The Peace Seekers
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • Master's Wonders
      • While On The Path
      • Quan Yin Method
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Jokes
      • Other Stories
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • Music & Arts >
      • Vocal by SMCH (English)
      • Vocal by SMCH (Aulacese)
      • Music & Dramas
      • Arts & Photography
  • LINKS
    • Bài Giảng Phụ Đề Âu Lạc
    • Peaceseekers - Persian
    • Supreme Master Televison
    • Eden Rules
    • News Magazine

The Reforming Of A "Natural Born Killer

7/11/2017

 
Other Stories

Picture
The Story of 'Little Lame,' The Big Brother Of The Tainan Underground
Lãng Tử Trở Về Còn Quý Hơn Vàng


A True Account of A Wonder Person, News 47 & 48
Narrated by Fellow Initiate Wu, Tainan, Formosa
Recorded by A Resident Disciple, Hsihu Center, Formosa


​​'Little Lame' has been very unruly since childhood, and liked to fight. When he was in primary school he hit the teacher and was expelled. Many years ago, in a conservative farming village, it was a very serious offense to strike an elder.

It was after his teenage years that Wu began to mix with the 'underground' and spent his days fighting and killing.

Some years later, due to his violent character, he became a bodyguard at nightspots, including winebars and coffee shops, and lived on protection money.

During this time, he and another friend killed a Commander and he was subsequently sentenced to over ten years in prison.

In prison, Wu did not repent and often fought, caused trouble, and did not obey the prison wardens. Because his behavior was not good, he never had the opportunity for early release. He served his sentence in the prisons of Tainan, Taichung, Kaohsiung, Keelung, Penghu, and others.

After he was released, Wu became worse. With the support of many friends in the 'underground,' he began to operate gambling houses, spending his life eating, drinking, visiting brothels, and gambling.

After several decades, he had contracted all sorts of diseases and almost died. After Wu had gotten very sick, he began to repent for what he had done.

Later, with the guidance of a friend, he went to 'Wan Nien Kung' Temple in Yen Cheng, Tainan, to pray to Buddha and began to walk the path of spiritual practice.

​Whenever he had the time, he would visit 'Wan Nien Kung' daily to pray to Buddha. He even helped to take care of the environment by caring for the flowers and plants.

​Tí Què họ Ngô, từ nhỏ tính tình ương ngạnh, ham thích ấu đả, khi còn đi học tại trường tiểu học, vi phạm phải tội đánh thầy nên đã bị đuổi học. Mấy chục năm trước trong xã hội nông thôn bảo thủ, đây là một hành vi phạm thượng rất nặng.

 
Mười mấy tuổi đã bắt đầu xông vào trong hắc đạo, mỗi ngày đều sống trong sự chém giết.

Vài năm sau nhờ tính tình hung bạo tàn ác mà đảm trách công việc bảo vệ các chốn về đêm, gồm các quầy rượu và quán cà phê, sống bằng số tiền bảo vệ.
 
Trong lúc này, hắn cùng với một người bạn giết chết một thiếu tá hải quân lục chiến, nên đã bị mười mấy năm tù.

Trong tù hắn không biết hối cải, thường hay đánh lộn, gây chuyện, không phục tùng nhân viên giáo huấn, hành vi bất hảo, cho nên không được phóng thích sớm hơn bản án, trước sau đã bị giam trong các nhà tù Đài Nam, Đài Trung, Cao Hùng, Cơ Long, Bành Hồ v.v...
 
Sau khi ra tù, hắn càng tệ hơn, dưới sự ủng hộ của nhiều anh em hắc đạo, đã bắt đầu làm chủ các sòng bài. Hàng ngày ăn uống chơi bời, cờ bạc rượu chè, sống trong sự trụy lạc.

Mấy chục năm trời qua, hắn mang bệnh tật đầy mình và sắp chết.
 
Sau đó, nhờ bạn bè giới thiệu, Tí Què đến chùa Cung Vạn Niên tại Diêm Trinh, Đài Nam lễ Phật, và bước vào đường tu hành.

​Lúc nào có thời giờ anh đều đến Vạn Niên Cung lễ Phật, giúp đỡ trong công việc tu sửa hoàn cảnh môi sinh, chăm sóc một số hoa cỏ cây cối.
Picture
​Quan Yin Buddha Manifesting
And Fortelling The Coming Of An Enlightened Master

​Quán Âm Bồ Tát Thị Hiện Báo Trước Minh Sư Sẽ Đến

​One afternoon, a few years later, while he was visiting 'Wan Nien Kung' to pray as usual, a ray of white light suddenly appeared before him.

After careful observation, he realized that it was Quan Yin Buddha who said to him:

"Disciple Wu, these few years you have been very sincere, turning towards kindness and spiritual practice. I am very happy. Today, I especially want to tell you one thing; you must take it to heart.

Next year, there will be a female Master from abroad who will come to lecture. She is a true Master and also your future Master. You must make good use of this opportunity. Remember it! Remember it!" 


She then disappeared.

After seeing this strange phenomenon, Wu dared not tell anyone. He was afraid that people would laugh at him saying that he had a mental problem. 

However, as was foretold, the next year, Master began to lecture all over Formosa.

Wu thought to himself: Could this Master Ching Hai be the enlightened Master that Quan Yin Buddha mentioned? 

When Master was to lecture at Shih-Chien Hall, Taipei, brother Wu, with encouragement from his wife, went to listen to the lecture with his whole family.

At the beginning of the lecture, for no particular reason, there was a large group of people arguing non-stop upstairs. 

At that time, Master pointed Her finger at those people and said: "Maya, Maya, Maya, you are all Maya". 

After Master waved Her hands and scolded the group, they immediately quietened down and dared not make any more noise.
​
Master's stance and Her imposing manner shocked the former scoundrel who had mixed with the 'underground.' 

However what shocked him even more was that Master's face suddenly changed into that of Shakya-muni Buddha. 

He realized then, deep in his heart, that Master was not ordinary. Thus, he listened even more intently to Her lecture. 

Master's face continued to change into the faces of Quan Yin Buddha, Lao Tze, Manjushri Bodhisattva, and then back to Her own. 

​At that moment, he was certain that Master was definitely the future Master that Quan Yin Buddha had spoken about a year ago. From then on, brother Wu began to follow Master to practice spirituality.​​
Picture

​Mấy năm sau, vào một buổi chiều nọ cũng như lần trước, anh đi Cung vạn Niên cầu nguyện, bông trước mặt anh xuất hiện một luồng ánh sáng màu trắng.

Nhìn kỹ lại là Quán Âm Phật Tổ hiện hình. Ngài nói với anh rằng:

"Ngộ đệ tử, nhiều năm qua con rất thành tâm hướng thiện tu hành, Ta rất mừng. Hôm nay đặc biệt đến chỉ thị con một điều này, con phải ghi nhớ chớ quên.

Sang năm sẽ có một vị pháp sư từ nước ngoài đến, là người nữ. Ngài sẽ giảng kinh thuyết pháp. Ngài là một vị minh sư chân chánh, và cũng là Sư Phụ tương lai của con, con phải cố gắng nắm lấy cơ hội chớ quên lời ta dặn!"


Sau đó Ngài đã biến mất.

 
Sau khi trông thấy hiện tượng là này, anh không dám nói cho ai biết, sợ người ta cười là đầu óc anh không bình thường.

Quả nhiên, như lời tiên đoán, qua đến năm sau, Sư Phụ bắt đầu hoằng pháp khắp nơi tại Formosa.

 
Anh thầm nghĩ “suma Thanh Hải này không biết có phải là vị minh sư mà Quán Âm Phật Tổ đã nói không?

Lúc Sư Phụ đến giảng kinh tại Thực Tiễn Đường ở Đài Bắc, với sự khích lệ của vợ, anh đã cùng cả gia đình đi nghe kinh.
​
Lúc mới bắt đầu, có một nhóm người trên lầu trong hội trường vô cớ gây chuyện làm ồn.

Lúc đó Sư Phụ chỉ tay vào đám người đó và nói:  “Ma, ma, ma, tất cả quý vị đều là ma.” 

Sau khi Ngài mắng xong, nhóm người đó bỗng im bặt, không làm ồn nữa.

 
Sự uy nghi và khí thế của Sư Phụ khiến lãng tử xông xáo trong hắc đạo quân bạt mạng nầy kinh ngạc.

Nhưng điều khiến anh kinh ngạc hơn cả là gương mặt của Sư Phụ lúc đó bỗng đổi thành Thích Ca Mâu Ni Phật.

Lúc bấy giờ anh đã biết Sư Phụ không phải là tầm thường, cho nên càng chăm chú lắng nghe lời khai thị của Sư Phụ.

Tiếp theo đó, anh lại thấy gương mặt Sư Phụ biến thành Quán Âm Phật Tổ, Lão Tử, Văn Thù Bồ Tát, sau đó mới trở lại diện mạo của Sư Phụ.

Lúc này anh mới tin chắc rằng Sư Phụ chính là vị mình sư năm trước Quán Âm Phật Tổ đã nói đến. Từ đó, anh bắt đầu theo Sư Phụ tu hành.

 ​​

Picture
The Whole Family Practices, Even The Dog Eats Vegetarian
​Cả Nhà Tu Hành, Con Chó Cũng Ăn Chay

​In the beginning, he was always bothered by his bad record, and would not dare to formally take Supreme Master Ching Hai as his master and be initiated.

He knew that after being initiated, Master shoulders the karma of the disciples, so he was afraid that his black reputation and sins would affect Master.

Only after his wife and children had been initiated for several months, did he have the courage to ask Master whether someone like him, who had committed so many sins, could be accepted as a disciple by Her.

Master replied: "As long as you truly and sincerely want to practice, and from now on can keep the five precepts of no lying, no killing, no stealing, no sexual misconduct, no drinking of alcohol and/or taking of drugs, as well as be a vegetarian for life, then you can be initiated."

After initiation, he went home and told his dog which he had kept for many years: "Now that I have been initiated by Master and will be vegetarian from today onward, you have to be vegetarian too." 

Strangely enough, his dog which had always eaten fish and meat daily, and normally would not eat if there was no meat, accepted the vegetarian diet with no problem at all.

Brother Wu then thought: "If a dog can do it and I cannot, then I am worse than a dog."

From then on, he was even more determined to practice diligently.

At that time, he had an eight year old child who was just starting primary school. It was because brother Wu did not go to school as a youth, that he began to mix with the 'underground.'

Consequently, he was very concerned about his child's education. Even though he hired a private teacher to help the child with school work, the school results were not as he wished. The child was like him, and showed no interest whatsoever in studying.

After the first year of primary school, the child could not even recognize the numbers between one and ten. In every test, he would get five, ten but not more than twenty marks. Brother Wu lost hope.

He thought that because he had run many gambling houses, and encouraged others to gamble, resulting in many broken families, his child was now suffering. This was the punishment of God Almighty.

He believed it was too late to repent, so he had to accept life's fate.

When his child was in primary two, there was a sudden and very big change in his school work. His test marks were always between seventy and eighty and sometimes even ninety or one hundred percent.

Brother Wu was very surprised with this sudden change and asked the child: "Did you cheat by looking at other people's papers during the tests to get such good results?"

The child said: "No."

So brother Wu asked: "Then why have your results suddenly become so good?"

The child would not tell him, and brother Wu could not do anything about it. The test results continued to be the same. Brother Wu, though he was very happy inside, could not believe that the child really had the ability to have such good results.

One day, when he saw that the child was in a very happy mood, he took the opportunity to ask him why he suddenly could get such good results.

The child then said: "It was Master sitting on a lotus who came to teach me."

The root of the matter was finally known.

But after the child shared this secret, his test results reverted back to what they used to be. So brother Wu specially requested Master to help his child to let him have the same good experience as before.

Master said: "At the time of initiation, I already gave special instructions that after starting to practice, any inner or outer experiences we have, we should not let others know, (except with Master's permission), otherwise we would lose them. You did not listen to my instruction. Now no experience. You have to shoulder this consequence yourself. Don't blame the Master for not helping."

Of course, brother Wu would not blame Master.

He only blamed himself for being too talkative, trying to convince the child to share his inner experiences. But he, as a result, was even more grateful to Master for silently taking so much care of his child.

Consequently, after having a discussion with his wife, he decided to move the whole family to Hsihu Center permanently, to be faraway from the life of the 'underground' and to concentrate on spiritual practice.

After coming to Hsihu Center to stay permanently, brother Wu thought of doing some public service to offset his past sins. But he was illiterate and had never learned any skill or craft.

In fact, during his decades of indulgence, the only skills he had acquired were associated with fighting, setting up gambling places, chasing girls, eating, and drinking.

While he was thinking deeply about his predicament, Master came up with a timely solution. Master knew he liked to plant trees and flowers so She let him do the job of gardening; watering and taking care of the grass and plants daily. She made sure he had something to do so that he would not get bored.
​
In order to make-up for his past sins, brother Wu was very serious and diligent in taking care of the gardens.

He wanted to make the gardens pretty, make Master happy, and ensure that fellow practitioners would have a comfortable environment for practicing meditation.
Picture

​Trong những ngày đầu, anh cứ bị ám ảnh bởi quá khứ bất hảo của mình, do dự mãi không dám chính thức bái sư thọ pháp, vì nghe nói sau khi thọ Tâm Ấn, Sư Phụ phải gánh nghiệp chướng cho đệ tử.

Sợ tội lỗi của mình sẽ liên lụy đến Sư Phụ, cho nên sau khi vợ con đã thọ Tâm Ấn mấy tháng, anh mới mạnh dạn hỏi Sư Phụ: một người tội lỗi nặng nề như con, Sư Phụ có truyền Tâm Ấn không?

 
Sư Phụ trả lời:  “Chỉ cần anh thành tâm thực sự muốn tu hành, từ giờ trở đi giữ năm giới không sát sanh, không trộm cắp, không nói dối, không tà dâm, không uống rượu hút sách v.v.., suốt đời ăn chay, nếu làm được như vậy thì có thể đến thọ Tâm Ấn.”
 
Sau khi Tâm Ấn, về đến nhà anh nói với con chó mà anh đã nuôi nhiều năm rằng: “Ta bây giờ đã được Sư Phụ thọ Tâm Ấn, từ nay bắt đầu ăn chay, ngươi cũng phải ăn chay.”

Lạ thay, con chó nầy vốn mỗi ngày ăn cá ăn thịt, ngày thường không có thịt thì không ăn. Ngờ đâu sau khi đổi qua ăn chay, nó cũng có thể thích ứng với thức ăn chay, không có trở ngại gì cả.

Ngô sư huynh lúc đó thầm nghĩ: “Ngay cả chó cũng có thể ăn chay, nếu mình không ăn được thì thật không bằng cả con chó.”

Từ đó sư huynh càng quyết tâm cố gắng tu hành.

 
Lúc đó, Ngô sư huynh có một đứa con tám tuổi, đang học lớp một. Vì Ngô sư huynh từ nhỏ không có đi học, cho nên lớn lên mới trụy lạc trong hắc đạo, cho nên đối với việc học hành của con, anh rất quan tâm.

Từ tiểu học năm thứ nhất đã mướn thầy giáo tư đến nhà dạy kèm. Nhưng chẳng may đứa con cũng giống như cha, không cảm thấy hứng thú học hành, đã học một năm tiểu học mà không nhận ra số một đến số mười. Mỗi lần thi đều được chỉ năm điểm, mười điểm, nhiều lắm cùng cũng không quá 20 điểm.

 
Thấy vậy Ngô sư huynh đau lòng, cho rằng sở dĩ con mình như vậy là vì ngày xưa mình mở sòng bạc khuyến khích người ta cờ bạc, làm tan nát rất nhiều gia đình, nên con anh giờ mới chịu khổ. Đây là sự trừng phạt mà trời đã dành cho anh.

Anh nghĩ bây giờ hối hận đã quá trễ, nên chỉ biết chấp nhận vận số này.

 
Nhưng khi đứa con lên lớp hai, bỗng thay đổi hẳn. Bài thi lúc nào cũng từ 70 đến 80 phần trăm, thậm chí nhiều khi còn lên đến 90, 100 phần trăm nữa.

Thấy vậy Ngô sư huynh rất ngạc nhiên, bèn hỏi con: “Có phải con gian lận chép bài thi của người khác mới được kết quả tốt vậy?”

 
Đứa con nói: "Không phải.”
 
Đứa con không chịu nói, sư huynh cũng không biết làm sao. Liên tiếp mấy lần thi đều như vậy. Mặc dù trong lòng rất vui, nhưng Ngô sư huynh vẫn không tin con mình có khả năng như vậy.
 
Có một ngày, nhân cơ hội đứa con đang vui, Ngô sư huynh bèn hỏi con vì sao thành tích bỗng khá lên, lúc bấy giờ đứa nhỏ mới cho biết rằng: “Sư Phụ ngồi hoa sen đến dạy con.”

Rốt cuộc mọi việc đã sáng tỏ.

Nhưng từ khi đứa nhỏ đem bí mật đó nói ra, bài vở lại trở về tình trạng cũ. Vì vậy Ngô sư huynh đã đặc biệt xin Sư Phụ giúp đỡ, để con mình có thể nghiệm tốt như khi trước.

 
Sư Phụ nói:

“Lúc thọ Tâm Ấn Sư Phụ đã đặc biệt nhắn nhủ, là sau khi tu hành bất cứ thể nghiệm bên trong bên ngoài đều không được khoe ra cho người khác biệt, nếu không thể nghiệm sẽ bị mất (trừ trường hợp Sư Phụ cho phép). Quý vị không nghe chỉ thị của Sư Phụ, bây giờ thể nghiệm không còn nữa, tự mình phải gánh lấy hậu quả, đừng trách Sư Phụ không giúp đỡ.”

 
Ngô sư huynh đương nhiên không trách Sư Phụ.

Anh chỉ tự trách mình quá lắm miệng, kêu con nói ra thể nghiệm. Nhưng vì vậy, sư huynh lại càng cảm kích Sư Phụ đã âm thầm chăm sóc con mình.

Bởi vậy sau khi bàn với vợ, sư huynh quyết định cùng cả nhà dọn lại Tây Hồ thường trú, xa rời đời sống hắc đạo và để tập trung vào việc tu hành.

 
Sau khi đến đạo tràng Tây Hồ thường trú, Ngô sư huynh đã nghĩ đến việc làm những công tác phục vụ đại chúng để đền bù những tội ác trong quá khứ. Nhưng vì không biết chữ, từ nhỏ lại không học một nghề gì.

Trong mấy chục năm sống một đời sống lãng tử phiêu bạt, lại ngoài việc đánh nhau, mở sòng bạc, lên vũ trường làm quen với bạn gái, cờ bạc rượu chè, không còn biết làm gì.

 
Đang lúc phân vân khó nghĩ, Sư Phụ đã có giải pháp đúng lúc.

​Sư Phụ biết Ngô sư huynh ngày xưa thích trồng cây, trồng hoa cỏ, cho nên bèn để cho Ngô sư huynh làm công tác trông coi vườn tược, mỗi ngày tưới nước, trong nôm cỏ cây, để sư huynh có việc làm, không cảm thấy chán.

 
Vì muốn đền bù ác nghiệp đã tạo trong quá khứ, Ngô sư huynh rất chân thành và tận tâm trong việc trông nom hoa viên. Anh muốn chăm sóc vườn hoa cho thật đẹp, để Sư Phụ vui, và đồng tu khi đến sẽ có một môi trường thoải mái để tĩnh tọa tu hành.

Picture
Helping The Disciple Upon Hearing His Prayer: Taming Goblins With A Few Words
​Đáp Ứng Lời Cầu Của Đệ Tử: ​Hóa Giải Yêu Ma Bằng Chỉ Vài Lời

​When he first arrived, every morning he had to wake up at 4:00 a.m. to meditate for three hours. But he was used to the night life; going to bed late and waking up late.

And his old habit of gossiping could not be corrected right away. He was also not accustomed to a life of practicing in a mountain forest.

Each morning he would see fellow practitioners sitting silently meditating, but he could only manage to sit for a maximum of fifteen or twenty minutes. Later, he felt embarrassed and dared not go to the main hall to meditate with everyone, so he tried to meditate in his own tent.

One day, while he was meditating, many demons and ghosts suddenly appeared; each was more than ten feet tall. They were all trying to shred him to pieces and swallow him.

Although he was known as the "big brother" of the 'underground,' and was famous for being violent and cruel (he had even beaten up and killed police and penal officers), when faced with this group of huge goblins with green faces and protruding teeth, he did not have any strength to be violent!

Seeing them slowly approaching, he quickly cried out loudly: "Master, help me!"

After yelling, a ray of white light appeared.

In the light, he saw Master sitting on a lotus, with a monk standing on each side, slowly descending from the sky.

​Master said something to the goblins and then pointed at them with Her finger; they all disappeared. At that moment, he woke up in a cold sweat.

Recalling this scary incident, his heart filled with regret because he thought of the past when he had run gambling places, which broke up families and caused his parents and relatives much grief.

Now that he had put down the "cleaver", so to speak, and started to practice, retribution was immediate. He was fortunate to have Master to save him.

He thought that, from now on, he should make a more determined effort to be kinder and to practice diligently so that he would be worthy of Master's life saving grace. So he gathered his courage and joined everyone again in the hall to meditate.
​
But his determination fell short of his wishes.

He could not acquire the art of meditation within one or two nights. So, although he had the intention of sitting down quietly to meditate, he felt as if he had a needle in his bottom so he could not sit long.

After five or ten minutes he had to get up and wander around. But he felt embarrassed doing this each time, so he would take a bucket, turn it upside down, and sit in the toilet until the end of the meditation session.

​Lúc mới đến đạo tràng, mỗi ngày sáng sớm bốn giờ phải thức dậy ngồi thiền ba tiếng.


Trước đây Ngô sư huynh quen lối sống về đêm, thói quen ngủ trễ. Và tính ưa nói chuyện phiếm vẫn chưa sửa được. Đời sống tu hành trong rừng núi, Ngô sư huynh cũng không quen.
 
Mỗi buổi sáng thấy đồng tu yên tĩnh ngồi thiền, trong khi mình quá lắm chỉ được 15 hay 20 phút. Sau đó Ngô sư huynh tự cảm thấy xấu hổ, không dám đến đại điện cùng mọi người tọa thiền nữa, mà âm thầm tự ngồi trong lều tập.
 
Có một ngày trong lúc tỉnh tọa, Ngô sư huynh bỗng thấy xuất hiện rất nhiều yêu ma quỷ quái, thân hình chúng dài hơn một trượng. Tất cả chúng đều muốn xé xác Ngô sư huynh thành từng mảnh nhỏ, nuốt vào trong bụng.

Mặc dù trước kia làm tay anh chị trong hắc đạo, hung bạo có tiếng, ngay cả cảnh sát, nhân viên hình sự cũng dám chém giết, nhưng khi trực diện với đám ma quỷ cao lớn mắt xanh răng nanh, hơi sức gì Ngô sư huynh cũng không còn nữa!
 
Trông thấy họ từ từ tiến đến gần, Ngô sư huynh hoảng hốt la lên: “Sư Phụ cứu con!”

Vừa hét lên như vậy thì thấy một luồng ánh sáng màu trắng.

Trong ánh sáng, anh thấy Sư Phụ ngồi trên tòa sen, có hai vị xuất gia đứng hai bên, từ trên trời xuống.

​Sư Phụ nói với đám ma quỷ đó vài lời, sau đó lấy tay chỉ một cái, đám ma quỷ biến mất hết. Ngô sư huynh lúc bấy giờ cũng tỉnh lại, toát mồ hôi lạnh đầy mình.
 
Hồi tưởng lại tình cảnh rùng rợn vừa qua, trong lòng càng thấy hối hận. Nghĩ đến trước kia mình mở sòng bạc hại người, gây chuyện thị phi khắp nơi, khiến cha mẹ, người thân đau lòng. Bây giờ muốn buông dao đồ tể tu hành, nghiệp chướng ác nghiệt liền xuất hiện ngay.
 
May được Sư Phụ cứu rỗi, Ngô sư huynh thầm nghĩ từ nay càng phải cố gắng, nỗ lực sửa mình hướng thiện, tu hành cho tốt để khỏi phụ lòng ân nghĩa cứu mạng của Sư Phụ. Do đó Ngô sư huynh đã thêm can đảm, quay trở lại đại điện cộng tu cùng mọi người.
 
Mặc dù muốn tọa thiền như mọi người, nhưng thói quen tĩnh tọa đâu phải một ngày hai đêm có thể thành tựu được.

Cho nên tuy trong lòng muốn yên tĩnh ngồi xuống tọa thiền, nhưng mông như mọc kim, ngồi không được, năm mười phút sau là phải đứng dậy đi dạo khắp nơi.

Nhưng đi hoài tự mình cũng cảm thấy xấu hổ.

​Cuối cùng Ngô sư huynh đành lấy một cái thùng lật ngược lại để trong cầu tiêu, ngồi luôn trong đó, đợi giờ thiền chấm dứt mới ra.
Picture
Tremendous Progress After Master Gave Him A Fruit
​Tiến Bộ Vượt Bực Sau Khi ​Được Sư Phụ Tặng Trái Cây

​Then one day, while he was taking care of the flowers and plants, Master happened to pass by.

She picked a very big orange and said: "Brother Wu, this is for you. You must eat it!"

He was very happy and politely said: "Thank You, Master."

But when he had the orange in his hand, his brow began to knit together and he thought: "This Tiger Head orange is still not ripe. It's so bitter, so sour. How can I eat it!?"

He cut the orange into slices, cooked it with water and sugar, and drank the soup.

That night, as usual, he went to the hall to meditate with everyone. He sat down, and the next time he opened his eyes, he found that the hall was totally empty.

He thought: "Could it be that everyone looked down upon him and did not like to meditate with him?"

He was having this fanciful thought as he walked out of the hall. When he walked past the kitchen and looked at the clock, he realized it was already 10:30 pm!

Normally, during the evening meditation session from 7:00 - 9:00 p.m., he could not sit still, and would often escape to hide in the toilet.

How was it, he wondered, that tonight he could sit for three and a half hours straight. He felt it was really inexplicable. 

​The next morning, when he woke up to meditate at 4:00 a.m. he also sat straight through until 7:00 a.m.

The situation for the next few days was also the same. He was really very happy. He could not believe that his meditation had improved so fast.

Before, he would meditate for ten to twenty minutes and could not sit still. Now, only a few months later, he had improved until he could sit for two to three hours straight.

He told a few of the fellow initiates, who also had noticed this incredible change.

One of the fellow initiates who knew that brother Wu had eaten the orange that Master had given him, said: ​"Brother Wu, don't be stupid. You improved so fast because Master gave you that orange. Only after you had eaten it did your meditation improve."

Only then was brother Wu enlightened.

He realized that Master had given him the special care and blessing to make him feel more confident to carry on with his practice.
Picture
Although brother Wu repeatedly had Buddhas and Bodhisattvas appear to him to instruct and bless him, his determination to practice spirituality was not strong enough.

Once, while he was working, he started to think about the indulgent life he had lived as a "big brother" of the 'underground' everyday sleeping in high class hotel suites, driving luxurious imported cars, eating in high class restaurants, and frequenting nightclubs when he had nothing to do.

Now he stayed on a mountain in the wilderness, slept in a small tent, and had to obey all sorts of rules and regulations.

He thought: "Why should I be so stupid to stay in the Center and suffer by doing heavy work."

Brother Wu had already secretly planned to go back to Tainan the next day to find his old friends, so he could be with them again.

While he was having this thought, Master suddenly came rushing down the hill. When She saw brother Wu, She said: "Brother Wu, brother Wu, don't run away!"

Brother Wu was dumbfounded. He immediately said: "No, Master, I am not running away."

Master then said: "Good! You are not running away. You have said so yourself."

Brother Wu said without hesitation: "Yes, I am not running away." Then Master hurried away. 

Brother Wu was shocked! 

He was like a small child who was ready to do something bad, but was caught by a parent.
Picture
There was another occasion, a few months later, when he had a misunderstanding with another brother.

In a fit of rage, he took his child to go pack to go home. At that time Master was lecturing in the U.S.A., so he thought while packing:

"Last time, when I was thinking of leaving the Center, Master caught me on the spot, but this time, Master is not home. Leaving now would not be so embarrassing. Unless Master is really omnipresent and lets me see Her, I will definitely leave."

Suddenly his small child inexplicably threw down the baggage and quickly ran up the hill. Brother Wu then ran after him.

​After chasing his son for several meters, suddenly someone appeared under a big guava tree wearing a long robe and white hat, leisurely waving a fan in one hand.

It turned out to be Master who stood there smiling at him. Brother Wu was truly shocked and all his anger instantly turned into shame.

He was caught again!

He hurriedly put his palms together and apologized to Master: "Master, I am sorry. I will not to run away again."

Master then smiled and disappeared.

Brother Wu realized very well that if he were to return to his old lifestyle, sooner or later, he would fall into the 'underground society' again and sink into the bitter sea of life and death.

Master has showed Her spiritual form repeatedly to save him even though he has committed many sins in the past. If not a true Master, who would have such love and the power to save him from Maya, and transform him from bad to good?

Although he knows that in the future, there will still be plenty of obstacles trying to stop him from practicing. Whenever he thinks of having Master's power protecting him at any time, his heart is filled with incomparable courage and confidence.

Although brother Wu was in the 'underground' for decades, he feels very lucky that he did not got involved with drugs because when he was serving his prison term, he knew one prison mate who was a drug addict.

Because of drugs that friend's happy family was ruined. He had tried to kick the habit many times but without any success. Once the craving for drugs started, his whole body felt like it was being bitten by hundreds of thousands of insects all boring through his flesh and bones and making him scratch all over.

Once while this friend was trying to kick the drug habit, he experienced withdrawal symptoms. In order to reduce the pain, he purposely rolled himself down two flights of stairs. He even had his hands broken but still he could not kick the habit.
​
After brother Wu saw this man's condition, he always looked at drugs as if they were the plague. He would not dare to touch any.

Brother Wu also advises his young friends of today:

​Don't ever get hooked on drugs because of curiosity or just to be a hero to show off.

The price is too great and it is too horrible.

​Cho đến một ngày, trong lúc Ngô sư huynh đang dọn dẹp hoa cỏ thì Sư Phụ đi qua.

Thấy Ngô sư huynh đang làm việc, Ngài hái một trái cam lớn đưa cho Ngô sư huynh: “Ngô sư huynh, cái này tặng cho Ngô sư huynh. Anh phải ăn nhé!”

Ngô sư huynh mừng rỡ trả lời một cách lễ phép: “Cảm ơn Sư Phụ.”

Nhưng khi vừa đón lấy trái cam, Ngô sư huynh đã phải cau mày, thầm nghĩ: “Loại cam đầu cọp này chưa chín, vừa đắng vừa chua, làm sao ăn được!”
 
Tuy nhiên, sư huynh vẫn cắt thành từng miếng, cho đường vào, nấu thành canh để uống.  
 
Đêm hôm đó, Ngô sư huynh cùng mọi người tọa thiền trong đại điện như mọi khi. Nhưng một lát sau khi mở mắt ra, trong đại điện không có lấy một người.

Ngô sư huynh thầm nghĩ: “Hay là họ khinh tôi, không thích ngồi chung với tôi, đã kéo nhau đi chỗ khác thiền?”
 
Ngô sư huynh vừa nghĩ vẩn vơ như vậy, vừa bước ra đại điện. Khi đi qua nhà bếp nhìn đồng hồ, thì ra đã mười giờ rưỡi.

Ngày thường buổi tối giờ thiền là từ 7 giờ đến 9 giờ, lần nào Ngô sư huynh cùng ngồi không yên, nhìn trái ngó phải, nếu không thì trốn trong cầu tiêu.

Đêm nay sao vừa ngồi xuống đã ba tiếng rưỡi, không hay biết gì cả, Ngô sư huynh không hiểu tại sao.
 
Sáng hôm sau khi Ngô sư huynh thức dậy tọa thiền lúc 4 giờ cũng ngồi luôn đến 7 giờ.

Ngô sư huynh mừng quá, không ngờ mình lại tiến bộ nhanh đến thế, trước đây 10, 20 phút còn ngồi không nỗi. Chỉ trong vòng mấy tháng đã tiến bộ đến hễ ngồi xuống là hai ba tiếng.
 
Ngô sư huynh mới đem sự thay đổi bất khả tư nghị này nói với mấy vị đồng tu thường trú.

Trong đó có một đồng tu biết Ngô sư huynh đã ăn trái cam Sư Phụ cho, nên nói rằng:  “Ngô sư huynh, đừng dại dột. Sư huynh tiến bộ nhanh như vậy là vì Sư Phụ cho sư huynh ăn trái cam đó. Sau khi sư huynh ăn rồi mới được như vậy.”
 
Lúc bấy giờ Ngô sư huynh mới hiểu.

Thì ra Sư Phụ đặc biệt quan tâm và gia trì, để Ngô sư huynh càng vững niềm tin đi trên con đường tu hành.
Picture
Mặc dù Ngô sư huynh nhiều lần được Phật Bồ Tát hiện hình dạy bảo gia trì, nhưng định lực tu hành vẫn chưa đủ.

Có một lần trong lúc làm việc, sư huynh lại nghĩ đến đời sống thoải mái ngày xưa trong lúc còn làm đàn anh trong hắc đạo. Mỗi ngày ngủ trong khách sạn sang trọng, lái xe nhập cảng quý giá, ăn tại nhà hàng cao cấp, nhàn rỗi thì đi vũ trường khiêu vũ.

Bây giờ đến đây, cứ ngủ trong rừng núi hoang dã, ngủ trong lều nhỏ, lại phải theo đủ thứ quy luật, nghĩ lại thấy mình sao ngu quá, ở trong nầy chịu khổ, mỗi ngày làm những công việc nặng nhọc.

 
Trong lòng Ngô sư huynh thầm tính toán hôm sau về Đài Nam kiếm anh em ngày trước xong xáo dễ qua ngày hơn.

Mới nghĩ như vậy, bỗng thấy Sư Phụ từ trên núi bước nhanh xuống, vừa thấy Ngô sư huynh, Sư Phụ bảo: "Ngô sư huynh, Ngô sư huynh, sư huynh đừng chạy trốn nhé!”

 
Nghe vậy Ngô sư huynh sửng sốt, liền trả lời: “Đâu có Sư Phụ, con đâu có chạy trốn.”
 
Sư Phụ liền nói: “Vậy tốt! Sư huynh không chạy trốn. Đó là chính sư huynh nói đó nghe!”
 
Ngô sư huynh trả lời một cách không suy nghĩ: “Vâng, con xin hứa, con không chạy trốn.” Sau đó, Sư Phụ vội vã đi ngay.
 
Ngô sư huynh sững sờ trước những câu vấn đáp vừa qua, tựa như một đứa nhỏ đang chuẩn bị làm việc xấu, bị cha mẹ bắt được quả tang.
Picture
Một lần khác, mấy tháng sau đó, có một lần vì có chuyện hiểu lầm với sư huynh khác. Ngô sư huynh giận quá, toan thu xếp hành lý dẫn con về nhà.

Lúc bấy giờ Sư Phụ đang hoằng pháp ở Mỹ, sư huynh vừa thu dọn hành lý vừa nghĩ:

"Lần trước muốn rời đạo tràng, bị Sư Phụ bắt quả tang. Lần nầy Sư Phụ không có ở nhà, nhân cơ hội này ra đi, sẽ đỡ ngượng hơn. Trừ trường hợp Ngài có thiên vạn ức hóa thân, có thể hiện hình trước mặt tôi, tôi mới ở lại.”

 
Vừa nghĩ xong, bỗng thấy con mình vứt hành lý xuống, chạy nhanh lên núi. Ngô sư huynh cũng chạy theo.

Chạy được khoảng mấy chục thước, bỗng thấy phía trước dưới cây ổi lớn xuất hiện một người mặc chiếc áo bào dài, đầu đội nón trắng, tay cầm quạt, điệu bộ ung dung tao nhã, đứng ở đó nhìn Ngô sư huynh cười, thì ra là Sư Phụ.

Ngô sư huynh sợ quá, cơn thịnh nộ ban nãy giờ đây đã đổi thành e lệ sám hối.

Lại bị bắt quả tang!

 
Ngô sư huynh liền chắp tay xin lỗi với Sư Phụ, nói rằng: “Sư Phụ, con xin lỗi Ngài, lần sau con không dám chạy trốn nữa.”

Sư Phụ cười, sau đó đã biến mất.

 
Ngô sư huynh tự hiểu, chỉ cần mình trở lại đời sống cũ, trước sau cũng sẽ trụy lạc trong xã hội hắc đạo, trầm luân trong bể khổ sinh tử.
 
Một người nghiệp chướng đầy mình như Ngô sư huynh, Sư Phụ đã nhiều lần hiển linh cứu đội. Nếu Ngài không phải là một minh sư chân chánh, ai có lòng thương như vậy, ai có lực lượng có thể độ Ngô sư huynh cải tà quy chánh?
 
Tuy biết rõ sau này sẽ còn nhiều chướng ngại cản trở mình tu hành, nhưng nghĩ đến lực lượng Sư Phụ luôn luôn ở một bên bảo hộ, trong lòng Ngô sư huynh tràn đầy niềm tin và dũng khí.
 
Suốt mấy chục năm lăn lộn trong giới hắc đạo, Ngô sư huynh cảm thấy may mắn nhất là mình không bị kẹt trong việc hút sách.

Ngô sư huynh cho biết trong ngục tù sư huynh có quen với một người bạn bị nghiện ma túy. Người bạn này vì việc nghiện thuốc đã làm tan nát một gia đình đầm ấm. Nhiều lần cai thuốc đều thất bại. Khi lên cơn ghiền, toàn thân như có hàng ngàn hàng vạn con sâu lúc nhúc trong xương, trong mạch máu, và bắp thịt, ngứa một cách khủng khiếp.

 
Có một lần trong thời kỳ cai thuốc phiện, khi cơn ghiền phất lên, vì muốn giảm bớt đau khổ, ông bạn đã cố ý lăn từ cầu thang trên lầu hai xuống, cuối cùng đã bị gẫy tay, nhưng vẫn cai không được.
 
Thấy vậy Ngô sư huynh sợ thuốc phiện như sợ bệnh dịch, không dám đụng tới.

Ngô sư huynh cũng khuyên các bạn trẻ ngày nay:

Đừng vì lòng hiếu kỳ nhất thời, hay vì muốn bày tỏ khí thế anh hùng của thiếu niên mà mắc bệnh ghiền ma túy.

Cái giá phải trả quả thật quá lớn, quá khủng khiếp.
Picture

​​At the early stage
 of Master's preaching, She always found time to visit prison inmates. Besides comforting and encouraging them spiritually, She also shared with them biscuits and candies.

Due to the longing of sentient beings around the world, Master has become increasingly busy, and constantly travels and preaches abroad.

Although She no longer has time to visit prisons, Her concern for prisoners persists. She has instructed our fellow initiates to visit them on Her behalf when they have time.

Initiates who used to be prisoners have been requested to go along to encourage the inmates with inspiring stories of their own conversions from evil to goodness.

For this reason, brother Wu was also asked to join such a trip. Unexpectedly, when the organizing brother explained the trip's objective and asked him to present a speech in the prison, he refused abruptly on the spot. He continued to reject later requests as well.

His fear was that, after speaking in the prison, he would be laughed at and would lose face in the event that he should decide to join the gangster circle again.

He also found many excuses, like being too shy to speak in public, in order to turn down the requests.

The organizing brother had no option but to report the situation to Master.

In order to help him understand the holy meaning of this work, Master asked someone to relate the following message to him:

"This is the last opportunity in your life to do this job. You must seize this chance, and remember your mission. When you go to fulfill your assignment, be humble at heart, and absolutely refrain from being arrogant."


Upon receiving Master's instructions, brother Wu dared not refuse anymore. To accomplish the job perfectly, and to avoid stage fright, he practiced frequently before his wife and son who acted as his audience.

The response to his speeches was always "It is awful!"

After several attempts, he was ashamed to torture his wife and son any longer. He could only wait until midnight when no one was around, and then stealthily go outdoors to practice his speech to the light pole.

And whenever he had time, he would meditate at home, praying to Master to bless him and grant him inspiration.

One day, he felt thwarted and complained to his wife, "I don't think I am going, because until now my practice is still far from satisfactory!"

His wife rebuked him, saying, "This is an assignment from Master, how can you refuse to go? I see you are usually very talkative. Why can't you speak now that you have the opportunity to express yourself?"

Since it was Master's assignment, he dared not complain any more. Instead, he rushed to meditate and pray for Her help.

On the next day, the organizing brother conveyed another message: "Master said that your wife may also give a speech to the female inmates." Upon hearing this, his wife's face turned green, and her nervousness was no less intense than brother Wu's.

Early the next morning, brother Wu and the working members arrived punctually at the Taipei Prison.

Cordially, the prison staff led them to the VIP Room for a brief rest; then they split up into two groups and went to the male and female wards respectively. This trip induced very deep emotions in brother Wu.

Previously, whenever he went to a prison, he entered as a prisoner. However, this time he came as a VIP lecturer.

Events in this world are truly ever changing and unpredictable. On the way, he recalled some fragmented memories of his life in prison, and without being aware of it soon reached the lecture venue.

When brother Wu went onto the stage and began to speak, the inmates stared at him with hostility and indifference. Even the applause sounded mechanical.

An indescribably strange atmosphere pervaded the venue, as if invisible forces were oppressing him and making him speechless.

Immediately, he prayed for Master's blessing, and his mind was stabilized. He described his whole life in detail to the inmates: how he had sunk into gangster society, how he had been converted to goodness and pursued spiritual practice, and how he eventually met Suma Ching Hai.

As time went on, the atmosphere gradually began to change; the inmates started to listen with great interest and attention, and their expressions also became more cordial.

When brother Wu concluded
his speech, he received warm applause from the whole audience, which seemed to convey their encouragement and recognition.

Some inmates took the initiative of helping the work team clear the venue. Several inmates who knew brother Wu even approached and greeted him.

​One of them rushed forward saying, "Hello, brother boss! I will surely visit you at Suma Ching Hai's Center when I am released." Brother Wu delightedly expressed his welcome.
Picture
After this first speech in the prison, brother Wu's blissful feeling could not be described in words.

He never imagined this meaningful mission could be accomplished so smoothly and successfully. For him, it was an incredible challenge. Without Master's admonition, he could not possibly have gathered the courage and strength to rectify his undesirable quality of declining to do good deeds and benefit others.

Furthermore, he had conquered his stage fright.

The most precious lesson that brother Wu learned from this was that he could always feel the bliss of being one with Master during such missions, and experience Her selfless and almighty love.

For instance, when going to the Tainan Prison to give a speech, he kept shedding tears in the car until he felt embarrassed.

He wondered: "I didn't shed a single tear when being punished severely for many days in the prison before. Why am I behaving like this now? Perhaps it is like Master once said that our soul knows we are now on the right path, so it cries due to extreme bliss!"

When brother Wu made a speech at the Jiayi Prison, another initiate observed a strong light bathing him as he was on stage.

He looked much younger in the light, and Master's manifestation body was standing behind him.

No wonder brother Wu always feels that:

The more work he does that benefits others, the happier and more relaxed he feels both physically and spiritually, and the more his guilty feelings are eliminated. So, it turns out that Master's manifestation body is always blessing him and cleansing his karma.

This story testifies to the truth of Master's words:

"When helping others, we are actually helping ourselves."
Picture
The application for brother Wu to present a speech at the Hsinchu Youth Prison encountered difficulties. The local fellow practitioners had been applying for a long time, without being approved.

Once, when brother Wu spoke at the Hualien Low Security Prison, several inmates advised him, "Brother boss, you should pay a visit to the 'Hsinchu Youth Prison.' The situation there is very serious. Tell them the story that you told us today; it will surely touch many of them, and lead them back from the wrong path."

This loving request intensified brother Wu's wish to visit the Hsinchu Youth Prison.

Perhaps sincerity really worked, or perhaps it was Master's fantastic arrangement operating invisibly in the background.

Mr. Ma Ying Jiu, Minister of the Justice Department was inspecting the Swallow's Nest (Yan Cao) Prison where he coincidentally met brother Wu, who was making a speech there.

Minister Ma shook hands with him and encouraged him cordially. Shortly afterwards, the fellow initiates from Hsinchu received permission from the Youth Prison regarding the lecture application.

It happened that Minister Ma had personally called the Hsinchu Youth Prison instructing them to invite brother Wu to give a speech.

Fortunately, the Formosan Government is very wise and really cares for prisoners, allowing its youth who have gone astray to have the blessing of developing affinity with a living enlightened Master.

A chain of presentations by brother Wu has occurred in prisons throughout the province.

As brother Wu is inclined to getting carsick, long distance travel is agonizing for him. The occasional recurrence of his chronic ailments also aggravates his exhaustion.

Once when he was travelling to Yilan to make a speech, he was complaining within about being too tired.

However, in the car, he heard a brother recalling when Master wandered and preached everywhere in earlier times. For the sake of saving sentient beings, Master camped anywhere necessary, and did not even have a Center in which to stay and preach.

Overcome by remorse, tears rolled down his cheeks. Immediately, all the grumblings in his heart disappeared completely.
​
So far, brother Wu has presented speeches in prisons in Taipei, Taoyuan, Kaohsiung, Swallow's Nest (Yan Cao), Jiayi, Tainan, Yilan, Hualien, and Green Island (Lu Dao), as well as the Hsinchu Youth Prison.

He receives an overwhelming welcome everywhere he goes. After each talk, he always begins to wonder, "Where is the next opportunity for me to redeem my sins?"

He truly feels that real happiness can only be found in doing work that serves and benefits others.

​Trong thời kỳ hoằng pháp thuở ban đầu, Sư Phụ thường dành thời giờ đến nhà tù thăm các tù nhân, an ủi và khích lệ họ trên phương diện tinh thần, cũng nhân tiện đem một số bánh kẹo phân phát cho họ.

Vì sự khao khát, thỉnh cầu chúng sanh khắp nơi trên thế giới, Sư Phụ ngày càng bận rộn, thường bôn ba ở nước ngoài hoằng pháp, cho nên đã không thể thăm viếng nhà tù.

Nhưng sự quan tâm của Sư Phụ đối với tù nhân vẫn không thay đổi, vì vậy Ngài đã chỉ thị đồng tu nếu có thời giờ thì thay mặt cho Sư Phụ đi thăm họ. Các đồng tu đã từng sống trong nhà giam cũng đi theo để kể lại quá trình thay đổi, hướng thiện của mình, hầu khích lệ các tù nhân.
 
Vì vậy chúng tôi đã tìm đến Ngô sư huynh. Không ngờ khi vị sư huynh đảm trách công việc thăm tù nhân cho Ngô sư huynh biết rõ ý định của chuyến đi thăm nhà tù và nhờ Ngô sư huynh đến đó thuyết trình.

Ngô sư huynh đã từ chối. Liên tiếp mấy lần sư huynh vẫn không ưng thuận.

Sư huynh sợ sau khi thuyết trình trong nhà tù, vạn nhất sau này phải trở lại giang hồ, sẽ bị người ta chê cười mất mặt. 

​Sư huynh đã viện mọi lý lẽ để từ chối như là rất mắc cở khi nói chuyện trước đám đông.

Sư huynh đảm trách công việc thăm tù nhân đành báo cáo với Sư Phụ.

​Sư Phụ thấy sư huynh không biết quý trọng công việc thiêng liêng nầy, bèn cho người nói với sư huynh rằng:

"Đây là dịp may lần cuối cùng trong suốt đời sư huynh để làm công việc như vậy. Sư huynh phải nắm lấy cơ hội tốt nầy, đừng quên sứ mạng của mình. Trong lúc làm việc phải khiêm tốn, tuyệt đối không được ngạo mạn."
 
Nhận được chỉ thị của Sư Phụ, sư huynh không dám từ chối nữa. Để hoàn tất công việc cho tốt, tập thuyết trình cho quen trước công chúng, sư huynh thường nhờ vợ con làm thính giả.

Nhưng mỗi lần nói xong, phản ứng mà sư huynh nhận được đều là: “Khó nghe quá!”

Sau mấy lần như vậy, sư huynh cũng không nở hành hạ vợ con nữa, đành đợi đến lúc nửa đêm vắng người, âm thầm tập trước cột điện trước nhà, có thời giờ thì ở nhà tọa thiền, cầu Sư Phụ gia trì ban cho nguồn cảm hứng.

​Có một ngày sư huynh cảm thấy thất bại quá, bèn phàn nàn với vợ: “Đến bây giờ vẫn chưa tập xong, anh không muốn đi nữa!”

Nghe qua, vợ sư huynh liền dạy chồng: “Đây là công việc Sư Phụ giao phó, làm sao có thể không đi được. Ngày thường thấy anh nói chuyện phiếm rất giỏi, sao bây giờ có cơ hội cho anh diễn đạt, anh lại nói không nên lời.”
 
Vì là công việc Sư Phụ giao phó, sư huynh không dám phàn nàn nữa, mà mau mắn di tọa thiền cầu Sư Phụ giúp đỡ.

Ngày hôm sau Sư huynh dám trách công việc thăm nhà tù lại đến truyền đạt chỉ thị của Sư Phụ: “Sư Phụ nói sư tỷ cũng có thể đi nhà tù phái nữ để thuyết trình.” Vợ sư huynh vừa nghe mặt đã xanh như tàu lá, cũng hồi hộp không kém sư huynh.
 
Sáng hôm sau, Ngô sư huynh và những nhân viên làm việc đến nhà tù Đài Bắc theo đúng giờ đã hẹn.

Nhân viên công tác nhà tù dẫn mọi người đến phòng khách nghĩ ngơi. Sau đó chia làm hai nhóm, một nhóm thăm nhà tù phái nam, một nhóm thăm nhà tù phái nữ.

Đối với Ngô sư huynh, chuyến đi nầy gây cho anh rất nhiều cảm nghĩ.

Trước đây mỗi lần đến một nhà tù, sư huynh thường đến với tư cách của một tù nhân, lần này thì anh đến với tư cách của một giảng viên cao quý.

Chuyện đời biến đổi vô thường, thật khó mà biết trước. ​Dọc đường hồi tưởng lại những ngày trong ngục tù khi xưa, thoáng chốc đã đến địa điểm thuyết trình lúc nào không biết.
 
Khi Ngô sư huynh lên bục giảng thuyết trình, lúc đầu các tù nhân đều nhìn sư huynh bằng cặp mắt lạnh lùng, không hoan nghênh, tiếng vỗ tay cũng như máy móc.

Cả hội trường tràn ngập một bầu không khí quái lạ, dường như có một áp lực vô hình đè nặng lên người sư huynh, khiến sư huynh nói không ra lời.

Sư huynh lập tức cầu Sư Phụ gia trì, rồi đầu óc sư huynh mới được ổn định. Sư huynh bình tĩnh thuật lại cặn kẻ bản thân mình trầm luân trong hắc đạo như thế nào, hướng thiện tu hành ra sao, và gặp cuối cùng đã gặp Suma Ching Hai trong trường hợp như thế nào.
 
Sau một thời gian, không khí tại hiện trường bắt đầu thay đổi. Mọi người đều chú ý lắng nghe một cách thích thú, nét mặt trở nên thân thiện.

Khi Ngô sư huynh nói xong, toàn hội trường nhiệt liệt vỗ tay, biểu lộ một sự khích lệ và đồng ý từ phía thính giả.

Lúc giải tán, có người nói một cách kín đáo: “Thuyết trình hay quá!” Có người tự động giúp nhân viên công tác dọn dẹp. Vài tù nhân quen biết Ngô sư huynh đến chào anh.

​Có một người đến gần nói với sư huynh: “Anh Tí, sau này khi ra khám, tôi sẽ đến đạo tràng của Suma Ching Hai thăm anh.”

Ngô sư huynh vui mừng nói rất hoan nghênh họ.​
Picture
Sau khi chấm dứt buổi thuyết trình lần đầu tiên trong nhà tù, nỗi vui mừng của Ngô sư huynh thật khó diễn tả.

Thật không thể tưởng tưởng được mình lại có thể hoàn tất công việc rất có ý nghĩa này một cách trôi chảy và thành công như vậy. Đối với sư huynh, đây là một thử thách bất khả tư nghị, nếu không có Sư Phụ dạy dỗ chỉ bảo, sư huynh không làm sao có dũng khí và lực lượng sửa đổi phẩm chất không thể làm việc thiện, lợi ích người khác cũa mình.

Hơn nữa còn khắc phục được tính nhút nhát không dám nói trước đám đông.
 
Điều quý hơn nữa là, trong lúc làm việc sư huynh luôn luôn cảm nhận được niềm vui đồng nhất thể với Suma, được hưởng tình thương bao la vô tư của Ngài.

​ Chẳng hạn như khi đi thuyết trình trong nhà tù Đại Nam, ngồi trong xe nước mắt sư huynh cứ rơi mãi.

Chính sư huynh cũng cảm thấy hổ thẹn, thầm nghĩ trước đây trong ngục tù, dù bị trừng phạt nghiêm khắc trong nhiều ngày cũng chưa từng rơi một giọt lệ. Tại sao bây giờ lại như vậy? Có lẽ như Sư Phụ đã từng nói, linh hồn bên trong chúng ta biết chúng ta bây giờ đi đúng đường, nên mừng quá mới khóc!
 
Khi thuyết trình tại nhà tù Gia Nghĩa, một đồng tu khác đi theo Ngô sư huynh đã thấy một luồng ánh sáng phủ quanh người Ngô sư huynh trong lúc sư huynh thuyết trình.

Trong ánh sáng đó sư huynh trông rất trẻ, và đằng sau sư huynh là hóa thân Sư Phụ.

Hèn chi sư huynh thường cảm thấy rằng:

Càng làm công việc lợi ích người khác, thân tâm càng sản khoái nhẹ nhõm, cảm giác tội lỗi càng tiêu tan. Thì ra hóa thân Sư Phụ luôn gia trì và rửa nghiệp cho sư huynh.

Thật đúng như câu danh ngôn chí lý mà Suma thường nói:

"Giúp đỡ người khác thật ra là giúp đỡ chính mình."
Picture
Việc xin cho Ngô sư huynh thuyết trình tại nhà tù thiếu niên Tân Trúc đã gặp nhiều khó khăn. Đồng tu tại địa phương này nộp đơn rất lâu nhưng chưa được chấp thuận.

Có một lần, trong lúc Ngô sư huynh thuyết trình tại nhà tù Hoa Liên, một vài tù nhân nói với sư huynh rằng: “Anh Tí! Buổi thuyết trình của anh cảm động quá! Anh nên đi đến Nhà Tù Thiếu Niên Tân Trúc một lần. Tình trạng bên đó rất nghiêm trọng. Anh nên kể lại câu chuyện hôm nay cho họ nghe, chúng tôi nghĩ sẽ cảm động được rất nhiều người, và sẽ thức tỉnh họ trở lại con đường tốt.”

Những lời phó thác đầy tình thương của họ càng thúc đẩy sư huynh muốn đi thăm nhà tù Thiếu niên Tân Trúc.
 
Có lẽ vì lòng thành, và cũng là sự an bài khéo léo của Sư Phụ.

Môt hôm, khi anh đang thuyết trình trong nhà tù Yến Sào, thì nhằm lúc bộ trưởng bộ tư pháp Mã Anh Cửu đến thanh tra.

Thấy sư huynh thuyết trình, ông bèn đến bắt tay cổ võ sư huynh một cách thân mật. Chẳng bao lâu, đồng tu Tân Trúc đã nhận được hồi âm của Nhà Tù Thiếu Niên Tân Trúc, cho họ đến thuyết trình.

Thì ra bộ trưởng Mã Anh Cửu đã đích thân gọi điện thoại cho nhà tù Thiếu Niên Tân Trúc, chỉ thị họ mời Ngô sư huynh đến thuyết trình.

Cũng may là chính phủ Formosa anh minh, và thật sự quan tâm đến các tù nhân. Nhờ vậy những thiếu niên lầm đường lạc lối mới có phước báu kết duyên với một vị minh sư tại thế.
 
Ngô sư huynh đã đi một lượt khắp các nhà tù toàn quốc thuyết trình.

Đối với một người hay bị say xe như sư huynh, đi đường xa quả thật rất khó chịu. Thêm vào đó, bệnh cũ có khi tái phát, nên càng cảm thấy mệt mỏi.

Có một lần đi thuyết trình tại nhà tù Nghi Lan, Sư huynh đã thầm phàn nàn là mệt quá. 

Tuy nhiên, lúc trên xe, anh nghe một vị sư huynh kể lại tình cảnh Sư Phụ khi còn đi lang thang hoằng pháp khắp nơi vào lúc ban đầu. Lúc đó Sư Phụ vì muốn cứu độ chúng sanh, ngay một đạo tràng để an cư hoằng pháp cũng không có, mà phải dựng lều khắp nơi.

​Sư huynh nghe cảm động đến rơi nước mắt, không còn phàn nàn trong lòng nữa.
 
Ngô sư huynh trước sau đã thuyết trình tại các nhà tù Đài Bắc, Đào Viên, Cao Hùng, Yến Sào, Gia Nghĩa, Đài Nam, Nghi Lan, Hoa Liên, Lộc Đào, và Tân Trúc.

Đi đến đâu cũng được mọi người hoan nghênh. Mỗi lần nói xong, trong lòng lại thầm nghĩ: “Cơ hội chuộc tội lần sau không biết ở đâu?”

Sư huynh cảm nhận được một cách chân thật:

Làm việc phụng sự cho đại chúng, làm lợi ích người khác, mới là hạnh phúc thật sự.

Comments are closed.
Supreme Master Television           Contact Us
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • Master's Wonders
      • While On The Path
      • Quan Yin Method
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Jokes
      • Other Stories
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • Music & Arts >
      • Vocal by SMCH (English)
      • Vocal by SMCH (Aulacese)
      • Music & Dramas
      • Arts & Photography
  • LINKS
    • Bài Giảng Phụ Đề Âu Lạc
    • Peaceseekers - Persian
    • Supreme Master Televison
    • Eden Rules
    • News Magazine