The Peace Seekers
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • Master's Wonders
      • While On The Path
      • Quan Yin Method
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Jokes
      • Other Stories
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • Music & Arts >
      • Vocal by SMCH (English)
      • Vocal by SMCH (Aulacese)
      • Music & Dramas
      • Arts & Photography
  • LINKS
    • Bài Giảng Phụ Đề Âu Lạc
    • Peaceseekers - Persian
    • Supreme Master Televison
    • Eden Rules
    • News Magazine

The Legend Of A Taoist (Part II)

7/19/2017

 
Other Stories
Picture

A TRUE ACCOUNT OF A MIRACULOUS PERSON
​The Legend Of A Taoist (Part II)

CHUYỆN THẬT VỀ MỘT KỲ NHÂN
Câu Chuyện Truyền Kỳ Của Một Vị Đạo Trưởng  (Phần 2)  


Narrated By Fellow Initiate Hu Nantou, Formosa, News 41-44
Recorded By Resident Disciples, Hsihu Center, Formosa

THE ASCENT TO HEAVEN


​After the initiation, the Taoist returned to the mountain and practiced diligently following the method given by Master.

Once, while he was meditating, the manifestation form of Master came and told him:  The husband of the fellow sister who lived in his village who just died would be brought to the Western Paradise.

The Taoist asked, "Will Master personally visit her home?"  

Master waved Her hand. The Taoist asked further, "Then, how is he to be delivered?"

Master said, "You just go and tell her my words." 

The Taoist did relate Master's words to the fellow sister. 

​He intentionally went back again on the way home and instructed the daughter and son-in-law of the fellow sister, "You ought to be on the lookout tonight. See if there is any bright light or gold light shining. My Master said that She is going to bring your father to the Western Paradise."

The result was totally unexpected.

The one who saw Master was the four-year old granddaughter of the fellow sister. Observing the child waving her hands at the sky, the family asked her, "What are you doing?"

"I am bidding farewell to grandpa!"

"Grandpa is in his coffin. How can you bid farewell to him there?"

Pointing innocently at a photograph of Master, the girl said, "She took grandpa's hand and flew in to the sky."

The next day, the fellow sister fetched the Taoist and in detail told him about the incredible happening of what her granddaughter had seen - Master bringing Her husband up to heaven.

The Taoist opened the coffin and was shocked by what he saw. He remembered when he came to help at the time her husband just died and the corpse looked dark and ugly.

Now it was entirely different.

He was wearing a smile on his face, and looked healthy and pink, very serene, as if he were a living person who was only sleeping. That was really incredible!

This fully affirmed Master's words:  For initiated disciples, at least five generations of their family will be elevated.
Picture
THE SOUL WENT TO
The Heavenly Lake Palace


Six months after his initiation, the Taoist followed Master to become a monk.

However, his wife became very ill a few months after that, and remained unconscious. The Taoist had to go home to look after her.

Despite the efforts of many doctors and visits to many hospitals, the cause of the illness was never discovered. The patient simply lay on her bed, not eating or drinking, unconscious, in a vegetative state, for almost two weeks.

The Taoist was extremely upset.

He could not find his wife's soul anywhere in heaven or in hell, despite his searching for her several times during his meditations.

Normally, he could always help people who came to him with strange problems or illnesses. Now that his wife was in trouble, he could do nothing about it. He was really frustrated.

His relatives, even his doctor advised him to treat her as though she were dead, and bury her.

However the Taoist was a loving husband, and could not forsake his beloved wife who had accompanied him all his life. Besides, he was a tough man who would not be defeated and who did not believe in destiny.

He would not give up, and kept on meditating and praying constantly for Master's help.

​Suddenly one day, his wife regained consciousness.

He was very delighted and asked her, "Where have you been all these days? Why could I not find you anywhere?" 

She answered, "I went to a exciting and happy place. Having so much fun there, I didn't wish to come back.

However, the manifestation form of "Your" Master eventually appeared and told me to come back. She also said, "You are not supposed to be here. You should go up there." 


I was reluctant at heart, but before I could say anything, She grabbed my arm and took me back. The Master may be small physically, but She is mighty!

I struggled in vain, and then found myself awake here." 


The Taoist was very glad that Master had finally brought back his wife. (His wife was initiated later than him.)
Picture
Several months later, his wife started mumbling to him some strange instructions. For example, she would say, "Should I pass away, do not bury me. Cremate my dead body."

Hearing her strange words, the Taoist realized that something was going to happen.

However, he was mischievous. Pretending to be serious, he said to his wife, "I would definitely bury you if you were dead."

She was so mad that she would not talk to him. After some time, she told him again, "You must put my cremated ashes in the cinerary pagoda nearby. The number is XX."

During those days, because of these unusual statements, the Taoist continued to watch his wife carefully.


One morning, his wife was standing in the doorway as usual. Observing nothing abnormal, he went inside to get something.

When he came out a few minutes later, his wife had disappeared. Feeling that something was wrong, he searched the neighborhood but could not find her.

He immediately summoned help from his son, daughter and neighbors. However, his wife seemed to have evaporated.

Using his magical power, he even asked for the help of the mountain gods and local deities, but there was no news. 


After a few days, he reported the disappearance of his wife to the local police station. 

Usually, when mountain climbers got lost, the police would approach him to locate the missing individuals and he would always help. Therefore, the police officer in charge was very surprised and asked him, "You always help with others' problems, why can't you find your own wife?"

The Taoist was equally baffled, and spent his days in sorrow and agitation. 
He thought that perhaps his wife was not taken away by Master, so he went to the nether world to investigate.

The gatekeeper there told him that his wife was not there. However, the Taoist was determined to search the nether world.

On his second visit, the Earth Store Bodhisattva appeared to him and said, "Your wife has been initiated by an enlightened Master. How could she be here?"

The Taoist would not listen, because he was longing to find his beloved wife. However, his search was to no avail.

When he came to the nether world for the third time, the Earth Store Bodhisattva showed him a long face. Nevertheless, he didn't argue with the Taoist, observing that he was just about crazy in wanting to find his wife.

He was allowed to enter and search again, but still there was no result. It happened that his wife had told her neighbor before her own death, "If I disappear one day, tell the Taoist that he does not need to look for me. He will never find me!"

At the time of her disappearance, another woman passed by the Taoist temple and saw a gigantic lotus soaring up. She was thinking she had bad eyesight.
Picture
There was no trace of the Taoist's wife even after he searched for several months. 

Then one day, when he was meditating, the manifestation form of Master told him, "Your wife is now in the Heavenly Lake Palace." 

The astral body of the Taoist went there immediately, and found his wife sitting crossed-leged in the palace. 

She just smiled and said nothing when she saw him. 

​The Taoist was both delighted and angry. Delighted, because he finally found his wife. Angry, because she did not tell him that she had come here, making him search fruitlessly for several months.

His first words were, "You came here without telling me, and made me search for you everywhere. I even went to hell many times. Why did you do this to me?" 

"I never knew you would be so stupid to search for me in hell. You knew very well that I wouldn't be there."


The Taoist asked, "It's strange! How did you hide yourself so that I could not find you?"

His wife replied teasingly, "Are you not rich in magical powers, and very expert? Why couldn't you find me?

Actually at home, I secretly learned a lot from your book 'Jimen Dunjia' (Taoist Magical Powers). I was using the 'invisible technique'. If it hadn't been for Master's help, you would never have found me."


He then realized what had happened, and asked further about the whereabouts of her dead body.

She said, "I am afraid that you will bury it, so I won't tell you now. When the flesh has completely rotted, you will find it naturally."

​
Sure enough, many months after his wife's disappearance, a police officer rushed to inform him one day, that a student who had been mountain climbing had found a corpse near the Taoist's house.

The Taoist was asked to identify the body. Upon reaching the location, he saw a corpse sitting with crossed legs.

All the flesh was rotten, except, there was one strange phenomenon:

The flesh on her wrist was still perfectly intact.

When she was alive, she had tied on her wrist a short string of chanting beads that had been given to her by Master, (Master gave her the beads before her initiation), together with a necklace bearing Master's portrait. Everyone who saw this remarked that it was a miracle.


A while later, a staff member from the cinerary pagoda came to have a look. He said that for decades, he had seen countless dead bodies in his profession, but that this was the first time he had seen such a strange thing.

He persuaded the Taoist not to cremate the body, but instead to plate it with gold for people to worship. The Taoist answered that his wife especially instructed to have her body cremated and he would respect her decision.

When he put the ashes into the pagoda after the cremation, the number was exactly the same as that mentioned by his wife.

​
As to the place the corpse was discovered, the Taoist and his son had searched there before and had even rested under a nearby tree. ​It was impossible for them to have missed the body.

Even if they had been very careless, the smell of the putrefied body would have been hard to ignore. Incredible things do happen under the sun!
Picture
The Taoist's shabby and modest Min Hu Temple was built on Wu Sheh Mountain in Taichung, a place of green mountains and clear waters.

In front of the Taoist Temple, there was a lake named Min Hu. ​Many mysterious events happened there when the Taoist was living on the mountain.
Picture
APPEARANCE
Of The Water Ghost


Several decades ago, Wu Sheh was still a remote and restricted mountain area.

Before receiving initiation, the Taoist as well as the other villagers, used to catch fish in the lake to sustain their livelihood.

One evening, he was catching fish as usual. The local police came to fine them. The Taoist warned the policeman, "Don't come down here! This surrounding area is very dangerous. The water ghost often appears and harms people."

How could the policeman believe his words? He retorted, "Do you think that I can be as easily fooled as a child? Unless I see it with my own eyes, I'd never believe it even if I were killed."

The Taoist told him, "I am not fooling you! If you don't believe me, I will catch a water ghost for you to see tomorrow evening."

The two of them confirmed the appointment. They came to the lake the next evening as appointed.

The Taoist had prepared a fish net. Rowing the boat slowly and chanting his mantra, he cast a 'net of the eight diagrams'. (This is a special Taoist symbol.)

After a short while, he really caught a 'water ghost'. He told the policeman, "You must not harm it!"

He then slowly brought it ashore. The policeman was bewildered by the sight!

He used to think that a 'water ghost' was some sort of invisible ghost. However, this 'water ghost' appearing before him looked exactly like a human being, only shorter in physique, about one to two feet tall.

Its eyes were red, and blinked continuously. It kept uttering a "Gee" sound, and the whole body was covered with short hair.

The Taoist said to it, "Don't live in here anymore, because you will frighten people. Besides, it's dangerous for you as you may be caught by a fish net again. So, you had better go to another place faraway!"

He then put it back to the lake, and continued to catch fish.

The Taoist had particularly good luck that night. He went home with a big catch. The 'water ghost' helped him by chasing the fish into his net.
Picture
THERE IS NO ENJOYMENT
In Using The Money Earned By Killing


The Taoist always caught plenty of fish, thus providing him with a good income. So, fishing was his second profession.

However, one afternoon when he was resting at home, the Manjusri Bodhisattva suddenly appeared and told him, "The time has come for you to stop fishing."

The Taoist was earning a handsome income of one to two thousand N.T. dollars each day through fishing, and of course he was unwilling to give it up.

He replied, "I am not doing anything bad by fishing. Why ask me to stop fishing?"

The Manjusri Bodhisattva said, "Your time has come. You must not fish anymore. If you ignore my advice and carry on fishing, you will become blind. You may decide on either giving up fishing or becoming a blind man."

The Taoist said, "It is impossible! My eyes are in perfect condition. How can I become blind?" Because he would not listen, the Manjusri Bodhisattva disappeared.

Subsequently, the next day, out of his alertness, he saw an unidentified black force suddenly rush towards his eyes. He had no time to avoid it. His eyes pained a lot as if someone had put sand in them, and they were flooding with tears.

The next day, he told his wife, "My eyes will be gone soon. I almost can't see anything."

He also told her of the encounter he had with the Manjusri Bodhisattva the day before. His wife quickly took him to see the ophthalmologist, but the two ophthalmologists both concluded that his eyes were normal, and could detect nothing wrong.

The Taoist then realized that this was an invisible karmic illness.

​When he returned home, he prayed to the deities worshipped in the Taoist Temple: "Please restore the vision to my eyes. I will consider giving up fishing."

The next evening, the Manjusri Bodhisattva appeared again and said, "I am the Manjusri Bodhisattva. I have an affinity with you as Master and disciple. From now on, you must stop fishing. This incurs killing karma. Use the skills that you have learned in your life to help the world and people."

The Taoist said, "I am earning one to two thousand N.T. dollars each day by fishing. How do I sustain my livelihood after giving up fishing?"

The Manjusri Bodhisattva said, "Don't worry, you will earn your living naturally!"

(At that time, the Taoist seldom charged people who came asking for help at his Taoist Temple. Observing people's difficulties, he would even voluntarily give them money.)

The Taoist then promised the Manjusri Bodhisattva that he would give up fishing. He also begged for his eyesight to be restored so that he could take care of his fishing boat and nets.

The Manjusri Bodhisattva then thrust a golden pill into his mouth, and told him to swallow it and then go to sleep and rest.

When he woke up the next day, his eyes had really recovered to normal. Delightedly, the Taoist went to the lake and towed the fishing boat and all the fishing equipment ashore. He then burnt them and hence concluded his fishing career.

The Taoist recalled: "There is no enjoyment in using the money earned by killing!"

He said this, because almost all the money he earned by fishing was spent taking care of his ill wife when she was hospitalized, rather than being used to sustain his livelihood.

His livelihood was actually supported by selling dried day lilies and bamboo shoots. The Taoist said that the consequences will not be good from using the money earned by killing.

​Fortunately, the Manjusri Bodhisattva manifested to rescue him, otherwise God only knows how much more karma he would have accrued!
Picture
BRAVELY PROTECTING
The Holy Books


One day shortly after he was initiated, he was away from the mountain handling some matters with his wife.

On the way home, they passed a temple. He saw many people carrying some books and putting them outside that temple.  Curious, he told the driver to stop. He got out to ask if the books were so-called 'free holy scriptures', that he could bring back home to read.

Getting closer, he found that the books were Master's sample booklets!

The Taoist sensed something wrong. Why are the books being piled on the ground so casually?

He asked the people moving the books, "Where did you get these books? Why are you putting them here?"

The person answered, "These books were distributed by the disciples of the Supreme Master Ching Hai. We collected the books after they were distributed to keep the people from reading them. We are going to burn them."

Hearing this, the Taoist was extremely furious and said to the man, "These are my Master's books. Why do you want to burn them? I won't let you burn my Master's books."

He then summoned his wife and the driver, preparing to load the books into the car and bring them home.

Suddenly, a young person jumped out and yelled loudly at the Taoist, "What are you doing here?"

The Taoist most anxious to protect the dharma, could not suppress his temper. He snapped back, "What are you howling at? These are my Master's books. What right have you got to burn them?"

The young man said, "Your Master is the devil."

Hearing this comment, the Taoist started quarreling with him. He said,

"My Master teaches people to keep the five precepts and meditate each day to purify our acts, speech and thoughts. She has never taught people to do anything evil.

In transmitting the method, She has never accepted any red envelope (fee for the service). Also, She never criticizes anyone. How can She be the devil?

It is the devil's behavior to act like you, randomly burning other's books and criticizing people. What kind of master teaches you to do this? The master teaching this type of disciple is indeed the devil!"


Finishing his words, he began loading the books into the car.

The young man was furious and was about to assault the Taoist. Fortunately, he was stopped by the many people nearby. However, he still continued to scold in very rude language.  

​The Taoist pointed at him and said,

"If you have the guts then ask your master to come. If you become too unbearable, I will inscribe a charm and burn it at the 'Bai Sheng Gong' (a temple for worshipping wandering souls, ghosts.).  It would take only three days to kill your master. For you, one day would be enough!"

Hearing his words, the young man was even more enraged. A local elderly person who was standing nearby approached him and said, "Young man, don't ignore his warning. This man is the abbot of the Min Hu Temple. He speaks the truth. He really has the power. Don't provoke him any more, just let him take the books away."

Heeding the old man's advice, the young person yielded like a deflated ball, and dared not speak any more. So, the Taoist and his wife took the several thousand sample books back to his temple.

Gradually, they distributed them to people with affinity, introducing Master's teachings of the Truth to them.

With deep emotion, the Taoist said,

"Actually, those people were jealous of Master. Watching Master becoming famous, Her disciples increasing more and more in number, they defamed Master everywhere.

Spiritual practitioners should tolerate and live with each other in peace. The more they practice, they should be more open-minded and magnanimous.

Just because they were not practicing the correct method, and lacked the teaching of a good enlightened Master, they became religion extremists who could not tolerate the existence of others.

However, real gold is not afraid of being tempered by fire.

If Master is not an enlightened Master, a real ancient Buddha, who comes to deliver sentient beings, how could a female, having no relatives or friends in Formosa, without any financial support, stand fast against the numerous defamations and attacks, and become even stronger with each setback?

​Master is not only famous in Formosa. Her reputation is widely spread throughout the world. If Her disciples did not receive real benefits and spiritual experiences from the method She teaches, they would have all been frightened off by the defamation long ago. How could they still support and believe in Master so much?"

LÊN THIÊN ĐÀNG


Sau khi thọ Tâm Ấn, đạo trưởng về trên núi, tinh tấn tu hành theo pháp môn Sư Phụ đã truyền.

Có một lần trong lúc thiền định, thấy hóa thân Sư Phụ nói với ông rằng sẽ đem người chồng của một vị sư tỷ cùng làng vừa vãng sanh lên thế giới Tây Phương Cực Lạc.

Đạo trưởng hỏi: “Có phải đích thân Sư Phụ sẽ đến nhà bà ấy không?”

Sư Phụ vẫy tay tỏ ý không phải. Đạo trưởng  thắc mắc hỏi: “Vậy phải độ ông ta bằng cách nào?”

Sư Phụ trả lời: “Ngươi chỉ cần chuyển lại lời của Ta là được.”

Đạo trưởng bèn đem những lời chỉ dạy của Sư Phụ báo cho vị sư tỷ đó biết.

Trên đường về, ông còn đặc biệt quay lại dặn dò con gái và con rể của vị sư tỷ đó:  “Đêm nay quý vị hãy để ý xem có hào quang hay kim quang xuất hiện hay không, Sư Phụ tôi nói sẽ dẫn cha của quý vị lên thế giới Tây Phương Cực Lạc.”

Tuy nhiên kết quả lại nằm ngoài sự tưởng tượng của mọi người.

Sư Phụ đã để cho đứa cháu nội bốn tuổi trông thấy Ngài. Mọi người thấy em bé nhìn lên trời vẫy tay mãi, bèn hỏi: “Con làm gì thế?”

Em trả lời: “Con đang chào tạm biệt ông nội.”

“Ông nội con đang nằm trong quan tài, sao con lại nói đang chào tạm biệt ông nội?”

Em chỉ vào một tấm hình Sư Phụ và nói một cách ngây thơ: “Người này cầm tay ông nội và dẫn ông bay lên trời.”

Ngày hôm sau vị đồng tu gặp lại đạo trưởng, kể lại câu chuyện thần kỳ về đứa cháu trông thấy Sư Phụ đưa chồng bà thăng thiên.

Đạo trưởng bèn mở quan tài ra xem, và sửng sốt khi thấy nét mặt của người quá cố trong đó. Đạo trưởng còn nhớ lúc mới vãng sanh, mặt chồng bà vừa đen vừa khó coi.

Bây giờ đã hoàn toàn khác hẳn.

Không chỉ có nụ cười trên môi, sắc mặt đã trở nên hồng hào, điềm tĩnh như người sống đang ngủ. Quả thật là bất khả tư nghị!

Một bằng chứng rõ rệt về những gì Sư Phụ đã nói:  Sau khi thọ Tâm Ấn, ít nhất tổ tiên năm đời của các đệ tử sẽ được siêu sanh. 
Picture
​LINH HỒN
Đến Cung Diêu Trì


Sau khi thọ Tâm Ấn được nửa năm, đạo trưởng theo Sư Phụ xuất gia.

Nhưng vài tháng sau, vì vợ bệnh nặng hôn mê bất tỉnh, đạo trưởng đành phải về săn sóc.

Ông đưa vợ đi rất nhiều bác sĩ khám bệnh, đến rất nhiều bệnh viện, nhưng họ đều tìm không ra nguyên nhân căn bệnh. Bà nằm liệt trên giường bệnh mười mấy ngày không ăn không uống, giống như một đống củi bất động.

Đạo trưởng trong lòng xốn xan.

Trong lúc tọa thiền, ông lên thiên đàng, xuống địa ngục mấy lần, nhưng tìm không thấy linh hồn của vợ.

Ngày thường người ta nhờ kiếm người, hay chữa trị những cơn bệnh lạ phức tạp, đạo trưởng đều có thể hóa giải được. Tại sao khi vợ mình có chuyện, lại bó tay vô phương cứu chữa? Ông rất buồn rầu.

​Một số bạn bè thân hữu hay bác sĩ đều khuyên ông hãy xem bà như đã chết, chôn cất cho rồi.

Nhưng đạo trưởng là người trọng tình nghĩa, suốt đời hai vợ chồng bên nhau, rất thương nhau. Thêm vào đó, ông không mê tín dị đoan, không chịu thua.

Làm sao ông có thể bỏ mặc vợ mình như vậy được? Cho nên ông cứ một mực ngồi thiền, cầu Sư Phụ giúp đỡ.

Một hôm, bỗng nhiên vợ ông tỉnh lại.

Ông mừng rỡ vô cùng, liền hỏi: “Mấy hôm nay bà đi đâu vậy? Tôi kiếm hoài không thấy?”

Vợ ông trả lời rằng: “Đến một nơi rất thích thú, rất vui. Tôi sung sướng quá không muốn về. Sau đó hóa thân Sư Phụ ‘của ông’ xuất hiện bảo tôi về. Ngài nói: ‘Đây không phải là chỗ ngươi nên lui tới. Ngươi lên trên kia mới đúng.’

Trong lòng tôi không chịu, chưa nói ra miệng, Ngài đã nắm lấy tay tôi kéo về. Sư Phụ vóc người nhỏ nhắn, sao Ngài mạnh thế!

Tôi cố giãy giụa không được, sau đó thì tỉnh lại.”


Đạo trưởng mừng rỡ, rốt cuộc Sư Phụ đã đem vợ ông về. (Vợ ông thọ pháp sau ông)
Picture
Vài tháng sau, vợ ông bắt đầu nhắn với ông những lời kỳ cục như: “Sau này nếu tôi có chết, ông hãy hỏa táng thi hài tôi, đừng chôn cất.”

Nghe vậy, trong lòng đạo trưởng cũng đoán được sẽ có chuyện, nhưng ông vẫn cố làm ra vẻ nghiêm trang, nói rằng: “Nếu bà chết, tôi sẽ chôn cất bà.”

Nghe ông nói vậy, vợ ông giận không thèm nói chuyện với ông nữa. Tuy nhiên ít lâu sau, bà lại nói với ông những lời kỳ quặc như: “Ông phải đem tro hỏa táng của tôi đến tháp chứa cốt gần đây để cất giữ, số xx.”

Vì những câu nói lạ lùng này, đạo trưởng để ý xem xét từng cử chỉ của vợ mình.


Một buổi sáng, vợ ông đứng ở ngoài cửa như mọi khi. Ông thấy không có chuyện gì, bèn đi vào phòng, mấy phút sau trở ra, đã không thấy bóng dáng của vợ ở đâu.

Ông lo lắng quá, liền chạy qua nhà hàng xóm tìm kiếm, nhưng vẫn không thấy tăm tích bà. Ông bèn gọi các con và cả hàng xóm phụ tìm bà. Nhưng bà dường như biến mất.

Ông dùng thần thông, nhờ sơn thần, thổ địa giúp đỡ, nhưng vẫn biệt vô tăm tích.


Sau khi vợ ông mất tích vài ngày, ông báo với cảnh sát địa phương.

Ngày thường khi cảnh sát gặp trường hợp có người leo núi mất tích, kiếm không ra, thường hay nhờ ông giúp đỡ. Lần nào ông cũng giúp họ. Cho nên viên trưởng ty cảnh sát mới thấy lạ, nói với ông rằng: “Tại sao chuyện của người khác ông có thể giúp được, chỉ có vợ ông mà ông kiếm không ra?”

Đạo trưởng cũng suy nghĩ mãi không biết tại sao, mỗi ngày ông phải sống trong sự lo lắng bồn chồn. 
Ông nghĩ chắc Sư Phụ chưa đón vợ mình đi, cho nên mới quyết định xuống âm phủ điều tra.

Tuy Thành Hoàng giữ cửa tại âm phủ nói với đạo trưởng: “Vợ ông không có ở đây,” nhưng đạo trưởng nhất định phải vào trong tìm kiếm.

Lần thứ hai ông lại thăm địa ngục. Lần này Địa Tạng Vương Bồ Tát xuất hiện cho ông biết rằng: “Vợ ông đã thọ Tâm Ấn với một vị Minh Sư, làm sao mà còn có ở đây!”

Nhưng đạo trưởng một lòng chỉ muốn tìm lại người vợ thương yêu, cho nên không nghe. Tuy nhiên, sau khi dò xét xong, ông vẫn thất bại trở về.

Khi đạo trưởng xuống âm phủ lần thứ ba, Địa Tạng Vương Bồ Tát mặt mày nhăn nhó. Tuy nhiên, thấy đạo trưởng tìm vợ tìm đến phát điên, cũng không nỡ làm khó dễ, vẫn cho ông đi vào bên trong, nhưng rốt cuộc cũng không có kết quả gì.


Thật ra, trước khi vãng sanh, vợ ông đã dặn một người hàng xóm rằng: “Nếu một ngày nào đó tôi mất tích, hãy nói với đạo trưởng đừng mất công tìm kiếm. Ông kiếm không ra đâu!”

Có một phụ nữ khác, nguyên là người địa phương cho biết, khi vợ đạo trưởng mất tích, vừa lúc đó cô đang đi qua trước cửa đạo cung, thấy một đóa hoa sen rất lớn bay lên bầu trời. Cô tưởng đâu mình hoa mắt.
Picture
Sau mấy tháng tìm kiếm, vẫn không thấy tăm hơi người vợ.

Rồi một hôm, trong lúc tịnh tọa, đạo trưởng thấy hóa thân Sư Phụ nói với ông rằng: “Vợ nhà ngươi hiện ở Cung Diêu Trì.”

Linh thể của đạo trưởng liền lên đến đó. Vừa mới tới nơi, đã thấy vợ mình đang ngồi xếp bằng trong cung.

Thấy đạo trưởng tới, bà mỉm cười không nói gì.

Lúc bấy giờ, đạo trưởng vừa mừng vừa giận, mừng vì đã kiếm được vợ, giận là vì vợ mình lên đây mà không nói với ông một tiếng, để ông bôn ba khắp nơi tìm bà ròng rã mấy tháng trời.

Ông trách móc bà: “Bà đến đây mà không nói năng gì cả, khiến tôi phải tìm kiếm khắp nơi. Địa ngục cũng xuống tìm mấy lần. Tại sao bà lại làm như vậy?” 

“Tôi cũng đâu biết ông ngu đến nỗi xuống địa ngục tìm kiếm, người ta làm sao mà ở dưới đó được!”

Đạo trưởng lại hỏi: “Quái lạ! Bà trốn bằng cách nào, tại sao tôi kiếm không ra?” 

Vợ ông trêu ông: “Ông không phải có rất nhiều thần thông hay sao? Sao lại kiếm không được?

Thật ra cuốn ‘Kỳ Môn Độn Giáp’ để trong nhà, tôi đã học trộm hết cả rồi. Tôi đã dùng phép tàng hình. Nếu không phải Sư Phụ giúp ông, ông không cách nào tìm ra tôi.” 


Lúc bấy giờ đạo trưởng mới thấu hiểu mọi việc. Ông hỏi thi hài của vợ hiện giờ ở đâu?

Bà trả lời: “Tôi sợ ông đem chôn, cho nên bây giờ không thể tiết lộ được. Đợi đến khi da thịt đã rữa, ông tự nhiên sẽ thấy.”

Quả thật, sau khi mất tích mấy tháng, một ngày nọ trưởng ty cảnh sát đến nói cho ông biết có một học sinh leo lên núi đã khám phá ra một xác chết gần chỗ ở của đạo trưởng, mời ông đi xác nhận.

Khi đến nơi, ông thấy một thi thể ngồi xếp bằng, da thịt toàn thân đều đã khô queo, nhưng điều kỳ lạ là tại cổ tay có đeo một tràng hạt nhỏ.

Đó là tràng hạt lúc sanh tiền Sư Phụ tặng (Sư Phụ tặng bà xâu chuỗi này trước khi bà thọ pháp).  

Còn có một sợi dây chuyền có hình pháp tướng của Sư Phụ, bà cũng cột ở cổ tay. Chỉ chỗ đó da thịt vẫn còn tươi tốt, thật là một điều kỳ lạ. 

Sau đó nhân viên công tác trong tháp chứa hài cốt đã đến. Ông cũng cho biết rằng ông đã làm việc tại tháp chứa hài cốt mấy chục năm, đã nhìn thấy vô số xác chết, nhưng đây là lần đầu tiên ông trông thấy một kỳ tích như vậy.

Ông đề nghị đạo trưởng đừng hỏa táng, nên tráng thành kim thân để người ta lễ bái. Nhưng đạo trưởng nói rằng vợ ông đã đặt biệt nhắn nhủ nhất định phải hỏa táng, ông tôn trọng sự quyết định của bà.

Sau khi hỏa táng, tro cốt được gởi trong tháp chứa cốt, con số thứ tự quả đúng là con số mà vợ ông đã cho biết trước.

Còn về chỗ tìm ra thi thể, đạo trưởng và con trai đã từng đến đó tìm kiếm, còn nghỉ ngơi dưới thân cây lớn ngay bên cạnh, mà vẫn không thấy được.

Cho dù không để ý, không nhìn thấy, mùi thối rữa của xác chết nhất định phải ngửi thấy chứ. 

Ở đời này, chuyện lạ gì cũng có thể có!
Picture
​“Cung Minh Hồ” giản dị và xơ xác của đạo trưởng nằm trên núi Mù Xã ở Đài Trung. Đây là một nơi phong cảnh hữu tình, non xanh nước biếc.

Đàng trước đạo cung là “Minh Hồ”. Trong khoảng thời gian đạo trưởng trú ngụ, trên núi đã xảy ra nhiều chuyện ly kỳ.
Picture
MA NƯỚC
Hiện Hình


Mấy chục năm về trước, Mù Xã vẫn còn là một khu núi cấm.

Trước khi thọ Tâm Ấn, đạo trưởng và một số dân làng thường hay bắt cá trong hồ để làm sinh kế.

Có một buổi tối, ông đi bắt cá như thường lệ, gặp một viên cảnh sát đến phạt ông.

Đạo trưởng bèn nói với cảnh sát: “Ông đừng xuống đây! Vùng này nguy hiểm lắm, thường có ma nước xuất hiện và hại người.”

Nghe ông nói vậy, viên cảnh sát không làm sao tin được, bèn trả lời: “Ông tưởng tôi là con nít dễ lừa gạt lắm sao? Trừ trường hợp chính mắt tôi trông thấy, nếu không dù có đánh chết tôi, tôi cũng không tin!”

Đạo trưởng trả lời: “Tôi không gạt ông đâu! Nếu ông không tin, tối mai sẽ bắt một con ma nước lên cho ông xem.”

Thế là hai người bèn ước hẹn với nhau. Tối hôm sau, hai người đến bờ hồ như đã hẹn trước.

Đạo trưởng chuẩn bị
sẵn lưới bắt cá, tay chậm rãi chèo thuyền, miệng niệm chú, thả ra một cái “lưới bát quái.” (Ghi chú: Đây là dấu hiệu của đạo sĩ).

Một lát sau, quả nhiên đã bắt được một con “ma nước”.

Đạo trưởng mới giao hẹn trước với viên cảnh sát rằng: “Ông đừng làm hại đến nó nghe!" 

Nói xong ông từ từ kéo con ma lên bờ. Khi thấy mặt ma nước, viên cảnh sát ngạc nhiên vô cùng!

Ông tưởng đâu “ma nước” cũng là một thứ hồn ma không thể trông thấy được, ngờ đâu nó lại giống y như một người! Chỉ có thân hình hơi thấp, cao từ một đến hai bộ (feet).

Mắt nó đỏ, cứ chớp hoài không ngừng, miệng phát ra tiếng kêu “chư chứ”, toàn thân bao phủ bởi một lớp lông ngắn.

Đạo trưởng nói với ma nước: “Ngươi đừng ở đây nữa, người ta trông thấy sẽ sợ. Hơn nữa nếu chẳng may bị người ta bắt được sẽ rất nguy hiểm. Tốt nhất là ngươi nên lánh xa nơi đây một chút!”

Nói xong đạo trưởng thả nó ra, và tiếp tục bắt cá.

​Hôm đó, đạo trưởng rất hên, lưới được rất nhiều cá. Thì ra con ma nước trong hồ đã giúp xua cá vào lưới của ông, nên ông mới bắt được nhiều như vậy.
Picture
TIỀN SÁT SANH
Không Hưởng Thụ Được


Vì luôn luôn bắt được rất nhiều cá, thâu nhập rất tốt, cho nên đạo trưởng bấy lâu nay đã lấy nghề chài lưới làm nghề phụ.

Cho đến buổi trưa một ngày nọ, khi ông đang nghỉ ngơi trong nhà, Văn Thù Bồ Tát bỗng xuất hiện, nói với ông rằng:  “Thời gian đã đến, ngươi không được bắt cá nữa.”

Lúc bấy giờ, đạo trưởng bắt cá kiếm được từ một đến hai ngàn đồng mỗi ngày, rất phong phú, nên dĩ nhiên là không muốn bỏ.

Ông bèn hỏi: “Bắt cá đâu phải là chuyện xấu, tại sao bắt tôi phải ngưng?”

Văn Thù Bồ Tát trả lời:  “Nay thời giờ của ngươi đã đến, không thể đánh cá nữa.

Nếu không nghe lời trung ngôn của ta, cứ tiếp tục chài lưới, mắt ngươi sẽ bị mù. Ngươi hãy tự quyết định, muốn đánh cá, hay là làm một người mù.”


Đạo trưởng không tin: “Làm sao có chuyện như vậy được! Mắt tôi rất tốt, làm sao có thể mù được?” Văn Thù Bồ Tát thấy ông không nghe, bèn biến mất.

Ai ngờ đến ngày hôm sau, bỗng có một luồng khí đen xông tới trước mặt ông, không biết là gì. Ông tránh không kịp, đôi mắt đau nhói như bị người ta ném cát, nước mắt cứ trào ra mãi.

Ngày hôm sau đạo trưởng nói với vợ: “Mắt tôi sắp hỏng, không nhìn thấy gì nữa.”

Ông mới đem câu chuyện Văn Thù Bồ Tát kể lại với vợ. Vợ ông liền dẫn ông đi khám bác sĩ nhãn khoa, nhưng hai vị bác sĩ nhãn khoa đều nói rằng mắt của ông rất bình thường, họ khám không thấy gì cả.

Đạo trưởng mới hiểu ra đó là bệnh nghiệp chướng, bèn về nhà cầu thần Phật trong đạo thất: “Xin các Ngài hãy khôi phục lại đôi mắt cho con, việc bỏ nghề đánh cá con sẽ suy nghĩ lại.”

Tối hôm sau, Văn Thù Bồ Tát lại xuất hiện nói với ông rằng: “Ta là Văn Thù Bồ Tát. Ta có duyên thầy trò với ngươi. Bắt đầu từ ngày hôm nay, ngươi không được đánh cá tạo sát nghiệp nữa. Ngươi phải đem hết tài năng đã học trong đời đi cứu nhân độ thế.”

Đạo trưởng hỏi lại: “Mỗi ngày đánh cá tôi có thể kiếm được một, hai ngàn đồng, bây giờ bỏ nghề chài lưới, tôi lấy gì sinh sống?”

Văn Thù Bồ Tát trả lời: “Ngươi đừng lo, tự nhiên sẽ kiếm được cách sinh sống.”

(Lúc đó đạo thất của ông mở cửa, với những người đến xin giúp đỡ, ông thường không lấy tiền. Có khi gặp người khốn khó, ông còn tự động giúp đỡ tiền bạc cho họ nữa.)

Lúc bấy giờ, đạo trưởng bèn hứa với Văn Thù Bồ Tát là sẽ chấm dứt việc chài lưới, và xin Ngài cho đôi mắt ông được trở lại bình thường, để ngày hôm sau ông có thể đi dọn dẹp đồ nghề: chiếc thuyền và lưới cá.

Văn Thù Bồ Tát liền thảy vào miệng ông một viên thuốc màu vàng, bảo ông nuốt và về nhà nằm nghỉ.

Ngày hôm sau tỉnh lại, quả nhiên đôi mắt ông đã trở lại bình thường. Đạo trưởng mừng rỡ đến bờ hồ, kéo chiếc thuyền và dụng cụ chài lưới lên đốt đi, chấm dứt cuộc sống đánh cá.

Đạo trưởng hồi tưởng lại rằng: “Tiền kiếm được từ nghiệp sát không hưởng được!”

Ông nói thế, bởi tiền ông đánh cá, hầu hết đều chi vào tiền bệnh viện lúc vợ ông đau.

Còn chi phí sinh sống ngày của ông, thật ra, là từ tiền kiếm được qua việc bán bông ly ly phơi khô hay đào măng. Đạo trưởng nói rằng, tiền kiếm được từ sự sát sanh sẽ không có kết quả tốt.

May thay, Văn Thù Bồ Tát hiện linh độ ông, nếu không, không biết ông còn tạo thêm bao nhiêu nghiệp chướng nữa!
Picture
BẢO VỆ KINH SÁCH
Một Cách Dũng Cảm


Sau khi thọ Tâm Ấn không lâu, có một lần ông cùng vợ xuống núi làm việc.

Trên đường về đi qua một ngôi chùa, thấy nhiều người đem rất nhiều sách để trước cửa chùa. Đạo trưởng hiếu kỳ, bèn nói với tài xế ngừng xe để ông xuống xem những quyển sách đó có phải là sách Đạo tùy hỷ hay không, ông muốn lấy về đọc cho biết.

Khi đến gần xem kỹ, thì hóa ra là sách biếu của Sư Phụ!

Đạo trưởng cảm thấy có điều không ổn, tại sao sách lại vất đống dưới đất như vậy? Ông bèn hỏi những người dọn sách: “Những quyển sách này quý vị lấy ở đâu vậy? Tại sao chồng chất sách ở đây?”

Người dọn sách trả lời: “Đây là những cuốn sách mà đệ tử của Thanh Hải Vô Thượng Sư phát. Chúng tôi thu gom lại không để người ta đọc. Chúng tôi sửa soạn đốt hết những cuốn sách này.”

Nghe nói như vậy, đạo trưởng giận quá, liền hỏi: “Đây là sách của Sư Phụ tôi, tại sao quý vị lại đem đốt? Không được đốt sách của Sư Phụ tôi!”

Rồi ông kêu vợ và viên tài xế lại, chuẩn bị đem sách lên xe mang về nhà.

Lúc bấy giờ, một thanh niên la lên rằng: “Quý vị làm gì thế!”

Đạo trưởng một lòng hộ pháp, không chịu được nữa, nên mới trả lời anh: “Chú la hét gì vậy? Đây là sách của Sư Phụ tôi, tại sao chú lại đem đốt đi?”

Người thanh niên kia trả lời: “Sư Phụ ông là ma.”

Nghe vậy, đạo trưởng càng giận thêm:

“Sư Phụ tôi dạy người ta giữ năm giới, mỗi ngày ngồi thiền tịnh hóa thân khẩu ý, chưa bao giờ dạy người ta làm chuyện xấu, truyền pháp không lấy tiền, không phê bình người khác bậy bạ, làm sao là ma cho được!

Chú đốt sách, phê bình người khác như vậy mới là hành vi của ma quỷ. Thầy nào dạy chú như vậy? Một vị thầy mà dạy dỗ đệ tử như vậy mới thật sự là ma!”

Nói xong ông bắt đầu dọn sách lên xe. 

Người thanh niên giận quá định đánh đạo trưởng. May thay lúc đó có nhiều người ở bên cạnh giữ anh lại, tuy nhiên anh vẫn tiếp tục chửi bới.

​Đạo trưởng mới chỉ vào mặt anh nói rằng:

“Chú có gan thì kêu sư phụ của chú ra đây. Nếu cũng hung dữ như chú thì tôi sẽ vẽ bùa đem đốt trước mặt “Công Bá Tánh” (miếu cô hồn). Nếu muốn lấy mạng sư phụ chú thì chỉ ba ngày là đủ, còn chú thì một ngày là xong!”

Anh thanh niên nghe nói vậy, lửa hờn càng thêm sôi sục, nhưng lúc đó bên cạnh có một cụ già địa phương, đến gần nói với anh rằng: “Này chú, chú đừng nên xem thường, người này là chủ trì của Cung Minh Hồ. Những lời ông nói đều là thật. Ông có khả năng làm được những điều đó. Chú đừng đụng đến ông là tốt nhất. Những cuốn sách đó hãy để ông ta mang về.”

Sau khi nghe những lời của cụ già, anh thanh niên đó như trái banh xì hơi, không dám mở miệng nữa.

Đạo trưởng và vợ đem mấy ngàn cuons sách biếu này về đạo thất, phân phát cho những người hữu duyên, để họ có cơ hội biết đến Chân Lý mà Sư Phụ đang truyền bá.

Đạo trưởng xúc động nói rằng:

“Thật ra những người đó ganh với Sư Phụ. Thấy Sư Phụ càng ngày càng nổi tiếng, đệ tử càng ngày càng đông, bèn đi phỉ báng khắp nơi.

Người tu hành nên đối xử ôn hòa với nhau, bao dung lẫn nhau, tu hành càng lâu tâm càng khai mở, càng độ lượng mới đúng.

Vì không có pháp môn đúng đắn, không có minh sư tốt dạy dỗ, cho nên mới có những người cực đoan trong tôn giáo không dung nạp được người khác như vậy.

Tuy nhiên vàng thật không sợ lửa.

Nếu Sư Phụ không phải là một vị Cổ Phật đại minh sư chân chánh hạ sanh độ thế, nếu chỉ là một phụ nữ ở Formosa, lại không có bạn bè thân thuộc, không có kinh tài hậu thuẫn, làm sao có thể đứng vững giữa những đả kích phỉ báng? Càng bị tấn công Ngài càng dũng mảnh.

Không những Sư Phụ nổi tiếng vang lừng tại Formosa, mà còn lan rộng khắp nơi trên thế giới.

Nếu đệ tử của Ngài không thật sự đạt được lợi ích và thể nghiệm tốt từ pháp môn Ngài dạy, thì khi nghe thấy những lời phỉ báng như vậy đã hoảng sợ bỏ chạy mất hết từ lâu rồi, đâu còn hỗ trợ và tin theo Sư Phụ như vậy!”

 

Comments are closed.
Supreme Master Television           Contact Us
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • Master's Wonders
      • While On The Path
      • Quan Yin Method
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Jokes
      • Other Stories
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • Music & Arts >
      • Vocal by SMCH (English)
      • Vocal by SMCH (Aulacese)
      • Music & Dramas
      • Arts & Photography
  • LINKS
    • Bài Giảng Phụ Đề Âu Lạc
    • Peaceseekers - Persian
    • Supreme Master Televison
    • Eden Rules
    • News Magazine