The Peace Seekers
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Protection
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • While On The Path
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Testimonies
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
    • Photography
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • The Path
    • The Lifestyle
    • Music & Poetry >
      • Songs (English)
      • Songs (Aulacese)
      • Poetry
      • Music & Dramas
  • QUAN YIN METHOD
    • Reading
    • Videos
  • LINKS
    • OUR CENTERS' CONTACT
    • ĐÀI THUYET MINH AU LẠC
    • ĐÀI PHỤ ĐỀ AU LẠC
    • SUPREME MASTER TV
    • SUPREME MASTER NEWS
    • Contact

The Garden of Eden

6/15/2017

 
Bible Stories

Picture
Spoken By Supreme Master Ching Hai, 
​Hsihu Center, Formosa, May 27, 1990 (Originally In Chinese)    
News 81, Master Says

ADAM & EVE
​           

A long time ago, when God created the universe, Hes created our world. Hes created day and night, the stars and moon, as well as the sky, the oceans and the land. Hes created birds that flew in the sky, fish that swam in the oceans and animals that roamed the land. God was pleased at the sight of Hiers creation.

​As the universe was meant for human beings, Hes started creating man and woman. God made Adam and Eve and had them rule the world, which included the plants, birds, animals and fish. Hes gave them a beautiful place to dwell, where there were cool streams, shady trees and a variety of fruit.

That was the Garden of Eden. 

Adam and Eve were delighted with all they had, except for one thing that God had forbidden -- the eating of the fruit from a special tree. If they ate it, they would die. Adam and Eve obeyed God and lived as Hiers friends. ​

However, there was someone else who had his mind set on ruining God's world. 

​One day as Eve passed by this special tree, she heard a sweet serpent voice calling her. (The Westerners give the snake a bad name, saying that it always looks for a chance to seduce human beings. They have embodied Satan in a snake.) Anyway, the tree was named "the tree of good and evil knowledge."

​The voice told her, "Look at the wonderful fruit! Your mouth must be watering. Taste it, and you will become very smart, as smart as God has ever been."

​Upon hearing the serpent's gentle voice, Eve forgot about God's warning, because she wanted to become as smart as God and do whatever she wanted. She reached for the fruit and ate it. Then she saved some for Adam.

That was where things began to go wrong.

God knew what Adam and Eve had done, because no one could ever hide anything from Hirm.

From then on, they were no longer God's friends.

​Hes asked them to leave the Garden of Eden. They had once lived such happy lives in the garden, where they had walked and talked with the Lord. Now the angels stood on guard at the gate of the garden with swords in their hands, never to allow the return of Adam and Eve.

​They had to work very hard till they were exhausted.

​Now they experienced pain. 

What was worse, God gave them a most horrible message, that they would age little by little, and eventually die.

After they left Eden, Eve gave birth to Cain and Abel. Cain grew up to be a farmer, cultivating the land and growing grain on it. Abel was a shepherd, taking care of his father's sheep. At harvest time, Cain offered part of his crop to God in gratitude, while Abel offered a flock of sheep.

​We know both are very good gifts, but we can't give them in exchange for God's love, because Hes knows what we really are. Abel was a righteous man, so God was very much pleased with his gift. Cain was jealous and angry. He hated his younger brother Abel, and God did not like his gift as much.

​One day in the field, Cain rose up against Abel and slew him, believing no one witnessed it. But God did, Hes punished Cain by driving him and his family away forever. A world once so attractive was thus brought to ruin.

Do you understand the story?

It's not that eating one piece of fruit brought about all this misfortune, but that we know what's right and wrong and have the right to make choices.

We shouldn't do what we know we shouldn't.

If we do know but still do it deliberately, we will make a mess of our life, turning it into something complicated and painful.

​The fruit was just a symbol of what we shouldn't do.

​Following God's instructions means acting in a reasonable way, and not harming other people for our entire life. 

​Even if you have not taken up spiritual practice, you may well have done yourself and the world a big favor by staying on a vegetarian diet and keeping the precepts. It's the same with my students.

​We choose to do what we should and avoid what we shouldn't.
Picture
GOD'S WISHES
Are Not Extraordinary

​
God had taken such good care of them, gave them every kind of food or pleasure. There was nothing else they needed, which implied God's love knew no boundary. Where else could anyone have lived such a carefree and pleasurable life without having to work? All they had to do was have fun.

​Did God ever ask anything extraordinary of them?
Never.

All Hes said was, "You may eat anything, but that tree is mine. Leave it for me. You shall not eat from it."

But they didn't even spare that one. Not that they were starving. Was there anything they needed that they didn't have? God had only one requirement for them, but they weren't able to do it. Hes created so many things for their pleasure, but they still made mistakes.

Today we are in a worst situation, tantalized and forced to drift in the ocean of suffering. Our world is full of distresses like birth, aging, illness and death. But at that time they knew no illness, aging or death. They didn't even have to fight for their bread. All they were asked was just one tiny favor, which they actually fell short of fulfilling.

What came from God's mouth, they disobeyed, not to mention what it would have been like had it been from my mouth. What would it have amounted to? 

​They knew very well that God had created everything for their enjoyment. They knew Hes was their master and that Hes offered them whatever they wanted except the fruit of one special tree, yet they decided that they must eat it, of all things.

As a matter of fact, there was nothing special about the tree. It was just like any other tree. But God wanted to see if they could keep themselves from eating the fruit for Hiers sake, but they failed even such a simple request.

They turned a deaf ear to God, yet they listened to the serpent! It was a serpent, of all beings! The words of a serpent were more important than those of God?

Now you see, if anyone should fall into the circle of transmigration, there is absolutely no one else to blame.

​If this story is true, we can't put the blame on God anymore. Hes was so nice and hospitable to human beings. Hes asked for nothing, only the keeping of a tree for Hirmself. But they had to get the fruit of this very last tree.

They had faith in everything but God. 

They even believed in a serpent and ate what they shouldn't have. Not until they swallowed it did they realize what sufferings they had created for themselves, and what was good or bad. By then, God had also known that they hadn't had enough faith, and that they didn't deserve to be Hiers friends.

There are many things in this world, each a different price. For example, if we buy a diamond, we have to pay a huge amount of money, but we don't have to pay that much for gold. We pay even less for a piece of silver. A piece of iron costs us a few hundred dollars, but gold of the same size may cost ten times more.

Similarly, if they wanted to be God's friends and enjoy whatever there is in Eden, they had to follow the rules. If they couldn't even spare a tree, how could they live there?

People have to respect each other if they are to stay together. I may have a request for you and you may have one for me too, and we just have to cooperate.

​That's the moral of this story, not that God really wanted something from Adam and Eve.

God thought that if Hes gave them everything but no rules, it would be monotonous and boring. Therefore, Hes granted them everything but this tree, just for variety. Alas, they didn't understand this, and wound up listening to a serpent rather than to God, their benefactor. That's disgusting! So they went 'kaput' after they followed the serpent.

If you think more highly of a serpent than of God, you surely don't deserve to be a friend of Hiers, do you?

You have betrayed Hiers trust and spoiled the cooperation between you and Hirm. You want your own way. You don't respect Hiers opinion, even though it has not harmed you at all. With so many things in your hand, what else could you possibly want?

So that's the ego, 
the eagerness to be as great as God.  
Picture
BEWARE OF THE EGO
  ​

If you weren't as great as God, so what? It's good enough to live in Eden.

​Every day, you have enough to eat and wear. You have whatever you want, but you still want to become God. What for?

We human beings always have this troublesome ego. We want to be the king, the highest and the best. That's why we have been cheated into this world of hustle and bustle.

​We earn a lot of money to be richer than other people; we use a lot of make-up to look prettier than others; we buy expensive clothes to look better, too.

Everyone races against each other.

The better we are, the harder we race because there always seems to be someone ahead of us no matter how good we are.

​This biblical story is not just about a piece of fruit. It has a moral.

The ancient teachers, for fear of trouble, didn't dare put things in a straightforward way, so they used various parables to get the ideas across to the people.

If you read this book, "The Bible Stories," that's all you need. This book has selected quite a few good stories. Good, but simple. Even children can understand them.

Even by reading this story, you can feel how horrible and inconvenient it was for ancient people to pursue spiritual practice. Most of the time, they were envied and in danger of being captured of killed.

The spiritual practitioners must have been better, wiser, smarter and more talented than ordinary people in every way, so they were very much envied and in danger. Just reading the Bible, you will know how hard it was to practice in the past.

The first story of the Bible has given us many good points to ponder and study. ​

It's not just a matter of fruit.
It's a matter of discipline,
mutual respect, cooperation and ego.


​Adam and Eve didn't want to follow the instructions. They just wanted to be greater than others, even God. But they were pretty stupid in their attempt.

If they really wanted to surpass God, there must have been some other way. They could have asked Hirm, "Why are You so great? Can You tell us how You did it?"

​Being so great meant God must have had Hiers own virtues and ways of practicing. Hes couldn't have become what Hes is in one day. So they should have told Hirm their wish.

​Stealing behind people's back is by no means a good quality. God had treated them so well, but they ended up doing nasty things behind Hiers back.

​That's human beings!
Picture
THE GREATER THE GOAL,
The Higher The Price


I have told you, everything has a price.

​As you follow me in your spiritual practice, you have to obey strict rules. But you get something in return. You know this very well. Otherwise, why are you still here?

Buying gold is different from buying iron. If you want to get something, work for it.

​Take me for example. I underwent an operation some time ago, but that was not the end of it. I had to work my muscles and nerves for three to four hours a day to help them recover because of the anesthetic and the surgeon had sutured them. If I hadn't exercise them they would have become stiff and gone on strike. I was told that I'd have almost, if not complete recovery after working the muscles three or four hours a day for six months.

Similarly, if it is a higher goal that we are after, how can we not work hard every day?

This is a rule that we just can't ignore. You may know it very well, but you haven't worked very hard. ​Still, you have gotten something in return, but not as much as a hard worker. It is more difficult to obtain worldly things.

For example, you have to pay hundreds of thousands of NT dollars for an operation, and you feel very terrible afterwards. For the first few hours, you are unconscious. After you come to, you will discover a lot of tubes all over your body. It's a painful mess. On top of that, you may not yet have recovered completely. The suffering continues, because you have to exercise for several hours a day.

Nothing in this world is simple or free of charge.
It seems that God's offer is easier. 

Hes created the whole Garden of Eden solely for the two of them, except for one single tree. However, they took even that.

That means man is never satisfied,
no matter how much he has been given.

So if anyone should treat you badly or walk out on you, don't always think that you must have done something wrong. ​Probably it's just another human being with an insatiable heart, demanding one thing after another.

​Have you ever noticed that our mind is really nasty?
It keeps bothering us all day long.

Once we have settled for one thing, it says, "No, I want that one too." Thus we are always busy with a lot of things. That's why we have to examine it and keep a spiritual diary.

We have to watch closely to see whether it really needs something. If it doesn't, don't comply with it. ​

​The more you give, the more it demands and the busier we get, although we may never figure out what makes us so busy.

For example, you may have accumulated a lot of stuff in your house, which you don't use even once a year. Sometimes it was used only once after you bought it, and then it was forgotten forever.

There are many things like that.
Picture
 DON'T MISTAKE A LACK OF DISCIPLINE
For Freedom


If we make our lives simpler,
they won't be complicated anymore.

We have to watch our minds carefully, to see what they demand, how they get what they demand, how they bother us, and how they get hold of us. 

​Once we have made a clear analysis, we will have better insight. We have to be strict with ourselves, observing ourselves as if out of our bodies, and ask,

"What do you want this for? What else do you want after you get this? How much time, money and effort do you have to pay for it? What can you do with this?"

​Probe deep into these questions, or else we might become slaves to our own minds while still believing that we are free enough to do whatever we want.

No, that would be undisciplined,
not freedom.

Freedom means doing something when you need to, and not doing it when it's wrong. On the other hand, doing what our mind tells us to do is just pampering ourselves.

We can never improve in this way.

It will only do us good if we are strict with ourselves, not with other people.

Nothing is free of charge in this world.

We have to work very hard to get what we want. We have to be strict with ourselves, very strict, to acquire the characteristics and level that we pursue.

​If we just want to pamper ourselves, that would be too easy. We might just as well follow what our mind dictates and believe it's freedom. No one would interfere, no one would care; we ourselves wouldn't care either. But that's wrong.

That's slavery, not freedom.

The whole world is upside down. 

It always finds my rules and teachings difficult to accept, even though I'm telling the truth. People think I'm too harsh on them and they can't stand it. They want to do whatever they want because that's easier.

But where does this easy way lead us?

​We are accustomed to walking the easy way, regardless if it's right or wrong. Because it's an easy and comfortable way. We keep walking on and on and never want to turn back. To keep on going is more convenient than to turn our car around, even though we are actually getting farther and farther away from our destination.

It's all right to keep going, but we have to first make sure that it's the right way.

Just because it's a big freeway it doesn't mean we always have to take it. If our home is in the other direction, we have to make the necessary turns or even turn our car around, no matter how hard it is.

We can't speed on and on just because it's a big freeway, nor should we give up because it's a narrow path. If we give up, we will never get back to where we want to go.

Freedom is not going straight ahead all the time -- stupidity is.

The difference lies in the lack of self-control. Irresponsible people may look just like those who have freedom, because they do whatever they want and they believe they are free. No, that's being negligent of one's duty, and they are being too easy with themselves.

So now you see.

This Garden of Eden story is not just about a piece of fruit. It's a parable which tells us that it's not easy for us to obey others.

When people tell us not to do something, we have to do just that. Our mind always messes things up this way, doing what it is warned not to do.

That's why Adam and Eve listened to a serpent just because of one piece of fruit. They knew how nice God had been to them, giving them the whole world for their use, but they were not grateful. They believed in the hypocritical serpent and ate what God had told them not to.

We shouldn't steal anything from our benefactor no matter how attractive it seems. If we really want it, we have to tell him. They were given the whole world, but they were not satisfied. They were told not to eat the fruit, but they ate it anyhow.

The moral is: it's not easy to keep ourselves in line, because we always listen to the bad guys.  ​
Picture
INTROSPECT AT ALL TIMES
 

There are two people inside us: one is the good guy, the other is the bad guy.

The serpent is the bad guy in us.

We know we shouldn't do something but we still allow it to happen -- carelessly, or even intentionally -- because we don't have enough wisdom or good judgment.

Therefore, we have to examine ourselves every day in order to know what our mind demands.
"Is it really necessary, or is it just a mountain made out of a molehill? Something to consume our time which could otherwise be spent in thinking about what we really need?"

​Sometimes when we go grocery shopping, we get carried away by the advertisements outside the shops and forget about the important things we have to buy even before we reach the store we have set out for.

We hang around and buy this and that. Later we may run out of money, the store may be closed, or we may forget all about it.

Anyway, we end up coming home with lots of useless things, and nothing we intended to buy.

Now that you have read this story, you can figure out why some people treat us badly even though we have been very nice to them.

Even God can't satisfy human hearts,
how can we?

That's what human beings are like. So we have to keep ourselves from becoming like that.

​We have to remember this story and remind ourselves not to become that kind of person. But it's very difficult, because we make mistakes very easily and we like listening to the "serpents".

There is no one worse than those with a sweet tongue. ​That's why we Au Lac people are afraid of sweet people. Be careful when someone speaks sweet words to you. 

Sugar and candy don't do us any good. 

Sugar spoils all the vitamins we consume 
-- so I was told.

So now you see why those who have high sugar intake, or have a lot of sugar in their coffee, look very nervous -- because they don't have enough vitamins. Besides, too much sugar causes tooth decay.

Sweet thing doesn't help us. We will put on weight, get high blood pressure or heart disease if we have too many cookies. They are fatal diseases.

So sweet things are no good at all,
and neither are sweet words.

But the whole world is fond of sweetness. That's the trouble.

Had the serpent's words not been so sweet, stupid Eve would probably not have taken the fruit. But as they were sweet, she bought them and ate the fruit; then dragged her husband down as well.

Because of this story, people believe women are like serpents, in that they all seduce men. I dare not say it's wrong, but who was the original seducer?
Picture
THE LATTER PART
of Eden 


When Adam and Eve fell to Earth, they were captivated by worldly pleasures and virtually forgot about repentance. Since then, they have been mesmerized.

Intoxication alone is still acceptable,
but why are they so ferocious? 

​It is because of what I have just told you. When they wanted to eat a fruit in Heaven, the fruit would drop into their hands.

Such things never happen in this world. You shake the tree with all your might or even use a hook, and the fruit still won't come off.

So, they began to rack their minds, trying to conceive of a way to get a lot of fruit in the most civilized and speedy manner.

They got some inspiration from the power of the rains and storms. They saw the trees wavering in the wind, so they imitated and blew at the trees. The trees didn't move an inch.

Then they began to practice Chi-kung and energy exchanging.

At first they could only bully the small trees. As their Chi grew stronger, they affected the bigger trees. Consequently, their faces started to look flushed, and their voices also became very loud and coarse.

​Previously, they didn't have to speak in Heaven.

Everyone could communicate by telepathy and understand each other's thoughts. Here they had to learn from the animals because they wanted to defend themselves.

​It was still all right when they first came here; but later, the animals smelt them and threatened to eat them.

Terrified by the roaring animals, they didn't know what to do. So, because the animals roared, Adam, Eve and their children also began to roar. Observing that they were more fierce, even the tigers ran away -- it worked! Their method worked.

So they continued and became more fierce, just like tigers and lions. If we sometimes see people who are very fierce, you know that was how they first learnt it.

​Originally, they practiced it to protect themselves, but gradually it became a deep-rooted habit. That is how we became like we are today -- fierce and raucous Buddhas.

If people still remembered what they were like in the very beginning, they would speak in a softer manner. When they don't remember, they roar. So now we know it is only our habits that make us speak softly or loudly.

Then came the whistling sound of the wind, very much like the rumbling sound of tigers and lions. However, Adam still couldn't talk to his wife, because they didn't have to speak in Heaven. As soon as other people thought, they understood. Not a word was required.

When they fell to Earth, their power was gone.

It was different when they were deprived of the blessing power. Once they left this power, they got lost in the secular world. Therefore, they needed to speak.

Then they felt the shame that estranged them from each other. They dared not hold each other's hands or do anything. ​It was not the same anymore.

So, they began to charm each other.

In doing so, they had to learn from the animals, because they could no longer communicate inside, and they didn't know how to speak either. They observed the animals and imitated their voices.

That was how they learnt their A-B-C's.

Having no one else to learn from, they could only imitate the chaotic behavior of the animals. When they were up there, they learnt from God, from the immortals, the Buddhas and Bodhisattvas (enlightened beings), which was much more elegant than the human world.

When they first came, there were no other humans, because they were our ancestors. They didn't have an enlightened master to teach them here, so they had to teach themselves. However, their wisdom had been severed and forgotten!

As soon as they left the spiritual center, they got lost and couldn't return. They were intoxicated by passions and sensual pleasures!

The secular world is full of worries which made them forget their wisdom, so they had to take care of themselves.

​Having no teachers, they learnt from the wind, the rain, the fearful thunder, the sun, and the extreme phenomena of hot and cold.

They learnt everything from nature.

They also learnt from the animals, how to protect themselves. Sometimes they were not really angry, but when the tigers came roaring, they also roared. They imitated them so well that they started to look like them.

They were not really fierce at heart, but sometimes Adam would forget and roared even at his wife. His wife also roared back at him. So the two acted in the same way.

Human language was initiated from there, which was a compilation of animal sounds.

We shouldn't blame ourselves really. We should blame God for giving us such a severe punishment.

Anyhow, God is impatient in the first place. Hes has the greatest patience, but Hes is also the most impatient. Hes is the most merciful, but also the most apathetic.

​Hes has two faces.
Hes is the most Yin and the most Yang; the most gentle and the most forceful. This is what makes Hirm so interesting.

It is similar in our world.

If there is only sunshine every day, we cannot bear it, and the crops will not grow. We need rain. However, if it rains constantly, it is very inconvenient for us who live in tents.

So, both are essential.

However, although we are aware of the law of the Yin-Yang equilibrium, it is still unbearable when the effects come to us.

​We know there are rainy days and sunny days; there is winter and summer. Nevertheless, we often complain about the hot, sticky and humid weather of summer.

When it rains, though we know it is essential for agriculture, we still cannot stand it. Especially when we are having a 1-day or 7-day retreat or gathering. Everyone is completely wet, the steel cups are filled with rain water and cannot be used to drink Oolong tea. (Laughter)

The same also applies when we encounter trials in our spiritual cultivation.

The Master has told us a hundred and eight times that there ought to be trials, and that we should keep a balanced mind, see good and bad things as the same, and take praise and reprimand equally.

However, when we are being scolded, we still pull a long face, feel hurt, and show all our protesting gestures. ​One here and one there, with many little signs. We show all our hands and feet in protest -- against whom we don't know, even when there is no one watching us.
Picture
HISTORY OF THE EARTH
​      

Actually, there weren't any extreme climatic conditions on our Earth. There weren't any hot summers and cold winters. There might have been some rain, but not so distressing.

Our climate used to be more pleasant.

There were sunny days and rainy days, but it rained only when necessary. It was not that cold and humid, and it would dry when the sun came out. Summertime was not that hot.

Our climate now is a result of a war that we waged against Heaven.

We didn't listen to God, and wanted to challenge the angels just after we had learnt a few things. Therefore, they destroyed our weapon system with another powerful weapon, and locked us up in here.

That is why we cannot get out of the three realms.

The angels set up a protective layer surrounding our Earth, just like the magical spell that confined the Monkey King.

We are imprisoned by this invisible control.

Every moment, the beings in Heaven are observing us, and they won't allow any of us to advocate revolutionary ideas as we did before! That is why the machines we have now are lousy ones; we cannot invent really good things.

But we have started doing it again.

In the last century, we have built atomic bombs based on our past-life memory. Instead of feeling remorseful, we are creating trouble again.

Therefore, the angels are monitoring us continuously, and they keep warning us with a chain of calamities.

Besides, our resistance also generates a destructive power that will destroy ourselves. When we are angry, don't we feel heartache, physically irritated? When we are in trouble and cry, don't we feel very exhausted just like when we are exhausted from working? (Audience: Yes.)

This is how we are hurting ourselves.

At that time, the angels prepared to destroy us. Their attack was so forceful that the Earth was struck slightly off its orbit, which resulted in the extreme hot and cold climate of today.

After that, the angels locked us here.

In addition, we ourselves generate this kind of ambiance, so we live and die by ourselves.

Although God has confined us here with Hes magical spell, Hes still keeps an eye on us, fearing that we might sneak into Heaven. Some people tried to liberate themselves through meditation, but they ended up being possessed.

Who are the devils?
They are the guardian angels.

Observing us trying to escape, they think we are trying to revolt and fight again, so they push us down. When we come back, we are like an idiot, separated from our soul, extremely confused, and unable to recognize anyone. People call this "being possessed".

They forbid us to go up.

So, if we get out ourselves, they regard us as revolutionaries, and take prompt action to keep us from ruining the universe.

We are under constant observation, and we cannot go up alone without the guidance of an enlightened master.

​However, there are some very sincere people, so the Buddhas often come to teach and encourage us: "We know where you are hiding. Quickly come out and surrender; you don't have much time. You will be forgiven. This is the final warning!"

Some enlightened beings go out and put up posters, distribute leaflets and sample booklets just to edify us.

There are people who really repent and want to be liberated from life and death. They really want to get out of this barrier.

If we are truly sincere, we can enroll, observe a vegetarian diet for three months, then a master will come and accept us.

This is the initiation.
Other people still cannot go out!

Here we are just like prisoners. Some prisoners behave better, and they are not that evil in nature. Their offense is light, and they truly repent and behave well; so they can be released when a lawyer comes to help them. This is what happens to the initiated people.

If we truly want to get out of jail, the Buddhas will open the gate and take us out. Other people are not allowed; they must first repent, and stop producing atomic bombs.

Only a small group of people who really repent and want to get liberation can break through this intangible barrier.

We are not supposed to go out. ​If we stealthily escape, there will be graver consequences when we are caught.

We will be condemned to a small cage where we can neither stand nor sit, and forbidden to talk to anyone.

​Similarly, those who attempt to seek liberation by themselves will face an even more tragic end. They will become more strange than before. Originally, they could still understand something. After they meditate by themselves, they do all sorts of hand and feet mudras and talk nonsense. Their minds become confused and run amuck.

​Like the prisoners, if we escape and get caught by the police, we will be treated more harshly than ordinary inmates. We will be chained, locked up in a small place. There is no light -- very dark. Severe criminals are jailed there, and they are not allowed to talk with anyone.

​The situation is worse than before we escaped.

​The initiated people are those who are sincere about getting out.

​If you are not really sincere, and you have cheated the Buddhas, later you will be thrown in and locked up again. The enlightened beings have nothing to lose; it is we who have to bear the consequences.

The two-and-a-half hours of meditation each day is to remind us, and to let God know that we are very sincere, that we are determined to go out.

God tests us to see if we always remember or not.

​We have only said once: "I want to go out!" One stateent is nothing. Besides, there is no proof.

It is not enough!
Therefore, we must repeat it every day.

​Because we were so bad before, God wants to make sure that we are truly sincere this time. For two and a half hours each day, we have to recite: "I want to go out. I want to go out. I really want to go out. I am determined to go out!"

​It is the same when we want to marry someone. It is not enough just saying: "Doctor So-and-So, I want to marry you!" We have to show it by our actions, present gifts, and chant every day: "I really want to marry you. I definitely want to marry you."

Furthermore, we have to prepare for the wedding ceremony to show our sincerity. We must work towards that, step by step.

Similarly, we have to meditate for two and a half hours each day and keep chanting until we are "married" to God.       

VƯỜN ĐỊA ĐÀNG
​


Ngày xưa, khi Thượng Đế sáng tạo vũ trụ, Ngài cũng tạo dựng nên thế giới này của chúng ta. Ngài sáng tạo ban ngày và ban đêm, trăng sao, cũng như bầu trời, biển cả và đất đai; Ngài còn sáng tạo chim bay trên trời, cá bơi dưới biển, loài vật sống trên đất liền. Ngài thích thú nhìn những sáng tạo của Ngài.
​
Vì vũ trụ này được sáng tạo cho loài người, nên Ngài bắt đầu tạo ra người nam và người nữ. Thượng Đế đã sáng tạo Adam và Eva và cho họ cai quản thế giới này, kể cả cây cỏ, chim muôn cầm thú và các loại cá dưới biển. Ngài cho họ một nơi đẹp đẽ để ở, có những giòng sông thanh mát, có bóng cây và các loại trái.

Nơi đây được gọi là "Vườn Địa Đàng." 

Adam và Eva rất vui với những gì họ có. Tuy có một điều Thượng Đế ngăn cấm họ: Đừng ăn một thứ trái trên một thân cây đặc biệt. Nếu ăn vào, họ sẽ chết. Adam và Eva tuân theo lời Ngài và sống như những người bạn của Thượng Đế vậy.
 
Nhưng có một người muốn phá hoại thế giới của Thượng Đế. Một ngày nọ khi Eva đi ngang qua thân cây đặc biệt nọ, bà nghe một tiếng nói rất ngọt ngào, gọi bà ta. (Người Tây phương gán cho rắn một cái tên không hay, nói là rắn chuyên môn mê hoặc người, cho rằng Satan là một loại rắn). Thân cây này được gọi là "cây nhận biết thiện ác".
​
Âm thanh nọ nói với bà: "Hãy nhìn trái cây xinh đẹp này! Bà sẽ thèm. Hãy nếm thử đi và bà sẽ trở nên thông minh như Thượng Đế".
​
Nghe những lời nói dịu dàng của rắn, Eva quên mất lời của Thượng Đế đã dặn, vì bà muốn trở thành thông minh như Thượng Đế, và muốn làm những điều bà thích. Cho nên bà đã đưa tay hái trái của cây nọ và ăn, sau đó còn để dành cho Adam.

Kể từ hôm đó, mọi việc không hay bắt đầu xảy ra.

Thượng Đế đã biết chuyện Adam và Eva làm, bởi vì không một ai có thể che mắt được Thượng Đế.
 
Kể từ đó, họ không còn là bạn của Thượng Đế nữa!

Thượng Đế bảo họ ra khỏi vườn địa đàng. Họ đã từng có một đời sống thật hạnh phúc trong Vườn Địa Đàng, đi dạo và trò chuyện cùng Thượng Đế. Bây giờ thì thần hộ pháp cầm gươm đứng bên ngoài Vườn Địa Đàng canh giữ, vĩnh viễn không cho Adam và Eva quay trở về.
​
Từ đó họ phải làm việc cực nhọc.

Bây giờ họ đã thể nghiệm về sự đau khổ.

Nhưng một điều tệ hại hơn là Thượng Đế còn cho họ một lời cảnh cáo rất đáng sợ, đó là dần dần họ sẽ bị già và chết đi.
 
Sau khi rời khỏi vườn địa đàng, Adam và Eva có hai người con, một người tên là Cain, và Abel. Chúng dần dần lớn lên và Cain trở thành một nông phu, trồng trọt ngũ cốc. Abel trông coi đàn dê của cha mình và là một mục đồng. Khi mùa gặt, Cain đem cúng dường một phần mùa màng của mình lên Thượng Đế, như một sự tri ân, còn Abel thì cúng dường đàn dê.
​
Chúng ta biết cả hai đều là những món quà rất tốt. Nhưng chúng ta không thể dùng quà để đổi lấy tình thương của Thượng Đế, vì Ngài biết chúng ta thực sự là gì. Abel là một người chính trực nên Thượng Đế rất vui vẻ nhận những món quà của ông, vì thế Cain ganh tức. Ông ta rất ghét người em trai Abel của mình, và Thượng Đế cũng không thích những món quà của ông.
​
Một ngày nọ trên cánh đồng, Cain phản đối Abel và giết chết Abel. Khi giết Abel, ông nghĩ là không ai biết hành động của ông, nhưng Thượng Đế đã biết và Thượng Đế đã xử phạt Cain, đuổi Cain và người nhà của ông đi, vĩnh viễn không được trở lại. Thế giới của chúng ta đã từng qua một thời gian rất đẹp, nhưng bây giờ đã bị vĩnh viễn hủy hoại.
 
Quý vị có hiểu câu chuyện này không?

Không phải vì ăn một trái cây nào đó mà thành nên tệ hại như thế. Mà ý đây muốn nói là mọi người đều biết được tốt xấu và được quyền lựa chọn.

Chúng ta không nên làm những gì không nên làm, nếu như đã biết không nên làm mà cố ý làm, sẽ gây hỗn loạn cho đời sống của mình, biến thành phức tạp, không còn đơn thuần nữa, mà trở nên đau khổ.
 
Trái của cây nọ là biểu tượng cho việc chúng ta không nên làm.

Nghe theo lời chỉ thị của Thượng Đế là chúng ta làm những chuyện hợp lý, cả cuộc đời đừng làm hại ai. Dù quý vị không tu hành, nhưng có ăn chay, trì giới, đối với thế giới cũng đủ tốt rồi. Như những học trò theo tôi vậy.

Chúng ta có quyền lựa chọn, những chuyện gì không nên làm thì không làm, chuyện gì đáng làm thì làm.
Picture
ĐIỀU THƯỢNG ĐẾ MUỐN
Không Có Gì Đặc Biệt

​
​Thượng Đế đã chăm sóc cho họ tốt như thế, cho họ đủ loại thực phẩm và thú vui. Họ không thiếu thốn một điều gì. Điều này cho thấy rằng tình thương của Thượng Đế là vô hạn, con người không phải làm việc, lại không phải lo lắng, mỗi ngày lại được ăn uống vui chơi.

​Thượng Đế có yêu cầu họ làm những điều gì kinh thiên động địa không? Không!

Ngài chỉ bảo: "Tất cả mọi thứ đều có thể ăn, chỉ có cây nọ là của Ta, để cho Ta, và không được ăn."

Kết quả là cây ấy họ cũng không tha. Có phải là họ không có thức ăn đâu? Họ còn thiếu thốn gì nữa? Thượng Đế chỉ yêu cầu họ một điều thôi, họ lại làm không được! Thượng Đế đã tạo nhiều thứ như thế để con người được thỏa mãn, thế mà vẫn còn phạm lỗi!
 
Cho nên ngày nay chúng ta ở trong tình trạng tệ hại, bị quyến rũ nặng nề và bơi lội trong biển khổ. Thế giới của chúng ta đau khổ như thế, tràn ngập sinh lão bệnh tử. Nhưng lúc đó, họ không bị bệnh, không già, không chết, không vì đời sống mà tranh đấu, nhưng Thượng Đế chỉ yêu cầu họ một điều nhỏ nhặt mà họ làm không được.
 
Thượng Đế nói mà họ còn không nghe, huống chi tôi nói, tôi mà đáng kể gì?

​Adam và Eva biết rõ rằng Thượng Đế tạo ra mọi vật để cho họ thụ hưởng. Họ biết Thượng Đế là chủ nhân của họ, ít nhiều gì cũng đều cho họ, chỉ có một trái của cây đó là không được ăn, thế mà họ vẫn hái xuống ăn!
 
Thật ra, thân cây nọ cũng chẳng có gì đặc biệt, cũng giống như những cây khác thôi. Chẳng qua Thượng Đế muốn xem họ có thể vì Thượng Đế mà không ăn không, kết quả một chuyện đơn giản như thế cũng không làm được.

Lời nói của Thượng Đế không nghe, lại nghe lời dụ dỗ của con rắn! Nghe người khác nói còn có thể được, thế mà lại đi nghe con rắn!

Lời nói của rắn còn quan trọng hơn lời nói của Thượng Đế chăng?

Quý vị xem thì biết, cho nên có đọa lạc, luân hồi, sanh tử, thì đừng có trách ai!

​Nếu như câu chuyện này có thật, chúng ta không nên trách cứ Thượng Đế, Ngài đã đối xử với loài người tốt như thế, chăm sóc chu đáo như thế, lại không đòi hỏi gì, chỉ bảo tránh xa một thân cây thôi, thế mà vẫn hái xuống ăn.

Không tin Thượng Đế, lại tin một thứ khác ngoài Thượng Đế, ngay cả rắn cũng tin.

Sau khi nuốt vào rồi mới biết tự mình gây ra đau khổ, biết được tốt xấu. Thượng Đế biết niềm tin của họ không sâu đậm, cho nên họ không đáng được làm bạn của Thượng Đế.
 
Thế giới của chúng ta có rất nhiều điều, mỗi thứ có những giá trị khác nhau.

​Ví dụ chúng ta muốn mua kim cương thì phải trả bao nhiêu tiền, mua vàng thì rẻ hơn, mua bạc thì rẻ hơn nữa, mua một đống sắt thì chỉ có vài trăm bạc mà thôi, còn mua vàng, cũng cỡ đó thì tốn gấp mười lần.

Cũng vậy, chúng ta muốn làm bạn với Thượng Đế, muốn hưởng thụ thế giới của vườn địa đàng thì phải giữ quy luật. Ngay cả một thân cây cũng không tha, làm sao mà có thể ở trên đó được?
 
Nếu muốn sống chung với nhau thì cần phải tôn trọng lẫn nhau, tôi muốn anh làm thế này, anh muốn tôi làm thế nọ, mọi người hợp tác mới được.

Đạo lý của câu chuyện là như thế, không phải là Thượng Đế yêu cầu điều gì.

​Bởi vì Thượng Đế nghĩ rằng nếu như cho họ tất cả, sau đó lại không đặt cho họ quy luật thì có vẻ như đơn điệu quá. Cho nên Ngài cho phép dùng tất cả, chỉ có cây đó là không được, để choi có màu sắc, kết quả họ không biết cái đạo lý này.

Thượng Đế là một ân nhân vĩ đại như thế, mà họ cũng mặc kệ, nghe lời của con rắn, thật là đáng ghét! Nghe rồi là "tiêu" luôn.
 
Nếu như quý vị nghe lời, tôn trọng con rắn hơn Thượng Đế, đương nhiên quý vị không đáng làm bạn của Ngài, phải không?

Quý vị đã làm mất đi niềm tin của Thượng Đế, bầu không khí hợp tác không còn nữa, quý vị muốn làm theo ý riêng, không tôn trọng ý kiến của Ngài, cho dù ý kiến của Ngài không làm phương hại đến quý vị, và Ngài đã cho quý vị đủ dùng, quý vị còn muốn gì nữa?

​Đó là ngã chấp,
muốn được vĩ đại như Thượng Đế.
Picture
ĐỀ CAO CẢNH GIÁC
Về Ngã Chấp


Nếu quý vị không vĩ đại như Thượng Đế thì sao? Vườn địa đàng đã đủ rồi.

​Mỗi ngày đều có cơm ăn, áo mặc đầy đủ, muốn gì cũng có, mà còn muốn thành Thượng Đế? Để làm gì?

Con người chúng ta thường có trở ngại về ngã chấp này. Muốn được làm vua, địa vị cao nhất, tốt nhất. Vì thế chúng ta mới bị gạt vào thế giới của bon chen và giành giật này.
 
Chúng ta kiếm nhiều tiền để giàu có hơn người khác; trang điểm thật nhiều để xinh đẹp hơn người khác; mua thật nhiều quần áo mắc tiền để trông sang trọng hơn.

Mọi người tranh đua với nhau.

Càng tốt đẹp hơn thì càng tranh đua nhiều, vì dường như luôn có người vượt trội hơn chúng ta, không cần biết chúng ta tốt đẹp ra sao.
​
Câu chuyện Thánh kinh này không phải chỉ về một miếng trái cây mà còn có ý nghĩa đạo đức.

Người xưa không dám nói thẳng, sợ phiền phức cho nên phải dùng ẩn dụ, dùng rất nhiều phương pháp để nói cho người đương thời nghe.

Nếu quý vị đọc quyển sách này "Câu chuyện Thánh Kinh" cũng đủ rồi. Quyển sách này chọn lọc rất nhiều chuyện hay, nhưng giản dị, trẻ em cũng có thể hiểu.

Qua câu chuyện này, quý vị cũng cảm thấy rất kinh hãi và bất tiện biết bao cho việc tu hành của người xưa. Thường thường họ bị đố kỵ và sống trong nguy cơ bị bắt giết.

Người tu hành phải giỏi hơn, thông minh hơn, hiểu biết hơn và nhiều tài năng hơn người thường về mọi phương diện, cho nên họ hay bị đố kỵ và gặp nguy hiểm. Chỉ đọc Thánh Kinh, quý vị cũng thấy việc tu hành trong quá khứ khó biết bao.

Câu chuyện đầu tiên trong Thánh Kinh đã cho chúng ta những điểm hay để học hỏi. ​

Đây không phải chỉ là về trái cây,
mà là về sự kỷ luật,
sự tôn trọng lẫn nhau, sự hợp tác và ngã chấp.


​Adam và Eva không muốn nghe theo những chỉ thị, mà chỉ muốn vĩ đại hơn người khác, ngay cả Thượng Đế. Nhưng làm như thế là ngu xuẩn.

Nếu muốn hay hơn Thượng Đế, thì có phương pháp khác. Có thể hỏi Thượng Đế: "Tại sao Ngài lại hay như thế? Ngài có thể dạy cho chúng tôi làm như thế được không?".
​
Được vĩ đại nghĩa là Thượng Đế phải có công đức, nhất định Ngài có phương pháp tu hành, không phải chỉ một ngày mà Ngài trở nên tài giỏi. Cho nên họ phải nói với Ngài điều họ mong ước.

Cướp trộm sau lưng người khác không phải là một phẩm chất tốt. Thượng Đế đã đối xử với họ tốt như thế, kết quả họ làm chuyện xấu sau lưng Ngài.

Con người là thế đó!
Picture
MỤC TIÊU CÀNG LỚN,
Cái Giá Càng Cao

​
​Tôi đã nói với quý vị, mỗi thứ đều có cái giá.

Cũng vậy, quý vị theo tôi tu hành, quy luật tương đối nghiêm khắc nhưng quý vị sẽ được đền bù. Mọi người đều biết rõ điều này. Nếu không tại sao phải tu?

Mua vàng khác với mua sắt.
Nếu quý vị muốn được điều gì thì hãy làm đi.
 
Hãy lấy tôi làm thí dụ. Cách đây ít lâu tôi phải đi giải phẫu, nhưng chưa xong đâu. Tôi còn phải luyện tập bắp thịt và giây thần kinh mỗi ngày ba, bốn tiếng, nếu không nó sẽ bị thuốc tê làm liệt đi. Bác sĩ đem những sợi dây thần kinh buộc chỗ này nối chỗ kia, bây giờ nếu không tập luyện, nó sẽ nằm ỳ đó, không chịu làm việc, đình công. Mỗi ngày phải làm việc ba, bốn tiếng, trong sáu tháng như vậy mới hồi phục, mà không chắc nữa.

Huống chi chúng ta muốn cầu được những thứ cao đẳng hơn, mỗi ngày không làm việc siêng năng thì sao được?

Đó là quy luật,
không tôn trọng nó là không được.

Nhưng quý vị cũng đều đã biết, quý vị làm việc không nhiều nhưng vẫn có kết quả, nhưng không nhiều như những làm việc siêng năng.
​
Muốn những thứ của thế giới đã khó rồi. Muốn giải phẫu cần phải tốn mấy trăm ngàn đồng tiền Formosa. Giải phẫu xong lại rất đau đớn, thật là đau đớn! Mấy tiếng đồng hồ đầu tiên nằm mê man, tỉnh dậy trên thân chỗ nào cũng đầy ống, đau đớn lung tung. Hơn thế nữa, quý vị có thể không hoàn toàn là hết hẳn, cũng vẫn phải tiếp tục chịu đau đớn, không phải là hết ngay, rồi mỗi ngày phải luyện tập mấy tiếng.

Không có gì trên thế gian này mà giản dị hoặc miễn phí cả. Sự ban tặng của Thượng Đế ​dường như dễ dàng hơn.

Ngài đã tạo ra cả một vườn địa đàng chỉ để cho hai người hưởng thụ, chỉ ngăn cấm có một trái cây. Kết quả là họ đã ăn. Điều này cho thấy rằng con người không bao giờ thỏa mãn, cho bao nhiêu cũng không đủ.

Cho nên nếu như có một người nào đó đối với quý vị không tốt, hoặc bỏ đi, quý vị đừng nghĩ rằng mình không tốt, không nhất định là như thế!

Có lẽ con người không bao giờ mãn nguyện,
có điều này lại muốn điều nọ.
​
Quý vị có để ý thấy rằng đầu óc của chúng ta thật là tệ hại? Cả ngày làm quấy rầy chúng ta.

Có được điều này rồi, thì nó nói: "Không! Còn muốn cái kia nữa!" Cho nên cả ngày chúng ta bận rộn rất nhiều việc. Cho nên chúng ta cần phải coi xét nó, phải viết nhật ký tu hành, xem có thật sự cần không.

Chúng ta phải quan sát một cách kỹ càng, nếu không thật sự cần lắm thì đừng cho nó!

Quý vị càng cho, nó càng đòi hỏi và chúng ta càng bận rộn, mà không biết bận cái gì.
​
Thí dụ, trong nhà quý vị tích trữ rất nhiều thứ, cả năm không dùng đến một lần. Có khi sau khi mua rồi chỉ dùng một lần mà thôi, rồi quên hẵn đi.

​Có nhiều món vật dụng như vậy đó.
Picture
ĐỪNG NHẦM LẨN
Thiếu Kỷ Luật Với Tự Do   ​

​
Nếu chúng ta làm cho đời sống mình đơn giản hơn một chút, thì nó sẽ không bị phức tạp nữa.

Chúng ta cần phải quan sát đầu óc của mình, coi nó muốn điều gì, nó dùng cách gì để được những điều đó, nó làm phiền chúng ta ra sao và cầm giữ chúng ta như thế nào.

Một khi chúng ta đã phân tách kỹ càng, chúng ta sẽ có một cái nhìn rõ ràng hơn. Chúng ta phải nghiêm khắc với mình một chút, tự quan sát mình cũng như bên ngoài thân thể mình và hỏi:

"Ngươi muốn cái này để làm gì? Còn thích điều gì nữa sau khi được cái này? Muốn được điều này, phải tốn bao nhiêu thời gian, bao nhiêu tiền, bao nhiêu công sức mới được nó? Ngươi sẽ làm được gì với cáy này?"

Hãy nghiêm khắc phân tích những câu hỏi này kỷ càng, nếu không chúng ta sẽ làm nô lệ cho đầu óc, rồi nghĩ rằng mình rất tự tại, muốn làm điều gì thì làm.

Không! Đó là vô kỷ luật,
không phải là tự do.

Người tự do là người chuyện gì cần mới làm, biết không đúng là không làm. Không phải đầu óc muốn chúng ta làm là chúng ta làm, như thế là làm hư mình.

Chúng ta sẽ không bao giờ tiến bộ theo cách đó. ​Nó chỉ tốt cho chúng ta nếu chúng ta nghiêm khắc với chính mình, không phải với người khác.

Thế giới này không có gì cho không cả.

Chúng ta phải nỗ lực làm việc thì mới đạt được những điều mình muốn. Chúng ta phải nghiêm khắc với chính mình, rất nghiêm khắc, để có thể đạt được phong cách và trình độ mà chúng ta theo đuổi.

Nếu như chúng ta muốn nuông chìu, làm hư bản thân mình, thì dễ quá. Chúng ta chỉ việc làm theo những gì đầu óc sai khiến và tin rằng đó là tự do. Không ai xen vào, không ai bận tâm; chính mình cũng không thắc mắc gì cả. Nhưng như thế là sai.

Đó là nô lệ không phải tự do.

Cả thế giới đều điên đảo.

Họ nghĩ rằng những quy luật và đạo lý mà tôi nói rất khó tiếp nhận mặc dù tôi nói sự thật. Họ nghĩ rằng tôi quá nghiêm khắc với họ và họ chịu không nổi! Họ muốn làm gì thì làm vì như vậy dễ dàng hơn.

Nhưng đường hướng dễ dãi đó sẽ dẫn chúng ta đi về đâu?

Chúng ta có thói quen đi trên con đường dễ dàng, không cần biết con đường đó có đúng hay không. Bởi vì nó là con đường dễ dàng và thoải mái nên cứ đi, không muốn quay đầu xe trở lại. Cứ tiếp tục tiến tới tiện hơn là quẹo lại, không cần biết nó càng lúc càng xa mục tiêu của chúng ta.

Tiếp tục tiến tới thì cũng được, nhưng trước tiên chúng ta phải chắc chắn rằng là đúng đường.

Không phải chỉ vì đây là xa lộ lớn mà lúc nào chúng ta phải tiến tới. Nếu nhà chúng ta ở hướng khác thì chúng ta cần phải quay lại, quay đầu xe lại cho dù có khó khăn như thế nào đi nữa.

Chúng ta không thể cứ tiếp tục tăng vận tốc xe chỉ vì nó là xa lộ lớn, không bỏ cuộc vì nó là đường nhỏ. Nếu bỏ cuộc, chúng ta không bao giờ trở về nơi mà chúng ta mong muốn.

Không phải cứ cắm đầu đi là tự do, không phải vậy -- như thế là ngu xuẩn.

Sự khác biệt nằm ở chỗ thiếu sự tự kiểm soát lấy mình. Người vô trách nhiệm có thể trông giống như người có tự do, vì họ làm điều mà họ muốn và họ nghĩ là họ tự do. Không, người đó thiếu trách nhiệm và quá dễ dãi với chính họ.

Bây giờ quý vị thấy.

Câu chuyện Vườn Địa Đàng này, không phải chỉ nói về một miếng trái cây. Đó là một ẩn dụ rằng muốn nghe lời người khác không phải là chuyện dễ.

Khi người ta bảo chúng ta đừng làm, chúng ta cứ nhất định làm. Đầu óc của chúng ta luôn làm rối loạn theo cách này, làm những gì được bảo là không làm. Vì thế Adam và Eva nghe lời một con rắn chỉ vì một miếng trái cây.

Họ biết Thượng Đế đối với họ tốt như thế, cho họ cả thế giới để xử dụng mà họ không biết cảm ơn, lại đi nghe lời đường mật của con rắn, ăn thứ mà Thượng Đế bảo họ đừng ăn.

Chúng ta không nên ăn trộm bất cứ thứ gì của ân nhân chúng ta, không cần biết trông nó hấp dẫn chừng nào. Nếu chúng ta thực sự muốn thì phải nói với Ngài. Họ đã được cả thế giới và vẫn chưa hài lòng. Họ được dặn là đừng ăn trái cây, vậy mà họ vẫn cứ ăn.

Vấn đề là không dễ gì giữ cho mình đi đúng đường, vì chúng ta luôn nghe theo những người xấu.​​
Picture
Picture
LUÔN TỰ XÉT BÊN TRONG


Bên trong chúng ta có hai con người: Một người tốt và một người xấu.

Con rắn là con người xấu bên trong chúng ta.

Chúng ta biết không nên làm, vậy mà vẫn vô ý làm, hoặc cố ý làm, bởi vì không đủ trí huệ, không đủ khả năng phán xét.

Cho nên, mỗi ngày chúng ta cần phải kiểm soát bản thân mình, để biết đầu óc của chúng ta thật sự muốn gì.
"Có thật sự cần thiết không, hay chỉ là một chuyện nhỏ mà làm to lên? Đôi khi làm mất thì giờ của chúng ta mà không còn thì giờ suy nghĩ những việc cần thiết?"

Đôi khi chúng ta đi chợ mua thức ăn, chúng ta đã mang về nhà những thứ đang quảng cáo bên ngoài chợ và quên mất những thứ quan trọng phải mua mà chúng ta đã định mua trước khi tới tiệm.

Chúng ta cứ quanh quẩn trong tiệm và mua món này món kia. Sau đó chúng ta hết tiền, cửa tiệm đã đóng cửa hay chúng ta có thể quên mua.

Dầu sao, cuối cùng chúng ta chúng ta về nhà với rất nhiều món vô dụng, và không có những thứ mình định mua.

Bây giờ quý vị đã nghe qua câu chuyện, quý vị có thể biết tại sao có người đối xử không tốt với chúng ta mặc dù chúng ta tử tế với họ.

Ngay đến Trời cũng chưa thỏa mãn được lòng người, thì chúng ta làm sao cho được?

Con người là thế đó.

​Chúng ta phải nhớ câu chuyện này và nhắc nhở chính mình chớ nên như những người này. Nhưng điều này rất khó làm, vì chúng ta rất dễ phạm lỗi lầm và lại thích nghe lời của rắn.

Những người nói ngọt ngào là những người nguy hiểm nhất! ​Cho nên người Âu Lạc rất sợ những người nói ngọt, những người nói ngọt ngào phải coi chừng.

​Đường và kẹo đối với chúng ta đều không tốt.

Đường hủy đi tất cả vitamin trong thức ăn của chúng ta -- nghe nói như thế.

Nên quý vị thấy những người ăn nhiều đường, hoặc uống cà phê bỏ nhiều đường, họ rất kích động, vì họ thiếu vitamin. Hơn nữa, ăn quá nhiều đường, răng cũng bị hư hết.

Những thức ăn ngọt không lợi cho chúng ta. Ăn nhiều bánh ngọt sẽ mập, áp huyết cao, bệnh tim, đều là những bệnh chết người.

Cho nên thức ăn ngọt đều không tốt, và lời nói ngọt cũng thế.

Nhưng thế giới này đều thích sự ngọt ngào, cho nên mới phiền phức.

Nếu lời nói của con rắn không ngọt, thì có lẽ Eva đã không ăn! Bởi vì nói ngọt quá nên bà ta ngu đần ăn vào, kéo theo cả chồng của bà xuống.

​Vì câu chuyện này nên người ta mới nghĩ rằng đàn bà và rắn không khác nhau mấy, đều làm mê hoặc đàn ông. Tôi không dám nói điều này là sai, nhưng không biết ai quyến rũ đầu tiên?

Picture
PHẦN CUỐI
Của Câu Chuyện Vườn Địa Đàng

​
​Sau khi Adam và Eva rời khỏi vườn địa đàng, họ thấy thế giới này thật vui, họ chẳng có chút sám hối nào, nên bị mê lụy cho đến bây giờ.

Mê lụy vẫn còn có thể chấp nhận được,
nhưng tại sao lại hung ác? 

​Bởi vì như tôi vừa nói với quý vị, khi họ ở trên thiên đường, nếu muốn ăn trái cây thì trái cây tự rớt xuống tay họ.

Những chuyện đó không bao giờ xảy ra tại thế giới này. Quý vị lắc cái cây hết sức và còn dùng cả móc cây nữa, trái chưa chắc đã rụng xuống.

Cho nên họ bắt đầu suy nghĩ, nghĩ cách nào để hái trái cây. Dùng phương pháp văn minh nhất, hái nhanh nhất, được nhiều nhất.

Khi thấy mưa to gió bão thì bắt đầu đi học những lực lượng như thế, khi thấy gió thổi, cây bị đưa qua đưa lại, họ cũng bắt chước và thổi. Cây không di chuyển lấy một phân.

Thế rồi họ bắt đầu luyện khí công và trao đổi năng lượng.

Lúc ban đầu họ có thể ăn hiếp những cây nhỏ, về sau khí càng nhiều nên bắt đầu ăn hiếp những cây lớn, cho nên gương mặt càng lúc càng biến đổi, mặt đỏ tía, tiếng nói trở nên rất lớn và thô lỗ.

Trước kia ở thiên đường không cần phải nói chuyện.

Ai cũng dùng sự cảm nhận để hiểu được ý nghĩ của người khác. Ở đây họ phải học từ loài vật, vì nơi đây phải bảo vệ bản thân mình.

Lúc vừa mới đến, chưa có gì, về sau loài vật ngửi thấy mùi nên đến dọa nạt họ, muốn ăn thịt họ.

Khiếp sợ bởi tiếng rống của loài vật, họ không biết phải làm sao, nên Adam, Eva, và con cái nhìn thấy như thế cũng bắt đầu rống lên. Cọp thấy họ còn dữ hơn mình nữa nên bỏ chạy đi.

Thấy phương pháp này có hiệu quả nên càng ngày họ càng hung dữ, giống như cọp và sư tử vậy. Cho nên có người mới hung ác như thế, thì ra họ học từ đó mà ra.

Lúc đầu họ học là để bảo vệ cho chính bản thân họ, về sau càng lúc càng quen, thói quen khó đổi, cho nên biến thành như ngày nay vậy - Phật hung ác và hàm hồ.

Nếu như mọi người còn nhớ lại lúc ban đầu thì âm thanh còn dịu dàng hơn một chút, nếu không nhớ thì lại rống lên. Cho nên có nhiều lúc chúng ta rất dịu dàng, có những lúc chúng ta rất hùng hổ và đều từ thói quen mà ra.

Sau đó thì họ bắt đầu có thể phát ra những tiếng gió, rất giống như tiếng rống của cọp và sư tử. Nhưng Adam vẫn chưa thể câu thông với bà vợ, vì trên thiên đường họ không cần ngôn ngữ. Khi người ta nghĩ gì là họ hiểu ngay, không cần phải nói chuyện.

Khi rớt xuống đây thì không còn lực lượng nữa.

Đời sống đã đổi khác, lực gia trì cũng không có nữa. Khi rời khỏi lực gia trì rồi, họ lạc trong chốn hồng trần, nên mới cần ngôn ngữ.

Bây giờ họ cảm thấy xấu hổ, xa cách nhau, bắt tay nhau cũng không dám. ​Không còn giống như trước nữa.

Cho nên, họ bắt đầu quyến rũ lẫn nhau.

Để làm vậy, họ phải học từ thú vật, bởi vì không thể câu thông bên trong được nữa, và họ cũng không biết cách nói chuyện với nhau được. Họ quan sát loài vật và bắt chước tiếng nói của chúng.

Đó là cách mà họ học ngôn ngữ của mình.

Không còn cách nào khác để học nữa, họ chỉ có thể bắt chước những hành vi hổn loạn của loài vật. Lúc ở trên thiên đường thì học với Thượng Đế, học với thần tiên, học với Phật với Bồ Tát (chúng sanh khai ngộ) cao quý hơn nhiều, không như ở thế gian này.

Khi họ vừa mới đến, không có loài người, vì họ là tổ tông của chúng ta. Không có minh sư dạy dỗ, chỉ biết tự học. Nhưng trí huệ đã đứt, quên hết cả rồi! Khi rời khỏi trung tâm tu hành, lạc đường rồi không thể trở về, lạc ở trong những thú nhục dục!

Cõi hồng trần tràn đầy phiền não, đã làm quên mất trí huệ, họ cho nên phải tự chăm sóc chính mình.

Không có thầy để học, họ học từ gió, mưa, những thứ sấm sét hung ác, hiện tượng cực đoan của nóng và lạnh.

​Họ học tất cả từ thiên nhiên.

Họ cũng học theo từ loài vật để bảo vệ chính bản thân mình. Có những lúc không phải do giận dữ, mà nhìn thấy cọp rống, họ cũng rống theo, càng học càng giống, về sau biến thành như thế.

Không phải trong lòng Adam hung ác, nhưng đôi khi Adam cũng quên mất và rống lên với vợ mình. Eva cũng thế, cũng rống trở lại, hai bên giống nhau. Ngôn ngữ cũng từ đó mà bắt đầu, kết hợp từ âm thanh của loài vật.

Chúng ta cũng không nên trách mình, mà nên trách cứ Thượng Đế đã phạt chúng ta sao quá nghiêm khắc như thế.

Dù sao Ngài cũng không có lòng nhẫn nại lúc ban đầu. Ngài có lòng nhẫn nại rất lớn, nhưng lại cũng không có chút nhẫn nại nào! Ngài rất có lòng từ bi, nhưng lại cũng không có chút từ bi nào!

Ngài có cả hai mặt.
Ngài là "âm" nhất, cũng là "dương" nhất, "nhu" nhất, mà cũng là "cương" nhất, như thế mới vui!

Cũng giống như thế giới của chúng ta vậy.

Mỗi ngày nếu như cứ phơi nắng hoài thì cũng chịu không nổi, trồng cây cũng không lớn nổi, bởi vì phải cần mùa. Nếu như mỗi ngày cứ mưa hoài thì chúng ta giăng lều không tiện.

Cho nên có cái này phải có cái nọ.

Chúng ta tuy là biết về luật âm dương quân bình, nhưng khi bản thân mình gặp phải thì chịu không nổi.

Chúng ta biết rằng có ngày mưa, có ngày nắng, có mùa hạ, có mùa đông, nhưng khi mùa hạ đến, bị nóng nực, rít rát, ẩm thấp thì chúng ta vẫn cứ phàn nàn.

Lúc trời mưa tuy biết rằng nông dân canh tác cần phải có nước, nhưng chúng ta cũng chịu không nổi. Đặc biệt khi đến dự Thiền Nhất hoặc Thiền Thất, lúc tập họp, mọi người đều uớt sũng, ca chứa đầy nước, không uống trà Ơ Long được (mọi người cười).

Chúng ta tu hành cũng như thế, khi gặp khảo nghiệm.

Cho dù tôi đã giảng một trăm lẻ tám lần là khảo nghiệm nhất định có, chúng ta cần phải bình tâm, phải biết coi tốt xấu như nhau, la rầy và tán thưởng cũng như nhau.

Nhưng khi gặp phải lúc bị la rầy, mặt cứ dài ra, trong lòng đau đớn, tỏ thái độ muốn chống đối, chỗ này một chút, chỗ kia một chút, đóng thật nhiều con dấu. Tay chân đều bộc lộ sự phản đối, không biết chống lại ai, không ai thấy cũng muốn chống đỡ.
Picture
LỊCH SỬ CỦA ĐỊA CẦU


Nhưng sự thật địa cầu của chúng ta lẽ ra không có những thời tiết cực đoan như thế, không có mùa hạ thật nóng nực, không cần có những mùa đông lạnh lẽo, mưa cũng có, nhưng không có ảnh hưởng nhiều như thế.

Trước đây thời tiết rất ôn hòa.

Vẫn có mặt trời, cũng có mưa, lúc mưa thì mưa nhưng không lạnh lắm, không ẩm ướt, khi mặt trời vừa xuất hiện là khô ngay, mùa hạ cũng không nóng nực lắm.

Khí hậu chúng ta bây giờ là do trước đây chúng ta đã gây chiến với Thiên Đàng.

Chúng ta không nghe lời Phật Bồ Tát dạy dỗ, học được một chút là muốn đánh với thiên thần, cho nên họ mới hủy diệt vũ khí của chúng ta. Họ dùng một loại vũ khí khác để chống lại chúng ta, nhốt chúng ta ở đây, khóa lại.

Do đó mà chúng ta không thoát ra được tam giới.

Các thiên sứ thiết lập một lớp bảo vệ bên ngoài địa cầu của chúng ta, giống như Tôn Ngộ Không lúc bị nhốt, còn dán lên một bùa chú phía trên vậy.

Chúng ta cũng thế, bởi vì có một sức vô hình khống chế, chúng ta không thể trốn thoát.

Lúc nào người của Thiên Đàng cũng quan sát chúng ta, chỗ nào xuất hiện một ý kiến nào, muốn cách mạng, cũng giống như trước vậy, là không được! Cho nên vũ khí của chúng ta lúc này rất dở, không phát minh được điều gì hay.

Nhưng bây giờ lại bắt đầu.

Thế kỷ vừa qua lại bắt đầu chế tạo bom nguyên tử; điều này là do ký ức còn tích lũy lại trước đây, đã không biết sám hối lại gây phiền phức.
​
Cho nên các thiên sứ vẫn còn quan sát chúng ta, vẫn dùng những thiên tai để cảnh cáo chúng ta.

Ngoài ra, sự kháng cự của chúng ta cũng sinh ra một lực lượng phá hoại, tự mình tiêu diệt lấy mình. Lúc chúng ta giận dữ, có phải là trái tim đau nhói, thân thể khó chịu. Khi bị phiền não, khóc lóc, chúng ta thì cảm thấy thật mệt mỏi, giống như là đã làm việc rất cực nhọc vậy, phải không?

Đó là cách chúng ta tự hại chính mình.

Vào lúc ban đầu khi thiên sứ chuẩn bị tiêu diệt chúng ta. Họ tấn công quá mãnh liệt, địa cầu đã bị lệch đi một hướng, hơi lệch ra khỏi quỹ đạo cho nên thời tiết mới trở nên cực đoan như thế, quá nóng và quá lạnh.

Rồi sau đó thiên sứ nhốt chúng ta ở đây, khóa lại.

Thêm vào đó, tự chúng ta cũng phát ra bầu không khí hung dữ, cho nên mới có tự sinh tự diệt.

Cho dù Phật Bồ Tát nhốt chúng ta ở đây, lại dán thêm bùa chú lên, nhưng mỗi ngày họ vẫn quan sát chúng ta, đề phòng chúng ta chạy trở lên. Cho nên có những lúc có một người nào đó thử tọa thiền, muốn tự liễu thoát, kết quả bị ma nhập.

Ma là ai vậy?
Đó là những vị thần hộ pháp.

Thấy chúng ta muốn trốn thoát, họ nghĩ rằng chúng ta muốn làm cách mạng, muốn đánh họ, cho nên họ đẩy chúng ta xuống. Khi trở về, chúng ta ngơ ngơ ngẩn ngẩn, hồn phi phách tán, không nhớ ra ai, đầu óc rối loạn, chúng ta gọi người ấy là bị nhập ma.

Họ không cho phép chúng ta lên.

Nên, nếu chúng ta tự mình trồi lên, họ nghĩ rằng chúng ta muốn cách mạng, nên họ ra tay hành động, không cho phép chúng ta tiêu diệt vũ trụ.

​Chúng ta mãi mãi bị quan sát, cho nên chúng ta không thể một mình lên được, cần phải có minh sư dẫn dắt.

Dù sao cũng có một số người thành tâm nên Phật Bồ Tát thường đến để chỉ dạy và khuyến khích chúng ta:   
​"Chúng tôi biết quý vị đang trốn ở đâu. Hãy mau ra đầu hàng, thời gian không còn nữa, quý vị sẽ được tha thứ. Đây là lần cảnh cáo cuối cùng!"

Có những chúng sanh khai ngộ ra ngoài dán bích chương, phát truyền đơn, phát sách biếu, muốn cảm hóa chúng ta.

Có những người cũng có lòng thành tâm sám hối, muốn được liễu thoát sanh tử, họ thật sự muốn thoát ra khỏi cái chướng ngại này.

Nếu như chúng ta thành tâm, chúng ta ghi danh, thành tâm ăn chay ba tháng, thì minh sư sẽ đến và tiếp nhận chúng ta.

Đó là Truyền Tâm Ấn.
Người khác thì vẫn không thể đi ra!

Chúng ta ở đây giống như phạm nhân vậy. Có những người phạm nhân tương đối tốt, lòng không hung ác, án phạm nhẹ, chỉ cần có lòng thành tâm sám hối, biểu hiện tốt, luật sư vào kéo một cái là ra ngay. Chúng ta những người đã được truyền Tâm Ấn là như thế đó.

Nếu thật sự có lòng sám hối, muốn liễu thoát ngục tù này, Phật sẽ mở cửa cho chúng ta ra đi, còn những người khác không được, phải đợi cho họ có lòng sám hối, và ngưng chế bom nguyên tử mới được.

​Chỉ có một số ít người, thật sự sám hối, thật sự muốn liễu thoát sanh tử, mới thoát được ngục tù vô hình này.

Chúng ta không được tự mình đi ra. Nếu lén lút trốn, sẽ bị bắt lại thì càng thê thảm hơn.

​Chúng ta sẽ bị nhốt vào những cái lồng nhỏ hơn, đứng cũng không đứng được, ngồi cũng không ngồi được, và bị cấm nói chuyện với bất cứ ai.

​Cũng vậy, những người tự mình muốn giải thoát thì càng thê thảm hơn, càng bất thường hơn trước đây. Lẽ ra trước đây còn biết một chút ít. Sau khi âm thầm tự ngồi thiền, ấn tay ấn chân rồi chạy ra, sau đó nói những chuyện bậy bạ, tinh thần bất thường, đầu óc bị hư đi.

Cũng giống như phạm nhân vậy, nếu như chúng ta lén trốn ra, bị cảnh sát bắt lại thì càng thảm hơn, sẽ bị giam giữ nghiêm khắc hơn những phạm nhân bình thường. Sẽ bị nhốt trở lại, còn bị cồng, nhốt vào trong những căn phòng nhỏ hẹp, không ngồi cũng không đứng được, tối đen không có đèn. ​Những người phạm tội nặng nề đều bị nhốt vào trong đó, không được nói chuyện với ai.

Tình trạng còn tệ hại hơn trước khi họ trốn nữa.

Những người Tâm Ấn là những người thành tâm muốn ra đi.

Nếu quý vị không thành tâm, quý vị gạt Phật Bồ Tát, lát nữa quý vị sẽ bị bắt nhốt trở lại. Những người khai ngộ không có gì để mất mát. Chính chúng ta là những người phải gánh chịu hậu quả.

Mỗi ngày ngồi thiền hai tiếng rưỡi là để nhắc nhở lấy mình, và để Phật Bồ Tát biết là chúng ta thật sự rất thành tâm, chúng ta nhất định muốn đi ra.

​Các Ngài muốn khảo nghiệm chúng ta, có phải mỗi ngày đều ghi nhớ không.

​Quý vị chỉ nói một lần: "Tôi muốn đi ra!" Một câu nói sẽ không có ý nghĩa gì nếu không có chứng cớ theo đó.

​Như vậy không đủ!
​Cho nên mỗi ngày vẫn cứ phải nói.

Bởi trước đây chúng ta rất tệ hại, cho nên Thượng Đế mới khảo nghiệm xem thử bây giờ chúng ta có thật thành tâm không. Mỗi ngày niệm hai tiếng rưỡi: "Tôi muốn đi ra, tôi muốn đi ra, tôi thật sự muốn đi ra, tôi quyết tâm muốn đi ra!"

Cũng giống như chúng ta muốn kết hôn với một người nào vậy, không thể nói: "Bác sĩ, tôi muốn lập gia đình với ông." là đủ, còn phải tiếp tục hành động, phải tặng quà, phải mỗi ngày niệm: "Tôi thật sự muốn lập gia đình, tôi nhất định lập gia đình với ông."

Rồi lại phải thu xếp hôn lễ thì người ta mới biết được lòng thành tâm của quý vị. Cứ như thế mà tiến lên, từng bước từng bước tiến lên thì mới được.

​Cũng vậy, mỗi ngày chúng ta phải tọa thiền hai tiếng rưỡi đồng hồ, cứ tiếp tục niệm như thế, niệm cho đến khi chúng ta có thể "kết hôn" với Thượng Đế mới thôi.

Comments are closed.
Supreme Master Television           Contact Us
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Protection
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • While On The Path
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Testimonies
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
    • Photography
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • The Path
    • The Lifestyle
    • Music & Poetry >
      • Songs (English)
      • Songs (Aulacese)
      • Poetry
      • Music & Dramas
  • QUAN YIN METHOD
    • Reading
    • Videos
  • LINKS
    • OUR CENTERS' CONTACT
    • ĐÀI THUYET MINH AU LẠC
    • ĐÀI PHỤ ĐỀ AU LẠC
    • SUPREME MASTER TV
    • SUPREME MASTER NEWS
    • Contact