The Peace Seekers
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Protection
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • While On The Path
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Testimonies
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
    • Photography
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • The Path
    • The Lifestyle
    • Music & Poetry >
      • Songs (English)
      • Songs (Aulacese)
      • Poetry
      • Music & Dramas
  • QUAN YIN METHOD
    • Reading
    • Videos
  • LINKS
    • OUR CENTERS' CONTACT
    • ĐÀI THUYET MINH AU LẠC
    • ĐÀI PHỤ ĐỀ AU LẠC
    • SUPREME MASTER TV
    • SUPREME MASTER NEWS
    • Contact

Mullah Nasrudin's Prayer

3/11/2017

 
Spiritual Stories

Picture
At one time in his life, every morning, Nasrudin prays fervently to God.

Nasrudin kept praying every morning very loud of the Lord, saying that, “Lord, Lord, please give me $1000. If you just give me $999 and $1 short I won’t take it.”

Every day, he prayed like that.
 
He has a neighbor who is a Jew. So every day he heard him saying the same stuff again and again. He was very curious.

So he was thinking, “Okay, I’m going to put $999 in a bag, see how he reacts, because he keeps saying, “If just one dollar short, I won’t take it.” 

What kind of prayer is that? Funny guy.
​So he put $999 in a bag.

While Nasrudin was praying, he throws that bag of $999 through the chimney. And then he put his ear next to the wall and listen, wondering what Nasrudin would do.
 
First Nasrudin thanked the Lord and counted the money reverently. And then he saw that it’s only $999, but he put it in his pocket. And then he looked up to Heaven and said, “Never mind, the Lord has already graciously given me $999, I am sure Hes will make up the rest.”

One more dollar won’t make any difference to Hirm. Maybe the Lord is short one dollar today. Maybe Hes didn’t go to the bank. Or maybe the bank even gave Hirm one dollar short. Who knows? So, he didn’t care so much.
 
So the Jew was very, very astonished and nervous at the turn of events. He didn’t expect this.

So he waited and waited until the sun comes out and runs over to Nasrudin’s house and knocked fervently. “Please give me back that money! That’s my money! Give it back, give it back! It was me, it was my money!” 

He was crying, crying, crying.
 
So Nasrudin asked him, “Did you ever put money into my hand? Did I ever ask you for money? What are you talking about?” He knew all the while, but he was just teasing the Jew.

So the Jew not saying but crying, “It was I! It was I who threw that money down in a bag through the chimney! Please give it back to me. Because every morning I heard you praying the same prayer and prayer again so I was thinking I put the money to see whether you keep your word with the Lord.”
 
And then Nasrudin laughed hysterically and says, “A fine cock and bull story. You believe it yourself, what you are saying? That the Jew would, for an experiment, throw such a large sum of money down my chimney to a Muslim? No!”

So he said very calmly, “God has given it to me and I’m going to keep it because Hes has answered my prayers.”
 

The Jew, getting more panicked now, seeing what he could never argue with the Muslim, so he said, “Okay, we have to go to the court. That’s it!”

And then Nasrudin said, “Okay, no problem. I go with you, but I cannot go on foot. It takes too long and I am tired.”

So the Jew worried that he’s trying to make excuse to delay, and will be spending the money, so he went out and bought a donkey and gave it to Nasrudin. Not only money, now he lost a donkey.
 
And then Nasrudin said, “Yes, it’s very good, thank you, but I have appearances to keep. I cannot go to the court with my tattered clothes like this and old cloak of mine, so I need some nice clothes."

So the Jew, panic-stricken, in a hurry to get his money back, went out to buy beautiful clothes. He said he even needed a coat because it’s so cold outside. So he went out and buy and gave it to Nasrudin because he doesn’t want to delay anymore the journey to the courthouse.

He mounted on the mule and went to the courthouse together with the Jew next door.
Picture
​And when the judge asked them what they wanted, the Jew said that, “Your Honor, this man owes me $999 and refuses to pay.”

So the judge turned to Nasrudin, the Master, and asked, “And you, what have you to say? Is that true?”

So Nasrudin, the Mullah said, “Ask him, please, if he has ever given me a penny in my hand.”

So the Jew then told his whole story, at which, the Mullah, means the teacher, laughed very loud and says,

“Your Honor, please, this man is my neighbor. He’s probably heard me counting my money. The Lord has indeed given me much and Hes is able to give me a thousand times more. As for the Jew, he would rather die than give a penny to a Mohammedan. Your Honor, he wants to swindle my money. I should not be at all surprised that if you were to ask him about the mule I was riding, he would say that belongs to him also.”

 
So the Jew was frightened that he might lose the mule also, he says, “Yes, yes, your Honor, the mule belongs to me! That’s mine! It was because you would not come to the court on foot that I got it for you.”

And now the judge began to feel that the Jew is a little bit kaput in his head. So the Mullah has noticed the attitude of the judge, begins smiling and says, “Yes, he will tell you also that, the coat I’m wearing on my back is also his, your Honor.”
 
So, of course, the Jew lost all the coolness because he’s worried. He said: “Of course, it’s my fur coat, of course, it’s mine too.”

The judge was very indignant now and lost all belief in the Jew. So he was scolding him, sayings, “You not only try to rob the poor Muslim of his property, a man who is so universally respected and such a decent man as he is, and now you even dare to treat our court with contempt! Enough! You go home now! Out!”
 
So they threw the Jew out of the court.

​
The Mullah went home in grandeur, riding the mule and wearing still the coat. When he arrived, he sent for the Jew next door who sat there crying in despair. So Nasrudin gave him all his property back.

And having made him happy, he gave him some advice as well: Never mess between God and the devotee like himself, and not to treat God’s servant with disrespect.

God’s servant means Mullah, Nasrudin, because he called himself the servant of God.

 
The Jew, after almost lost his soul to this lesson, promised Heaven and Earth he would never mess with a Muslim again. And not just any Muslim even, mess with Nasrudin, the Mullah, who’s famous for all the wit and the intelligence.
Picture
Picture
SM: Why did the Mullah do this? Anybody knows?

D: Probably he wanted to show that he shouldn’t interfere with things that are none of his business.

SM: Yes, that’s true.

​He knew that the Jew was always nosy. Instead of praying to God himself he always nose to the Mullah’s business, because the Mullah is famous, respected and he has probably some disciples and they always come to see him. So, the Jew feeling maybe a little curious and also maybe jealous, so he’s always eavesdropping next door to see what’s going on all the time.

 
Nasrudin wanted to teach the Jew like “mind your own business,” “pray to your own God.”

That’s why he did such a peculiar prayer, “You please give me one thousand dollars, if just one dollar less, I won’t take it.”

Because he couldn’t catch the Jew nosing into his business, so he has to do this, in order to catch him. Otherwise, he never can prove it that the Jew was always nosing into his “email” to God. 

​

​In this story, it might be a Jew, but it could be anyone else.

Instead of minding your own business,
progressing your own spiritual practice, and polishing your moral standard or virtues and beauty, you’re always nosing into somebody else’s stuff.


If you are a Jew, then you pray and you read the Torah.

If you are Hindu, then you read the Vedas, and you pray to Vishnu Brahma, for example.

If you’re Christian, you pray to Jesus. You don’t look what the Muslim is praying to and what he is praying about, for example. Or vice versa, the Muslim shouldn’t nose into a Christian’s business and see what he is praying.

 
We all pray the same anyway.

Muslim, Jews, Christian, don’t we all pray the same? Give us daily, our bread, please. 

It’s not just about the bread, but we always pray for protection in our life, our family, our children, our business, everything that’s concerning us daily.

And it’s okay if we pray for bread, because we need to be fed before we can pray again. 
How can one be a faithful prayer when his stomach is empty and growling louder than his prayers? He might drop dead before God even heard him.

So make sure the bread is there first.
And then, “Protect us from temptation.”
And then, “Forgive our debts first, and then we forgive our debtor.”

It’s like a business exchange,
“You do it first, then I do it also.”


But maybe God forgives you a thousand times, and you forgive the debtor only one time.

Picture
Now, we humans are funny, very, very funny.
So you see, this is typical.

We don’t pray to God in our spare time, when we should pray, but we want to make trouble, or meddle with other people’s religious faith or their business or their innermost feeling, we also want to know.


Because mostly the prayers, it is the same, but in some way, sometimes, the prayers of a person are very, very intimate to him, it’s private.

Because maybe you have problem with your family, and you pray to God, but you don’t want the neighbors to know. You don’t want to broadcast it to everybody. But nevertheless, the neighbor has some earphone or email connection, and he looks into your private email to God.


Now you see, even if he noses into the neighbor’s, Nasrudin’s house, and sees that Nasrudin is praying, then that should be reminding to him to also go back into his heart and pray to God.

But no! He just sits there, and listening, eavesdropping, stealthily listening to the neighbor, all the way from A to Z, from the beginning to the end of his prayer. And not even go and pray himself.

 
Even seeing another person pray, we should be reminded that “I also should go to pray.” Right?

He pray, Muslim God. I pray, Jewish God. If we don’t believe that the Muslim God is the same like the Jewish God or Christian God, then we should go and pray to our God, instead of listening to his God, right?

But no! Just stay there and messing up with people’s business.

So, Nasrudin did the right thing, to teach him a very good lesson. And a very scary lesson, that was! 
A very expensive lesson. 

It could have been very expensive.

Luckily, Nasrudin was a very honest person. Yes, of course. He’s a God-believer, and he’s honest. He did not mean to cheat the Jew at all. Otherwise, he could have kept the money, legally even. He did not cheat the Jew at all. Even if he kept the money, he’s not guilty at all.


It was the Jew who dropped it through his chimney, during his prayers time. And of course, he has all the right to believe that God has given it to him. So even the court already okay with it. So he has all the legal right, and even moral right, to take the whole money and the mule, and the coat as well. But he didn’t do it.

He did that just to teach this nosy guy a lesson.

​In this case, even though we say he’s a Jew, but he’s not a true Jew. No, he’s not a Jew.

Because if he’s a real Jew, he won’t do this to his neighbor anyway. He won’t go and nose into people’s business. He won’t throw money down like that, just to play with the poor guy. So you cannot say he’s a Jew any more, in any case. Even though he says that he’s a Jew.


Or maybe, officially he’s a Jew, but he is not.
He’s not a Jew in his heart.

What is a Christian?
The person who walks the way of Christ.

What is a Muslim?
The person who follows the teaching of Prophet Mohammed.

The same with every other religion.
Picture


​If we do not practice what the Master taught in our religious scripture, then we are nobody.

We are the ones who have been taught in that kind of concept, and we are given the Bible, for example, or the Buddhist scriptures, or maybe even the Muslim Qur’an.


We have access to these holy teachings, because we have been born into the Muslim denomination family, or Christian family, or Buddhist family, Hindu family, so we cannot say to anybody that we don’t know.

We should know.
We should learn, and we should take advantage of that which has been given to us that we should know our religion. But we don’t.

 
And we should never say that we are Muslim or Buddhist or Hindu or Christian if we don’t know anything about our scripture, or if we don’t know very well, or if we don’t understand very well.

So, in that case, that’s why I say this man is not a Jew at all.

He degrades the Jewish faith.
He degrades the order Jew fellows because he doesn’t do what the Jew should do.

So what I mean is, if we say we are Christian, and we are doing things that is very un-Christian, then we are really making a shame of Christians.

If we are Buddhist, and we do things that’s very un-Buddhist, then we are really a shame of that Buddhist religious denomination.


​So, no matter what denomination that we belong to, we should be a good one.

​
--Spoken by Supreme Master Ching Hai
MP4 868 The Wise Saints Nasrudin & Rumi's Poems
https://youtu.be/Yo_W7DU8_Zs


​
Lời Cầu Nguyện của Nasrudin
​

Mỗi buổi sáng, Nasrudin cầu nguyện với Thượng Đế nhiệt thành.  

Nasrudin cứ cầu nguyện mỗi buổi sáng, thật lớn với chúa, nói: “Lạy Chúa, xin cho con 1000 đồng. Nếu Ngài chỉ cho con 999 đồng và thiếu 1 đồng, con sẽ không nhận.” 

Mỗi ngày, ông ta cầu nguyện như vậy.
       
Ông có một người láng giềng theo đạo Do Thái. Mỗi ngày đều nghe ông ta cầu nguyện tương tự, nhiều lần.

Vì vậy, người ấy rất hiếu kỳ, suy nghĩ: “Được, ta sẽ để 999 đồng vào một cái túi, xem anh ta phản ứng ra sao vì anh ta cứ nói: Nếu chỉ thiếu một đồng, cũng sẽ không lấy.” 

Cầu nguyện kiểu gì lạ vậy? Anh chàng buồn cười.
Do đó, anh ta để 999 vào túi.

Trong lúc Nasrudin đang cầu nguyện, anh ném cái túi có 999 đồng qua ống khói, rồi để tai sát vách tường lắng nghe, thắc mắc Nasrudin sẽ làm gì.
      
Trước tiên, Nasrudin tạ ơn Chúa, và đếm tiền rất cung kính. Rồi anh ta thấy chỉ có 999 đồng. Nhưng ông ta cũng để vào túi áo, rồi ngước mặt lên trời và nói: “Không sao, Chúa đã rộng rãi ban cho con 999 đồng, con chắc chắn Ngài sẽ bù đắp phần còn lại.”
       
Một đồng không đáng gì với Ngài. Có thể Chúa hôm nay thiếu mất một đồng, có lẽ Ngài không đi ngân hàng, hay có lẽ thậm chí ngân hàng đưa thiếu cho Ngài một đồng. Ai biết được. Do đó ông không để tâm lắm.
       
Cho nên người Do Thái đó vô cùng ngạc nhiên và lo lắng khi sự việc chuyển biến như vậy. Anh không hề nghĩ điều này.

Cho nên anh ta chờ và chờ đến khi mặt trời mọc lên, chạy sang nhà Nasrudin gõ dồn dập: “Xin trả lại tôi số tiền đó. Đó là tiền của tôi. Trả lại, trả lại cho tôi. Đó là của tôi, là tiền của tôi.” 

Anh ta khóc, kêu khóc lên.
       
Nasrudin hỏi anh: “Anh có bao giờ để tiền vào tay tôi không? Tôi có bao giờ hỏi tiền của anh không? Anh đang nói gì vậy.” Ông đã biết, nhưng cứ trêu ghẹo người Do Thái.
       
Người Do Thái không nói gì mà cứ khóc: “Đó là tôi. Xin trả nó lại cho tôi. Vì mỗi sáng tôi nghe ông cầu nguyện cùng câu đó nhiều lần, nên tôi nghĩ tôi để tiền vào xem anh có giữ lời với Chúa không.”
      
Nasrudin cười to nắc nẻ và nói: “Đúng là chuyện bịa khó tin. Ngay cả anh, anh có tin những gì anh nói không? Rằng một người đạo Do Thái sẽ thí nghiệm ném một số tiền lớn xuống ống khói của tôi, cho một người Hồi giáo? Không. Ông nói rất bình tĩnh: Thượng Đế đã cho tôi, và tôi sẽ giữ, vì Ngài đã đáp lời cầu nguyện của tôi.”
       
Người Do Thái bây giờ càng hoảng sợ, thấy rằng sẽ không bao giờ cãi lại người Hồi giáo nên nói: “Được, chúng ta phải ra tòa. Vậy thôi.”
       
Nasrudin bèn nói: “Được thôi, không vấn đề gì. Tôi đi với anh, nhưng tôi không thể đi bộ. Như vậy mất quá lâu và tôi sẽ mệt.”
       
Vì vậy người Do Thái lo rằng ông ta viện cớ để trì hoãn, và sẽ tiêu số tiền đó, nên ra ngoài mua con lừa trao cho Nasrudin. Không chỉ tiền, bây giờ mất thêm con lừa.
       
Thế rồi Nasrudin nói: “Được, tốt lắm, cảm ơn anh, nhưng tôi phải giữ thể diện, không thể ra tòa với y phục rách rưới thế này, và áo khoác cũ của tôi, nên tôi cần ít y phục tươm tất.”
       
Người Do Thái, vì lo sợ, muốn vội vã lấy lại tiền. Ra ngoài mua y phục đẹp. Anh ta nói anh cũng cần áo khoác vì bên ngoài rất lạnh. Cho nên anh ra ngoài mua và trao cho Nasrudin vì không muốn kéo dài thêm hành trình đến tòa án.
       
Ông ta leo lên con lừa và đi đến tòa án cùng với người Do Thái cạnh nhà.
Picture
Khi quan tòa hỏi họ muốn gì, người Do Thái nói: “Bẩm quan tòa, người nầy thiếu tôi 999 đồng và không chịu trả.”
       
Vị quan toà quay sang minh sư Nasrudin, và nói: “Còn anh, có gì để nói không? Có thật vậy không?”
       
Nasrudin, vị tu sĩ Hồi giáo trả lời: “Xin hỏi anh ta, có bao giờ trao xu nào vào tay tôi không.”
       
Người Do Thái mới thuật lại đầu đuôi câu chuyện, và vị tu sĩ Hồi giáo, nghĩa là vị minh sư, cười thật lớn và nói:

“Thưa quan toà, đây là láng giềng của tôi. Anh ta có lẽ nghe tôi đếm tiền của tôi. Thật sự Chúa đã cho tôi nhiều, và Ngài có thể cho tôi cả ngàn lần hơn thế. Còn như người Do Thái này, anh ta thà chết còn hơn cho người Hồi giáo một xu.

Thưa quan toà, anh ta muốn gạt tiền của tôi. Tôi sẽ không ngạc nhiên chút nào nếu Ngài hỏi anh ta về con lừa tôi đang cưỡi, anh ta cũng sẽ nói là của anh ta.”

       
Người Do Thái sợ rằng anh ta sẽ mất thêm con lừa, nên nói: “Phải, thưa quan tòa, con lừa thuộc về tôi. Nó là của tôi. Vì ông ấy sẽ không đi bộ đến tòa án, nên tôi mua lừa cho ông ta.”
       

Bây giờ quan toà bắt đầu cảm thấy người Do Thái có chút bất ổn về tâm thần.

Vị tu sĩ Hồi giáo để ý thái độ của quan toà, bắt đầu mỉm cười và nói: “Phải, anh ta cũng sẽ nói với Ngài rằng áo khoác tôi đang mặc đây cũng là của anh ta, thưa quan toà.”
       
Dĩ nhiên, người Do Thái kia bị mất bình tĩnh vì lo lắng. Anh ta nói: “Dĩ nhiên, đó là áo khoác của tôi. Nó cũng là của tôi.”  
       
Quan tòa bấy giờ rất phẫn nộ và mất lòng tin ở người Do Thái. Do đó quan toà mắng anh ta, nói: “Anh không những cố trộm tài sản của người Hồi giáo đáng thương này, một người rất đáng tôn kính và vốn rất đứng đắn như vậy, bây giờ anh còn dám khinh thường đe dọa quan toà. Đủ rồi! Anh về nhà đi! Đi ra ngoài!”
       
Thế là họ đuổi người Do Thái ra khỏi tòa.
     
Vị tu sĩ đi về nhà một cách oai vệ, cưỡi lừa và vẫn mặc áo khoác. Khi về đến nhà, ông tìm đến người Do Thái cạnh nhà đang ngồi khóc trong tuyệt vọng. Nasrudin hoàn trả anh ta tất cả tài sản và làm anh kia vui vẻ.
       
Vị tu sĩ cũng có lời khuyên anh kia: “Đừng bao giờ xen vào giữa Thượng Đế và người mộ đạo như tôi, và đừng đối xử bất kính với bầy tôi của Thượng Đế.”
       
Bầy tôi của Thượng Đế nghĩa là tu sĩ, Nasrudin. Bởi vì ông ta tự gọi mình là bầy tôi của Thượng Đế. 

​Người Do Thái nọ, sau khi gần như mất hồn qua bài học này, đã hứa với Trời Đất rằng anh sẽ không bao giờ xen vào việc của người Hồi giáo nữa. Và thậm chí không xen vào việc của bất cứ người Hồi giáo nào. Không xen vào việc của Nasrudin, vị tu sĩ rất nổi tiếng về trí huệ và trí thông minh.
Picture
Picture
Tại sao người tu sĩ này làm vậy? Có ai biết không?
      
(Có lẽ người tu sĩ muốn cho anh ta thấy là không nên xen vào những việc không phải của mình.)
       
Đúng vậy. Ông ta biết người Do Thái nọ lúc nào cũng rất hiếu kỳ. Thay vì tự cầu Thượng Đế, anh ta luôn xen vào chuyện của vị tu sĩ, bởi vì vị tu sĩ nổi tiếng, được kính trọng, và có lẽ cũng có một số đệ tử thường đến thăm ông. Do đó, người Do Thái có thể cảm thấy chút hiếu kỳ và có lẽ cũng ganh tỵ. Cho nên anh ta luôn nghe trộm người cạnh nhà để xem có việc gì luôn xảy ra.
       
Nasrudin muốn dạy người Do Thái là "hãy lo việc của mình", "cầu nguyện với Thượng Đế của mình.”
       
Do đó mà vị tu sĩ mới có lời cầu nguyện kỳ lạ như vậy: “Xin ban cho con 1000 đồng, nếu chỉ thiếu 1 đồng con sẽ không lấy.”

Bởi vì ông không thể bắt quả tang người Do Thái xen vào chuyện của ông, nên ông phải làm vậy, hầu bắt được anh kia. Bằng không, ông không bao giờ chứng minh được người Do Thái luôn xen vào điện thư mà ông gửi Thượng Đế.
 
Câu chuyện này là về một tín đồ Do Thái, nhưng cũng có thể là cho bất cứ ai.

​Thay vì chú tâm vào công việc của mình, phát triển sự tu hành của mình, nâng cao tiêu chuẩn đạo đức hoặc đạo hạnh và vẻ đẹp của mình, quý vị luôn xen vào việc của người khác.
      
Nếu là tín đồ Do Thái, qúy vị hãy cầu nguyện và đọc kinh Torah.

Nếu là tín đồ Bà La Môn giáo, hãy đọc kinh Vệ Đà và cầu nguyện với Vishnu Brahma, thí dụ vậy.

Nếu là tín đồ Thiên Chúa giáo, hãy cầu nguyện với Chúa Giê-Su. Đừng dòm ngó tín đồ Hồi giáo cầu nguyện về việc gì, chẳng hạn vậy. Hoặc ngược lại, tín đồ Hồi giáo không nên xen vào công việc của tín đồ Thiên Chúa giáo và xem họ cầu nguyện gì.
       
Dù sao chúng ta đều cầu nguyện giống nhau.

Đạo Hồi, Do Thái, Thiên Chúa, không phải chúng ta cầu giống nhau sao? “Xin cho chúng con bánh mì mỗi ngày.”

​Không chỉ về bánh mì, mà chúng ta luôn cầu nguyện để được bảo vệ trong đời sống, gia đình, con cái, việc kinh doanh, mọi thứ liên quan đến chúng ta hàng ngày.
       
Cũng không sao nếu chúng ta cầu bánh mì, vì chúng ta cần phải ăn trước khi có thể cầu nguyện tiếp. Làm sao có thể cầu nguyện khi bụng đói và càu nhàu to hơn lời cầu nguyện của anh ta? Anh ta có thể gục chết trước khi Thượng Đế nghe được anh ta nói.

Cho nên phải chắc chắn là có bánh mì trước.  
Và rồi “Bảo vệ con trước những cám dỗ.”
Và rồi “Xin xá nợ cho chúng con trước, rồi chúng con sẽ xá nợ cho con nợ của chúng con.”

Như kiểu trao đổi buôn bán:
“Ngài làm trước rồi con làm theo.”

Nhưng có thể Thượng Đế tha thứ quý vị cả ngàn lần, còn quý vị tha thứ cho con nợ chỉ một lần.

Picture
Picture
Loài người chúng ta rất khôi hài, thật khôi hài. Đây là tiêu biểu.

Lúc rảnh rỗi nên cầu nguyện, thì không cầu Thượng Đế, mà lại muốn gây rắc rối, hoặc xen vào tín ngưỡng  hay xen vào chuyện của người khác. Hoặc cảm giác sâu kín nhất của người khác, chúng ta cũng muốn biết luôn.

       
Bởi vì đa số lời cầu nguyện giống nhau. Nhưng dù sao đi nữa, lời cầu nguyện của một người là điều vô cùng sâu kín đối với họ, rất riêng tư.

Vì có thể quý vị có vấn đề với gia đình và cầu Thượng Đế, nhưng không muốn láng giềng biết, quý vị không muốn mọi người đều biết. Thế nhưng, người láng giềng có ống nghe, hoặc kết nối điện thư và nhìn vào điện thư riêng của quý vị gửi  cho Thượng Đế.

       
Cho dù anh ta xen vào việc của người láng giềng, của Nasrudin, nhưng thấy Nasrudin đang cầu nguyện, anh ta cũng nên tự nhắc nhở mình hướng nội và cầu nguyện Thượng Đế.

Nhưng không! Anh cứ ngồi đó nghe trộm, nghe lén người láng giềng suốt từ đầu đến cuối, nghe toàn bộ lời cầu nguyện của vị tu sĩ, và cũng không tự mình đi cầu nguyện.

       
Ngay cả thấy người khác cầu nguyện, chúng ta nên tự nhắc nhở mình: Mình cũng nên đi cầu nguyện. Đúng không?

Anh cầu Thượng Đế Hồi giáo, tôi cầu Thượng Đế Do Thái giáo. Nếu chúng ta không tin rằng vị Thượng Đế Hồi giáo giống như Thượng Đế Do Thái giáo hay Thiên Chúa giáo thì chúng ta nên đi cầu Thượng Đế của mình, thay vì lắng nghe Thượng Đế của họ.

Nhưng không! Cứ ở đó làm xáo trộn chuyện của người khác.

 
Cho nên Nasrudin làm rất đúng, dạy anh ta một bài học tốt. Bài học thật đáng sợ, thật vậy. Một bài học đắc giá.

Nó có thể rất đắc giá.

​May thay, Nasrudin là người rất thành thật. Dĩ nhiên. Ông là người tin Thượng Đế và thành thật. Ông không hề có ý gạt người Do Thái giáo. Nếu không, ông có thể giữ lại số tiền, thậm chí hợp pháp.

       
Ông không gạt người Do thái thứ gì cả. Cho dù ông ta giữ lại số tiền, thì cũng không có tội gì.

Chính người Do Thái đó ném số tiền qua ống khói trong lúc ông ta cầu nguyện. Dĩ nhiên, ông ta hoàn toàn có quyền tin rằng đó là do Thượng Đế ban cho. Ngay cả tòa án cũng đã thuận ý. Do đó ông ta có quyền pháp lý và thậm chí quyền luân lý để lấy trọn số tiền, cả con lừa và cái áo khoác. Nhưng ông không làm.

Ông làm vậy chỉ để dạy anh chàng nhiều chuyện kia một bài học.

       
Trong trường hợp này, dù anh ta nói mình là Do Thái giáo đi nữa, anh ta cũng không phải là tín đồ Do Thái giáo. Không phải.

Vì nếu là tín đồ Do Thái thật sự, anh ta sẽ không làm điều này đối với người láng giềng. Anh ta sẽ không xen vào chuyện của người khác. Anh ta sẽ không ném tiền xuống như vậy để đùa chơi với anh chàng tội nghiệp kia.

Cho nên quý vị không thể nói anh ta là Do Thái giáo. 
Mặc dù anh ta nói mình là Do Thái giáo. ​Có thể anh ta là tín đồ Do Thái giáo chính thức, nhưng không phải là tín đồ Do Thái giáo trong tâm.

Tín đồ Thiên Chúa giáo là gì?
Là người bước theo con đường của Ki-tô.

Người Hồi Giáo là gì?
Là người đi theo giáo lý của Tiên tri Mô-ha-mét.

Tương tự với mọi tôn giáo khác.

       

​Nếu không thực hành
 những điều vị minh sư dạy trong kinh điển bổn giáo, chúng ta không là ai cả.

Chúng ta là những người được dạy dỗ trong quan niệm đó và được ban cho Thánh Kinh, chẳng hạn, hoặc kinh Phật, hoặc thậm chí có thể là kinh Koran Hồi giáo.

       
Chúng ta có được những giáo lý thiêng liêng này là nhờ được sinh vào gia đình Hồi giáo, Thiên chúa giáo, Phật giáo, Ẩn độ giáo. Cho nên không thể nói là chúng ta không biết.

Chúng ta phải biết.
Chúng ta phải học và phải tận dụng những điều đã được ban cho trong tôn giáo của mình. Nhưng chúng ta không làm.

       
Chúng ta không thể nói mình là người Hồi giáo, Phật giáo, Ấn Độ giáo, hoặc Thiên Chúa giáo, nếu chúng ta không biết gì về kinh điển của mình, hoặc không biết rõ hoặc không hiểu rành rẽ.
       
Cho nên, trong trường hợp này, tôi nói anh chàng này không phải là Do Thái giáo gì cả.

Anh ta hạ thấp tín ngưỡng của Do Thái giáo.
Anh ta hạ thấp những tín đồ Do Thái giáo khác, vì anh ta không hiểu một tín đồ Do Thái giáo nên làm gì.

Cho nên, ý tôi là, nếu nói mình là tín đồ Thiên Chúa mà lại làm những việc rất trái với Thiên Chúa giáo, chúng ta thật sự bôi nhọ người Thiên Chúa giáo.

Nếu chúng ta là Phật tử nhưng làm những điều rất trái với Phật giáo, thì chúng ta thật sự bôi nhọ đoàn thể Phật giáo.

      
Vì vậy, cho dù thuộc tôn giáo nào, chúng ta cũng nên làm người tốt.


Comments are closed.
Supreme Master Television           Contact Us
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Protection
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • While On The Path
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Testimonies
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
    • Photography
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • The Path
    • The Lifestyle
    • Music & Poetry >
      • Songs (English)
      • Songs (Aulacese)
      • Poetry
      • Music & Dramas
  • QUAN YIN METHOD
    • Reading
    • Videos
  • LINKS
    • OUR CENTERS' CONTACT
    • ĐÀI THUYET MINH AU LẠC
    • ĐÀI PHỤ ĐỀ AU LẠC
    • SUPREME MASTER TV
    • SUPREME MASTER NEWS
    • Contact