họ mới biết: "Đời sống hồi đó là sướng, bây giờ mới là khổ." Họ mới bắt đầu lấy đó làm quý. Họ được tất cả mọi thứ rồi, ngoại trừ một quả táo, vậy mà vẫn còn thèm muốn được như Thượng Đế. Cái ngã họ lớn quá! Hết hy vọng! 

Cho nên, thỉnh thoảng chúng ta phải ngẫm lại mình. Khi có một đời sống sung sướng, chúng ta không nên tưởng tượng nhiều quá. Nếu không, sau này sẽ hối tiếc, lúc đó trở lại thì đã quá trễ. 
      
Thường thường, khi sống thoải mái, con người hay quên, và làm những điều không hay hoặc những điều không nên làm. Cho nên, dù trong hoàn cảnh sung sướng, thoải mái, chúng ta cũng không nên quên, không nên nuông chiều, làm mình hư hỏng, rồi cuối cùng trở thành yếu đuối, không sống nổi trong những hoàn cảnh khó khăn hơn. Thay vì vậy,  chúng ta phải dũng cảm và phải giữ sự quân bình trong tâm.
 
--Tây Hồ, Formosa, 1990 (Nguyên văn tiếng Trung Hoa)
 
​

Comments are closed.
Supreme Master Television           Contact Us
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • Master's Wonders
      • While On The Path
      • Quan Yin Method
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Jokes
      • Other Stories
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • Music & Arts >
      • Vocal by SMCH (English)
      • Vocal by SMCH (Aulacese)
      • Music & Dramas
      • Arts & Photography
  • LINKS
    • Bài Giảng Phụ Đề Âu Lạc
    • Peaceseekers - Persian
    • Supreme Master Televison
    • Eden Rules
    • News Magazine