The Peace Seekers
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • Master's Wonders
      • While On The Path
      • Quan Yin Method
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Jokes
      • Other Stories
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • Music & Arts >
      • Music & Dramas
      • Arts & Photography
  • LINKS
    • Bài Giảng Phụ Đề Âu Lạc
    • Peaceseekers - Persian
    • Supreme Master Televison
    • Eden Rules
    • News Magazine

Bible Story - Samuel

1/30/2017

 

There was a village named Ramathaim-zophim. It was located in a hill near Jerusalem. Here lived a man called Elkanah and he had two wives. One was called Peninnah and she had many sons and daughters. The other wife Hannah did not even have one child and she felt sad about this. Although she knew that her husband loved her more, she still felt very sad.Every year her husband would take the whole family to a place called Shiloh to worship their so-called God. After their worship, they would have a party and everyone would assemble in the temple. The wife that had many children would be surrounded by her children. But Hannah was always alone.

Seeing that the other wife was surrounded by so many people, Hannah looked at herself and felt more sad than before. When the feast finished, she left the party and walked alone to one corner. She felt very bitter and told God in her heart that she was very sad. Then she prayed: "If the Lord gives me a child, then I will let him serve the Lord all his life."

God had heard her prayer, just like Hes had heard any of our prayers. However, priest Eli, when he saw this wife, thought that she was drunk. This wife said to him, "Priest, do not think that I am a wicked woman. I am also not drunk. I only feel very unhappy, very grieved." Then she told Eli about her circumstances. Eli then said to her, "If you want to have peace, you can pray to the Lord to grant you the child that you are yearning for." Having heard the priest's words, Hannah wiped her tears and felt better after going home.

The Lord really replied to her prayer and gave her a very beautiful child. She named him Samuel. Hannah said, "When my little child is a little older, I will bring him to Shiloh to become a monk. He will stay there all his life to serve the Lord. This is what I had promised Hirm." She really did keep her promise and brought the child to priest Eli, saying, "This is the child that the Lord has granted me in response to my prayer. Now, I give him to you because I want to give him back to God. Please take good care of him and train him to work for the Lord." A few days later, their family returned to Ramathaim-zophim. Samuel was left behind with priest Eli.

God knew that to be separated from her own child was a very painful and very difficult decision for Hannah. But Hes did not disappoint her. With the passage of time, Hes granted her three more sons and two more daughters so that she could make use of her motherly love to take care of more children. Every year when they went to Shiloh, Hannah would go to see her little Samuel and brought him clothes that she had made herself by hand.

Samuel had now grown up to be a very lovely child. Anyone who saw him loved him. Now that Priest Eli was old, he very quickly had to prepare his children to minister the temple of God. However, Eli's children were unlike their father. They were all greedy and had no love nor respect for God. God warned Eli that Hes would not give the job of a priest to people like his children. The Lord said: "I will choose a priest. This priest must be loyal to me, listen to me, and do everything that I request."

One night, Samuel was sleeping in the temple of God. At that time, he was somewhat awake and he heard someone calling his name. Samuel ran to Eli, but the old priest had not called him. A similar thing happened again. Then Samuel asked Eli, "Are you calling me? I am here." But Eli had not called him.

However, the old priest knew that it must be the Lord calling Samuel. Therefore, when the voice came again the third time, Samuel answered because Eli had taught him what to say when he heard the voice again. At that time, Samuel said to the Lord, "Speak, for Your servant hears." The Lord said to Samuel: "I want to punish Eli's children. No one from their family can become my priest!"

The next morning when Eli asked Samuel what God had said to him, Samuel did not tell Eli what the Lord had told him the night before. The old priest then commanded Samuel to tell him. Reluctantly, Samuel had to tell him. Having heard that, Eli felt very sorry. However, he said, "Let the Lord do what seems right to Hirm."

After a while, Israel had a battle with a race called the Philistines. Israel sent a special box, an 'ark' to Shiloh. The ark contained God's power and they thought that the little box would bring them luck in the battle field. Therefore, Eli's two children brought it to the camp. However, the box seemed to be of no help to them, the Philistines still won the battle. Not only that, they got hold of the holy box and also killed Eli's children. Eli was now very very old and was almost blind in both eyes. When he heard the terrible news of the defeat, he broke his neck.

The Philistines returned to their city in glory and placed the holy box in their temple of the 'Dagon' (the Dagon was a Philistine idol) as a symbol of victory. The next day, their idol -- the statue of the Dagon -- fell down before the holy box and the nose was broken. They put the statue back to its original place. However, it fell down again the next morning. This time, it was completely broken. Then, plague started to spread throughout the city. Everyone was very scared. They said, "The God of Israel is starting to work now. Let us quickly get rid of this holy box!"

Therefore, they sent it to a place called Gath. However, the plague still continued to spread. This time, the Philistines were very worried and confused. They discussed with their sorcerers and priests, "We have to send this box back to Israel quickly. As well, there should be some present as an offering to God." They were now afraid of the God of Israel, thinking that Hes was the real God with unlimited power.

Some wise people in their race gave the following advice: "Only by doing this can we be saved. You have to remember what God had done to the Egyptians before!" Therefore, they sent it by putting the box in a cart pulled by two bulls. Then they waited to see what was going to happen.

The two bulls were very tame. Just like being trained, they brought the box across the border and walked straight to a village in Israel called Beth Shemesh. When they arrived at the village, the people rejoiced at seeing God's holy box back. By this, the Philistines knew that the God of Israel should be well respected.

Do you know what was the most touching part of this story? It was the woman who was yearning very much for a child. Because of having no children, she felt so lonely, painful and was teased by others. Then she ran to God and cried. Even after having longed so much, the little child was offered to God after being born! When I see someone offer their child to God, I am very touched. One could only do this when the heart is the most pure. If it were us, probably we couldn't let go because it is really very difficult to do so. Getting one after such yearning and then offering it to God. However, because she had offered one, therefore she got five children.

That's why it is said that we should not be greedy. We also should not think that when we get something then it is supposed to be like that. One really can't say! Never forget God, then we will have everything. If we want to get something, then we have to know that everything belongs to Hirm. When Hes gives us, we should not think that it is ours. If we need to use it, then use it. When other people need to use it, it could also be shared. It would be best if we offer everything to God. The more we offer Hirm, the more we will have.

Just like with her child, she could have said, "I offer to God but no need to give. Offering just in my heart is enough." Are we not also always like this, "It's good enough for me to have the intention! God knows my sincerity. It's the same wherever it is! When my child is here, he also belongs to God. Since everywhere belongs to God, then being next to me would also mean belonging to God! Then simply put him next to me, God is omnipresent! Since Hes is everywhere, it would be enough for Hirm to know that I have the intention to offer!"

It's not the same, because the love between a mother and a child is very deep. To be really separated from the child is different. Also, to be able to put down the heart and offer the child to God is really different. Wasn't it said that: "To say it in the heart is good enough, then no matter where he is all would belong to God. It's the same whether he is in the church or at home." It's not the same. When we give a total offering from the heart it is not the same as just saying it. If we are able to put down our heart or not able, it's not the same! Because of this, God was touched and then gave her five more children. Originally she had no children and there was no hope. Eventually she had six!

This is not just a matter of children, it's all the same. If we are not greedy and we can put down everything, then we will have more. Really, this is my personal experience. I have not given anything that I have not been able to get back! Besides, I do not even think about it and then it comes back. It really comes back by itself!

Just like a story I told you before: When a farmer went to cultivate the land, he dug up a jar. He took it out to have a look. Oh! It was real gold and glistening. He put it to one side and continued to cultivate. After that, he went home and told his wife, "Hey! You know what? Today I dug out a jar of gold! It's full and very shining."
His wife said, "Where is it? Where?"

He said, "It is still in the field. I dug it out and put it to one side."

The wife said, "You are so stupid. Why did you leave it there and not bring it back?" Then she continued to scold him.

He said, "Ayah! If it is really meant for us according to our fate, it will 'crawl' here! Only when it crawls to my door then I will think that it's mine, because digging it out doesn't mean it's mine!"

Maybe that person had practiced the Quan Yin Method so he was like that. One would not think like that if one didn't practice the Quan Yin Method.

The wife was aggravated to death after hearing that. She couldn't say anything because the field was rather far away from home and the path was not that easy to walk. The farmer comforted her, saying, "It doesn't matter. If it is ours, it will 'crawl' to our door."

He really said 'crawl'. Using a word like this is more fun! Otherwise, how can gold crawl?

While they were talking to each other, there happened to have been two burglars outside and they heard everything. Originally they wanted to steal their things. Having heard the story, they were very happy and did not want to steal their small things! They hurried and ran to the field to take the jar of gold. When they got to the field, there was really a jar. They said, "Ayah! Our fate is so good. We will be billionaires!" The two of them sang and danced for a while and then opened the jar to have a look. Oh! Inside there were only snakes! Not one piece of gold! They were scared to death and closed the jar immediately. Then they left it there and quickly ran away.

The next morning, the farmer went to the field again. After cultivating the land, he saw that the jar was still there. He opened it and saw that the gold was still inside. He closed it and left it there. Then he went back to tell his wife, "I just want to tell you, the jar is still there. It wasn't stolen. Old woman, you just worry too much!"

The wife was very agitated and said, "Why did I marry such a stupid husband, not bringing the gold back? Why do you just keep looking at it over there all the time?"

The farmer said, "No hurry! If it is ours, I tell you, it will 'crawl' to our door!" He continued to say that.

It happened that the burglars were outside, wanting to hear what was the matter with them. Therefore they were also much agitated after hearing that, "He thinks the snakes are gold! Okay, we'll just let it 'crawl' to your door!"

Both of them then ran to the field. Seeing that the jar was still there, they opened it and that it was full of crawling snakes. They said, "All right, we'll let it 'crawl' to his door!" Then they laboriously took the jar to the farmer's door and left it there. Before they put it down, they looked very clearly into it again to see if it was really gold or snakes. Then, they very happily hid themselves and waited for the drama the next morning.

On seeing the jar in the morning, the farmer said, "Hey! Old mama you see! I told you that it would 'crawl' to our door!" When the jar was opened, both of them could see that it was full of gold. They then took it and became rich.

The two burglars could not believe it and continued to watch. At last, they could not bear it and asked them, "How did you turn the snakes into gold?" At that time, it was really gold, not snakes. Before, when the two burglars saw it, it was snakes.

Then the burglars spoke frankly to both of them, "It's really surprising. Why did we see snakes and when you saw it, it was all gold?"

The farmer then said, "Ayah! Because it belongs to me that's why it changed like that. It 'crawled' to my door! I really didn't want it."

Then the farmer felt sorry for them and gave them one or two pieces. At that time, what they were holding was real gold. If they had opened it themselves, it would have been all snakes.

Why do I tell this story? The meaning is that it's good enough for us to be natural in our work sometimes. There is no need to push too hard. Therefore, some people who try very hard still can not earn much money. On the other hand, some people basically didn't bother about money and the money just keeps coming in, and can not be used up. It's all because people have fate.

To us practitioners, we have God. Meaning that our highest wisdom, God will take care of everything for us. If we believe in Hirm, our life will be more comfortable. No matter under what sort of circumstances, we can live very freely and won't worry too much.

Just like Jesus Christ knew that He would soon be crucified. Though He could have run away, He still accepted it! He understood clearly and told His disciples beforehand, "After a while, you will not see me!" Yet He still accepted the arrangement, although this was not a happy thing. Because we have faith, practice, the unhappy circumstances will be less. Because our hearts are consoled, we have insurance, have a sense of security, have a kind of courage, therefore we can face problems more bravely. It's not that we escape the unavoidable problems of this world.

We can never avoid the things of this world. Even if your driving technique is the best, sometimes you still might have a car accident. It's not that your driving is no good, it's because someone else's driving is no good. It's not that you are drunk, it's others who are drunk. Sometimes your car is no good. For example, the tire is perforated, you ran over a stone, some animal bumped you, or someone suddenly ran in front of your car, so that you could not brake the car in time, etcetera. All these could happen. Therefore, it's really hard to be a human. If there is no faith, no practice, ayah, I don't really know how you can get through the days in your life!

Why do all of you like to practice with me? Because you get some benefits! Just like when you get ill and need an operation. Although it's painful, you still have to go. Without that little while of pain, it would be even worse later. Then, after the operation, you still need to recover and take care of yourself. It's not that after the operation all is well. Similarly, we also need to train ourselves through work. After accumulating many experiences then we can get what we want. Therefore in practice, you cannot always ask me to give the sweet and bright side to you only. This is also no fun!

Even in such a comfortable and full of fun place like the Garden of Eden, Adam and Eve still felt bored, so bored that they had to listen to the snake and ate the senseless apple! The taste must have been no good, there was nothing good to taste! With so much fruit, what did they lack that they had to eat that one? Everything was theirs. Only the fruit of that tree could not be eaten. But still they could not bear it! Because it was so boring, even when they had so many things, they still wanted something else, just wanted to change the scene.

Therefore when we practice, sometimes it is very difficult. I know this. Sometimes, the faith decreases, because the things we asked for we are not able to get, thinking that God is not taking care of us, that the Master power doesn't care, et cetera. Not really! Because sometimes what we requested is not good for us.

Just like the apple that God asked not to be eaten. It was not because Hes wanted to reserve the apple for Hirmself. It was because it was not good for them! After eating that, then really the mind changed and became different. Both of them became impure and complicated. They started to know what was shame, and started to say what was good, what was bad, and made a mess. It was unlike when they were like children, so pure and so happy.

Similarly, our brain wants many things and it does not mean that everything is good for us. Therefore, sometimes when we ask for some lousy things and we can not get them, then we blame and say, "God is not taking care! Master is not listening to my prayer." It's not like that! Even I have to work according to rules. I cannot avoid things like operations. Like a doctor, if he needs an operation then he has to be operated on by others. You cannot say that because he is the best person to operate, then when he gets ill he should not allow the other person to operate. He cannot operate on himself!

Just like Master Vimalakirti, sometimes he got ill. Then people asked him, "Why are you sick?" He said, "Sentient beings are sick, therefore I am sick." He could not be without sickness! Sometimes, he had to get ill to let others know that he is the same. Otherwise, everyone would think that being a Master means you can avoid all kind suffering from birth, getting old, being sick and death. It's too good! Then everyone would want to become a Master because of this and not have the courage to be a human, thinking that one can avoid one's responsibilities or avoid human suffering.

Therefore, most of the so-called Masters suffer. They have to show some of their sickness and suffering so as to console the sentient beings. Everyone is the same! Then when we are sick, we would remember that even our Master got sick, so what about us? If a Master is too happy every day, people would wonder, "Is he made from iron or copper? Because he is different from us, that's why he can practice. I am different from you, how could I possibly practice!" It's the same! The bodily structures are the same.

The real Master is very ordinary, just the same as you, and has everything. It's only that he can use what he has in a relatively good way. The average person has the same, but uses it in relatively not so good ways. For example, we have human emotions. A Master who has reached the Tao has also human emotions. But he uses the emotions to help others, to be compassionate to others, to let others know that he can understand them since he also has it himself. He can accompany others and simply chat with them. After chatting, the feelings are deeper and it would be easier to liberate them. We ordinary people use this human emotion to bind others and ourselves.
​
Therefore, though it is the same thing, the use is different. Like money, two people have the same amount of money. One uses it to scare others, to force others' wives, pretty ladies, to bribe people and to do other senseless things. On the contrary, the other person uses that money to help the poor and do something good. The value of money is the same, but the use is not.

​Spoken by Supreme Master Ching Hai, News 84
​Samuel

Ở gần khu núi Jerusalem, tại thôn xóm Ramathaim-Zophim, có một người tên là Elkanah sống với hai người vợ của ông. Một bà tên là Peninnah có rất nhiều con trai và gái, còn bà kia tên là Hana thì không có mụn con nào. Bà rất buồn về việc này dù biết rằng chồng bà vẫn thương yêu bà hơn, nhưng bà vẫn cảm thấy không vui. 
       
Hàng năm, chồng bà đều mang cả gia đình đến một nơi gọi là Shiloh để lễ bái Thượng Đế. Sau khi lễ xong, họ tụ họp tại ngôi đền của Thượng Đế để tổ chức tiệc tùng. Bà vợ có nhiều con lúc nào cũng có các con vây quanh bà, riêng Hana lúc nào cũng chỉ có một mình.
       
Hana nhìn bà kia với những đứa trẻ vây quanh, rồi nhìn lại mình, bà cảm thấy buồn bã và càng đau lòng hơn. Khi mãn tiệc, bà rời khỏi bàn tiệc, đi một mình đến nơi vắng vẻ, lòng cảm thấy rất buồn. Bà nói với Thượng Đế tâm sự của bà và xin Ngài: "Nếu Ngài cho tôi một đứa con, tôi sẽ cho nó  phụng sự Ngài." 
       
Thượng Đế nghe được lời cầu nguyện của bà cũng như Ngài thường nghe lời cầu nguyện của chúng ta. Tuy nhiên người giữ đền tên là Ali nhìn thấy bà, lại cho rằng bà say rượu. Bà vội nói rằng: "Xin đừng nghĩ rằng tôi là kẻ xấu. Tôi không say, tôi chỉ cảm thấy đau khổ." Rồi bà bắt đầu kể lể tâm sự của mình.
       
Ali mới nói: "Nếu bà muốn tâm mình an vui, hãy cầu xin Thượng Đế ban cho bà một đứa con." Hana nghe xong, lau nước mắt trở về nhà, lòng thấy an ổn phần nào. 
       
Thượng Đế quả nhiên đáp ứng lời cầu xin của bà, cho bà một đứa con rất xinh, bà đặt tên là Samuel. Hana nói sau này nó lớn lên, bà sẽ mang nó tới Shiloh cho nó xuất gia, và nó sẽ ở mãi nơi đó để phụng sự Thượng Đế. Và đó là lời hứa của bà. Quả nhiên sau này, bà giữ lời hứa và mang con tới giao cho người giữ đền Ali.
       
Bà nói: "Đây là đứa con mà Thượng Đế đáp ứng lời cầu nguyện của ta. Giờ đây ta giao nó cho ngươi để trả lại Thượng Đế. Xin hãy lo cho nó và huấn luyện nó làm việc cho Thượng Đế."
       
Mấy ngày sau, gia đình trở về nhà, nhưng để Samuel ở lại cùng với Ali. 
       
Thượng Đế biết rằng bà để lại đứa con, chia tình cốt nhục là một quyết định vô cùng đau đớn. Ngài không để bà thất vọng. Không bao lâu, Ngài cho bà thêm ba trai và hai gái để bà có thể phát huy tình mẫu tử, chăm nom nhiều con cái hơn. Hàng năm, khi cả nhà đi Shiloh đều ghé thăm Samuel và mang cho nó quần áo do chính bà may. 
       
Bây giờ Samuel đã lớn và trở thành một đứa trẻ rất dễ thương, ai nhìn thấy cũng thích. Người giữ đền Ali thì lại già rồi, chẳng bao lâu nữa thì con của Ali sẽ phải tiếp tục cai quản ngôi đền. Tuy nhiên, con của Ali lại không giống cha của nó chút nào, nó rất tham lam, không thương yêu và kính trọng Thượng Đế. Thượng Đế cảnh cáo Ali rằng Ngài sẽ không giao việc giữ đền cho một người như vậy.
       
Ngài nói: "Ta sẽ lựa một người trung thành, nghe lời ta và làm những gì ta nói."
       
Một đêm kia, khi Samuel đang ngủ trong đền, tự nhiên nó nghe có người gọi tên nó. Nó bèn chạy đi gặp Ali, nhưng Ali nói là ông không gọi nó. Lần thứ nhì xảy ra, Samuel cũng chạy tới và nói với Ali: "Ngài gọi con, con ở đây." Ali cũng trả lời là ông ta không có gọi, nhưng ông ta biết đó là Thượng Đế đang gọi Samuel.
       
Cho nên khi nghe tiếng gọi kêu tên Samuel lần thứ ba, Samuel bèn đáp lại, vì Ali có dặn rằng nếu có nghe gọi nữa thì nó phải đối đáp ra sao. Samuel bèn trả lời Thượng Đế: "Xin Ngài hãy nói, tôi tớ của Ngài đang lắng nghe."
       
Thượng Đế nói với Samuel: "Ta sẽ trừng phạt con của Ali. Cả nhà nó không ai có thể trở thành người giữ đền của Ta." 
       
Ngày hôm sau, Ali hỏi Samuel là Thượng Đế đã nói những gì, Samuel không nói gì cả. Nhưng người giữ đền Ali buộc Samuel phải nói, nên Samuel đành phải nói ra. Ali rất đau lòng, tuy nhiên ông nói: "Hãy để Thượng Đế làm những gì mà Ngài cho là đúng." 
       
Một thời gian sau, dân Israel đánh nhau với dân Philips. Dân Israel bị bại nên họ mang một cái hộp đặc biệt tới ngôi đền của Thượng Đế. Trong chiếc hộp này có chứa đựng lực lượng của Thượng Đế, họ cho rằng sẽ mang may mắn cho họ trên chiến trường. Thế là hai đứa con của Ali mang chiếc hộp vào trong dinh.
       
Tuy nhiên hình như cái hộp không giúp ích gì cho họ cả, vì dân Philips cứ thắng trận hoài. Họ không những đoạt được chiếc hộp đó mà còn giết luôn cả một đứa con của Ali. Ali giờ đây đã già, hai mắt gần như mù. Khi ông nghe tin bại trận, ông té gãy cổ. 
       
Dân Philips tiến vào thành phố, đồng thời để hộp này ở ngôi đền của Dagon (Dagon là tượng thần của người Philips). Họ coi đó là chiến lợi phẩm. Ngày hôm sau tượng thần Dagon bị đổ xuống trước mặt hộp thánh này, mũi tượng bị gãy.
        
Người ta mang tượng để lại chỗ cũ, nhưng hôm sau tượng lại đổ xuống nữa và lần này thì vỡ tan tành. Thế rồi bịnh ôn dịch bắt đầu lan tràn. Ai nấy đều sợ hãi, họ nói: "Thượng Đế của Israel bắt đầu làm việc, hãy mang bỏ hộp này đi." 
       
Thế là họ mang hộp tới một nơi gọi là Gath. Nhưng ôn dịch vẫn không suy giảm. Lúc này dân Philips vừa lo sợ, vừa hỗn loạn. Họ cùng với phù thủy và người giữ đền của họ bàn với nhau: Ta hãy mau mau trả hộp này cho Israel, đồng thời hãy mang lễ vật tới cúng dường Thượng Đế. Giờ đây họ sợ Thượng Đế của Israel, cho rằng đây là Thượng Đế thiệt, pháp lực vô biên. 
       
Những người thông thái trong sắc tộc của họ khuyên rằng: "Chỉ như thế dân ta mới hết bịnh, hãy nhớ khi xưa Thượng Đế đối với dân Ai Cập như thế nào." Thế là họ để cái hộp trên xe, cho hai con bò kéo đi, và họ để ý xem chuyện gì sẽ xảy ra.
       
Hai con bò rất ngoan, hình như đã được huấn luyện trước, nên mang cái hộp vượt qua biên giới, đi thẳng đến Israel, đến một thành phố có tên là Beth Shemesh. Khi hai con bò tới đó, người dân thấy cái hộp thánh được trả về, mừng rỡ vô cùng. Lúc này, dân Philips mới biết rằng Thượng Đế của Israel là đáng tôn thờ. 
 
Câu chuyện này khiến cho chúng ta cảm động ở chỗ nào, quý vị biết không? Ở chỗ người đàn bà rất thèm muốn có con, vì không có con nên bà rất cô đơn, đau khổ, bị người cười chê, mới đi than khóc cùng Thượng Đế. Dẫu thèm muốn như vậy, mà khi có con lại mang cúng dường Thượng Đế.
       
Tôi thấy bất cứ ai mang con cho Thượng Đế, tôi rất cảm động. Người đó phải có tâm đơn thuần lắm mới làm được như vậy. Nếu là chúng ta, e rằng chúng ta không làm được như vậy. Vì mới có được một đứa con mà mang đi cống hiến, không phải là chuyện dễ. Mà bà ta cho đi một đứa, mà có lại năm đứa.
       
Cho nên chúng ta không nên tham lam, không nên nghĩ rằng được cái gì là chỉ có cái đó mà thôi, không hẳn đâu.
 
Đừng bao giờ quên Thượng Đế, thì cái gì chúng ta cũng sẽ có. Nếu chúng ta muốn  điều gì, nên biết rằng tất cả mọi vật đều từ Ngài mà có.
       
Ngài cho chúng ta, chúng ta không nên nghĩ rằng đây là của ta. Cần dùng thì cứ dùng, người khác cần thì cứ chia cho họ. Bất cứ chúng ta cúng dường Thượng Đế thứ gì cũng đều tốt cả, càng cúng dường chúng ta càng có nhiều. 
 
Giống như trường hợp đứa con của bà, bà cũng có thể nói rằng: "Tôi chỉ nói cúng dường bằng miệng, tuy nhiên tôi không cần phải cho, chỉ cúng dường bằng tấm lòng." Có phải chúng ta vẫn thường nói: "Tôi có tấm lòng thành tâm là đủ, Thượng Đế biết là đủ rồi. Con tôi ở đâu cũng là của Ngài, ở đó cũng là của Ngài, ở bên cạnh tôi cũng là của Ngài. À, như vậy ở luôn bên cạnh tôi cho xong. Thượng Đế nơi nào cũng có, đã vô sở bất tại rồi mà. Ngài biết ta có tâm cúng dường là được rồi."
       
Khác chứ! Bởi vì tình nghĩa giữa mẹ con rất thâm sâu. Thật sự chia tay với con cái là chuyện khác. Vả lại, có thể buông bỏ và đem con cúng dường Thượng Đế, thật sự là khác. Không thể nói: Tâm tôi có là được rồi, rồi nó ở đâu cũng thuộc về Thượng Đế, ở đền cũng như ở nhà. Khác chứ.
       
Lòng cúng dường hoàn toàn của chúng ta khác với cái miệng chúng ta nói. Tâm chúng ta buông bỏ được khác với tâm không buông bỏ được! Vì vậy Thượng Đế mới cảm động, cho bà ta thêm năm đứa con. Lúc đầu bà vốn không có con, không còn hy vọng gì, thế mà lại có được sáu đứa. Đây không phải là vấn đề con cái. Mọi sự đều giống nhau.
 
Nếu chúng ta không tham lam thì việc gì chúng ta cũng có thể buông bỏ được, chúng ta sẽ có được nhiều hơn.  Thật vậy, đó là thể nghiệm của chính tôi. Không có vật gì tôi cho mà không nhận lại được! Hơn nữa tôi cũng chẳng nghĩ ngợi gì, nó tự trở về, nó quả thật quay trở về!

Cũng giống như câu chuyện Sư Phụ có kể qua. Có một người nông phu lúc cầy ruộng, đào được một cái hũ, ông mở ra xem: "Ồ, đúng là vàng, thật là đẹp!" Ông để hũ đó qua một bên, rồi tiếp tục cầy ruộng.
       
Sau khi cầy ruộng xong, về nhà, ông nói với vợ: "Này, bà biết không, hôm nay tôi đào được một hũ vàng! Đầy ắp vàng! Trông rất là đẹp."
        
Bà vợ nói: "Đâu rồi? Đâu rồi?"
       
Ông ta nói: "Tôi vẫn còn để ngoài bờ ruộng, đào xong rồi tôi để ở đó."
       
Bà vợ nói: "Sao ông ngu thế! Sao lại để ở đó mà không mang về nhà?" Bà vợ mắng ông chồng một trận nên thân. 
       
Ông ta nói: "Ai da! Nếu như số của mình thật có số vàng này, tự nó sẽ 'bò' về đây! Nó bò về cửa thì tôi mới cho rằng đó là của mình, bởi vì đào được đâu phải là của tôi."
       
Có lẽ là người đã tu pháp Quán Âm nên mới như thế. Thật chứ! Không tu pháp môn Quán Âm sẽ không nghĩ như vậy. Bà vợ nghe xong tức muốn chết, không biết nói sao! Bởi vì từ nhà đến ruộng rất xa, đường đi lại không dễ dàng.
       
Người nông phu an ủi vợ mình: "Không sao! Nếu là của chúng ta, nó sẽ bò về cửa nhà mình." Ông ta thật sự nói là nó sẽ "bò" về. Ông dùng chữ như thế cho nó vui! Chứ vàng làm sao mà biết bò? 
       
Lúc họ đang nói chuyện, thì có hai tên trộm ở bên ngoài nghe lén. Lẽ ra chúng định đến nhà ông ăn trộm, nhưng khi nghe được chuyện này, bọn chúng mừng muốn chết, không còn muốn ăn trộm nhà ông nữa. Hai tên ăn trộm vội vã đi ra ruộng của người nông phu, muốn lấy hũ vàng đem về.  
       
Khi chúng đến bờ ruộng, quả nhiên nhìn thấy cái hũ nọ, chúng mới nói: "Trời ơi! Chúng ta tốt số quá! Nhất định sẽ thành phú hộ rồi!"  
       
Hai tên trộm ở đó ca hát một hồi, sau đó mới mở hũ đó ra xem. Ôi! Bên trong toàn là rắn, không có tí vàng nào cả! Bọn chúng sợ điếng người, vội vàng đóng lại, rồi đặt lại ở nơi ấy, bỏ chạy mất.
       
Sáng hôm sau, người nông phu lại đi cầy ruộng. Khi cầy ruộng xong, lại nhìn thấy cái hũ vẫn còn ở đó. Ông ta mở ra lại thấy có vàng ở bên trong. Ông bèn đóng lại. Khi về lại kể cho vợ nghe: "Tôi nói cho bà biết, cái hũ vàng vẫn còn ở đó, không ai lấy cả. Bà sao quá lo!"
       
Bà vợ tức muốn chết: "Sao tôi lại bị gả cho một người chồng ngu như ông vậy! Sao ông không đem vàng về nhà, còn mở ra xem để làm gì?"
       
Người nông phu nói: "Đừng có vội! Nếu như là của chúng ta, tôi nói cho bà hay, nó sẽ 'bò' đến cửa nhà mình!" Người nông phu vẫn tiếp tục nói như vậy.
       
Vừa vặn lúc ấy hai tên trộm đang núp ở bên ngoài, lén nghe xem thử họ nói chuyện gì. Sau khi nghe xong, chúng tức muốn chết: "Rắn mà hắn cứ nói vàng. Được! Ta sẽ cho nó 'bò' về trước cửa nhà ngươi."
       
Hai tên trộm này mới chạy ra ngoài ruộng, nhìn thấy cái hũ vẫn còn ở đó, chúng mở ra xem, vẫn còn thấy rắn đầy lúc nhúc. Chúng mới nói: "Được rồi! Chúng tao sẽ cho nó 'bò' về nhà của mày!"
       
Sau đó cả hai tên khệ nệ khiêng cái hũ nọ về trước cửa nhà người nông phu, đặt ở đó. Trước khi đi, hai tên trộm mở ra xem thử bên trong là vàng hoặc là rắn. Sau đó hai tên vui vẻ trốn ở bên ngoài, đợi đến trời sáng để xem màn kịch vui. 
       
Sáng hôm sau, người nông phu nhìn thấy cái hũ nọ, liền nói: "Trời ơi! Bà nó hãy ra xem. Tôi đã nói với bà là nó sẽ 'bò' về nhà của mình mà!"  Hai vợ chồng người nông phu mở hũ ra, thấy đầy ắp vàng, họ mới khiêng vào nhà và từ đó họ trở nên người giàu có.
       
Hai tên trộm vẫn ở đó quan sát. Sau cùng, chúng không chịu nổi nên mới hỏi: "Sao ngươi có thể đem rắn biến thành vàng được?" Quả thật lúc ấy đều toàn là vàng cả, không phải là rắn. Trước đó, hai tên trộm vẫn còn thấy là rắn, thế mà hai vợ chồng nọ lại thấy toàn là vàng.
       
Thế rồi hai tên trộm mới kể đầu đuôi câu chuyện cho vợ chồng người nông phu nghe: "Kỳ lạ thật! Tại sao chúng tôi chỉ thấy toàn là rắn, còn quý vị lại thấy toàn là vàng?"
       
Người nông phu nói: "Ôi giời ôi! Chỉ vì nó là của tôi, nên mới có hiện tượng như thế, nó sẽ 'bò' về đến cửa chúng tôi! Tôi chẳng bao giờ tham lam những thứ này."
       
Người nông phu nghe xong câu chuyện cũng thấy tội nghiệp cho hai tên trộm nên mới tặng cho chúng một, hai thỏi vàng. Lúc đó chúng cầm lấy mới thật là vàng. Còn nếu để cho chúng tự ý mở lấy thì chỉ toàn là rắn. 
 
Tại sao tôi lại kể câu chuyện này. Ý của nó là chúng ta làm việc gì cũng nên để tự nhiên là tốt, đừng có dùng quá sức. Cho nên có những người cố gắng rất nhiều, cũng không kiếm được bao nhiêu tiền. Còn có những người không màng gì đến tiền bạc, thế nhưng tiền cứ đến hoài, dùng không hết.
       
Cũng chỉ vì con người có số mạng. Đối với người tu hành chúng ta mà nói, thì là có Thượng Đế, ý nói trí huệ cao cả nhất bên trong chúng ta. Trí huệ này sẽ chăm sóc mọi việc cho chúng ta. Nếu chúng ta tin tưởng nơi Ngài, đời sống của chúng ta sẽ ngày càng no ấm. Bất luận gặp phải hoàn cảnh nào, chúng ta vẫn sống một cách tự tại, không lo lắng lắm. 
      
Cũng như chúa Giê Su, Ngài biết rằng Ngài sắp sửa bị đem ra đóng đinh, tuy Ngài vẫn có thể bỏ trốn, nhưng Ngài vẫn ở đó chấp nhận. Ngài biết một cách rõ ràng, trước đó cũng đã nói với các đệ tử: "Lát nữa đây, các ngươi sẽ không còn gặp Ta nữa!"
       
Thế nhưng Ngài vẫn chấp nhận mọi sự an bài, cho dù đó không phải chuyện vui vẻ. Vì chúng ta có niềm tin, có tu hành, những tình trạng không vui này sẽ giảm đi rất nhiều, bởi vì chúng ta có niềm an ủi trong tâm, có sự bảo hiểm và cảm giác an toàn, đồng thời có lòng dũng cảm. Cho nên chúng ta trực diện những hoàn cảnh xấu một cách dũng cảm hơn, chứ không phải chúng ta tránh được những chuyện khó tránh của thế gian. 
 
Những vấn đề của thế gian, chúng ta sẽ không bao giờ tránh được hết.
       
Cho dù quý vị lái xe rất tài giỏi, nhưng có lúc cũng bị đụng xe. Không phải là do quý vị lái không hay, mà do người ta lái không hay. Không phải do quý vị uống rượu, mà do người khác uống rượu. Có khi kỹ thuật lái của quý vị giỏi, nhưng xe của quý vị không tốt, ví dụ bánh xe bị nổ hoặc là tông vào tảng đá, hoặc là do các con vật đụng vào xe quý vị, hoặc là một người nào đó đột nhiên xuất hiện trước quý vị, khiến quý vị thắng không kịp, v.v.... Những hoàn cảnh này có thể xảy ra, làm người ta rất đau khổ. Nếu như không có niềm tin, không có tu hành, trời ơi, không biết làm sao mà sống.
       
Tại sao mọi người lại thích tu hành với tôi, bởi vì có đạt được lợi ích! Cũng giống như bị bệnh có khi cần phải giải phẫu. Tuy biết rằng sẽ rất đau đớn nhưng vẫn cứ đi. Nếu như không chịu sự đau khổ này, thì về sau sẽ càng tệ hại hơn. Lại còn biết sau khi giải phẩu xong là phải dưỡng bệnh, tự chăm sóc, không phải giải phẫu xong là hết.
       
Cũng thế, từ trong công việc chúng ta cần phải huấn luyện bản thân mình, tích lũy rất nhiều kinh nghiệm mới đạt được những điều mình muốn. Cho nên tu hành không phải chỉ mong muốn Sư Phụ đối đãi ngọt ngào với chúng ta, tạo những điều tốt đẹp cho chúng ta, như thế thì đâu có vui.
 
Quý vị thấy đó, một nơi chốn yên ổn và tràn đầy niềm vui như ở vườn Địa Đàng, mà Adam và Eva còn cảm thấy chán, chán đến nỗi họ nghe theo lời một con rắn và ăn trái táo vô duyên đó. Hương vị có thể không ngon, không có gì ngon để nếm cả! Với nhiều trái cây như vậy, họ thiếu thốn chi mà phải ăn trái táo đó? Tất cả là của họ. Chỉ có một trái táo trên cây là không được ăn. Nhưng họ vẫn không chịu được. Vì nhàm chán quá, ngay cả họ đã có nhiều thứ, họ cũng vẫn muốn thứ khác, chỉ để thay đổi hương vị. 
      
Cho nên khi tu hành, chúng ta đôi khi cũng gặp khó khăn. Về điều này, tôi hiểu. Đôi khi lòng tin suy giảm, vì những điều ta muốn lại không được, nghĩ rằng Thượng Đế không chăm sóc cho mình, rằng lực lượng của vị thầy không lo lắng cho mình v.v... Không hẳn vậy.

Vì đôi khi, những điều chúng ta muốn không tốt cho chúng ta. 
 
Cũng giống như trái táo, Thượng Đế bảo chúng ta đừng ăn, không phải Ngài muốn để dành trái táo đó cho riêng Ngài, mà bởi vì nó không tốt cho quý vị! Sau khi ăn vào, đầu óc sẽ thay đổi và thành ra khác lạ. Cả hai trở nên ô trược và cầu kỳ. Họ bắt đầu biết xấu hổ và bắt đầu nói những điều không tốt, những điều xấu và làm xáo trộn. Không giống như khi họ như trẻ thơ, thuần khiết và rất vui vẻ. 
      
Tương tự vậy, bộ óc của chúng ta muốn rất nhiều điều, và đó không có nghĩa là tất cả đều tốt cho chúng ta. Cho nên, đôi khi chúng ta yêu cầu những điều vớ vẩn và không được, rồi chúng ta trách cứ và nói: "Thượng Đế không chăm sóc, Sư Phụ không nghe lời cầu xin của con." Không phải như vậy!
       
Tôi phải hành động theo quy luật. Tôi không thể tránh được những việc như giải phẫu. Giống như ông bác sĩ, nếu cần được giải phẫu, sẽ có người khác giải phẫu cho ông. Quý vị không thể nói rằng vì ông là một bác sĩ giải phẫu giỏi, nên khi bị bệnh, ông không nên để người khác giải phẫu cho ông. Bởi vì ông không thể tự giải phẫu cho mình. 
       
Cũng giống như Đại Sư Duy Ma Cật, đôi khi ông nhuốm bệnh, có người hỏi ông: Tại sao ngài bệnh? Ông trả lời: "Chúng sinh bệnh, nên tôi bệnh."
       
Ông không thể tránh bệnh tật! Nếu không, mọi người sẽ nghĩ là làm minh sư có thể tránh được mọi đau khổ như sinh, lão, bệnh và tử. Rất tốt! Rồi ai cũng sẽ muốn thành minh sư vì điều này và không có can đảm làm người, nghĩ rằng minh sư có thể trốn tránh trách nhiệm và tránh được những đau khổ của nhân loại. 
       
Do đó, đa số những vị được gọi là minh sư đều có sự đau khổ. Họ vẫn phải biểu hiện một vài căn bệnh và đau khổ để an ủi chúng sinh rằng mọi người đều giống nhau! Rồi khi chúng ta bệnh, chúng ta có thể nhớ rằng ngay cả minh sư cũng bệnh, thì chúng ta là gì mà không bệnh?
       
Nếu vị minh sư cứ hàng ngày vui sướng, người ta sẽ nghi ngờ: Ông ta chắc làm bằng sắt hay đồng. Vì ngài khác với chúng ta, nên ngài mới có thể tu hành. Tôi khác với ngài, làm sao tôi tu được! Giống nhau cả! Cấu tạo thân xác đều như nhau. 
       
Một vị chân sư rất bình dị, cũng giống như quý vị và cũng có đủ chuyện. Chỉ có điều là ngài biết xử dụng vật liệu của ngài theo một cách tốt. Người trung bình cũng có những vật liệu như vậy, nhưng hành xử theo một cách không tốt.
       
Thí dụ, chúng ta có những tâm tình của con người, một vị minh sư đã đạt đạo cũng có những cảm xúc của con người như vậy. Nhưng ngài dùng những tình cảm này để giúp đỡ người khác, thương yêu người khác, để cho mọi người hiểu rằng ngài có thể hiểu họ.
       
Ngài cũng có những tình cảm này để hòa đồng với người khác và trò chuyện với người khác. Sau khi trò chuyện, tình cảm có thể sâu đậm hơn và dễ giải thoát họ hơn. Nhưng chúng ta, những người bình thường, dùng những tình cảm nhân sinh để ràng buộc vào nhau và ràng buộc chính mình. Do đó, nó giống nhau nhưng hành xử khác biệt.
       
Giống như tiền bạc, hai người có cùng một số tiền. Một người dùng tiền để dọa nạt người khác, cưỡng ép vợ con người ta, những người đàn bà đẹp, hối lộ người khác và làm những điều vô nghĩa. Trái lại, người kia dùng tiền bạc để giúp những người nghèo khó và làm việc thiện.
 
--Tây Hồ, Formosa, 1990 (Nguyên văn tiếng Trung Hoa)

Comments are closed.
Supreme Master Television           Contact Us
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • Master's Wonders
      • While On The Path
      • Quan Yin Method
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Jokes
      • Other Stories
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • Music & Arts >
      • Music & Dramas
      • Arts & Photography
  • LINKS
    • Bài Giảng Phụ Đề Âu Lạc
    • Peaceseekers - Persian
    • Supreme Master Televison
    • Eden Rules
    • News Magazine