The Peace Seekers
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • Master's Wonders
      • While On The Path
      • Quan Yin Method
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Jokes
      • Other Stories
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • Music & Arts >
      • Vocal by SMCH (English)
      • Vocal by SMCH (Aulacese)
      • Music & Dramas
      • Arts & Photography
  • LINKS
    • Bài Giảng Phụ Đề Âu Lạc
    • Peaceseekers - Persian
    • Supreme Master Televison
    • Eden Rules
    • News Magazine

The Stone Mason

1/1/2020

 
Spiritual Stories

Picture
Excerpt from a lecture by Supreme Master Ching Hai (Vegan)
Group meditation, Hsihu Center, Miaoli, Formosa
July 10, 1995 (Originally in English)


THE STONE MASON
​
Enlightenment Returns Us

To Our Natural Self


There once was a stone mason who was very diligent. Every day, he broke stones into pieces and made things with them or perhaps sold them. Even if it was extremely hot in Miaoli, he never stopped. He worked and worked continuously, using a very large, powerful hammer and broke all the stones into pieces. 
​
These stones were then used by people to pave the roads, the area where they sat in the meditation hall, and any place where small pieces of stone (gravel) were needed. This was the result of his work. 

The mason inherited this job from his great-grandfather, and then from his grandfather and then from his father. So there were many generations of stone masons in his family. He was a very diligent and strong man. Sometimes he also worked during his lunch break because he wanted to earn extra money for his family; he would work until very late in the evening then go home and sleep. That’s all.

Many of his friends and neighbors were envious of his health and his extremely free lifestyle. He seemed very much at ease and independent. However on the contrary, this man (his name meant ‘power’) didn’t feel contented about his lot, but always wished to have a nobler kind of life – richer, with more luxuries and higher living. So he wasn’t always happy.

One day, he was breaking stones, perhaps next to the Nectar River. It was morning, and the sun was rising. Suddenly, he saw a lot of dust coming toward him, like a big cloud. And then in the middle of the dust cloud appeared a big, beautiful four-horse carriage, on top of which sat a very big, fat and dignified officer of the king. He had so many bodyguards around him and so many other horses surrounding him and behind him that he looked very terrific, majestic and distinguished.

A miraculous transformation

Upon seeing this sight, the stone mason stood aghast, with mouth open and eyes wide, and felt very miserable. Deep, deep in his heart, he suddenly had a wish and said, ‘I wish I could be a great Mandarin, a great officer of the king.’ Then suddenly there came a huge, thunder-like noise from the mountain top: ‘Boom!’ Because the king of the mountain had heard the stone mason’s wish and made it come true. Next the stone mason instantly became a very big officer.

He changed into a prime minister, and everything he ever wished for came to him. He had money, a big palace, bodyguards and a great, great, great estate. And all the people respected him: Everywhere he went, people just crawled in the dirt and dared not look up. And he would spill dust over them and they remained cheerful; they dared not say anything.

The stone mason was very proud of himself. Every day he had to go around, take care of the country for the king and report to him when he came back. And every time he entered the court, he had to kneel down and prostrate himself before the king. He also had to wear official clothing, which was very thick and studded with all kinds of precious stones like diamonds and pearls. So it was a pretty heavy outfit. And in addition he had to wear a hat, which was also studded with precious stones and gold and silver, befitting his rank. Every time he had to bow down, his back ached, and he tried to keep his waist stuck together; otherwise it would break in half. So he felt very bad, but he never dared to take off his official clothes.

One day, while he was still bearing this situation for the sake of glory and wealth and the adoration that people all around him bestowed on him, the king sent him to a very faraway place to take care of some state business. And in order to get to the area, he had to go through a very great desert, which was exceedingly hot. But he couldn’t take off his clothes because of his rank.

Everywhere he went, he had to be a big minister and nothing else. It was so hot, he nearly died there. And then his hat became three times heavier than usual. He was also sweating inside, and his clothes were thus soaked and heavier than normal.

So then he thought, ‘Oh my God, being a prime minister is really, really terrible. I don’t want to be a prime minister anymore. I think I’ll just die here! I think I’d rather be a king. If I could be a king, it would be better. I wouldn’t have to go through the desert like this, and I wouldn’t have to take orders from anyone. I could do what I wanted, and would have many wives. So wow! That would be fantastic, to be king. I want to be king. I only want to be king, nothing else; I want to be a king, all right?’

A wish for the glory of kingship fulfilled

And then unexpectedly, he heard another ‘Boom!’ a very loud sound, and then the king of the mountain, his friend, the god of the mountain, made his wish come true. So the stone mason was transformed into a king who ruled a very great nation, and had great wealth and many beautiful wives. And everyone knelt before him and did everything he wished.

So he was contented for a while. But then the honeymoon was over and he had to work very late into the night because many reports from different ministers and provincial chiefs and the state governors came to him every day. And each day he had to discuss the country’s problems late into the night with many of his ministers. So then he couldn’t sleep very well at night. He worried about his job, matters of state and the urgent business related to things happening in his country that he couldn’t resolve quickly and peacefully.

With continuous problems both around and within his country, he couldn’t sleep very well, he couldn’t eat and he couldn’t enjoy all his beautiful wives. He was too miserable to even look at them. When you’re miserable, you don’t enjoy anything. So he couldn’t eat; he couldn’t even enjoy the food that he wished to have, and he couldn’t enjoy the women that he had always desired to possess. He became very miserable and only ensconced himself in his duties, worries and anxieties, and the demands of his subjects, enemies, friends and anyone who desired things from him.

​Because he was the king, the top, the only one, everyone came to him with problems, both within and without, and thus he began to feel that now his kingship was not really a blessing but a punishment. He felt very tired and worn out.

Even the sun has its dark moments

Then one day, a neighboring country invaded his nation, and because he was defeated he had to run away and hide. He had no food to eat during his fight, and he was also very tired and felt hot. With his enemies at his heels and his life at stake, he began thinking that it was terrible to be a king, absolutely terrible! It was a mistake that he had wished to become a king. And then he looked up and saw that the sun was very free and very high; no one could touch it, and it was shining and beautiful! So he said, ‘Oh, my God! To be the sun; it’s better to be a sun. I’d like to be a sun. I don’t like being a king. I’d like to be a sun.’

And so, ‘Bang!’ he was up, and found himself on top of the universe, shining his love and warmth on all things from atop the earth. He was very glad bestowing his blessings on all the beings in the world. And he felt very magnificent, happy and noble indeed because he thought he was the highest in the universe. He looked down on all beings feeling very noble and delighted.

So he closed his eyes and meditated for a while and then suddenly said, ‘How come it’s so dark? It was so dark that his wisdom eye opened and he said, ‘Oh!’ There was a big cloud in front of him, daring to cover him completely! And then he began struggling inside it and didn’t know how to get out. It was all dark, covering his wisdom eye as well. So he saw nothing and was very mad, saying, ‘I have to be a cloud. I must be a cloud! A cloud is greater than the sun. The sun is no good.’

Discontented with being a cloud and a mountain

So then, ‘Boom!’ You know what happened again! The never-satisfied man got satisfied once more. He turned into a cloud. Then for a while, he was very pleased. He rained down on the people, destroying many things, and then blessed the land by making all the flowers grow with the water from his cloud. He made everyone happy, and he was happy, too.

For a while he was very satisfied. And then suddenly, the wind came! And it reduced him to nothingness. He grew thinner and thinner, smaller and smaller, until he was like a thread, just hanging around trying to keep himself alive. And then he again got very angry. Still, he thought that he was okay, that maybe he could get together and return to being big again.

But then the wind blew him across a mountain top, and the mountain caught him, like someone catching your clothes. And he was caught there, hanging on top of the mountain, and he became irritated, saying, ‘Everything comes and goes, but the mountain always stands there; it never disappears, never gets destroyed, nothing! It’s always strong. Oh! I wish I were a mountain! I must be a mountain. A mountain is the best.’

So ‘Boom!’ That sound came back again! And you know what he turned into? A mountain! So then he was again very joyful. He had become a mountain. Not even the rain, wind, snow or sun – nothing could disturb the mountain. He sat like this [Master extends Her elbows outward in a mock show of sturdiness.] just like me. He was feeling that the mountain was very great, and stuck his nose up to the sky. He felt he was very great. Every day he looked up and felt that he was very grand. 

And then one day, he felt like someone was poking his feet with a knife or nails or something like that, and as he looked down he said, ‘Oh!’ There was a stone mason breaking the stone of his feet down there. Of course, he got crazily mad and yelled, ‘How dare you poke my feet! That hurts!’ But the mason didn’t care. He used his big hammer and very pointed chisel and just broke away the stones, one by one, and he was enjoying himself, singing and whistling at the same time. So wow! He then got even angrier and said, ‘W-a-a-h ha-ha, I must be the stone mason!’ 
Picture
After enlightenment we truly possess the ordinary mind.

This is similar to us. Sometimes people say, ‘The ordinary mind is the Buddha’s mind,’ but we don’t believe it. We don’t know what that is. And we actually don’t know until after enlightenment, and then we come back to being normal again. Then we know that everything is okay and realize that we know what the ordinary mind is. Before that, even though we have it, we don’t know. The so-called normal way that people lead their lives is not the ordinary mind. 

The real ordinary mind is one that’s peaceful and calm, that takes everything as it comes and reacts to everything as needed. There’s no desire, no wanting, no rejecting and no agitation of any kind. That’s the ordinary mind. But the way people lead their daily lives is not what’s meant by the ordinary mind.

So take care that you don’t mistake the unenlightened with the enlightened, the enlightened with the super-enlightened, and the super-enlightened with the non-enlightened state of mind.

After we become very enlightened, somehow we begin to stop talking. At first when we aren’t very enlightened, we talk a lot; we know everything. We know what ‘the Buddha’ means, as well as nirvana, samsara, karma, transmigration – everything. We know all the big words from all the religious sects. We know it all.


Then, after we become somewhat enlightened, we talk even more but our words have more essence. Our speech has a better meaning than before because we have a greater understanding of the meaning of words that we often said before but didn’t know the true meaning of.

So there are two stages of talking.

The latter stage of talk is of course more meaningful and honest because it comes from our own realization. And then after that, after the talking stage, we begin to be quiet. We don’t want to talk anymore. So of course, you wonder why I talk because you want me to talk.


Not talking doesn’t mean keeping quiet all day long. Because if a person doesn’t talk, it doesn’t mean he’s quiet. And if a person ceases all activity, it doesn’t mean she’s peaceful.

So talking or not talking is not an external thing; it’s from the inside. At that time, you talk but you know it’s not necessary to talk. You talk at the request of other people or just to be a normal person or to make others happy.

​Or you just talk because talking or not talking is the same to you. It’s not such enthusiastic talk; it’s not such impressive talk anymore, like we want to make others convert to our beliefs or anything like that. It’s very casual and very normal. So that’s it. That’s the story of the stone mason. It’s amazing isn’t it? It’s exactly like we are.
Picture

NGƯỜI THỢ NỀ

​Sự Khai Ngộ Đưa Chúng Ta
Trở Về Chân Ngã
 

Hồi xưa có một người thợ nề rất siêng năng. Mỗi ngày ông đập đá thành từng mảnh để làm đồ vật hay đem bán. Dù ở Miaoli trời rất nóng, ông cũng không bao giờ ngừng nghỉ. Ông làm việc, làm việc liên tục, dùng một cái búa rất lớn, rất mạnh để đập những miếng đá thành từng mảnh.

Rồi những viên đá này được người ta dùng để lót đường trên khu vực họ ngồi trong thiền đường và bất cứ địa điểm nào cần phải có những viên sỏi nhỏ. Ðây là kết quả công việc của ông.   

Người thợ nề thừa kế công việc này từ ông cố, truyền xuống ông nội rồi đến cha ông. Vì vậy đã có nhiều thế hệ thợ nề trong gia đình. Ông là một người rất siêng năng, mạnh khỏe. Ðôi khi ông cũng làm việc trong giờ nghỉ trưa vì muốn kiếm thêm chút tiền cho gia đình. Ông thường làm việc đến tối khuya, rồi về nhà ngủ. Chỉ vậy thôi!

Có nhiều bạn bè và láng giềng ganh tỵ về sức khỏe và cuộc sống vô cùng tự tại của ông. Ông thấy như rất thanh thản tự do. Tuy nhiên, trái ngược lại, ông này (tên ông có nghĩa là 'sức mạnh') không cảm thấy mãn nguyện về số mệnh của mình. Ông luôn ao ước có được một cuộc sống huy hoàng, giàu có, sang trọng và quyền quý hơn. Cho nên ông thường không cảm thấy hạnh phúc.

Một hôm, ông đang đập đá, có lẽ cạnh bên Suối Cam Lồ. Khi đó là buổi sáng và mặt trời đang lên cao. Bỗng nhiên, ông thấy một đám bụi bay đến, giống như một đám mây lớn. Giữa đám bụi hiện ra xe tứ mã thật lớn và xinh đẹp, trên đỉnh là một vị quan triều đình to béo ngồi rất oai vệ. Chung quanh ông có nhiều thị vệ và có rất nhiều ngựa bao quanh và đằng sau ông, khiến ông trông thật huy hoàng, uy nghi và nổi bật. 

Một thay đổi kỳ diệu
  
Người thợ nề đứng kinh hãi, miệng há hốc mắt mở lớn và cảm thấy vô cùng buồn bã. Tận đáy lòng ông bỗng nảy lời ước và nói: 'Ước gì mình trở thành một ông quan vĩ đại, một vị quan lớn trong triều đình nhà vua.' Đột nhiên có tiếng vang như sấm từ đỉnh núi, 'Bùm!' Bởi vì thần núi đã nghe được lời ước của người thợ nề và biến nó thành sự thật. Lập tức người thợ nề biến thành một vị quan lớn.

Ông trở thành thừa tướng và tất cả mọi điều ông ao ước đều đến. Ông có tiền bạc, dinh thự lớn, quân lính và một gia sản vô cùng vĩ đại. Tất cả mọi người đều kính trọng ông: Ông đi đến đâu, người ta chỉ quỳ trên đất không dám ngẩng mặt lên. Dù ông làm văng đất vào họ, họ cũng rất vui vẻ không dám nói tiếng nào.  
 
Ông rất hãnh diện. Mỗi ngày ông phải đi khắp nơi, chăm sóc quốc gia cho nhà vua và báo cáo cho nhà vua mỗi khi ông trở về. Và mỗi lần bước vào triều đình, ông phải quỳ xuống phủ phục trước hoàng thượng. Ông phải mặc y phục triều đình, rất dầy, với những hạt nút làm bằng nhiều loại đá quý như kim cương và ngọc trai. Vậy nên y phục khá nặng nề. Và ông phải đội mão, cũng đầy những hạt nút bằng đá quý và vàng bạc, tương xứng với địa vị của ông. Mỗi lần phải cúi lạy, ông cảm thấy đau lưng và phải cố gắng giữ eo cho cứng, nếu không nó sẽ gãy làm hai. Cho nên ông cảm thấy rất khó chịu nhưng không khi nào dám cởi y phục triều đình ra.   

Một hôm, trong khi ông vẫn đang chịu đựng hoàn cảnh này để đổi lấy sự vinh hoa phú quý và kính trọng của những người chung quanh, nhà vua gửi ông đến một miền xa xôi để lo vài chuyện quốc sự. Ðể đi đến nơi này, ông phải băng ngang một sa mạc rộng mênh mông và nóng kinh khủng. Nhưng ông không thể cởi y phục ra vì địa vị của mình.

Ði đến đâu ông cũng phải là ngài thừa tướng quan trọng chứ không là gì khác. Trời nóng đến gần chết tại đó. Rồi cái mão trở thành ba lần nặng hơn bình thường. Bên trong ông đổ mồ hôi, y phục ướt mèm và nặng hơn bình thường.

Cho nên ông nghĩ: 'Trời ơi! Làm thừa tướng thật là kinh khủng. Ta không muốn làm thừa tướng nữa. Có lẽ ta sẽ chết tại đây! Ta nghĩ làm vua tốt hơn. Nếu ta được làm vua thì hay biết mấy. Ta sẽ không phải đi qua sa mạc như thế này và không phải tuân lệnh bất cứ ai. Ta có thể làm bất cứ điều gì mình muốn và sẽ có rất nhiều cung tần mỹ nữ. Chà! Làm vua thật tuyệt. Ta muốn làm vua. Ta chỉ muốn làm vua, không điều gì khác. Ta muốn làm vua, được không?'
  
Toại nguyện ước vọng làm vua vinh hiển 

Bỗng nhiên nổi lên một tiếng 'Bùm!' nữa thật lớn, rồi Sơn Vương, bạn của ông, vị thần núi, đã biến điều ước của ông thành sự thật. Ông thợ nề biến thành vị vua cai trị một quốc gia thật lớn, có tài sản vĩ đại và rất nhiều vợ đẹp. Mọi người quỳ trước mặt ngài và làm tất cả mọi điều ngài muốn.

Nên ông rất hài lòng trong một thời gian. Nhưng rồi tuần trăng mật trôi qua và ông phải làm việc. Ông phải làm việc đến khuya, vì có rất nhiều việc bẩm báo từ nhiều quan thần khác nhau, quan lớn quan nhỏ đến gặp ông mỗi ngày. Hàng ngày ông phải bàn chuyện quốc sự với các quan cho đến khuya. Cho nên ban đêm ông ngủ không ngon giấc. Ông lo về công việc, chuyện quốc gia đại sự và những vấn đề khẩn cấp xảy ra trong vương quốc mà ông không thể giải quyết một cách nhanh chóng và hòa bình được.  

Với những vấn đề liên tục xảy ra bên trong và bên ngoài vương quốc, ông ăn không ngon, ngủ không yên và không tận hưởng được tất cả các cô vợ đẹp. Ông khổ quá, đến độ thậm chí cũng không muốn nhìn ngắm họ. Khi quý vị khổ cực, quý vị không hưởng thụ được gì cả. Vì vậy ông không ăn được, thậm chí không hưởng được những thức ăn mà ông từng thèm muốn và không tận hưởng được những phụ nữ mà ông vẫn từng ao ước. Ông trở nên rất khổ cực và chỉ chôn vùi trong bổn phận, sự lo lắng, hồi hộp và đòi hỏi của dân chúng, kẻ thù, bạn bè và bất cứ những ai muốn điều gì từ nơi ông.

Bởi vì ông là hoàng đế, là đỉnh cao, là duy nhất, tất cả mọi người đều đem những vấn đề của họ đến cho ông giải quyết, bên trong và bên ngoài, vì vậy giờ đây ông bắt đầu cảm thấy ngai vàng không thật sự là ân sủng mà là sự trừng phạt. Ông cảm thấy thật mệt mỏi, kiệt quệ.  
 
Ngay cả mặt trời cũng có những lúc âm u 
      
Rồi một hôm, một quốc gia lân cận đến xâm chiếm nước ông, và vì thua trận, ông phải chạy trốn. Ông không có thức ăn trong khi trốn chạy và cũng rất mệt và nóng. Với kẻ thù bén gót và mạng sống lâm nguy, ông bắt đầu nghĩ làm vua thật kinh khủng, thật là khủng khiếp! Việc ông ước được làm vua quả là một lỗi lầm. Rồi ông nhìn lên và thấy rằng mặt trời thật tự do và cao cả; không ai chạm đến được, nó chiếu sáng thật đẹp! Nên ông nói: 'Ô, trời ơi! Làm mặt trời. Làm mặt trời hay hơn. Ta muốn làm mặt trời. Ta không muốn làm vua. Ta muốn làm mặt trời.'

Và rồi 'Bùm!' ông bay lên và thấy mình ở trên đỉnh vũ trụ, tỏa rạng tình thương và hơi ấm cho tất cả vạn vật từ đỉnh cao thế giới. Ông vui mừng ban ơn cho tất cả mọi chúng sinh trên thế giới. Và ông cảm thấy thật vĩ đại, hạnh phúc và thật sự cao quý, bởi vì ông nghĩ mình là tối cao trong vũ trụ. Ông nhìn xuống vạn vật, cảm thấy thật cao quý và vui sướng.

​Thế là ông nhắm mắt thiền một lúc, rồi bỗng nhiên nói: 'Tại sao lại tối vậy?' Trời thật tối khiến mắt huệ ông mở ra. 'Chà!' Có một đám mây lớn trước mặt ông, nó dám che hết cả người ông! Rồi ông bắt đầu phấn đấu bên trong, không biết làm cách nào để thoát ra. Thật là u ám, che cả mắt huệ của ông. Nên ông không thấy được gì và rất giận dữ nói rằng: 'Ta phải làm mây. Ta phải làm mây! Mây vĩ đại hơn mặt trời. Mặt trời không có gì hay!'  
 
Không mãn nguyện làm mây và núi  

Rồi 'Bùm!' Quý vị biết chuyện gì lại xảy ra. Người đàn ông không bao giờ mãn nguyện lại được toại nguyện. Ông biến thành đám mây.

Trong một thời gian, ông rất sung sướng. Ông làm mưa xuống nhân gian, ông tàn phá nhiều thứ và rồi gia trì cho đất đai bằng cách khiến cho tất cả mọi bông hoa nở rộ bằng nước từ mây của ông. Ông làm cho mọi người hạnh phúc và ông cũng hạnh phúc.

Ông rất mãn nguyện trong một thời gian. Và rồi đột nhiên gió thổi đến! Và nó biến ông thành số không. Ông trở nên mỏng manh hơn và mỏng manh hơn, cho đến khi chỉ còn như sợi chỉ, chỉ cố giữ mạng sống của mình. Và ông trở nên giận dữ. Dù vậy, ông vẫn nghĩ rằng mình tốt đẹp, ông có thể trở lại vĩ đại như xưa.

Nhưng rồi gió thổi ông qua một đỉnh núi và ngọn núi chụp ông, như thể có ai nắm áo quý vị. Ông bị giữ lại ở đó, treo trên đỉnh núi, và rất bực tức, ông nói: 'Tất cả mọi thứ đến rồi đi, nhưng ngọn núi luôn sừng sững tại đó; nó không bao giờ biến mất, không bao giờ bị tàn phá, không sao cả! Nó luôn luôn hùng vĩ. Ô! Ước gì ta là núi. Ta phải làm núi. Làm núi là hay nhất!'

Cho nên 'Bùm!' Tiếng này lại nổi lên! Và quý vị biết ông trở thành gì không? Một ngọn núi! Rồi ông rất vui sướng. Ông đã biến thành núi. Ngay cả mưa, gió, tuyết hay mặt trời, ồ, không thứ gì có thể làm phiền được núi. Ông ngồi như thế này [Sư Phụ dương hai khuỷu tay làm ra bộ rất vững chãi.] giống y như tôi vậy. Ông cảm thấy làm núi thật vĩ đại và nở mũi lên đến trời. Ông cảm thấy mình rất vĩ đại. Mỗi ngày ông nhìn lên và cảm thấy mình thật đồ sộ.

​Và rồi một hôm ông cảm thấy như có ai đang đâm vào chân mình bằng một con dao hay cây đinh hay thứ gì tương tự như vậy, và khi nhìn xuống, ông nói: 'Ô!' Phía dưới có một người thợ nề đang đập đá ở chân ông ra. Dĩ nhiên là ông giận như điên và la lên: 'Sao anh dám đâm vào chân ta! Ðau quá!' Nhưng người thợ nề không cần biết. Anh ấy dùng cây búa lớn và cái đục nhọn để đập đá vỡ ra, từng miếng một và anh rất vui vẻ, vừa làm việc vừa ca hát, huýt sáo. Cho nên, chà! Ông rất giận dữ và nói, 'Cha...a...a!... Ta phải làm thợ nề!' 
Picture
Câu chuyện này tương tự như chúng ta. Nhiều lúc người ta nói: 'Tâm bình thường là tâm Phật' nhưng chúng ta không tin. Chúng ta không biết đó là gì.

Và chúng ta không thật sự biết cho đến sau khi khai ngộ, rồi chúng ta trở lại bình thường. Rồi chúng ta biết rằng tất cả mọi chuyện đều tốt đẹp và nhận ra rằng chúng ta biết tâm bình thường là gì. Trước đó, dù chúng ta có nó, chúng ta cũng không biết.


Cái gọi là bình thường mà mọi người sống cuộc đời của họ không phải là tâm bình thường.

Tâm bình thường thật sự có nghĩa là tâm an bình và yên tịnh, chấp nhận mọi việc xảy đến và phản ứng với mọi việc khi cần thiết. Không ao ước, không ham muốn, không chối bỏ và không kích động qua bất cứ hình thức nào. Ðó là tâm bình thường. ​
Nhưng cách mà người ta sống cuộc đời tầm thường của họ không phải là ý nghĩa của tâm bình thường. 

Cho nên hãy thận trọng, đừng hiểu lầm tâm vô minh với tâm khai ngộ, tâm khai ngộ với tâm đại khai ngộ và tâm đại khai ngộ với tâm không khai ngộ.


Sau khi rất khai ngộ, tự nhiên chúng ta bắt đầu không nói nữa. Lúc ban đầu khi chưa mấy khai ngộ, chúng ta nói rất nhiều; chúng ta biết tất cả mọi chuyện. Chúng ta biết 'Phật' có nghĩa là gì và Niết bàn, luân hồi, nghiệp chướng, đầu thai... tất cả mọi thứ. Chúng ta biết tất cả ngôn từ lớn từ tất cả mọi tôn giáo. Chúng ta biết hết.  

Rồi sau khi trở nên khai ngộ một chút, chúng ta nói càng nhiều hơn, nhưng có phẩm chất hơn. Lời nói của chúng ta có ý nghĩa hơn trước, bởi vì chúng ta hiểu rõ hơn ý nghĩa của ngôn từ mà trước kia chúng ta hay nói nhưng không hiểu được chân nghĩa.


Cho nên có hai giai đoạn nói chuyện.

Giai đoạn nói chuyện sau dĩ nhiên là có ý nghĩa hơn và chân thật hơn, bởi vì nó đến từ sự hiểu biết của chính mình. Và rồi sau đó, sau giai đoạn hay nói, chúng ta bắt đầu im lặng. Chúng ta không muốn nói nữa. Cho nên dĩ nhiên quý vị thắc mắc là tại sao tôi nói. Ồ bởi vì quý vị muốn tôi nói.


Không nói không có nghĩa là im lặng suốt ngày. Bởi vì nếu một người không nói, không có nghĩa là họ im lặng. Và nếu một người chấm dứt tất cả mọi hoạt động, không có nghĩa là cô ấy tâm thanh tịnh.

Cho nên nói hay không nói, không phải ở bên ngoài mà là từ bên trong. Khi đó quý vị nói, nhưng biết rằng không cần phải nói. Quý vị nói vì có người yêu cầu hoặc chỉ để làm một người bình thường hay để làm người khác vui.

​Hoặc là quý vị chỉ nói bởi vì đối với quý vị, nói hay không cũng vậy thôi. Không phải là nói một cách hăng hái; không phải là nói một cách hùng biện nữa, như thể chúng ta muốn người khác chuyển đổi theo niềm tin của chúng ta hay tương tự như vậy. Chỉ rất nhẹ nhàng và bình thường. Cho nên là như vậy. Ðó là câu chuyện của người thợ nề. Thật hay phải không? Giống y như chúng ta.

Comments are closed.
Supreme Master Television           Contact Us
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • Master's Wonders
      • While On The Path
      • Quan Yin Method
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Jokes
      • Other Stories
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • Music & Arts >
      • Vocal by SMCH (English)
      • Vocal by SMCH (Aulacese)
      • Music & Dramas
      • Arts & Photography
  • LINKS
    • Bài Giảng Phụ Đề Âu Lạc
    • Peaceseekers - Persian
    • Supreme Master Televison
    • Eden Rules
    • News Magazine