The Peace Seekers
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • Master's Wonders
      • While On The Path
      • Quan Yin Method
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Jokes
      • Other Stories
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • Music & Arts >
      • Vocal by SMCH (English)
      • Vocal by SMCH (Aulacese)
      • Music & Dramas
      • Arts & Photography
  • LINKS
    • Bài Giảng Phụ Đề Âu Lạc
    • Peaceseekers - Persian
    • Supreme Master Televison
    • Eden Rules
    • News Magazine

The Story of a Happy Animal Village

2/14/2017

 

​A very long, long time ago in Scotland, there was a very, very, very beautiful sheep who lived in a very, very beautiful countryside. Apart from saying “Baahh, baaahh,” he never made any noise or disturbed or did any harm to anyone. He minded his own business; he produced his wool on time, and he just ate a little grass in the meadow. He was a perfectly contented, wonderful, peaceful sheep.

One day, near Christmas time, the husband or so-called owner of the sheep talked to the wife and said, “Hey, darling, Christmas is coming. We’re going to have to kill that beautiful sheep of ours for Christmas Eve dinner.”

Wow! The sheep heard that and he almost had a heart attack. “Oh! Baaahhh! Poor me.” What could he do? He was just a sheep; he did not have fingers to grab any weapon, even if he wanted to. He had only a very simple pure mind, just to think of nothing but the nice meadow, beautiful weather, nice white clouds, green grass and clean water. That was all he could think about, because in the sheep's world there is no such vocabulary like “fight,” “war,” “hatred,” “killing” or “murdering” – nothing like that in the dictionary of the sheep's world. So he tried to think but didn’t know what to do. He decided to run away. He had never been away from the surrounding hills and meadows; he had never been anywhere, but he was so afraid that he had to run for his life.

So he kept running, running and running, until he didn’t know where he was anymore. Lost, he stood there, wondering what to do next and where to go. Suddenly, he saw appearing from behind the little hills two big vicious horns, coming up and up, up and up, higher and higher. And there it was: A big buffalo, with black, big eyes, big horns, a big mouth and big drooling, as he was still chewing his last night's dinner while running. And he was running towards the sheep! 

The sheep was a little scared, but the buffalo said, “Oh! Mouuuh, I won’t harm you. Mouuuh, no, no, I won’t harm you. Mouuuh; don’t move.” So the sheep didn’t move but said, “What are you doing here, brother Buff?” The buff said, puffing, “You know what? The farmer has been feeding me all this time good grass and good water, so that he can kill me today for Christmas. I didn’t know what to do, so I had to run away! I’ve been running and running, I don’t know how far already, and I’m so tired. I hope I’m safe here. Mouuuh, mouhhh, mouhhhh.”

And then he almost collapsed on his feet, and he was panting for a long time. So the sheep waited until he calmed down and then said, “Brother Buff, I am in the same situation. I also ran away from my keeper because they planned to kill me for Christmas Eve dinner. So I think we should join together, me and you, and we will go find somewhere else to stay and we’ll look after each other. What do you think?” And the buffalo said, “Yes! Mouuuh. Good idea! Let's go!” Together they felt much safer and better. So the two buddies kept walking as far as possible. They didn’t sleep or dare to take a rest. They didn’t stay too long at the stream water, and they didn’t eat too much grass on the way. They just grabbed a sandwich or something quickly, and drank a little juice on the run.


Shared Kindness Creates Solidarity

After a while, they found a little goose that came running up, panting and panting, and said, “Quack, quack, quack! Oh, quack, quack, quack!” Then he stopped and almost dropped dead at their feet. The sheep and the buffalo had to go and get some water and sprinkle it on the goose's face. And then he woke up. They said: “Brother Goose, what's wrong with you? Are you in trouble?” “Yes, yes, quack, I’m in trouble. I’m in big, big trouble. Quack, quack, quack!” (Master and everyone laugh) “So what is the trouble?” 

The goose said, “The ones who have been feeding me all this time, they want to slaughter me for Christmas Eve dinner. I don’t know where I am anymore, or what to do. I’m at a loss. Can you help me? Tell me what I am to do since you are bigger. Protect me from these people!” 

​So the buffalo and the sheep said, “Don’t worry, don’t worry. We’ll take care of you. You look so tired. Why don’t you go to the stream, drink a little bit of something and eat a little bit of these fruits here that we have brought from the forest nearby.” The buffalo said, “And then you can go on top of my back and hang onto my horns. I will carry you. You don’t have to go too far since you are so tired.”

The goose was so happy. Yes, together we are something or someone. So he drank some spring water, ate some fruit and hopped on top of the buffalo. Then, together they were going on their way. After a long while, what did they see again? Another panicking one, a chicken! “Pok, pok, pok, pok, pok!” He came running, panting, flapping his wings and bumping into the three. So they said, “What is the matter with you, sister Chick? Are you in trouble? Are you in need of help?” “Oh yes! Pok, pok, pok, pok... I need it so much! I need help; I need it right now! The ones who keep feeding me, they want to eat me for Christmas dinner. I have to run for my life. Help! Help! Pok, pok, pok...”

So the three of them, again, said, “Don’t worry! The three of us have the same problem. Why don’t you join us? And if you are too tired, jump on top of brother Sheep and then we’ll both carry you far away from your danger. We’re going together to where there are no humans, where there is no one to harm us, but only peace and love among us. Okay, so let's go!” So the two big animals carried the two winged brother and sister on their backs and they were well on their way.

After a little while, there came another running creature again towards them. This time it was a pig. “Groooon, grooooon, help! Help!” The pig was running and panting and bumped into the four. And then the same story was told again: “I was happily eating my dinner, and then I overheard my keepers saying that they were going to slaughter me for Christmas Eve to celebrate the birth of the most compassionate Jesus Christ. I wonder what they have learned from the Master Jesus Christ. But they are thanking Him and want to slaughter me to give thanks. So I had to run for my life and I don’t know where I’m going now. I don’t know how to protect myself from these humans or where to go to be far away from them. I’m in distress. Please help me! I haven’t eaten for a long time, and I’m very exhausted. If I continue like this, I will die.”

So the buffalo felt very sorry for the pig and said, “Oh, don’t worry, brother, we also have the same problem you do, but we have a better solution. We are going together as a herd so no one can attack us alone. It is better if we unite and stand together; we’ll be powerful and we’ll protect each other. So, please join us. Here, we have a little fruit left over and we have some water for you. Please eat and drink; make yourself strong and we’ll be on our way.” So, voila! The pig joined them.

After a while, they encountered another one. Imagine who it was! A Chinese dog who was also running, barking, “Wouf, wouf, wouf!” all the way. After he also almost ran into the buffalo, they stopped him and asked, “Where are you running?” And the dog said, “Oh, I have to run away from my owners because they are going to kill me!” The other animals said, “Why are they going to kill you?” “Oh, they think I’m too old now and I can’t work anymore, so they want to kill me and by the way they can eat my flesh, for Christmas dinner.”

Oh dear God, what a dinner! So the chicken said, “Pok, pok, pok, pok! That's no good. You just join us, yes? We are already going away from humans and we’re going to find a very peaceful, safe place for all of us to settle down and make an animal village. So just come with us. We’re strong, we’re big, and together we are even stronger. Don’t worry about it. Now take a little bit of food that we have for you here and some water, and then we’ll be okay!”

Picture
So they were going, going, going and then when they got to the edge of a village, they saw one house. It was a very broken down house, but it was still a house. Everyone stopped. And the dog said, “We’d better hide first to see if there's anyone around before we proceed further.” And the goose said, “Okay, I will fly up to the top of the tree to see what's going on in that house, if there are any humans or if anything is going on, and then we will see what to do.”
Everyone retreated into the woods behind, and the goose flew up to the top of the tree and looked. First he looked far and near but didn’t see any houses yet and no humans in sight. Then he looked into the house in front of him, and he heard something. There were some human noises inside. At first he was shuddering a little bit, but he was very high and hiding behind the foliage, so he felt a little bit safe. He looked through the crack of the broken roof and saw six thieves busy dividing loot among them. There was a lot of gold, silver, diamonds, rubies, emeralds - all kinds of precious stones, precious utensils and precious necklaces, and pearls, all worth a king's fortune. So the goose flew down to tell everyone. He said: “We should wait until it becomes dark and then we can go inside. I will do this and you will do that, and then you can do this and you do that, and then we will scare them away.” So they made a plan.
The buffalo stayed near the front entrance; the sheep stayed at the side door and the dog at the other side door. The goose stayed at the back door and the chicken on the other side of that door. They were all together. Suddenly, they made different noises but in a big togetherness and then it sounded very weird. The thieves were so concentrated on their thieving money that when they suddenly heard such a terrible noise like that, they all ran! They ran away into the forest. So then all the animals entered the house, and they said, “This should be okay; this will be our house.” But the dog said, “What if they come back?” The goose said, “Don’t worry. I have a plan.” So he flapped his wings to turn off all the oil lamps. It became dark and he said, “Okay: Buffalo brother, you guard the front door. Sheep, guard the back door. The dog is on the right door, the chicken on the left door and the pig in the middle under the table.”
Now, after the thieves went into the forest, they didn’t hear anything anymore. No one was chasing after them, and they thought, “Oh, maybe we’ve just been scared of nothing. Let's go back to see who is there.” So they slowly, quietly and secretly tiptoed back into the house. But the animals already had a plan. As the chief of the thieves went inside, it was all dark. He heard nothing, but he entered and suddenly the buffalo kicked him in the “behind” so that he went from the front to the back door. And then there, the sheep also used his head to nudge the thief in the stomach. And then, as he ran to the right side, the dog also gave him a little “teeth souvenir” on his leg. Running to the left side, the chicken pecked him, flapping wings and altogether very noisy. The animals were stamping their feet, barking and shouting, all at the same time.
So the chief was very afraid. He was trying hard to get out, but every time he bumped into an animal, he got another “souvenir.” Finally they edged him out to the front door, and he ran for his life. After he ran back to the forest, he told his waiting subordinates, “Oh! We better run! I don’t know what's in there, but the house must be haunted by many ghosts and devils. Let's run quick before they come and take our souls!” So they all ran away, while the animals stayed in the house, dividing the treasure between themselves.
After that, each one built a big, beautiful house. Slowly, they also got more and more prosperous and made an animal village, which was very beautiful. It was next to a beautiful stream, with a lot of water for everyone and a forest with enough shade and shadow to protect themselves and enough fruit and all kinds of grass and herbs for them to survive. And they lived together, happily ever after. (Applause) More animals also joined them later, and their village expanded. It got bigger and bigger all the time. It was so big that even if any human happened to pass by, they ran away. They knew they better not mess with this village, because it had become very strong now.

Master: Love the Animals
So that is the story of the smart, beautiful, innocent animals. I do hope. (Applause) We together do hope that one day the animals do not have to run away from us, but can stay with us like our domestic friends: the dogs, the cats, the birds, the ducks, the chickens, the geese and the pigs. We hope that every kind of animal will feel safe with us and will feel the friendship and love from humans, and will never have to run away like that again. Suppose it is us who are the pig; suppose it is you who are the buffalo or you who are the geese, how would we feel? We would feel helpless like that, and they are really like human beings. They have a soul, and they have understanding. They understand more than we do; they understand our language, and we don’t understand theirs. So who is more clever? Really! You know that already, if you have dogs, pigs or geese; even they understand it. ​

Spoken by Supreme Master Ching Hai, International 5-day retreat, Hsihu, Formosa, February 22, 2007 (Originally in English) News#193

Picture
​Làng Thú Hạnh Phúc 

Cách đây xưa, xưa lắm, tại Tô Cách Lan, có một chú cừu rất, rất, rất đẹp, sống ở một vùng đồng quê rất, rất, rất đẹp. Ngoài việc nói, 'Be he Be he!', chú không hề làm ồn, làm phiền hay làm hại ai. Chú lo chuyện của mình; sản xuất lông cừu đúng thời hạn và chỉ ăn một chút cỏ ngoài đồng. Chú là một chú cừu rất mãn nguyện, tuyệt vời, hiền hòa.   

Một hôm gần Giáng Sinh, chồng của bà hoặc người được gọi là chủ nhân của chú cừu, nói chuyện với vợ, 'Em ơi, Giáng Sinh sắp đến rồi. Chúng ta phải giết chú cừu xinh đẹp đó để làm tiệc đêm Giáng Sinh.'  Chà! Chú cừu nghe vậy và suýt bị đứng tim. 'Ô! Be he... Khổ thân tôi!' Chú làm được gì bây giờ? Chú chỉ là một chú cừu, không có những ngón tay để cầm vũ khí, dù có muốn. Chú chỉ có tâm đơn thuần, không nghĩ đến chuyện gì khác ngoài đồng cỏ tươi, thời tiết đẹp, mây trắng đẹp, cỏ xanh và nước sạch. Chú chỉ nghĩ những chuyện này thôi, bởi vì trong thế giới của loài cừu, không có những từ ngữ như là 'đánh', 'chiến', 'hận', 'giết' hay 'sát', không có những chữ như vậy trong tự điển của loài cừu. Cho nên chú cừu cố gắng không nghĩ đến chuyện này, nhưng không biết phải làm sao bây giờ. Chú quyết định bỏ trốn. Chú chưa bao giờ ra ngoài những ngọn đồi và đồng cỏ chung quanh; chưa bao giờ đi đến bất cứ đâu, nhưng chú sợ quá, nên phải bỏ chạy để giữ mạng.  

Cho nên chú tiếp tục chạy và chạy... đến khi không biết mình đang ở đâu. Bị lạc, chú đứng đó, lo lắng, bây giờ chú phải làm gì và đi đâu. Bỗng nhiên chú thấy từ sau những ngọn đồi nhỏ, xuất hiện hai cái sừng lớn, dữ tợn... lên cao dần, cao dần, càng lúc càng cao. Và rồi một chú trâu lớn xuất hiện, với cặp mắt đen lớn, sừng lớn, cái miệng lớn đang chảy nước giãi, vẫn còn nhai thức ăn từ tối hôm qua, trong lúc đang chạy. Và chú chạy về phía chú cừu! Chú cừu cảm thấy hơi sợ, nhưng chú trâu nói, 'Ồ! Mu... uu... Tôi không hại anh đâu. Mu... uu... Không, không! Tôi sẽ không hại anh. Mu...u... đừng sợ.' Cho nên chú cừu không bỏ chạy mà nói, 'Anh đang làm gì vậy, anh Trâu?' Chú trâu vừa nói, vừa thở phì phò, 'Anh có biết gì không, người nông dân từ trước đến giờ vẫn nuôi tôi bằng cỏ ngon và nước sạch để hôm nay có thể giết tôi làm tiệc Giáng Sinh. Tôi không biết phải làm gì nên bỏ chạy! Tôi chỉ chạy và chạy... Không biết tôi đã chạy bao xa rồi. Mệt quá! Tôi hy vọng được an toàn ở đây. Mu...u... Mu...u... Mu...u!' Rồi chú gần như té xỉu và thở hổn hển một lúc lâu. Chú cừu chờ cho đến khi chú trâu bình tĩnh lại và nói, 'Anh Trâu, tôi cũng ở trong cùng hoàn cảnh. Tôi cũng bỏ chạy khỏi người nuôi tôi vì họ muốn giết tôi làm tiệc đêm Giáng Sinh. Cho nên tôi nghĩ chúng ta cần phải hợp tác, tôi và anh. Chúng ta sẽ tìm chỗ nào khác ở và chăm sóc lẫn nhau. Anh nghĩ sao?' Chú trâu nói, 'Phải! Mu... u... Ý kiến hay lắm! Hãy cùng đi!' Có nhau chúng cảm thấy an toàn hơn. Cho nên hai bạn thú tiếp tục đi càng lúc càng xa. Họ không ngủ và không dám nghỉ, không dám nghỉ lâu bên giòng suối, không dám ăn nhiều cỏ trên đường. Họ chỉ ăn một lát bánh mì sandwich hay gì đó, thật nhanh và uống chút nước trái cây trên đường chạy trốn.   

Lòng tử tế, san sẻ tạo nên sự đoàn kết  

Một lúc sau, họ thấy một chú ngỗng nhỏ đang chạy đến, chú thở hổn hển và nói, 'Quác, quác, quác! Ồ! Quác, quác, quác!' Rồi chú đứng lại, gần té xỉu! Chú cừu và chú trâu phải đi lấy nước, vẩy lên mặt chú ngỗng. Khi chú ngỗng tỉnh dậy, họ hỏi, 'Anh ngỗng, có chuyện gì vậy? Có vấn đề gì?' 'Phải! Phải! Quác, quác! Tôi có vấn đề. Tôi có vấn đề lớn, rất lớn! Quác! Quác! Quác!' 'Vấn đề gì?' Chú ngỗng nói, 'Những người trước giờ vẫn nuôi tôi, họ muốn giết tôi làm tiệc đêm Giáng Sinh. Tôi không biết mình đang ở đâu hay phải làm gì bây giờ. Tôi không biết phải làm sao. Các anh giúp được tôi không? Cho tôi biết phải làm sao, vì các anh lớn hơn. Hãy bảo vệ tôi khỏi những người này!' Cho nên chú trâu và chú cừu nói, 'Ðừng lo, đừng lo! Chúng tôi sẽ lo cho bạn. Trông bạn mệt quá! Hãy đi đến giòng suối uống một chút nước, ăn một chút trái cây mà chúng tôi đã lấy từ khu rừng gần đây.' Chú trâu nói, 'Rồi sau đó bạn có thể leo lên lưng tôi, bám vào hai cái sừng. Tôi sẽ cõng bạn. Bạn không cần phải đi xa, vì bạn mệt quá rồi!'   

Chú ngỗng mừng quá! Phải! Cùng nhau, chúng ta sẽ là gì đó hay một người nào đó. Cho nên chú uống chút nước suối, ăn chút trái cây và nhảy lên lưng chú trâu. Rồi họ cùng đi. Một lúc lâu sau đó, họ lại thấy gì nữa? Một bạn thú đang hoảng hốt, cô gà! 'Póc, póc, póc, póc, póc!' Cô chạy đến, thở hổn hển, đập cánh và tông vào ba bạn thú kia, cho nên họ hỏi, 'Có chuyện gì vậy, chị gà? Chị có chuyện gì à? Chị có cần giúp đỡ gì không?' 'Có! Póc, póc, póc, póc... Tôi cần giúp đỡ rất nhiều! Tôi cần được giúp đỡ, ngay bây giờ! Những người vẫn cho tôi ăn, bây giờ họ muốn ăn thịt tôi cho tiệc Giáng Sinh. Tôi phải bỏ chạy lấy mạng. Xin giúp tôi! Cứu tôi! Póc, póc, póc, póc...'   

Rồi ba bạn thú kia một lần nữa nói, 'Ðừng lo! Ba chúng tôi cũng bị như vậy. Chị hãy nhập đoàn với chúng tôi. Nếu chị mệt quá, thì hãy nhảy lên lưng anh cừu, rồi hai chúng tôi sẽ đưa chị đi xa thoát hiểm. Chúng ta cùng đi đến chỗ nào không có loài người, không có ai muốn hại chúng ta, chỉ có hòa bình và tình thương với nhau. Ðược! Chúng ta đi!' Rồi hai bạn thú lớn cõng hai anh chị có cánh trên lưng, tất cả cùng đi.   

Sau một lúc, lại có một bạn thú chạy về phía họ. Lần này là một chú heo. 'Ủn! Ủn! Cứu tôi! Cứu tôi!' Chú heo vừa chạy vừa thở dốc, tông vào bốn bạn thú kia. Và chú lại kể cùng một câu chuyện, 'Tôi đang ăn bữa tối ngon quá. Rồi tôi nghe mấy người nuôi tôi nói rằng họ sẽ giết tôi để ăn tiệc Giáng Sinh, mừng ngày sinh của Chúa Giê Su Ki Tô nhân từ. Tôi không hiểu họ học được những gì từ Minh Sư Giê Su Ki Tô. Nhưng họ cảm tạ Ngài và muốn lấy mạng tôi để cảm tạ. Cho nên tôi phải bỏ chạy lấy mạng, bây giờ không biết mình đang đi đâu. Tôi không biết phải làm sao để bảo vệ mình thoát khỏi những người này, phải làm gì để đi thật xa thoát khỏi những người này. Tôi đang khổ quá. Làm ơn giúp tôi! Ðã lâu rồi tôi chưa có gì ăn, tôi đang kiệt sức. Nếu cứ tiếp tục như vầy, tôi sẽ chết.'   

Chú trâu cảm thấy thương hại chú heo và nói, 'Ô! Ðừng lo, sư huynh, chúng tôi cũng bị cùng một vấn đề như anh, nhưng chúng tôi có cách giải quyết hay hơn. Chúng ta cùng kết đoàn để không ai có thể tấn công chúng ta. Chúng ta đoàn kết và cùng đi với nhau thì tốt hơn, chúng ta sẽ có sức mạnh và sẽ bảo vệ lẫn nhau. Hãy tham gia với chúng tôi. Ðây! Chúng tôi còn một chút trái cây và nước cho anh. Hãy ăn uống lấy sức, rồi chúng ta sẽ đi.' Vậy là chú heo nhập đoàn với họ.   

Một lúc sau, họ lại gặp một bạn thú khác, hãy tưởng tượng là bạn thú gì? Một chú chó Trung Hoa đang chạy và sủa liên hồi 'Gâu gâu gâu!' Xém chút là chú tông vào chú trâu. Họ cản chú lại và hỏi, 'Chạy đâu vậy?' Chú chó nói, 'Ô! Tôi phải chạy trốn khỏi người chủ, vì họ sắp sửa giết tôi.' Những bạn thú khác nói, 'Tại sao họ muốn giết bạn?' 'Ồ! Họ nghĩ tôi già quá rồi, không làm được việc, nên họ muốn giết tôi ăn thịt cho tiệc Giáng Sinh.'   

Chúa tôi! Tiệc kiểu gì vậy! Cho nên cô gà nói, 'Póc, póc, póc, póc! Như vậy không được! Anh hãy nhập bọn với chúng tôi nhé! Chúng tôi đang chạy trốn con người, định tìm một nơi bình an, yên ổn để ở, để làm ngôi làng loài vật. Hãy đi với chúng tôi. Chúng ta mạnh khỏe, to lớn, cùng nhau chúng ta càng mạnh hơn. Ðừng lo! Bây giờ hãy ăn một chút thức ăn chúng tôi có ở đây, uống chút nước, rồi sẽ thấy khỏe ngay!'   

Những người bạn cùng tìm được nơi trú ẩn  

Rồi họ tiếp tục đi. Khi đến đầu làng, họ thấy một căn nhà. Một căn nhà hư hại, đổ nát, nhưng vẫn là căn nhà. Tất cả ngừng lại. Rồi chú chó nói, 'Chúng ta hãy ẩn núp, xem có ai không, trước khi tiến vào.' Chú ngỗng nói, 'Ðược! Tôi sẽ bay lên ngọn cây, xem trong nhà đó có gì, xem có người nào hay có chuyện gì, rồi chúng ta sẽ quyết định phải làm sao.'   

Tất cả cùng rút vào khu rừng phía sau và chú ngỗng bay lên ngọn cây quan sát. Ðầu tiên, chú nhìn khắp nơi xa gần, nhưng không thấy có nhà nào khác, không có ai. Rồi chú nhìn vào căn nhà trước mặt và nghe có tiếng người bên trong. Ðầu tiên, chú hơi sợ, nhưng vì chú ở trên cao và trốn sau cành lá, cho nên cũng cảm thấy có chút an toàn. Chú nhìn qua kẽ hở trên nóc nhà, thấy sáu tên trộm đang chia của đánh cắp. Có rất nhiều vàng bạc, kim cương, hồng ngọc, lục ngọc đủ loại đá quý, đồ dùng và vòng đeo cổ quý giá, ngọc trai quý giá như kho báu hoàng gia. Cho nên chú ngỗng bay xuống nói với các bạn, 'Chúng ta hãy chờ đến tối rồi sẽ vào nhà. Tôi sẽ làm thế này, bạn này làm thế kia, bạn kia làm vậy... Chúng ta dọa cho họ sợ bỏ chạy.' Cho nên các bạn thú thảo ra một kế hoạch. Chú trâu ở gần cửa trước, chú cừu ở cửa hông, chú chó ở bên kia cửa, chú ngỗng ở cửa sau, cô gà đứng phía bên kia cửa sau. Tất cả đồng tâm hiệp lực. Bỗng nhiên, họ cùng lên tiếng, cùng một lúc kêu thật lớn tiếng, nghe thật kinh dị. Những tên trộm đang chú tâm vào của đánh cắp, bỗng nhiên nghe âm thanh khủng khiếp như vậy, đều bỏ chạy! Họ chạy vào rừng. Rồi tất cả bạn thú tiến vào nhà và nói, 'Tốt quá! Ðây sẽ là nhà của chúng ta.' Nhưng chú chó nói, 'Nếu họ trở lại thì sao?' Chú ngỗng nói, 'Ðừng lo! Tôi đã có kế hoạch.' Chú liền vỗ cánh để cho đèn dầu tắt hết, khiến cho nhà tối om và nói, 'Ðược! Anh trâu, anh canh cửa trước. Anh cừu, anh gác cửa sau. Chó ở cửa bên phải. Gà ở cửa bên trái. Heo ở giữa nhà, dưới bàn.'  

Sau khi bọn trộm chạy vào rừng, họ không nghe thấy gì nữa. Không có ai đuổi theo nên họ nghĩ, 'Ô! Có lẽ bọn mình hoảng sợ vô cớ. Thử trở vào xem có ai không.' Nên họ từ từ, nhẹ nhàng và bí mật nhón chân đi vào nhà. Nhưng các bạn thú đã có kế hoạch. Khi tên đầu đảng bước vào, nhà tối om. Hắn không nghe gì cả, nhưng khi đang bước vào, thì bỗng nhiên bị chú trâu đá vào 'bàn tọa', văng từ cửa trước ra cửa sau. Rồi ở đó, chú cừu dùng đầu húc vào bụng tên trộm. Rồi khi hắn chạy qua bên phải, chú chó lấy răng tặng cho một 'dấu răng lưu niệm' vào chân. Chạy qua bên trái, bị cô gà mổ, rồi vỗ cánh gây tiếng động rất ồn ào. Các bạn thú đều giẫm chân, la, sủa và kêu lớn tiếng cùng một lúc.   

Tên đầu đảng rất sợ hãi, cố gắng chạy trốn, nhưng mỗi lần tông vào một bạn thú, hắn lại bị tặng cho một 'vật lưu niệm'. Cuối cùng, hắn bị húc tung ra cửa trước và bỏ chạy lấy mạng. Sau khi chạy vào rừng, hắn kể cho đồng bọn, 'Ồ! Chúng ta chạy là vừa! Tôi không biết có gì ở trong đó, nhưng nhà này chắc bị quỷ ám. Chạy nhanh! Bằng không họ sẽ đến hớp hồn chúng ta!' Rồi tất cả bỏ chạy, trong khi các bạn thú ở trong nhà chia sẻ gia tài.   

Sau đó, mỗi bạn thú xây một căn nhà lớn và đẹp. Dần dần, họ càng thịnh vượng, rồi xây một làng thú rất đẹp. Ngôi làng ở cạnh con suối xinh đẹp, có nhiều nước cho tất cả loài vật, có khu rừng đầy bóng mát để bảo vệ họ, có nhiều trái cây, đủ loại cây cỏ, thảo mộc để họ sinh tồn. Và họ cùng nhau sống hạnh phúc mãi mãi. Về sau, càng nhiều bạn thú nhập đoàn, và ngôi làng phát triển ngày càng lớn, lớn đến nỗi người nào tình cờ đi ngang đều bỏ chạy. Họ biết rằng không nên quấy phá làng này, vì nó đã trở thành rất mạnh.   

Thương yêu loài vật  

Đây là câu chuyện của những bạn thú thông minh, xinh đẹp và vô tội. Tôi hy vọng... Chúng ta cùng hy vọng một ngày nào đó loài vật không còn phải trốn chạy khỏi chúng ta mà có thể ở với chúng ta như bạn trong nhà, chó mèo, chim chóc, gà vịt, ngỗng và heo. Chúng ta hy vọng rằng, mọi loài thú sẽ cảm thấy an toàn khi ở gần chúng ta, sẽ cảm nhận được tình bạn và tình thương từ con người, không bao giờ phải bỏ chạy như vậy nữa. Giả sử chúng ta là chú heo; giả sử quý vị là chú trâu hay chú ngỗng, quý vị sẽ cảm thấy ra sao? Chúng ta sẽ cảm thấy bất lực giống như vậy. Họ thật sự giống như con người. Họ có linh hồn, có sự hiểu biết. Họ hiểu còn nhiều hơn chúng ta; họ hiểu được ngôn ngữ của chúng ta, còn chúng ta không hiểu được họ. Vậy ai tài giỏi hơn? Thật vậy! Quý vị biết điều này, nếu quý vị có chó, heo hay ngỗng; họ đều hiểu được.  


​Thanh Hải Vô Thượng Sư khai thị tại Trung Tâm Tây Hồ, Formosa vào ngày 22 tháng 2 năm 2007 (nguyên văn tiếng Anh)





Picture

Comments are closed.
Supreme Master Television           Contact Us
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • Master's Wonders
      • While On The Path
      • Quan Yin Method
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Jokes
      • Other Stories
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • Music & Arts >
      • Vocal by SMCH (English)
      • Vocal by SMCH (Aulacese)
      • Music & Dramas
      • Arts & Photography
  • LINKS
    • Bài Giảng Phụ Đề Âu Lạc
    • Peaceseekers - Persian
    • Supreme Master Televison
    • Eden Rules
    • News Magazine