The Peace Seekers
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • Master's Wonders
      • While On The Path
      • Quan Yin Method
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Jokes
      • Other Stories
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • Music & Arts >
      • Vocal by SMCH (English)
      • Vocal by SMCH (Aulacese)
      • Music & Dramas
      • Arts & Photography
  • LINKS
    • Bài Giảng Phụ Đề Âu Lạc
    • Peaceseekers - Persian
    • Supreme Master Televison
    • Eden Rules
    • News Magazine

A Grain as Big as a Hen's Egg

12/1/2019

 
Spiritual Stories

Picture
A Grain as Big as a Hen's Egg
​Hạt Ngô To Bằng Quả Trứng Gà
​by Leo Tolstoy


“A Grain as Big as a Hen’s Egg” is a short story written by Leo Tolstoy in 1886. In the story, a king was curious about the origin of a very big grain and was seeking the answer to it.
 
One day some children found, in a ravine, a thing shaped like a grain of corn, with a groove down the middle, but as large as a hen's egg. A traveler passing by saw the thing, bought it from the children for a penny, and taking it to town sold it to the King as a curiosity.
 
The King called together his wise men, and told them to find out what the thing was. The wise men pondered and pondered and could not make head or tail of it, till one day, when the thing was lying on a window-sill, a hen flew in and pecked at it till she made a hole in it, and then everyone saw that it was a grain of corn. The wise men went to the King and said: “It is a grain of corn.”
 
At this the King was much surprised; and he ordered the learned men to find out when and where such corn had grown. The learned men pondered again, and searched in their books, but could find nothing about it. So, they returned to the King and said:
 
“We can give you no answer. There is nothing about it in our books. You will have to ask the farmers; perhaps some of them may have heard from their fathers when and where grain grew to such a size.”
 
So, the King gave orders that some very old farmers should be brought before him; and his servants found such a man and brought him to the King. Old and bent, ashy pale and toothless, he just managed with the help of two crutches to totter into the King's presence.
 
The King showed him the grain, but the old man could hardly see it; he took it, however, and felt it with his hands. The King questioned him, saying:
 
“Can you tell us, old man, where such grain as this grew? Have you ever bought such corn, or sown such in your fields?”
 
The old man was so deaf that he could hardly hear what the King said, and only understood with great difficulty.
 
“No!” he answered at last, “I never sowed nor reaped any like it in my fields, nor did I ever buy any such grain. When we bought corn, the grains were always as small as they are now. But you might ask my father. He may have heard where such grain grew.”
 
So the King sent for the old man's father, and he was found and brought before the King. He came walking with one crutch. The King showed him the grain, and the old farmer, who was still able to see, took a good look at it. And the King asked him:
 
“Can you not tell us, old man, where corn like this used to grow? Have you ever bought any like it, or sown any in your fields?”
 
Though the old man was rather hard of hearing, he still heard better than his son had done.
 
“No,” he said, “I never sowed nor reaped any grain like this in my field. As to buying, I never bought any, for in my time money was not yet in use. Every one grew his own corn, and when there was any need we shared with one another. I do not know where corn like this grew. Ours was larger and yielded more flour than present-day grain, but I never saw any like this. I have, however, heard my father say that in his time the grain grew larger and yielded more flour than ours. You had better ask him.”
 
So, the King sent for this old man's father, and they found him too, and brought him before the King. He entered walking easily and without crutches: his eyes were clear, his hearing good, and he spoke distinctly. The King showed him the grain, and the old grandfather looked at it, and turned it about in his hand.
 
“It is long since I saw such a fine grain,” said he, and he bit a piece off and tasted it. “It's the very same kind,” he added.
 
“Tell me, grandfather,” said the King, “when and where was such corn grown? Have you ever bought any like it, or sown any in your fields?”
 
And the old man replied:
 
“Corn like this used to grow everywhere in my time. I lived on corn like this in my young days, and fed others on it. It was grain like this that we used to sow and reap and thrash.”
 
And the King asked: “Tell me, grandfather, did you buy it anywhere, or did you grow it all yourself?”
 
The old man smiled.
 
“In my time,” he answered, “no one ever thought of such a sin as buying or selling bread; and we knew nothing of money. Each man had corn enough of his own.”
 
“Then tell me, grandfather,” asked the King, “where was your field, where did you grow corn like this?”
 
And the grandfather answered: 

​“My field was God's earth. Wherever I ploughed, there was my field. Land was free. It was a thing no man called his own. Labor was the only thing men called their own.”
 
“Answer me two more questions,” said the King. “The first is, why did the earth bear such grain then and has ceased to do so now? And the second is, why your grandson walks with two crutches, your son with one, and you yourself with none? Your eyes are bright, your teeth sound, and your speech clear and pleasant to the ear. How have these things come about?”
 
And the old man answered: 
 
“These things are so, because men have ceased to live by their own labor, and have taken to depending on the labor of others. In the old time, men lived according to God's law. They had what was their own, and coveted not what others had.”
Picture
SM: Because Tolstoy was a practitioner. That's why when you read his stories, most stories are about spiritual things, about God, and very happy and very positive. It's very good to read him, to read his books. You try. If you haven't, you try. You can read more. Such things are very good for you. 

Excerpt from a lecture by Supreme Master Ching Hai (vegan)
“The Key to Purify Ourselves from Outside Contamination”
Los Angeles, USA – July 5 & 6, 1997, Originally in English
Video #587


"Hạt Bắp To Như Quả Trứng Gà” là truyện ngắn do Leo Tolstoy viết vào năm 1886. Trong câu truyện, một vị vua hiếu kỳ về nguồn gốc của hạt ngô rất to và tìm câu trả lời cho nó.
​
 
Một ngày nọ mấy đứa trẻ tìm thấy, trong khe núi, một vật có hình như hạt ngô, có cái rãnh ở giữa, nhưng to như quả trứng gà. Một người lữ hành đi ngang qua thấy vật ấy, bèn mua lại từ mấy đứa trẻ với giá một xu, và mang đến thị trấn bán cho nhà Vua như một vật lạ bất thường.
 
Nhà Vua triệu tập các cận thần thông thái, bảo họ tìm hiểu vật đó là gì. Mấy cận thần thông thái suy ngẫm rồi suy ngẫm mà không thể hiểu nổi, cho đến một ngày, khi vật đó đang nằm trên bệ cửa sổ, một con gà mái bay vào mổ cho đến khi nó khoét một cái lỗ trong vật đó, và lúc đó mọi người mới thấy đó là hạt ngô.
 
Các cận thần thông thái đi gặp Vua và nói: “Đó là hạt ngô”.
 
Lúc này nhà Vua rất ngạc nhiên; và ông ra lệnh cho các cận thần thông thái tìm hiểu xem hạt ngô này đã được trồng khi nào và ở đâu. Các cận thần thông thái lại suy ngẫm, và tìm tòi trong sách vở của họ, nhưng không thấy gì nói về hạt ngô này. Nên họ trở về gặp nhà Vua và nói:
 
“Chúng thần không thể trả lời bệ hạ. Trong mấy cuốn sách của chúng thần không thấy nói gì về hạt ngô này. Bệ hạ sẽ phải hỏi các nông dân; có lẽ có người có thể đã nghe từ cha họ hạt ngô mọc to như vậy khi nào và ở đâu”.
 
Vậy, nhà Vua ra lệnh triệu tập một số nông dân rất già đến gặp nhà Vua; và người hầu cận tìm được một người như vậy và dẫn ông đến gặp nhà Vua. Ông lão lưng còng, da mặt nhợt nhạt như tro và răng đã rụng hết, chỉ nhờ hai cái nạng mới có thể  đi chập chững đến diện kiến nhà Vua.
 
Nhà Vua cho ông xem hạt ngô, nhưng ông lão không nhìn thấy nỗi; tuy nhiên, ông cầm lấy và cảm nhận hạt ngô với tay mình. Nhà Vua hỏi ông: “Lão khanh có thể nói cho trẫm biết hạt ngô này mọc ở đâu không? Khanh đã bao giờ mua hay gieo ngô như vậy ngoài đồng chưa?”
 
Ông lão bị lãng tai đến độ không nghe được nhà Vua nói gì, và khó khăn lắm mới hiểu được.
 
Cuối cùng ông lão trả lời: “Không! Hạ thần chưa từng gieo hay gặt loại hạt nào như vậy ngoài đồng, cũng chưa hề mua hạt nào như vậy. Khi chúng thần mua ngô, hạt ngô lúc nào cũng nhỏ như bây giờ. Nhưng bệ hạ có thể hỏi cha thần. Phụ thân có thể đã nghe nói hạt ngô như vậy được trồng ở đâu”.
 
Vậy nhà Vua phái đi tìm cha của ông lão, và người ta tìm được ông và dẫn đến trước nhà Vua. Ông đi đến bằng một cái nạng. Nhà Vua cho ông thấy hạt ngô, và ông nông phu già, mắt vẫn còn sáng, chăm chú nhìn nó. Nhà Vua hỏi ông:
 
“Lão khanh có thể cho triều thần biết ngô như thế này từng được trồng ở đâu không? Khanh có từng mua hay gieo hạt nào như vậy ngoài đồng chưa?”

Mặc dù ông lão nghe không được rõ lắm nhưng vẫn còn khá hơn con trai ông.
 
Ông nói: “Không, hạ thần chưa từng gieo hay gặt bất cứ hạt nào như thế này ngoài đồng. Về việc mua, hạ thần chưa từng mua thứ gì, vì trong thời của hạ thần tiền bạc chưa được sử dụng. Mỗi người tự trồng ngô, và khi có nhu cầu chúng thần chia sẻ với nhau. Hạ thần không biết ngô như thế này mọc ở đâu. Loại ngô của chúng thần lớn hơn và mang lại nhiều bột hơn so với loại ngô ngày nay, nhưng hạ thần chưa hề thấy hạt ngô nào như vầy. Tuy nhiên, hạ thần đã nghe cha thần nói trong thời của ông cây ngô mọc lớn hơn và mang lại nhiều bột hơn loại của chúng thần. Tốt hơn là bệ hạ hỏi cha thần”.
 
Thế là, nhà Vua phái người tìm cha ông lão này, và họ cũng tìm được ông, và đưa ông ấy đến trước nhà Vua. Ông lão khoan thai bước vào mà không cần dùng nạng: mắt ông sáng, thính giác của ông tốt, và ông nói rõ ràng. Nhà Vua cho ông xem hạt ngô, và ông nội già nua nhìn hạt ngô và xoay nó trong lòng bàn tay.
 
“Lâu lắm rồi hạ thần mới thấy hạt ngô đẹp như thế này”, ông nói, rồi ông cắn một miếng và nếm thử. “Giống y loại này”, ông nói thêm.

Nhà Vua nói: “Lão ông, hãy nói trẫm nghe, loại ngô như vậy đã được trồng khi nào và ở đâu? Khanh đã từng mua hay trồng hạt ngô như vậy ngoài đồng chưa?”
 
Ông lão trả lời:

​“Ngô như vậy từng mọc khắp nơi trong thời của hạ thần. Khi còn trẻ, hạ thần sống bằng ngô này và còn cho người khác ăn. Chúng thần thường gieo, gặt và đập loại hạt như thế này”.
 
Nhà Vua hỏi: “Lão ông, hãy cho trẫm biết, khanh mua hạt này ở nơi nào, hay khanh đã tự trồng lấy?”
 
Ông lão mỉm cười. Ông trả lời: “Trong thời của hạ thần, chưa ai từng nghĩ đến một việc tội lỗi như mua bán bánh mì; và chúng thần không biết gì về tiền bạc. Mỗi người có đủ ngô của riêng họ”.
 
Nhà vua hỏi: “Vậy thì lão ông hãy cho trẫm biết, cánh đồng của lão thần ở đâu, lão thần trồng ngô như thế này ở đâu?”
 
Lão ông nội trả lời:

“Cánh đồng của lão thần là đất của Thượng Đế. Bất cứ nơi đâu lão thần cày xới, nơi đó là cánh đồng của lão thần. Đất đai miễn phí. Đó là một thứ mà không người nào gọi là của riêng họ. Lao động là thứ duy nhất mà con người gọi là của riêng họ”.
 
Nhà Vua nói: “Hãy trả lời cho trẫm hai câu hỏi nữa. Câu đầu là, tại sao thời đó Địa Cầu inh ra loại hạt như vậy mà bây giờ không sinh ra nữa?

Câu thứ hai là, tại sao cháu nội của khanh đi bằng hai cái nạng, con trai khanh đi bằng một nạng, và bản thân khanh không cần nạng? Mắt khanh sáng, răng khanh khỏe, và lời nói của khanh rõ ràng và dễ nghe. Làm sao những điều này xảy ra được?”
 
Ông lão trả lời:

“Những điều này là như vậy, vì con người ngày nay không còn sống bằng sức lao động của chính họ, và đã bắt đầu phụ thuộc vào sức lao động của những người khác. Vào thời xưa, con người sống theo luật của Thượng Đế. Họ ăn những thứ của riêng họ, không tham lam đồ của người khác”.
Picture
SP: Vì Tolstoy là người tu hành, biết không? Thành ra khi quý vị đọc truyện của ngài, đa số truyện nói về những điều tâm linh, về Thượng Đế, và rất vui và rất khẳng định. Đọc về ngài, đọc sách của ngài rất tốt. Quý vị thử xem. Nếu chưa đọc thì hãy thử. Quý vị có thể đọc thêm. Những truyện như vậy rất tốt cho quý vị.

Comments are closed.
Supreme Master Television           Contact Us
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • Master's Wonders
      • While On The Path
      • Quan Yin Method
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Jokes
      • Other Stories
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • Music & Arts >
      • Vocal by SMCH (English)
      • Vocal by SMCH (Aulacese)
      • Music & Dramas
      • Arts & Photography
  • LINKS
    • Bài Giảng Phụ Đề Âu Lạc
    • Peaceseekers - Persian
    • Supreme Master Televison
    • Eden Rules
    • News Magazine