The Peace Seekers
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • Master's Wonders
      • While On The Path
      • Quan Yin Method
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Jokes
      • Other Stories
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • The Creation
    • The Path
    • The Lifestyle
    • The Vegan Era
    • The Saints
    • The Stories
    • Music & Arts >
      • English Songs
      • Aulacese Songs
      • Poetry
      • Music & Dramas
      • Arts & Photography
    • Aulacese Collection >
      • Master's Words
      • Master Tells Jokes
  • SPOTLIGHT
  • LINKS
    • Peaceseekers - Persian
    • Supreme Master Televison
    • Eden Rules
    • News Magazine

Compensating for Our Mistakes

1/30/2017

 

​Once, when Mahatma Gandhi was on a fast in India, a Hindu came to him and said, "I will surely go to hell and no one can save me. But I still want to offer you some food because you are fasting for us. I don't want you to starve to death and make myself responsible for yet another crime when I go to hell." The man then offered Gandhi a piece of bread and asked him to eat it, saying, "Please eat it. I won't be ready to go to hell until you've eaten this."

Gandhi asked the man why he thought he was going to hell. The man replied that he was a Hindu, and that his child had been killed by Muslims during a fight between the Muslims and Hindus. So, in revenge, he cruelly killed a Muslim child, but felt very guilty afterwards. Gandhi then said, "I know one way to save yourself from going to hell. Find a Muslim child who has lost his parents, or any child without parents, take him home, bring him up and educate him so that he grows up as a Muslim. Then you won't go to hell."

I don't think Gandhi's suggestion would have immediately erased that man's karma, nor do we know if such a method could really have saved the man from hell. However, this idea is very good. At least his feeling of guilt might have been alleviated while he was alive. What's more, while raising the child, he may have experienced the happy bond between father and son. It would have given him comfort and a sense of personal worth to see a child grow up and learn, and adopting an orphan would have given him more self-confidence and contentment; thus, it was a remedy to assuage his guilty feelings.

Had the man continually complained about his guilty feelings, it would not have helped in any way. Who would it have helped? It would have helped the man even less! No matter how severely we reproach ourselves each day, we cannot erase the guilty feelings in our hearts when we know we have done something bad unless we experience a happier feeling to dilute the previous guilt, and weaken it as if it does not exist. When we achieve something or feel happy, our attainments can dissolve and melt away our guilty feelings.

For instance, when the sunlight is very strong, even if there is a large patch of snow on the ground, it will melt. I once had such an experience in Japan. Sometimes it snowed for three to four days there. It was very cold and the snow was very thick. But when the sun came out, the snow disappeared in a few hours! Originally, the whole area had been covered with white snow due to several days of steady snowfall, but when the sun came out, all the snow gradually melted and disappeared.

Thus, we should dissolve guilt like melting snow. Otherwise, if we indulge ourselves in feelings of guilt, it is not only meaningless, but also makes us depressed and stressed. In addition, it brings stress to the people around us. When we sink into darkness, we cannot communicate with others; we become indifferent to whatever they say. Even when they say something funny, we manage a smile at most and then bury ourselves again in our negative feelings, being unable to make ourselves happy; because that joy has nothing to do with our guilty feelings. So, only by doing something to compensate for our wrongdoings can we truly feel happy. There is thus a cause for every effect.
​
It's important for us to be repentant and humble, but it's more important to love ourselves. How can a person love anyone else if he can't love himself? Loving ourselves doesn't mean selfishness; it doesn't mean snatching everything for ourselves, or only thinking of ourselves in all circumstances without considering the feelings or convenience of others, or doing nothing to make others happy, or only caring about our own happiness and blaming others when we are unhappy. That's not loving ourselves, but displaying despotism, autocracy and selfishness! That's different.

Loving ourselves includes understanding that our spiritual level is not high so when we meditate we can't concentrate well. Maybe, in our past lives, being without the guidance of an enlightened Master, we were rather ignorant, and incurred more karma than others did. So, in this life we can't practice well or we progress slowly, and that's why we should love ourselves more. When we see anyone like that, we pity him, so should we not pity ourselves? Thus, we should try to do as well as we can and improve ourselves as much as possible instead of only saying, "I am remorseful; don't you see? I've repented. Isn't that good enough?" No, that's not right.

True repentance is teaching ourselves, helping ourselves, encouraging ourselves, and reminding ourselves to do better in the future. We should write down all that we know that's good for ourselves and for others, and do it as well as we can. Meanwhile, we should change our bad habits one by one until there are none left.

So, we need to take care of both aspects rather than focusing our minds on our guilt every day and staying in darkness without applying some positive remedy. That's of no use and of no good to us. We should think of ways to apply remedies, and when we do good deeds, we will feel comforted and encouraged and gradually forget our sins. In this way, our bad habits will naturally change and we'll forgive ourselves.

Otherwise, we won't be able to forgive ourselves. It's not that others don't forgive us, but that we're pressured to death by our own guilty feelings. Hell is created in this way. The wrongdoers cannot find a remedy so they can't forgive themselves; it's not that God or anyone else will punish us. We are the masters of all beings; no one can punish us except ourselves. We allow ourselves to sink to such a degree just to teach ourselves.

We hear that evildoers go to hell in order to be taught a lesson and make up for their wrongdoings. But there's a better way, a more positive way. For example, if we have stolen money from others in the past, now we should not only stop stealing, but we should also give; we should perform charity and help the needy. We shouldn't just be passive and negative. Instead, we should be active and positive! If we simply stop doing the negative action, it's still very passive. We should do good things to make up for our past mistakes. That's active and positive, and it can erase our sins. 


​Spoken by Supreme Master Ching Hai, Hsihu, 
Formosa January 1, 1992 (Originally in Chinese) News #137
Bù Đắp Lỗi Lầm Của Mình

Có lần, khi Mahatma Gandhi đang tuyệt thực tại Ấn Ðộ, một người Ấn Ðộ Giáo đến nói với ngài: 'Tôi chắc chắn sẽ bị đọa địa ngục và không ai có thể cứu được tôi. Nhưng tôi vẫn muốn cúng dường ngài chút đồ ăn bởi vì ngài đang tuyệt thực cho chúng tôi. Tôi không muốn ngài chết đói và khiến tôi bị trách nhiệm về một tội ác nữa khi đi địa ngục.' Sau đó, người đàn ông đưa cho Gandhi miếng bánh mì và bảo ngài hãy ăn, 'Làm ơn ăn bánh. Tôi chưa sẵn sàng đi địa ngục cho đến khi ngài ăn xong miếng bánh mì này.'  
      
Gandhi hỏi người này vì sao ông nghĩ sẽ phải đi địa ngục. Ông trả lời rằng ông là người Ấn Ðộ Giáo và con ông đã bị người Hồi Giáo giết trong trận chiến giữa Hồi Giáo và Ấn Ðộ Giáo. Vì vậy, để trả thù, ông đã giết một em bé Hồi Giáo một cách ác độc, nhưng sau đó cảm thấy rất hối hận. Gandhi nói: 'Tôi biết có một cách cứu anh khỏi địa ngục. Hãy tìm một em bé Hồi Giáo đã mất cha mẹ, hay bất cứ em bé mồ côi nào, đem em về nhà, nuôi em trưởng thành như một người Hồi Giáo. Rồi anh sẽ không bị đọa địa ngục.' 
 
Tôi không nghĩ rằng đề nghị của Gandhi có thể lập tức xóa bỏ nghiệp chướng của người đàn ông này. Chúng ta cũng không biết chắc phương pháp này có thật sự cứu được ông thoát khỏi địa ngục không. Tuy nhiên, ý kiến này rất hay. Ít ra cũng giảm bớt được cảm giác tội lỗi khi ông còn sống. Thêm vào đó, trong khi nuôi nấng em bé, ông sẽ thể nghiệm được tình cha con. Ðiều này cho ông niềm an ủi và cảm giác xứng đáng được nhìn em bé lớn lên và học hỏi. Việc nhận một em bé mồ côi sẽ cho ông thêm tự tin và mãn nguyện. Vì vậy đây là một hiệu pháp để giảm bớt cảm giác tội lỗi của ông. 
      
Nếu ông cứ tiếp tục than thở về cảm giác tội lỗi của mình, nó cũng không giúp gì cho ông. Làm vậy chỉ vô ích. Lại càng không giúp được chính ông! Không cần biết mỗi ngày chúng ta tự khiển trách mình đến đâu, chúng ta vẫn không xóa bỏ được cảm giác tội lỗi trong tâm, khi biết rằng mình đã làm điều xấu, ngoại trừ chúng ta thể nghiệm được một cảm giác sung sướng hơn để xóa bớt lỗi lầm khi trước và giảm thiểu đến độ như không còn hiện hữu nữa. Khi chúng ta thành tựu được việc gì hoặc cảm thấy hạnh phúc, thành quả này có thể làm giảm bớt và xóa nhòa cảm giác tội lỗi của chúng ta.   
      
Thí dụ, khi ánh sáng mặt trời thật mãnh liệt, dù có một mảng tuyết lớn trên mặt đất, nó cũng sẽ tan đi. Tôi đã có kinh nghiệm này ở Nhật Bản. Ðôi khi trời tuyết liên tục ba, bốn ngày, nhưng khi mặt trời xuất hiện, chỉ trong vòng vài tiếng đồng hồ là tuyết tan biến! Lúc đầu, tuyết trắng bao trùm toàn khu vực vì trong mấy ngày tuyết rơi liên tục, nhưng khi mặt trời ló dạng, tất cả băng tuyết từ từ tan đi và biến mất.   
      
Do đó, chúng ta nên làm tiêu tan tội lỗi giống như làm tan tuyết. Bằng không, cứ ôm ấp cảm giác tội lỗi, không những thật vô nghĩa mà còn khiến chúng ta cảm thấy phiền muộn và căng thẳng. Thêm vào đó, nó còn đem đến sự căng thẳng cho những người chung quanh. Khi chìm trong bóng tối, chúng ta không thể tiếp xúc với người khác; chúng ta trở nên lạnh lùng đối với bất cứ những điều họ nói. Cho dù họ nói chuyện khôi hài, chúng ta nhiều lắm cũng chỉ cố gắng mỉm cười và rồi lại chôn vùi vào những cảm giác bi quan, phủ định, không thể làm cho mình vui; bởi vì niềm vui này không quan hệ gì đến cảm giác tội lỗi của chúng ta. Vì vậy, chỉ có cách là làm điều gì đó để đền bù tội lỗi của mình, chúng ta mới có thể thật tình hạnh phúc. Do đó mỗi hậu quả đều có một nguyên nhân.  
      
Hối lỗi và khiêm nhường là điều rất quan trọng, nhưng quan trọng hơn là yêu thương chính mình. Nếu một người không thể thương chính họ thì làm sao có thể thương ai khác? Thương chính mình không có nghĩa là ích kỷ, là lấy tất cả về cho mình hoặc chỉ nghĩ đến mình trong mọi trường hợp mà không quan tâm đến cảm giác hoặc sự tiện nghi của người khác hoặc không làm gì để giúp người khác hạnh phúc, chỉ quan tâm đến hạnh phúc cá nhân mình và đổ lỗi cho người khác khi mình không có được niềm vui. Ðây không phải là yêu thương chính mình, mà là độc đoán, chuyên quyền và ích kỷ! Ðó lại là chuyện khác.   
      
Yêu thương chính mình bao gồm nhận thức rằng đẳng cấp tâm linh của chúng ta không được cao lắm, do đó khi thiền chúng ta tập trung không giỏi. Có thể là trong những kiếp trước thiếu sự hướng dẫn của một Minh Sư khai ngộ, chúng ta đã vô minh và tạo nên nhiều nghiệp chướng hơn những người khác. Vì vậy trong kiếp này chúng ta không thể tu hành tốt đẹp hoặc tiến bộ chậm chạp. Do đó chúng ta nên thương chính mình nhiều hơn. Khi thấy ai như vậy, chúng ta tội nghiệp cho họ, vậy không lẽ chúng ta không biết thương xót chính mình hay sao? Thành ra chúng ta nên cố gắng làm hết sức mình và cải thiện bản thân càng nhiều càng tốt thay vì chỉ nói: 'Tôi rất ân hận; quý vị không thấy sao? Tôi đã sám hối rồi. Vậy chưa đủ sao?' Không, như vậy không đúng.   
      
Hối hận thật sự có nghĩa là tự trau giồi bản thân, giúp đỡ chính mình, khuyến khích và nhắc nhở chính mình làm tốt hơn trong tương lai. Nên ghi xuống tất cả những điều chúng ta biết là tốt cho mình và người khác và cố gắng làm hết sức tốt đẹp. Trong khi đó, chúng ta cũng nên sửa đổi từng thói xấu của mình cho đến khi không còn nữa.
      
Vì vậy, chúng ta cần phải quan tâm về cả hai phương diện thay vì mỗi ngày cứ tập trung nghĩ đến tội lỗi của mình, rồi cứ ở trong bóng tối, không chịu áp dụng những phương pháp cải biến khẳng định. Làm vậy không ích lợi gì và không tốt gì cho mình.
      
Chúng ta nên nghĩ cách để đền bù, và khi làm việc thiện, chúng ta sẽ cảm thấy được an ủi, khuyến khích rồi từ từ sẽ quên đi tội lỗi của mình. Bằng cách này, những thói xấu sẽ tự động thay đổi và chúng ta sẽ tha thứ cho mình.  Bằng không, chúng ta sẽ không thể tha thứ chính mình. Không phải là người khác không tha thứ chúng ta, mà là chúng ta bị áp lực cho đến chết do chính cảm giác tội lỗi của mình gây ra.
      
Ðịa ngục được tạo thành bằng cách này. Những người lầm lỗi không thể tìm được cách đền bù, cho nên họ không thể tự tha thứ cho mình.

Không phải là Thượng Ðế hay bất cứ người nào trừng phạt chúng ta. Chúng ta là chủ nhân của tất cả chúng sinh; không một ai có thể trừng phạt chúng ta ngoại trừ chính chúng ta.
 
Chúng ta cho phép mình chìm xuống đến mức độ này chỉ là để dạy dỗ chính mình.  
 
--Formosa, 1992 (Nguyên văn tiếng Trung Hoa),  DVD 203 
​

Comments are closed.
Supreme Master Television           Contact Us
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • Master's Wonders
      • While On The Path
      • Quan Yin Method
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Jokes
      • Other Stories
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • The Creation
    • The Path
    • The Lifestyle
    • The Vegan Era
    • The Saints
    • The Stories
    • Music & Arts >
      • English Songs
      • Aulacese Songs
      • Poetry
      • Music & Dramas
      • Arts & Photography
    • Aulacese Collection >
      • Master's Words
      • Master Tells Jokes
  • SPOTLIGHT
  • LINKS
    • Peaceseekers - Persian
    • Supreme Master Televison
    • Eden Rules
    • News Magazine