The Peace Seekers
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Protection
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • While On The Path
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Testimonies
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
    • Photography
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • The Path
    • The Lifestyle
    • Music & Poetry >
      • Songs (English)
      • Songs (Aulacese)
      • Poetry
      • Music & Dramas
  • QUAN YIN METHOD
    • Reading
    • Videos
  • LINKS
    • OUR CENTERS' CONTACT
    • ĐÀI THUYET MINH AU LẠC
    • ĐÀI PHỤ ĐỀ AU LẠC
    • SUPREME MASTER TV
    • SUPREME MASTER NEWS
    • Contact

Having Concentration is Very Important

3/6/2020

 
Spiritual Stories

Picture
Excerpt from a lecture by Supreme Master Ching Hai (Vegan)
"Taoist Teachings from the Book of Lieh Tzu," Part 2
Hsihu, Taiwan (Formosa) - September 17 & October 1, 1995
(in Chinese)


HAVING CONCENTRATION IS VERY IMPORTANT


For us spiritual practitioners, it is very important to have sincerity and a pure heart. It’s not that we need to know the Bible, recite the long Great Compassion Mantra, or worship the Buddha so many times a day, in such and such a way, making big prostrations or smaller ones, or lying down or sitting. Following a large set of rules is not necessarily effective.

​If we are not sincere, it is useless, no matter how well we perform, or how beautifully or how precisely we worship. From our experience, those simple people living in remote areas with less material pollution have purer hearts. It is easier for them to attain the Tao. 
Picture
​​There was an old lady who lived in a cabin made of straw and wood, on a remote mountain. Every day, she recited “om mani padme niu (cow),” because one time she heard it wrong.

It’s like you reciting the Five Holy Names, sometimes you don’t do it right. It’s better to recite accurately. Don’t make any excuses. Understand? I don’t know if you will attain the Tao, but I know some are reciting it wrong.
 
Every day, she recited om mani padme niu (cow), om mani padme niu (cow), om mani padme niu (cow). Sometimes, people have accents. But it still works! They think it’s effective.

When I first came to Taiwan (Formosa), I visited a temple where they recited a mantra all day long. They recited “Amitabha, Namo Amitabha, Amitabha…tabha, tabha.” I was surprised to hear that. It sounded like “tofu, tofu, tofu…” Namo tofu tofu tofu. Originally, they recited “Namo Amitabha,” then it became “Amitabha… tofu, tofu…” It became tofu. But it was also effective. It certainly is effective. Or, why would they keep reciting? It’s effective anyways. It’s good, as long as it works for you.

With concentration, reciting anything can be effective. Without concentration, it will not be. But it’ll be even more effective if we focus and our wisdom opens up. We will be able to reach deeper inside ourselves and the far mysterious corners of the universe.
 
That old lady recited namo whatever every day. Om mani padme hum. The Tibetan masters recite like this, “Om mani padme hum, om mani padme hum.” She didn’t hear it clearly, because she was old and hard of hearing. It became om mani padme niu (cow) in her ears and she kept reciting like that.

Sometimes, I hear them teach you to recite the Five Holy Names, but you get it all mixed up, even after being taught for a long time. So this story must be true.

So she recited like this for a few decades. Nobody interrupted her. No Buddha was disturbed. Saying “niu” (cow) was fine. What did it matter? All beings are one. So the Buddha didn’t complain, and she was happy too.
 
One time, a monk passed by. He saw her home at night and it was lit up in golden light. Wondering why there was such good spiritual energy, he went there to look for the great saint, or the great Bodhisattva reincarnate. But he didn’t find anyone. He found nobody. He thought he was mistaken or the saint was difficult to see, being formless. Or the saint saw him approach and hid himself. He didn’t know what to do.

Then he saw an old lady weaving cloth and reciting “niu” (cow). All he heard was “cow.”

He asked her, “Do you have a saint living here?”

The old lady said, “No, I live here alone.”

He said, “How strange! When I was outside I saw golden light shining forth. By the way, let me ask, why do you recite ‘niu’ (cow)? What kind of mantra do you chant while striking the wooden fish?”
 
The old lady said, “My master, a Tibetan lama, taught me this method of om mani padme niu (cow). He told me to recite it tens of thousands of times each day. I have been reciting like this for several decades.”

The monk said, “Ah! It’s not om mani padme niu (cow), but om mani padme hum. You know? Hum!”

The old lady was shocked and said, “For decades I have been reciting it wrong. My God! Sorry. Thank you very much for teaching me the correct Buddhist mantra. Otherwise, I won’t be liberated.” From then on, she started to recite om mani padme hum …

After teaching her, the monk spent a night there and went out the next day. And the old lady kept reciting, om mani padme hum, hum hum hum.

​While outside, the monk couldn’t see any light. He wondered why the light was gone. So he went back and told her to try reciting om mani padme “niu” again. Then the old lady recited om mani padme niu very sincerely. Because she was not used to reciting “om mani padme hum,” her mind was distracted. She could not pronounce the last word. It sounded like “ha ha ha,” or “hoo hoo,” or “whiu, whiu.” She got it jumbled up.

​He said, “Forget it. Just recite om mani padme niu.” Then she started to recite it. The monk went out and saw the golden light again.

This means that having concentration is very important.

But please don’t make any excuses for yourselves. You have to recite Buddha’s name clearly.


SỰ CHUYÊN TÂM RẤT QUAN TRỌNG


​Đối với người tu hành chúng ta, lòng thành tâm và tâm thuần khiết là rất quan trọng. Không phải chúng ta cần biết Kinh Thánh, niệm Chú Đại Bi dài đăng đẳng, hoặc thờ bái Phật rất nhiều lần mỗi ngày, theo cách này cách nọ, bái lớn hay bái nhỏ, hoặc nằm hay ngồi. Trì giữ rất nhiều quy luật không nhất thiết linh ứng.

​Nếu không thành tâm, bất kể chúng ta làm tốt thế nào, đẹp mắt thế nào, hoặc thờ bái chuẩn xác thế nào, cũng vô ích. Từ kinh nghiệm của chúng ta, những người đơn thuần sống trong vùng hẻo lánh với ít ô nhiễm vật chất hơn có tấm lòng thuần khiết hơn, sẽ dễ đạt Đạo hơn.
Picture
​Có một bà lão sống trong một túp lều làm bằng rơm và gỗ, trên một ngọn núi hẻo lánh. Mỗi ngày, bà niệm “Án ma ni bát mê ngưu (trâu)”, bởi vì có một lần bà nghe không đúng.

Giống như quý vị niệm Năm Hồng Danh, đôi khi quý vị niệm không đúng. Niệm đúng thì tốt hơn. Đừng viện cớ. Hiểu không? Quý vị thành đạo hay không tôi không biết, nhưng tôi biết một vài người niệm sai. 

Mỗi ngày, bà lão niệm án ma ni bát mê ngưu (bò). Đôi khi, người ta phát âm không đúng. Nhưng nó vẫn linh ứng! Họ nghĩ nó linh ứng.
 
Khi lần đầu sang Đài Loan (Formosa), tôi đến một ngôi chùa mà họ tụng kinh cả ngày. mà họ tụng kinh cả ngày. Họ tụng “A Di Đà Phật, A Di Đà Phật… Đà Phật, Đà Phật.” Tôi ngạc nhiên khi nghe lời tụng đó. Nó nghe như “đậu phụ, đậu phụ, đậu phụ…” Nam mô đậu phụ đậu phụ đậu phụ. Ban đầu, họ tụng “Nam mô A Di Đà Phật”, sau đó trở thành “A Di Đà Phật… đậu phụ, đậu phụ…” Nó trở thành đậu phụ. Nhưng cũng linh ứng. Nhất định là linh ứng. Nếu không, họ tụng hoài để làm gì? Dù sao đi nữa, nó cũng linh ứng. Miễn nó linh ứng với quý vị là tốt rồi.
 
Với sự chuyên tâm, tụng bất cứ gì đều có thể linh ứng. Không chuyên tâm, sẽ không linh ứng. ​Nhưng nếu chuyên tâm và trí huệ khai mở thì sẽ càng linh ứng hơn nữa. Chúng ta sẽ có thể đi vào sâu hơn bên trong chính mình, và những góc huyền bí xa xôi của vũ trụ.
 
Bà lão đó niệm nam mô gì đó mỗi ngày. Án ma ni bát mê hồng. Các vị thầy người Tây Tạng tụng như thế này: “Án ma ni bát mê hồng, án ma ni bát mê hồng.” Bà lão không nghe rõ, bởi vì bà già cả và lãng tai. Nó trở thành án ma ni bát mê ngưu (bò) trong tai của bà và bà lão cứ tụng như thế.
 
Đôi khi, tôi nghe họ dạy quý vị niệm Năm Hồng Danh, nhưng quý vị niệm lung tung hết, thậm chí sau khi được dạy một thời gian dài. Nên truyện này chắc hẳn là có thật.

Thì bà lão cứ tụng như vậy suốt mấy chục năm trời. Không ai ngắt lời bà. Không vị Phật nào thấy phiền. Bò thì bò, có sao đâu? Vạn vật đồng nhất thể mà. Cho nên Phật không phàn nàn, và bà lão cũng vui.

Một lần nọ, một nhà sư đi ngang qua. Ông thấy nhà bà lão ban đêm phát sáng màu vàng kim. Cảm thấy kỳ lạ, tại sao lại có bầu từ trường tâm linh tốt như vậy, ông đi đến đó để tìm Đại Thánh Nhân, hoặc Đại Bồ Tát tái sinh. Nhưng ông không tìm được vị nào. Ông không tìm thấy ai. Ông nghĩ ông nhìn nhầm hoặc vị thánh đó khó thấy, vô hình. Hoặc vị thánh thấy ông đến gần và ẩn mình đi. Ông không biết phải làm gì.

Rồi ông thấy một bà lão đang dệt vải và tụng “ngưu” (bò). Ông chỉ nghe thấy “bò”.

Ông hỏi bà lão: “Có vị thánh nào sống ở đây không?”

Bà lão nói: “Không, tôi sống ở đây một mình.”

Ông nói: “Thật kỳ lạ! Khi ở bên ngoài tôi thấy ánh sáng vàng kim tỏa ra. Nhân tiện, cho tôi hỏi, tại sao bà tụng ‘ngưu’ (bò)? Bà tụng chú gì khi gõ mõ vậy?”
 
Bà lão trả lời: “Thầy tôi, một vị lạt ma Tây Tạng, đã dạy tôi pháp niệm án ma ni bát mê ngưu (trâu) này. Ngài bảo tôi tụng hàng vạn lần mỗi ngày. Tôi đã tụng như vậy mấy chục năm rồi.”
 
Nhà sư nói: “À! Không phải là án ma ni bát mê ngưu, mà là án ma ni bát mê hồng. Bà biết không? Hồng!”
 
Bà lão sửng sốt và nói: “Mấy chục năm qua tôi đã tụng sai. Trời ơi! Xin lỗi. Cảm ơn thầy rất nhiều đã dạy tôi Phật chú đúng. Bằng không, tôi sẽ không được giải thoát.” Từ đó trở đi, bà lão bắt đầu tụng án ma ni bát mê hồng…
 
Sau khi dạy bà lão, nhà sư nghỉ qua đêm ở đó và ngày hôm sau rời đi. Và bà lão tiếp tục tụng, án ma ni bát mê hồng, hồng hồng hồng.

​Khi ở bên ngoài, nhà sư lại không thấy ánh sáng nào. Ông cảm thấy kỳ lạ, tại sao ánh sáng không còn nữa. Nên ông trở lại và bảo bà lão thử đọc lại án ma ni bát mê “ngưu”. Rồi bà lão tụng án ma ni bát mê ngưu rất thành tâm. Bởi vì bà lão không quen tụng “án ma ni bát mê hồng”, nên bà bị phân tâm. Bà lão không thể đọc từ ngữ cuối cùng. Nó nghe như “ha ha ha”, hoặc “hu hu”, hoặc “iu, iu”. Bà lão lắp bắp niệm.
 
Nhà sư nói: “Thôi bỏ đi. Cứ tụng án ma ni bát mê ngưu.” Rồi bà lão bắt đầu tụng lại. Nhà sư đi ra ngoài và lại thấy ánh sáng vàng kim.

Điều này có nghĩa là sự chuyên tâm rất quan trọng.

​Nhưng đừng viện cớ cho chính mình nhé. Quý vị phải niệm danh hiệu Phật rõ ràng.

Comments are closed.
Supreme Master Television           Contact Us
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Protection
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • While On The Path
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Testimonies
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
    • Photography
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • The Path
    • The Lifestyle
    • Music & Poetry >
      • Songs (English)
      • Songs (Aulacese)
      • Poetry
      • Music & Dramas
  • QUAN YIN METHOD
    • Reading
    • Videos
  • LINKS
    • OUR CENTERS' CONTACT
    • ĐÀI THUYET MINH AU LẠC
    • ĐÀI PHỤ ĐỀ AU LẠC
    • SUPREME MASTER TV
    • SUPREME MASTER NEWS
    • Contact