The Peace Seekers
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • Master's Wonders
      • While On The Path
      • Quan Yin Method
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Jokes
      • Other Stories
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • Music & Arts >
      • Vocal by SMCH (English)
      • Vocal by SMCH (Aulacese)
      • Music & Dramas
      • Arts & Photography
  • LINKS
    • Bài Giảng Phụ Đề Âu Lạc
    • Peaceseekers - Persian
    • Supreme Master Televison
    • Eden Rules
    • News Magazine

The Three Hermits

11/30/2019

 
Spiritual Stories

Picture
“The Three Hermits” by Leo Tolstoy
https://youtu.be/2vX9q8r5pLg


​And in praying use not vain repetitions, as the pagan do: for they think that they shall be heard for their much speaking. Be not therefore not like them: for your Father knows what things you have need of before you ask Him. - Mattthew VI. 7, 8
Picture
THE THREE HERMITS

 
A bishop was sailing from Archangel to the Solovétsk Monastery; and on the same vessel were a number of pilgrims on their way to visit the shrines at that place. The voyage was a smooth one –the wind favorable, and the weather fair.

The bishop came on deck, and as he was pacing up and down, he noticed a group of men standing near the prow listening to a man who was pointing to the sea and telling them something.

The bishop asked what the man was saying.
“The man was telling us about the hermits,” someone told him.
“What hermits?” asked the Bishop.
“Why, that little island you can just see over there,” answered the man, pointing to a spot ahead and a little to the right.
“That is the island where the hermits live for the salvation of their souls.”
​
The Bishop looked carefully, but he could make out nothing but the water shimmering in the sun.
“I cannot see it,” he said. “But who are the hermits that live there?”

“They are holy men,” answered the man. “I had long heard tell of them, but never chanced to see them myself till the year before last.”
​
Then the man related how once, when he was out working, he had been stranded at night upon that island, not knowing where he was.
​
In the morning, as he wandered about the island, he came across an earth hut, and met an old man standing near it. Presently two others came out, and after having fed him, and dried his things, they helped him mend his boat.
​
“And what are they like?” asked the Bishop.

“One is a small man and his back is bent. He wears a priest’s cassock and is very old; he must be more than a hundred. He is so old that the white of his beard is taking a greenish tinge, but he is always smiling, and his face is as bright as an angel’s from Heaven.
​
“The second is taller, but he also is very old. He wears a tattered peasant coat. His beard is broad and of a yellowish grey color. He is a strong man. Before I had time to help him, he turned my boat over as if it were only a pail. He too, is kindly and cheerful.
​
“The third is tall, and has a beard as white as snow which reaches to his knees. He is stern-looking, with over-hanging eyebrows; and he wears nothing but a mat tied round his waist.”
​
“And what did they say to you?” asked the Bishop.

“For the most part, they did everything in silence and spoke but little even to one another. One of them would just give a glance, and the others would understand him.

“I asked the tallest whether they had lived there long. He frowned and muttered something as if he were angry; but the oldest one took his hand and smiled, and then the tall one was quiet.
​
“The oldest one only said: ‘Have mercy upon us,’ and smiled.”

While the man was talking, the ship had drawn nearer to the island. “There, now you can see it plainly,” someone said pointing.

The Bishop looked, and now he saw a dark streak – which was the island. Having looked at it a while, he went to the stern of the ship and said to the helmsman: “I should like to land on the island and see these men. How could I manage it?”

“The ship cannot get close to the island,” replied the helmsman, “but you could be rowed there in a boat. You had better speak to the captain.”

The captain was sent for and came. “Of course, you could be rowed there,” said he, “but we would lose much time. And if I might venture to say so to your grace, the old men are not worth your pains. I have heard say that they are foolish old fellows, who understand nothing and never speak a word, any more than the fish in the sea.”
​
“I wish to see them,” said the Bishop, “and I will pay you for your trouble and loss of time. Please let me have a boat.”

There was no help for it; so the order was given and the ship’s course was set for the island.
​
The passengers all collected at the prow, and gazed at the island. Those who had the sharpest eyes could presently make out the rocks on it, and then a mud hut. At last one man saw the hermits themselves.

The captain brought a telescope and handed it to the Bishop. The Bishop took the telescope and saw three men standing on the shore holding each other by the hand.
​
When the ship could get no nearer the island, a boat was lowered, the oarsmen jumped in, and the Bishop descended the ladder and took his seat.
Picture
The boat moved rapidly towards the island, and when it arrived, the bishop got out. The old men bowed to him, and he gave them his blessing, at which they bowed still lower. Then the Bishop began to speak to them.

“I have heard,” he said, “that you godly men live here saving your own souls, and praying to our Lord Christ for your fellow men. I, an unworthy servant of Christ, am called, by God’s mercy, to keep and teach His flock. I wished to see you, servants of God, and to do what I can to teach you, also.”
​
The old men looked at each other smiling, but remained silent.

“Tell me,” said the Bishop, “what you are doing to save your souls and how you serve God on this island.”
​
The second hermit sighed, and looked at the oldest, the very ancient one.

The latter smiled, and said: “We do not know how to serve God. We only serve and support ourselves, servant of God.”

“But how do you pray to God?” asked the Bishop.

“We pray in this way,” replied the hermit. “Three are ye, three are we, have mercy on us.”

And when the old man said this, all three raised their eyes to heaven, and repeated: “Three are ye, three are we, have mercy on us!”
​
The Bishop smiled. “You have evidently heard something about the Holy Trinity,” said he. “But you do not pray aright. You have won my affection, godly men. I see you wish to please the Lord, but you do not know how to serve Him.
​
“That is not the way to pray; but listen to me, and I will teach you. I will teach you, not a way of my own, but the way in which God in the Holy Scriptures has commanded all men to pray to Him.
​
“God the Son came down on earth,” said he, “to save men, and this is how he taught us all to pray. Listen and repeat after me: ‘Our Father.’”

The first old man repeated after him, “Our Father,” and the second said, “Our Father,” and the third said, “Our Father.”
​
“Who art in heaven,” continued the Bishop.

The first hermit repeated, “Who art in heaven,” but the second blundered over the words, and the tall hermit could not say them properly. His hair had grown over his mouth so that he could not speak plainly.

The very old hermit, having no teeth, also mumbled indistinctly.

The Bishop repeated the words again, and the old men repeated them after him. The Bishop sat down on a stone, and the old men stood before him, watching his mouth, and repeating the words as he uttered them.

All day long the Bishop labored, saying a word twenty, thirty, a hundred times over, and the old men repeated it after him. They blundered, and he corrected them, and made them begin again.
​
The Bishop did not leave off till he had taught them the whole of the Lord’s Prayer so that they could not only repeat it after him but could say it by themselves. The middle one was the first to know it and to repeat the whole of it alone. The Bishop made him say it again and again, and at last the others could say it, too.

It was getting dark and the moon was appearing over the water, before the Bishop rose to return to the vessel. When he took leave of the old men, they all bowed down to the ground before him. He raised them and kissed each of them, telling them to pray as he had taught them. Then he got into the boat and returned to the ship.

As he was rowed to the ship, he could hear the three voices of the hermits loudly repeating the Lord’s Prayer. As the boat drew near the vessel their voices could no longer be heard, but they could still be seen in the moonlight, standing as he had left them on the shore.

As soon as the Bishop had reached the vessel and got on board, the anchor was weighed and the sails unfurled. The wind filled them and the ship sailed away, and the Bishop took a seat in the stern and watched the island they had left.

For a time he could still see the hermits, but presently they disappeared from sight, though the island was still visible. At last it too vanished, and only the sea was to be seen, rippling in the moonlight.
Picture
The pilgrims lay down to sleep, and all was quiet on deck. The Bishop did not wish to sleep but sat alone at the stern, gazing at the sea where the island was no longer visible, and thinking of the good old men.

He thought how pleased they had been to learn the Lord’s Prayer; and he thanked God for having sent him to teach and help such godly men.

The moonlight flickered before his eyes, sparkling, now here, now there, upon the waves. Suddenly he saw something white and shining on the bright path which the moon cast across the sea. Was it a seagull or the little gleaming sail of some small boat? The Bishop fixed his eyes on it, wondering.

“It must be a boat sailing after us,” thought he, “but it is overtaking us very rapidly. It was far, far away a minute ago, but now it is much nearer. It cannot be a boat, for I can see no sail; but whatever it may be, it is following us and catching up with us.”

He could not make out what it was. It was not a boat or a bird or a fish! It was too large to be a man, and besides a man could not be out there in the middle of the sea.

The Bishop rose and said to the helmsman:
“Look there, what is that, my friend?”

“What is it?” the Bishop repeated, though he could now see plainly what it was – the three hermits running upon the water, all gleaming white, their grey beards shining, and quickly approaching the ship.

The steersman looked and let go the helm in terror.
“Oh Lord! The hermits are running after us on the water as though it were dry land!”

They saw the hermits coming along hand in hand and the two outer ones beckoning the ship to stop. All three were gliding along upon the water without moving their feet.

Before the ship could be stopped, the hermits had reached it, and raising their heads, all three as with one voice, began to say: “We have forgotten your teaching, servant of God.

“As long as we kept repeating it we remembered, but when we stopped saying it for a time, a word dropped out, and now it has all gone. We can remember nothing of it. Teach us again.”

The Bishop crossed himself, and leaning over the ship’s side, said: “Your own prayer will reach the Lord, men of God. It is not for me to teach you. Pray for us sinners.”

Then the Bishop bowed low before the old men; and they turned and went back across the sea. And a light shone until daybreak on the spot where they were lost to sight.


Và khi cầu nguyện đừng lặp đi lặp lại vô ích, như người ngoại giáo làm: vì họ nghĩ cầu nhiều lời thì Đức Chúa Cha sẽ nghe được. Vậy đừng như họ: vì Đức Chúa Cha biết các con cần những gì trước khi con cầu Ngài. - Matt. VI. 7, 8
Picture
BA VỊ ẨN SĨ​

 
Một giám mục đi tàu từ Archangel đến Tu viện Solovétsk; và trên cùng con tàu còn có nhiều người hành hương trên đường đi thăm đền thờ ở nơi đó. Gió thuận chiều và thời tiết đẹp, chuyến đi thuận buồm xuôi gió.

Giám mục lên boong, và khi ông đang bước tới bước lui, ông để ý thấy một nhóm người đứng gần mũi tàu, lắng nghe một đàn ông đang chỉ tay ra biển và nói với họ điều gì đó. 
 
Giám mục hỏi người đàn ông đó nói gì. "Người đó kể cho chúng con nghe về những ẩn sĩ," một người nói.

"Những ẩn sĩ nào?" Giám mục hỏi.
"Cớ sao, hòn đảo nhỏ mà ngài có thể thấy ở đó," người đàn ông đó trả lời, chỉ tay vào một chấm nhỏ phía trước và chếch về bên phải một chút.
"Đó là hòn đảo nơi các ẩn sĩ sống, trông đợi sự cứu rỗi linh hồn họ."
 
Giám mục chăm chú nhìn, nhưng ông không thể thấy gì ngoài mặt nước lung linh dưới ánh mặt trời. "Tôi không thấy được," ông nói. "Nhưng những ẩn sĩ đó là ai mà sống ở đó?"

"Họ là những người thánh thiện," người đàn ông trả lời. "Từ lâu rồi con đã nghe chuyện về họ, nhưng chưa bao giờ có cơ hội để gặp họ cho đến năm kia."
 
Rồi người đàn ông đó kể có một lần, khi đang ra biển làm việc, anh đã bị kẹt lại trong đêm trên hòn đảo đó, mà không biết mình ở đâu.

​Đến sáng, khi lang thang trên đảo, anh tìm thấy một chòi đất, và gặp một ông lão đứng gần chòi. Lúc đó có hai người khác đi ra, và sau khi đã cho anh ăn, và hong khô đồ cho anh, họ giúp anh sửa thuyền.


"Trông họ như thế nào?" Giám mục hỏi.
​
​"Một người bé nhỏ và lưng còng. Ông mặc áo thầy tu và rất già; có lẽ đã hơn một trăm tuổi. Ông già đến nỗi màu trắng của bộ râu ông đang đượm màu xanh lục, nhưng ông luôn mỉm cười, và khuôn mặt ông sáng như thiên thần từ Thiên Đàng.


"Người thứ nhì cao hơn, nhưng ông cũng rất già. Ông mặc áo nhà nông rách nát Bộ râu của ông rậm và ngả sang màu hơi vàng xám. Ông rất lực lưỡng. Khi con chưa kịp giúp, thì ông đã lật chiếc thuyền của con như thể nó chỉ là cái xô. Ông cũng vậy, tử tế và vui tính.

"Người thứ ba cao, và có bộ râu trắng như tuyết dài tới gối. Ông trông nghiêm nghị, có đôi lông mày rủ xuống; và ông chẳng mặc gì ngoài cái chiếu buộc quanh eo."

 
"Họ nói gì với con?" Giám mục hỏi.
 
"Hầu hết, họ làm mọi việc trong im lặng và nói rất ít ngay cả với nhau. Một người họ chỉ liếc nhìn, và hai người kia hiểu ngay.

"Con hỏi người cao nhất họ đã sống ở đó lâu chưa. Ông nhíu mày và lẩm bẩm điều gì đó như thể đang tức giận; nhưng người nhiều tuổi nhất cầm tay ông mỉm cười, thế là người cao lớn im lặng. 

​"Người nhiều tuổi nhất chỉ nói: 'Xin thương xót chúng con,' rồi mỉm cười."


Trong khi người đàn ông nói chuyện, chiếc thuyền đã đến gần hòn đảo hơn. "Kia kìa, bây giờ ngài có thể thấy nó rõ rồi," có người vừa nói vừa chỉ tay.

Giám mục nhìn, và bây giờ ông thấy một vệt tối sẫm – đó là hòn đảo. Nhìn nó một lúc, ông đi đến đuôi tàu và nói với người lái tàu: "Cha muốn lên đảo và gặp mấy ông lão này. Làm sao cha lên bờ đây?"

"Tàu không thể cập đảo được," người lái tàu trả lời, "nhưng ngài có thể chèo xuồng đến đó. Tốt hơn là ngài nói với thuyền trưởng."

Thuyền trưởng được mời đến. "Dĩ nhiên, ngài có thể chèo xuồng đến đó," thuyền trưởng nói, "nhưng chúng ta  sẽ mất nhiều thời gian. Và nếu con dám thưa với ngài, những ông lão ấy chẳng đáng để ngài mệt nhọc. Con nghe nói rằng họ là những ông già ngu ngốc, chẳng hiểu biết gì, chẳng bao giờ nói một lời, chẳng khác gì như cá ngoài biển."
 
"Cha muốn gặp họ," Giám mục nói, "và cha sẽ trả tiền cho con vì làm phiền và mất thời gian của con. Hãy để cha mượn chiếc xuồng."

Chẳng làm gì khác hơn được; thuyền trưởng truyền mệnh lệnh và con tàu thẳng tiến tới hòn đảo.

​Tất cả hành khách tụ tập ở mũi tàu, và chăm chú nhìn hòn đảo. Bây giờ những người tinh mắt có thể nhận ra những tảng đá trên đảo, rồi thấy cái chòi đất. Cuối cùng một người thấy chính những ẩn sĩ ấy.

 
Thuyền trưởng đem ống nhòm ra và trao nó cho Giám mục. Giám mục cầm lấy ống nhòm và thấy ba người đàn ông nắm tay nhau đứng trên bờ.

​Khi tàu không thể đến gần hòn đảo hơn, một chiếc xuồng được hạ xuống nước, những tay chèo nhảy vào xuồng, Giám mục xuống thang và ngồi vào ghế của mình.
Picture
Chiếc xuồng lướt nhanh về hướng hòn đảo, và khi nó đến, giám mục lên bờ. Ba ông lão cúi chào, và khi giám mục ban phước lành, họ càng cúi thấp hơn nữa. Rồi Giám mục bắt đầu trò chuyện với họ.

"Cha nghe," giám mục nói, "rằng các con là người thánh thiện sống ở đây cứu rỗi linh hồn của chính mình, và cầu nguyện đến Chúa Ki-tô cho đồng bào mình. Cha, một đầy tớ không xứng đáng của Chúa Ki-tô, được gọi, bởi lòng khoan dung của Thượng Đế, để chăn giữ và dạy dỗ bầy chiên của Ngài. Cha mong gặp các con, những tôi tớ của Thượng Đế, và làm những gì cha có thể để cũng dạy cho các con."
 
Ba ông lão nhìn nhau mỉm cười, nhưng vẫn im lặng. 
 
"Nói cha nghe," Giám mục nói, "các con làm gì để cứu rỗi linh hồn, và làm sao các con phụng sự Thượng Đế trên hòn đảo này."

Ẩn sĩ thứ hai thở dài, và nhìn sang ông lão lớn tuổi nhất, một ông lão rất già. Ông này mỉm cười thưa: "Chúng con không biết cách phụng sự Thượng Đế. Chúng con chỉ phục vụ và lo cho mình, thưa đầy tớ của Thượng Đế."
 
"Nhưng làm sao các con cầu nguyện với Thượng Đế?" Giám mục hỏi. 
 
"Chúng con cầu nguyện như thế này," ẩn sĩ trả lời.
 
"Thượng Đế có ba ngôi, chúng con có ba người, xin thương xót chúng con." Và khi ông lão nói điều này, cả ba người ngước mắt lên trời, và lặp lại: "Thượng Đế có ba ngôi, chúng con có ba người, xin thương xót chúng con."
 
Giám mục mỉm cười. "Các con hiển nhiên đã nghe nói về Chúa Ba Ngôi," ông nói. "Nhưng các con cầu nguyện không đúng cách. Các con, những người ngoan đạo, đã chiếm được tình cảm của cha. Cha hiểu các con muốn làm vui lòng Chúa, nhưng các con không biết cách phụng sự Ngài.
 
"Đó không phải là cách cầu nguyện; nhưng hãy lắng nghe cha, cha sẽ dạy cho các con. Cha sẽ dạy cho các con, không phải theo cách của cha, mà là cách trong Kinh Thánh, Thượng Đế đã phán bảo mọi người cầu nguyện với Ngài. "

Đức Chúa Con đã xuống trần," ông nói, "để cứu rỗi con người, và đây là cách Ngài dạy chúng ta cầu nguyện. Hãy lắng nghe và lặp lại theo cha: 'Lạy Cha chúng con.'"

Ông lão thứ nhất lặp lại theo giám mục, "Lạy Cha chúng con," và ông lão thứ hai nói: "Lạy Cha chúng con," và ông lão thứ ba nói: "Lạy cha chúng con." "ở trên trời," Giám mục tiếp tục.

Ẩn sĩ đầu tiên lặp lại, "ở trên trời," nhưng ẩn sĩ thứ hai lắp bắp, và ẩn sĩ cao không thể nói cho đúng được. Râu của ông che kín miệng nên không thể nói rõ lời.

Ẩn sĩ rất già, không còn chiếc răng nào, cũng chỉ lẩm bẩm không rõ ràng. Giám mục lặp lại một lần nữa, và ba ông lão lặp lại theo. Ông Giám mục ngồi xuống một tảng đá, và ba ông lão đứng trước mặt ông, nhìn vào miệng, và lặp lại mọi lời mà ông nói ra.
 
Suốt cả ngày dài Giám mục dốc sức dạy, nói một lời đến hai mươi, ba mươi, đến hàng trăm lần, và ba ông lão lặp lại theo ông. Họ lắp bắp, và ông sửa cho họ, rồi bắt họ nói lại từ đầu.

​Giám mục không rời khỏi họ cho đến khi ông dạy họ thuộc toàn bộ bài kinh Lạy Cha, để họ không chỉ lặp lại theo ông mà còn có thể tự mình nói hết bài kinh.

Ẩn sĩ thứ hai là người đầu tiên thuộc và lặp lại toàn bộ bài kinh một mình. Giám mục yêu cầu ông lão ấy nói nhiều lần, và cuối cùng hai ông lão kia cũng thuộc được.

Trời tối dần và mặt trăng xuất hiện trên mặt nước, trước khi Giám mục đứng lên để trở về tàu.

Khi ông từ biệt ba ông lão nọ, cả ba ông cúi lạy sát đất trước mặt ông. Giám mục nâng họ dậy và ôm hôn từng người, dặn dò họ cầu nguyện như ông đã dạy.

Rồi giám mục lên xuồng trở lại tàu. Khi ngồi trên xuồng về lại tàu, giám mục nghe rõ ba giọng nói của ẩn sĩ lặp lại vang lên bài Kinh Lạy Cha.
 
Khi xuồng đã về gần đến tàu, tiếng của họ không còn nghe được nữa, nhưng vẫn có thể thấy ba ông lão trong ánh trăng, đứng trên bờ như lúc giám mục rời khỏi họ.

Ngay khi Giám mục về đến tàu và lên boong, thủy thủ nhổ neo và giăng buồm. Những cánh buồm ngậm gió, con tàu ra khơi, và Giám mục ngồi xuống ở đuôi tàu và nhìn về hòn đảo mà họ vừa rời khỏi.

Ban đầu, vị giám mục vẫn có thể thấy các ẩn sĩ, nhưng chẳng mấy chốc thì không còn thấy họ nữa, dù hòn đảo vẫn còn có thể thấy. Cuối cùng hòn đảo cũng biến mất, chỉ còn thấy mặt biển chập chờn dưới ánh trăng. 
Picture
Những người hành hương nằm xuống ngủ, và cả boong tàu chìm trong im lặng. Giám mục không muốn ngủ mà ngồi một mình ở đuôi tàu, nhìn chằm chằm về phía biển nơi hòn đảo tuy không còn thấy được, nhưng nghĩ về những ông lão thánh thiện ấy.

Ông nghĩ chắc họ hài lòng lắm khi được học kinh Lạy Chúa; ông cảm ơn Thượng Đế vì đã phái ông đến dạy dỗ và giúp đỡ những người thánh thiện này. Ánh trăng lung linh trước mắt ông, lấp lánh đây đó trên sóng nước.
 
Đột nhiên ông nhìn thấy có gì đó trắng và chiếu sáng trên dải ánh trăng cắt ngang mặt nước. Đó là con hải âu hay là cánh buồm nhỏ lấp lánh của một chiếc thuyền nhỏ?

Giám mục chăm chú nhìn, tự hỏi. "Chắc hẳn là chiếc thuyền đi sau mình," ông nghĩ, "nhưng nó bắt kịp mình nhanh quá. Chỉ một phút trước nó còn ở đằng xa, nhưng giờ đã gần nhiều hơn rồi. Không thể nào là một chiếc thuyền, vì ta không thấy cánh buồm nào cả; nhưng dù là gì đi nữa, nó đang đi theo ta và đang bắt kịp ta."

Giám mục không thể nhận ra nó là gì. Không phải thuyền hay chim hoặc cá! Quá lớn để coi là người, và hơn nữa, người không thể ở giữa biển như vậy. Ông Giám mục đứng lên và nói với người lái tàu: "Bạn tôi ơi! Nhìn kìa, đó là gì vậy?"
 
"Đó là gì?" Giám mục lặp lại, dù bây giờ ông đã có thể thấy rõ đó là gì – ba ẩn sĩ đang chạy trên mặt nước, cả ba lấp lánh ánh sáng trắng, bộ râu xám của họ tỏa sáng, và nhanh chóng tiếp cận con tàu.

Người lái tàu nhìn rồi kinh hãi buông tay lái. "Ôi, Lạy Chúa! Các ẩn sĩ đang chạy trên mặt nước đuổi theo chúng ta như thể nước là đất liền!"

Các hành khách nghe anh nói, bật dậy và chen chúc đến đuôi tàu. Họ thấy các ẩn sĩ đang đến tay trong tay, và hai ông lão bên ngoài cùng vẫy tay ra hiệu để tàu dừng lại.

Cả ba đều lướt đi trên mặt nước mà không di chuyển bàn chân họ. Trước khi con tàu có thể dừng lại, các ẩn sĩ đã tới tàu, ngửng đầu lên, cả ba đồng thanh bắt đầu nói:
 
"Thưa đầy tớ của Thượng Đế! Chúng con quên mất lời dạy của ngài. "Chừng nào chúng con còn lặp lại lời kinh thì còn nhớ, nhưng khi chúng con dừng lại một lúc, lời đó rơi ra, và bây giờ đã biến mất. Chúng con không nhớ được gì nữa. Xin dạy lại cho chúng con."
 
Giám mục giận chính mình, và dựa vào thành tàu, nói: "Lời cầu nguyện của chính quý vị sẽ đến với Chúa, thưa những người của Thượng Đế. Tôi không xứng đáng để dạy quý vị. Xin cầu nguyện cho chúng tôi, những người tội lỗi."

Rồi Giám mục cúi thấp đầu trước những ông lão; và họ quay đầu vượt biển trở lui về. Và một tia sáng chiếu rọi cho đến lúc rạng đông ở ngay nơi  mà các ẩn sĩ biến mất.

Comments are closed.
Supreme Master Television           Contact Us
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • Master's Wonders
      • While On The Path
      • Quan Yin Method
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Jokes
      • Other Stories
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • Music & Arts >
      • Vocal by SMCH (English)
      • Vocal by SMCH (Aulacese)
      • Music & Dramas
      • Arts & Photography
  • LINKS
    • Bài Giảng Phụ Đề Âu Lạc
    • Peaceseekers - Persian
    • Supreme Master Televison
    • Eden Rules
    • News Magazine