The Peace Seekers
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • Master's Wonders
      • While On The Path
      • Quan Yin Method
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Jokes
      • Other Stories
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • Music & Arts >
      • Music & Dramas
      • Arts & Photography
  • LINKS
    • Bài Giảng Phụ Đề Âu Lạc
    • Peaceseekers - Persian
    • Supreme Master Televison
    • Eden Rules
    • News Magazine

A Tai Chi Master's Story

7/11/2017

 
Other Stories

Picture
A Tai Chi Master's Story
Chuyện Thật Về Một Võ Sư Thái Cực Quyền


​Martial Arts Expert v.s. True Master Of The Age
Narrated By Fellow Initiate Chiu, Miaoli, Formosa
Recorded By Resident Disciples, Hsihu Center, Formosa, ​News 49


​Brother Chiu is a top student of Tai Chi Master, Mr. Liu Hsi Hung. ​Many people from the Formosan police force go to him to learn martial arts.

Although he had attained a high level of proficiency in Kung Fu after practicing relentlessly for more than twenty years, he could not break through further.

Not until he met Suma Ching Hai and practiced the Quan Yin Method, was he able to advance to higher levels.
​
Once, Master asked Brother Chiu to practice martial arts with Her. Brother Chiu was lucky to have an opportunity to 'exchange a few moves' with Master, but he was most surprised.

Although it was the first time She had tried, Master showed that She had captured the essence of Tai Chi, both with respect to the use of 'Chi' and in Her style and form.

Other people can practice diligently for decades without achieving such results.

Immediately, this martial arts expert had total and utmost respect for the great spiritual Master, Suma Ching Hai, and verified that She is indeed a very rare Master among masters in all fields.

Since then, he has become even more sincere in following Master on the path, and keeps telling everyone he meets that practicing the Quan Yin Method is the highest form of Kung Fu.
Picture
BROUGHT UP
In A Martial Arts Family 
​

From birth, Brother Chiu was brought up by his family with a martial arts background.

For several generations, his family members were extremely enthusiastic about practicing the martial arts.

During his childhood, in order to learn various martial arts methods, his father and uncles arranged, at great expense, for recognized experts to come from Mainland China to teach them Kung Fu.

For more than ten years, in order to pay tutors' living expenses and wages, they sold virtually all of the properties handed down to them by their forefathers.

But even this was not enough; his uncles' 'blood brothers' (also studying under the same teachers) had to sell their possessions in order to meet the costs.

Under these difficult circumstances, each member of the family cherished the opportunity and practiced earnestly. The big family's traditional Chinese estate, from which the sounds of Kung Fu practice were always to be heard, was like a martial arts school. 

Very often Brother Chiu's father and uncles had to train by sparring against each other.

He recalls that in one of the houses on the estate, there was a closed room with only one small entrance. His father and uncles were often called into that dark room by their father or martial arts tutors to spar.

No one could tell who was among the group crowded into the room. Whoever lost, or could not bear it any more would emerge from the small hole.

The training was indeed very strict.

Brother Chiu was weak and frequently ill when he was young. During his first year in school, he was ill so often that he took dozens of days off in a single term. He was so feeble that he would faint after standing under the sun for only a short time.

It was because of this that he later practiced martial arts much more diligently and untiringly than did other people.

​He studied the Shiaolin method when he was young and changed to Karate at fourteen.

Through the strict training of a Japanese Karate teacher, less than half of the five to six hundred students in his class remained after less than two months.

Only fifty were left after eighteen months. 

​The teacher's requirements of his students were extremely rigorous.

If one was absent without an acceptable reason, he would be beaten by the teacher with a wooden staff the next day.

​During the practices, each move had to be repeated five hundred times. Frequently, the students had to train against each other. Bruised noses and swollen faces were a common sight. Their fingers were disfigured in the course of hard training such as smashing bricks.
Picture
FIRST ENCOUNTER
With Tai Chi

 
In the days when he studied at the martial arts school, Brother Chiu was never absent.

He felt that he should approach everything he learned with all his heart and undivided attention, and that he must not be afraid of hard work or be impatient if he wanted to succeed.

Consequently, he accomplished the third duan (level) in Karate after only several years of study. During this successful period, he visited many martial arts schools throughout Formosa to find people who could test his skills.

One day, when he was twenty years old, he visited a Tai Chi school and watched a lesson.

When he saw that the moves of Tai Chi were very delicate and lacking in force, he felt condescending toward it. He wondered what was so great about Tai Chi that made everyone praise it highly.

After the class, Brother Chiu remained unconvinced and asked boldly if he could pit his skills against the teacher's.

To his surprise, once the forceful karate moves came into contact with the soft Tai Chi moves, his power was completely absorbed like a rock sinking to the bottom of the sea.

All of his attacks were restrained and thus rendered ineffective. He was soundly beaten by the Tai Chi teacher on the spot. 

Brother Chiu was totally convinced after losing the duel. He never thought that Tai Chi was so profound and incredible that it could use four ounces of force to topple that of a thousand pounds.

Immediately, he wanted to become a student of that Tai Chi teacher. The teacher saw that he was very sincere and so said to him, "If you really want a teacher, I will introduce you to the head brother of our school." That was how Brother Chiu began to learn from the supreme Tai Chi master, Mr. Liu Hsi Hung.

Having only just begun, Brother Chiu was given special permission to practice with Master Liu's peers within the school. This made him happy on the one hand but apprehensive on the other. He was happy because he could make rapid progress, and apprehensive because Tai Chi is a totally different style than Karate.

Tai Chi neutralizes force with softness, with an emphasis on being loose, soft and tender. Karate is exactly the opposite, using force to counteract force, stressing ferocity, intensity and toughness.

​Now that he had begun to practice Tai Chi, he could not mix it with what he had learned before, which was an extremely difficult change. He was afraid that he would not be able to adapt in a short period of time. However, as long as one has the sincerity to learn, one will be able to overcome even greater difficulties than this.

Brother Chiu said that, for over twenty years, he has been very cautious and has not used a single Karate move, dedicating himself to the study of Tai Chi's profound essence.

This has the same significance as what Master said in one of Her lectures, "In spiritual practice, you can freely choose your own ideal method and teacher. However, once you have decided to follow any one path, you must focus all of your attention on it. You must not diverge or step on two boats at the same time; that is an incorrect attitude for practice.

​In this way, you cannot concentrate your strength, and cannot make progress in your practice. You might even cause yourself trouble."
Picture
THROUGH DILIGENT PRACTICE
and Concentration, ​A Great Student Outshines
 

The Teacher Brother Chiu encountered many trials when he first began to practice with Master Liu's peers, who purposely wielded a heavy hand on him during their sparring sessions.

Very often they pushed him hard, sending him tumbling left and right, in order to cut down his arrogance.

Sometimes, they intentionally talked disrespectfully about his teacher, commenting that the teacher's skills were mediocre, just to see if he would become angry or lose faith in his teacher and leave for another one.

All of these tests motivated Brother Chiu even more.

He was determined to practice diligently. Each day he was absorbed in the world of Tai Chi, putting in at least thirteen hours of practice.

He never went out shopping or to the movies or restaurants, cutting himself off from all worldly pastimes. He hardly spoke a few sentences in a whole year. His colleagues, friends and relatives all said that he was weird.

Because of this diligence, his Tai Chi practice caught up with that of his master's peers' within two years.

Consequently, he received Master Liu's special attention and coaching. On many occasions Master Liu had Brother Chiu stay behind after a session so that he could teach him individually and explain many important points and details about the moves.

It was not for any reason but this, Master Liu said,

"I would rather not accept those students who are not serious. As long as you are sincere and earnest in your practice, I will teach you the best that I can. If one is not sincere and hard working, he can not comprehend no matter how much I teach him."

This is the same as what Master has taught us,

"I would rather teach a few disciples who are truly sincere in their intention to practice than waste time and effort to teach tens of thousands of disciples who seem hustling and bustling but do not truly desire to practice."
Picture
PRACTICING THE QUAN YIN METHOD
Is The Highest Martial Art

 
With fortitude, he quietly worked hard on his martial arts for almost twenty years, and attained a very high level of proficiency.

However, he eventually became stuck, unable to take himself one more step forward to surpass that level.

Then he thought that perhaps he could break through this physical level and advance to a higher spiritual level by means of meditation and spiritual practice.

Many times, spiritual masters wanted to take him as their disciple, but he declined.

One day, a relative of his (who was a fellow initiate) introduced him to Master's books. He was delighted once he started reading them. He thought to himself that She was the spiritual teacher he had been looking for.

Not long after that, Master lectured for two days at the Dr. Sun Yat Sen Memorial Hall in Taipei. He went to the lecture on the first day, but missed the second day because he had to work at home.

His relative (the fellow initiate) told him, "Reciting Master's holy name produces an immediate response." ​So, on that day, he continuously and sincerely recited Her name.

In the evening, while he was administering acupuncture to a patient, he suddenly had a vision of Master lecturing in a very beautiful and august hall.

He could see clearly even the color and style of Her attire. It was too much of a surprise to him that he could have such an inner experience while he was working!

When his wife returned home from the lecture, he asked her about the color and style of the clothes Master wore that evening as well as the decor of the hall. It turned out that they were exactly as he had seen in his vision.

He had abundant spiritual experiences when he took initiation to formally become Master's disciple.

He felt that he had been very lucky all his life, being able to find the best methods and teachers for both his martial arts and spiritual practice.

It happened that not long after his initiation, Master held a seven-day retreat, which he attended.

On the third day, while he was doing Quan Yin, he felt an incredible force rushing up his back, like a big rolling wheel or ocean wave, all the way to his head. He was rejuvenated, relaxed and full of energy.

In more than twenty years of martial arts and Qi Gong practice, he had never had such a break through.

On the evening of the first day that Master created the Nectar River at the Hsihu Center, he had a vivid dream about Her and everyone else building the river.

He was at the scene too.

Master said, "Let's go! We will go up to fetch some beautiful stones." Then She took him and several resident disciples to a place in heaven to look for beautiful stones.

A few of those stones had extraordinary shapes and he recognized them when he came to see the completed Nectar River.

It is no wonder that many fellow initiates have had miraculous experiences after they took water from the Nectar river home to drink, for the materials used to build the river came from high levels in heaven.
Picture
THE KUNG FU MASTER
​Who Hid Behind A Tree And Cried
 

The year before Brother Chiu came to receive his initiation, Master suddenly showed a great interest in martial arts, especially in Tai Chi.

For more than a year, Master had been asking whether there were any Tai Chi experts among the fellow practitioners in Formosa, who could come to teach the resident disciples.

Several came forward to apply for that position, but none were accepted.

After Brother Chiu received initiation, one day he took the initiative to ask if he could teach the resident disciples to practice martial arts. Master quickly accepted him!

After that he had many opportunities to be close to Master, and got to know Her better.

He said that whenever he saw Master, he felt very excited, like a child who meets his parents after having been apart from them for a long time. Very often he could not hold back his tears.

On those occasions, he would quickly find a tree to hide behind and cry. The reverence he pays to Master is beyond words.

Master once said about him, "The first time I saw him, his face had an ominous look, and he was very serious, as if he had not laughed in years. After practicing for a few months, that murderous look in his eyes gradually disappeared, and he began to smile!"

He forgot that "grown men don't cry."

The more he practiced, the more he became like an innocent child.

Normally he does not chat with people, but when fellow practitioners visit him and talk about Master, he can talk forever.

When Master first instructed him to teach Tai Chi at Hsihu, it was a holy mission to him.

In order to be able to concentrate fully and do a good job, he resigned from all the teaching activities for which he was paid, and offered his lifetime of expertise without reservation.

Brother Chiu feels that studying martial arts is a great help to one's spiritual practice. Especially in the case of Tai Chi, which uses gentleness to overcome brute force. It is different than other schools of martial arts because it involves less violence.

Futhermore, it can train people to improve themselves physically and become full of energy, so that they do not easily become drowsy during meditation, or get back aches.

Then it is easier for them to focus their attention, to enter into samadhi and to better enjoy the bliss and pleasure of meditation.

Receiving initiation was a crucial turning point in Brother Chiu's life, with regard to uplifting the standard of his martial arts, changing his personality, and so on.

It is a joy that he can never stop describing.

He has also had the 'indescribable' spiritual experiences that are mentioned in religious scriptures.

The most memorable incident since he has followed Master on the path during the past few years was the occasion when he was scolded badly by Master in front of many people in Hong Kong.

He recalled, "At that time, when I was suddenly scolded loudly by Master, I was so stunned that I jumped backwards. That jump might not mean very much to most people, but it has a great significance to a Tai Chi martial arts practitioner."

Brother Chiu always thought that he was very good at martial arts. He could remain immovable even when pushed by several big men joining force together.

However, the root he had grown from more than twenty years of hard practice had been pulled out by one shout.

The chain of scolding that followed made him not know what to do with himself.

He had never been scolded like that in his life. He always felt that whatever he did, he did with great seriousness and best effort. He was even prouder of the fact that he was a perfectionist, not allowing himself to have any flaws.

He felt that he was most respectful to Master, and that he was a model disciple. No matter how he dweller upon it, he could not work out why Master had rebuked him that way.

​For every day of the six months after he returned to Formosa, he struggled within himself, trying to work out why Master had scolded him. He still felt that he had not made any mistakes and that he had been perfect.

On the other hand
, he knew in his heart that his most trusted and revered Master could not possibly scold him without any reason.
Picture
ENCOUNTERING
A Really High Level Expert

 
In such a conflicting and complicated state of mind, where he knew that Master was absolutely right, but could not bring himself to admit that he was wrong, he frequently could not bear the impossible knot in his heart, and become so frustrated that he cried aloud while meditating.

He even hit himself in penance.

Then, one evening after six months, a brother who had been Master's attendant happened to visit him to discuss some matters.

During their conversation, the brother told a story about his journey with Master on the path.

"Once, Master took a few disciples and myself to the riverside of San Di Men in Pintung for a retreat and to relax. Watching how caring Master was to other brothers, I became very jealous, even to the point that I had some misunderstanding toward Master.

As bad thoughts emerged in my mind, immediately I was severely scolded by Master. She would not even allow me to be beside Her.

I had not made any mistakes at that time, so none of the other disciples knew why Master had reprimanded me. I was the only one who understood.

In fact, I knew that I should not have these jealous feelings, but I could not suppress them.

Many times, in order not to destroy the serene atmosphere of the retreat, Master let me do some work at Her side again.

However, once I had generated the bad vibrations I was immediately ordered to go away. I was shuffled back and forth that way each day.

At that time I thought that Master must be exercising supernatural powers. Otherwise, how could She know so clearly what was in my mind?

I kept making efforts to overcome this unwanted trait, but the more Master chastised me, the more jealous I became. It went on for a good few days, and I could not smile even if I wanted to.

Every day I felt, both physically and mentally, as if I was carrying a large rock on my back and in my heart. It was so heavy that I could no longer bear it.

There were a few times that I thought about leaving Master. I did not want the turmoil in my heart any more.

One night about a week later, I sat as usual on a rock beside the river to meditate and repent. As midnight approached, I was suddenly enlightened in some way and the knot that had been in my heart for days was untied.

I felt relieved and bright in body and mind. The invisible boulder pressing on me vanished at that moment. Warm tears streamed out of my eyes, and I greatly sympathized with Master.

Why, for no reason, did She have to bear all kinds of mental abuse and misunderstandings given by Her disciples?

I told myself at that time that I should see Master first thing in the morning, to apologize to Her and tell Her that I had worked it out.

That night I couldn't wait, and wished that the dawn would come sooner. Early that morning, as the first light of day appeared, I suddenly sensed that someone was moving about outside my tent. I got up and saw that it was Master.

At once I dashed out of the tent.

Master was smiling as She sat placidly on a hammock nearby. Happily I ran over to Her and said, "Master! I finally figured it out last night. I am very sorry that I have troubled You during the past few days. I was going to apologize to You first thing this morning."

Master said with a joyful smile, "I received this message in the middle of the night. I am happier than you are to learn that you have overcome this obstacle. I wanted to come to see you last night, but it was too late and I didn't want to wake you. That is why I came over so early this morning."

Master continued, "It's not that I didn't know that it was very painful for you to experience such torment in your mind over the past few days.

I even worried that you could not bear it and would leave the path. I might have forgiven you then, not scolded you and said sweet words to you. But I could not do that, for otherwise you would never have learned this lesson.

I wanted to let you surpass the bad habits that you have acquired over your past lives. I was even more nervous than you were."


​After listening to Master, I was filled with warm tears, and forgot even to say, 'Thank You.'"
Picture
​'INNER POWER'
Improved


After listening to the brother's story, Brother Chiu emotionally revealed the inner struggles that he had endured over those six months.

He said, "Having gone through these struggles for more than six months, I only figured things out last night while meditating, and untied the knot in my heart.

The joy I had was undescribable, just as you have said.

I didn't expect that you would come to tell me this story. Had you come a few days earlier, I could neither take it in nor understand it. What a coincidence this is!"


It must be Master's arrangement. When I mention Master now, I am almost in tears. What an embarrassing thing it is!

He went on, "Actually, from the beginning, I was wrong to look for the reason that Master had scolded me. Even if Master had wronged me, I should not be angry.

This is not how I should treat ordinary people, let alone my Master. It was all because I thought too much of myself that I felt unhappy and was concerned throughout this incident. I could not see through the fame and defamation, praise and sarcasm.

Spiritual practitioners
should not be moved even when blown by the 'eight winds.' Then it was only a breeze and I wavered for more than six months.

I always thought that I was a perfectionist, that I was better than others in everything. I could not accommodate even one tiny mistake. I tied myself down too much. I minded too much. That in itself is a kind of imperfection. Now that I can see the truth, I feel that I'm useless. I see everyone as being better than I am, but this way I feel happier and freer.

Not long after I overcame this inner struggle, I faced a situation where I had to help in a difficult assignment. There were times when I was scolded so much that I hid away and cried, but these unhappy feelings passed away in no time.

Being scolded by Master once, I have become immune!

It's no wonder that Master jokingly said, "If you can bear my 'Lioness' roar,' you can handle any situation, anywhere you go."


It was a surprise for Brother Chiu that his inner power to take scolding had increased so much. It surpassed his attainments in the martial arts, which had been accumulated over thirty years.

He said, "I remember that when I was learning Tai Chi under Master Liu Hsi Hung, sometimes I could not practice correctly the moves that he taught me, neither could I understand the essence of the moves.

I felt too embarrassed to ask, and Master Liu did not correct my wrong movements even though he was watching at the side. I tried many ways and exerted my greatest effort, but I still could not appreciate their true nature.

A few days later, Master Liu would then come over and give me some suitable instructions, and then I would understand!

I feel that in many lessons one must first try to experience extensively, to explore and to learn from various situations. When the time is ripe and with the precise guidance from the teacher, we will truly understand.

Last year, I was shocked to learn about the passing away of the Tai Chi Grand Master, Mr. Huang Hsin Shien, I was filled with bewilderment. He had applied himself to Tai Chi for his entire life, and reached a level that no one can surpass these days.

Now all that is left is his great name.
The rest is gone.

It suddenly made me change my perspective on life.

I am very lucky to have met Master and followed Her to walk on the path before my life comes to an end. So now I will not have lived this life for nothing!"


​Khưu sư huynh là môn đệ xuất sắc của cao thủ Thái Cực Quyền Lưu Tích Hanh. Trong giới cảnh sát Formosa, nhiều người đã đến thọ giáo với sư huynh.

Tuy sư huynh đạt được đẳng cấp võ thuật khá cao sau hơn 20 năm dầy công luyện tập, nhưng không thể siêu vượt, cho đến khi gặp được Suma Ching hai tu Pháp Môn Quán Âm mới tiến lên đẳng cấp cao hơn.

 
Có một lần, Sư Phụ mời Khưu sư huynh cùng nhau tập quyền. Khưu sư huynh may mắn được dịp trao đổi vài chiêu với Sư Phụ, kết quả khiến sư huynh rất kinh ngạc.

Sư Phụ tuy là lần đầu tiên thử Thái Cực Quyền, nhưng bất luận trên phương diện vận khí hay chiêu thức, đều đã thấm nhuần tinh hoa của Thái Cực Quyền.

Người khác dầy công luyện tập mấy chục năm chưa chắc đã có thành quả như vậy.

Điều này đã khiến cao thủ võ thuật Khưu sư huynh phục sát đất, chứng tỏ vị đại sư tâm linh Suma Ching Hai quả thật là một vị cao thủ hiếm thấy trong giới võ thuật.

Sư huynh từ đó càng thành tâm theo Sư Phụ tu hành, gặp ai cũng nói Pháp Môn Quán Âm mới là võ công thượng thừa. 
​
Picture
XUẤT THÂN
Dòng Dõi Võ Thuật
​
 
Khưu sư huynh từ nhỏ sinh trưởng trong một gia đình dòng dõi võ thuật, các thành viên trong gia tộc đều rất thích tập võ.

Lúc thiếu thời, cha và các chú vì muốn học nhiều môn võ thuật, thường tốn rất nhiều tiền mời các cao thủ võ lâm từ Hoa Lục đến dạy.

Ròng rã hơn mười năm, vì phải chi tiền sinh sống và lệ phí cho các võ sư này, tất cả gia tài mà tổ tiên để lại hầu như đã bán hết mà vẫn còn không đủ, ngay cả những người anh em kết nghĩa (cũng là sư huynh đệ) của các chú bác cũng phải bán nhà cửa mới đủ chi phí.
 
Chính vì hoàn cảnh khó khăn như vậy, cho nên tất cả thành viên trong gia tộc đều rất kính trọng và siêng năng học võ.

Trong đại viện của gia tộc, tiếng luyện võ vang lên không ngừng, như một trường võ thuật. Cha và các chú bác thường phải song đấu với nhau. 

​Khưu sư huynh còn nhớ trong nhà có một căn phòng kín, chỉ có một động nhỏ ra vào mà thôi, cha và các chú bác thường bị ông nội hoặc thầy dạy võ gọi vào trong đó, tập đánh nhau trong phòng tối.

Một đám đông người như vậy, không ai nhận ra người nào là người nào, ai đánh thua hay chịu không nỗi thì tự mình đi ra.

Sự huấn luyện rất nghiêm khắc.
 
Khưu sư huynh từ nhỏ vốn yếu đuối và thường bị bệnh. Lúc còn học tiểu học năm thứ nhứt, thường bị bệnh, một niên khoá nghĩ bệnh hết cả chục ngày, ốm yếu đến nỗi đứng ngoài nắng một lát cũng muốn xỉu.

Chính vì nguyên nhân đó mà sau này đã thúc đẩy Khưu sư huynh tinh tấn hơn người khác trong việc tập võ.
 
Lúc thiếu thời, Khưu sư huynh chuyên tập Thiếu Lâm quyền, mười bốn tuổi đổi qua tập Karate.

Dưới sự huấn luyện nghiêm khắc của của vị thầy Karate người Nhật, mới đầu học viên đồng khóa khoảng 500 đến 600 người, nhưng không đầy hai tháng chỉ còn lại được một nửa.

Sau một năm rưỡi, chỉ còn lại 50 người mà thôi. 

Trong thời kỳ huấn luyện, võ sư rất nghiêm khắc, nếu vô cớ không đến trường, ngày hôm sau trở lại sẽ bị thầy đánh bằng cây côn.

​Trong lúc huấn luyện, mỗi thế phải tập 500 lần, hơn nữa thường phải luyện tập đánh nhau, bị đánh đến mặt mày sưng húp là chuyện thường. Các ngón tay đều biến đổi hình dáng vì tập chặt gạch bằng tay không.
Picture
LẦN ĐẦU TIÊN
Biết Đến Thái Cực Quyền

 
Trong thời kỳ học võ tại trường võ thuật, Khưu sư huynh không bao giờ vắng mặt.

Sư huynh cho rằng bất luận học gì, đều phải một lòng một dạ, chuyên tâm học tập, không nên sợ khó hay thiếu lòng nhẫn nại, như vậy mới thành công.

Vì thế, mới chỉ vài năm sư huynh đã lên đệ tam đẳng huyền đai. Trong thời kỳ tập võ này, sư huynh thường đi khắp các trường dạy võ ở Formosa tìm người thử tài.
 
Năm 20 tuổi, có một ngày đến một nơi dạy Thái Cực Quyền xem người ta tập võ.

Sư huynh thấy chiêu thức và đường quyền Thái Cực đều mềm mại, không có hơi sức, bèn sinh lòng khinh khi, thầm nghĩ Thái Cực Quyền có hay gì đâu, sao mọi người lại tôn sùng đến thế. 

​Đợi đến khi vị thấy đó dạy xong, Khưu sư huynh không chịu được nữa, bèn thỉnh giáo với vị thầy Thái Cực Quyền này.

Không ngờ Karate cương mãnh khi tiếp xúc với Thái Cực Quyền mềm dẻo, hơi sức như đã chìm đái biển, đều bị hóa giải thành vô hiệu lực.

Tất cả chiêu thức đều bị khống chế, đã bị vị thầy Thái Cực Quyền dạy cho một bài học thích đáng.
 
Sau trận thi thố võ nghệ này, Khưu sư huynh thua nhưng rất phục, không ngờ Thái Cực Quyền lại thâm hậu kỳ diệu như vậy, có thể lấy sức của bốn lạng phá thế ngàn cân, thật bất khả tư nghị.

Sư huynh thấy vậy bèn muốn bái vị thầy Thái Cực Quyền này làm sư phụ.

Thầy Thái Cực Quyền thấy sư huynh rất thành tâm, bèn nói với sư huynh rằng: “Nếu anh quả thật muốn bái sư, tôi sẽ giới thiệu anh học với sư huynh trưởng môn của tôi.”

Thế là Khưu sư huynh đã bái sư thọ giáo với cao thủ hạng nhất Thái Cực Quyền, Lưu Tích Hanh.
 
Lúc mới nhập môn, sư huynh đã được thầy Lưu ân chuẩn cho tập chung với các chú bác của thầy. Sư huynh vừa mừng vừa lo, mừng là tập với họ sẽ tiến bộ nhanh chóng, lo là Thái Cực Quyền khác hẳn với Karate.

Thái Cực Quyền dùng nhu thắng cương, điều cần nhất là phải thả lỏng, nhu, mềm. Còn Karate thì lấy cương khắc cương, phải hùng mạnh, cứng rắn.
 
Bây giờ đổi qua học Thái Cực Quyền, tất cả những gì đã học trước đây đều không sử dụng được. Đây là một điều cực kỳ khó khăn, sư huynh sợ không thể thích ứng được.

Tuy nhiên chỉ cần thành tâm muốn học, khó khăn cách mấy cũng có thể khắc phục.

Khưu sư huynh cho biết lúc nào cũng rất cẩn thận. Cho đến giờ sư huynh chưa bao giờ dùng qua một chiêu Karate nào trong hơn 20 năm nay, một lòng nghiên cứu sự thâm thúy của Thái Cực Quyền.
 
Điều này y như lời khai thị của Sư Phụ:

"Chúng ta tu hành, có thể tự do lựa chọn pháp môn và vị thầy mà mình cho là lý tưởng nhất, cần thiết nhất.

Nhưng một khi đã quyết định học bất cứ pháp môn gì, thì phải một lòng một dạ, chuyên tâm tu tập pháp môn đó, tuyệt đối không thể một dạ hai lòng, hay hai chân trên hai chiếc thuyền, đó là thái độ tu hành không đúng đắn, lực lượng không thể tập trung.

Như vậy tu hành sẽ không tiến bộ, thậm chí còn xảy ra chuyện rắc rối.”
Picture
DẦY CÔNG LUYỆN TẬP,
​Thành Quả Vượt Bực
 

Lúc bắt đầu tập với các sư thúc sư bá, sư huynh gặp rất nhiều khảo nghiệm.

Có khi tập tay đôi với họ, họ cố ý ra tay rất nặng, thường xô mạnh sư huynh ngã trái ngã phải, để làm giảm bớt lòng ngạo mạn của sư huynh.

Có khi cố ý nói xấu thầy của sư huynh, nói võ nghệ của thầy cũng chẳng ra gì, để xem sư huynh có giận hay không, hay có mất niềm tin mà bỏ đi tìm thầy khác hay không.
 
Với nhiều khảo nghiệm như vậy, sư huynh càng nhất tâm,.

Anh cương quyết mỗi ngày dầy công luyện tập ít nhất là 13 tiếng, đắm chìm trong thế giới Thái Cực Quyền.

Anh không bao giờ đi dạo phố, không bao giờ đi coi hát, hay đi ăn nhà hàng, tất cả mọi sinh hoạt, giải trí ở thế gian đều không tiếp xúc. Một năm nói không đến mấy câu. Các đồng nghiệp và người thân đều cho sư huynh là một quái nhân.
 
Nhưng cũng chính vì vậy, chưa đầy hai năm công lực của sư huynh đã ngang hàng với các sư bá sư thúc.

Và nhờ vậy cũng được thầy Lưu đặc biệt chiếu cố.

Thường sau giờ học, thầy Lưu bảo các sư bá sư thúc về trước, còn sư huynh thì được ở lại để thầy đặc biệt dạy thêm, giải thích nhiều chi tiết và những điểm quan trọng, những thế đánh.
 
Nguyên nhân không có gì, thầy Lưu cho biết:

“Những đệ tử không thật sự muốn học, thầy thà không dạy. Chỉ cần anh thành tâm thật sự muốn học, thầy sẽ tận tâm hướng dẫn. Nếu không đủ thành tâm, không cố gắng, thí dụ thầy có dạy, cũng không lãnh hội được.”
 
Điều này không khác gì lời nói của Sư Phụ:

"Sư Phụ thà dạy một vài đệ tử thành tâm thật sự muốn tu hành, còn hơn lãng phí thời giờ và tinh thần để dạy cả chục ngàn đệ tử chỉ biết ồn ào náo nhiệt mà không thật sự muốn tu hành.”​
Picture
QUÁN ÂM MỚI THẬT
​Là Võ Công Thượng Thừa
 

Sau khi sư huynh âm thầm dày công luyện tập gần 20 năm, tuy đã đạt tới một đẳng cấp rất cao.

Tuy nhiên, sư huynh bị ngưng lại ở chỗ đó, không có cách nào tiến thêm một bước vượt qua được.

Lúc đó sư huynh nghĩ chắc có thể nhờ vào phương pháp tu hành tịnh tọa, để siêu vượt tầng số thể xác, tiến lên tầng sổ tâm linh cao đẳng hơn.
 
Lúc bấy giờ, có một vài pháp sư thường tự động muốn nhận sư huynh làm đệ tử, nhưng sư huynh không ưng thuận.

Có một ngày, qua sự giới thiệu của người thân (đồng tu), sư huynh đọc sách Sư Phụ, vừa đọc đã rất thích, sư huynh thầm nghĩ đây mới là đạo sư tâm linh mà anh muốn tìm kiếm.
 
Cách đó không lâu, Sư Phụ thuyết pháp trong hai ngày liên tiếp tại Kỳ Niệm Đường Quốc Phụ ở Đài Bắc.

Ngày thứ nhất sư huynh đã đi dự thính, ngày thứ hai vì trong nhà có việc nên không đi được, nhưng người thân cũa sư huynh (đồng tu) nói với sư huynh rằng: Niệm pháp hiệu của Sư Phụ rất linh.'
 
Hôm đó, sư huynh niệm mãi pháp hiệu của Sư Phụ một cách thành tâm.

Tối đến, trong lúc sư huynh đang châm cứu cho bệnh nhân, bỗng thấy Sư Phụ đang thuyết pháp trong một hội trường rất đẹp và trang nghiêm, Sư Phụ mặc quần áo màu gì, kiểu áo như thế nào, anh đều trông thấy rất rõ rệt.

​Thấy cảnh giới trong lúc làm việc như vậy, đối với sư huynh đây là một chuyện đáng kinh ngạc!

Đợi đến khi vợ sư huynh nghe kinh xong về đến nhà, sư huynh bèn hỏi đêm hôm đó Sư Phụ mặc quần áo kiểu gì, màu sắc ra sao, và hội trường được trang trí như thế nào, kết quả không sai chút nào, y như sư huynh đã thấy.
 
Khi sư huynh thọ Tâm Ấn để chính thức làm đệ tử của Sư Phụ, thể nghiệm rất nhiều. Sư huynh tự thấy mình kiếp này quá may mắn, học võ, tu hành đều kiếm được pháp môn và thầy tốt nhất. 

Sau khi Tâm Ấn không bao lâu, nhân dịp Sư Phụ tổ chức Thiền Thất, sư huynh cũng đến tham dự.

Ngày thứ ba, trong lúc làm Quán Âm, sư huynh bỗng cảm thấy một lực lượng bất khả tư nghị từ sau lưng tràn lên đầu như một bánh xe lớn đang xoay hay như làn sóng biển lớn, toàn thân cảm thấy thật nhẹ nhõm, tinh thần sáng suốt vô cùng.

Trước đây, tập võ luyện khí công hai mươi mấy năm, chưa bao giờ có được một phát hiện nào như vậy.
 
Lại có một lần, Sư Phụ đào sông Cam Lồ tại đạo tràng Tây Hồ. Buổi tối ngày đầu, trong lúc ngủ, sư huynh trông thấy rất rõ rệt Sự Phụ cùng mọi người đào sông Cam Lồ.

Sư huynh thấy mình cũng ở đó.

Sư Phụ nói: “Đi, chúng ta lên lấy một số đá đẹp về đây.” Nói xong, Sư Phụ dẫn sư huynh và một vài thường trú đến thiên đàng tìm đá đẹp.

Có một vài cục đá hình dáng đặc biệt, khi sông Cam Lồ hoàn thành, sư huynh đi tham quan hãy còn nhận ra được.

Hèn chi đồng tu lấy nước Cam Lồ về uống, đã có nhiều thể nghiệm thần kỳ. Thì ra ngay cả vật liệu xây cất cũng được lấy từ cảnh giới cao đẳng trên thiên đàng.
Picture
CAO THỦ VÕ LÂM
Núp Sau Cây khóc

 
Một năm trước khi Khưu sư huynh đến thọ Tâm Ấn, Sư Phụ bổng rất thích tìm hiểu về võ thuật, đặc biệt là Thái Cực Quyền. 

Trong hơn một năm, Ngài nói mãi với các đồng tu địa phương có ai là cao thủ Thái Cực Quyền, có thể đến dạy các thường trú.

Sau khi thọ Tâm Ấn, có một ngày sư huynh tự đến yêu cầu được dạy các thường trú tập võ, Sư Phụ liền chấp thuận! Cũng vì vậy sau nầy sư huynh có rất nhiều cơ hội gần gũi Sư Phụ, nhận biết Sư Phụ nhiều hơn.
 
Theo lời thuật của sư huynh, mỗi lần nhìn thấy Sư Phụ, sư huynh đều có cảm giác vui mừng, như một đứa bé gặp lại cha mẹ đã xa cách từ lâu.

Sư huynh thường cảm động đến rơi nước mắt. Mỗi lần xúc động như vậy sư huynh liền núp ở đằng sau một gốc cây khóc.

Lòng tôn kính của sư huynh đối với Sư Phụ thật không thể diễn tả được.
 
Sư Phụ từng nói về sư huynh: 

“Lần đầu tiên trông thấy sư huynh, mặt mày rất nghiêm nghị, dường như đã mấy năm không cười. Sau khi tu hành được mấy tháng, sát khí trong ánh mắt đã tan biến dần, và bắt đầu cười!” 

Sư huynh đã quên là đại trượng phu không khóc, càng tu hành càng đơn thuần như một đứa trẻ.

Ngày thường sư huynh có ngày không nói một câu, nhưng khi đồng tu đến thăm, hễ nhắc đến Sư Phụ là sư huynh nói không ngừng.
 
Khi Sư Phụ chỉ thị sư huynh dạy Thái Cực Quyền tại đạo tràng, đối với sư huynh đây là một sứ mạng thiêng liêng.

Để chuyên tâm làm công việc này cho tốt, sư huynh đã bỏ hết tất cả những sinh hoạt dạy mướn ở ngoài, đem hết những gì mình đã học ra cống hiến.
 
Khưu sư huynh cho rằng tập võ đối với việc tu hành rất có ích lợi, nhất là Thái Cực Quyền lấy nhu khắc cương, càng khác hẳn với các môn võ thuật khác, không dùng bạo lực.

Luyện tập cho thân thể khoẻ mạnh, tinh thần minh mẫn, lúc ngồi thiền mới không hôn trầm, không đau lưng, như vậy mới dễ tập trung, dễ nhập định, mới có thể hưởng niềm vui của sự tọa thiền.
 
Đối với sư huynh, Tâm Ấn là một bước chuyển quan trọng trong cuộc đời của anh, bất luận là nâng cao về đẳng cấp võ thuật, hay thay đổi về tính tình v.v... đây là niềm vui khôn tả.

Về phương điện tu hành, sư huynh cũng đã từng có những thể nghiệm nội tại mà trên kinh sách ghi nhận là không thể tả được.
 
Trong mấy năm theo Sư Phụ tu hành, điều khiến sư huynh khó quên nhất, là có một lần Sư Phụ la mắng sư huynh trước mặt mọi người tại Hồng Kông. 

Sư huynh kể lại rằng: “Lúc đó Sư Phụ bỗng la lớn lên, tôi giật mình nhảy ra phía sau. Phản ứng này đối với người khác có lẽ là một điều không đáng kể, nhưng đối với một người luyện Thái Cực Quyền, còn có một ý nghĩa khác.”
 
Bấy lâu nay sư huynh tự cho mình võ nghệ cao cường, mấy người đàn ông cao lớn hợp lại cũng không cách nào xô ngã được sư huynh, nhưng bây giờ chỉ một tiếng hét, cái rễ của hai mươi mấy năm dầy công luyện tập, đã bị nhổ hẳn lên.

Tiếp theo đó, Sư Phụ la mắng không ngừng, khiến sư huynh không biết phản ứng ra sao.
 
Trong suốt cuộc đời, sư huynh chưa bao giờ bị la mắng như vậy. Bấy lâu nay sư huynh vẫn tự cho rằng mình làm gì cũng đúng đắn và cố gắng nhất, và điều khiến sư huynh cảm thấy hãnh diện nhất, là mình là một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, không bao giờ chấp nhận mình có khuyết điểm.

Đối với Sư Phụ rất tôn kính, tự cho mình là đệ tử tiêu biểu nhất, nghĩ hoài sư huynh không sao hiểu nổi tại sao Sư Phụ lại la mắng mình như vậy.
 
Sau khi về đến Formosa, trong khoảng thời gian hơn sáu tháng, mỗi ngày trong lòng đều dằn vặt mãi.

Sư huynh muốn tìm hiểu tại sao Sư Phụ lại mắng mình, và sư huynh vẫn tự thấy mình không có lỗi lầm gì cả, vẫn tự cho mình là hoàn mỹ.

Mặt khác trong thâm tâm, sư huynh vẫn hiểu vị Sư Phụ mà sư huynh tin cậy nhất, kính trọng nhất không thể nào vô cớ la mắng mình.
Picture
GẶP CAO THỦ
Cao Đẳng

 
Vừa biết rằng Sư phụ tuyệt đối không sai, nhưng tự mình lại không chịu chấp nhận lỗi tại mình.

Trong tâm trạng phức tạp như vậy, sư huynh thường không chịu nổi khúc mắc tháo không ra này mà bật khóc lên trong lúc hành thiền, thậm chí còn tự đánh mình để trừng phạt.
 
Một buổi tối nọ, thị giả cho Sư Phụ có chuyện đến kiếm sư huynh.

Trong lúc trò chuyện sư huynh này kể cho Khưu sư huynh nghe một câu chuyện về sư huynh này theo Sư phụ tu hành.
 
"Có một lần, Sư Phụ dẫn tôi và mấy vị sự huynh đệ khác đến bờ sông Tam Địa Môn ở Bình Đông bế quan nghĩ ngơi.

Tôi thấy Sư Phụ rất thương các sư huynh đệ khác, đã sinh lòng ganh tỵ, thậm chí còn hiểu lầm Sư Phụ.

Khi trong lòng tôi nổi lên những ý nghĩ không tốt như vậy, lập tức bị Sư Phụ la mắng, và cấm không cho tôi ở bên cạnh Ngài. Lúc đó, tôi chẳng phạm phải lỗi lầm gì, cho nên các sư huynh đệ khác không hiểu tại sao Sư Phụ lại la tôi, chỉ có tôi hiểu một cách âm thầm.
 
Thật ra tôi cũng biết, tôi không nên có lòng ganh tỵ như vậy, nhưng lại không tự kiềm chế được.

Có nhiều lần Sư Phụ không muốn phá hoại bầu không khí bế quan thanh tịnh, nên cho tôi làm vài việc bên cạnh Ngài.

Nhưng chỉ cần tôi khơi dậy từ trường xấu đó, Sư Phụ lại lập tức đuổi tôi ra.

Mỗi ngày cứ bị đuổi đi đuổi lại, lúc bây giờ tôi thấy Sư Phụ quả thật sử dụng thần thông, nếu không Ngài làm sao có thể hiểu được một cách rõ rệt tôi đang nghĩ gì?
 
Tôi cũng rất cố gắng muốn khắc phục phẩm chất xấu nầy, nhưng Sư Phụ càng la mắng tôi, tôi lại càng ganh tỵ. Liên tiếp trong mấy ngày, tôi muốn cười cũng cười không nỗi.

Mỗi ngày cảm thấy thân tâm nặng trĩu như có đá đè lên người, nặng đến nỗi tôi sắp chịu không được nữa.

Có vài lần tôi có ý định rời khỏi Sư Phụ, không muốn giằng co mãi trong tâm nữa.
 
Khoảng một tuần lễ sau, có một đêm, tôi ngồi trên một tản đá ở bờ sông tọa thiền, sám hối.

Sắp đến nửa đêm, bỗng trong lòng như khai ngộ, những khúc mắc trong tâm trong mấy ngày đã được giải tỏa, thân tâm đột nhiên khai mở, những cục đá nặng vô hình đè nặng lên người tôi đều biến mất trong lúc đó.

Hai giòng nước mắt tôi tuôn trào, lúc bấy giờ tôi mới cảm thông với Sư Phụ, vì sao Ngài đã phải chịu đựng biết bao ngộ nhận cùng sự ngược đãi về tinh thần của các đệ tử?
 
Lúc đó tôi thầm nghĩ, sáng sớm hôm sau tôi nhất định phải đi tìm Sư Phụ xin lỗi với Ngài, nói cho Sư Phụ biết là mình đã vượt qua rồi. Đêm đó tôi háo hức, mong sao trời sáng ngay.

Sáng sớm ngày hôm sau, khi bình minh vừa ló dạng, tôi bỗng cảm thấy bên ngoài lều có người đang đi lại, nhìn ra mới biết thì ra là Sư Phụ.

Tôi liền xông ra lều.

Lúc bấy giờ, Sư Phụ mắt đượm nụ cười, thảnh thơi ngồi trên chiếc vòng ở gần đó. Tôi mừng rỡ chạy đến bên cạnh Ngài và nói với Ngài rằng: “Sư Phụ! Tối hôm qua con đã suy nghĩ thông suốt. Mấy ngày nay làm phiền Sư Phụ quá nhiều, con xin lỗi Sư phụ!”
 
Sư Phụ cười nói một cách vui vẻ:  

“Nửa đêm hôm qua, Ta đã nhận được thông điệp này rồi. Ta biết ngươi đã khắc phục được chướng ngại, Ta còn mừng hơn ngươi nữa. Tối hôm qua Ta đã tính qua đây thăm, nhưng trời quá khuya, Ta không muốn làm phiền, cho nên trời vừa sáng Ta mới qua.”
 
Sư Phụ tiếp tục nói: 

“Mấy ngày nay, trong tâm ngươi giằng co mãi, rất đau khổ, không phải Ta không biết.

Thậm chí Ta cũng lo, sợ ngươi chịu không nỗi, bỏ nữa chừng. Lúc đó Ta có thể tha thứ cho ngươi, không la mắng ngươi, nói chuyện ngọt ngào với ngươi, nhưng Ta không thể làm như vậy được, vì nếu làm vậy nhà ngươi sẽ không bao giờ học được bài học này.

Ta muốn ngươi tự siêu vượt tập quán không tốt đời đời kiếp kiếp của mình. Lúc đó Ta còn hồi hộp hơn nhà ngươi nữa.”

 
Nghe xong những lời nói này cậu Sư Phụ, tôi đã ràn rụa nước mắt, quên luôn cả việc cảm ơn Sư Phụ.
Picture
NỘI CÔNG
Thêm Thâm Hậu
 

Sau khi nghe xong câu chuyện của sư huynh này, Khưu sư huynh rất cảm động, cũng đem câu chuyện mình giằng co mãi trong hơn sáu tháng nói với vị sư huynh nầy.
 
Khưu sư huynh cho biết: “Sau hơn sáu tháng dằn vật, tối hôm qua trong lúc tọa thiền, tôi mới gỡ được khúc mắc trong tâm. Tôi mừng khôn tả.

Tình trạng này giống y như sư huynh vừa mới kể. Không ngờ hôm nay sư huynh đột nhiên đến kể cho tôi nghe câu chuyện của sư huynh.

Nếu sư huynh đến sớm mấy ngày, tôi sẽ nghe không vô, và sẽ không hiểu. Sao mà trùng hợp như vậy! nhất định là sự an bài của Sư Phụ. Tôi bây giờ hễ nhắc đến Sư Phụ là muốn khóc, thật quá hổ thẹn!”

 
Khưu sư huynh nói tiếp:  "Thật ra, từ lúc đầu, việc tôi tìm lý do tại sao Sư Phụ la tôi là đã không đúng rồi.

Dù Sư Phụ có la oan tôi, tôi cũng không nên giận. Đối với những người thường đã không nên làm như vậy, huống chi là Sư Phụ của mình.

Cũng vì tôi tự cho mình là quá quan trọng nên mới buồn và để ý đến chuyện bị rầy la như vậy. Tôi chưa vượt qua được danh tiếng và sự khen chê.

Người tu hành phải tu đến tám ngọn gió cũng không lung lay được mới là đúng. Đây mới chỉ là một cơn gió nhẹ, mà tôi đã rung rinh hơn sáu tháng.
 
Trước đây tôi thường tự cho mình là người thích sự hoàn mỹ, cái gì cũng hơn người ta, không để cho mình phạm một lỗi lầm nhỏ, tự trói buộc mình, quá để ý đến mình.

Đây mới chính là một sự không hoàn mỹ.

Bây giờ tôi đã thấy sự thật, tự thấy mình vô tích sự, và thấy bất cứ người nào cũng hơn mình. Tuy nhiên tôi cũng cảm thấy vui vẻ hơn, nhẹ nhõm hơn.
 
Sau khi khắc phục được sự giằng co trong nội tâm lần này, chẳng bao lâu đã gặp phải tình trạng tương tự. Tôi phải giúp đỡ thu xếp một vài công việc khó khăn, có khi bị mắng đến phải trốn khóc một mình, nhưng tâm trạng buồn bã thoáng chốc đã qua.

Từ khi bị Sư Phụ la một lần, tôi như đã được miễn dịch!"


Hèn chi trước đây Sư Phụ đã từng nói đùa: “Quý vị chỉ cần chịu được tiếng hét sư tử của Sư Phụ, sau này đi đến đâu, gặp tình trạng nào cũng có thể vượt qua được.”
 

Không ngờ trong mấy tháng ngắn ngủi, công lực chịu đựng la mắng của Khưu sư huynh đã tiến bộ nhiều như vậy, vượt hẳn thành quả tích luỹ được trong suốt ba mươi năm luyện tập võ thuật.
 
Sư huynh nói: “Còn nhớ trước đây theo thầy Lưu Tích Hanh học Thái Cực Quyền, có khi thầy Lưu dạy một thế, tôi tập dượt, nhưng không làm sao cho được chính xác, cũng không nắm vững được trọng điểm.

Thầy Lưu ở một bên cũng không sửa lại động tác sai lầm của tôi. Tôi lại ngại không dám hỏi, tôi thử hết mọi phương pháp và cố gắng hết sức, nhưng vẫn không xong. Mấy ngày sau thầy Lưu mới đến chỉ dẫn cách làm đúng hơn, và lúc đó tôi mới hiểu!
 
Tôi nghĩ, rất nhiều bài học đều phải tự mình thể nghiệm, tìm hiểu, học hỏi từ nhiều trường hợp khác nhau. Đợi đến khi thời cơ thành thục, và với sự hướng dẫn chính xác của vị thầy, chúng ta mới thật sự nắm được trọng điểm.
 
Một năm trước đây nghe nói cao thủ Thái Cực Quyền sư thúc Huỳnh Tịnh Hiển đã qua đời, tôi ngơ ngác như người mất hồn.


Sư thúc suốt đời nghiên cứu Thái Cực Quyền, công lục cao siêu không ai sánh kịp. Nhưng bây giờ chỉ còn lại hư danh, ngoài ra cũng không còn gì nữa.
 
Bỗng tôi thấy mình thật may mắn, đã gặp được Sư Phụ, theo Ngài tu hành trước khi cuộc đời tôi chấm dứt. Cho nên bây giờ, tôi sẽ không sống cuộc đời này một cách vô nghĩa.”
Picture

Comments are closed.
Supreme Master Television           Contact Us
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • Master's Wonders
      • While On The Path
      • Quan Yin Method
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Jokes
      • Other Stories
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • Music & Arts >
      • Music & Dramas
      • Arts & Photography
  • LINKS
    • Bài Giảng Phụ Đề Âu Lạc
    • Peaceseekers - Persian
    • Supreme Master Televison
    • Eden Rules
    • News Magazine