The Peace Seekers
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • Master's Wonders
      • While On The Path
      • Quan Yin Method
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Jokes
      • Other Stories
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • Music & Arts >
      • Vocal by SMCH (English)
      • Vocal by SMCH (Aulacese)
      • Music & Dramas
      • Arts & Photography
  • LINKS
    • Bài Giảng Phụ Đề Âu Lạc
    • Peaceseekers - Persian
    • Supreme Master Televison
    • Eden Rules
    • News Magazine

The Best Prayer

2/9/2017

 
Picture
Picture

Today, I'm going to read you a story to let you know what people think about prayers. Because some of you might think that your prayers are the best. Now, do you know how to pray to the Lord? Maybe you know better than I do. OK, let's see if you know better than these people. 

There was a village somewhere, at some time on our planet or maybe on another planet. In this village, there was a holy man. Every time the people had some problem, some difficulty or disaster, or something that didn't go right in the village, they would come to this holy man and ask him to help them, like to pray to God and meditate for them, and see what was wrong. Then the holy man would retreat into a very special forest, and he would sit in a very, very special place. And then he would say a very, very special prayer. And then it happened that God always listened to his prayers somehow. So the villagers always got the help they needed.

But then one day, as with everyone else, he died. So now the villagers didn't know what to do. Because their troubles didn't die. The holy man died, but the troubles were still alive. And new troubles were born every day. It's funny how we die, but our troubles never die! So after the villagers thought for a long time, they decided that they would take their troubles to the holy man's successor. 

The successor of this holy man was not that holy; people knew that. But there was no one else now who was better than he. So people came to him and laid their problems in front of him, and asked him to help. So this not-so-holy man also went to the forest. And then he sat there and said a very special prayer. He didn't know what his master used to say, but now he said something special like, "Oh, my Lord! You know I am not a holy man." Well, at least he was a very honest man. "But surely you are not going to hold that against my people, are you? So listen to me and come to my assistance." 

And God thought, "That's reasonable enough. Even though this man is not holy, the village people have nothing to do with his lack of holiness." So God listened to this, and then helped the people all the same. 

So, people continued to come to this not-so-holy man, to have him pray to God and solve their problems. So far, so good. But you know what? It happened that this not-so-holy man also died. Ah, gosh! We have no end to the problems and no solution. The people also felt very confused now: What were they to do? So they tried to find another man, not even a holy one, and not even the successor of the other master, but someone more special, like maybe one who was sweeter than anyone else, or perhaps more diligent in his prayers. 

So they just picked one of the people from the congregation. And then they said, "Now it's your job. You pray for us. We have such-and-such problems. You must try." But it happened that this man didn't know anything about the previous two people. So he didn't even know where the forest was. Well, he knew of the forest, but he didn't know where the special place was. And he didn't even know any special prayers himself. So he didn't know what to do. He just came near the forest and sat anywhere, not in a special place. Because before, the two persons used to go to that very special place. To them, it was very sacred. So therefore every time they prayed, their prayers were answered. And for the successor, it was also the same. At least he knew a very special prayer, and he knew of that very special place where his master used to sit in that very special forest. 

But now, this man knew nothing about that. So what did he do? He just knelt or sat there, and said to the Lord, "Oh my Lord! If it's the formula or the prayer that makes You listen, then I am helpless. But please don't be attached to a special formula or prayer, and just listen to me. Our villagers have a lot of problems. Why don't you help them?" And with that, he just stood up and went home to sleep. And God listened all the same, because no one else prayed to Hirm. That was the only man. So Hes said, "Okay. I'll help." So God helped the villagers all the same, just like before. 

Now this man suddenly became a very special person, and he continued to do his special job every day like that. But it happened that this man also went to see Saint Peter one day, like all of us. So this man died, too. It was terrible! What kind of luck did these villagers have? One died after another. But the village still existed, and the problems still existed. Perhaps the children of the villagers continued, and they kept their customs. So now they looked again for a man to do this job of praying for them. Funny! Why don't people pray directly and why do they think they have to find someone? It's a habit. We rely on something, and we're attached to something because it works one time, but it never works again. Even then, we feel attached.


So after this man died, the people were very much troubled. No one came near this category of holiness, or diligence in prayer. There was no virtuous person in the village. So they were very much troubled. They didn't know how to get in touch with the Lord anymore. And their troubles kept mounting and mounting, and nothing helped. So they just thought hard and then gathered together, and decided to pick just any man. And they happened to pick a businessman. 

This man was very wealthy. He didn't have to work very hard, so he could afford the time to pray for the people. That's what they thought. That would do. Money is better than nothing. If you don't have virtue and you do have money, that's also not bad. So the man became a reluctant priest, just like that. 

So now, people entrusted to him the job of getting in touch with the Lord and praying for them. But this businessman, what did he know about praying? All he knew about was the bank, money, accounting, taxes and things like that. But everyone begged him to do it, so he accepted it finally. As he was always more interested in money than in God, he was no-nonsense. He would speak directly. He just sat in his house, in front of his accounting machine, and looked up to Heaven, or maybe he looked into his computer, and he said, "Now then, what kind of God are you, that You are perfectly capable of solving any problem in this world, which You have caused?" (This means the problems you have caused yourself.) "You're capable of solving them, but you just don't do anything about it. So what kind of God are you? And then you refuse to do anything that is your duty. Now you're waiting for what? You're waiting for us to get on our knees and beg you to do it? What kind of God is that? Just do your job, won't you?!"

So God felt embarrassed. But Hes listened, and Hes helped the people anyhow. So there is a different manner of praying for different people. 


Now, you pick what kind of prayers you like to apply for yourself. For me, I don't care. I don't think Hes has to be told what to do, but sometimes Hes does like that. Maybe it's because Hes does what we expect Hirm to do. For the holy man, he expected that God was difficult like that, and that Hes was a very holy and pure being. So we have to be very pure and holy, and go to a very special, isolated place in order to pray to God. And then maybe God will be moved by our holiness, our purity, our time, effort and respect for God. And therefore God will grant an answer to our prayers.

But the second man expected differently. He was not holy, so he expected that God didn't care whether he was holy or not, but Hes would help the people and it had nothing to do with his holiness. So God also fulfilled his desire because the man expected Hirm to be this way. And so Hes waited for this man to go to that special place. But at least this man, even though he wasn't holy, knew about the holy man, and he knew that the holy man always went to a very special place and said a special prayer. So at least this man thought that the answer from God was connected somehow with that holy place, with that special place in the isolated forest. So he clung to that notion and believed. That's why if he had prayed at home, it probably wouldn't have worked. Because his mind expected that, even if he was not holy, he had to at least be connected with that holy man through the special place. So, God waited for him to fulfill all this, and then Hes granted the blessing.

And now the third man didn't know anything about it. So he could not expect himself to go to find a special place in a special forest, or say a special prayer. Because he didn't have that kind of idea in his mind, so he just did what he thought. He prayed to God, "Please help the people." And because he prayed straightforwardly, sincerely and from his heart, God granted this prayer, too. And why not? God has nothing else to do. Don't you think? If even in that small thing Hes doesn't help, then what kind of God is that? 

After all these three people, so sincere and so humble, the villagers were short of holy and humble persons. So they had to resort to any kind of person they thought would have time to pray for them, and this time they picked a businessman. Businessmen are no-nonsense; they care about their money and their business. So if they have to do a job, they just do it like it's a business. If you know how to do the thing, then you just do it. Why wait for people to beg you? 

I would say the same thing. Sometimes I say, "Well, please do it. But if you don't, it's all right." Because you know what to do. You don't need my prayers. You have to do what is in your heart. We cannot imitate one, two, or three of these prayers and say, "Well! Master Ching Hai read this story for us, and She said it's OK." Because even if I tell you to pray like that, you cannot.

You cannot pray the way I do, because you don't think the way I do. And when you pray, your attitude is not like my attitude. I'm like that, so I pray like that. But you are like this, so you pray like this.

So every prayer is okay; it's no problem. And in my opinion, God or the Master power will work before we even have to pray - especially in an emergency. We just do our best whenever we can in each situation. And then God or the Master power will help accordingly. But do our best, we must. 


And now, why couldn't the village people, even though they were not worse than the businessman, pray themselves, and why did they have to rely on some medium like this? It's because of attachment, habit and preconceived ideas. That's why most people, when they have a problem, come to a priest or go to a monk. I don't know what the difference is between a priest, a monk or any other being. 

For example, in the Buddhist tradition, the monks of the Mahayana eat vegetarian at least, and they are unmarried. And then the ordinary person's mind probably thinks, "Oh! Yes! He's a very holy man. He eats vegetarian, and he's not married. He's very pure." OK, then maybe the people have an excuse. So whenever they have a problem, they think that because the man is pure, they can come to him to make a connection with God through him, like a very good bridge. That may be excusable. But in some of the other religious practices, the priests or monks get married, too. They eat meat and they drink wine; it's very liberal. They do the things that you do at home. They eat the things that you eat every day. And they pray through the book that you yourself pray through, and read, too. So now what is the difference between you and that priest, that you have to come to him? Or that monk, that you have to come to ask him to pray for you? Think about it. You see: There's no difference, or not much! Except that he lives in a very beautiful temple, while you live in a very shabby house or something like that. Maybe the temple, the place where he lives, is different, but I don't know if the people are different. So you see, what a ridiculous life some of us are living! 

And what kinds of nonsensical habits do many of our planet's people keep and still believe in, life after life, that one generation passes on to another generation. And people never stop and think what nonsense it is.
That's why I teach you the direct path - to pray yourself.

If I have a method, I'll tell you, and you do it yourself. Why do I have to keep everything special for myself? Then you have to think that I'm a special person. There is no one special.

You have to believe in yourself and do everything according to your own standard, your own belief, and your own idea of how God should be, how God should respond to you, or how God should do Hiers job. That, I think, is the best


Spoken by Supreme Master Ching Hai, 
Seven-day International Retreat, Phnom Penh, Cambodia, 
May 11, 1996 (Originally in English) 
Videotape No. 545, News 130

Picture
Lời Cầu Nguyện Hay Nhất
Hôm nay tôi sẽ đọc cho quý vị nghe một câu chuyện để quý vị biết người ta nghĩ thế nào về lời cầu nguyện. Bởi vì một số quý vị cho rằng lời cầu của quý vị là hay nhất. Quý vị có biết cầu Thượng Ðế như thế nào không? Có lẽ quý vị biết nhiều hơn tôi. Ðể xem quý vị có giỏi hơn mấy người này không.   

Có một ngôi làng ở một nơi nào đó, vào một thời đại nào đó trên tinh cầu này hoặc có lẽ trên một tinh cầu khác. Trong ngôi làng này, có một người đàn ông rất là thánh thiện. Mỗi lần dân chúng gặp vấn đề gì, bị khó khăn hay tai ương nào hay chuyện gì không may xảy ra trong làng, họ đều đến cầu cứu người này, chẳng hạn như cầu Thượng Ðế và ngồi thiền giùm họ, xem coi có chuyện gì sai quấy hay không. Sau đó người này đi bế quan trong một khu rừng đặc biệt nào đó, sẽ ngồi ở một nơi vô cùng đặc biệt và sẽ nói một lời cầu nguyện vô cùng đặc biệt. Và không biết sao Thượng Ðế lúc nào cũng nghe lời cầu nguyện của người này. Thành thử dân làng luôn luôn được giúp đỡ những gì họ cần đến. 



Nhưng một hôm, như mọi người khác, ông từ trần. Cho nên dân làng không biết phải làm sao. Bởi vì vấn đề khó khăn không 'chết'. Người đàn ông thánh thiện kia chết, nhưng những khó khăn muộn phiền vẫn sống. Phiền não khác mỗi ngày mỗi sinh ra. Thấy cũng tức cười, chúng ta chết nhưng phiền não của chúng ta không bao giờ chết! Thế nên sau khi suy nghĩ một thời gian lâu, họ quyết định đem những vấn đề nan giải đến người kế nghiệp của nhà thánh thiện kia.

Người đàn ông kế vị của nhà thánh thiện ấy không thánh thiện bằng; dân chúng biết như vậy, nhưng bấy giờ không còn ai khác tốt hơn người đó nên dân chúng đến với ông, đặt vấn đề khó khăn của họ trước mặt ông, xin giúp đỡ. Thế nên vị không thánh thiện nhiều này cũng vào khu rừng ấy, ngồi chỗ đó, nói lời cầu nguyện rất đặc biệt. Ông không biết sư phụ ông hồi trước nói thế nào, nhưng bây giờ ông nói câu đặc biệt như là, 'Lạy Chúa tôi! Ngài biết con không phải là một người thánh thiện.' Ừ, tối thiểu ông này cũng là một người rất thật thà. 'Nhưng chắc chắn Ngài không vì thế mà không giúp dân làng, phải không? Cho nên Ngài hãy nghe con mà đến giúp.'

Thượng Ðế nghĩ, 'Nghe nói cũng có lý. Mặc dù người này không thánh thiện, nhưng dân làng không có liên quan gì đến sự thiếu thánh thiện của ông.' Thế là Thượng Ðế nghe lời và giúp người dân y như trước.   

Thành thử dân chúng tiếp tục đến với người đàn ông không thánh thiện nhiều này, nhờ ông cầu Thượng Ðế giải quyết vấn đề cho họ. Ðược một thời gian như vậy. Nhưng biết sao không? Người đàn ông không thánh thiện nhiều này cũng từ trần. À! Vấn đề không bao giờ dứt mà không có giải pháp. Bây giờ dân chúng cảm thấy rất hoang mang bối rối. Phải làm sao đây? Họ cố gắng tìm một người khác, thậm chí không phải là một người thánh thiện, cũng không phải là một người kế nghiệp của vị thầy kia, nhưng là một người đặc biệt hơn, có thể là một người ngọt ngào hơn tất cả mọi người hoặc một người chăm chỉ cầu nguyện hơn.

Họ chọn một người trong giáo hội rồi nói rằng: 'Bây giờ công việc này là của anh. Anh cầu nguyện giùm chúng tôi. Chúng tôi đang bị vấn đề như vậy, như vậy. Anh phải cố gắng.' Nhưng vô tình, người này không biết gì về hai người trước, nên ngay khu rừng đó ở đâu ông cũng không biết. Ông có biết khu rừng, nhưng không biết chỗ đặc biệt ấy ở đâu. Thậm chí chính ông cũng không biết lời cầu nguyện đặc biệt nào cả. Cho nên ông không biết phải làm sao, chỉ đến gần khu rừng, ngồi bất kỳ chỗ nào, không phải một nơi đặc biệt. Bởi vì hồi trước, hai người kia thường đến chỗ rất đặc biệt. Ðối với họ, chỗ đó rất linh thiêng. Thành ra mỗi khi cầu nguyện đều có hiệu quả. Còn đối với người kế nghiệp cũng vậy. Ít nhất ông cũng biết một lời cầu nguyện rất đặc biệt và biết một chỗ rất đặt biệt nơi thầy của ông thường hay ngồi trong khu rừng rất đặc biệt đó.

Nhưng bây giờ người này không biết gì về mấy cái đó. Nên ông phải làm sao? Ông chỉ quỳ xuống hay ngồi đó nói với Thượng Ðế rằng, 'Thượng Ðế hỡi! Nếu công thức hay lời cầu nguyện là cái làm cho Ngài nghe theo thì con thật vô vọng. Nhưng xin Ngài đừng chấp vào công thức hay lời cầu nguyện đặc biệt nào cả, cứ nghe lời con nói. Dân làng con có rất nhiều phiền não. Sao Ngài không giúp họ?' Nói bây nhiêu đó rồi ông đứng dậy, về nhà ngủ. Thượng Ðế nghe lời y như vậy bởi vì không ai cầu hết. Ðó là người độc nhất. Cho nên Ngài bảo rằng, 'Ðược, Ta sẽ giúp.' Thế là Thượng Ðế giúp dân làng y như hồi trước.

Bây giờ người đàn ông này bỗng nhiên trở thành một người rất đặc biệt và ông tiếp tục làm công việc đặc biệt đó mỗi ngày như vậy. Nhưng rồi một hôm người này cũng đi chầu Thánh Peter, giống như tất cả chúng ta. Thế là ông chết. Ghê quá! Dân làng này sao xui xẻo vậy cà? Người này chết rồi đến người kia chết. Nhưng ngôi làng vẫn còn và vấn đề vẫn còn đó. Có lẽ con cái dân làng tiếp tục giữ tập quán của họ. Bây giờ họ phải tìm một người làm công việc cầu nguyện cho họ. Kỳ cục! Sao dân chúng không tự mình cầu nguyện, sao phải nghĩ tìm người khác? Ðó là thói quen. Chúng ta lệ thuộc vào một cái gì đó, chấp vào một cái gì đó bởi vì nó đã có lần hiệu nghiệm, nhưng nó không bao giờ hiệu quả nữa vậy mà chúng ta vẫn chấp vào đó.

Sau khi người đàn ông này qua đời, dân chúng vô cùng khổ sở. Không có một người nào gần như thánh thiện hoặc chăm chỉ cầu nguyện. Không có ai đạo đức trong làng. Cho nên họ rất đau khổ, không còn biết cách nào để liên lạc với Thượng Ðế. Phiền não càng ngày càng nhiều, không gì giúp được. Cho nên họ suy nghĩ thật nhiều, tụ họp lại, rồi quyết định chọn đại một người. Vô tình họ chọn một thương gia.

Ông này rất giàu có, không phải làm việc cực nhọc nên có thời gian cầu nguyện cho dân. Ðó là họ nghĩ như vậy. Thế cũng được. Có tiền còn hơn không có gì cả. Nếu không có đạo đức thì có tiền bạc, như vậy cũng không đến nỗi nào. Thế là người này trở thành cha đạo bất đắc dĩ; vậy thôi.

Bây giờ mọi người giao cho ông công việc liên lạc với Thượng Ðế và cầu nguyện giùm họ. Nhưng ông thương gia này biết gì về cầu nguyện? Ông chỉ biết ngân hàng, tiền, thuế má, sổ sách này nọ. Nhưng mọi người năn nỉ và cuối cùng ông bằng lòng. Vì lúc nào ông cũng thích tiền hơn là Thượng Ðế nên ông không có chuyện vớ vẩn. Ông nói thẳng. Ông ngồi ngay trong nhà, trước máy tính của ông, nhìn lên thiên đàng hay có lẽ nhìn vào máy điện toán: 'Ông là Thượng Ðế thứ gì mà không biết hóa giải tất cả mọi vấn đề trong thế giới do chính Ông đã gây ra? Ông có khả năng giải quyết, nhưng không chịu làm gì cả. Ông là Thượng Ðế sao từ chối thi hành bổn phận của Ông. Ông đợi gì nữa chứ? Ông muốn đợi chúng tôi quỳ xuống năn nỉ Ông hay sao? Thượng Ðế gì kỳ vậy? Làm việc của Ông đi chứ?!”

Thượng Ðế cảm thấy xấu hổ, nhưng dù sao Ngài cũng nghe lời và giúp đỡ người dân. Thành thử mỗi người có cách cầu nguyện khác nhau.   

Bây giờ quý vị chọn lối cầu nguyện nào để áp dụng cho mình. Ðối với tôi, không cần biết. Tôi không nghĩ rằng chúng ta cần phải bảo Thượng Ðế làm gì, nhưng đôi khi Ngài thích như vậy. Có lẽ vì Ngài làm những điều chúng ta muốn Ngài làm. Ðối với người thánh thiện kia, ông kỳ vọng Thượng Ðế khó khăn như vậy và rằng Ngài là một chúng sinh rất thánh thiện và trong sạch, cho nên chúng ta phải rất trong sạch và thánh thiện, đi đến một nơi riêng, rất đặc biệt để cầu Thượng Ðế. Lúc bấy giờ, có lẽ Thượng Ðế sẽ cảm động bởi sự thánh thiện, trong sạch của chúng ta, thời gian, sức lực và lòng kính trọng của chúng ta đối với Ngài. Và do đó Thượng Ðế sẽ đáp lời cầu nguyện.

Nhưng người thứ hai kỳ vọng khác. Ông không thánh thiện, thành ra ông kỳ vọng Thượng Ðế đừng để ý ông có thánh thiện hay không, nhưng vẫn giúp dân và chuyện đó không liên quan gì đến sự thánh thiện của ông. Thành thử Thượng Ðế cũng thỏa mãn mong ước của ông bởi vì ông kỳ vọng Ngài sẽ như vậy. Cho nên Ngài đã đợi cho người này đến địa điểm đặc biệt kia. Nhưng ít nhất người đàn ông này, dù không thánh thiện, có biết về người thánh thiện kia và biết rằng người thánh thiện đó luôn luôn đi đến một nơi rất đặc biệt và nói một lời cầu xin đặc biệt. Thành thử người này nghĩ rằng sự trả lời của Thượng Ðế có liên quan đến chỗ linh thiêng ấy sao đó, đến chỗ đặc biệt đó trong khu rừng xa cách đó. Cho nên ông bám vào ý niệm đó và tin. Bởi vậy nếu ông cầu nguyện ở nhà, chắc là không công hiệu. Vì trong đầu ông kỳ vọng như vậy, dù không phải là người thánh thiện, nhưng ít ra ông cũng có liên quan đến người thánh thiện kia qua nơi chốn đặc biệt đó. Cho nên Thượng Ðế đợi ông thỏa mãn tất cả thứ này rồi mới ban phước báu.   


Rồi đến người thứ ba không biết gì về những điều này, thành thử ông không thể đòi hỏi chính mình đi đến chỗ đặc biệt ấy trong một khu rừng đặc biệt hoặc nói lời cầu nguyện đặc biệt. Bởi vì trong ông không có tư tưởng đó nên ông chỉ làm những gì ông nghĩ. Ông cầu Thượng Ðế: 'Xin giúp người dân.' Và bởi vì ông cầu thẳng, từ tấm lòng thành tâm, nên Thượng Ðế cũng ban cho lời ước. Sao lại không? Thượng Ðế không có gì khác để làm. Phải vậy không? Nếu một việc nhỏ như thế mà không giúp thì đó là Thượng Ðế gì?

Sau ba người này, rất thành tâm và khiêm tốn, dân làng không còn ai thánh thiện, khiêm tốn nữa. Nên họ phải chọn bất kỳ ai mà họ nghĩ rằng có thời gian cầu nguyện cho họ và lần này họ chọn người thương gia. Thương gia không có vớ vẩn lộn xộn; họ để tâm đến tiền bạc và công việc làm ăn của họ. Nên nếu phải làm một việc gì, họ làm như trong thương mại. Nếu biết làm việc gì là cứ làm việc đó thôi. Sao phải đợi người ta năn nỉ?

Tôi cũng sẽ nói như vậy. Ðôi khi tôi nói: 'Làm ơn làm việc đó. Nhưng nếu quý vị không làm cũng không sao.' Vì quý vị biết làm gì mà, đâu cần sự cầu nguyện của tôi. Quý vị phải làm những gì trong trái tim của quý vị. Chúng ta không thể bắt chước một, hai hay ba lời cầu nguyện này và nói rằng:  'Sư Phụ Thanh Hải đọc câu chuyện này cho mình nghe và Sư Phụ nói làm vậy được.' Bởi vì dù tôi bảo quý vị cầu giống vậy đi nữa, quý vị cũng không cầu được.

Quý vị không thể cầu cách tôi cầu, bởi vì quý vị không nghĩ như tôi nghĩ. Và khi cầu, thái độ của quý vị không như thái độ của tôi. Tôi như thế đó, nên mới cầu như thế đó. Nhưng nếu quý vị như vầy thì quý vị cầu như vầy.

 Thành ra mọi lời cầu nguyện đều được cả; không sao hết. Theo ý tôi thì lực lượng Thượng Ðế hay Minh Sư sẽ làm việc ngay cả trước khi chúng ta cầu nguyện – nhất là trong trường hợp khẩn cấp. Chúng ta chỉ cần cố hết sức mình mỗi khi nào làm được trong mọi hoàn cảnh. Lúc đó lực lượng Thượng Ðế hay Minh Sư sẽ giúp tùy theo. Nhưng làm hết sức mình là điều phải có.
 
Tại sao dân làng không tự cầu cho họ, dù họ không tệ hại hơn người thương gia kia, tại sao họ phải lệ thuộc vào một trung gian như vậy? Bởi vì sự chấp nhặt, thói quen, thành kiến. Bởi vậy cho nên nhiều người mỗi lần bị vấn đề khó khăn, họ đi gặp linh mục hay thầy chùa. Tôi không biết giữa linh mục, thầy tu hay bất kỳ ai khác nhau ở điểm nào. 

Thí dụ, trong truyền thống Phật Giáo, các thầy tu Mahayana tối thiểu ăn chay và không lấy vợ. Rồi đầu óc người thường có lẽ nghĩ rằng, 'Ồ, người đó thánh thiện. Ông ấy ăn chay, không lấy vợ. Ông ấy rất thanh bạch.' Như vậy có lẽ có lý do. Nên mỗi lần gặp vấn đề gì họ nghĩ rằng bởi vì người kia thanh bạch nên có thể đến nhờ người đó liên lạc với Thượng Ðế, như một cái cầu tốt. Ðiều đó có thể tha thứ được. Nhưng trong một số tôn giáo khác, linh mục hay tu sĩ cũng lấy vợ. Họ ăn thịt, uống rượu, rất là tự do phóng khoáng. Họ làm những việc mà quý vị làm ở nhà. Họ ăn những thứ quý vị ăn hàng ngày. Và họ cầu nguyện qua sách vở mà chính quý vị cũng cầu và đọc. Cho nên khác nhau chỗ nào giữa quý vị và ông linh mục đó mà quý vị phải đến với họ? Hoặc vị thầy tu kia mà quý vị phải đến nhờ họ cầu nguyện cho quý vị? Thử nghĩ coi. Quý vị thấy đó: Không có gì khác nhau hay không khác là bao, ngoại trừ người đó sống trong một ngôi chùa rất đẹp, trong khi quý vị sống trong một căn nhà xập xệ hay sao đó. Có lẽ ngôi chùa nơi họ sống có khác, nhưng tôi không biết người có khác hay không. Thành thử quý vị thấy đó, đời sống một số chúng ta thật tức cười!

Thật là thói quen vô nghĩa mà nhiều người trên hành tinh chúng ta giữ và vẫn còn tin tưởng, kiếp này qua kiếp khác, đời này truyền sang đời khác. Con người không bao giờ dừng lại để nghĩ xem nó vô lý như thế nào. Bởi vậy tôi dạy quý vị con đường trực tiếp – tự mình cầu nguyện.

Nếu tôi có phương pháp nào thì tôi cho quý vị biết và quý vị sẽ làm lấy một mình. Tại sao tôi phải giữ mọi thứ đặc biệt cho riêng mình? Như vậy quý vị nghĩ rằng tôi là một người đặc biệt. Không có ai đặc biệt cả.

 Quý vị phải tin tưởng chính mình và làm mọi việc theo tiêu chuẩn, đức tin và ý kiến của mình về Thượng Ðế nên như thế nào, Thượng Ðế nên đáp lại quý vị ra sao, hoặc Thượng Ðế nên làm việc của Ngài như thế nào. Tôi nghĩ như vậy là tốt nhất.
  
--Cam Bốt, tháng 5 năm 1996 (nguyên văn tiếng Trung Hoa)

Picture

Comments are closed.
Supreme Master Television           Contact Us
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • Master's Wonders
      • While On The Path
      • Quan Yin Method
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Jokes
      • Other Stories
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • Music & Arts >
      • Vocal by SMCH (English)
      • Vocal by SMCH (Aulacese)
      • Music & Dramas
      • Arts & Photography
  • LINKS
    • Bài Giảng Phụ Đề Âu Lạc
    • Peaceseekers - Persian
    • Supreme Master Televison
    • Eden Rules
    • News Magazine