The Peace Seekers
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Protection
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • While On The Path
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Testimonies
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
    • Photography
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • The Path
    • The Lifestyle
    • Music & Poetry >
      • Songs (English)
      • Songs (Aulacese)
      • Poetry
      • Music & Dramas
  • QUAN YIN METHOD
    • Reading
    • Videos
  • LINKS
    • OUR CENTERS' CONTACT
    • ĐÀI THUYET MINH AU LẠC
    • ĐÀI PHỤ ĐỀ AU LẠC
    • SUPREME MASTER TV
    • SUPREME MASTER NEWS
    • Contact

The Founding of A Tradition

3/31/2017

 
Stories
Picture
Sự Hình Thành của Một Truyền Thống
--Spoken by Supreme Master Ching Hai
Use Our Mind to Discern the Truth - Part 1


Once upon a time, long, long time ago, there was a small town that has two parallel streets, one on the left and one on the right. There are two streets like this. They’re opposite each other.

And now a Dervish, Muslim, and he happened to pass by this town.

So first, he went on to one street and then he walked to another street, because they are parallel, you go to one street first, and then you walk to another street.

When he reached the second street, some people noticed that his eyes were full of tears, and they were running down - tears were running down, running down.

So suddenly somebody cried out and said, “Oh, somebody died on the first street!”

Because he saw the Dervish coming from the first street, eyes streaming with tears, so someone on the second street said, “Oh, somebody died on the first street!” he presumed.

He thought that somebody had died.

​And then all the children nearby heard that and they also joined in and said, “Oh somebody died on the first street!”

And then they were all back to their respective houses and saying the news, “Oh, somebody died on the first street!’ Just like that.

But they didn’t even ask the Dervish why his eyes were streaming.

Can you guess why?

Onion! He was peeling onions before he went out. ​He probably was peeling an onion, and maybe he was short of soya sauce, so he ran out to the next street in order to buy some soya sauce to cook for Supreme Master television. Who knows? So, in any case that’s what it was.

​He was peeling onions, and then he ran out to the second street because probably on the second street, they have some shops which sell things that he needed which did not have on the first street.

Anyway, it doesn’t explain here, but we could guess.

So, the Dervish ran out to the second street with his eyes streaming with tears and now, after a short time, all this screaming about somebody dying on the first street reached every corner of the town, and everybody joined in.

They were so upset and distressed and very confused.

Because this is a very small town, and only two streets and everybody knows everybody here, and almost like everybody is related to everybody in this small town.

It’s like a small family, so they all worried so much, “Who could be the one that is dying on the first street? Could it be my uncle? Could it be my aunt? Could it be my sister or brother, or in-law?” or whatever.

Everybody was stressed.

And in those days, they did not have telephone so they could not even call each other so fast, to call whether you’re okay.

They were just telling each other somebody died on the first street, that was it and everybody was stressed out. And then nobody even dared to make an inquiry as to who was dying and why.

Why is there so much commotion, right?

Nobody asked because they were all so busy stressed out and listening to each other, “Yes, somebody died!”

A
nd they were busy going to tell the other one: “Somebody died on the first street!”

And that person was busy going to tell the other one and the whole town was full of the news about this dying person.

Nobody inquired about who died and why.
Picture
And in town there was a wise man, and he was telling everybody, “Please calm down! At least go ask. Why didn’t you ask who died first and why?"

And then everybody was so very, very stressed and confused, and they all talked at the same time and nobody listened to nobody and very, very noisy and chaotic, and saying: “All we know is just there is a deadly plague on the other street!”

First, somebody was dying, and now there is an infectious disease going on, on the next street. “A deadly plague is going on.”


Oh, my God! As soon as they’d spoken thus, this rumor fly all over direction again, and everybody knew that there was a plague, deadly disease, on the first street.

Then everybody, the whole population of the town was thinking, “That’s it. This is the end of the world as predicted somewhere. Finished! Plague! Infectious! Oh, we are doomed!”

And they all started crying a lot, a lot.

First, they cried for the dead person, and now they crying for themselves and the doomed future that they’re awaiting.


And then after a long time, after all the chaos, all the crying somehow died down a little bit and a little bit of order was restored, the two communities decided that they should talk to each other, finally.

They haven’t even asked anything yet.

They decided that, “We have to talk to each other, and move the leftover person to the other community quickly before they all die of the plague!”

That’s what they think.

So they began packing belongings and calling children, and calling cow carts, horse carriages, whatever. And then, in no time, from both of the streets the whole population was evacuated.


The title says this is how a tradition was founded, “The founding of a tradition.”

So now, even many decades later, the two streets, the town, is still deserted. Nobody lives there anymore.

​And not so far away, there are two villages that’s re probably born out of this plague.

Each village has its own tradition of how it began as a settlement from a doomed town, through a fortunate flight in remote times from a nameless evil.

​They all tell their story in the tradition how they founded the villages.
Picture


​
​You see, this is one of the teachings found in the book of the teaching of the secret recluse in long time Muslim tradition.

They just want to illustrate that people are so ignorant that they don’t even bother to find out what causes what.

It’s very difficult to reason with them, once they set their mind on something, even listen to a false rumor, they still believe it.

And then not just one person but the whole town is evacuated.

The blind leads the blind.
They’re all going away like that. And that’s how a tradition has been founded, just like many, perhaps, other traditions.


That’s what the Master wanted to tell us in this story.

This teaching was from Sheikh Qalandar Shah of the Saraswati order. He died in 1832, not long ago, maybe a century ago. He still has a shrine in Lahore, Pakistan.

Maybe it’s not a true story, but the Master was a true person and was existing at that time, not long ago.


Can you imagine?
The blind leads the blind and both go wherever.


So in this teaching, the Sheikh wanted to tell us that we have to be discriminating.

We have to use our discriminating mind to discern what is the truth and what is not.

We cannot just hear from saying in such matter like even moving the whole town. It’s possible that this is a true story. It’s possible like that.



Thuở xưa, rất lâu về trước, có một thị trấn nhỏ có hai con đường song song một bên trái và một bên phải. Có hai con đường như vậy. Hai con đường nghịch hướng nhau.

Bấy giờ một tu sĩ Hồi giáo tình cờ đi ngang qua thị trấn này.

Trước tiên, ông đi trên một con đường, và rồi đi sang con đường bên kia, vì hai đường chạy song song. Quý vị đi một đường trước và rồi quý vị đi đường bên kia.

Khi ông đến con đường thứ hai, có người để ý thấy mắt ông đẫm lệ, và lệ cứ tuôn rơi, nước mắt cứ rơi dài, rơi dài.

Cho nên bất chợt có người kêu lên và nói: "Ô, có người chết trên con đường thứ nhất!"

Bởi vì họ thấy tu sĩ Hồi giáo đến từ con đường thứ nhất, nước mắt tuôn dài, cho nên người trên con đường thứ hai nói: "Ô, có người chết trên con đường thứ nhất," họ đoán vậy.

Họ nghĩ rằng có người đã chết.

Và rồi tất cả trẻ em gần đó, nghe vậy cũng cùng nói theo: “Ô, có người chết trên con đường thứ nhất.”

Và rồi chúng đều chạy về nhà mình và báo tin đó: "Ô, có người chết trên con đường thứ nhất!" Cứ như vậy.

Họ thậm chí không hỏi vị tu sĩ Hồi giáo tại sao ông rơi nước mắt.

Quý vị có đoán được tại sao? (Cắt củ hành.)

Củ hành! Ông ta có lẽ đã lột củ hành, và có lẽ ông ta thiếu nước tương, cho nên chạy ra đường bên kia để mua một ít nước tương để nấu cho Truyền Hình Vô Thượng Sư. Ai biết được. 

Dù thế nào, chuyện là như vậy.

Ông ta đang lột củ hành, và rồi chạy ra đường thứ hai bởi vì có lẽ trên con đường thứ hai có những tiệm bán những món ông cần mà đường thứ nhất không có.

Ở đây họ không giải thích, nhưng chúng ta có thể đoán.

Vị tu sĩ Hồi giáo chạy ra đường thứ hai với mắt đầy lệ, và rồi sau một thời gian ngắn, tất cả những tiếng kêu la này về việc có người sắp chết trên con đường thứ nhất lần đến mọi góc phố, và mọi người đều nghĩ vậy.

Họ thật bối rối, đau buồn, và hoang mang.

Bởi vì đây là một thị trấn rất nhỏ và chỉ có hai con đường và mọi người đều biết mọi người ở đâu, và hầu như mọi người đều liên hệ với mọi người trong thị trấn nhỏ này.

Nó giống như một gia đình nhỏ, cho nên họ đều vô cũng lo lắng: "Ai có thể là người sắp chết trên con đường thứ nhất? Có thể nào là em họ tôi? Có thể nào là chú tôi? Có thể nào là cô tôi? Có thể nào là chị tôi hoặc anh, hoặc thông gia.” Hay bất cứ gì.

Mọi người đều căng thẳng.

Và vào thời đó họ không có điện thoại để hỏi thăm. Chỉ có thể gọi nhau thất nhanh, để hỏi nhau có sao không.

Họ cứ nói với nhau có người chết trên con đường thứ nhất, chỉ vậy thôi, và mọi người đều căng thẳng. Và rồi không ai thậm chí dám hỏi người sắp chết là ai và tại sao chết.

Tại sao ồn ào huyên náo vậy, phải không?

Không ai hỏi bởi vì họ đều bận rộn căng thẳng và lắng nghe nhau: “Phải, có người chết!”

Và họ bận rộn đi nói cho người khác: “Có người chết trên con đường thứ nhất!”

Và người đó bận rộn đi nói cho người khác và cả thị trấn đầy những tin về việc người sắp chết này.

Không ai hỏi về việc ai chết và tại sao.
Picture
Trong thị trấn có một người thông thái, và ông ta bảo mọi người: “Xin hãy giữ bình tĩnh! Ít nhất hãy đi hỏi xem. Tại sao trước hết quý vị không hỏi ai chết, và tại sao?”

Và rồi mọi người vô cùng căng thẳng và hoang mang, và họ đều nói cùng một lúc, không ai lắng nghe ai và vô cùng ồn ào và náo loạn, và nói: “Chúng tôi chỉ biết vừa có một bệnh dịch chết người trên đường bên kia!”

Trước tiên, có người sắp chết và bây giờ có bệnh truyền nhiễm xảy ra, ở đường bên kia. "Bệnh dịch chết người đang xảy ra.”

Chúa ơi! Ngay khi họ vừa nói như vậy, tin đồn này lại bay khắp mọi hướng, và mọi người bây giờ biết rằng có một bệnh dịch, bệnh dịch chết người, trên con đường thứ nhất.

Rồi mọi người, toàn thể dân chúng trong thị trấn, suy nghĩ: “Vậy là xong. Đây là tận thế như đã được tiên đoán đâu đó. Thôi rồi! Bệnh dịch! Truyền nhiễm! Ô, chúng ta tận mạng!”

Và họ bắt đầu khóc rất nhiều, rất nhiều. Trước tiên, họ khóc cho người chết, và bây giờ họ khóc cho bản thân họ và tương lai tăm tối mà họ đang chờ đợi.

​Rồi sau một thời gian lâu, sau mọi hỗn loạn, tất cả sự than khóc thế nào đó giảm xuống đôi chút và trật tự được phục hồi một chút, hai cộng đồng quyết định rằng cuối cùng họ nên bàn với nhau.

Họ thậm chí chưa hỏi gì cả.

Họ quyết định rằng: “Chúng ta phải nói chuyện với nhau, và dời những người còn lại sang cộng đồng kia nhanh chóng trước khi họ đều chết vì bệnh dịch.”

Họ nghĩ như vậy đó.  

Cho nên họ bắt đầu thu xếp hành trang, gọi con cái, và gọi xe bò, xe ngựa, bất cứ gì. Và rồi, không bao lâu, từ cả hai con đường, toàn thể dân chúng đều tản cư.

Tựa đề nói đây là cách truyền thống được lập ra: “Sự thành lập một Truyền Thống.”

Rồi bây giờ, thậm chí nhiều thập niên sau, hai con đường, cả thị trấn, vẫn còn bị bỏ hoang. Không ai sống ở đó nữa.

​Và cách đó không xa, có hai ngôi làng có lẽ được hình thành do bởi nạn dịch này.

​Mỗi làng có truyền thống riêng về việc nó bắt đầu thế nào như một cuộc tản cư từ một thị trấn diệt vong, qua cuộc trốn chạy may mắn vào thời xa xưa, để tránh một tai họa không tên.

Họ kể câu chuyện này trong truyền thống từ đâu mà họ thành lập hai ngôi làng.       
Picture
Picture
Đây là một trong những giáo lý tìm thấy trong quyển sách dạy về sự ẩn dật bí mật trong truyền thống Hồi giáo lâu đời.

Họ chỉ muốn cho thấy rằng người ta vô minh đến nỗi họ thậm chí không bận tâm tìm hiểu điều gì gây ra điều gì.

Rất khó để lý luận với họ một khi họ đã định ý về điều gì, thậm chí nghe một lời đồn sai, họ vẫn tin vào đó.

Và rồi không chỉ một người mà là toàn thị trấn tản cư.

Người mù dắt người mù.
​

Họ đều ra đi như vậy. Và đó là cách một truyền thống được lập ra, có lẽ giống như nhiều truyền thống khác.

Đó là những gì vị Minh Sư muốn nói với chúng ta trong câu chuyện này.

Giáo lý này là từ tộc trưởng Qalander Shah của tông phái Saraswati. Ông qua đời năm 1832, cách đây không lâu lắm, có lẽ một thế kỷ trước. Ông vẫn còn một điện thờ ở Lahore, Pakistan.

Có lẽ không phải chuyện thật, nhưng vị Minh Sư là người thật và đã sống vào thời đó, không lâu lắm.

Quý vị có thể tưởng tượng?
Người mù dắt người mù và cả hai đi bất cứ nơi nào.

Trong giáo lý này, vị tộc trưởng muốn nói với chúng ta rằng chúng ta phải phân biệt.

Chúng ta phải dùng tâm phân biệt để nhận thức điều gì là thật và điều gì không thật.

Chúng ta không thể chỉ nghe nói trong một việc như vậy, như thậm chí di chuyển cả thị trấn. Có thể đây là chuyện thật. Rất có thể như vậy.  

​​


Comments are closed.
Supreme Master Television           Contact Us
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Protection
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • While On The Path
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Testimonies
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
    • Photography
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • The Path
    • The Lifestyle
    • Music & Poetry >
      • Songs (English)
      • Songs (Aulacese)
      • Poetry
      • Music & Dramas
  • QUAN YIN METHOD
    • Reading
    • Videos
  • LINKS
    • OUR CENTERS' CONTACT
    • ĐÀI THUYET MINH AU LẠC
    • ĐÀI PHỤ ĐỀ AU LẠC
    • SUPREME MASTER TV
    • SUPREME MASTER NEWS
    • Contact