The Peace Seekers
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Protection
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • While On The Path
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Testimonies
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
    • Photography
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • The Path
    • The Lifestyle
    • Music & Poetry >
      • Songs (English)
      • Songs (Aulacese)
      • Poetry
      • Music & Dramas
  • QUAN YIN METHOD
    • Reading
    • Videos
  • LINKS
    • OUR CENTERS' CONTACT
    • ĐÀI THUYET MINH AU LẠC
    • ĐÀI PHỤ ĐỀ AU LẠC
    • SUPREME MASTER TV
    • SUPREME MASTER NEWS
    • Contact

Five Precepts and Five Best Ways of Charity

9/28/2017

 
The Saints

Picture

FIVER PRECEPTS
& FIVE BEST WAYS OF CHARITY



​At the time, the Buddha was preaching about the benefit of the Five Precepts for the whole great assembly.

Probably he was giving initiation, and then doing that.

So, he said about the Five Precepts, and the benefit of keeping it.

"Number one: do not kill, do not harm other people or not harm other beings. If you keep it, then you will have the benefit of having a long life, and healthy life.

And number two: do not steal, do not take things that are not given to you. If you keep this precept, then you will have the merit of being born rich and noble. And then no one, nobody will ever steal your things.

Number three: do not commit illicit sex. If you keep it, then Heaven and Earth will respect you very much, and your body will be beautiful. You will be born beautiful. Of course, right now, if you are not beautiful already, then you keep this precept, next life.

If you keep these Five Precepts, next life you will be born as human again, with all these. But not having to be born in hell or as vicious animals, or suffering of any kind.

Keeping the Five Precepts, you will not go to Heaven.

You will, just, if just the Five Precepts alone, then you will not go to Heaven, or a lower Heaven. But at least, you’ll be born a human, healthy, rich, and have no problem.

Healthy, and having power, position, whatever.

And number four: do not tell lies, but tell the truth. If you keep it, then you will have the merit of a lot of respect from everybody on the planet, from everyone you meet, and whatever you say, people will believe you.

Number five: do not take intoxicants like alcohol and drugs and all that. If you keep this precept, the merit you’ll get is intelligence.”

So every cause has a consequence.

So he was preaching about the Five Precepts, why you have to keep it. Probably initiation, must, have to keep the Five Precepts. 
​
Picture
And the Buddha always praised five kinks of charity, five kinds of offerings, which gives the offerer immense, immense merit, life after life, not just one life.

What is the five?

Number one, the first one is; if you make offering or charity to someone who came from far away. The person who came from far away, means he’s really in need. Even if he has money, he will not know where to buy food yet. He doesn’t know where the restaurant is to eat. He doesn’t know where to get water, etc.

So if you make offering to these people or give something of necessity to these people from far away, strangers to your village, that’s number one. Good merit, immense merit.

It’s the topmost, one of the five topmost. 

And then number two, if you give offering to people who are going away, going far away, going far away, like making a lunchbox or dry food for the road. Because if the person is going away, he’s just as vulnerable as a person who came from far away. And he will not know where to stay on the road.

If you give him like blankets, some dry food, something for the road, then it would be very meritorious. Of course. This is really needed. Not just for poor people only, but whoever really needs it.

One time, I gave some charity, like 200,000 dollars to come of the house-burning victims some area. And that area was not a very poor area. So some of the Aulacese (Vietnamese) people, not the initiates, Aulacese (Vietnamese) people who came to the LA Center, asked me, “Why don’t you give money to the poor? You gave money to those rich people.” 

I said, “Their houses are burnt. Maybe they don’t have anything. It’s even worse than the poor. Because the poor people, they’re more used to knowing how to survive and they’re used to having less. But the rich people will be really vulnerable when their houses are burnt down and they have nothing in their hands. And their children will be thirsty just the same as the poor people.

​In emergency, I help only emergency. I don’t help the poor or I don’t help the rich, I help people who need.” 


So that’s what it is.

At that time, could be that they don’t need, but we just bring, in case anybody who needs can use. Because when their house burnt, all they can do is just run outside. Maybe they don’t have time to take their wallet, their credit card, nothing. And it’s not until the next day that they can visit their bank, and then they have to prove their identity first, which is all burnt.

Until all this is sorted out, they need help.

​It’s just for emergency. I’m not staying there and giving them money every day, or mineral water all day. No, no, it’s not. Just when they really most need it.

​And then they will help themselves afterwards when they’re all less confused and settled down and have oriented themselves, what to do, where to go. That’s it.


So, number three, if you offer for the sick people, make offering to the sick people. Because sick people, maybe they’re so helpless. Even if they’re rich people, they don’t always… some people cannot help themselves when they’re sick.

Like suddenly they have a stroke and they just lay there, they couldn’t walk, they couldn’t do anything. And if at that time you know it, and bring them water, bring what they need to them, to their bed, or visit them in the hospital.

Because, even if they’re rich, it doesn’t mean they have family, doesn’t mean people like or visit them. So if you visit them, you help them when they’re incapable, that is good. That’s number three.

Number four, of course, you give food to the hungry. And if the person is just now hungry and you give food to him, that is good. That’s excellent.

And number five is the best, giving the Truth teaching to people who would want it. Not just anyone, of course, but people who want it.

So, he said, “These five ways of offering, if you know it and you do it immediately whenever the need arises, then now, in this lifetime, you will have merit also. Obviously, you don’t even need to wait until the next life to see the merit that comes to you.” Even in this lifetime.

I don’t know how about you, but I have a lot of merit from that. Now that the Buddha said that. 

​
Not because I want to do it for merit.

It’s just somehow it returns many fold. I do it because it’s the right thing to do, not because of merit. ​But now the Buddha is saying here that it’s very meritorious.
Picture

​
​I can say that I lack nothing.

I’m never short of anything. Even if sometimes I don’t have a driver next to me or if I couldn’t park the car, somebody would come along and park the car for me. If I don’t know where the ticket counter is, somebody would come and tell me, 
“Here, I will show you, I’ll walk with you.” Things like that.

I gave charity ever since I was a kid already, whatever I can. And all the way until I grow up, until now. Not just now because I know the Buddha’s teaching or because of this and that.

Therefore, even as a kid, I gave charity to the beggar who walked past my house. And when I grew up, even during marriage, I gave all the time, whatever money I had, to the orphanage, to the poor people in Africa.

​Even if not much, but I always give, always.


So I remember, it’s truly as the Buddha said, that even in this lifetime, wherever I go, always people help me, even if I don’t ask.

Even people, like, when I was working in France, in Paris, and the holiday time, you have to go on holiday in France, it’s an obligation. The boss has to close the company if he has to, so that all the employees can go in August on a holiday. I went on holiday.

But I had little money, not much. I was working, I never had debt, I always worked and had some money, but not like I was rich or anything.

And then I was on the train. And then just a lady from nowhere, she just sat next to me, and she started talking to me. She’s Italian. And she invited me to her house, and gave me a beautiful room in front of the swimming pool, and every day cooked for me. I did not do anything for her.

She asked, “Why do you come to Italy?”

I said, “Well, I have never been in Italy. I’d like to see it and all that.”

“Oh, come to my house! And then you will know Italian people more firsthand.” So she gave me every day true Italian food. I never ate any Italian food as good as that. Younger, less money, tastes so good.

And then, every day, I went out to swim, and then go eat breakfast and lunch and dinner. Then her husband drove the horse carriage, the carriage with two horses, and took me around the town in the horse carriage, beautiful horse carriage, and then brought me to their orchard full of apricots, peaches, apples, cherries, and plums, and oh, whatever I wanted to eat! Oh!

They just said, “Take it, take it! Eat, eat more, you’re so skinny, eat, eat!” Italian mama. “Look at her, you have to eat!” Very healthy and well, healthy and wealthy.

Oh, my God! And they didn’t want to let me go. So good, so good like that. But I had to go. So I said, “I’m going to Rome. This is one of the stops. Thank you so much! I have to go.” 

And I wanted to pay, but they didn’t take it, they didn’t take it. They pushed it back, and back, and back. So I said, “Ok, thank you so much. May Jesus bless you.” And then I had to go.

“Please come back again. You know our address.” Gave their card and gave their telephone number, everything, “Come back again when you pass by.”

I said, “If, if, yes, maybe, yes, maybe.” And then I left them and went to Rome.

And then there was a movie star, German movie star, he saw me on the St. Peter’s Square, invited me to his house also, to stay in one of his rooms, and use his stuff and eat, and take me out to restaurant. No, nothing, not like he fancied me or anything like that. Maybe he liked me also, but it was nothing. And then I had to go.

And then I went to another country after that. I went back, I went to Florence. No, let me think. No, no, no. First Florence was the lady with the orchard. And then Rome, the movie star, I don’t remember his name, Peter, Peter something. I just remember Peter, but I forgot the last name. Peter, Peter. He’s probably gone already. Old time, old. I don’t know if he was famous or not, but I was young and ignorant. I didn’t know much about this kind of thing.

And then I went to… Florence, and then Rome, and then, now I go to Venice. Venice, also met a guy, a photographer who wanted to take my photo.

And I said, “I don’t have money to pay for all this.” 

He said, “No, no, no! You’re beautiful, I just want to take your photo. Stay there, stay there. Stand over there, and sit over there.” And then invited me to his hotel, and then gave me this and that, a lot of love. I cannot tell you everything, it’s too much.

Picture
Even I told you, in India, many people wanted to take me home to make offering. It’s so funny. And wanted to marry me to her son, remember? Remember I told you?

And even the Dalai Lama was so kind to me.

He always gave me medicine, whenever he saw me. Even if he was busy, like in America, he saw me in New York. No, not New York somewhere near New York. Or New York somewhere. And then, he said to me, “Wait here, I’m going to give you my medicine.” Again.

​Not just in the Himalayas, but in America, he remembered me. He said, 
“Wait here. I’ll give you medicine.”

This medicine, don’t think it’s just cheap or like vitamins or anything you can buy at the counter. No. This is homemade Tibetan traditional medicine. And very expensive, because it’s comprised not only of herbals, but also many of the precious stone substance powder, lapis lazuli and, oh, I don’t know I can’t remember. But a long list of precious gold and substances like that, combined together.

And even his brother, the brother of the Dalai Lama must buy it if he wants it. And he gave it to me for free. Not just in Himalayas only, in New York.

And I gave him nothing much.

The first time I met him, I gave him only… I braided myself. I didn’t have much money. I just took some of the pine branches, and I bought some of the lychees, and I put the pine as a background, the pine leaves as a background, and put the lychees in the middle. I bound it up with a ribbon, cheap ribbon, Indian colored ribbon, then I offered it to him. That’s all I had to give to him.

The second time, I had beads at that time, I offered it to him only. That’s it. It’s not because of that he gave me medicine, no.

He received me in his palace, and asked me where I came from. And I said, I’m said, I’m from Au Lac (Vietnam). 
He sat me next to him, on the sofa, in front of him, and he held my hand. He said, “We are both refugees, you know that?” He’s a very kindly, father-like, beautiful person, beautiful.

He didn’t have to receive me, I’m just one of the thousands of, hundreds of thousands who stood in front of the gate. He’s so kind like that, and I’ve done nothing to him, he didn’t even know me then.

I was nothing.
I’m really nobody, nothing. God knows. 
​​I just walked around and meditated.

And one day, I stood in front of the gate, and I just happened to see his brother. I didn’t even know that was his brother.

I said, “Oh, I didn’t know the Dalai Lama lives here. Wow, how ignorant I have been all this time. I wonder if any fortunate person could ever see him. I heard of him all the time, and never had the fortune to see him. Do you know when he comes out to preach for the public, so I can come and have a look?”

He said, “Never mind, you stay here, I’ll go and ask him to see you right now.” 

I said, “Can you?” 

He said, “Yeah, I’m his brother, I can.” Just like that. And I did nothing to them at that time. Just a poor medicant, just wearing simple Sadhu robe. Looked poor, nothing rich, nothing.

So he came and sat me next to him, and he held my hand and said, “We’re both refugees.” Because I came from Au Lac (Vietnam). Oh, so beautiful.

And then, even in New York, he remembered me, 
“You stay here, I give you medicine.” He saw my face had something like, maybe some mosquito or something bump, bitten. He said, “Oh, your skin is no good. I’m going to give you some medicine to make it better. Take it, take it.” And then he gave me the medicine.

And his brother was envious, he said, “Even I have to buy it, and he gave you so much!” And he gave me a book also by himself, the book that he wrote or he spoke and people wrote it down. He gave it to me!

And then, all the Tibetans around there, after they knew it, they said, “Oh, we could never have this. He gave it to you personally, you’re such a lucky woman.” The normal Tibetans, they kept telling me.
Picture
​And then I went to another place, Kashmir, where the beautiful lake is with the path in the middle. Now it’s kind of dangerous to go there because they’re having war. But at that time, I went there.

And one of the poor Muslim families, not too poor, but not too rich. He had a boat, he came and took my luggage and everything, wanted to invite me to his house.

I said, “No, no. I pay if you…” because he worked for his family. So I said, “I have to pay. But I don’t have much money. So I cannot stay inside the boat, so you let me stay outside the boat. I pay less, but I pay.”

Five rupees per day. That’s not even, I don’t know, about 70 rupees for a dollar or something like that. So it’s not even ten cents or something. And even that included food. Just fried rice with nothing.

Because first, he put fried rice there, put eggs. I said, “No, no, please, I don’t eat eggs.” So he took it away, just fried rice. And sprinkled it with some of the green cabbage or whatever, that’s it.

But treated me so nicely.


All the Japanese and all the Chinese, they had money. They stayed inside the boat. They made the boat into like a hotel, different rooms. They stayed inside. I stayed outside of the end of the boat, the pointed end. Outside, there is nothing.

He said, “It’s very cold out there, and the dew and all.”

I said, “No problem. I’m used to it.” So I just put an umbrella, and then I lay underneath to cover my face area, and I was warm inside. And the feet, I don’t care.

But even then, not because of the money, the family, whole family was so kind and respectful, as if I’m something, holy person or something, like that kind of treatment.


And then, oh, many, many stories. Many stories.

So, like a stranger wanted to have initiation from me when I was a nobody really. Truly, and treated me so nicely.

Second time meeting him, he brought me immediately to his house, told his wife to cook for me and invited all the neighbors to come, 
“My great guru, my big guru, big guru!” So big, big guru, and everybody. Oh, so funny. Yes. So many, so many.

And even Chinese monks were very nice to me. Formosan (Taiwanese). Oh, they stuck money in my pocket. I said, “No, no, I don’t take it.” And he stuck it and then he ran. Rolled money, put in my pocket of my robe.

​Or put it in my bag and then ran away. 
Like that, or invited me to their temples, and stayed as long as I wanted, no problem. 
Picture
Everywhere it was like that, in Formosa (Tai wan).

At that time, when I wasn’t famous.

After I’ve been famous, it’s completely different. No, after I have disciples, it became completely different. I don’t know why. I’m still the same person. People don’t treat me as good. 

But even, if I go alone by myself, then I still have good treatment, all the time, everywhere, Europe, America, everywhere. Anyway, it doesn’t matter. This is like that. 

It’s not like, if you want to do good things, people would praise you, and say, “Oh, virtuous lady, immense merit!” Like, immeasurable merit, one of the five charity deeds, give it to the hungry, give to the person who came from far away. The Aulacese (Vietnamese) came from far away, right? 

So one of the five, they would say, “Oh, one of the five charitable, you’ll gain merit immensely. You’ll have immense merit!” It’s not like that, no. ​

In this world, to do charity is not that easy. 

And sometimes some organizations don’t take my money. Maybe a few hundred thousand dollars is too little or something, I don’t know. But I didn’t have a few millions to give at that time. I gave what I had, according to the time. Maybe too little, I don’t know. But little 200,000 can help a lot of people. Yes. (A lot of people.)

In a refugee camp, in some third country, they can live for, maybe at least some weeks, no? (Some years probably.) Some years? Refugee camp. (Yeah.) Or buy some milk for their babies, napkins, whatever. It cannot be useless, a few hundred thousand dollars, no. Even little, but everybody a little.

I can’t just help the whole thing.

I’m not like limitless jewelry owner, or something. I just help what I can. I don’t know why I tell you all this, what was it before? (Five benefits of offering.) Five benefits. (Five points.) 
​Five points.

The best five ways of offering.
Picture
The best of the five even is spreading the Dharma, tell the teaching to the persons, who need it, who want it.

Oh, because of that, I told you that just for your example. That’s from my own example. I know that happens. I know that really works, because of all that I did, since I was a child until now.

And that’s why
​
I have never lacked anything.

Even when I was a young and poor student, still people took me in their house, and gave me food and drink and treated me so kindly.

I was really nobody.

I wasn’t humble, I just really was, I really was a nobody, I was nobody. My Lord, I’m really, I was really nobody. I didn’t even know that I was nobody. I was nobody to know even I was nobody. It never came to my mind.

I’d just been treated kindly wherever I went, if I’m alone.

And then if I’m with somebody else, it depends on my luck. ​If that person is bringing me luck, or at least doesn’t take away my luck, or at least doesn’t have such a heavy karma that it will shade over all my luck for temporary.

Some people do bring you luck, some people take your luck, some people cause trouble. It’s true. 

You have to share
​half of the karma with whoever is next to you.
Picture

​
So it is truly if you do charity work, truly it comes back to you.

So we go back to the five charities, five best offerings that give you immense merit, even in this lifetime. 

I repeat again. Summary.

Number one: Giving things, giving necessary thing to the people who came from far away.
Number two: Giving necessities for the people who are going far away.
Number three: Giving necessities to sick people.
Number four: Giving food to the persons who are just very hungry.



Spoken by Supreme Master Ching Hai
THE FIVE PRECEPTS & FIVE BEST WAYS OF CHARITY
https://youtu.be/BpwNYAGSgu8



NGŨ GIỚI
& NĂM HẠNH BỐ THÍ



Vào lúc đó, Đức Phật đang giảng về lợi ích của Năm Giới luật cho toàn thể pháp hội.

​Có lẽ Ngài đang truyền Tâm Ấn rồi giảng như vậy. Nên Ngài dạy về Năm Giới luật, và lợi ích của việc giữ giới.

“Giới thứ nhất: không sát sanh, không hại người khác hay hại các sinh vật khác. Nếu giữ được giới này, thì sẽ được trường thọ, và khỏe mạnh.

Giới thứ hai: không được trộm cắp, không lấy những gì mà không được tặng cho mình. Nếu giữ giới này, thì sẽ có phước báu, sinh ra trong gia đình giàu sang và quyền quý. Và sẽ không ai bao giờ lấy gì của mình.

Giới thứ ba: không được có những quan hệ bất chánh. (Không tà dâm.) Nếu giữ giới này, thì Thiên Địa sẽ vô cùng kính phục, và sẽ được thân thể đẹp đẽ. Sẽ được sinh ra đẹp đẽ. Dĩ nhiên, giờ nếu mình chưa đẹp, thì nếu giữ giới này, kiếp sau.

Nếu giữ tất cả Năm Giới này, sẽ được sinh làm người trở lại, với tất cả những điều tốt này. Không phải đọa địa ngục hay làm thú dữ, hay chịu bất cứ sự đau khổ nào.

Nếu giữ gìn Năm Giới, quý vị cũng sẽ không lên được Thiên Đàng. Nếu chỉ giữ năm giới thôi, thì sẽ không thể lên Thiên Đàng được, ngay cả Thiên Đàng thấp. Nhưng ít ra sẽ được sinh làm người, khỏe mạnh, giàu có, và không có vấn đề gì.

Khỏe mạnh, có quyền lực, có địa vị, mọi thứ.

Và giới thứ tư: không nói dối, phải nói sự thật. Nếu giữ giới này, thì sẽ có phước báu, được người đời kính trọng, những người trên hành tinh này, những người mình gặp, dù quý vị nói gì, người ta cũng sẽ tin.

Giới thứ năm: không được dùng những chất làm say sưa như rượu và ma túy, này kia. Nếu giữ giới này, công đức đạt được là trí thông minh.”

​Mỗi nhân đều có một quả. 

Ngài giảng dạy về Năm Giới luật, và tại sao phải giữ Năm Giới. Thọ Tâm Ấn, nhất định phải giữ Năm Giới. 
​
Picture
​Đức Phật còn luôn ca ngợi năm hạnh bố thí, năm cách cúng dường, mang lại công đức vô lượng, đời đời kiếp kiếp, không phải chỉ một kiếp thôi.

Năm hạnh đó là gì?

Hạnh thứ nhất là nếu cúng dường hay bố thí cho người tới từ phương xa. Người từ xa đến, nghĩa là họ thật sự cần được giúp đỡ. Dù có tiền, họ cũng chưa biết mua thức ăn ở đâu. Họ cũng chưa biết nhà hàng ở đâu để ăn. Họ không biết lấy nước ở đâu, v.v…

Nên nếu cúng dường cho những người này hay cho họ những gì cần thiết, cho người từ xa đến, người lạ trong làng, đó là hạnh thứ nhất.


Công đức nhiều, vô lượng công đức. Đó là công đức cao nhất, một trong năm công đức cao nhất.

​Hạnh thứ hai, nếu cúng dường cho người đang chuẩn bị đi xa, như là chuẩn bị đồ ăn mang theo hay lương khô để đi đường. Vì một người khi đi xa cũng cần sự giúp đỡ giống như người từ xa đến vậy. Họ sẽ không biết ở đâu trên đường đi.

​Nếu cho họ mền, lương khô hay gì đó cho chuyến đi, thì việc đó sẽ có rất nhiều công đức. Tất nhiên, điều này là cần thiết. Không chỉ cho người nghèo không thôi, nhưng cho bất cứ ai thực sự cần.


Có lần, tôi tặng tiền cứu trợ khoảng 200.000 đô cho một số nạn nhân bị cháy nhà ở một khu nọ. Khu đó không phải là nghèo lắm.

Nên vài người Âu Lạc (Việt Nam), không phải là đồng tu, người Âu Lạc (Việt Nam) đến Trung Tâm L.A., hỏi tôi: “Sao không tặng tiền cho người nghèo? Lại tặng tiền cho những người giàu có.” 

Tôi nói: “Nhà của họ bị cháy. Có lẽ họ không có gì hết. Còn tệ hơn là nghèo. Tại người nghèo, họ còn biết cách sinh tồn, nên họ quen dùng tiết kiệm rồi. Còn những người giàu sẽ rất yếu đuối khi nhà đã bị cháy hết và không còn gì trong tay. Con cái sẽ đói khát giống như người nghèo.

​Trường hợp khẩn cấp, tôi chỉ giúp trường hợp khẩn cấp mà thôi. Tôi không giúp người nghèo cũng không giúp người giàu, tôi chỉ giúp những ai cần giúp đỡ.” 


Chuyện là như vậy.

Lúc đó, có thể họ không cần, nhưng mình vẫn mang lại lỡ như có ai cần thì có thể dùng. Vì khi nhà cháy, tất cả những gì họ có thể làm là chạy ra ngoài. Có lẽ họ không kịp mang theo ví tiền, thẻ tín dụng, không gì hết. Và không phải là họ có thể đi ra ngân hàng ngay ngày hôm sau, rồi họ còn phải chứng minh danh tánh trước, vì mọi thứ bị cháy rồi.

Đến khi mọi thứ được xác minh, thì họ cần giúp đỡ.

Chỉ là cho trường hợp khẩn cấp. Tôi không ở đó mà cho họ tiền mỗi ngày, hay cho nước khoáng cả ngày. Không, không phải vậy. Chỉ là khi họ thật sự cần giúp đỡ.

Rồi sau đó họ có thể tự lo cho họ sau đó. Khi họ bớt huang mang, ổn định lại, định phương hướng trở lại, biết phải làm gì, đi đâu. Chỉ vậy thôi.

Hạnh thứ ba, là cúng dường cho người đang bệnh, cúng dường cho người bệnh. Bởi vì người bị bệnh, có lẽ họ không tự lo liệu được. Dù đó là người giàu không phải lúc nào họ cũng… nhiều người không thể tự lo cho mình được khi bị bệnh.

Như là tự nhiên bị đột quỵ, họ chỉ nằm đó, không thể đi, không thể làm được gì hết. Nếu lúc đó mình biết, và mang nước cho họ, mang cho họ những gì họ cần, đến tận giường cho họ, hay đến bệnh viện thăm họ.

Bởi vì, dù có giàu đi nữa, cũng không có nghĩa là họ có gia đình ở gần bên, không có nghĩa là người ta thích hoặc đến thăm họ. Nên nếu đến thăm họ, thì hãy giúp họ khi họ không thể làm được gì, đó là điều tốt. Đó là điều thứ ba.

Hạnh thứ tư, dĩ nhiên là cúng dường thức ăn cho người bị đói. Nếu người ta bị đói, thì cho họ thức ăn điều đó tốt. Tuyệt vời.

Hạnh thứ năm là tốt nhất, cúng dường Giáo Lý chân chánh cho người nào muốn. Dĩ nhiên không phải là tất cả mọi người, nhưng chỉ cho những ai muốn thôi.

Nên Ngài nói: “Năm hạnh bố thí này, nếu biết và làm ngay, bất cứ khi nào có người cần, thì bây giờ, trong kiếp này, cũng sẽ được công đức. Rõ ràng, không cẩn đợi đến kiếp sau để nhận lãnh công đức.” Ngay trong kiếp này.

Tôi không biết quý vị thì sao, chứ tôi có nhiều công đức từ những hạnh đó lắm, nếu bây giờ Phật nói như vậy. ​

Không phải tôi làm thế để được công đức.

Không biết sao công đức trở lại nhiều vô cùng. Tôi làm vì đó là điều phải làm, chứ không phải vì công đức. ​Nhưng giờ Phật nói ở đây, hạnh đó vô lượng công đức.
Picture
Tôi có thể nói tôi không thiếu gì cả.

Tôi chưa bao giờ thiếu thốn thứ gì. Ngay cả đôi khi không có tài xế bên cạnh hay không thể đậu xe, luôn có ai đó đến và đậu xe giúp tôi. Khi không biết chỗ trả tiền đậu xe ở đâu, sẽ có người đến và chỉ cho tôi: “Đây, tôi sẽ chỉ cho bà, tôi dẫn bà đi.” Đại khái như vậy.

Từ nhỏ, tôi đã làm việc thiện rồi, bất cứ gì có thể làm được. Đến khi lớn lên, và tới bây giờ. Không phải chỉ mới đây, khi biết giáo lý của Phật hoặc vì cái này, cái kia.

Dù còn nhỏ, tôi đã cho người ăn xin đi ngang qua nhà. Rồi khi lớn lên, ngay cả lúc có gia đình, tôi luôn bố thí, bao nhiêu tiền tôi có tôi cho, cho viện mồ côi, cho người nghèo ở Châu Phi.

Dù không nhiều, nhưng tôi luôn luôn cho.

​Nên tôi nhớ, thật sự như những gì Phật dạy, là ngay trong kiếp này, bất cứ đi tới đâu, luôn có người giúp, ngay cả khi tôi không hỏi. Khi tôi còn làm việc ở Pháp, tại Paris, vào dịp nghỉ hè, ở Pháp, mình phải đi nghỉ hè, bắt buộc phải vậy. Ông chủ đóng công ty nếu buộc phải làm, để nhân viên có thể đi nghỉ hè vào tháng tám.

Tôi cũng đi nghỉ hè.

Nhưng tôi không có nhiều tiền. Tôi làm việc, không bao giờ mắc nợ. Tôi luôn đi làm và có chút tiền, nhưng không phải là giàu có gì hết.

Khi đang trên xe lửa, có một bà lão không biết từ đâu đến ngồi bên cạnh tôi, bắt chuyện với tôi. Bà ta là người Ý. Bà mời tôi đến nhà, cho tôi ở một phòng đẹp nhìn ra hồ bơi, ngày ngày nấu cho tôi ăn. Tôi chưa làm điều già cho bà hết.

Bà hỏi: “Tại sao cô đến Ý?”

Tôi nói: “Dạ, tôi chưa bao giờ ở Ý. Tôi cũng muốn đến thăm này nọ.” 

“Ồ, vậy thì đến nhà tôi đi! Rồi cô sẽ biết hơn về người Ý trước hết.” Rồi mỗi ngày bà nấu cho tôi thức ăn thuần túy của người Ý. Tôi chưa bao giờ ăn đồ Ý nào ngon như vậy. Còn trẻ, ít tiền, mà ăn quá ngon.

Hàng ngày tôi ra bơi ở hồ bơi, rồi ăn sáng, ăn trưa, ăn tối. Rồi chồng bà lái xe ngựa, xe hai ngựa kéo, chở tôi đi vòng quanh thành phố trên xe ngựa, xe ngựa đẹp lắm, chở tôi đi thăm vườn cây ăn trái nhà họ, có đầy trái mơ, đào, táo, anh đào (cherry) và mận, ồ, tôi muốn ăn gì cũng được!

Họ chỉ nói: “Cứ lấy đi! Lấy đi. Ăn, ăn nhiều vô, cô trông gầy quá, ăn, ăn đi!” Mama người Ý. “Nhìn cô kìa! Phải ăn chứ.” 

Rất khỏe mạnh và tốt, khỏe mạnh và giàu có. Ôi trời! Họ không muốn để tôi đi. Thật tốt, tốt như vậy đó. Nhưng tôi phải đi.

Tôi nói: “Tôi sẽ đi Rome. Đây chỉ là một nơi dừng. Cảm ơn ông bà rất nhiều! Nhưng tôi phải đi.” 

Tôi muốn trả tiền, nhưng họ không nhận, họ không nhận tiền. Họ đẩy lui, đẩy lui. Tôi nói: “Thôi được, cảm ơn ông bà rất nhiều. Cầu Chúa Giê-su gia hộ cho ông bà.” Rồi tôi phải đi.

“Hãy trở lại nhá. Cô biết địa chỉ của chúng tôi rồi.” Đưa tôi danh thiếp và số điện thoại, mọi thứ, “Hãy trở lại đây khi cô đi ngang qua nha.” 

Tôi nói: “Nếu, nếu đi ngang qua, dạ, có thể, dạ, có thể.” Rồi tôi chào họ và đi Rome.

Có một diễn viên điện ảnh, người Đức, ông thấy tôi ở Quảng trường Thánh Peter, cũng mời tôi về nhà, ở một phòng trong nhà ông, dùng đồ của ông để ăn, dẫn tôi đi ăn nhà hàng. Không gì hết, không phải là ông thích tôi hay gì khác. Có lẽ ông cũng thích tôi, nhưng không có gì hết. Rồi tôi cũng phải đi. 

Tôi sang nước khác sau đó. Tôi trở lại, đi Florence. Không phải, để tôi nhớ coi. Không, không phải. Lúc đầu ở Florence là bà với vườn cây ăn trái. Rồi ở Rome, là diễn viên điện ảnh, tôi không nhớ tên ông ta, Peter, Peter gì đó. Tôi chỉ nhớ Peter, nhưng quên họ của ông rồi. Peter, Peter. Chắc ông đã qua đời rồi. Lâu, lâu lắm rồi. Tôi không biết ông có nổi tiếng hay không nữa, tôi còn trẻ và không biết gì nhiều. Tôi không biết nhiều về mấy thứ đó. 

Rồi tôi đi đến… Ok, Florence, rồi đến Rome, à giờ tôi đi Venice. Venice, cũng gặp một anh chàng nhiếp ảnh gia muốn chụp hình cho tôi. Tôi nói: “Tôi không có tiền trả cho anh.” 

Anh ta nói: “Không cần, không cần! Cô xinh đẹp! Tôi chỉ muốn chụp hình cho cô thôi. Ở đây, ở đây. Đứng ở đó,ngồi ở kia.” Rồi mời tôi đến khách sạn của anh cho tôi cái này cái kia, rất nhiều tình thương. Tôi không kể hết cho quý vị được, nhiều quá. ​
Picture


​Tôi cũng đã kể quý vị rồi, ở Ấn Độ, nhiều người muốn dẫn tôi về nhà cúng dường. Mắc cười lắm. Còn muốn cưới tôi cho con của bà nữa, nhớ không? Nhớ tôi kể rồi không?

Ngay cả ngài Đạt Lai Lạt Ma cũng rất tốt với tôi.

Lần nào gặp tôi, ông đều cho tôi thuốc. Dù cho rất bận, như lúc ở Mỹ, ông thấy tôi ở New York. Không, không phải New York, chỗ nào đó gần New York. Hoặc đâu đó ở New York. Rồi ông nói với tôi: “Chờ ở đây, tôi đi lấy thuốc cho cô.” Lại nữa.

Không chỉ ở Hy Mã Lạp Sơn thôi, mà ở Mỹ, ông cũng còn nhớ tôi. Ông nói: “Chờ đây. Tôi sẽ cho cô thuốc.” 

T​huốc này, đừng nghĩ là rẻ hay giống như vitamin hoặc bất cứ thuốc nào có thể mua ở quầy thuốc. Không đâu. Thuốc này là thuốc tự làm và truyền thống của Tây Tạng. Rất mắc, vì nó không chỉ chứa thảo dược, mà còn có bột đá quý, lapis lazuli (xanh đậm hay tím có vân vàng), ồ, tôi không biết, không nhớ. Nhưng có một danh sách dài những chất quý giá và vàng như vậy đó, kết hợp với nhau.

Ngay cả anh trai của ông, anh trai ngài Đạt Lai Lạt Ma, cũng phải mua nếu muốn dùng. Vậy mà ông lại cho tôi miễn phí. Không phải chỉ ở Hy Mã Lạp Sơn thôi, mà ở New York nữa.

Còn tôi không có gì nhiều cho ông.

Lần đầu gặp ông, tôi chỉ tặng ông… Tôi tự kết. Tôi không có nhiều tiền. Nên tôi chỉ lấy một vài nhánh thông, rồi mua vài trái vải, xếp thông làm nền, lá thông làm nền, rồi đặt mấy trái vải ở giữa. Quấn lại với dây ruy băng, loại rẻ thôi, loại ruy băng đủ màu của Ấn Độ, rồi mang tặng cho ông. Chỉ có nhiêu đó thôi.

Lần thứ hai, tôi có chuỗi hạt, nên tôi chỉ tặng cho ông cái đó. Thế thôi. Nhưng không phải vì vậy mà ông cho tôi thuốc, không phải.

​Ông mời tôi đến dinh thự của ông, hỏi tôi từ đâu đến. Tôi nói tôi từ Âu Lạc (Việt Nam.) Ông ngồi cạnh tôi, trên ghế sô-pha, đối diện ông, rồi ông nắm lấy tay tôi và nói: “Cô biết đó, chúng ta đều là người tỵ nạn.” 

Ông rất tử tế, giống như người cha vậy, một người tuyệt vời, tuyệt vời. Ông không cần phải tiếp tôi, tôi chỉ là một trong hàng ngàn, hàng trăm ngàn người đứng trước cổng. Vậy mà ông lại tử tế như vậy, mà tôi chẳng làm gì cho ông.

Ông cũng không biết tôi là ai.

Tôi chẳng là gì.
Tôi thật sự không là ai, không là gì cả.
Trời biết. Tôi chỉ đi loanh quanh và thiền.

​Rồi có một ngày, tôi đứng trước cổng, và tình cờ gặp anh trai của ông.

​Tôi nói: “Ồ, tôi không biết là ngài Đạt Lai Lạt Ma sống ở đây. Trời, tôi thật ngốc quá mãi tới giờ. Tôi không biết có người nào may mắn được gặp ngài chưa. Tôi luôn nghe nói về ngài mà chưa bao giờ có may mắn diện kiến ngài. Ông có biết khi nào ngài đi ra và giảng cho đại chúng không, để tôi đến và nhìn ngài?” 

Ông ta nói: “Không cần, cô chờ ở đây, tôi đi nói ông ấy cho cô gặp ngay bây giờ.” 

Tôi nói: “Ông có thể làm được sao?”

Ông ta nói: “Ờ, tôi là anh trai của ông. Tôi làm được.” 

Chỉ vậy thôi. Lúc đó tôi không làm gì cho họ hết. Chỉ là một người tu hành nghèo, mặc bộ tăng phục Ấn Độ đơn giản. Trông nghèo, không giàu có, không gì hết.

Rồi ông lại và ngồi cạnh tôi, nắm lấy tay tôi và nói: “Hai chúng ta đều là người tỵ nạn.” Bởi vì tôi từ Âu Lạc (Việt Nam) đến. ​Ồ, quá tử tế.

Rồi ngay cả khi ở New York, ông còn nhớ tôi: “Cô ở đây, tôi cho cô thuốc.” Ông nhìn mặt tôi có gì đó, có lẽ và vết muỗi hay cái gì đó bị đụng, bị cắn. Ông nói: “Ồ, da của cô không được tốt. Tôi sẽ cho cô thuốc trị, nó sẽ đỡ hơn. Cầm lấy, cầm lấy.” Rồi ông đưa thuốc cho tôi.

Anh trai ông ghen tỵ, ông nói: “Đến tôi còn phải mua thuốc đó, mà ông ấy cho cô nhiều vậy!” Rồi ông cũng tự tay cho tôi sách, sách ông viết hoặc ông giảng rồi người ta ghi chép lại. Ông tặng cho tôi!

Mấy người Tây Tạng quanh đó, sau khi biết vậy, họ nói: “Ồ, chúng tôi chẳng bao giờ có được thứ đó. Ông đích thân tặng cho cô, cô thật may mắn.” Người dân Tây Tạng, họ cứ nói với tôi như thế.

Picture
Tôi có đến một nơi khác, Kashmir, chỗ đó có hồ đẹp với đường đi ở giữa. Bây giờ đến đó hơi nguy hiểm vì có chiến tranh. Nhưng lúc đó, tôi tới đó.

Một gia đình Hồi giáo nghèo, không nghèo lắm, nhưng cũng không giàu. Ông có chiếc thuyền, ông tới mang hành lý các thứ cho tôi, muốn mời tôi đến nhà ông ta.

Tôi nói: “Không, không được. Tôi trả tiền nếu ông…” Tại ông làm việc cho gia đình.

Tôi nói: “Tôi phải trả tiền. Nhưng tôi không có nhiều tiền. Nên tôi không thể ở trong thuyền, ông cứ để tôi ở ngoài thuyền. Tôi trả ít hơn, nhưng tôi sẽ trả.” 

Năm ru-pi một ngày. Thậm chí không bao nhiêu, tôi không biết, khoảng 70 ru-pi một đô hay sao đó. Như vậy khoảng chưa đến mười xu. Bao gồm cả thức ăn. Chỉ cơm chiên không.

Bởi vì lúc đầu ông định cho trứng vô cơm chiên. Tôi nói: “Không được, xin đừng, tôi không ăn trứng.” Nên ông lấy trứng đi, chỉ cơm chiên thôi. Rồi rắc một ít cải xanh hay gì đó lên, vậy thôi.

Nhưng đối đãi với tôi thật tử tế.

Mấy người Nhật, người Tàu, họ có tiền. Họ ở trong thuyền. Thuyền giống như khách sạn vậy, nhiều phòng khác nhau. Họ ở trong thuyền. Tôi ở ngoài, phía cuối đuôi thuyền. Bên ngoài, không có gì hết.

Ông ta nói: “Ngoài đó rất lạnh, sương này nọ.” 

Tôi nói: “Không sao. Tôi quen rồi.” Tôi chỉ bật dù lên, rồi nằm ở dưới, che mặt lại, bên trong ấm. Còn chân, tôi không màng.

Cho dù vậy, không phải vì tiền, cả gia đình vô cùng tử tế, tôn trọng, xem tôi như là ai đó, thánh nhân hay ai đó, với kiểu đối đãi như vậy. 

Ôi còn nhiều, nhiều chuyện khác nữa. Rất nhiều chuyện. 

Như có người lạ mặt muốn tôi truyền Tâm Ấn khi tôi còn thật sự không là ai. Thật vậy, đối xử vô cùng tử tế với tôi. 

Lần thứ hai tôi gặp anh ta, anh ta dẫn tôi về nhà liền, nói với vợ nấu cho tôi ăn và mời hàng xóm sang, “Vị thầy vĩ đại của tôi, vị thầy vĩ đại của tôi, thầy vĩ đại!” Rất vĩ đại, vị thầy vĩ đại, và mọi người. Ôi vui lắm. Rất nhiều chuyện, nhiều chuyện. 

Ngay cả các ty kheo người Tàu cũng rất tốt với tôi. Formosa (Đài Loan). Ồ, họ nhét tiền vào trong túi tôi. Tôi nói: “Không, không được, tôi không nhận đâu.” Nhưng họ nhét tiền vào rồi chạy mất. Cuộn tiền lại, rồi để vào túi áo choàng của tôi. 

Hay để trong túi xách của tôi rồi chạy mất. Vậy đó, hoặc mời tôi đến chùa của họ, ở bao lâu tùy thích, không vấn đề gì. 
Picture
Ở đâu cũng đều như vậy, tại Formosa (Đài Loan). ​

Lúc đó, tôi chưa nổi tiếng.

Sau khi tôi nổi tiếng rồi, thì hoàn toàn khác. Không phải, sau khi có đệ tử, thì hoàn toàn khác. Tôi không biết tại sao. Tôi vẫn là người như trước. Người ta không đối xử tốt với tôi nữa.

Nhưng nếu tôi đi một mình, thì lúc nào tôi cũng được đối xử tốt, bất cứ đâu, ở châu Âu, ở Mỹ, bất cứ đâu. Dù sao, cũng chẳng quan trọng. Đó là như vậy.

​Không phải như, nếu mình muốn làm điều tốt, thì người ta sẽ tán dương minh và nói: “Ồ, vị nữ lưu đạo đức, công đức vô lượng!” Như là công đức không đếm xuể, một trong năm hạnh bố thí, có hạnh bố thí thức ăn cho người đói, bố thí cho người từ xa đến. Người Âu Lạc (Việt Nam) tới từ nơi xa, phải không?

Nên một trong năm hạnh, họ sẽ nói: “Ồ, một trong năm hạnh bố thí sẽ được công đức vô lượng. Sẽ được vô lượng công đức!” Không phải vậy, không đâu.

Thế giới này, bố thí không dễ vậy đâu.

Có khi nhiều tổ chức không nhận tiền của tôi. Có thể vài trăm ngàn đô quá ít hay sao đó, tôi không biết. Nhưng tôi không có vài triệu để tặng lúc đó. Tôi có bao nhiêu thì cho bấy nhiêu, tùy theo từng lúc. Có lẽ quá ít, tôi không biết. Nhưng khoản tiền nhỏ 200.000 cũng có thể giúp được rất nhiều người.

Ở trại tỵ nạn, tại một số nước nghèo, họ có thể sống nhờ đó, có lẽ được vài tuần, phải không? (Có thể được vài năm.) Vài năm à? Trại tỵ nạn. (Dạ.) Hoặc là mua ít sữa cho con họ, khăn tã hay gì đó. Không thể là vô dụng được, một vài trăm ngàn đô. Cho dù ít, nhưng mỗi người một ít.

Tôi không thể giúp hết tất cả được.

Tôi không phải như chủ tiệm kim hoàn vô giới hạn, không phải. Tôi chỉ giúp được gì thì giúp thôi. Không hiểu sao lại nói với quý vị mấy chuyện này, lúc nãy nói chuyện gì? (Năm hạnh bố thí.) Hả? Năm lợi ích. (Năm điều.) Năm điều.

Năm cách bố thí tốt nhất. 
Picture
​Cách tốt nhất trong năm cách là quảng bá Đạo Pháp, quảng bá giáo lý cho những ai cần, những ai muốn học. 

​Ồ, do vậy, nên tôi mới kể cho quý vị nghe để làm ví dụ. Ví dụ từ chính bản thân tôi. Tôi biết có xảy ra. Thực sự có hiệu nghiệm, vì tất cả những gì tôi đã làm từ khi còn nhỏ tới bây giờ.

Đó là tại sao
​
tôi không bao giờ thiếu thốn thứ gì.

​Ngay cả là lúc sinh viên nghèo vẫn có người mời tôi đến nhà họ, mời tôi ăn uống và đối xử thật tử tế với tôi. Tôi thật sự không là ai cả.

​Tôi không khiêm nhường, mà thật sự là như vậy, thật sự không là ai cả, không là gì cả. Chúa ơi, tôi thật sự, thật sự không là ai cả. Tôi thậm chí cũng không biết rằng mình không là ai cả. Tôi không bao giờ nghĩ đến điều đó.

Bất cứ đi đâu,
tôi cũng được đối xử tử tế, nếu tôi đi một mình.

​Còn nếu tôi đi với ai đó, thì tùy vào vận may. Nếu người đó mang may mắn đến cho tôi, hay ít ra không lấy mất may mắn của tôi, hay ít ra không có nghiệp chướng nặng nề đến nỗi tạm thời che hết may mắn của tôi.

Có người mang lại may mắn có người lấy đi may mắn của mình, có người gây rắc rối. Thật vậy.

Mình phải chia
một nửa nghiệp chướng với người nào ở gần mình.
Picture


Nên thật sự, nếu quý vị làm việc thiện, thì điều tốt sẽ đến với quý vị.
 
Mình trở lại với năm hạnh bố thí, năm việc cúng dường tốt nhất cho mình công đức vô lượng, ngay cả trong đời này. 

Tôi nhắc lại. Tóm tắt.

Thứ nhất: cúng dường những thứ cần thiết cho người từ xa đến.
Thứ hai: cúng dường những thứ cần thiết cho người phải đi xa.
Thứ ba: cúng dường những thứ cần thiết cho người ốm đau.
Thứ tư: cúng dường thức ăn cho người bị đói.


Comments are closed.
Supreme Master Television           Contact Us
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Protection
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • While On The Path
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Testimonies
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
    • Photography
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • The Path
    • The Lifestyle
    • Music & Poetry >
      • Songs (English)
      • Songs (Aulacese)
      • Poetry
      • Music & Dramas
  • QUAN YIN METHOD
    • Reading
    • Videos
  • LINKS
    • OUR CENTERS' CONTACT
    • ĐÀI THUYET MINH AU LẠC
    • ĐÀI PHỤ ĐỀ AU LẠC
    • SUPREME MASTER TV
    • SUPREME MASTER NEWS
    • Contact