The Peace Seekers
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • Master's Wonders
      • While On The Path
      • Quan Yin Method
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Jokes
      • Other Stories
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • Music & Arts >
      • Vocal by SMCH (English)
      • Vocal by SMCH (Aulacese)
      • Music & Dramas
      • Arts & Photography
  • LINKS
    • Bài Giảng Phụ Đề Âu Lạc
    • Peaceseekers - Persian
    • Supreme Master Televison
    • Eden Rules
    • News Magazine

Little Princess Will Grow Up

3/15/2017

 
Picture
A long time ago, in China, there was a king who succeeded his father and ruled over a very, very big nation. You know how big China is. A long time ago, most of the Asia belong to them. So it must be very big. But even then, even though he rules over a very extensively great nation, his knowledge is very, very small (Master and everyone laugh). That is a very polite way to put it. Otherwise, you just say downright like the American says, "He's dump; he's idiot; he's stupid."

But in the old time, in China, especially, if you say the king is stupid, you know what happens to your head?  So nobody dare says anything about this stupid king; and it happens that he married a very beautiful princess but also - like attracts like - very idiotic (Master and everyone laugh). So both of them were a very, very good match; and they live very happily together.. That we can guess, uh? We are not very stupid. So both of them live happily together and rule the great kingdom.

Out of this marriage, came a truly very beautiful princess. No other child has ever been so beautiful and lovely. So the people named her Princess "Gloria" because she's so gloriously beautiful. And she was a very good girl, good child. But unfortunately, the king and the queen was so very stupid, so instead of being happy with the little child, which is so beautiful, so glorious and so clever, they were so disappointed and so very "traurig" (Master speaks this German word and laughs) -very miserable because they keep saying to each other, "Oh my God, look at my child, she is so small, so little, her leg is so and so long only, her arm is so short, and she has no hair." Infants are mostly like monks (Master and everyone laugh), like me before and after.

So the problem is they always complain everyday. They say, "My child doesn't grow up. It's abnormal. It doesn't look like everyone else around us - so small, helpless, cannot do nothing, cannot speak, cannot eat, cannot walk, cannot read book, cannot sing, cannot talk, cannot watch TV, cannot swim and cannot do anything.

So the king and the queen were very disappointed and very unhappy, and they were thinking that the child is a kind of evil phenomenon or evil sent, kind of, bad omen for them. So, they were thinking of getting rid of the child because both of them have never gotten in touch with anyone else outside of the palace, and all the people who are serving them are grown-up people.

They have never walked outside anywhere. They don't read books. They don't know anything. They were both completely, absolutely idiotic, therefore they were very very disappointed with the child. Now, because they have never seen such a child before in their life - they live in a sealed palace and they don't know anything else besides the palace. Then they were thinking that the child is a kind of abnormal animal.

So now, every officer in the court have tried their best to explain to the king and the queen that all infants are like that, but they don't listen; and they wanted to get rid of this devil thing. But then everyone says, "Oh please take it easy, maybe we can do something, yeah?" All the officers in the court say, "Please consider. We will try. Maybe there's something we can do so please hold-on." So then the king says, "Not! I will kill this child or get rid of her unless she grow up; unless she will become like us. Otherwise, I'll kill her."

And so, finally the king and the queen ordered that all the doctors in the country, and even in the neighboring countries, come to his palace in order to cure the princess and make her grow quickly. "Maybe she's sick; if she's normal, then she's sick," that's what they think. So all the doctors came and eased the very bad tempered king and queen. But they don't know anything else; very ignorant people. So he says, "Today, within on hour, I'll tell people to sound the bell." Big bell like that. He will tell people to sound the gong three times within an hour.

So all the doctors have to think of a way to make the princess change and grow, become normal; otherwise, they kill the princess and kill them as well. The king in the old time was God; even though an idiot God. So everyone was so... trembling with fear. Anyhow, nobody can think of any way to do it because doctors are only used to saving people and curing people's sickness, but cannot make a child grow in one hour. They tried to explain and explain very patiently to the king and the queen, but both of them don't want to take "no" for an answer.

​He says, "I'm the king. Whatever I said must be done or you die." "Do it or die." So nobody can say anything.

Finally, the last sound of the gong finished, and the king and the queen came out in between, flanked both sides by their bodyguards with the shining swords, already taken out ready to kill. Wow, everyone just froze with fear; and the king was asking that whether anyone has already a solution for the princess' sickness and abnormality. Nobody has. (Master and everyone laugh) So, and then, he was ready to kill. He said, "Alright then, I'm going to call Suma Ching Hai (Master and everyone laugh) Pray for yourself and your five generations and then you will die."

Anyhow, Suma Ching Hai doesn't want to take that kind of a call, so She run to the Himalayas (Everyone laughs). Then, everyone was ready to die because nothing else they can do. But then, at the last minute, there's one doctor from the last row over there and he said, "I have something. I have a solution, please don't kill yet."

Oh, the king was very happy. He said, "Yes, I told you, there must be something that can be done. No problem." So then everyone just listened to see what the doctor has to say.

So the doctor said, "Well, I know one kind of medicine that can make the princess become the normal size that you want." So the king said, "Quickly, quickly tell me. How much blessed candy and cake you want, it doesn't matter."  So the doctor said, "OK, I temporarily call this medicine, Time Medicine." "In order to make this medicine, we need four hundred fifty-four kind of ingredients, and then three thousand five hundred seventy-one other kind of fragrance and essences; and this is a terrific kind of medicine. It's a very rare that anybody knows, but..." and the king was very anxious and said, "But what?"

The doctor, I think, he took time. He bought some time in order to cook this medicine up for him. Besides, I think he was kind of trembling, yeah? Like he talks slowly.

And then the doctor said, "Well, because I'm afraid that with so much ingredients necessary for this kind of medicine, we cannot find it in one day. It takes a long time (Master and everyone laugh)." Very good, very clever.

And then the king said, "But you know I'm a king. Anything can be possible, just tell me what you need. We tell people to go and find it."

And then the doctor said, "Oh, your Majesty, your power everyone knows and can do many things, but in order to find such a thing in the universe is not the power of the king can provide, because between these above ingredients there are a few things which is not readily available. For example, the one ingredient is called 'Years and Months' (Master and everyone laugh)." "The ingredient, 'Years and Months' - two years can blossom only one flower... And then you have to wait four days later and then, at the twelfth hour, one minute, two seconds in order to get that flower, otherwise, it doesn't work."

"And it has to be done in the winter." I think he just tries to make it difficult because the king is so stupid anyway. Whatever he said, it's alright. He doesn't know what's the difference.

​And then he said, "There's another one, more important than that ingredient. There's another ingredient called 'Patience'. This one is even difficult to find (Master laughs). It grows only in the Himalayas; and then every six years, the snow melt only one time and then you have to wait for the six months, six days, six hours, and six seconds of the summer of the fourth year, and then you can get that; for example, like that. So if you want all these ingredients to work, we have to do exactly what is prescribed in the medical book, otherwise, it's a waste of time and the princess's abnormalty can never be cured."

Alright, so the king was running out of patience. "Oh, so difficult! Really, even for a king like me?"

He said, "For everyone alike." The doctor said, "Well, I have already proposed to you the medical precept, the five precepts (Master and everyone laugh), and we just need patience, and all the endurance to find this medicine ingredient, otherwise, I cannot do anything for the princess."

And then so the king was kind of half doubting, and half believing. So he kept thinking very hard with his stupid wisdom. He was thinking; instead of thinking here (Master points to the Her wisdom eye), he kept thinking here and then he think here (Master points to Her eyes and then to Her nose. Master and everyone laugh). Eye and nose. And then he thinks at his temples, and then he thinks on his ears, and then he thinks at his beard, and then he can't think, and then he was thinking with his hair, twisting his hair like this; and he still cannot make it out whether the ingredients that the medicine man says is true or whether he shouldn't follow through with it.

But the queen, luckily, she's the queen - woman always has a little more common sense even though they were both stupid (Master laughs). So the queen said, "Oh, never mind. Well, let's try. We don't loose nothing."

So the king said, "OK." Of course, you know, woman always decide the big things in the universe. You know that, uh? In every country, the First Lady. Oh! We don't go into that. We'll be in trouble. Well, I heard that mostly the First Ladies are the powerful ones in the House. Not in every country. Not in America, perhaps. I'm sorry.

And then the king said, "OK." then he asked the medicine man, "How long? One week, okay? (Master laughs)"

The medicine man shook his head and said,

"No no, I'm sorry. It takes longer than that. It must be at least twelve years, at the most rush hour traffic, no less than twelve years. And during these twelve years, you have to give the princess into my custody, into my care and I alone take care of her. No one else can go near. No one from the royal family. No one from the outside can go near the princess, otherwise, it also doesn't work. I guarantee to you, after twelve years, if the princess doesn't grow as a normal person, you cut my head off." (Master and everyone laugh.)

(Master says, "That I can also guarantee." )

So the king said, "Alright, alright. Well, I guess I cannot do anything."

And then the queen said, "OK, just let him. After twelve years, if he doesn't make it, we can chop both of their heads off. So, no problem." So the king once again listened to the queen. So now, he gave the princess to the doctor to take care; and then he has to write guarantee bill, money back guarantee, you know? "If you are not satisfied, money back guarantee in twelve years." He signed it and stamped, and everything was okay. So he took the princess home, and of course, you know what happened.

Twelve years later, he presented the princess back to the king and the queen, the most beautiful human that they have ever seen - beautiful long and black shinning hair and big eyes like mine (Master and everyone laugh) double beautiful and big. So then everyone was so happy.

Of course, the king and the queen rewarded the medicine man handsomely, and they live happily ever after, the three of them. The princess, during these twelve years, had learned many things from different professors, doctors and teachers in the land which the doctor has hired for that purpose. So she grew up beautiful as well as wise. So she knows everything. So she has later succeeded her father and ruled the kingdom with wisdom and compassion and love. So China at that time, under her reign, was very, very, very good. Finish! 
Picture
So you know what, uh? Don't come to me and ask me, "Can I become Buddha tonight or in one week's time?"

​Even then, the immediate enlightenment is available but it takes time for you to assimilate to the long forgotten elixir of your own wisdom. So it takes a long time for you to remember again, because the big dose of wisdom kills you just like a big dose of vitamins or whatever forceful and powerful dose of protein or any kind of nourishment will kill the infant, right? So they have to take time to eat the food and grow up.

Everything takes time. The same with us.


We heard that the Buddha sits under the bodhi tree for six years and became Buddha. So if you want, you can try. We have a lot of bodhi trees here (Audience laughs) and it's all free. If you want, you may sit there and we bring food to you everyday, with hand folded. Anybody wants to sit under the bodhi tree for six years? Yeah? It's a very easy job, just sit there and do nothing (Master and everyone laugh). No need for planting grass or nothing (Everyone laughs). No rock' & roll' *(Master and everyone laugh). Anyone here applies for the offer? Well, six years is a very short time.

It's not six years or six months. It's many many lifetimes of hard-work. And perhaps, this is the last time, if you make it. If you want to, you can make it this time. If you don't want, it's okay. You can come back again (Master laughs). Sit under the bodhi tree six more years.

​Everyone has a chance to go back to the glorious kingdom of God, but everyone must go by themselves, even with the blessing of the Master.

Must go by yourselves.

​Only when you fall down and you're in trouble, then the Master takes care. Otherwise, have to walk. The parents cannot walk for the children, is that not so? Even though we love them, they walk by themselves; and they learn by mistakes, they tumble and they fall and then they walk again, until they can run.


So, same with everyone of us. I walk my path, you walk yours. I walk before, I came back and take you, so I know the way better, that's all. So you have to walk, alright? I standby and you walk. (Master and everyone laugh. Audience clapps). 

Note*: At this time, the foreign disciples are assigned the task of planting grass and roll the rocks for the garden.


--Spoken by Suma Ching Hai 
Hsihu Center, Formosa, July 10, 1995 (Originally in English)
News 50

​N
àng Công Chúa Bé Nhỏ
  Sẽ Lớn Khôn


​

 
Ngày xưa, tại Trung Hoa, có một vị vua thừa kế cha của ngài và cai trị một quốc gia rất, rất lớn. Quý vị biết Trung Hoa lớn đến chừng nào. Ngày xưa, đa số những nước Á Châu đều thuộc về họ. Cho nên phải rất là lớn. Nhưng dù vậy, mặc dù ngài cai trị một quốc gia rất, rất là rộng lớn, kiến thức của ngài lại rất là nhỏ (Sư Phụ và mọi người cười). Đây là một cách nói rất lịch sự. Nếu không, quý vị chỉ cần nói thẳng ra như người Mỹ là Ông ta khờ khạo, ông ta đần độn, ông ta ngu ngốc.
 
Nhưng ngày xưa, đặc biệt là tại Trung Hoa, nếu quý vị nói một ông vua là ngu ngốc, quý vị biết chuyện gì sẽ xảy ra cho cái đầu của quý vị không?  (Sư Phụ và mọi người cười) Cho nên không ai dám nói điều gì về ông vua ngu ngốc nầy; và chuyện xảy ra là ông lại lấy một nàng công chúa rất đẹp nhưng cũng đồng thanh tương ứng, rất là đần độn (Sư Phụ và mọi người cười). Cho nên cả hai rất là xứng đôi vừa lứa. Và họ sống với nhau rất là hạnh phúc (Sư Phụ và mọi người cười). Ồ! điều đó chúng ta có thể đoán được, hử? Chúng ta không quá ngu. Cho nên cả hai sống với nhau rất hạnh phúc và cai trị đại quốc này.
 
Từ cuộc hôn nhân, họ sanh được một cô công chúa thật rất là đẹp. Không một đứa trẻ nào đẹp và dễ thương như vậy. Cho nên người ta đặt tên nàng là Công Chúa Huy Hoàng vì cô ta đẹp lộng lẫy. Và cô cũng là một cô gái rất tốt, rất ngoan. Nhưng chẳng may vua cha và hoàng hậu lại rất là ngu đần, cho nên thay vì sung sướng với đứa con nhỏ, vừa đẹp vừa lộng lẫy và khôn ngoan như vậy, họ lại rất thất vọng và rất khổ sở (Sư Phụ nói tiếng Đức và cười) vì họ cứ nói với nhau rằng: Ổ, trời ơi! Hãy xem con tôi, nó nhỏ quá, bé quá, chân cẳng của nó chỉ dài có bấy nhiêu đó, tay của nó thì ngắn quá, và nó lại không có tóc.”
 
Trẻ sơ sinh thường giống như người xuất gia (Sư Phụ và mọi người cười), giống Sư Phụ trước và sau (Sư Phụ cười). Cho nên vấn đề là họ cứ than phiền mỗi ngày. Họ nói:  “con tôi không lớn, không bình thường, trong không giống như mọi người chung quanh chúng ta, nhỏ quá, không làm được gì cả, không nói được, không ăn được, không đi được, không đọc sách được, không hát được, không chuyện trò được, không coi TV được, không bơi lội được và không làm gì được cả.
 
Cho nên vua cha và hoàng hậu rất là thất vọng và không vui, họ nghĩ rằng đứa bé là một hiện tượng ma quái hay ma quỷ đã gởi đến một điềm xấu đến cho họ, cho nên họ bèn nghĩ cách trừ khử đứa bé. Vì cả hai chưa hề liên lạc với bất cứ người nào bên ngoài hoàng cung và mọi người phục dịch họ đều là những người đã trưởng thành. Họ không đọc sách, không biết gì hết. Cả hai đều hoàn toàn hết sức đần độn, cho nên họ rất là thất vọng về đứa con của mình. Bây giờ, vì họ trước đó chưa hề thấy qua một đứa trẻ nào như vậy trong cuộc đời của họ. Họ sống trong hoàng cung kín mít và không biết gì khác ngoài hoàng cung ra. Rồi họ lại nghĩ đứa bé là một loại thú vật không bình thường.
 
Cho nên lúc bấy giờ, mỗi vị quan trong triều đã cố gắng giải thích cho nhà vua và hoàng hậu rằng tất cả các trẻ sơ sinh đều như vậy. Nhưng họ không nghe; và họ muốn trừ khử thứ yêu quỹ này. Nhưng rồi mọi người nói: Ô! Xin hãy từ từ, có lẽ chúng ta có thể làm được điều gì, nhé.

Tất cả các quan chức trong triều đều nói: “Xin hãy xét lại. Chúng tôi sẽ thử. Có lẽ có một vài điều chúng ta có thể làm được, vậy xin khoan đã, Rồi nhà vua nói; Không! Ta sẽ giết đứa bé nầy hoặc trừ khử nó nếu nó không lớn lên, trừ khi nó trở thành giống như chúng ta. Nếu không, ta sẽ giết nó.”
 
Và rồi, cuối cùng, vua và hoàng hậu đã ra lệnh rằng tất cả các lương y trong nước, và ngay cả ở các nước láng giềng, hãy đến hoàng cung để cứu chữa cho công chúa và khiến nàng mau lớn. Có lẽ cô có bệnh; nếu cô ta bình thường, thì là cô ta bị bệnh. Họ nghĩ như vậy. Cho nên tất cả lương y đều đến và làm hạ cơn giận của nhà vua và hoàng hậu. Nhưng họ không biết gì khác; là những người rất vô mình.

Cho nên nhà vua bèn nói: Hôm nay, trong vòng một tiếng, ta sẽ truyền đánh chuông. Chuông lớn như cái này. Nhà vua sẽ kêu người ta đánh chuông ba lần trong vòng một giờ. Và các lương y phải tìm cách khiến cho công chúa thay đổi và lớn lên, trở nên bình thường; nếu không họ sẽ giết công chúa và giết luôn các lương y.
 
Ngày xưa vua là trời, ngay cả một ông trời cứng rắn và ngu đần. Cho nên mọi người đều run sợ. Nhưng không ai có thể nghĩ ra cách nào để làm được như vậy, vì các lương y chỉ quen cứu người ta và chữa bệnh cho người, nhưng không thể làm cho một đứa trẻ lớn bỗng trong vòng một tiếng đồng hồ được. Họ đã có giải thích và kiên nhẫn giải thích cho nhà vua và hoàng hậu, nhưng cả hai đều không muốn nghe câu trả lời không.

Nhà vua nói: "Ta là vua. Bất cứ điều gì ta nói đều phải được thi hành, hoặc nhà ngươi phải chết, một là làm, hai là chết." Cho nên không ai có thể nói được điều gì.
 
Cuối cùng tiếng chuông cuối cùng vừa chấm dứt, nhà vua và hoàng hậu bước ra giữa hai hàng vệ quân gươm giáo sáng ngời, đã rút ra sửa soạn để giết. Ô! Mọi người đều ớn lạnh; và nhà vua hỏi có ai tìm ra một giải pháp cho căn bệnh bất thường của công chúa. Không ai có cả (Sư Phụ và mọi người cười). Cho nên, sau đó, nhà vua sửa soạn để giết. Nhà vua nói: Được rồi, vậy thì ta sẽ cầu Suma Ching Hai (Sư Phụ và mọi người cười) Cầu nguyện cho chính quý vị và năm đời của quý vị, rồi quý vị sẽ chết.”
 
Dẫu sao, Suma Ching Hai không muốn nhận lãnh lời kêu gọi này, cho nên Ngài chạy về Hy Mã Lạp Sơn (mọi người cười). Rồi, mọi người sửa soạn để chết vì họ không làm gì khác hơn được nữa. Nhưng rồi, vào phút chót, có một vị lương y từ hàng cuối tâu rằng: Hạ thần có một điều. Hạ thần có một giải pháp, xin đừng giết vội.
 
Ô! Nhà vua rất mừng, và nói: Phải, ta đã nói mà, phải có cách làm được. Không vấn đề gì. Cho nên sau đó mọi người lắng nghe những gì vị lương y muốn nói.
 
Vị lương y nói: Hạ thần biết có một liều thuốc có thể làm cho công chúa trở nên kích thước bình thường mà bệ hạ muốn.” Vì vậy nhà vua bèn nói: Mau, mau nói cho trẫm biết. Nhà ngươi muốn bao nhiêu bánh kẹo gia trì cũng được (Sư Phụ và mọi người cười)’ Và vị lương y bèn thưa: OK, tôi tạm thời gọi liều thuốc này là liều thuốc thời gian. Để làm ra liều thuốc này, chúng ta cần bốn trăm năm mươi bốn loại vị thuốc, và ba ngàn năm trăm bảy mươi mốt loại nước hoa khác, và đây là một loại thuốc tuyệt diệu, rất hiếm người biết đến, nhưng... Và nhà vua rất lo lắng hỏi: Nhưng, nhưng cái gì? Vị lương y ngần ngừ. Ông ta kéo dài thời gian để hâm nóng toa thuốc này. Ngoài ra, Sư Phụ nghĩ, ông ta cũng run. Nhưng ông ta nói một cách chậm rãi.
 
Và sau đó vị lương y nói: Vì hạ thần ngại rằng có nhiều vị thuốc cho toa thuốc này, chúng ta không thể tìm kiếm được ngày hôm nay, trong một ngày. Phải mất một thời gian rất lâu (Sư Phụ và mọi người cười). Rất hay, rất khôn ngoan.
 
Và rồi nhà vua nói: Nhưng nhà ngươi biết, ta là vua mà. Tất cả mọi việc đều có thể được. Hãy cho ta biết nhà ngươi cần những thứ gì. Ta sẽ sai người đi tìm.”
 
Vị lương y bèn thưa:

"Ô! Thánh thượng, quyền uy của Ngài mọi người đều biết và có thể làm được nhiều việc, nhưng để tìm những vị thuốc này trong vũ trụ, quyền lực của một ông vua không thể cho được, vì trong số những vị thuốc này có một vài vị không có sẵn. Thí dụ một vị thuốc được gọi là 'Nhiều Năm' (Sư Phụ và mọi người cười). Vị thuốc Nhiều Năm, hai mươi năm mới nó một bông..."

Ô! ông ta chỉ nói chuyện tầm phào, quý vị hiểu ý Sư Phụ không?

"Và rồi ngài phải chờ bốn ngày sau, lúc mười hai giờ một phút hai giây, để hái bông này. Nếu không, nó sẽ không hiệu nghiệm.”
 
Thí dụ đại khái vậy. Ông ta nói toàn chuyện tầm phào. Sư Phụ cũng có thể nói được. Cho nên Sư Phụ không cần đọc sách. Và rồi phải làm thuốc vào mùa đông.” Sư Phụ nghĩ ông ta có làm thành khó khăn, vì ông vua cũng ngu mà. Bất cứ điều gì ông ta nói, đều được (Sư Phụ cười). Nhà vua không biết sự khác biệt.

​Và rồi vị lương y lại nói: Còn một vị thuốc khác còn quan trọng hơn vị thuốc đó. Còn một vị thuốc khác gọi là Kiên nhẫn. Vị này còn khó tìm hơn nữa Sư Phụ cười) Nó chỉ mọc ở rạng Hy Mã Lạp Sơn, và mỗi sáu năm, tuyết chỉ tan một lần và ngài phải đợi sáu tháng sáu ngày sáu giờ sáu giây của mùa hè năm thứ tư, rồi mới có thể lấy được, đại khái vậy. Cho nên, nếu bệ hạ muốn các vị thuốc nầy hiệu nghiệm, chúng ta phải làm đúng y như trong sách y dược liệt kê, nếu không, chỉ mất thời giờ và sự bất bình thường của công chúa không thể nào chữa được.
 
Được rồi, nhà vua hết kiên nhẫn nói: Ô, thật khó quá! Ngay cả đối với một ông vua như ta sao?
 
Vị lương y đáp: Đối với ai cũng vậy,” Rồi vị lương y nói: Thần đã đệ trình lên bệ hạ một giới luật về y khoa. Phải! Ngủ giới (Sư Phụ và mọi người cười), và chúng ta chỉ cần kiên nhẫn, và chịu đựng tất cả để tìm được những vị thuốc này, nếu không, thần không thể làm gì được cho công chúa.”
 
Và rồi nhà vua bán tín bán nghi, cho nên ngài suy nghĩ rất kỹ bằng trí huệ ngu đần của mình. Ngài suy nghĩ, thay vì nghĩ ở đây (Sư Phụ chỉ vào mắt trí huệ), nhà vua cứ suy nghĩ ở đây, rồi ở đây (Sư Phụ chỉ vào mắt của ngài và mũi của ngài) (Sư Phụ và mọi người cười) Mặt và mũi.

Và rồi nhà vua suy nghĩ ở các ngôi chùa của ông, nghĩ ở tai và rồi nghĩ ở bộ râu, và rồi ngài không nghĩ ra gì cả, rồi ngài suy nghĩ với tóc, xoáy tóc như vậy; và ngài vẫn không nghĩ ra được là những vị thuốc mà viên lương y nầy nói là thật hay không nên theo.
 
Nhưng hoàng hậu, may mắn thay, bà là hoàng hậu. Đàn bà luôn luôn có một chút nhạy cảm hơn, mặc dù cả hai đều ngu ngốc (Sư Phụ cười) Cho nên hoàng hậu mới nói: "Ô! Đừng bận tâm. Hãy thử xem. Chúng ta không mất mát gì cả mà...”
 
Cho nên nhà vua bèn nói: “Được rồi.”

Lẽ dĩ nhiên, quý vị biết, đàn bà luôn luôn quyết định những việc đại sự trong vũ trụ (Sư Phụ và mọi người cười). Quý vị biết điều đó hử? Trong bất cứ quốc gia nào cũng vậy, đệ nhất phu nhân. Ô! chúng ta sẽ gặp trở ngại. Sư Phụ nghe nói rằng hầu hết các đệ nhất phu nhân là có quyền nhất ở nhà. Không phải quốc gia nào cũng vậy. Không phải ở Hoa Kỳ, có lẽ vậy. Sư Phụ xin lỗi.
 
Và rồi nhà vua nói: Được rồi, khi nhà vua hỏi vị lương y: "Bao lâu? Một tuần được không?" (Sư Phụ cười)

Vị Lương y lắc đầu và đáp:

"Không, không rất tiếc phải lâu hơn thế, ít nhất cũng phải 12 năm, vào những giờ kẹt xe nhất, không dưới 12 năm được. Và trong 12 năm đó bệ hạ phải giao công chúa cho hạ thần trong coi, chăm sóc, và chỉ một mình hạ thần săn sóc công chúa mà thôi, không ai được đến gần. Không ai trong hoàng gia, không một ai từ bên ngoài có thể đến gần công chúa, nếu không sẽ không hiệu nghiệm. Thần xin cam đoan với bệ hạ, sau 12 năm nếu công chúa không lớn như một người bình thường, bệ hạ có thể chém đầu thần."  (Sư Phụ và mọi người cười)
 
Điều đó Sự Phụ cũng có thể bảo đảm.

Nhà vua mới nói: “Được, đượci, ta nghĩ ta không thể làm gì khác hơn.”
 
Và rồi hoàng hậu cũng nói: “Được rồi, hãy giao cho ông ta. Sau 12 năm, nếu ông ta không làm được, chúng ta sẽ chém đầu cả hai người. Không vấn đề gì.” Rồi, lại một lần nữa, nhà vua đã nghe theo hoàng hậu, giao công chúa cho vị lương y để trông nom; và ông phải viết một tờ cam đoan hoàn lại tiền trong vòng 12 năm. Ông ta ký tên và đống dấu, mọi việc đều thuận lợi. Rồi ông đem công chúa về nhà và lẽ dĩ nhiên, quý vị biết chuyện gì xảy ra.
 
12 năm sau, ông đem trình diện công chúa trước vua và hoàng hậu, một người xinh đẹp nhất chưa hề thấy. Tóc đen dài óng mượt, cặp mắt to như mắt Sư Phụ (Sư Phụ và mọi người cười) (Mọi người vỗ tay), giống mắt Sư Phụ nhưng đẹp và to gấp đôi. Vì thế mọi người đều vui mừng. Lẽ dĩ nhiên, vua và hoàng hậu trọng thưởng viên lương y và sau đó cả ba sống trong hạnh phúc.
 
Công chúa, trong suốt 12 năm qua, đã học hỏi nhiều điều từ những giáo sư, bác sĩ và giảng viên trong vùng mà vị lương y đã mướn cho mục đích đó. Cho nên cô lớn lên xinh đẹp và thông minh. Vì thế cô biết hết mọi việc. Sau đó cô kế vị phụ hoàng và cai trị quốc gia với trí huệ, lòng từ bi bác ái. Cho nên vào thời đó, Trung Hoa, dưới sự cai trị của cô rất, rất tốt đẹp. Hết!  (Mọi người vỗ tay)
Picture
Bây giờ quý vị biết rồi hả? Đừng đến hỏi Sư Phụ: "Con có thể thành Phật đêm nay hay trong vòng một tuần lễ được không?"

Cho dù việc tức khắc khai ngộ đã có sẵn, nhưng cần phải có thời gian cho quý vị để quen với trí huệ đã bỏ quên từ lâu. Cho nên quý vị cần nhiều thời gian để nhớ lại, vì một số lượng lớn sinh tố hay bất cứ số lượng chất đạm hoặc bất cứ loại dinh dưỡng nào quá mạnh sẽ giết hại trẻ nhỏ trong vài giây, phải không? Cho nên, chúng phải có thời gian để ăn uống và trưởng thành.

Mọi việc đều cần thời gian. Chúng ta cũng vậy.
 
Chúng ta nghe nói Đức Phật ngồi dưới cây bồ đề sáu năm và thành Phật. Cho nên, nếu quý vị muốn, thì hãy thử xem. Chúng ta có rất nhiều cây bồ đề ở đây (mọi người cười) và tất cả đều miễn phí. Nếu quý vị muốn, quý vị có thể ngồi đây và chúng tôi sẽ đem thức ăn đến cho quý vì mỗi ngày, chắp tay lại. Có ai muốn ngồi dưới cây bồ đề trong sáu năm không? Đây là một việc rất dễ, chỉ ngồi đó và không làm gì cả (Sư Phụ và mọi người cười). Có ai ở đây muốn nạp đơn xin việc này không? Sáu năm là một thời gian rất ngắn.
 
Không phải sáu năm hay sáu tháng mà là đời đời kiếp kiếp làm việc cực nhọc. Và có lẽ, đây là lần cuối cùng, nếu quý vị làm được. Nếu quý vị không muốn, cũng được. Quý vị có thể trở lại lần nữa. (Sư Phụ cười) Ngồi dưới cây bồ đề sáu năm nữa.

​Mọi người đều có cơ hội trở về Thiên Quốc huy hoàng, nhưng mọi người phải tự đi, cho dù có với sự gia trì của Sư Phụ.

Quý vị phải tự đi.

​Chỉ khi quý vị ngã xuống và quý vị gặp khó khăn, thì khi đó vị thầy mới chăm sóc quý vị. Nếu không thì phải đi. Cha mẹ không thể bước cho con mình, có phải vậy không? Mặc dù chúng ta thương yêu chúng, chúng vẫn phải tự đi; và chúng học hỏi từ những lỗi lầm, chúng khập khểnh và té ngã, và rồi chúng cất bước trở lại, cho đến khi có thể chạy được.
 
Cho nên, mọi người chúng ta cũng vậy. Sư Phụ đi đường của Sư Phụ, quý vị đi đường của quý vị. Sư Phụ đã đi qua. Sư Phụ trở lại và đem quý vị đi, nên Sư Phụ biết đường rành hơn, chỉ có vậy thôi. Cho nên quý vị phải đi, phải không? Sư Phụ đứng bên và quý vị cứ bước đi. (Mọi người vỗ tay)

Comments are closed.
Supreme Master Television           Contact Us
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • Master's Wonders
      • While On The Path
      • Quan Yin Method
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Jokes
      • Other Stories
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • Music & Arts >
      • Vocal by SMCH (English)
      • Vocal by SMCH (Aulacese)
      • Music & Dramas
      • Arts & Photography
  • LINKS
    • Bài Giảng Phụ Đề Âu Lạc
    • Peaceseekers - Persian
    • Supreme Master Televison
    • Eden Rules
    • News Magazine