The Peace Seekers
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Protection
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • While On The Path
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Testimonies
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
    • Photography
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • The Path
    • The Lifestyle
    • Music & Poetry >
      • Songs (English)
      • Songs (Aulacese)
      • Poetry
      • Music & Dramas
  • QUAN YIN METHOD
    • Reading
    • Videos
  • LINKS
    • OUR CENTERS' CONTACT
    • ĐÀI THUYET MINH AU LẠC
    • ĐÀI PHỤ ĐỀ AU LẠC
    • SUPREME MASTER TV
    • SUPREME MASTER NEWS
    • Contact

An Ancient Japanese Zen Temple 

1/27/2017

 
Spiritual Stories
Picture
Excerpt from a lecture by Supreme Master Ching Hai (vegan)
"The Secret Method to Control the Restless Mind", Part 1



AN ANCIENT JAPANESE ZEN TEMPLE

​
​This story is about our ancient Japanese Zen temples. Why do we say Zen temples and other kind of temples? In other temples, like that of the Amitabha Buddha, all the people had to do was recite “Amitabha Buddha” and they could just rush in. To differentiate it from other temples, it was called a Zen temple. 

The Zen temple was a place for meditation. People meditated and contemplated koans all the time. You could not come and go freely, or bother the people there That was why those rules were set up. They were to test travelers to see whether they were sincere practitioners or not. And whether they were sincere enough that they could understand why those strict rules were set. 

To an ordinary person, those conventions seemed strange, or they might have been unheard of. Travelers who wanted to stay in the Zen temple were tested to see if their IQ was high or if they were mentally sound. That was one way to avoid trouble. That was at one of the Zen temples. If they failed the test they could not get in and had to go somewhere else. That was the rule then. 

There were two monks in this temple.
One was senior, the other was junior. The senior one was clever while the junior was new to this temple. ​Usually if we don’t understand a story, it seems boring.

Zen stories can be boring if you do not practice the Quan Yin Method or are unenlightened. We won’t understand what they are about. Right? We wonder why these stories are great. To completely comprehend, you should reach for the inner meaning. ​

Okay, there were two monks living in that Japanese temple. One was very intelligent, enlightened, dignified and good-looking. The senior monk was quite distinguished good-looking enlightened and smart. In contrast, the junior was less attractive and intelligent-at about the astral level. He had only one good eye. He was probably frugal because he once wondered why he should bother having two good eyes when the world looked pretty much the same with only one eye open. Also, it was sometimes tedious to put eyedrops in both eyes rather than just one eye. 

One time, the senior monk had been so busy all day long that he needed to take a break and meditate for the rest of the day. The junior, who had only one good eye, was asked to take care of the “sun plaza” the temple where they lived. A wandering monk from a distant place came. He wanted to spend the night at the temple and have a vegetarian meal before leaving the next day. But rules are rules. 

This junior monk was at the astral level, or the first realm which was nothing much, but a rule was a rule. He had to give this monk a test. He seldom had a chance to be the “abbot.” The senior monk had fallen asleep and the junior one could take charge of the temple. He had to test this wandering monk, so he took out the Master’s table covered with a saffron cloth and sat on it, asking the monk to come over and sit on the ground “Where have you come from?” asked the junior “I came from Tokyo.” 

Replied the monk “I’d like to stay here overnight because I have to rush to a funeral tomorrow,” said the monk. The junior monk replied, “You are most welcome, if you are smart enough. If you can answer my questions, you may stay as long as you want. I may even give you an ID!” 

The wandering monk said, “Of course, I understand the rule. So please go ahead!” The junior monk realized just then that he didn’t know what to ask. He had attained such a “high” level, the astral or the first realm. The level was too “high.” The first. The first level doesn’t mean first-class. You all know that don’t you? What is the lowest level here? Which realm? (The first realm) The first realm. 

Well, the junior monk didn’t know what to ask.
​However, he thought that it was best done in a Zen manner where no words were necessary. The monk would surely lose. Any guess he made would be wrong. Whether the answer was right or wrong the junior monk could say it was wrong.

​After a speechless question-and-answer session between them, the monk who had come from afar ran to the senior monk and said, “I have to leave. I have lost. I have come to say hallo and good-bye. I am leaving now. The junior monk is superb. He is amazing. I am very sorry that I can’t pay you a visit or study with you because I have lost. You must be even greater than the junior monk, who is already amazing. However I can’t stay with you because I have lost and must abide by the rule.”  

The senior monk who had rested enough asked. “What really happened during the question-and-answer session? How could you have lost anyway?” 

The monk replied “He let me ask first. So I raised one finger like this as a metaphor of the almighty respectable on in the whole world, the Buddha! It indicates a completely enlightened being. So, I raised one finger. The junior monk responded immediately by raising two fingers so I lost. I knew what he meant. I realized that the Buddha sitting by itself without preaching the Dharma(true teaching) or doctrine is useless.”

That Buddha alone is useless. He has to preach and lecture, understand? We must have both the Buddha and Dharma(true teaching).

​“So there was no doubt that I lost. I admire him very much for this. Then, in an attempt to turn things around. I raised three fingers like this to indicate the Buddha, the Dharma and the assembly of monks respectively." It is perfect only when the three become one. Many practitioners live peacefully together as though they are one. There is only one Dharma (true teaching) and there is only one Buddha who is the most precious in the world. The Dharma is unique and nothing but the truth. The many practitioners are all one. So this is what the three-finger metaphor is all about. 

“The junior monk then surprisingly responded by putting his fist on my nose. Well, he almost hit me right there, but not quite. This definitely indicates that a person becomes enlightened immediately just like that.” What he meant is that the Buddha, the Dharma (true teaching) and the assembly of monks are meant to bring immediate enlightenment in one lifetime.“

​A single blow brings immediate enlightenment. This was beyond me! After realizing just how amazing the junior monk is I have come to you immediately to offer my apologies and pay my respects before I leave.” So the monk left the temple. 

Meanwhile, the junior monk ran over and asked his senior. “Well! Where is the monk from afar? Where has he gone to?” The senior monk replied “Oh, he was beaten by you and ran away. You are terrific! You are really terrific! I didn’t know that you were so enlightened. I am sorry that I have underestimated you recently, and for so many years too. Now I know that you are so marvelous! Well, well! He has left.” 

The junior monk said, “When did I win him? I just wanted to beat him and he ran away.” “Oh?” said the senior monk, “Why do you want to hit him? He said that you won. Why do you want to hit him? Tell me your dialogue. What did you talk about? Why do you want to hit him?” 

The junior monk said, “You don’t know that man is very arrogant. He challenged me, as soon as he came here. He made fun of me as soon as he came and saw I had only one eye. He held up one finger immediately in mockery of my having only one good eye. However, I remembered that you told me to practice humility. No matter how others beat or scolded me, I had to be patient. Being a monk I had no other choice but to put up with it. Then I remembered what the Buddha said about repaying hatred with kindness. Right? Don’t repay hatred with hatred. Therefore, I praised him. I tried my best not to be angry with him and did not insult him in return. I praised him by holding up two fingers to indicate that he was really blessed to have two eyes. It was great for him. Still, he was not contented. He was not satisfied. He knew that I had yielded, so he continued to insult me.” 

The senior monk asked, “How did he insult you? He is a monk. Why would he insult you?” The junior monk replied, he held up tree fingers. He meant that the two of us together had only three eyes. How could one not be angry? Well. By that time, I couldn’t stand it any longer. I raised me fist at him and luckily for him, he fled. I ran after him but he got away before I came here. Otherwise, I would have hit him with my fist some more.” 

Now you understand! Well, that’s the end of the story. 


NGÔI CHÙA NHẬT THỜI XƯA


Câu chuyện này là về các Thiền tự Nhật Bản ngày xưa. Tại sao chúng ta nói thiền tự và những loại đền thờ khác? Ở những chùa khác như là của A Di Đà Phật, mọi người đều phải niệm “A Di Đà Phật” và họ có thể đi vào. Để phân biệt với những chùa khác, nơi đây được gọi là Thiền Tự. 

Thiền Tự là một nơi để tọa thiền. Lúc nào người ta cũng phải tọa thiền và tham công án. Quý vị không thể tự tiện đến rồi đi, hoặc làm phiền những người ở đó. Hiểu không? Vì vậy họ mới có những quy luật đó.  Đó là để khảo các lữ khách có phải là người tu hành thành tâm hay không? Xem họ có đủ thành tâm để có thể hiểu được lý do các quy định nghiêm khắc được đặt ra. 

Đối với một người thường, những phong tục đó có vẻ lỳ lạ, hoặc họ có thể chưa từng nghe đến. Các lữ khách muốn ở lại trong Thiền tự được khảo nghiệm để xem chỉ số thông minh của họ cao, hoặc tinh thần họ có lành mạnh hay không. Đó là một cách để tránh phiền phức. Việc đó xảy ra tại một trong các Thiền tự. Nếu không đậu bài khảo, họ không vào trong được và phải đến nơi khác ở. Quy luật xưa kia là như vậy. ​

Có hai nhà sư trong thiền tự này.
Một người thâm niên, người kia cấp dưới. Sư huynh sáng suốt hơn, còn sư đệ thì mới vào chùa. ​Thường nếu chúng ta không hiểu câu chuyện, nó dường như nhàm chán.

Truyện thiền có thể chán nếu mình không tu Pháp Môn Quán Âm hoặc chưa khai ngộ. Chúng ta sẽ không hiểu chuyện nói gì. Phải không? Chúng ta thắc mắc vì sao những chuyện này vĩ đại. Để hoàn toàn hiểu rõ, quý vị phải đạt được ý nghĩa bên trong. 

Rồi, có hai nhà sư sống trong thiền tự Nhật Bản này. Một người rất thông minh, khai ngộ, trang nghiêm và diện mạo tốt. Vị sư huynh thì rất trang nghiêm, tuấn tú, khai ngộ và thông minh. Ngược lại vì sư đệ kia không đẹp lắm và kém thông minh khoảng đẳng cấp A-tu-la. Ông ta chỉ còn có một con mắt. Có lẽ ông ta muốn tiết kiệm, vì có lần ông ta thắc mắc tại sao phải phiền hà làm chi có hai con mắt, khi thế gian nhìn cũng vẫn vậy với một con mắt. Hơn nữa, đôi lúc rất chán khi phải nhỏ thuốc vào cả hai con mắt thay vì một con. 

Một lần nọ vị sư huynh quá bận rông suốt ngày đến nỗi ông cần nghỉ ngơi để tọa thiền thời gian còn lại trong ngày. Vị sư đệ một mắt được yêu cầu để trông coi “Dương Tràng” là thiền tư nơi họ sống. Có một nhà sư lang thang từ một nơi rất xa đến. Nhà sư muốn ở lại qua đêm tại thiền tự, ăn một bữa cơm chay trước khi lên đường ngày hôm sau. Nhưng luật vẫn là luật. 

Vị sư đệ này ở đẳng cấp A-tu-la hoặc cảnh giới thứ nhất vốn không có gì nhiều, nhưng luật vẫn là luật. Ông phải khảo nhà sư này. Không dễ gì có dịp để làm “trụ trì” Vị sư huynh đã ngủ và người sư đệ có thể trông ccoi thiền tự. Ông phải khảo nhà sư lữ khách này, nên ông ta mang cái bàn của vị thầy ra, trải vải vàng rồi ngồi xuống ghế trong lúc bảo nhà sư đến đó và ngồi dưới đất. Vị sư đệ hỏi: “Ông từ đâu đến?” 

“Tôi đến từ Đông Kinh” nhà sư kia đáp “Tôi muốn ở lại đây một đêm, vì ngày mai tôi phải vội lên đường dự một tang lễ.” Nhà sư nói vậy. Vị sư đệ đáp: “Rất hoan nghênh ông ở đây, nếu ông có đủ trí khôn. Nếu ông có thể trả lời các câu hỏi của tôi, ông ở bao lâu cũng được. Thậm chí tôi sẽ làm thẻ cho ông nữa.” 

Nhà sư lữ khách mới nói: “Dĩ nhiên, tôi hiểu điều lệ. Xin ông cứ hỏi” Nhưng người sư đệ thật tình cũng không biết nên hỏi gì. Ông ta đạt đẳng cấp “cao” như vậy, A-tu-la hay cảnh giới thứ nhất. Cảnh giới quá cao. Cảnh giới Thứ Nhất! Không nghĩa là hạng nhất. Quý vị biết mà, biết không? Cảnh giới thấp nhất là gì? Là cảnh giới gì? (Cảnh giới Thứ Nhất.) Cảnh giới Thứ Nhất. 

Người sư đệ không biết nên hỏi gì.
Tuy vậy, ông nghĩ tốt nhất trong phong cách thiền là không cần dùng ngôn ngữ. Nhà sư kia chắc chắn sẽ thua. Ông ta có đoán gì cũng sẽ không đúng. Dù câu trả lời đúng hay sai vị sư đệ có thể nói không đúng.

​Sau một buổi đối đáp không lời giữa hai người nhà sư đến từ phương xa bèn chạy đến chỗ vị sư huynh và nói: “Tôi phải ra đi. Tôi thua rồi. Tôi chỉ đến đây chào và từ biệt ông. Bây giờ tôi phải đi. Vị sư đệ rất xuất sắc. Ông ta thật tài ba. Tôi rất tiếc là tôi không thể thăm ông hoặc học hỏi với ông vì tôi đã thua. Ông chắc còn vĩ đại hơn vị sư đệ vốn tài tình rồi. Tuy nhiên tôi không thể ở lại với ông vì tôi đã thua và phải tuân theo quy định.” 

Vị sư huynh lúc đó đã nghỉ ngơi đủ, bèn hỏi: “Điều gì thật sự xảy ra trong buổi đối đáp đó. Dù sao, ông thua như thế nào? 

Nhà sư trả lời: “Ông ta để tôi hỏi trước. Cho nên tôi đưa một ngón tay ra như thế này, như ẩn dụ của một Đấng Tối Cao tôn kính nhất thế gian đó là Phật! Đại diện cho một người khai ngộ hoàn toàn. Do đó, tôi đưa ra một ngón tay. Vị sư đệ trả lời lập tức bằng cách đưa ra hai ngón tay cho nên tôi thua. Tôi biết ý ông ta muốn nói gì. Tôi hiểu được nếu Phật ngồi đó, mà không giảng Pháp (giáo lý chân chính) thì giáo lý cũng vô dụng.”

​Một mình Phật cũng vô dụng. Ngài phải giảng Pháp và khai thị hiểu không?  Chúng ta phải có cả Phật lẫn Pháp (giáo lý chân chính).

“Cho nên đương nhiên là tôi thua. Tôi rất phục ông ta. Sau đó để cố gắng thay đổi tình hình, tôi đưa ra 3 ngón tay như thế này, để biểu tượng cho Phật, Pháp, Tăng tương xứng: ”Khi cả ba hợp thành một mới thật sự là hoàn mỹ. Tăng chúng đều sống hòa hợp với nhau như họ là một vậy. Pháp (giáo lý chân chính) cũng chỉ có một, mà Phật cũng chỉ có một, là quý báu nhất thế giới. Đạo pháp cũng là duy nhất, và không gì ngoài Chân Lý. Người tu hành cũng đều là một thể. Cho nên tôi đưa 3 ngón tay tượng trưng cho Phật, Pháp, Tăng. 

“Vị sư đệ bỗng nhiên trả lời bằng cách đấm vào mũi tôi. Gần đánh trúng tôi ngay ở đó nhưng chưa trúng. Điều này ý nói rằng người đó được tức khắc khai ngộ như thế này.” Ý của ông ta là Phật, Pháp (giáo lý chân chính), Tăng có nghĩa là mang đến sự lập tức khai ngộ trong một kiếp. “Một cú đánh mang đến sự lập tức khai ngộ. Điều này vượt xa tôi! Sau khi nhận thấy vị sư đệ tài giỏi cỡ nào, tôi lập tức đến đây xin lỗi ông, và tỏ lòng tôn trọng trước khi ra đi.” Rồi nhà sư rời thiền tự. 

Trong lúc đó, vị sư đệ chạy đến và hỏi vị sư huynh: “Nào, vị sư từ xa đến ở nơi đâu? Ông ta bỏ đi đâu rồi?” Vị sư huynh đáp “Ồ! Ông bị sư đệ đánh thắng nên đã bỏ đi rồi. Sư đệ thật tài! Sư đệ thật tài ba! Ta không ngờ là sư đệ lại quá khai ngộ như vậy. Xin lỗi vì gần đây ta cứ xem thường sư đệ hoài, và đã nhiều năm rồi. Bây giờ sư huynh mới biết sư đệ tài tình! Hay, hay lắm! Ông ta đi rồi.” 

Vị sư đệ nói “Sư đệ thắng ông ta lúc nào? Sư đệ chỉ muốn đánh ông ta, mà ông ta đã bỏ chạy rồi.” “Ồ.” Vị sư huynh hỏi: “Sao sư đệ muốn đánh ông ta? Ông ta nói sư đệ đã thắng. Tại sao còn muốn đánh ông ta? Kể sư huynh về cuộc đối đáp. Hai người đã đối đáp điều gì. Tại sao muốn đánh ông ta?

Vị sư đệ nói: “Sư huynh không biết người đó rất ngạo mạn. Ông ta khiêu chiến. Ông ta vừa đến đã khiêu chiến ngày. Khi ông ta đến, nhìn thấy sư đệ chỉ có một con mắt nên trêu sư đệ. Ông lập tức đưa ra một ngón tay ý ông ta trêu ghẹo, nói là sư đệ chỉ có một mắt tốt. Nhưng sư đệ nhớ rằng sư huynh bảo phải tu nhẫn nhục. Cho dù người khác đánh hoặc la mình ra sao mình phải nhẫn nại. Là người tu hành, nên không cách nào hơn chỉ còn nến cơn giận thôi. Sư đệ nhớ lời Phật dạy nên lấy ân báo oán. Đúng không? Đừng lấy oán trả oán. Do đó, sư đệ ca ngợi ông ta. Sư đệ cố gắng hết sức không giận ông ta và không muốn sỉ nhục lại. Sư đệ ca ngợi ông ta, đưa ra hai ngón tay để tỏ ý nói ông ta thật sự được phước báu có hai con mắt như vậy rất tốt. Nhưng, ông ta vẫn không hài lòng. Ông ta chưa mãn nguyện, ông ta biết ràng sư đệ đã nhường nhịn, mà vẫn tiếp tục sỉ nhục sư đệ.” 

Vị sư huynh hỏi: “Ông sỉ nhục sư đệ thế nào? Ông ta là một nhà sư. Tại sao lại sỉ nhục sư đệ.” Người sư đệ nói: “Ông ta đưa lên 3 ngón tay, ý ông ta nói hai chúng ta cộng lại chỉ có ba con mắt.” Sư huynh xem có tức không? Nào. Tới lúc đó sư đệ chịu hết nổi. Sư đệ muốn cho ông ta một quả đấm, may là ông ta đã bỏ chạy. Sư đệ mới rượt theo sau đến đây mà ông ta đã bỏ đi mất rồi. Bằng không sư đệ sẽ phải đấm ông ta thêm vài cú. 

Bây giờ quý vị hiểu rồi. Câu chuyện đến đây là kết thúc. 

Comments are closed.
Supreme Master Television           Contact Us
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Protection
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • While On The Path
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Testimonies
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
    • Photography
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • The Path
    • The Lifestyle
    • Music & Poetry >
      • Songs (English)
      • Songs (Aulacese)
      • Poetry
      • Music & Dramas
  • QUAN YIN METHOD
    • Reading
    • Videos
  • LINKS
    • OUR CENTERS' CONTACT
    • ĐÀI THUYET MINH AU LẠC
    • ĐÀI PHỤ ĐỀ AU LẠC
    • SUPREME MASTER TV
    • SUPREME MASTER NEWS
    • Contact