The Peace Seekers
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • Master's Wonders
      • While On The Path
      • Quan Yin Method
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Jokes
      • Other Stories
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • The Creation
    • The Path
    • The Lifestyle
    • The Vegan Era
    • The Saints
    • The Stories
    • Music & Arts >
      • English Songs
      • Aulacese Songs
      • Poetry
      • Music & Dramas
      • Arts & Photography
    • Aulacese Collection >
      • Master's Words
      • Master Tells Jokes
  • SPOTLIGHT
  • LINKS
    • Bài Giảng Phụ Đề Âu Lạc
    • Peaceseekers - Persian
    • Supreme Master Televison
    • Eden Rules
    • News Magazine

The Exodus

6/15/2017

 
Picture
One of Abraham's descendants was Jacob, who had many descendants. When his country "Israel" was passed on to one of his descendants, his country became very big, famous, powerful and wealthy.

​At that time, there was another country called Egypt and the Egyptians started to be afraid of the Israelites. Therefore, the newly enthroned Egyptian king decided to deal with Israel before it was too late. He wanted to attack them before they would fight against his country.

So the king took all the Israelites back to be his slaves. He sent many fierce taskmasters to ruthlessly watch over the slaves.

Each day, the slaves were forced to build houses and palaces with stones for the king and the royal family. They had to work from morning till night and couldn't rest.

Although they worked hard, they still bore many children. Well! It was strange. So the Egyptian king was afraid and gave an order: "Cast all new born Israelite boys into the Nile and drown them."
Picture
THE BIRTH OF MOSES


​At that time, there was an Israelite woman called Joahebed. She had just given birth to a son. She had two children already -- a boy called Aaron and a little girl called Miriam. When the woman saw that her newborn baby was a boy, she was worried for his life. So she hid her baby in a small house for three months. However, the baby couldn't just lie there all day long and wouldn't always be a baby. What would she do if he grew up and ran around? So she kept thinking about it and then came up with an idea.

She found a basket and daubed its exterior carefully with pitch so that it wouldn't sink when it was put into water. She made the basket into a small boat and put her baby in it. Then she brought the basket to the river bank and hid it in high reeds. She let her daughter watch over it, because she knew that the king's daughter would come to take a bath there.

As expected, when the princess came to take a bath, she saw the basket. When she picked up the basket and opened it, she saw the baby in it. Oh! It was a very beautiful baby boy. She had never seen such a beautiful baby before. Although she knew that he was an Israelite baby, she liked him very much. It happened that she didn't have a child, so she took the baby home to raise it. She named him Moses.

​When she found the baby, she also saw Miriam, the daughter of the woman. Miriam went to the princess and said to her, "I'll find a woman to nurse him." The princess was pleased about this. Of course, the daughter went to get her mother to nurse the baby. Great! (Master laughs) It was truly convenient.

So Moses grew up in the palace. He learned all that he could learn there and he learned from the Egyptians very well. Gradually, he grew up and became a person who had good manners and who was handsome, tall and big. However, one day, he found out that he was an Israelite. Seeing that his countrymen were treated so ruthlessly by the Egyptians every day, he was annoyed.
​
One day, he saw an Egyptian soldier beating an Israelite worker and treating him cruelly. When the soldier almost beat the worker to death, Moses couldn't resist fighting with the soldier and in fact killed him. 

​Oh! Moses was now in danger, and he was afraid that the king would create trouble for him. So he ran away into the desert and became a shepherd. He then married a shepherd's daughter and took care of his father-in-law's sheep.
Picture
THE MESSENGER
Chosen By God

​
One day when he was taking care of the sheep, he saw a fire constantly blazing around a bush. However, it was strange that the bush wasn't burnt. He felt curious about it and went closer to have a look. Then there was a voice that told him, "Don't come near! Take off your shoes. You're now standing on holy ground." 

​Upon hearing this, Moses was afraid. Trembling, he backed up a few steps and took off his shoes. Then the voice said to him again, "I'm the God that your ancestors worshipped frequently. Since I see that the Israelites are suffering a lot, I choose you to be my servant. Go to Egypt, free the Israelites, and bring them here to see me."
​
Moses answered hesitantly, "What shall I tell them? What shall I do? They won't listen to me. Please choose someone else!" 

God said, "No. I've chosen you. Find your brother Aaron. He will speak for you." (He was more eloquent.) "However, I'll give you another language" (This meant the sound stream.) "This language, a special sound, will give you great magical power and you will be able to do anything with it." What God meant was that Hes could do anything with it and there was nothing that Hes could not do.

Then Moses and his brother Aaron went to the Egyptian king and said, "We have a demand. Our God said that you should let our people go into the desert and give them a farewell party." 

The Egyptian king answered, "I don't know your God. What does your God have to do with me? What use is Hes to me? I won't let the Israelites go."
​
The king became more and more angry and unreasonable. He gave an order that from that day on no straw was to be given to the Israelites. The Israelites mixed straw with clay to make bricks. That was why the king gave the order not to give straw to the Israelites anymore. Instead he made them find the straw themselves. However, he still required them to produce the same amount of bricks as before. He deliberately made trouble for the Israelites.

Moses was very disappointed. He asked God for help. Then God said, "Just wait and see what I shall do to the hard-headed Egyptian king. I shall let him know that I'm God and I shall make him release my children. Now go to see the king again and tell him that if he doesn't free my children, I shall make many disasters for the Egyptians and Egypt."

Then Moses and his brother went to the king again. The king said to them, "You should show me your magical power to make me believe you." So Moses or his brother Aaron cast a rod onto the ground and then the rod became a serpent. They thought that this would be enough but some Egyptian wizards could also do the same thing. So the king laughed at them and said good-bye to them. (Master and audience laugh) He drove both of them away. ​​
Picture
A VERY STUBBORN KING


Then God got angry. Because Hes said that Hes would make all kinds of disasters, many terrible things truly began to happen. Each time before a disaster happened, God warned the Egyptian king. However, he neither listened to God nor believed God because he believed in another god of war.

First, the water in the Nile became like blood-- red, dirty and smelled stinky. Then the fish in the river all died. This meant that the water had become poisonous. One week later, frogs were crawling all over the country. So the king asked Moses to take the frogs away.

​After Moses got rid of the frogs, the king still wouldn't free the Israelite slaves. Therefore, later, God sent many insects down to eat all the crops and destroy everything. There were insects, flies and damaged crops everywhere except where the Israelites lived.

At that time, the king cried and said, "All right! All right! You can go!" Then the insects disappeared. However, the king went back on his promise and said that they couldn't go. He always deceived the Israelites like that. Ordinary people all behave capriciously like that. So God sent another disaster. This time many cows, sheep and other animals died of pestilence. All the animals died except those that were where the Israelites lived. However, the Egyptian king still insisted on not letting the Israelites go.

Then another disaster happened. God made all the people in the country get painful and dirty boils all over their bodies. Even the wizards had boils. However, the king still wouldn't let the slaves go. Oh! This king was truly terrible. I don't know what his head was made of. His head must have been harder than our fellow initiates' heads. (Audience laughs) Fortunately, he didn't come to get initiation. (Audience laughs) Otherwise, what could we do with him?

Then Moses and his brother Aaron went to see the king again. They told the Egyptian king, "Now you've seen the power of God. If you don't listen to Hiers instructions and let the Israelites go, bigger and greater troubles will befall your country." Moses told the king, "There will be a typhoon tomorrow."

Truly! People had never seen that kind of typhoon.

Well! It destroyed everything and killed all the animals. Of course, nothing happened where the Israelites lived. Right after this, many locusts appeared all over the country except where the Israelites lived, of course. The locusts ate up all kinds of things and all the green plants. Then there was no sun for three consecutive days. It became very very dark everywhere, except where the Israelites lived. (Master and audience laugh) Maybe the Israelites were initiated. It might have been.

At that time, the king began to feel frightened.

​However, he still wanted to bargain with God and didn't want to release the Israelite slaves. Well! He was so strange. How could this kind of person become a king? Even until that time, he still wouldn't let the Israelites go. Then an even more frightening thing happened. In one night only, the eldest sons of all families suddenly died, including the eldest prince who couldn't escape even through good fortune. This happened as well to the eldest sons of the Egyptian lowest class slaves. Of course, the Israelites were not affected by it.

The next day, the Egyptians couldn't wait to drive the Israelites away, because they couldn't bear it anymore and couldn't do anything about it. What happened was already too much for them. If they kept the Israelites one more day, they would have more disasters. So they were frightened. They not only drove the Israelites away, but also gave them many gold and silver vessels, good material for clothing, good clothes and good food upon the Israelites' request. However, by the time the Israelites had walked half the way, the Egyptian king changed his mind and sent his army to try to capture them.
​
By then, the Israelites already had come to the ocean. There was no road in front of them and there was the Egyptian army chasing after them. So the Israelites were scared and cried. Moses waved his hand over the ocean and God sent a wind from the east that suddenly made the ocean part. The Israelites quickly ran across the ocean. When the Egyptian army chased them and were crossing the ocean, it closed and all of them were drowned. Therefore, the Israelites all escaped.
Picture
Picture
SETTLED IN THE DESERT
and Began A New Life


The Israelites were not slaves anymore. They had money and food. When they came to the desert, they sang and danced very happily and had a banquet to show their gratitude to God. They worshipped God, sang for many days, and kept dancing.

After a period of time, they forgot their miserable lives of the past, but began to complain and miss Egypt. They forgot God but thought about onions, fish and meat.

​They said, "Well! The fish in Egypt tasted good. Oh! The watermelons in Egypt were juicy. The onions in Egypt were delicious!" (Master laughs) They even missed onions. For them, onions were more important than God. They said, "Oh! Don't forget the cucumbers there. Well! What can we eat in the desert?"
​
Since they had eaten all the food, they started to complain. They forgot about the rods that had beaten them in Egypt before. They forgot about the fierce hearts of the Egyptians. They even forgot the time that they shed tears, sweat and blood, and were beaten almost to death and oppressed. They only thought about food and drink.

They began to blame Moses and Aaron for taking them to this remote place where there was no food to eat. Of course they had water to drink. When God took them to the desert, Hes produced water in the wilderness. However, the Israelites were not satisfied with that.

They all complained, "Oh! We'd rather die in Egypt than die of hunger here."

When God heard their complaints, Hes told Moses,

"Tell your people that I shall give them everything that they ask for. I saved their lives. How can I not provide food for them to eat? Do not complain too much. Today I shall give them a lot of food. Tomorrow I shall give them bread. Each morning, I shall make food for them to eat. However, on Friday I shall give them double the amount, because I shall take a break on Saturday and you won't have to work either."

So Moses conveyed what God had said to the people. That night, God truly gave them many things to eat. From that day on, each morning, bread and other food appeared for them. They just lived on like that. They wouldn't starve to death and didn't have to work.

However, they encountered another problem. Since the sun was very hot, they didn't have enough water, so they complained again.

Upon hearing this, God told Moses, "Go to such-and-such place and hit the stone with your walking staff. Then water will come out."

As expected, water did come out. There was enough water no matter how much they drank. It was no problem.

The author of the story writes, "They shouldn't have tested God!" Even though they did, God forgave them and gave them food to eat and water to drink for forty years. Hes took care of them like this every day. Hes gave them food to eat and all they asked for, because Hes wanted them to believe in Hirm. ​Gradually Hes taught them to have faith in Hirm so that they wouldn't have any more problems.

I don't know why God liked the Israelites so much and had such patience. Hes gave them food to eat for forty years and gradually taught them to have faith in Hirm.

However, do you think they would have faith? (Someone answers: "They would.") For how many days would they have faith? All right, whether they had faith or not, I'll tell you about it next time. 

If we have faith in God, we'll have everything. 

​People will suddenly give us food, come to chat with us and resolve our problems and difficulties. All these will be done by God.

If we truly have faith in Hirm, Hes will take care of everything for us, no matter whether it is a big or small thing. Hes truly will.​

Picture
GOD'S GRACE IS INFINITE


Otherwise, how can we take care of ourselves? Where are we from? Do you know that? You don't know it at all! You also don't know where you'll return to. Some people know it and some don't.

Those who practice more and have attained higher levels know it.

Those who don't practice much don't know, but only have some ideas about it and know that there must be a safe place for them to go.

​Now we've repented and been saved. Even if we did something bad in the past, it's no problem, because we were ignorant at that time. Now we've been enlightened and know that we should repent. So God will forgive us and help us.

Although there were so many Israelites, God took care of the whole country for forty years. It was even in the desert, and yet Hes bestowed everything on them, not to mention living in a city. Why won't Hes take care of us?

It's just that our situation isn't urgent and we can take care of ourselves. So God doesn't have a hand in it. But Hes has been silently taking care of us.

If Hes hadn't done it, we wouldn't be alive.

​Even if people in the world who don't believe much in God occasionally have difficulties and ask God for help, Hes will help and do it for a long time. However, later we forget and complain again. Then we'll have difficulties again.

The reason that we have difficulties sometimes is because God wants to remind us to look for Hirm inside: "It'll be all right if only you ask me! Why don't you call me?"

​Hes lets the situation develop and forces us into difficult circumstances where we have nothing to depend on; when doctors can't even cure us, and our relatives and friends can't help us. Only at that time, will we kneel down in front of God and beg for something.

Hes is waiting for us!
​

Hes has many gifts (Master laughs) and will give them to us at any time, but it's a great pity that most people don't believe in Hirm.
Picture
Picture
ONE PERSON PRACTICES, 
Many Generations Are Blessed  


Why did God take care of the Israelites so well?

​It was because their ancestors practiced spirituality and believed in God. The Israelites were Noah's descendants. Remember that in the stories of Noah and Abraham, God promised to take care of their descendants.

​That's why we say that if one person practices, his five, six, seven, eight or one hundred generations will be liberated. God will take care of our many generations, not only this one. That's why even though the Israelites didn't practice spirituality, were not even vegetarians, and they thought about God for a while, then about fish for a while, God still took care of them.

God is very merciful!

If your father believes in Hirm, Hes will take care of you and your children, because Hes is very merciful and generous.

Hes gives us things endlessly. 

Unless we truly refuse Hiers love,
then Hes can't help us.

Because of these stories, the Israelites believed in God very much. Each time God appeared, Hes would remind them: "I was the God worshipped by your ancestors!" This means the inner Master's or God's loving power. Since God promised to take care of their five or six generations of descendants, Hes just continued to do it.

But later, the descendants became more and more degenerate and did more and more excessive and unforgivable deeds, so their merit and loving power became less and less, and gradually disappeared.

One day, another person who practiced well emerged from their country and reminded the people to believe in God again and to be connected with God. Then God promised to take care of them again.

​Otherwise, why did God love the Israelites so much?

It was because Noah, Abraham and his wife worshipped God, so his sons, grandsons and later generations also received the bounty. That's why people say, "If one practices spiritually, his nine generations will go to heaven." 

​Those stories are not ordinary. Even the Israelites knew them.

Although the Israelites didn't have a master now, they continued to believe in God because of these stories. It was just that they couldn't communicate with God. So it was a pity. Some Israelites may have been able to communicate with God. If they found a master and the method, they definitely could; but not everyone in the country could.

Even until now, the Jews still roam about in many countries and not every country welcomes them.

This is because they haven't really been able to communicate with God. Besides, they've done many nonsensical things and killed too many, which doesn't comply with God's rules. So their merit has been greatly reduced.

God doesn't seem to take care of them much. ​Besides giving them a lot of money, Hes doesn't give them many other things.

God has said that since they did many bad deeds, they wouldn't have their own country for a long time and would become a roaming race. 

​That truly happened and it's recorded in the Bible. If the Jews can really find God like their ancestors Abraham and Noah did, they will definitely regain their position and their country's reputation.

Picture
Picture
THOSE WHO TRULY BELIEVE IN GOD
Are Rare 

​
Most of us haven't learned to believe in God. That's why we have many problems. Sometimes we say that we believe in God, but we don't.

​It's just like when you say that you believe in me, but you don't. ​How many of you believe in me?

Very few!

​When you're tested a little, you'll be different.

If I personally test you, you'll be even more different. When I scold you, how many of you are glad about it? Raise your hands and let me see. Right! Only two or three people are.

It's good that you're honest. I admire you for this merit, (Master and everyone laugh) to be true to people and not to deceive others. Only those who were truly glad about it raised their hands. (Master laughs) There were only five, six, seven or eight of you.

As for the other people, you may become angry. But do not be angry for too long. (Laughter)

The longer you're angry,
​the less your merit will be.

Remember to repent after you calm down, all right?
​
Ordinary people can beat and scold you, but why can't I do the same? Sometimes gangsters have nothing to do with you but when they see you, they beat you. You don't dare to do anything to them and don't dare to get angry, but beg them for your lives. (Laughter)

I've saved your lives and taught you many things, but you get angry when I scold you only once. This is a contradiction within human beings. Therefore, you say that you believe in me, but you don't believe in me for long and don't believe in me much.

Your faith is very thin. It'll break when touched. It's hard to take care of your faith, but that's why you should take care of it.

The more faith you have, the more comfortable and happier your lives become. Then when you encounter any situation, your faith won't shake, which is a very comfortable state.

However, I know that it's hard to attain this state, so I have to train you.

God took good care of the Israelites and gave them all kinds of food to eat for forty years, but they still had problems. Later, God had to slowly teach them to believe in Hirm. 

​
Spoken By Supreme Master Ching Hai,
Hsihu Center, Formosa, June 17, 1990 (Originally In Chinese)
Bible Story, News 86

Picture
CHUYỆN RA ĐI
của Người Do Thái
 


Dòng dõi Abraham, có người con tên là Jacob. Sau đó Jacob lại sinh ra nhiều đời con cháu, cho đến những đời sau này, thì quốc gia của ông là Do Thái, đã trở thành một nước rộng lớn, tiếng tăm và phú cường.

​Lúc đó có một nước khác là Ai Cập, người Ai Cập bấy giờ rất sợ người Do Thái. Khi một vị vua Ai Cập vừa mới lên ngôi, ông liền quyết định phải dẹp bỏ người Do Thái, e rằng để lâu sẽ không tốt, nên ông phải diệt người trước còn hơn là để người ta diệt mình.

 
Cho nên ông bắt giam hết người Do Thái làm nô lệ, phái những người hung ác, dữ dằn canh chừng người Do Thái và dùng những thủ đoạn hết sức tàn khốc.

Ngày ngày bắt họ khiêng đá cất nhà, xây cung diện cho nhà vua và hoàng thân quốc thích, làm việc từ sáng tới tối mà không được nghỉ ngơi.

Vậy mà họ vẫn sanh được rất nhiều con cái. Ồ! Thật là lạ! Quốc vượng Ai Cập lo sợ nên bèn ra lệnh rằng: “Bất cứ trẻ sơ sinh Do Thái nào là con trai, đều phải mang ra sông Nile dìm nước cho chết.”
Picture
MOSES RA ĐỜI
​

 
Lúc này, có một người đàn bà Do Thái tên là Joahebed hạ sanh được một người con trai. Bà vốn đã có hai đứa con rồi, một trai tên là Aaron và một gái tên là Miriam. Giờ đây sanh thêm con trai, ba rất lo sợ cho tánh mạng của con mình. Bà giấu đứa con trong căn phòng nhỏ được ba tháng, nhưng rồi bà cũng không giấu mãi được, vì nó không còn là trẻ sơ sinh nữa, nó sẽ lớn lên, chạy nhảy, rồi làm sao? Nên bà nảy ra một ý nghĩ.
​
Ba tìm một cái rổ bọc, trét lại cẩn thận và để thử xuống nước để biết chắc rằng không bị thấm nước, như một chiếc thuyền con vậy. Bà để con mình vào trong đó và mang ra sông, dấu trong lùm lau sậy rậm rạp. Bà dặn Miriam ở đó coi chừng, bởi bà biết con gái của nhà vua hay ra đó tắm.
 
Thật vậy, khi công chúa ra tắm thấy chiếc giỏ, bèn mở ra xem, thấy một đứa bé xinh đẹp, nàng chưa bao giờ thấy đứa trẻ nào đẹp như vậy. Nàng bèn mang đứa bé về nuôi dù biết rằng đứa trẻ này là người Do Thái. Nàng cũng không có con nên đã đem đứa bé này về nuôi và đặt tên nó là Moses.

​Khi công chúa thấy đứa trẻ, nàng cũng nhìn thấy Miriam, Miriam nói với công chúa rằng: “Tôi sẽ giúp công chúa tìm cho đứa trẻ một người vú nuôi.” Công chúa rất mừng. Thế là Miriam đi gọi mẹ của mình tới. Hay không?  (Sư Phụ cười) Thật tiện hết sức!
 
Thế là Moses lớn lên trong cung điện, những gì học được anh đều học hết và học từ người Ai Cập rất nhiều. Càng ngày càng lớn, anh càng đẹp trai, cao ráo, đầy đủ phong độ. Đến một ngày kia, anh biết được mình là người Do Thái và nhìn thấy đồng bào mình bị người Ai Cập hành hạ tàn nhẫn. Hằng ngày đều thấy những cảnh như thế khiến anh cảm thấy rất đau lòng.
 
Một ngày kia anh thấy một người lính Ai Cập đánh đập tàn nhẫn một người Do Thai sắp chết, không dằn được nữa, anh đánh lại tên lính kia và kết quả là giết chết người lính.

​À, giờ đây anh bắt đầu bị rắc rối, nguy hiểm. Thế là anh chạy trốn vào sa mạc, vì nếu không nhà vua sẽ cho người tìm tới anh. Ở Sa mạc, anh làm người chăn cừu và kết hôn với một cô gái con của người chăn cừu. Anh ở đó chăm nom đàn cừu nhạc gia anh.
Picture
THƯỢNG ĐẾ CHỌN SỨ GIẢ
​

 
Có một ngày kia khi đang chăn cừu, bỗng anh nhìn trong đám cây thấy có một khối lửa đỏ rực, mà điều lạ nữa là cây lại không bị cháy.Tò mò, anh bèn chạy đến gần để xem, bỗng có tiếng nói phát ra: Đừng đến gần, hãy cởi giày ra. Nhà ngươi đang đứng trên đất thánh.

Moses sợ hãi lùi lại, cởi giày ra đứng run rẩy. Tiếng nói lại vang lên: “Ta là đấng Thượng Đế mà tổ tiên nhà người đã phụng thờ. Vì thấy con cái Do Thái của ta đang chịu đau khổ, nên ta chọn ngươi làm sứ giả của ta. Hãy đến Ai Cập giải phóng người Do Thái ra và mang họ đến đây gặp ta.”
 
Moses ngẩn ngơ trả lời: “Thế tôi phải làm sao? Ai sẽ tin lời tôi nói? Xin Ngài hãy tìm kẻ khác!”

Thượng Đế nói: “ Không được! Ta chọn ngươi. Hãy đi tìm anh của ngươi là Aaron sẽ đứng ra nói giùm.  (Ý nói là người anh có tài ăn nói) Tuy nhiên ta sẽ cho nhà ngươi một loại ngôn ngữ (Có nghĩa là Âm lưu!)

Loại ngôn ngữ, âm thanh này sẽ cho nhà người lực lượng thần thông, ngươi muốn làm gì cũng được.” Ý Thượng Đế muốn là làm gì cũng được, không có gì mà Ngài không làm được.

 
Thế là Moses và người anh Aaron đến diện kiến vua Ai Cập và tâu rằng: “Chúng tôi có một điều xin, Thượng Đế của chúng tôi yêu cầu quốc vương hãy tha người Do Thái và làm lễ tiễn họ vào sa mạc.”
​
Quốc vượng Ai Cập trả lời: “Ta không biết Thượng Đế của ngươi là ai, Thượng Đế của ngươi không có liên hệ gì với ta, không làm gì ta được. Ta không để cho người Do Thái đi!”

Và nhà vua càng trở nên giận dữ và vô lý. Ông ra lệnh kể từ nay không cung cấp cỏ cho người Do Thái làm gạch nữa. Họ phải tự đi tìm lấy cỏ mà vẫn phải làm cho bằng được số gạch như trước kia. Ngài cố tình tạo sự khó khăn cho họ.
 
Moses hết sức thất vọng nên cầu xin Thượng Đế giúp đỡ. Thượng Đế nói rằng: “Rồi ngươi xem, ta sẽ đối xử với tên vua cứng đầu kia như thế nào! Ta sẽ cho bọn họ thấy rằng ta là Thượng Đế, ta muốn họ hãy thả con cái ta đi. Giờ đây ngươi hãy đi nói với tên vua kia rằng nếu không tha cho con cái ta được tự do, ta sẽ tạo ra thiên tai cho người dân và quốc gia Ai Cập.”
 
Thế là Moses và người anh lại đến gặp nhà vua. Vua nói rằng: “Ngươi hãy thể hiện thần thông cho ta xem thì ta mới tin.”

Moses mới lấy cây gậy chống của mình liệng xuống đất, cây gậy liền biến thành con rắn.

​Họ nghĩ như vậy là đủ, tuy nhiên một phù thủy Ai Cập cũng có thể làm được như vậy nên nhà vua chỉ cười ngất và truyền: “Hãy tiễn khách!  (Sư Phụ và mọi người cười) Hãy đuổi hai tên này ra!”
Picture
ÔNG VUA CỨNG ĐẦU
​

 
Tuy nhiên Thượng Đế nỗi trận lôi đình!

Ngài nói Ngài sẽ tạo ra đủ mọi thiên tai. Những điều ghê rợn bắt đầu xảy ra, và mỗi lần trước khi xảy ra, Thượng Đế đều cảnh cáo vua Ai Cập. Nhưng nhà vua không thèm nghe và cũng không tin, ông chỉ tin vào vị thần chiến tranh của mình.
 
Bắt đầu là dòng sông Nile biến thành đỏ như máu, vừa đỏ vừa dơ, mà lại có mùi tanh nữa. Sau đó cá trong sông đó đều chết hết, có nghĩa là nước sông bị độc. Một tuần sau, cả nước đều bị tai ương, ếch nhái, nơi nào cũng có ếch nhái bò ngổn ngang. Nhà vua yêu cầu Moses hãy đuổi những con ếch nhái di.

​Nhưng khi Moses đuổi xong, nhà vua vẫn không chịu tha những người nô lệ Do Thái. Thượng Đế bèn cho rất nhiều côn trùng đến ăn sạch nông phẩm, mọi thứ đều bị hư hại. Đâu đâu cũng thấy côn trùng, và những nông phẩm bị hư hại. Tuy nhiên nơi mà người Do Thái ở thì không bị gì cả.
 
Lúc đó nhà vua bèn khóc và nói: “Được rồi! Được rồi! Các người có thể đi!” Thế là nạn côn trùng ngừng ngay. Nhưng rồi nhà vua lại đổi ý, không cho họ đi. Mới vừa nói được rồi lại không, cứ đổi ý, cứ gạt gẫm.

Phàm phu chúng ta hầu hết đều là như vậy, đổi ý tới, đổi ý lui. Cho nên Thượng Đế bắt đầu giáng xuống một loại tai nạn khác. Tất cả trâu bò, dê cừu đều mắc bệnh ôn dịch mà chết hàng loạt, ngoại trừ chỗ ở của người Do Thái thì không sao.

 
Nhưng nhà vua vẫn không để họ đi. Thế là một thiên tai khác lại đến. Mọi người dân đều bị chứng bệnh sởi đau đớn và dơ dấy, ai cũng đều bị, kể cả phù thủy Ai Cập, vậy mà nhà vua vẫn không tha cho người Do Thái.

A! Tên này thật là lợi hại, không biết đầu hắn sanh ra bằng gì mà cứng như thế, cứng hơn cả đồng tu chúng ta (mọi người cười). May mà ông không tới thọ Tâm Ấn, không thôi thì không biết phải làm sao với ông!  (Mọi người cười)

 
Rồi Moses và người anh Aaron lại đến gặp nhà vua nói rằng: “Giờ đây ông đã biết quyền uy của Thượng Đế rồi, nếu ông còn cứng đầu vẫn không nghe lời Ngài, không chịu thả cho người Do Thai thì sẽ có nhiều phiền phức xảy ra thêm cho quốc gia của ông.” Moses còn nói thêm: “Ngay mai sẽ có một trận bão xảy ra.”
 
Thật thế, loại bão này chưa ai từng thấy bao giờ. Ô! Nó tàn phá mọi thứ và giết hại các động vật. Dĩ nhiên là chỗ ở của người Do Thái thì sẽ không hề gì.

Kế đó là nạn châu chấu tràn lan khắp nơi, đương nhiên chỗ ở của người Do Thái thì không sao. Những con châu chầu nầy ăn bất cứ thứ gì, tất cả những cây cỏ lá xanh là chúng ăn sạch sẽ. Liên tục ba ngày, cả nước đều trời đất tâm tối mịt mù, không có mặt trời xuất hiện, ngoại trừ chỗ ở của người Do Thái (Sư Phụ và mọi người cười). Có lẽ họ có truyền Tâm Ấn. Có thể vậy.

 
Lúc đó ông vua bắt đầu hơi sợ.

Tuy nhiên, ông ta còn muốn thương lượng với Thượng Đế, chưa có ý muốn cho số người Do Thái nô lệ kia đi. Ái chà! Kỳ cục đến mức này, loại người nầy sao mà làm vua được chứ? Đến lúc này mà còn chưa thả người ta ra!

​Rồi những chuyện càng kinh hoàng xảy ra nữa, chỉ trong một đêm thôi, những đứa con trai đầu lòng của mọi gia đình đều đột nhiên bị chết, kể cả con của nhà vua cũng không tránh khỏi, cho đến đứa con trai cả của giới nô lệ người Ai Cập bần cùng nhất cũng cùng chung số phận nầy. Đương nhiên người Do Thái thì không bị ảnh hưởng gì.

 
Cho nên cách ngày hôm sau, dân Ai Cập phải đuổi người Do Thái đi gấp, giờ đây chịu không nổi cũng chẳng còn cách nào, vì đã làm quá trớn rồi.

Nếu giữ họ lại thêm một ngày nữa là thêm một ngày tai ương, nên giờ đây sợ rồi. Nhưng không phải chỉ đuổi họ đi là thôi, mà còn phải y theo sự yêu cầu của họ, tặng họ một số vật dụng bằng vàng, bạc, tơ lụa tốt, áo quần tốt, và lương thực ngon. Nhưng khi để cho họ đi được một khoảng đường rồi, thì vua Ai Cập hơi uất ức, mới phái một đoàn quân đi rượt để bắt họ về.

 
Lúc này, số người Do Thái đã đi đến trước một bờ biển, phía trước không còn đường nữa, phía sau thì quân Ai Cập đuổi tới. Người Do Thái vô cùng lo sợ, than khóc với nhau.

Lúc đó Moses mới đứng trước biển phất tay một cái. Thượng Đế từ hướng Đông thổi tới một luồng gió mạnh, đột nhiên nước biển tách ra hai bên, người Do Thái mới lẹ làng vượt qua biển.

Khi quân Ai Cập rượt đến cũng vào ngã đó để đuổi theo, nửa chừng thình lình nước biển hai bên nhập lại, khiến quân lính đều bị chết chìm, không một người sống còn.

Nhờ đó dân Do Thái mới chạy thoát được hết. 
​
Picture
Picture
ĐỊNH CƯ NƠI SA MẠC
Và Bắt Đầu Cuộc Sống Mới

 

Giờ đây người Do Thái không còn là nô lệ nữa, họ có tiền, có thực phẩm. Khi họ đến tới sa mạc, họ ca hát nhảy múa rất là vui, làm đại yến tiệc để cảm ơn Thượng Đế. Họ ca hát, nhảy múa liên tục mấy ngày, không ngừng tán thán Thượng Đế.

Nhưng qua một thời gian sau, thì họ quên cuộc sống đau khổ trước kia của mình, và than van, lại nhớ Ai Cập. Giờ đây họ quên Thượng Đế, họ chỉ nhớ đến những thứ như hành tây, cá thịt, lại còn nói rằng: “ Ái chà! Cũ hành tây của Ai Cập thì thơm phức!” (Sư Phụ cười) Hành tây mà cũng nhớ! Còn nói rằng: “Ồ, những trái bí rợ nữa! Chao ôi! Bây giờ mình ở trên sa mạc còn có thứ gì đâu mà ăn!”

 
Thực phẩm của họ thì đã ăn hết sạch rồi, cho nên bắt đầu than thở. Quên những cây côn đánh đập người trước kia ở Ai Cập, quên những người Ai Cập hung ác, cũng quên cả lúc còn bị áp bức, những mồ hôi nước mắt và máu của họ đổ ra và bị đánh chết, mà giờ đây họ chỉ nhớ đến các thức ăn uống mà thôi.

Họ bắt đầu oán trách Moses và Aaron mang họ đến nơi hoang vắng này, không có một thứ gì để ăn, đương nhiên là có nước uống. Lúc Thượng Đế đưa họ đến sa mạc, đã làm cho có nước chảy ra trong khu sa mạc mênh mông này, nhưng họ không vừa ý việc này.

​Họ còn oán trách và nói rằng: “ Chúng ta thà chết ở Ai Cặp còn sướng hơn là ở đây để chết đói!”

 
Thượng Đế nghe lời oán trách của họ, mới nói với Moses:

“Hãy nói với họ là ta sẽ cho tất cả những gì mà họ đòi hỏi. Ta cứu được mạng sống thì làm gì mà không cho họ được thức ăn? Đừng oán trách nhiều lời. Hôm nay ta sẽ thả rất nhiều lương thực xuống. Ngày mai còn có bánh mì, mỗi buổi sáng đều mọc lên thực phẩm để cho họ dùng, nhưng ngày thứ sáu thì cho gấp đôi, vì ngày thứ bảy là ngày nghỉ của ta, mọi người đều khỏi phải làm việc."

Rồi thì Moses chuyển đạt ý chí của Thượng Đế đến với họ. Thật vậy, tối hôm đó rất nhiều thực phẩm rớt xuống để cho họ ăn. Rồi từ đó mỗi buổi sáng đều có bánh mì và các thức ăn khác xuất hiện để cho họ ăn. Thế là họ cứ sống ngày qua ngày như thế, không lo chết đói nữa, và cũng khỏi phải làm việc luôn.

 
Nhưng sau này vẫn còn có một vấn đề khác.

Đó là vì nơi nầy mặt trời nắng quá, nên không đủ nước dùng, họ lại oán trách nữa. Thượng Đế nghe được liền nói với Moses rằng:

“Ngươi hãy đi đến nơi đó, rồi dùng cây trượng đánh vào tảng đá một cái, nước sẽ phun ra.”

Quả y như vậy, có nước phun ra, họ muốn uống bao nhiêu cũng đủ, không thành vấn đề.

 
Người viết sách có nói: “Họ không nên khảo Thượng Đế.” Dù vậy, Thượng Đế vẫn tha thứ họ, cho họ ăn, cho họ uống, bốn mươi năm trời vẫn chăm sóc họ.

​Thượng Đế đã chăm sóc họ như vậy, hàng ngày cho họ thức ăn, hứa với họ những gì đều thực hiện đúng, vì Thượng Đế muốn dạy cho họ biết tin tưởng Ngài, cho nên Ngài đáp ứng tất cả những gì mà họ yêu cầu. Rồi từ từ dạy cho họ tin tưởng vào Thượng Đế, thì mới khỏi bị vấn đề.

 
Không hiểu tại sao mà Ngài lại thương người Do Thái đến như vậy? Và nhẫn nại như vậy? Cho họ thức ăn trong bốn mươi năm, rồi từ từ dạy họ tin tưởng Thượng Đế.

​Nhưng quý vị có nghĩ là họ sẽ tin tưởng không?  (Có người đáp: Tin tưởng) Tin tưởng được mấy ngày hả? Thôi được, tin hay không thì kỳ sau sẽ nói tiếp về phần sau của truyện này.


Nếu chúng ta thật sự tin tưởng vào Thượng Đế, thì chúng ta sẽ có tất cả.

​Đột nhiên có người mang thực phẩm đến cho ta ăn. Đột nhiên có người đến chuyện trò với chúng ta, giải quyết những nghi vấn của chúng ta. Đột nhiên có người đến giúp đỡ, giải quyết nỗi đau buồn của chúng ta, tất cả những thứ đó đều do Thượng Đế làm cả.

Nếu chúng ta thật sự tin tưởng Ngài, Ngài sẽ chăm sóc cho chúng ta tất cả, từ việc nhỏ đến việc lớn, Ngài đều lo được hết.

Picture
ÂN ĐIỂN CỦA THƯỢNG ĐẾ
Vô Lượng Vô Biên

 

Nếu không chúng ta làm thế nào để tự chăm sóc mình chứ? Chúng ta đã từ đâu đến, quý vị có biết không? Chắc chắn là không biết rồi. Sẽ về đâu? Cũng chưa biết được. Có một số người biết, một số chưa biết.

Tu hành nhiều, người tu cao sẽ biết được.

Không tu hành nhiều thì chưa biết, chỉ có một ít khái niệm, biết nhất định là có nơi an toàn để đi mà thôi.

Hiện thời chúng ta đã quay đầu để tu hành. Cho dù trước kia chúng ta đã có làm những chuyện xấu xa, cũng không sao, vì lúc đó chúng ta vô minh không hiểu. Nay chúng ta đã hiểu và muốn hối cải, cho nên Thượng Đế sẽ tha thứ, và cũng giúp đỡ chúng ta.

 
Như số người Do Thái đông đảo như vậy mà Ngài vẫn có thể chăm sóc trong bốn mươi năm. Ngoài ra còn sinh sống trong sa mạc, và cho họ tất cả mọi thứ, huống gì chúng ta sống trong thành thị, có gì mà không chăm sóc được chứ?

Bởi vì tình trạng của chúng ta ​không khẩn cấp, tự mình có thể lo liệu được, cho nên Thượng Đế không can dự, nhưng Ngài vẫn luôn luôn âm thầm chăm sóc.

​Nếu Ngài không chăm sóc,
thì chúng ta đã không sinh tồn.

Ngay cả những người thế gian không tin tưởng Thượng Đế gì mấy, đôi khi gặp khó khăn mà kêu Ngài một tiếng, Ngài vẫn giúp đỡ họ, mà còn giúp rất lâu dài nữa. Nhưng không bao lâu chúng ta lại quên rồi, sau đó thì lại oán trách nữa, cho nên rồi lại bị khó khăn nữa.

 
Lý do mà chúng ta gặp khó khăn, là vì Thượng Đế muốn đánh thức chúng ta để tìm Ngài bên trong. “Các con cần yêu cầu ta một tiếng là được, tại sao các con lại chẳng mở lời?” 

Ngài để tình trạng xảy ra và ép chúng ta vô những hoàn cảnh vô cùng khốn đốn, không còn nơi nương tựa, khi các vị y sĩ cũng hết phương cách, thân bằng quyến thuộc cũng không còn ngó ngàng gì đến chúng ta nữa, thì lúc đó chúng ta mới chịu quỳ xuống trước mặt Thượng Đế mà van xin.

​Ngài chờ đợi chúng ta mà!
​

Ngài có nhiều quà lắm. (Sư Phụ cười) Lúc nào thảy cho chúng ta cũng được, rất tiếc là đa số người ta không chịu tin vào Thượng Đế.
Picture
MỘT NGƯỜI TU HÀNH,
Nhiều Đời Được Hưởng
 

Tại sao Thượng Đế lại chăm sóc số người Do Thái này?

​Vì tổ tiên họ có tu hành, có tin tưởng Ngài, những người này là đời sau của Noah. Quý vị còn nhớ trong cốt truyện của Noah va Abraham không? Thượng Đế có hứa là sẽ chăm sóc con cháu đời sau của họ.

Cho nên việc một người tu hành thì năm, sáu, bảy, tám đời hoặc một trăm đời siêu sanh là như vậy. Thượng Đế sẽ chăm sóc rất lâu dài, Ngài không chỉ chăm sóc đời của chúng ta không mà thôi. Cho nên quý vị nhìn những người Do Thái kia, họ không ăn chay, không tu hành gì cả, sống trong sa mạc khi thì nghĩ tới Thượng Đế, khi thì nghĩ đến cá, vậy mà Ngài vẫn chăm sóc họ như thường!
 
Thượng Đế rất từ bi!

Nếu cha của quý vị tin tưởng Ngài, thì quý vị cũng được Ngài chăm sóc, và còn tiếp tục chăm sóc cho con cái của quý vị. Vì Ngài vô cùng từ bi, vô cùng rộng lượng.

Ngài ban tặng vô cùng tận.

Ngoài trừ chúng ta thật sự chối bỏ tình thương của Ngài, thì Ngài mới không có cách nào để chăm sóc chúng ta.

Vì những chuyện này mà người Do Thái rất tin tưởng vào Thượng Đế của họ. Mỗi lần Thượng Đế xuất hiện đều nhắc nhở họ rằng: “Ta là Thượng Đế mà tổ tiên các ngươi hằng sùng bái đây.” Ý muốn nói là vị sư phụ bên trong đó, lực lượng thương yêu của Thượng Đế. Vì Ngài đã hứa sẽ chăm sóc năm đời, sáu đời con cháu, cho nên tiếp tục chăm sóc cho đến sau này.

​Những đời con cháu sau này càng ngày càng trụy lạc, càng ngày càng làm ra những chuyện quá đáng, không thể tha thứ được, rồi sau đó công đức và ái lực bị giảm thiểu dần, từ từ hết luôn.

Đợi đến ngày nào đó, quốc gia của họ có một người tu hành tốt hội nhập vào quốc gia của họ và nhắc nhở họ phải tin tưởng vào Thượng Đế, câu thông với Thượng Đế, thì Thượng Đế mới hứa chăm sóc trở lại.

Vậy thì tại sao Thượng Đế lại thương yêu người Do Thái đến thế?

Duyên có từ Noah, và vì Abraham cùng vợ ông đều sùng bái Thượng Đế, cho nên con cháu và con cháu những đời sau này của ông vẫn còn tiếp tục được nguồn ân điển này. Vì thế chúng ta mới nói: Một người tu hành, chín đời siêu thăng thiên.

Những câu chuyện không phải tầm thường. Ngay cả người Do Thái cũng biết.

Mặc dù hiện nay người Do Thái không có minh sư nhưng họ vẫn tin tưởng Thượng Đế vì câu chuyện này. Chỉ là họ không câu thông với Thượng Đế, đáng tiếc quá! Có thể có một số ít người Do Thái câu thông với Thượng Đế được, nếu họ đã tìm được minh sư, tìm được pháp môn. Nhất định là có, nhưng không phải là cả nước.
 
Cho nến bây giờ, người Do Thái vẫn còn lang thang trên nhiều quốc gia. Không phải nơi nào cũng tiếp đón họ.

Đó là tại vì họ không thật sự câu thông với Thượng Đế. Giờ đây còn làm quá nhiều chuyện vô nghĩa và sát sanh quá nhiều, không hợp với quy luật của Thượng Đế, nên công đức bị giam thiểu quá nhiều.

​Hình như bây giờ Thượng Đế không còn chăm sóc họ cho lắm. Ngoại trừ cho họ rất nhiều tiền bạc, nhưng không có cái gì khác nữa.

​Thượng Đế đã nói, vì họ đã từng làm quá nhiều chuyện tệ hại, nên họ sẽ không có quốc gia, trở thành một dân tộc lang thang, thật quả y như vậy!

​Trong Thánh Kinh có ghi chép: Nếu mà người Do Thái thật tâm tìm đến Thượng Đế, cũng như tổ tiên họ là Abraham và Noah, thì nhất định họ có thể khôi phục lại được địa vị và danh dự của quốc gia họ.
Picture
Picture
NGƯỜI THẬT TÂM TIN TƯỞNG THƯỢNG ĐẾ
Thật Hiếm Hoi
 
​
Đa số chúng ta, không học được sự tin tưởng nơi Thượng Đế, cho nên mới có nhiều vấn đề. Có khi chúng ta nói tin tưởng, nhưng lại không.

​Thí dụ như nói rất tin tôi, nhưng lại không tin. ​Có bao nhiêu người tin tưởng tôi?

Thật sự là rất ít.

​Đụng phải khảo đảo một chút là khác rồi.

Nếu chính tôi khảo thì càng khác nữa. Lúc tôi la rầy có bao nhiêu người vui? Giơ tay lên cho ta xem thử? Đúng rồi, chỉ có hai, ba người. Cũng còn được!

Quý vị còn có tâm thật thà, tôi ca ngợi công đức này của quý vị (Sư Phụ và mọi người cười). Rất thành thật, không gạt người. Những người thật sự vui mới giơ tay (Sư Phụ cười). Năm, sáu, bảy, tám người mà thôi.

Những người khác, quý vị có thể tức giận, nhưng đừng giận lâu quá. (mọi người cười)

Giận càng lâu, công đức càng ít.
​Nhớ là giận xong rồi còn phải sám hối nữa nghe!
 
Người thường cũng có thể đánh quý vị, la rầy quý vị, thì tại sao tôi lại không làm được chứ? Đôi khi gặp kẻ lưu manh, không quan hệ gì với quý vị, nhìn một cái là họ đến đánh quý vị liền, quý vị cũng không dám làm gì họ, và không dám giận hờn, còn phải xin họ tha mạng cho nữa!  (Mọi người cười)

Còn tôi cứu mạng quý vị, dạy quý vị rất nhiều việc, rầy một câu là không được rồi. Đây là sự mâu thuẫn giữa con người. Cho nên nói là tin tôi, những tin tưởng không được bao lâu, cũng không nhiều nữa.

Lòng tin quá mỏng manh. Đụng một cái là rách liền. Chăm sóc cái lòng tin này rất khó, cho nên mới phải chăm sóc.

Càng có niềm tin, đời sống càng thoải mái, càng vui sướng. Gặp phải tình trạng nào, niềm tin vẫn không giao động, đó là một cảnh giới vô cùng thoải mái.

Nhưng tôi biết việc này rất khó, cho nên cần phải huấn luyện quý vị nhiều.

Thượng Đế đã chăm sóc người Do Thái rất tốt, điều gì cũng cho họ, bốn mươi năm đều như vậy, vậy mà họ vẫn còn có vấn đề. Sau này từ từ Thượng Đế còn phải dạy dỗ cho họ biết tin tưởng và nương tựa vào Ngài.


Comments are closed.
Supreme Master Television           Contact Us
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • Master's Wonders
      • While On The Path
      • Quan Yin Method
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Jokes
      • Other Stories
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • The Creation
    • The Path
    • The Lifestyle
    • The Vegan Era
    • The Saints
    • The Stories
    • Music & Arts >
      • English Songs
      • Aulacese Songs
      • Poetry
      • Music & Dramas
      • Arts & Photography
    • Aulacese Collection >
      • Master's Words
      • Master Tells Jokes
  • SPOTLIGHT
  • LINKS
    • Bài Giảng Phụ Đề Âu Lạc
    • Peaceseekers - Persian
    • Supreme Master Televison
    • Eden Rules
    • News Magazine