The Peace Seekers
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Protection
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • While On The Path
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Testimonies
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
    • Photography
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • The Path
    • The Lifestyle
    • Music & Poetry >
      • Songs (English)
      • Songs (Aulacese)
      • Poetry
      • Music & Dramas
  • QUAN YIN METHOD
    • Reading
    • Videos
  • LINKS
    • OUR CENTERS' CONTACT
    • ĐÀI THUYET MINH AU LẠC
    • ĐÀI PHỤ ĐỀ AU LẠC
    • SUPREME MASTER TV
    • SUPREME MASTER NEWS
    • Contact

The Robber’s Marvelous Encounter  ​(Kỳ Ngộ của Người Ăn Cướp)

2/14/2017

 
Spiritual Stories

Picture

​Master said, “The internal power, wisdom and love of an enlightened master simply cannot be imitated by superficial  behavior!”
 
Once upon a time in India, there was a destitute couple.

One day, the wife could not tolerate her husband anymore and scolded him angrily, “Look at the lady next door, her clothing so beautiful and her family is so wealthy. She can get whatever she wants. Now look at you! You are good at nothing. We have nothing in our home. You must bring some money back today, and I don’t care how, otherwise do not come home anymore.”

After being fiercely scolded by his wife, the husband quickly left. He walked along the road having no idea where to find a job which would give him money to bring home, because he had no special skill. After thingking for a long time, he said to himself, “I have no other choice except to become a robber!”

As he set out to rob somebody, he managed to find a knife which he carried with him. He waited by the roadside and prepared to rob any weathy person passing by. After a long while, a man came slowly on a horse. He looked like an older man with quite a dignified manner.

The poor man thought that he must be a wealthy man, and he was alone! This opportunity must not be missed. He took out his knife and held it up to the old man, saying, “I’m a robber! Give me all your money or I will take your life.”

The well respected and influential old man did not panic at all and said to him: "My life is of no use to you. Why have you became a robber?”

The man answered: “It is because my family is living in poverty. This morning my wife blamed me for being no good. She told me that I must bring home some money. As I could not find any job to earn money, I have to rob.”

 The old man said, “Aren’t you afraid of being caught and executed?”

The poor man answered: “Now I am not afraid even death!”

The old man told him: “That fine! I am a doctor, and you are not really a bad person. If you are willing, you may work with me as my assistant. From now on we will go everywhere together, curing people. Then we will share the income equally. Do you agree?”

Of course the poor man delightfully agreed.

Following the elderly doctor, he earned plenty of money, and his wife had improved a great deal. Naturally his wife didn’t blame him anymore.
Picture
The king of that country had a very beautiful princess.

​One day, the princess got a peculiar illness and become unconscious. All the famous doctors that the king called to help could not cure the princess. Finally, a notice was put up, “Whoever is able to cure the princess will receive a handsome reward.”


The elderly doctor said to his assistant, “Let’s go! Let’s go to save the princess.”
           
They went to the palace and explained their intention to the king. The king told them: “If you can cure the princess, I will give you a lot of wealth, otherwise you will be beheaded. Now it is not too late for you to change your mind. Look at the heads hung on the wall over there, they belonged to the doctor who failed.”

The assistant was terrified and said to the doctor: “I think we had better leave now. I don’t want to die.”

The doctor said, “A few days ago, you told me that you were not afraid of dying for the sake of money. Now there is great wealth waiting for you yet you don’t want to take it.”

His assistant answered: “We have got enough money. I don’t want to take this risk. Let’s go home!”

The doctor said, “No! You may leave alone if you are afraid.” Having no choice, the assistant reluctantly went with him to save the princess.

Perhaps the reason why the king was so strict was to prevent those incapable persons from taking advantage of the princess’s situation under the pretext of curing her.

When the doctor went to the princess’s room, he told the king that there must be no one present at the time he was curing the princess. The king agreed and ordered everybody to leave.

​After the doctor made sure that there were no other people around the room, he told the assistant to close all the doors and windows. He then took out a knife and started to amputate the body parts of the princess. He first chopped off her head, then the hands and feet.

The assistant was extremely terrified.

He said: “Don’t you want to live anymore? This is no way to save a person. You will surely get me killed.” He was so frightened that he kept shouting.

The doctor said to him with smile: “There is no use for you to be afraid now, just hurry and fetch some water to cleanse the head and limbs that were chopped off.”
            
The assistant had no alternative but to act accordingly. After that, the doctor put back the amputated head and limbs on the body. Eventually, the illness of the princess was cured. The assistant was happy to realize that he was no ordinary doctor but one with magical power.

As they had healed the princess, the king rewarded them with great wealth. The doctor shared half of it with the assistant and told him: “Now that you have made enough money, I want to leave for distant place and you no need to follow me anymore.”

Hence forth, the family of the assistant was very rich.

One day, the king’s son also acquired a strange disease which no one could cure. the king remembered the wonderful doctor who cured the princess so he sent someone to find him, but without success. The king thought that since he could not find the doctor, perhaps he should fetch the assistant who must have learned a lot from the doctor.

He sent for the assistant.

He was very frightened because he didn’t know how to cure people. So he also searched everywhere for his old partner, the doctor. Naturally he could not find the doctor but he also couldn’t refuse the king, so he thought: “Perhaps I should go to the palace first. Maybe I can try to imitate the method that the old doctor did previously.”

Upon entering the prince’s room, he ordered everyone to leave. After closing all the doors and windows, he chopped off the prince’s head and limbs, cleansed them and put them back again. However, the body parts simply wouldn’t adhere this time. He became very anxious, but he still couldn’t figure out a way to get the body back together. Realizing that he surely be decapitated, he started to cry in the room.

Suddenly, the wall of the room cracked open and a man appeared. It was his old partner, the doctor.

At the sight of his rescuer, the assistant embraced his feet and said: “You must hurry to save me.”


The doctor reprimanded with an angry voice: “How dare you imitate me and cut off the head and limbs of people? You should have understood that this operation can only be conducted by me and not by you, because I am not an ordinary doctor.”

This doctor happened to be an enlightened master in India at that time. Having learned the lesson, the assistant repented and said, “I won’t do this again!”

After replacing the prince’s head and limbs, the enlightened master said to the assistant: “If you try to imitate me again in the future, I won’t save you anymore. This is the last time.”

After that, he walked into the wall and disappeared!

Since the prince was cured, the king rewarded the assistant with a lot of wealth. However, he didn’t dare to take a penny this time. Instead he pleaded with the king: “Please do not ask me to cure anymore diseases in the future.” 
​
He then went home and continued to live an ordinary life.
Picture
After the story, Master told us:

"Some of my disciples are just like him, they like to imitate My actions. Seeing me blessing people by touching their head, they do the same to others. I ask my disciples to look at my eyes, they also force people to look at their eyes.

They didn’t learn what they should, but instead learned a great deal of what they were not supposed to learn.

Their desire for fame and to gain benefit is very great.

Because they see that I am respected and loved by many people, they try to imitate me in blessing other people, in my way of speaking, and even in using the same utensils I use, etc.

Of course, a few dumb persons may be deceived for a short while but they will find out the truth sooner or later.

The internal power, wisdom and love of enlightened master simply can not be imitated by superficial behaviors. Our inner soul will always know. This is when some people see me, they naturally like me.”

Some of them even cry non-stop because they can not control their emotions. Why? Because their soul has been suffering life after life trying to free itself from the six realms in the cycle of transmigration, and couldn’t find a way to be liberated and to go home.

Now that they have found Master, they know that they have found the way to escape from the agony of transmigration. They cried because they were too happy. Just like a long lost child, who has suddenly found his mother. We cannot explain why we cry because our brain doesn’t understand it.”

--Spoken by Supreme Master Ching Hai,
Recorded by a resident at Miaoli, Formosa, August 1992,
​​Yang Min Mountain, ​You May Not Know, News 25


​Kỳ Ngộ của Người Ăn Cướp

​

Lời tựa: Sư Phụ nói: "Lực lượng , trí huệ và tình thương của một vị Minh Sư không thể dùng bất kỳ một hành vi bên ngoài nào diễn tả được".
 

Ngày xưa, ở Ấn- Độ có một đôi vợ chồng nghèo. Một hôm, người vợ không còn chịu đựng được nữa, đã giận giữ la mắng người chồng: "Ông coi! Y phục của vợ người hàng xóm đẹp đẽ biết bao, gia đính thật giầu có, muốn gì có nấy. Còn ông, không làm được gì cả, trong nhà không có gì hết. Tôi bất cần ông dùng cách chi, hôm nay nhất định phải đem tiền về nhà cho được, nếu không thì đừng về nhà nữa!"

Sau khi bị người vợ chửi cho một trận dữ tợn, người chồng vội vã ra đi. Ông bước lầm lủi trên đường, không biết phải đi đâu mới có thể tìm được việc, kiếm được tiền đem về nhà vì ông không có tài năng gì đặc biệt.

Nghĩ một hồi lâu, ông nhủ thầm rằng: "Không còn cách nào, ngoại trừ ta đi ăn cướp!"

Cho nên ông đi kiếm một con dao, mang theo trên người, chuẩn bị  đi ăn cướp người ta. Ông đứng bên lề đường đợi, nhìn thử coi có ai giầu có đi qua thì ra tay cướp!

​Đợi một lúc khá lâu, một người đàn ông cưỡi ngựa thong thả đi tới. Ông trông giống như một vị trưởng giả rất phong độ và trang nghiêm.

Người đàn ông nghèo nghĩ rằng vị trưởng giả này nhất định giàu có, lại đi một mình, đây là cơ hội tốt không thể bỏ qua. Ông chĩa dao, chặn đường vị trưởng giả và nói: "Ta là ăn cướp, đem tất cả tiền giao cho ta, nếu không ta sẽ lấy mạng nhà ngươi!"

Vị trưởng giả đó, không một chút hoảng hốt, nói với ông: "Mạng của ta chẳng có ích lợi gì cho anh, tại sao anh lại  làm ăn cướp vậy?"

Ông trả lời: "Tại gia đình tôi bần cùng. Sáng nay vợ tôi trách tôi là không làm được gì cả. Bà ấy còn bảo tôi nhất định phải đi kiếm tiền đem về mới được. Nhưng tôi không thể tìm được việc gì làm để kiếm ra tiền, cho nên tôi phải đi ăn cướp!"

Vị trưởng giả nói: "Anh không sợ khi bị bắt sẽ bị tử hình sao?"

Người đàn ông nghéo khó đó trả lời: "Tôi bây giờ có chết cũng không sợ!"

Vị trưởng lão đó nói tiếp: "Như vậy thôi được! Ta là một y sĩ, anh thật ra cũng không phải là một người xấu! Nếu anh bằng lòng thì đi theo làm phụ tá cho ta. Từ nay trở đi, chúng ta sẽ đi khắp nơi để hành nghề thuốc. Tiền kiếm được bao nhiêu chúng ta sẽ chia đồng đều, anh bằng lòng không?"

Người nghèo khó nọ đương nhiên vui mừng nhận lời.

Ông đi theo vị y sĩ trưởng giả đó và kiếm dược nhiều tiền. Cuộc sống của ông trở nên sung túc hơn, và vợ của ông đương nhiên không còn chửi mắng ông nữa!
Picture
Vị vua trong nước ấy có một cô công chúa tuyệt đẹp.

​Một ngày kia công chúa lâm phải một cơn bệnh kỳ lạ và hôn mê bất tỉnh. Nhà vua tìm rất nhiều danh y, nhưng không sao chữa khỏi bệnh cho công chúa, cuối cùng nhà vua ra yết thị. Ai có thể trị được bệnh cho công chúa sẽ được trọng thưởng.

Vị y sĩ trưởng giả bảo với người phụ tá: "Đi! Chúng ta đi cứu công chúa."

Hai người đi đến hoàng cung, gặp nhà vua và trình bày lý do mình đến; nhà vua nói với họ: "Nếu các ngươi có thể trị hết bệnh cho công chúa, ta sẽ thưởng cho các ngươi thật nhiều tiền, nếu trị không hết, thì sẽ bị chém đầu. Nếu các ngươi hối hận, bây giờ ra đi vẫn còn kịp! Các ngươi hãy nhìn những đầu người treo trên bức tường kia, đó là của những y sĩ trị không hết bệnh cho công chúa."

Người phụ tá hoảng sợ nói với vị y sĩ rằng: "Tôi nghĩ chúng ta đi về là hay hơn, tôi không muốn chết!"

Vị y sĩ nọ nói: "Mấy hôm trước anh nói với tôi vì tiền mà có chết anh cũng không sợ. Bây giờ có một số tiền lớn đang chờ đợi anh, sao anh lại không muốn?"

Ông trả lời: "Tiền của chúng ta đủ dùng rồi, tôi không muốn mạo hiểm chuyện này. Thôi hãy về đi!" 

Vị y sĩ nói: "Không được! Nếu anh sợ, muốn đi thì đi một mình đi," Không còn cách nào khác, người phụ tá miễn cưỡng cùng vị y sĩ này đi cứu công chúa.

Lý do mà nhà vua nghiêm khắc như vậy có lẽ là để đề phòng những người không đủ khả năng, mượn danh nghĩa cứu sống công chúa rồi nhân cơ hội chiếm đoạt công chúa.

Vị y sĩ khi đến căn phòng của công chúa thì nói với nhà vua rằng, trong lúc trị bịnh cho công chúa, không ai được ở bên cạnh. Theo đó, nhà vua ra lệnh mọi người phải rời khỏi.

​Vị y sĩ chắc chắn mọi người xung quanh đã đi hết, mới bảo người phụ tá đóng hết cửa và của sổ lại. Rồi ông cầm một con dao và bắt đầu chặt thân thể công chúa ra từng khúc. Trước hết, ông chặt đầu rồi đến tay và chân.

Người phụ tá hết hồn nói: "Ông không muốn sống nữa rồi phải không? Làm như vậy đâu phải là cứu người? Nhất định là tôi bị ông hại chết rồi!" Người phụ tá đứng bên cạnh sợ hãi nên không ngớt càu nhàu.

Vị y sĩ nói với ông: "Bây giờ anh có sợ cũng vô ích. Hãy mau lấy nước, đem đầu và tay chân vừa chặt rửa sạch sẽ."

Người phụ tá không cách nào hơn là làm theo lời của vị y sĩ. Vị y sĩ sau đó đem thân thể ấy gắn lại, và bệnh công chúa cũng được chữa khỏi. Lúc đó người phụ tá thật vui mừng và biết rằng vị y sĩ này không phải là một người bình thường mà là một thần y.

Khi thấy hai người đã chữa lành bệnh cho công chúa, nhà vua liền thưởng cho họ rất nhiều tiền bạc. Vị y sĩ chia một nửa cho người đàn ông nghèo khó và nói rằng: "Bây giờ anh đã kiếm đủ tiền rồi. Tôi muốn đi một nơi rất xa, anh không cần phải theo tôi nữa!"

Từ đó gia đình người phụ tá ấy sống một cuộc đời vô cùng sung túc.

Một ngày kia, vị hoàng tử của nhà vua lại lâm một chứng bệnh kỳ lạ, không ai chữa được. Nhà vua nhớ lại vị y sĩ trước đây đã chữa bệnh cho công chúa, nên phái rất nhiều người đi tìm vị y sĩ ấy, nhưng không sao tìm thấy.

​Nhà vua nghĩ, nếu không tìm thấy vị y sĩ đó, thì tìm người phụ tá của ông cũng được. Người này nhất định cũng học được rất nhiều điều từ người y sĩ.

Do đó nhà vua liền phái người đi tìm người phụ tá. Hay tin này, người phụ tá hoảng sợ vì ông đâu biết chữa bệnh. Ông cũng đi khắp nơi tìm vị y sĩ ấy, đương nhiên cũng không tìm thấy; nhưng ông cũng không thể từ chối nhà vua.

Ông nghĩ: "Hay ta vào hoàng cung thử xem. Trước đây vị y sĩ nọ làm sao, bây giờ mình cũng theo đó làm thử xem sao!"

Khi đến phòng của vị hoàng tử, cũng bảo mọi người phải rời khỏi phòng, rồi đóng hết cửa và các cửa sổ lại; sau đó lấy dao chặt đầu, tay, chân, v.v... của vị hoàng tử ra, rửa sạch rồi gắn trở lại. Ông cố gắng làm, nhưng cách nào cũng vô ích; trong lòng nghĩ rằng lần này chắc sẽ bị chém đầu, cho nên ở trong phòng than khóc.

Đột nhiên, bức tường của căn phòng tách ra, một người bước ra, đó là vị y sĩ dạo nọ.

Người phụ tá dường như trông thấy vị cứu tinh, bèn ôm chân vị y sĩ ấy mà nói: "Ông hãy mau cứu tôi."

Vị y sĩ giận dữ nói với ông: "Tại sao ngươi dám bắt chước ta, chặt tay chân của người ta? Anh phải biết những điều này chỉ có ta mới làm được, không phải anh, bởi vì ta không phải là một y sĩ bình thường."

Thì ra vị y sĩ này là một vị Minh Sư đương thời của Ấn Độ. Người phụ tá biết được điều này và hối hận nói: "Về sau tôi không dám làm nữa!"

Vị Minh Sư sau đó đem đầu, tay, chân của hoàng tử gắn trở lại, và nói với người phụ tá rằng: "Đây là lần cuối cùng. Nếu sau này anh vẫn còn bắt chước ta, ta sẽ không cứu anh nữa!" 

Và bước vào bức tường biến mất!

Sau khi chữa được bệnh cho hoàng tử, đương nhiên nhà vua thưởng cho ông rất nhiều tiền. Nhưng lần này, một đồng ông cũng không dám lấy, chỉ nói với nhà vua rằng: "Lần sau xin đừng tìm tôi chữa bệnh nữa!"

​Rồi ông trở về sống một cuộc đời bình thường.​
Picture
Kể xong câu chuyện, Sư Phụ nói tiếp:

"Có một số đệ tử cũng giống vậy, rất thích bắt chước hành động của Sư Phụ. Nhìn thấy Sư Phụ sờ đầu gia trì, họ cũng bắt chước sờ đầu người khác gia trì. Sư Phụ bảo đệ tử nhìn mắt Sư Phụ, họ cũng ép người khác nhìn mắt của họ. Những điều đáng học, chúng lại không học hay học không được. Những điều không nên học, chúng lại làm theo rất nhiều.

Lòng danh lợi của chúng thật là nặng!

Thấy Sư Phụ được nhiều người ủng hộ, tôn kính, thương yêu, chúng cũng bắt chước Sư Phụ, học cách Sư Phụ gia trì, học khẩu khí nói chuyện của Sư Phụ, và dùng những đồ vật giống như Sư Phụ, v.v...

Đương nhiên, có một số ít người ngu muội bị gạt một thời gian, nhưng sớm muộn họ cũng biết được sự thật.

Lực lượng, trí huệ, và tình thương của vị Minh Sư không có cách gì có thể dùng hành vi bên ngoài mô phỏng được.

Linh hồn bên trong của chúng ta luôn biết được. Cho nên rất nhiều người khi nhìn thấy Sư Phụ, tự nhiên họ liền mến thích. Có người không kềm được sự xúc động của mình đã bật khóc, nước mắt tuôn rơi không ngừng.

Tại sao vậy? Bởi vì linh hồn của chúng ta đời đời kiếp kiếp đã luân hồi chịu cực khổ trong lục đạo, không tìm được con đường giải thoát để về nhà.

Giờ đây gặp Sư Phụ, biết được có thể giải thoát khỏi luân hồi thống khổ, nên mừng quá mà khóc. Cũng giống như một đứa bé lạc đường đã lâu ngày, đột nhiên gặp được mẹ của mình, đương nhiên rất kích động. Tại vì đầu óc của chúng ta không hiểu, cho nên chúng ta không thể giải thích vì sao mình khóc.”

​

Comments are closed.
Supreme Master Television           Contact Us
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Protection
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • While On The Path
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Testimonies
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
    • Photography
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • The Path
    • The Lifestyle
    • Music & Poetry >
      • Songs (English)
      • Songs (Aulacese)
      • Poetry
      • Music & Dramas
  • QUAN YIN METHOD
    • Reading
    • Videos
  • LINKS
    • OUR CENTERS' CONTACT
    • ĐÀI THUYET MINH AU LẠC
    • ĐÀI PHỤ ĐỀ AU LẠC
    • SUPREME MASTER TV
    • SUPREME MASTER NEWS
    • Contact