The Peace Seekers
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • Master's Wonders
      • While On The Path
      • Quan Yin Method
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Jokes
      • Other Stories
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • The Path
    • Music & Arts >
      • Vocal by SMCH (English)
      • Vocal by SMCH (Aulacese)
      • Poetry
      • Music & Dramas
      • Arts & Photography
  • LINKS
    • Bài Giảng Phụ Đề Âu Lạc
    • Peaceseekers - Persian
    • Supreme Master Televison
    • Eden Rules
    • News Magazine

The Roc & The Bird

2/14/2017

 
Spiritual Stories

Picture

​Once upon a time, there was a little bird.


​One day, it was trapped and confined in a cage, which was pretty and spacious.

The cage was so sophisticated that it was hardly visible to the bird, which tried to fly out but bumped around in it and got hurt instead, until it finally came down with an illness.

The one who caught it, loving it so much, offered it the best food and water he could.

Initially it ignored these things. Later as it got more used to the environment, it began to drink or eat when it was thirsty or hungry.

As it missed the freedom it used to have, it still flapped around in the cage in an attempt to escape. It tried but failed every day.

The master then gave it more things, and visited it more often. He did a lot for its entertainment. He tried to caress it too, but it wouldn't let him unless it was too tired to resist. If it wasn't tired, it would dodged him for sure.

Across the valley lived a roc (gigantic bird of Eastern tales) which had practiced for millions of eons and reached a high spiritual level.

Some animals can practice. Have you heard of that?

Human beings don't practice (Master laughs), but the animals do. You can tell from Shakyamuni Buddha's stories. In His previous incarnations as the king of the deer, peacocks, birds or lions, He had been pursuing spiritual practice all the time.

Now this roc was a spiritual practitioner too.

It had practiced for eons upon eons, or maybe billions of years, and it had great magical power -- very great power. It live without food or water. It could become invisible and enlarge or shrink as it wished.

​As it was very big, it had to climb up to the top of the mountain whenever it wished to fly, and then one or two flaps of its wings would take it as far as millions of miles away.

The roc practiced every day, and heard the painful sobs of the bird. 

As the former was bestowed with all kinds of magical powers, ranging from telepathy to celestial vision and celestial hearing, it looked out from its celestial eye and saw a little bird flapping around in agony, its body injured all over, its wings ragged, and its feathers fallen off.

The roc then listened with its celestial ears. 

Wow! Only to hear the heartbreaking cries of the bird. I don't know if they would break a human heart as well. Probably not, otherwise its owner would have set the bird free. 

Anyway, the cries broke the roc's heart. 

By telepathy, the roc perceived the bird's yearning for liberation, which was so strong as if to explode the roc's head. 

​As the roc could not bare such a painful, longing and ailing heart, it used magical power.
Picture


One night, as the bird was asleep, the roc finally shrank itself to exactly the size of the bird.

Well, it could enlarge or shrink as it wished, but only when it was alone. It wouldn't let other beings see it perform the magic, so it used its magic only when no one was around -- could not make it public.

Anyway, it shrank itself, flew into the cage and slept beside the bird.

As the bird woke up, the roc introduced itself by saying,

​"Hello, I'm your friend. Last night I came in here of my own will. At the sight of you suffering, I couldn't help coming here to console you. Just take it easy. Don't flutter your wings in the cage, or else you will get hurt and break your wings. Then if you're to be free again, you won't be able to fly as you did before."

The bird scowled, "Nonsense. I used to fly thousands and even millions of miles, but now you're telling me I shouldn't fly?"

The roc said, "You could fly before, but now you can't. You only bump into the cage, hurt yourself, and weaken your body."

The bird didn't listen.

It stood up and flapped its wings. It fluttered and pecked around in the cage until it fell and lay flat with a bleeding beak and broken wings.

The roc then healed the bird with its saliva and wings. It massaged and fanned the bird until it was cool, and applied its saliva on the wounds of the bird.

A few days later, the bird got better and tried to fly again. As expected, it got hurt again. 

The bird was so badly injured that its saliva was not nourishing enough. So it went back to its shape as a huge roc, and set out for mountains millions of miles away, like the Himalayas, to get a most precious herb.

It chewed the herb into tiny pieces, mixed it with its own saliva and hid the mixture under its wings. It shrank itself, came back into the cage and fed the mixture to the bird, which got much better and a little more enlightened, realizing that it shouldn't fly in the cage.

The bird no longer tried to flap around or struggle in the cage, but only when the roc was there comforting it, reasoning with it or singing to it.

When the roc was away, the bird would again attempt to take flight and ended up getting hurt.

Therefore, the roc had to shrink itself every day.

Besides, the roc couldn't go out of the cage, because if it had to be with the bird at all.

The roc had to act the way of the bird, so that the bird would not get suspicious. It had to eat and drink the same things as the bird did.

​
The roc would sometimes tell the bird, "I'm not an ordinary bird. I shrank to what I am just to keep you company and make you feel better, but I can get out and back in again any moment I want. I'm a huge roc, able to travel thousands of miles with only one flap of my wings. I can fly higher than the clouds if I want to."

Well, sometimes the bird believed the roc, thinking that this loving friend would not lie to it.

Sometimes the bird got suspicious, because it, having stayed in the cage for a long time, could hardly imagine such a creature that could fly so far and high -- even higher than the clouds -- shrink and enlarge as it wished, and get into and out of the cage at any time.

After all, it had never seen the roc getting out of the cage. (Master laughs) Since the roc only slipped out when the bird was asleep, the bird never knew it.


The bird became suspicious that the roc might want to take advantage of it. (Master laughs)

Perhaps the bird coveted its food and water that its master had brought it. It told the roc in suspicion,

​"Don't be too boastful. You are just like any other bird. Probably you were starving outside, you saw my delicious food, so you came in here for a bite. I don't see any difference between you and me. You can't fly away either. Both of us are confined in the cage. Why did you say you could fly thousands of miles with a flap of your wings? You had better keep your mouth shut."


The roc replied, "I wouldn't lie to you. Believe it or not, it's up to you. I came here for you, to comfort you, to keep you from further injury, and to protect you from getting into a worse condition. 

​That's why I came here, to share your joy and sorrow. I ate the terrible, stiff, lifeless food and drank the lousy, rotten, polluted water with you while I could have used the pure nectar dew and taken pearls for food. In the mountains where I come from, I didn't eat these uninteresting things."


But it was only too natural that the bird didn't understand, because it only saw the roc hang around, eating and drinking as it did, unable to fly out. 

​How could it have imagined that the roc actually flew out for a cruise around the world while it was asleep, and then came back again to keep it company?

Picture
One day, the master, having two birds right now, was very happy.

He thought he should get them a bigger cage to give them more comfort and convenience. He made a more beautiful, sturdy but more visible one and planned to move them there.

But before he had time to move them into the new cage, he had to take a trip somewhere on business.


He told his son, "I'm taking a trip on business and will not be here for a couple of days. You move the two birds to the new cage and prepare fresh water and food for them.

I have painted the outside of the cage and planned to move the birds when the paint dries. But now something urgent has come up. I need to go right now. I can't wait until the paint dries, but I don't want the birds to wait until I come back either; they would have to suffer the inconvenience of the small cage for a few more days. So move them to the large one as soon as possible."


The son replied, "Okay."

The paint dried in three days.

So three days later, the son planned to move the birds during the day. But he went out for a picnic with his girlfriend (Master laughs) and didn't come back until nearly midnight. After he got home, he wasted no time in moving the birds, for his father would return the next day. If his father should see the birds still in the old cage, he would be harshly scolded.


But when he was about to move them, strangely enough, there was only one bird.

The other one must have got out. Where had it gone? The cage was almost empty. There was hardly any corner to hide in. Unable to find the bird, he began to panic.

And the bird -- I mean the real one, the small bird, not the roc -- was confused too, because it woke up and found only itself. "He was sleeping beside me, but now he is gone. Where is he?"


Only now did it realize that it was all alone. It began to panic and struggle. Meanwhile, it saw a person reaching his hand into the cage to grab it. It didn't know he was trying to move it to a larger cage, so it struggled even harder, bumping itself everywhere in the cage.

What a terrible sight!

Its wings were virtually broken. The man struggled to catch it but it struggled to run away from him. Both of them struggled there for a very long time.


At this moment, the roc came back from afar.

At the sight of the situation, it became hesitant, wondering if it should go inside. If it didn't, the little bird would be in danger. If it did, it would be seen using its magical power and then it would end up in danger too. If it should be caught, it could no longer perform its magic. Once it was tied up, it could never get out.

It hesitated for quite a long time until it couldn't help it anymore, because it saw the bird struggling desperately and bleeding all over with its wings broken.

The roc flew right in.


Meanwhile, the bird was calling the roc's name, because the roc had told it before, "If you have any problem, just think of me, and I will be here to help you. I will be by your side if you think of me. This way, you won't be alone or afraid."

Therefore at that time, the bird kept calling the roc's name. The roc couldn't stand it, so it went right into the cage.

The bird, seeing its friend, was very happy.

The person was also very happy to see the second bird come back. (Master laughs)


The person then tied up the roc's legs. He tied up the two birds and waited for his father. If he didn't do so, the roc would fly away again, and he would be in trouble. (Master laughs)

The bird asked the roc, "Where have you been? Where have you been hiding? Are you keeping something from me?"

The roc replied, "I saw you were sound asleep, so I went out for a cruise. It's so small in here. I needed to go out for a break."

The bird snarled, "You can't go out as you wish, you are tied up now, just like me. You are confined to the cage and your legs are bound together. If you can really get out any time, show me! If you can still fly, show me!"


Because the bird had been caged for too long, it was very much bothered and a little violent in its attitude.
Picture
Picture
If we are confined to a house for too long, we will become upset too.

Those who have been deprived of their freedom are usually very upset and snappy (Master laughs), because they are very unhappy.

So all day long, the roc was busy comforting, saving, helping, and healing the bird, whereas the bird kept pecking the roc with its beak and fierce tone of speaking.

But the roc put up with all this.

It understood that the bird had no magic or power and couldn't possibly know how great it was, so it remained silent.


While it was bound together with the bird, it was very tolerant and kept healing the bird with its saliva.

The bird was deeply touched after what the roc had done, so it offered the roc the delicious food that it had incidentally caught sight of. The roc smiled but didn't take it.


The bird had no idea why it suddenly had such good food today. It had never seen things like this before. In fact, the delicacies were brought back from the Himalayas by the roc, but the bird didn't know this.

It thought the food was its own, and then offered it to the roc. (Master and audience laugh)

The roc was fairly touched and delighted, and it gladly took the food. Then both of them were very happy, waiting for their master to return.


After the master came back, he would surely set the roc free. He would loosen their ties. After that, the roc would be free to go around again and take back more good food for the bird.

It would give the bird more training and win its confidence, little by little, as the bird had not trusted the roc very much yet.

Because of the disbelief, the bird had not been very interested in whatever the roc was trying to teach. Even if the bird did listen, it listened to only half of it.

However, the roc waited patiently.


When the bird believed in it completely, it would teach the bird its magic, and then the two of them would fly away together. Let's hope that some day they will make it. That's all. (Laughter and applause)

You feel very touched after hearing this story, don't you? (Audience: Yes) Touched by the hearts of the birds.

I don't know if human's hearts would feel touched or not? (Laughter) Do you feel touched? (Audience: Yes) Why?

Are human beings the same as birds? 

Which part is the same? Not enlightened! (Laughter)


​
--Spoken By Supreme Master Ching Hai,
​Yang-Min Mountain, Taipei, Formosa
October 10, 1990 (Originally In Chinese)​​​


Picture

​ĐẠI BÀNG VÀ CHÚ CHIM NHỎ
​


​

Ngày xửa ngày xưa, có một chú chim nhỏ bị người ta bắt nhốt trong một cái lồng, rất đẹp và khá rộng.

Cái lồng vi tế đến nỗi chú chim không nhìn thấy, nên đã cố bay ra, nhưng đụng vào xung quanh lồng và bị chảy máu, cuối cùng chú ngã xuống vì bị thương.

Chủ nhân của chú chim rất thương chú, mỗi ngày cho chú ăn những thức ăn ngon nhất và nước uống.

Lúc đầu, chú chim không ngó ngàng đến những thứ này. Sau đó, khi quen dần với hoàn cảnh, chú bắt đầu ăn uống khi đói hoặc khát.

Vì còn nhớ sự tự do mà chú đã quen trước kia, nên chú vẫn bay quanh chiếc lồng tìm cách thoát ra ngoài. Ngày nào cũng thử và ngày nào chú cũng thất bại.

Rồi chủ nhân của chú chim nhỏ đem đến nhiều thứ và thăm chú thường xuyên hơn. Ông đã làm nhiều việc để cho chú vui. Ông còn vuốt ve chú, nhưng chú cũng lảng tránh trừ khi chống chọi quá mệt mỏi. Nếu không mệt mỏi, chắc chắn chú sẽ mổ lại ông.

Bên kia thung lũng có một chú chim đại bàng đã tu luyện có lẽ hàng trăm ngàn năm và đã đạt đến một đẳng cấp rất cao.

Một vài loài vật có thể tu hành được. Quý vị có nghe qua bao giờ chưa?

Con người thì không tu, nhưng loài vật thì có. Quý vị nghe những câu chuyện của Đức Phật Thích Ca Mâu Ni thì biết. Tiền kiếp của Ngài đã từng là Lộc Vương, Khổng Tước Vương, Điểu Vương, Sư Tử Vương, đời đời kiếp kiếp tu hành.
 
Chú chim đại bàng này đã từng tu hành.

Chú đã tu rất nhiều kiếp, trăm ngàn vạn ức kiếp, chú có thần thông quảng đại, lực lượng rất lớn, chú không cần ăn, không cần uống, lại có thể tàng hình, chú có thể biến lớn, biến nhỏ bất cứ lúc nào.

Chú chim đại bàng này rất lớn, khổng lồ, mỗi lần bay là phải bay đến đỉnh núi, cánh của chú vỗ một cái là có thể bay đến hàng ngàn hàng vạn dặm.

Chú chim đại bàng này hàng ngày tu hành và nghe được tiếng thổn thức của chú chim nhỏ. Đại bàng đã tu được đủ loại thần thông, từ tha tâm thông đến thiên nhãn thông và thiên nhĩ thông, đại bàng dùng thiên nhãn thông nhìn ra và thấy chú chim nhỏ đang đập cánh bay quanh trong thống khổ, toàn thân chú bị thương, cánh bị gẫy và lông thì tả tơi.

Rồi đại bàng dùng thiên nhĩ thông để nghe.

Ồ! Chỉ nghe tiếng khóc bi ai của chú chim. Tôi không biết tiếng khóc có làm lòng người tan nát không? Có lẽ không, nên người chủ mới không thả chú ra.

Nhưng chim đại bàng thì rất đau lòng.

Qua thiên nhĩ thông, đại bàng biết chú chim nhỏ đang kêu gào được tự do, tiếng kêu lớn đến nỗi gần bể đầu chim đại bàng. Đại bàng không chịu nổi sự thương đau, khát khao và khổ sở như vậy, chú đã thi triển thần thông.

Picture
Picture
Một đêm, khi chú chim nhỏ đi ngủ, đại bàng dùng thần thông thu nhỏ thân mình lại bằng chú chim nhỏ.

Chú có thể lớn rộng hay thu nhỏ lại như ý muốn, nhưng chỉ khi một mình chú. Không để ai nhìn thấy chú thi triển thần thông, cho nên chỉ được dùng thần thông khi không có người nào khác thấy và không được dùng nơi công cộng.

Chú thu nhỏ lại và bay vào trong chuồng ngủ cạnh chú chim nhỏ.


Sáng hôm sau khi chim nhỏ thức dậy, chim đại bàng tự giới thiệu mình rằng:

"Tôi là bạn của anh, tối hôm qua tôi tự bay vào đây! Trông thấy anh khổ quá, tôi đến an ủi anh! Lúc đang ở trong lồng, tốt nhất là đừng có bay, nếu không anh sẽ tự làm mình bị thương, cánh sẽ bị gãy. Lúc được tự do sẽ không còn bay được như xưa nữa!"


Chú chim la lại rằng, 'Anh nói bậy! Trước kia tôi bay cả hàng ngàn dặm cũng không hề gì mà bây giờ anh bảo tôi không nên bay?'

Đại bàng trả lời:  "Trước đây anh có thể bay, bây giờ ở trong lồng, nếu bay thì sẽ đụng chỗ này chỗ kia sẽ làm đau mình và suy yếu thân thể."

Chú chim nhỏ không nghe, đứng lên vỗ cánh bay. Bay lung tung và mổ quanh lồng cho đến khi chú ngã xuống nằm bất động với đôi cánh gãy và chảy máu.

Đại bàng dùng nước miếng và cánh của chú để chữa trị cho chú chim nhỏ. Chú xoa bóp, quạt mát và dùng nước miếng của chú đắp vào chỗ bị thương, chăm sóc cho chú chim nhỏ.

 
Vài ngày sau, chú chim nhỏ bình phục và lại thử bay nữa, nhưng rồi bị thương trở lại. Vì chú chim nhỏ bị thương nhiều quá, nước miếng của đại bàng không đủ để nuôi dưỡng.

Vì thế đại bàng phải phục hồi hình dáng để bay về núi cách đó hàng vạn dặm, như qua Hy Mã Lạp Sơn, để mang về những thứ dược thảo quý, dùng miệng nhai nát, rồi trộn với nước miếng của chú. Sau đó đặt lên trên cánh của chú và bay trở về, biến lại thành nhỏ và chui vào lồng để mớm cho chim nhỏ.

Chim nhỏ ăn xong thấy đỡ hơn và khai ngộ thêm chút ít, đã nhận thức được là không nên bay trong lồng.


Chú không còn bay lung tung xung quanh và vùng vẫy trong lồng nữa, nhưng chỉ khi nào có đại bàng bên cạnh an ủi, hát hay giảng đạo lý cho chú nghe.

Nhưng khi đại bàng không có ở đó, chú lại bay qua bay lại để rồi cuối cùng lại bị thương.

Cho nên, mỗi ngày chim đại bàng phải thu nhỏ vào trong lồng với chú, không thể ra ngoài, bởi vì khi thu mình nhỏ lại, chú phải sống với chim nhỏ mỗi ngày. .

Chim đại bàng phải hành động như chim nhỏ để không bị nghi ngờ. Chú cũng phải ăn và uống cùng một thứ với chim nhỏ.


Thỉnh thoảng, đại bàng có nói với chim con rằng:

"Tôi không phải là chim nhỏ bình thường, tôi đã thu nhỏ lại như vầy để sống với anh và khiến cho anh dễ chịu hơn, nhưng tôi có thể ra ngoài và trở lại hình dáng cũ bất cứ lúc nào tôi muốn. Tôi là một chim đại bàng vĩ đại, có thể ngao du hàng ngàn dặm trong một cái vỗ cánh. Tôi có thể bay cao hơn mây nếu tôi muốn."


Ồ, đôi khi chim nhỏ cũng tin lời đại bàng, nghĩ rằng người bạn tốt này không nói dối nó.

Đôi khi chú chim con này cũng hoài nghi, vì chú đã sống trong lồng này lâu rồi, không sao tưởng tượng được rằng có một sinh vật có thể bay xa và cao hơn cả mây.

Dù sao, chú chưa hề thấy chim đại bàng bay ra ngoài. Vì đại bàng chỉ chờ lúc chim nhỏ ngủ mới bay ra, cho nên chim nhỏ không bao giờ biết được.

 
Chim nhỏ còn hoài nghi đại bàng muốn lợi dụng chú điều gì!

​Có lẽ đại bàng lại muốn ăn và uống những thức ăn ngon nước ngọt mà chủ nhân chim nhỏ mang đến chăng?

Chim nhỏ nói với đại bàng một cách hoài nghi:

"Đừng nói những chuyện hoang đường như thế, anh chỉ là một chim nhỏ bình thường mà thôi! Có lẽ anh ở bên đó đói quá, thấy tôi ở đây, có thức ăn ngon nên mới bay vào để ăn. Tôi không thấy giữa chúng ta có gì khác biệt. Anh cũng không bay được ra ngoài. Hai chúng ta cùng bị giam ở trong lồng cả. Tại sao anh nói là có thể bay hàng ngàn dặm chỉ với một cái vỗ cánh? Tốt hơn là anh nên ngậm miệng lại." 

Chim đại bàng nói:  

​"Tôi không gạt anh đâu, nhưng tin hay không là chuyện của anh. Tôi vì anh mà đến, để an ủi anh, để bảo vệ anh không rơi vào tình trạng tệ hại. 

​Thế nên tôi đến đây để chia sẻ vui buồn. Tôi đã ăn  những thức ăn cứng ngắc, những thực phẩm vô sinh và uống thứ nước nhạt nhẽo và hư hoại với anh trong khi tôi có thể uống nước cam lồ và ăn những thứ trân châu. Nơi tôi ở trên núi, tôi không phải ăn những thứ này."


Chim nhỏ đương nhiên không biết vì hàng ngày chú nhìn thấy chim đại bàng lượn qua lượn lại, ăn uống cũng như chú vậy, lại không thể bay ra.

​Chú đâu biết rằng lúc chú ngủ, chim đại bàng mới bay ra ngoài đi vòng quanh thế giới, rồi sau đó lại trở về đồng cam cộng khổ với chú.​

Picture
Một ngày, người chủ, bây giờ có hai chú chim, nên rất vui mừng, nghĩ rằng cần phải làm một cái lồng lớn hơn để cho hai chú chim ở chung với nhau thì tốt hơn.

Ông làm chiếc lồng đẹp hơn, kiên cố hơn, đẹp đẽ hơn và muốn đem hai chú chim này qua chiếc lồng mới.

​Sau khi làm lồng xong, người chủ chưa kịp dời hai chú chim qua thì có việc phải đi.


Ông nói với con trai của ông rằng: 'Cha có việc phải đi buôn bán, mấy ngày sau mới về, con ở nhà mang hai chú chim qua, nhưng phải cho họ ăn và uống những thức ăn tinh khiết.

​Cha có sơn bên ngoài lồng và định đem họ qua khi sơn đã khô. Nhưng cha có việc cần phải đi ngay bây giờ. Cha không thể đợi đến khi lớp sơn bên ngoài khô rồi mới có thể dời họ qua. Cha cũng không muốn đợi đến khi cha về mới dời họ. Chiếc lồng đó nhỏ quá, họ ở thêm ngày nào thì khổ ngày đó. Hãy cho họ vào một chiếc lồng lớn hơn, sớm chừng nào hay chừng đó!'

Người con nói: 'Dạ được!' 


Lớp sơn đã khô sau ba ngày.

Cho nên, ba ngày sau cậu con trai định đem hai chú chim qua vào ban ngày. Nhưng ngày đó cậu bận đi chơi với bạn gái đến nửa đêm mới về, cậu nghĩ rằng ngày mai cha về rồi, nếu thấy chưa dời hai chú chim qua thì sẽ bị la, cho nên cậu vội vã đem hai chú chim qua chiếc lồng mới.


Ồ, kỳ lạ quá, bây giờ cậu chỉ thấy một chú chim thôi, còn chú chim kia đâu rồi!

Bay đi đâu rồi? Chiếc lồng trống rỗng, không có một góc nào để núp, mà tìm không thấy? Cậu bắt đầu sợ hãi.


Chú chim nhỏ, chú chim bé bỏng, không phải chim đại bàng, tỉnh dậy chỉ thấy có một mình, chú cũng cảm thấy lạ, 'Vừa rồi thấy anh ấy ngủ bên cạnh mình, bây giờ đi đâu rồi? Đi đâu vậy?'

Lúc đó chú hiểu rằng chú chỉ có một mình.

Ồ, chú cảm thấy thật sợ hãi! Ồ, lại thấy có người đưa tay ra muốn bắt chú, chú không biết rằng người ta muốn đem chú qua một chiếc lồng lớn hơn cho nên chú vùng vẫy, tránh né, vùng vẫy dữ dội, đập mình vào khắp nơi trong lồng.

Tình cảnh thật kinh hoàng!

Cánh của chú sắp bị gãy. Cậu con trai cũng cố gắng tìm cách bắt chú, chú chim nhỏ cũng tìm cách vùng vẫy trốn! Hai bên cùng vùng vẫy một hồi.


Đúng lúc ấy chim đại bàng từ xa bay về.

Thấy tình cảnh như thế thì do dự có nên vào hay không!

Nếu không vào thì chim nhỏ sẽ bị nguy hiểm, nếu vào thì sẽ bị người ta thấy là chú có thần thông, bản thân chú sẽ bị nguy hiểm. Nếu như bị bắt thì không thể thi triển thần thông. Nếu bị cột lại, thì không thể ra đi!

Chú cứ nghĩ mãi, nhưng thấy chim nhỏ vùng vẫy quá tội nghiệp, máu chảy đầy mình, cánh sắp sửa gãy.

Chú liền bay thẳng vào!


Lúc ấy chim nhỏ cứ mãi kêu tên của chim đại bàng, vì trước đây đại bàng có dặn chú: "Nếu như có gì khó khăn, nếu anh nghĩ đến tôi thì tôi sẽ đến giúp anh. Tôi luôn luôn ở bên cạnh anh nếu anh nghĩ đến tôi. Làm vậy, anh sẽ không cảm thấy cô đơn, sợ hãi." 

Cho nên lúc đó chim nhỏ cứ mãi kêu tên của chim đại bàng, kêu mãi, kêu mãi! Đại bàng không chịu nổi nên bay vào. Chú chim con vui mừng khôn tả khi thấy bạn mình trở về. Còn cậu con trai cũng vui mừng thấy chú chim thứ hai đã trở về.

Cậu bèn cột chân đại bàng lại, cột luôn cả chim nhỏ, đợi cha cậu về. Nếu không lát nữa chim lại bay đi thì cậu sẽ bị phiền phức! Chim lớn chim nhỏ đều bị cột lại với nhau.

Chim nhỏ hỏi chim đại bàng: "Vừa rồi anh đi đâu vậy. Anh trốn đi đâu vậy? Có phải anh giấu tôi điều gì không?"

Đại bàng nói: "Vừa rồi tôi thấy anh ngủ nên đi ra ngoài một chút! Lồng này nhỏ quá, tôi đi ra ngoài cho thoải mái một chút!"


"Làm sao mà có thể muốn đi thì đi vậy? Anh và tôi đều bị buộc lại với nhau, cũng cùng bị nhốt chung một cái lồng, hai chân đều bị cột lại, anh thử ra đi cho tôi xem, hãy bay đi cho tôi xem!"   ​

​Chim nhỏ bị nhốt trong lồng quá lâu, lòng rất buồn bực nên trở nên hung dữ.
Picture
Picture
Nếu như chúng ta bị nhốt trong một căn phòng khá lâu, lòng chúng ta cũng rất khó chịu, biết không?

Những người không được tự do đều như thế, rất phiền muộn, dễ gây gổ với người khác, bởi vì lòng của họ không vui.

Chim đại bàng suốt ngày an ủi chim nhỏ, cứu chú, giúp đỡ chú, trị bệnh cho chú, nhưng chú cả ngày mổ chim đại bàng, dùng những lời nói chua chát để mổ chim đại bàng.

Nhưng chim đại bàng vẫn nhẫn nại.

Chú biết chim nhỏ không có thần thông, không có lực lượng, không vĩ đại giống như chú, nên chú không nói gì.  
​
Chim đại bàng cứ nhẫn nại
, chịu buộc chung với chim nhỏ, còn dùng nước miếng của chú để trị vết thương cho chim nhỏ.

Chim nhỏ sau đó đã thật sự cảm động!

Cho nên chú đem những món ăn vừa mới có, để bên cạnh, mang đến cho chim đại bàng ăn. Chim đại bàng mỉm cười nhưng không ăn.


Thật ra, đó là những thức ăn mà chim đại bàng vừa mới mang về từ Hy Mã Lạp Sơn, chim nhỏ không biết. Chú nghĩ thức ăn này là của chú và rồi đem tặng cho chim đại bàng.

Chim đại bàng đương nhiên vừa vui vừa cảm động, chú ăn vài miếng, sau đó cả hai vui vẻ chờ người chủ trở về.


Sau khi người chủ trở về, đương nhiên cởi trói cho đại bàng và chim nhỏ, không cột họ nữa.

​Chim đại bàng bây giờ cũng có thể tự do bay ra vào, lại có thể mang thêm thức ăn cho chim nhỏ ăn, huấn luyện cho chú, từ từ lấy được niềm tin của chú.

Bởi vì cho đến nay, chim nhỏ vẫn chưa tin tưởng lắm, nên dạy dỗ chim nhỏ điều gì, chú cũng không muốn nghe, dù có nghe cũng chỉ nghe một cách thờ ơ thôi.

Chim đại bàng kiên nhẫn chờ một ngày chim nhỏ hoàn toàn tin tưởng, chú mới dạy chim nhỏ thần thông, sau đó cùng nhau bay ra.


Chúng ta kỳ vọng rằng một ngày cả hai chú chim đều có thể bay ra! Câu chuyện hết rồi!

​Nghe qua thật cảm động, phải không? Cảm động chim, không biết có cảm động lòng người không? Không biết có cảm động không? [Dạ có.] Tại sao?

Người và chim giống nhau à?

Giống nhau chỗ nào? Không khai ngộ!
​​


Comments are closed.
Supreme Master Television           Contact Us
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • Master's Wonders
      • While On The Path
      • Quan Yin Method
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Jokes
      • Other Stories
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • The Path
    • Music & Arts >
      • Vocal by SMCH (English)
      • Vocal by SMCH (Aulacese)
      • Poetry
      • Music & Dramas
      • Arts & Photography
  • LINKS
    • Bài Giảng Phụ Đề Âu Lạc
    • Peaceseekers - Persian
    • Supreme Master Televison
    • Eden Rules
    • News Magazine