The Peace Seekers
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • Master's Wonders
      • While On The Path
      • Quan Yin Method
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Jokes
      • Other Stories
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • Music & Arts >
      • Vocal by SMCH (English)
      • Vocal by SMCH (Aulacese)
      • Music & Dramas
      • Arts & Photography
  • LINKS
    • Bài Giảng Phụ Đề Âu Lạc
    • Peaceseekers - Persian
    • Supreme Master Televison
    • Eden Rules
    • News Magazine

The Three Fundamental Issues in Life

1/22/2017

 
Spiritual Stories

Picture
BMD - Three Fundamental Issues in Life 1&2
Hsihu, Formosa - Dec 10, 1995
https://youtu.be/AS_OWJhbDnE


THREE FUNDAMENTAL ISSUES IN LIFE

​
How did a king in ancient times seek his wisdom? 

We all know how to find our wisdom, so we don’t have to ask this question anymore. Now let us see how other people found it. Let’s see what the kings or people in high positions needed to do when they wanted to find their wisdom. 

Long, long ago, there was a king.

​He is not around anymore, so there’s no need to look for him. Most of the kings are not around anymore. However, most people still seek fame and fortune, even though we already know that all the legendary kings, heroes, and men of valor are gone. We can’t even find their graves, let alone their bones or some trace of their DNA. But most of us still chase after the illusion of fame and fortune and then forget our great Original Self, our most magnificent throne. Among such people was a king from ancient times.

He was the king. He was very happy and he had everything he ever wanted. He had many attendants and he lacked nothing.

However, one day, perhaps the royal cook served him lousy food or perhaps he had an argument with his concubines, so he was in a very bad mood. When you are feeling low, you tend to seek your Original Self within. Isn’t that right?

​Normally, when we are feeling great, we don’t pray to God. Right? We even forget about Hiers name. Only when we are in great difficulty and when we feel really bad do we get on our knees and pray, “Oh, please! I really need Your help. If You really exist, please prove it to me!” Things like that. Then Hes might help us, so we would feel, “Hey! God seems to exist after all! That Being or that Buddha seems to exist.” 

So on that day, the king was feeling upset.

Perhaps things in his court got difficult; perhaps there were many disasters or there were many rebellions, or there was a lot of trouble in his palace because he had too many concubines…

​You have only one or to wives and already you can’t bear it. Right? No, one is till okay, but two is unbearable, let alone having two or three thousand wives. Some kings even had twenty or thirty thousand. Right? Of course there were bound to be problems.

​When we read history, we wonder how the king survived. They must have been really capable. With one or two wives, you already have headaches. How could the king handle so many wives? As I said last time, they just collected beauties and let them get moldy in the palace. We can call those beauties “moldy beauties” because they were moldy. 

Perhaps on that day, all of his two or three thousand concubines went on strike, or they were disobedient or they refused to dance for him, he was very upset, so he sat there reflecting on his Self nature within. 

After contemplating on his nose for some time, he concluded that there were three questions in his life, and if he could find the answers, he would definitely become a happy man and definitely would have the power to benefit his country more. Moreover, the vexations in his mind would be alleviated. He thought that if he could find the answers to these three questions, he would never fail in anything he might undertake and there would be no questions that he could not answer. 

So, here are the three questions. 

The first question was: 

What is the right time to begin everything? What is the best time to do things? 

The second question was:

Who is the right person to work with? Which person is most important to us? That means a partner. 

The third question was:

What is the most important to do? That means “what is the thing that we should do every day, every moment?” What is the most important matter in our life 24/7? 

He thought these three questions were of paramount importance. The three answers were even more important. If he could get the answer, he would definitely pacify and control the whole world. However, he had no answers to his own questions; he could not answer them himself. Perhaps we ordinary people would often ask these questions, too. Right? For instance, “what is the best time for us to do something?” Perhaps we could find the answer through divination. There was no need to think too much. Just look for divination in a local deity’s temple, and toss two shoes on the floor. We Formosan (Taiwanese) are good at handling these things. So are the Chinese, the Aulacese (Vietnamese), and all Asian people.

Divination is the simplest solution. 

There was once a person who went to a local deity’s temple to consult the gods about his future marriage. He was in love with a girl, but she had a mole on her face that signifies bad luck, so he was worried that bad luck would come after marrying her. So that man tried divination at the local deity’s temple.

​The first result was negative, the second one was also negative, the third one was still negative. On the tenth try, he finally got a positive answer. The local deity was exhausted, so he put both shoes in the positive direction. Both shoes were put in the positive direction, so the man went home to marry the girl, and let the local deity take responsibility. 

We also often have these three questions. 

For instance, we want to do a certain thing, but we don’t know when the auspicious time is. When we need to cut the ribbon for an opening ceremony, we also check for an auspicious day.

For instance, I would ask, “What month is it?” He would say, “It is May.” “What day?” “The ninth.” I would say, “Oh! Nine-five! Wonderful. Let’s cut it immediately.” Also, “What is the best time?” He’d say “Usually here in our place, noon is the best.” So I would say, “Okay! Let’s cut it at noon.” It is very simple. If we believe with all our heart that this is the best time, then it will be the best time. Otherwise, even if it is an auspicious day, but we are doubtful in our hearts, then there will not be good results. 

Sometimes, we want to start a business and we want to find a partner who has professional skills, but we don’t know a suitable person, so we also have to ask ourselves which person is the best choice for us, the most beneficial and the best partner for our business. The same also applies to when we want to do other things.

Sometimes, there are too many things to do, because there is so much suffering in the world, so we also ask ourselves, “What is the most important thing to do?” Then we won’t feel hesitant. We will do it wholeheartedly. 

So, not only did that king ask these three questions, we ordinary people also often ask these questions. Isn’t that right? Have you found the three most important answers to these questions? (Meditation.) Meditation! That’s too simple. Our six-year-old kids can say that. You have meditated for so long, but still you cannot answer. That’s right! 

One day I also said to my attendants, “I think perhaps you have been meditating to hard. Perhaps all of you are okay now, so you may not need meditate or have group meditation anymore. Is that okay with you?” He said, “I don’t think so. I heard that group meditation yields lots of merit.” You have improved a little bit, haven’t you? Have you? (Yes.) Really? (Yes.) Is the meditation really useful? (Yes.) Okay, I believe you. Spiritual practitioners must not tell lies. Is it really useful? (Yes.) Okay. 

The king was pondering over these three questions all the time. He thought for a very long time, but he was not enlightened and could not find the answers. Finally, he issued a notice and displayed it everywhere to let his people know that anyone who could find the answers to these three questions would be generously rewarded, and that he would give the person lots of wealth, lots of land and a high position, etc. 

Having read the notice, many people went to the palace to try to help the king. Everyone gave him different answers, but the king didn’t like them. He was neither satisfied by nor happy with the answers. For instance, in reply to the first question, a person suggested that the king make a very detailed timetable.

​The king was asking when the most suitable time was to do things. So he taught the king to design a very meticulous timetable, listing what to do right down to the second. And then the king should follow this timetable to do things everyday. He thought that only then could the king get everything done at the proper time.

But then another person told the king that it would be impossible to decide beforehand the right time for every action. All kinds of things could come up the next day. How could the king know beforehand what he had to do? If he made a timetable and some unexpected things happened, or there were urgent situations, how could the king stick to his timetable and still manage such special situations? How could he manage important state affairs? 

Therefore, the second man suggested that the king forsake all his pleasures and be on constant standby, attending to everything that was going on and then he would know the right thing to do. Another person had different ideas. He said it was impossible for the king to foretell and solve what would happen in the future. Even when something happened, he might not be able to figure out what to do at that time. Therefore, he suggested that the king call together a huge assembly with a lot of wise people so that they could advise the king what to do at anytime and in any place. The king could consult them, and this would be better. By listening to these wise people, the king would be okay. Most kings do this. Right? But then someone else didn’t agree. He said that there would be many things that needed do be decided immediately. It was impossible to wait for a large group of people to meet and then discuss or debate. Sometimes there could be a lot of disputes, etc., and then time would be wasted and the king would not be able to make a truly good decision. Therefore, he thought if the king really wanted to know what would happen in the future, he should find a clairvoyant to be near him 24 hours a day. If anything was going to happen, he could quickly alert the king so that the king would have enough time to make important decisions. 

For the first question, many people provided answers, but good answers were few. There were also various answers to the second question. One person said that the king should completely trust his officials and let them make all the decisions. He would only need to give his seal of approval. It would be okay even if his officials made the decisions first and then he put his stamp on them later. He would need to completely trust them. 

Another person said that the king should consult monks, priests, and nuns, etc., because there were spiritual practitioners who were more peaceful and who had better communication with God or Buddha. Therefore, he should just entrust all affairs of the state to them. There were some people who suggested that doctors were more knowledgeable, and so he should just consult them when anything happened. So strange! 

These were affairs of the state, not bodily ailments. There were really crazy. 

Another person was even worse. He suggested leaving all the important matters to the generals and let them fight it out. If they could not reach an agreement, then just fight it out. Many people came up with all kinds of strange ideas. Then it came to the third question. Do you remember what the third question was? 

The second question was “who the best person is to work with?” There were different ideas: Some suggested the monks, some suggested the doctors, some suggested the officials, some suggested the generals who were good at fighting battles. The third question was: In our daily life, what is the most important matter for us 24 hours a day? That means something that needs to be done all the time. What is the most important thing to do 24 hours a day? Perhaps what he meant was, “What is the most important thing at any given moment of time?” He wanted to single out that one thing. For example, there are many things to do. We have many matters and problems to handle around the clock. How can we single out the most important and the best thing to do? Isn’t that right? That is what it means. Sometimes, their translation is not very clear, so I have to explain it. 

So, this question is: How do we know in our daily life what is the most important thing to handle or to do? This question also attracted many different answers from people; they had different ideas. For instance, some said that in our daily life, no matter what, science was the most important thing. “If we must choose, then science was the most important indispensable thing.” Another person said religious belief was the most essential and indispensable thing for humans. Others suggested that the most important thing was dancing, and some said war strategies. 

Although the king was rather dumb, he was not contented with these answers. He was still not happy, so he didn’t give the reward to anyone. After several nights, he still could not find answers that pleased and satisfied him.

One day, he heard about a hermit practicing in seclusion on a certain mountain, perhaps on the hill in Hsihu, Miaoli. The king heard that he had great wisdom. Finally, the king decided to visit this hermit; however, the king is also knew that this hermit usually received no one, but ordinary people. He would not receive officials or rich and powerful people, and he avoided dealing with such people as much as possible. Therefore, he king hesitated. 

He knew this hermit always refused to see rich and powerful people; he preferred to see ordinary people, common people. Nonetheless, he wanted to give it a try, but he worried that he might be refused. Therefore, he took off his royal robe and crown, changed his attire, and disguised himself as an ordinary farmer. He then went up the hill alone, telling his bodyguards to wait for him at the foot of the hill, not at the main access but by the main road downhill. He climbed up alone. When he reached the top, he saw this hermit monk tilling the soil in the field. He was turning the soil in order to plant something in his garden. 

Seeing this stranger, the hermit nodded and greeted him and continued tilling the soil. While he was turning the soil, the king observed that this old man was not very strong and it was rather difficult for him to turn the soil. The task was a bit too hard for him. He was having difficulty breathing, panting audibly. Yet, since the king always got anything he wanted immediately, he did not tarry with words, so he said, “I came here to ask you three questions. The first question is: What is the right time to do the right thing? If I want to do something, I need to know the best moment to do it. Secondly: Who is the best partner for me to do things with? Who is the most important person? How do I find the most suitable person to do different tasks with? And then the third one is: In this world, in our life, what affairs are the most important?” 

The hermit monk listened to him very attentively, however, he said nothing.

He just patted the king’s shoulder. Fortunately, he didn’t know the man was the king, otherwise, he wouldn’t have dared to pat him. Do you know why? Because the bad karma (retribution) would have been too heavy. After patting him, his hand would hurt for three days. So, after patting the king’s shoulder, he continued to turn the soil, so he could plant things. 

Standing on one side, the king said, “It seems that you are very tired. You must be very tired, aren’t you? Please sit down, sit down. Let me work a while for you.” The hermit didn’t stand on ceremony and just handed the hoe to the king, and then went to sip some tea. The king said, “Okay! Have to seat.”  

After turning two rows of soil, the king went back to the hermit and repeated his three questions. The hermit again gave no answer, but got up and took his hoe back, saying, “Perhaps you are tired. Now I will resume my work.” However, the king felt pity for the old man, so he refused to give the hermit his hoe back. He continued to help him turn the soil. It was good that the king did this, right? It was rare for a king to do manual labor, and it was rare for him to take pity on people. It showed that the king was still curable. 

One hour passed, and another, until finally the sun was setting. The king laid down his hoe and said to the hermit, “I came here to ask you three important questions. However, if you cannot give me the answers, please let me know and I will go home and stop bothering you.”

​Suddenly, the hermit asked the king, “Did you hear the noise of many people running around? There were some loud clashing sounds.” The king turned around and saw someone there. They both saw the person, a rather old man. The man was holding his abdomen, stumbling out of the forest. He was injured and stumbling. When he reached them he suddenly fell in front of the king and he kept moaning. He moaned very loudly because he was in great pain. The king moved the man’s hands away and discovered that he was seriously injured. The king then helped him clean his wounds. He tore off a piece of cloth from his own clothes to dress the man’s wound. But because the man was bleeding too much, the king had to repeatedly wash the cloth and re-bandage the wound until the bleeding stopped. Suddenly the wounded person came to and asked for some water. So the king went to the Nectar River, fetched a bottle of water and gave some to the man.
 

By then the sun had completely set behind the hill. It became cold, so the king and the hermit carried the wounded man into the hermit’s hut and laid him on the hermit’s bed. The injured person lay there and closed his eyes to rest. The king was also exhausted. He wanted to go home, but by now he was too tired. He had spent the whole day plowing the field. Never before had he worked so hard. He’d also treated the injured person, even though he was not a doctor, and had had to carry him too. Usually, it was other people who carried him. That’s karmic retribution. The king leaned against the wall and fell asleep snoring. 

When he woke up, the sun had already risen to the top of the hill. At that moment, he suddenly seemed to have forgotten everything. He had forgotten who he was, as well as why he had come to that place. He could only remember that an injured person was lying there. Then he saw the injured person. The man was also looking around, feeling very strange and wondering why he was lying there. This often happens to injured people; after the shock, people tend to forget. Due to the hard struggle and pain, when they wake up later, they have forgotten what happened to them. But only for a short time; they will remember later. 

Suddenly, the injured person saw the king sitting there. As you know that the king was in disguise at that time; he looked just like an ordinary farmer. However, when the injured person saw the king, he kept looking at him and staring at him. In a very feeble voice, he said to the king, “Please forgive me.” The king was surprised and said, “What have you done that you have to ask for my forgiveness?” The man then said, “Of course you don’t know me, Your Majesty. You don’t know me.” He knew the king! 

It was similar to the incident when I went to buy shoes. Do you remember that story? I wrapped myself up to here, showing only a little bit of my eyes, my hat was down to here and here, but the guy still recognized me. He asked the people next to me, “Is this Supreme Master Ching Hai?” Remember? I was wearing a track suit with an oversized jacket on top like those you are wearing, and it was zipped up to here. “Supreme Master Ching Hai!” I thought he wanted to seek the Truth, but instead he wanted to get the winning Lotto number. At that time, I didn’t have a hoe to give him. I just gave him $500NT and then rushed off with my shoes. Perhaps when he went home, played lotto with the number “500”. 

So the man said, “Of course Your Majesty doesn’t know me, but I know you. I am your archenemy! I had sworn to take your life because you killed my younger brother in the war and you seized all my property. So, when I learned that you were coming here alone today to visit this hermit, I decided to come here and wait for you to come down the hill and then I would kill you. 

However, after waiting for a long time, I still didn’t see you come down, so I left my ambush hideout and came here to find you. But before I could find you, I ran into your entourage, your imperial guards, and they recognized me. They wounded me. I was fighting hard with them, and thank God, I still had some luck. I managed to escape and came to this place. If I hadn’t seen you, I surely would have died. But you saved me. You cleaned my wound and bandaged it. 

Originally, I wanted to kill you, but instead you saved my life. So now, I feel very ashamed and I am very grateful to you. I have no words to express my gratitude. If I survive, I swear that I will be your servant forever to repay your grace and to compensate you for my mistakes, for my wrong thinking.” He said, “Please give me your word of forgiveness.” What he meant was that he wanted to be pardoned formally. 

Hearing his words, the king was very delighted! With such ease he had made peace with an archenemy and became good friends with him. Therefore, the king not only forgave the person, but promised to return all his property to him. Also, he would send the imperial physician to his home to take care of his injuries. He would also send many servants to his place to wait on him until his injuries were fully healed. Then he ordered his servants to come - because they had chased him up there - he ordered them to escort him back home. 

Then the king went again to find the hermit and repeated his three questions. He found that the hermit was sowing seeds in the field they had plowed yesterday. He was silent, as if nothing had happened. When the hermit monk saw the king, he looked into the king’s eyes and said, “But you have already been answered!” The king said, “How? When?” The hermit said, “Think about it and you will know.” The king thought for a long time, using his nose, eyes, knees, and his heart to think. He even used his solar plexus to think, but it was no use. He should have used his wisdom eye to think. Right? However, he still had no idea what the wisdom eye was, so he used the other organs to think, but he couldn’t think of anything. 

He said, “Would you pleased just tell me?”

Then the hermit said, “Yesterday, if you had not taken pity on me, this old man, if you had not plowed the field for me, if you had left in disappointment or anger because I didn’t answer you, or if you had felt very agitated and very impatient and rushed down the hill, you would have been killed by your enemy. 

And then, even if you were not dead, you would have regretted not having stayed with me and helped me. Therefore, the most important time was when you were here helping me to turn the soil. And I was the most important person who cooperated with you and helped you. The most important person was me. And the most important matter at that time was to help me.” 

In this way, he answered all of the king’s questions.

​He continued, “Later, when the injured person ran to us, the most important time was when you were cleaning and dressing his wound. If you had not helped him with love, he would have surely died. Then you would have lost an opportunity to make peace with your most deadly enemy.” 

You know that if this peace had not been attained, there would have been karmic retribution. The two of them would have had to come back as enemies again. They would still fight with each other. Perhaps when they fought, many lives would be lost, not just theirs. So it was fortunate that he’d reached peace with the enemy, and everything was fine then. So the hermit said, “Therefore, at that time, this person was the most important person to you and at that moment, the best thing to do, for the best intention, was to take good care of the wound in his abdomen. Therefore, you should have realized by now that there is only one time that is important: Now! 

Now is the most important time, because it is the only time over which you have any power to control. You cannot control the future, and the past has already passed. So, at this moment, you should just do what you have to do, and do it with all your heart. That is the most important time. 

And the most important person is the person you are with at that moment. At any time, the person right next to you is the most important person at that moment.” 

He went on to say, “If you so not pay full attention to the person in front of you now, how do you know whether you will have another chance or time to have dealings with anyone else? Therefore, the most important person is the person right in front of you at any given time.” 

And then he said, “The most important purpose, or the most important thing to do, is to make the person who is in front of you now feel happy. 

That is the most important goal in our life.” 

Now do you understand? 
Do you know who wrote this story? Leo Tolstoy! 

​
A very famous Russian citizen, the one who wrote “War and Peace.” Okay, that’s him. He wrote this story. He often wrote these kinds of stories. We are also delighted to read them. I often read Chinese stories to you, so now we read stories from the West to see if there is any difference. There is no difference.

You see, morals are respected in any country. Even vicious people also like morals and respect moral people. 

The conclusion is that when any person is close to us, we should do our best to make him happy, to make him satisfied and delighted.

That is the most important thing. It is so simple. 

That is why God says, “Love your neighbor,” or “Love your enemies.”

When someone is in front of you, just love that person. 

Do not misunderstand, though.

This love is not the kind of passion that binds people. We should transcend the level of human passions.

The mundane love may look very similar to God’s loving power, but when we love with that universal and unconditional love, it is more immense and it will not give us that kind of pressure or that kind of obligation. It won’t make us feel that we are obliged; it won’t give us those negative feelings of jealousy and possession. Therefore, you see, most love affairs are very painful. Even the love of parents for their children is very painful. They feel very hurt when their children do not listen to them. The way children love their parents is also very painful.

If you love someone without being loved back, it is very painful. If you love someone and that person loves you, it is also very painful, etc. And when several people love one person, it is also painful. If one person is in love with several people, that’s even more painful.

Everything is very painful, very troublesome. 

Only God’s love, or the love for the whole world, can give us more happiness. 

I hope you will find that love, the sooner the better. 


BA VẤN ĐỀ CƠ BẢN TRONG ĐỜI


​Vào thời xưa, một vị vua làm sao tìm trí huệ?

Tất cả chúng ta đều biết cách tìm trí huệ của mình, cho nên chúng ta không cần hỏi câu hỏi này nữa. Bây giờ hãy xem người khác làm sao tìm nó. Hãy xem vua chúa hoặc người ở địa vị cao cần phải làm gì khi họ muốn tìm trí huệ của họ. 

Vào thời xa xưa, có một ông vua. 

Ông ta không còn sống nữa, cho nên không cần phải đi tìm ông ta. Đa số vua chúa không còn sống nữa. Tuy nhiên, đa số người ​vẫn tìm danh lợi, mặc dù chúng ta đã biết rằng tất cả vua chúa nổi tiếng, anh hùng, và dũng tướng đều không còn. 

Mình thậm chí tìm không ra mộ của họ, huống chi xương cốt hoặc dấu vết DNA của họ. Nhưng đa số chúng ta vẫn theo đuổi ảo tưởng của danh lợi và rồi quên đi Bản Lai Diện Mục vĩ đại, ngôi vị cao quý nhất của mình. Trong số những người như vậy là một ông vua từ thời xưa. 

Ông là vua, rất sung sướng và có mọi thứ ông từng muốn. Ông có nhiều thị giả và không thiếu chi cả. Tuy nhiên, một ngày nọ, có lẽ người nấu bếp hoàng cung phục vụ thức ăn không ngon hoặc có lẽ ông gây gỗ với cung phi, cho nên tâm trạng không vui.

​Khi cảm thấy không vui, mình thường đi tìm Bản Lai Diện Mục bên trong. Có phải vậy không? Bình thường, khi cảm thấy vui, chúng ta không cầu Thượng Đế. Chúng ta thậm chí quên hẳn danh hiệu của Ngài. Chỉ khi nào gặp khó khăn nguy nan và khi cảm thấy rất buồn, chúng ta mới quỳ xuống cầu: “Ôi, xin giúp con! Con thật sự cần Ngài giúp đỡ. Nếu Ngài thật sự hiện hữu, xin chứng minh cho con!” Những điều như vậy. Rồi Ngài có lẽ giúp, rồi chúng ta cảm thấy: “Ô! Dường như có Thượng Đế! Đấng đó hay vị Phật đó hình như hiện hữu.” 

Cho nên ngày hôm đó, nhà vua cảm thấy buồn bực.

​Có lẽ công việc triều chính gặp khó khăn, có lẽ có nhiều thiên tai, hoặc nhiều vụ nổi loạn, hoặc có nhiều rắc rối trong cung bởi vì ông có quá nhiều cung phi…

​Quý vị chỉ có 1, 2 người vợ là đã chịu không nổi rồi. Phải không? Một người thì còn được, nhưng hai người là chịu hết nổi, nói chi có tới 2, 3 ngàn bà vợ. Một số vua thậm chí có tới hai hoặc ba chục ngàn người vợ. Như vậy, chắc chắn phải có vấn đề.

​Khi đọc lịch sử, chúng ta không hiểu vua chúa làm sao sinh tồn. Họ nhất định phải rất tài giỏi. Chỉ một hoặc hai người vợ, quý vị đã nhức đầu rồi. Làm sao vua có thể lo liệu nhiều vợ đến như vậy? Như tôi nói vừa rồi, họ chỉ sưu tập các mỹ nữ rồi để họ meo mốc trong cung. Mình có thể gọi các mỹ nữ đó là “mỹ nhân mốc” bởi vì họ mốc meo. 

Có lẽ vào ngày hôm đó, tất cả 2, 3 ngàn cung phi của vua ra biểu tình, hoặc họ không vâng lời hoặc không chịu múa cho vua xem, ông rất tức giận, nên ngồi đó quán xét Tự Tánh bên trong. 

Sau khi quán tưởng nơi mũi của mình một hồi, ông kết luận là có 3 vấn đề trong đời, và nếu ông có thể tìm ra câu trả lời, ông chắc chắn sẽ trở thành một người hạnh phúc và nhất định sẽ có sức mạnh để giúp ích thêm cho quốc gia. Hơn nữa, phiền não trong đầu ông sẽ được giải tỏa. Ông nghĩ rằng nếu tìm được giải đáp cho 3 câu hỏi này, ông sẽ không bao giờ thất bại trong bất cứ điều gì ông làm và sẽ không có câu hỏi nào mà ông không trả lời được. 

Đây là 3 câu hỏi.

Câu hỏi thứ nhất là: 

Thời gian nào là đúng lúc để bắt đầu mọi thứ? Thời gian nào tốt nhất để làm công việc? 

Câu hỏi thứ hai là: 

Ai là người đúng để làm việc với mình? Người nào là quan trọng nhất đối với mình? Có nghĩa là cộng sự viên. 

Câu hỏi thứ ba là: 

Điều gì là quan trọng nhất để làm? Có nghĩa là “Chuyện gì là điều mình nên làm mỗi ngày, mỗi lúc?” Vấn đề quan trọng nhất 24/7 trong đời mình là gì? 

Ông cho rằng 3 câu hỏi này vô cùng quan trọng. Ba câu trả lời còn quan trọng hơn. Nếu  có được những câu trả lời, ông nhất định sẽ bình thiên hạ. Tuy nhiên, ông không có câu trả lời cho câu hỏi của chính ông; ông không tự trả lời được.

Có lẽ người thường chúng ta cũng hay hỏi những câu hỏi này. Phải không? Chẳng hạn: “Giờ nào tốt nhất để mình làm điều gì đó?” Có lẽ ông có thể tìm thấy câu trả lời qua thần linh. Không cần phải suy nghĩ quá nhiều. Cứ tìm thần linh trong miếu thổ địa và ném 2 chiếc giày xuống sàn. Người Formosa (Đài Loan) giỏi về mấy chuyện này. Người Trung Hoa, người Âu Lạc (Việt Nam) và tất cả người Á châu.

Thần linh là giải pháp đơn giản nhất. 

Một lần, có một người đi đến miếu thổ địa để hỏi thần linh về hôn nhân. Anh đang yêu một cô gái, nhưng cô ta có nốt ruồi trên mặt biểu thị điềm không may, nên anh ta lo rằng vận xấu sẽ đến sau khi cưới cô ta. Thế là anh ta thử hỏi thần linh tại miếu thổ địa.

Kết quả thứ nhất là phủ định, và kết quả thứ nhì cũng phủ định, kết quả thứ ba vẫn phủ định. Thử đến lần thứ 10, thì anh ta nhận được câu trả lời khẳng định. Thần thổ địa mệt quá, cho nên đặt cả 2 chiếc giày về hướng khẳng định. Cả 2 chiếc giày đặt vào hướng khẳng định, cho nên anh đó về nhà cưới cô gái và để thần thổ địa chịu trách nhiệm. 

Chúng ta cũng thường có 3 câu hỏi này. 

Chẳng hạn, chúng ta muốn làm một điều gì đó, nhưng không biết khi nào là thời điểm thuận lợi. Khi cần cắt băng khánh thành, chúng ta cũng tìm một ngày lành. Chẳng hạn, tôi sẽ hỏi: “Bây giờ là tháng mấy?” Họ sẽ trả lời : “Tháng 5.” “Ngày mấy?” “Ngày 9.” Tôi sẽ nói: “Ồ, 5-9, tuyệt vời. Cắt băng ngay.” Đồng thời: “Giờ nào tốt nhất?” Họ sẽ nói: “Bình thường ở chỗ chúng ta đây, giữa trưa là tốt nhất.” Nên tôi sẽ nói: “Được rồi. Cắt băng vào giữa trưa.” Rất đơn giản. Nếu mình hết lòng tin rằng đó là lúc tốt nhất, thì đó sẽ là lúc tốt nhất. Bằng không, cho dù đó là ngày lành, nhưng mình hoài nghi trong tâm, thì cũng không có kết quả tốt. 

Đôi khi, chúng ta muốn mở một doanh nghiệp, và muốn tìm một cộng sự có tài chuyên nghiệp, nhưng không biết người nào thích hợp, cho nên cũng phải tự hỏi xem người nào là tốt nhất cho mình, hữu ích nhất và cộng sự giỏi nhất cho việc làm ăn của mình. Điều này cũng áp dụng khi chúng ta muốn làm những việc khác.

​Đôi khi, có nhiều việc để làm, bởi vì có quá nhiều đau khổ trên thế giới, cho nên chúng ta cũng tự hỏi: “Điều quan trọng nhất để làm là gì?” Rồi chúng ta sẽ không cảm thấy do dự. Chúng ta sẽ làm hết lòng. 

Cho nên, không phải chỉ vị vua đó hỏi 3 câu này, người thường chúng ta cũng hay hỏi 3 câu này. Quý vị tìm ra 3 câu trả lời quan trọng nhất cho những câu hỏi này chưa? (Thiền.) Thiền. Điều đó quá đơn giản. Trẻ em 6 tuổi của chúng ta cũng biết nói vậy. Quý vị thiền lâu như vậy rồi, mà vẫn không trả lời được. 

Có một hôm, tôi cũng nói với thị giả: “Tôi nghĩ có lẽ quý vị đã thiền quá siêng năng. Có lẽ tất cả quý vị bây giờ đều tốt rồi, nên quý vị có lẽ không cần thiền hoặc cộng tu nữa. Quý vị thấy sao?” Anh nói: “Con không nghĩ vậy. Con nghe nói cộng tu được rất nhiều công đức.” Quý vị đã cải thiện chút ít, phải không? Có không? (Dạ có.) Thật không? (Dạ thật.) Thiền có thật sự hữu ích không? (Dạ có.) Được, tôi tin quý vị. Người tu hành không được nói dối. Thật sự hữu ích? (Dạ phải.) Được. 

Vị vua cứ suy nghĩ về 3 câu hỏi này hoài.

Ông suy nghĩ rất lâu, nhưng vẫn chưa khai ngộ và không tìm được câu trả lời. Cuối cùng, ông ban chiếu chỉ và dán khắp nơi thông báo rằng bất cứ ai tìm được giải đáp cho 3 câu hỏi này, sẽ được trọng thưởng, và ông sẽ ban cho người đó rất nhiều tài sản, đất đai, và địa vị cao, v.v. 

Đọc yết thị, nhiều người đi vào cung để cố gắng giúp vua. Người ta đưa ra những câu trả lời khác nhau, nhưng vua không thích câu nào cả. Ông không hài lòng và không vui với những câu trả lời này. Chẳng hạn, để trả lời câu hỏi thứ nhất, một người đề nghị nhà vua làm một thời khóa biểu rất chi tiết. Nhà vua hỏi khi nào là thời gian thích hợp nhất để làm việc. Thế là người đó dạy vua thiết kế một thời khóa biểu rất tỉ mỉ, liệt kê điều gì phải làm xuống tới từng giây. Rồi nhà vua phải theo thời biểu này để làm mỗi ngày. Người đó cho rằng chỉ lúc đó nhà vua mới có thể làm xong mọi việc vào thời điểm thích hợp. 

Nhưng rồi một người khác nói với vua rằng không thể nào để quyết định trước thời gian nào đúng cho mỗi hành động. Bất cứ gì cũng có thể xảy ra ngày hôm sau. Vua làm sao có thể biết trước mình phải làm gì? Nếu làm thời khóa biểu, và rồi một sự kiện bất ngờ xảy ra, hoặc có những trường hợp khấn cấp, thì vua làm sao theo sát thời khóa biểu và vẫn xử lý trường hợp đặc biệt này? Vua làm sao có thể xử lý quốc gia đại sự? 

Và rồi người thứ nhì đề nghị vua buông bỏ tất cả thú vui và luôn luôn sẵn sàng, chăm lo mọi việc đang xảy ra và rồi vua sẽ biết điều gì là đúng để làm. Một người khác có những ý kiến khác. Ông ta nói vua không thể nào tiên đoán và giải quyết những việc xảy ra trong tương lai. Ngay cả khi việc gì đó xảy ra rồi, nhà vua có thể vẫn không biết phải làm gì vào lúc đó. Do đó, người này đề nghị vua triệu tập một hội đồng lớn rất nhiều người thông thái để họ có thể cố vấn vua nên làm gì vào bất cứ lúc nào và ở bất cứ nơi đâu. Vua có thể tham vấn với họ, và điều này sẽ tốt hơn. Bằng cách lắng nghe những người thông thái này, vua sẽ vô sự. Đa số vua chúa làm vậy, phải không? Nhưng rồi có người khác không đồng ý, nói rằng có nhiều việc cần được quyết định lập tức. Không thể nào chờ đến khi nhóm người đó tập họp xong mới thảo luận hay tranh luận. Đôi khi có thể tranh cãi rất nhiều, và rồi lãng phí thời gian, và vua không thể có một quyết định thật sự tốt. Cho nên, người ấy nghĩ nếu vua thật sự muốn biết điều gì sẽ xảy ra trong tương lai, thì nên tìm một người có khả năng thấu thị cho ở gần bên 24 tiếng một ngày. Nếu có điều gì sắp xảy ra, người này sẽ nhanh chóng báo động cho vua để vua có đủ thời giờ đưa ra quyết định quan trọng. 

Với câu hỏi thứ nhất, nhiều người cống hiến câu trả lời, nhưng câu trả lời hay thì rất ít. Cũng có nhiều câu trả lời khác nhau cho câu hỏi thứ nhì. Có người nói nhà vua nên tin cậy hoàn toàn vào các quan và để họ quyết định mọi điều. Vua chỉ cần đóng dấu chấp thuận. Mọi việc sẽ tốt đẹp cho dù các quan quyết định trước và rồi vua đóng ấn sau đó. Nhà vua cần phải tin tưởng họ hoàn toàn. 

Một người khác nói rằng vua nên hội ý các tăng, ni, giáo sĩ, v.v. bởi vì họ là người tu hành và thanh tịnh và cũng câu thông tốt hơn với Trời Phật. Do đó, vua nên giao phó tất cả chuyện quốc sự cho họ. Có người còn đề nghị rằng y sĩ có nhiều kiến thức hơn, và vì thế, vua nên tham vấn với họ khi có chuyện gì xảy ra. Thật lạ! Đây là chuyện quốc sự, đâu phải bệnh thân thể. Họ thật sự điên rồ. 

Một người khác còn tệ hơn. Họ đề nghị để lại mọi vấn đề quan trọng cho các đại tướng và để họ đánh nhau để suy ra. Nếu họ không đạt thỏa thuận, thì cứ đánh nhau. Nhiều người nghĩ ra đủ loại ý kiến lạ lùng. Vậy thì đến câu hỏi thứ ba. Quý vị còn nhớ câu hỏi thứ ba là gì không? 

Câu hỏi thứ nhì là “ai là người tốt nhất để làm việc với mình?” Có những ý kiến khác nhau: một số đề nghị tu sĩ, một số đề nghị y sĩ, một số đề nghị quan viên, một số đề nghị đại tướng giỏi đánh chiến. Câu hỏi thứ ba là: Trong đời sống hằng ngày, điều gì là quan trọng nhất cho mình 24 tiếng một ngày? Đó có nghĩa là điều gì đó cần được làm vào mọi lúc. Việc gì là quan trọng nhất để làm 24 tiếng một ngày? Có lẽ ông ta ý nói “Việc gì là quan trọng nhất vào bất cứ lúc nào?” Ông muốn chọn ra một việc đó. Thí dụ, có nhiều việc để làm. Chúng ta có nhiều sự việc và vấn đề để lo liệu suốt ngày. Làm sao có thể chọn ra việc gì là quan trọng nhất và tốt nhất để làm? Có đúng vậy không? Ý là vậy. Đôi khi, bản dịch của họ không được rõ ràng, cho nên tôi phải giải thích. 

Cho nên, câu hỏi là: Làm sao để biết trong đời sống hằng ngày việc gì là quan trọng nhất để giải quyết hoặc để làm? Câu hỏi này cũng thu hút nhiều câu trả lời khác nhau từ mọi người; họ có ý kiến khác nhau. Chẳng hạn, một số nói rằng trong đời sống hằng ngày, bất kể là gì, khoa học là điều quan trọng nhất. “Nếu chúng ta phải chọn, thì khoa học là điều quan trọng nhất và không thể bỏ đi.” Một người khác nói đức tin tôn giáo là điều thiết yếu nhất và không thể thiếu cho con người. Những người khác đề nghị rằng điều quan trọng nhất là múa, và một số nói chiến lược đánh nhau. 

Dù nhà vua có hơi đần, ông cũng không vừa ý với những câu trả lời này. Ông vẫn không vui, vì vậy ông chưa ban thưởng cho ai cả. Sau vài đêm, ông vẫn không tìm ra câu trả lời làm hài lòng và vừa ý ông. Một ngày nọ, ông nghe nói về một ẩn sĩ tu hành trong ẩn dật trên một ngọn núi nào đó, có lẽ trên đồi ở Tây Hồ, Miêu Lý. Nhà vua nghe nói vị đó có trí huệ vĩ đại. Cuối cùng, vua quyết định đi thăm ẩn sĩ này; tuy nhiên, nhà vua cũng biết rằng ẩn sĩ này thường không tiếp ai ngoài người thường. Vị đó không tiếp quan viên hay người giàu có và quyền thế, và vị đó tránh giao tiếp với những người như vậy càng nhiều càng tốt. Do đó, nhà vua do dự. 

Ông biết vị ẩn sĩ này luôn từ chối tiếp người giàu có và quyền thế; ông chỉ thích gặp dân thường, người thường hơn. Tuy nhiên, vua muốn thử xem sao, nhưng lo rằng mình có thể bị từ chối. Do đó, ông cởi vương bào và vương miện ra, thay y phục, và cải trang thành một nông dân thường. Rồi ông đi lên đồi một mình, bảo các cận vệ đợi ông ở chân đồi, không phải ở cổng chính mà bên lề đường chính dưới đồi. Ông leo lên một mình. Khi nên tới đỉnh, ông thấy vị tăng ẩn sĩ này đang cày đất ngoài đồng. Vị đó đang xới đất để trồng gì đó trong vườn. 

Trông thấy người lạ mặt này, ẩn sĩ gật đầu chào rồi tiếp tục xới đất.

Trong khi ông xới đất, nhà vua quan sát thấy ông lão này không mạnh mẽ lắm và có hơi khó cho ông để xới đất. Công việc có chút quá nặng nhọc cho ông. Ông thở khó khăn, và hổn hển thành tiếng. Tuy nhiên, vì nhà vua luôn có được bất cứ gì ông muốn ngay lập tức, ông không chậm trễ lên tiếng, cho nên ông nói: “Tôi đến đây để hỏi ông 3 câu hỏi. Câu thứ nhất là: Lúc nào là đúng lúc để làm đúng việc? Nếu tôi muốn làm một việc gì đó, tôi cần biết lúc nào tốt nhất để làm. Câu hỏi thứ nhì: Ai là cộng sự viên tốt nhất cho tôi để cùng làm việc? Ai là người quan trọng nhất này? Tôi làm sao tìm người thích hợp nhất để cùng làm những công việc khác nhau? Và câu hỏi thứ ba: Trên thế giới này, trong đời mình, sự việc gì là quan trọng nhất?” 

Vị tăng ẩn sĩ lắng nghe một cách chăm chú, tuy nhiên, không nói gì.

Ông lão chỉ vỗ vai nhà vua. May mắn thay, ông lão không biết người này là vua, bằng không, ông không dám vỗ vai như vậy. Quý vị biết tại sao không? Bởi vì nghiệp quả sẽ quá nặng nề. Sau khi vỗ vai nhà vua, tay ông sẽ đau đến 3 ngày. Cho nên, sau khi vỗ vai nhà vua, ông lão tiếp tục xới đất, để có thể trồng gì đó. 

Đứng bên cạnh, vua nói: “Dường như ông rất mệt thì phải. Ông nhất định rất mệt, phải không? Ngồi xuống đi, ngồi xuống. Để tôi làm giúp ông một lát.’ Vị ẩn sĩ không khách sáo chút nào, ông đưa cuốc ngay cho nhà vua và rồi đi nhâm nhi trà. Nhà vua nói: “ Ông ngồi một lát đi.” 

Sau khi xới 2 luống đất, nhà vua quay lại vị ẩn sĩ và lặp lại 3 câu hỏi của mình.

Vị ẩn sĩ cũng không trả lời, mà đứng lên lấy lại cuốc rồi nói: “Có lẽ ông mệt rồi. Bây giờ tôi sẽ tiếp tục công việc của tôi.” Tuy nhiên, nhà vua cảm thấy thương xót cho ông lão, cho nên vua không chịu trả cuốc lại cho ông. Vua tiếp tục giúp ông lão xới đất. Rất tốt là vị vua làm điều này, phải không? Hiếm khi có ông vua nào chịu lao động chân tay, và cũng hiếm khi vua thương xót người khác. Điều này cho thấy rằng nhà vua vẫn còn thuốc chữa. 

Một tiếng đồng hồ trôi qua, và một tiếng nữa, tới khi cuối cùng mặt trời lặn. Nhà vua đặt cuốc xuống và nói với ẩn sĩ: “Tôi đến đây để hỏi ông 3 câu hỏi quan trọng. Tuy nhiên, nếu ông không trả lời được, xin nói cho tôi biết thì tôi sẽ đi về nhà và thôi làm phiền ông.” Bỗng nhiên, vị ẩn sĩ hỏi nhà vua; “Ông có nghe tiếng động của nhiều người chạy quanh không? Có những tiếng va chạm ầm ĩ.” 

​Nhà vua quay lại và thấy một người ở đó. Cả hai điều thấy người đó, một người khá già. Người này ôm bụng, loạng choạng bước ra khu rừng. Ông ta bị thương và đang lảo đảo. khi ông ta đến họ thì ông bất chợt ngã quỵ trước mặt vua và tiếp tục rên rỉ. Ông ấy rên rỉ lớn tiếng bởi vì ông ta rất đau đớn. Nhà vua lấy tay người đó ra và phát hiện rằng ông này đã bị thương trầm trọng. Nhà vua giúp ông rửa vết thương. Ông xé một miếng vải từ y phục của mình để băng bó vết thương. Nhưng bởi vì người kia chảy máu quá nhiều, vua phải liên tục giặt miếng vải và băng lại vết thương tới khi máu ngừng chảy. Bỗng nhiên người bị thương đến xin một chút nước. Thế là nhà vua đi đến Suối Cam lồ, hứng một bình nước và cho người đó một chút. 

Bấy giờ mặt trời đã lặn hoàn toàn phía sau đồi. Trời trở lạnh, cho nên nhà vua và ẩn sĩ mang người bị thương vào trong chồi của ẩn sĩ và đặt ông nằm trên giường của ẩn sĩ. Người bị thương nằm đó nhắm mắt nghỉ ngơi. Nhà vua cũng kiệt sức. Ông muốn về nhà, nhưng tới giờ thì ông quá mệt mỏi. Ông dành cả ngày cày cấy ngoài đồng. Chưa bao giờ trước đó ông làm việc cực như vậy ông còn chữa trị người bị thương, mặc dù ông không phải là bác sĩ, và ông còn phải khuân người đó nữa. Bình thường, người khác phải khuân ông. Đó là quả báo. Nhà vua dựa vào tường, ngủ thiếp và ngáy. 

Khi ông thức dậy, mặt trời cũng đã mọc trên đỉnh đồi. Vào lúc đó, ông bỗng nhiên dường như đã quên hết mọi chuyện. Ông đã quên mình là ai, cũng như quên tại sao ông đi đến chỗ đó. Ông chỉ có thể nhớ có một người bị thương đang nằm đó. Rồi ông thấy người bị thương. Người bị thương cũng nhìn quanh, cảm thấy rất lạ và suy nghĩ tại sao mình lại nằm ở đó. Điều này thường xảy ra cho người bị thương; sau cú sốc, người ta thường quên. Do sự vật vã và đau đớn, khi họ tỉnh dậy sau đó, họ quên hẳn điều gì xảy ra cho họ. nhưng chỉ một thời gian ngắn họ sẽ nhớ lại sau này. 

Bỗng nhiên, người bị thương thấy nhà vua đang ngồi đó.

Quý vị biết là nhà vua đang cải trang vào lúc đó. Ông trông giống y một nông dân thường. Tuy nhiên, khi người bị thương thấy nhà vua, ông cứ nhìn chăm chú vào nhà vua. Với giọng yếu ớt, ông nói với vua: “Xin tha lỗi cho tôi.”

Nhà vua ngạc nhiên nói: ‘Ông đã làm gì mà lại xin tôi tha lỗi?”

Rồi người đó đáp: “Dĩ nhiên, Ngài không biết tôi, thưa Bệ Hạ. Ngài không biết tôi.” Người đó biết nhà vua! 

Cũng tương tự với chuyện tôi đi mua đôi giày. Quý vị còn nhớ câu chuyện đó không? Tôi quấn mình lên tới đây, chỉ để lộ chút xíu mắt, nón của tôi xuống tới đây, và đây nhưng người đó vẫn nhận ra tôi. Anh ta hỏi người bên cạnh tôi: “Đây có phải là Thanh Hải Vô Thượng Sư?” Nhớ không tôi mặc một bộ đồ thể thao với áo choàng rộng quá khổ ở bên trên như áo quý vị đang mặc, và dây kéo lên tới đây. “Thanh Hải Vô Thượng sư!” Tôi tưởng anh ta muốn tìm Chân Lý, nhưng thay vì vậy, anh ta muốn mua vé số trúng độc đắc. Lúc đó, tôi không có cuốc để đưa cho anh ta. Tôi chỉ cho anh ta 500NT và rồi vội vã đi với đôi giày của tôi. Có lẽ khi anh ta về nhà, anh sẽ mua vé số với con số “500.” 

Rồi người bị thương nói: “Dĩ nhiên Bệ hạ không biết tôi, nhưng tôi biết Ngài. Tôi là kẻ thù không đội trời chung với Ngài. Tôi thề lấy mạng Ngài bởi vì Ngài giết em tôi trong cuộc chiến và Ngài chiếm hết tài sản của tôi. Rồi, khi tôi biết rằng Ngài đến đây hôm nay một mình để thăm ẩn sĩ này, tôi quyết định đến đây đợi Ngài đi xuống đồi để ám sát Ngài. 

Tuy nhiên, sau khi đợi một thời gian lâu, tôi vẫn không thấy Ngài đi xuống, cho nên tôi rời chỗ mai phục và đến đây tìm Ngài. Nhưng trước khi tìm thấy Ngài, tôi gặp phải toán ngự lâm quân của Ngài, và họ nhận ra tôi. Họ làm tôi bị thương. Tôi chiến đấu với họ, và cảm tạ Thượng Đế, tôi vẫn còn chút may mắn. Tôi xoay sở tẩu thoát và đến được chốn này. Nếu không gặp Ngài, tôi chắc đã chết. Nhưng Ngài đã cứu tôi. Ngài rửa vết thương và băng bó cho tôi. 

Lúc đầu tôi muốn giết Ngài, nhưng thay vì vậy Ngài cứu mạng tôi. Do đó bây giờ, tôi cảm thấy rất hổ thẹn, và tôi rất đội ơn Ngài. Tôi không có lời nào để bày tỏ lòng tri ân. Nếu tôi sống sót, tôi thề sẽ là kẻ hầu cho Ngài mãi mãi để đền đáp ân sủng của Ngài và đền bù lỗi lầm của tôi, cho sự suy nghĩ sai lầm.” Người đó nói: “Xin Ngài hãy tha thứ cho tôi.” Ý người đó nói là muốn được tha tội chính thức. 

Nghe người đó nói, nhà vua rất vui mừng.

Như vậy, ông đã dễ dàng làm hòa với kẻ thù không đội trời chung và kẻ đó trở thành bạn tốt với ông. Rồi vua không những tha thứ người đó, mà cũng hứa trả lại tất cả tài sản cho ông ta. Đồng thời, vua gửi ngự y đến nhà người đó để săn sóc vết thương cho ông ta. Vua cũng gửi nhiều người hầu đến chỗ người đó để phục vụ ông ta cho tới khi thương tích hoàn toàn lành lặn. Rồi vua ra lệnh người hầu của ông đến - bởi vì họ đã đuổi theo người này lên tới đó - vua ra lệnh họ hộ tống người đó về nhà. 

Rồi nhà vua một lần nữa đi tìm vị ẩn sĩ và lặp lại 3 câu hỏi của mình.

Ông tìm thấy vị ẩn sĩ đang gieo hạt giống trên cánh đồng họ cày hôm qua. Ẩn sĩ im lặng, như thế không có gì xảy ra. Khi vị tăng ẩn sĩ thấy nhà vua, ông nhìn vào mắt vua và nói: “Nhưng ông đã được trả lời rồi.” Nhà vua nói: “Làm sao? Hồi nào?” Vị ẩn sĩ nói: “Hãy suy nghĩ rồi ông sẽ biết.” Nhà vua suy nghĩ một thời gian lâu, dùng mũi, mắt, đầu gối, và tâm để suy nghĩ. Ông thậm chí dùng đan điền để suy nghĩ, nhưng đều vô ích. Ông lẽ ra nên dùng mắt huệ để suy nghĩ. Phải không? 

Tuy nhiên, ông vẫn chưa biết mắt huệ là gì, cho nên ông dùng những cơ phận khác để suy nghĩ, nhưng không nghĩ được gì cả. Ông nói: “Xin Ngài nói cho tôi biết?”

Lúc đó ẩn sĩ nói: “Hôm qua, nếu ông không thương hại tôi, lão già này, nếu ông không cày ruộng cho tôi, nếu ông bỏ đi trong thất vọng hay tức giận bởi vì tôi không trả lời ông, hoặc nếu ông cảm thấy bức rức, thiếu kiên nhẫn và vội chạy xuống đồi, thì ông đã bị kẻ thù giết rồi. Rồi, cho dù ông không chết, ông cũng hối hận vì đã không ở lại với tôi hoặc giúp tôi.

Do đó, thời gian quan trọng nhất là lúc ông ở đây giúp tôi xới đất.

Tôi là người quan trọng nhất hợp tác với ông và giúp ông. Người quan trọng nhất đó là tôi.

Vấn đề quan trọng nhất vào lúc đó là giúp đỡ tôi.” 

Trong cách này, ông trả lời tất cả câu hỏi của nhà vua.

Ông nói tiếp: “Sau đó, khi người bị thương chạy đến chúng ta, thời gian quan trọng nhất là lúc ông rửa và băng bó vết thương cho người đó. Nếu ông không giúp đỡ bằng tình thương, người đó chắc chắn đã chết. Rồi ông sẽ mất đi cơ hội để làm hòa với kẻ thù chí tử của mình.” 

Quý vị biết rằng nếu không đạt được sự hòa bình này thì sẽ có nhân quả. Hai người họ sẽ phải trở lại làm kẻ thù nữa. Họ vẫn sẽ đánh nhau. Có thể khi họ đánh nhau, nhiều người nữa sẽ vong mạng, không phải chỉ họ. Cho nên may mắn là ông đã làm hòa được với kẻ thù, và mọi việc tốt đẹp sau đó.

Rồi vị ẩn sĩ nói: “Do đó, vào lúc đó, người này là người quan trọng nhất đối với ông và vào lúc đó, chuyện tốt nhất để làm với ý định tốt nhất, là chăm sóc vết thương trên bụng cho người đó. Đến giờ ông lẽ ra đã nhận thức được rằng chỉ có một thời điểm là quan trọng: Hiện tại! 

Hiện tại là thời gian quan trọng nhất, bởi vì đó là thời gian duy nhất mà ông có thể kiểm soát. Ông không thể điều khiển tương lai hay quá khứ đã qua. Cho nên, vào lúc này, ông chỉ nên làm những gì ông phải làm, và làm bằng tất cả tấm lòng.

Đó là thời gian quan trọng nhất.

Người quan trọng nhất là người ông ở cùng vào lúc đó. Vào bất cứ lúc nào, người bên cạnh mình là người quan trọng nhất vào lúc đó.” Rồi vị ẩn sĩ nói: “Nếu ông không đặt trọn sự chú ý vào người ở trước mặt mình vào lúc này, thì làm sao biết ông có sẽ có một cơ hội khác hay thời gian khác để giao tiếp với ai khác? Do đó, người quan trọng nhất là người ở ngay trước mắt mình vào bất cứ thời gian nào.”

Rồi ông ấy nói: “Mục đích quan trọng nhất hay điều quan trọng nhất để làm là khiến cho người ở ngay trước mặt mình bây giờ cảm thấy vui vẻ.

Đó là mục tiêu quan trọng nhất trong đời.” 
​

Quý vị có biết ai viết truyện này không?

​Leo Tolstoy! Một công dân Nga rất nổi tiếng, người viết cuốn “Chiến tranh và Hòa bình.”

Chính ông viết truyện này. Ông thường viết loại truyện như vầy. Chúng ta cũng thích đọc những truyện đó. Tôi thường đọc truyện Tàu cho quý vị nghe, bây giờ chúng ta đọc truyện Tây phương để xem có khác biệt gì không. Không khác biệt gì.

Quý vị thấy đó, đạo đức được tôn trọng ở bất cứ xứ nào. Ngay cả người gian ác cũng thích đạo đức và kính trọng người đạo đức. 

Kết luận là khi có người nào ở gần mình, mình nên làm hết sức để khiến người đó vui vẻ, khiến người đó hài lòng và hoan hỷ. Đó là điều quan trọng nhất. Thật đơn giản.

Đó là lý do Thượng Đế nói: “Thương láng giềng,” hoặc “Thương kẻ thù.” Khi có người ở trước mặt mình, cứ thương người đó. 

Tuy vậy đừng hiểu lầm.

Tình thương này không phải loại tình cảm ràng buộc người ta. Chúng ta phải vượt lên trên đẳng cấp tình cảm con người.

​Tình yêu phàm phu có thể trông rất tương tự với ái lực của Thượng Đế, nhưng khi chúng ta thương bằng tình thương đại đồng và vô điều kiện đó, thì nó bao la hơn và sẽ không cho chúng ta loại áp lực hay ràng buộc đó. Nó sẽ không khiến mình cảm thấy phải bị ràng buộc, không cho mình cảm giác phủ định như ghen tuông và chiếm hữu. Do đó, quý vị thấy, đa số tình yêu rất đau khổ. Thậm chí tình thương của cha mẹ đối với con cái cũng rất đau khổ. Họ cảm thấy đau lòng khi con cái không nghe lời họ. Cách con cái thương cha mẹ cũng rất đau khổ.

Nếu mình yêu người nào mà không được yêu lại, thì cũng rất đau khổ. Nếu mình yêu người nào mà người đó yêu lại, thì cũng rất đau khổ, v.v. Khi vài người yêu một người, thì cũng rất đau khổ. Nếu một người yêu nhiều người, thì còn đau khổ hơn.

Tất cả chỉ rất đau khổ, rất phiền phức. 

Chỉ có tình yêu Thương Đế hay tình thương đối với toàn thế giới, mới mang lại nhiều hạnh phúc cho mình hơn.

Tôi hy vọng quý vị tìm thấy tình thương đó, càng nhanh càng tốt.
Picture

Comments are closed.
Supreme Master Television           Contact Us
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • Master's Wonders
      • While On The Path
      • Quan Yin Method
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Jokes
      • Other Stories
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • Music & Arts >
      • Vocal by SMCH (English)
      • Vocal by SMCH (Aulacese)
      • Music & Dramas
      • Arts & Photography
  • LINKS
    • Bài Giảng Phụ Đề Âu Lạc
    • Peaceseekers - Persian
    • Supreme Master Televison
    • Eden Rules
    • News Magazine