The Peace Seekers
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • Master's Wonders
      • While On The Path
      • Quan Yin Method
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Jokes
      • Other Stories
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • Music & Arts >
      • Vocal by SMCH (English)
      • Vocal by SMCH (Aulacese)
      • Music & Dramas
      • Arts & Photography
  • LINKS
    • Bài Giảng Phụ Đề Âu Lạc
    • Peaceseekers - Persian
    • Supreme Master Televison
    • Eden Rules
    • News Magazine

The Saga of Blackie

3/21/2016

 
By sister-initiate Park So-Yeon, Seoul, Korea (Originally in Korean)
 

Blackie is a very old and ponderous but loyal dog. In the early days when the CARE (Coexistence of Animal Rights on Earth) Center, Korea's largest refuge for abandoned animals, was a deserted, rundown house at the foot of a mountain in Gapyeong-gun, he would always sit at the entrance guarding the staff and his animal friends in any weather.
 
Over time, Blackie began to develop a terrible cough during the winter season. So the Center's other workers and I took him to an animal hospital where he was diagnosed with pneumonia. Then his coughing worsened with each winter until early 2005, when we discovered a severe tumor in his esophagus. The growth had caused Blackie's cough to deteriorate so much that listening to it was painful.
 
Then in January, 2005, the vet informed us that Blackie had only a short time to live. So I took him to another hospital for a second opinion, hoping that a different vet would give a more positive diagnosis. However, the second vet's staff told me that Blackie's condition was even more serious than we thought. So it seemed that his fate was sealed. Drawing the large, pitiful Blackie close to me, I insisted on treating him to delicious food and having him sleep in a warm place. However, I did not know whether it would improve his health or whether I was simply acting this way to console my unhappy mind.

That night, Blackie's cough worsened and I felt that keeping him one more day would be torture to him. So with a heavy heart I decided to take him to the hospital at the crack of dawn, praying to God to bless the poor creature so he could go in peace, and in his next life return in a human body.
​
Around seven in the morning I began meditating in front of Blackie, and as I started doing the Sound meditation I noticed that his coughing had suddenly eased up. On the previous night, he had coughed for about two minutes each time, and the coughing recurred every ten minutes. But during my Sound meditation, Blackie's formerly terrible cough became much less intense and more sporadic, lasting only a second or two. Observing this change, I meditated with more concentration.
 
Then when I unintentionally opened my eyes during meditation and found Blackie lying flat on his stomach, staring at me silently with clear eyes, I felt an extraordinary feeling as if he and I were connected and that he knew what I was doing.
 
After I finished meditating, CARE staff member Anusha and I were about to help Blackie into our car to go to hospital when he suddenly began to struggle, as if to say that he did not want to be taken away. Feeling that I had no alternative, I grabbed him forcefully and pushed him into the car, with Anusha crying behind me.
 
As soon as we arrived at the hospital, however, Blackie made his getaway. Not wanting to leave us completely, the big dog ran only a short distance and kept circling around us. Finally, Anusha and I managed to catch him and lead him through the hospital door.
 
A staff veterinarian saw what was happening, and as we stepped into the examining room he wondered how such an ailing animal could run around so energetically. Then, as part of the normal procedure, the doctor examined him for the last time and suddenly, while he was checking Blackie's lump, he exclaimed in surprise, "How can this be? The lump has become very small!"
 
The embarrassed vet then decided to take another x-ray, and at that moment I had a flashback of Blackie's tranquil eyes watching me while I was meditating, and thought of Master. That was it! While I was meditating Her blessing power was working for the sake of innocent, pure-hearted Blackie.
​
After examining the X-ray, the doctor was astounded and said, "This can't possibly happen! How could the dog's condition change overnight without any treatment?"The previous day's X-ray had shown Blackie's tumor winding around his esophagus, almost completely blocking his airway and lungs. But the image taken that morning revealed that both his throat and lungs were normal, as the tumorous tissue had completely disappeared. Then the doctor compared the two X-rays saying, "That was a mistaken diagnosis. I'm so sorry that I almost put him down. However, I'm confused as to how this miracle occurred."
 
On our way back home with Blackie, only Master could know how we were feeling and Anusha said wholeheartedly, "So-Yeon, I think it's because of your prayers that Blackie was healed. I want to do meditation, too." So I explained, "Anusha, it wasn't me. It was God who did it. God always answers our sincere prayers no matter what." Then she nodded and seemed to understand.
 
I thank God for relieving Blackie of his suffering, and also for giving the kind Anusha new hope in her life. One month after Blackie's miraculous recovery Anusha joined the Ocean of Love and learned the Convenient Method. Now I know a bit more about God's wise love, and that the divine protection is always with us.



Câu chuyện về Mực

Do đồng tu sư tỷ Park So-yeon, Seoul, Hàn Quốc (nguyên văn tiếng Ðại Hàn)
 
Mực là một con chó rất già và chậm chạp nhưng rất trung thành. Trong những ngày đầu khi trung tâm CARE (cơ quan bảo vệ quyền lợi của thú vật trên địa cầu), nơi tạm trú lớn nhất của Hàn Quốc dành cho các thú vật bị bỏ rơi, là một căn nhà hoang phế, tồi tàn nằm dưới một chân núi trong khu Gapyeong-gun, nó thường ngồi tại cửa ra vào canh gác cho các nhân viên làm việc và những bạn thú vật của nó trong mọi hoàn cảnh thời tiết.
 
Sau một thời gian, Mực mắc bịnh ho dữ dội trong suốt mùa đông. Vì vậy tôi và các nhân viên làm việc khác đưa nó đi bịnh viện, tại đây bác sĩ khám thấy nó bị sưng phổi. Rồi mỗi mùa đông qua thì bịnh của Mực càng tệ hơn cho đến đầu năm 2005, thì chúng tôi phát giác ra trong cuống họng của nó có một cục bướu trầm trọng. Cục bướu này đã khiến bịnh ho của Mực càng sa sút thêm, đến nỗi mỗi khi nghe nó ho ai cũng phải đau lòng.
 
Rồi trong tháng Giêng năm 2005, bác sỹ thú y báo cho chúng tôi biết là Mực chỉ còn sống được một thời gian gian ngắn nữa mà thôi. Vì thế tôi đưa nó đến một bịnh viện khác để có ý kiến thứ hai, với hy vọng một bác sĩ thú y khác sẽ cho nó một sự định bệnh khả quan hơn. Tuy nhiên, nhân viên của vị thú y thứ hai nói với tôi rằng tình trạng của Mực lại còn nghiêm trọng hơn là chúng tôi nghĩ. Vì thế, dường như số phận của nó đã được định đoạt rồi. Kéo con Mực to lớn, đáng thương lại gần mình, tôi nhất định sẽ cho nó ăn những thức ăn ngon và để nó ngủ trong một nơi ấm áp. Tuy nhiên, tôi đã không biết là như vậy có giúp ích gì cho việc tăng cường sức khoẻ của nó không, hay làm vậy là chỉ để tự an ủi nỗi buồn của chính mình.
 
Ðêm hôm đó Mực ho càng tệ hơn, khiến tôi nghĩ rằng giữ nó thêm một ngày nữa chỉ là hành hạ nó thêm. Cho nên với tâm tư trĩu nặng, tôi quyết định sáng sớm hôm sau sẽ đem nó tới bệnh viện, cầu xin Thượng Ðế gia trì cho sinh vật tội nghiệp này để nó được đi trong yên bình, và kiếp sau được sinh ra làm người.
 
Vào khoảng bảy giờ sáng tôi bắt đầu ngồi thiền trước mặt Mực, lúc tôi bắt đầu quán âm, tôi nhận thấy cơn ho của nó đã tự nhiên giảm bớt. Ðêm hôm trước nó cứ ho mỗi lần chừng hai phút, và cứ mỗi mười phút lại ho trở lại. Nhưng trong lúc tôi thiền quán âm, cơn ho khủng khiếp của Mực đã giảm đi nhiều và thưa thớt dần, chỉ kéo dài chừng một hai giây thôi. Nhận thấy sự thay đổi này, tôi càng tập trung thêm để thiền.

Rồi khi tôi vô tình mở mắt ra trong lúc thiền thì thấy Mực đang nằm sấp âm thầm nhìn tôi bằng đôi mắt trong sáng. Tôi có một cảm giác kỳ lạ như là nó và tôi đang câu thông với nhau, và nó biết tôi đang làm gì.
​
Sau khi thiền xong, cô Anusha nhân viên của trung tâm CARE và tôi sắp sửa đem Mực lên xe đi bệnh viện, thì nó chống lại không chịu đi, như có ý nói nó không muốn đi. Không còn lựa chọn nào khác, tôi đành dùng sức túm lấy nó đẩy lên xe, cùng với Anusha đang khóc ở phía sau.
 
Khi chúng tôi vừa đến bệnh viện, thì Mực tháo chạy đi. Không muốn hoàn toàn rời bỏ chúng tôi, nên con chó to này chỉ chạy một khoảng ngắn rồi cứ đi vòng vòng quanh chúng tôi. Cuối cùng Anusha và tôi cũng bắt lại được nó và dẫn vào bệnh viện.
 
Một nhân viên thú y đã nhìn thấy sự thể xảy ra, nên khi chúng tôi bước vào phòng khám, ông ta tự hỏi làm sao một con vật đau yếu như vậy mà lại có thể chạy vòng quanh một cách đầy sinh lực như thế. Theo thủ tục thông thường, vị bác sĩ khám lại nó một lần chót và bỗng nhiên trong khi ông khám lại cục bướu của Mực, ông đã sửng sốt thốt lên trong sự ngạc nhiên: "Sao lại có thể như thế này? Cục bướu đã trở thành rất nhỏ!"

Viên bác sĩ thú y ngượng ngùng quyết định cho chụp lại quang tuyến lần nữa; lúc đó trong đầu tôi chợt thoáng hiện ra cảnh cặp mắt tĩnh lặng của Mực đang nhìn tôi trong lúc tôi đang thiền và nghĩ đến Sư Phụ.
 
Chính là vậy! Trong khi tôi đang ngồi thiền, lực lượng của Ngài đã gia trì cho con mực hiền lành vô tội.
Sau khi xem hình chụp quang tuyến, ông bác sĩ đã ngạc nhiên nói rằng: "Chuyện này không thể nào xảy ra được! Làm sao tình trạng của con chó có thể thay đổi qua đêm mà không cần chữa trị gì?"
 
Trong phim quang tuyến chụp ngày hôm trước cho thấy cục bướu của Mực bao quanh thực quản của nó, gần như bóp nghẹt khí quản và phổi của nó. Nhưng hình chụp buổi sáng hôm đó cho thấy cả cổ họng lẫn phổi của nó rất bình thường, vì tế bào bướu đã hoàn toàn biến mất. Thế rồi ông bác sĩ so sánh hai hình chụp quang tuyến, nói rằng: "Ðây là một định bệnh sai lầm. Tôi xin lỗi là tôi suýt nữa đã chích cho nó ngủ rồi. Tuy nhiên, tôi vẫn không hiểu phép lạ này đã xảy ra bằng cách nào".
 
Trên đường về cùng với Mực, chỉ có Sư Phụ mới có thể hiểu được cảm nghĩ của chúng tôi như thế nào, và Anusha đã nói với tôi một cách chân thành, Này So-Yeon, tôi nghĩ rằng chính vì lời cầu nguyện của cô mà Mực đã được chữa lành, nên tôi cũng muốn học thiền. Tôi bèn giải thích: "Anusha, đó không phải tôi, mà chính là Thượng Ðế đã làm chuyện đó. Bất luận như thế nào Thượng Ðế luôn luôn đáp ứng lời cầu nguyện thành khẩn của chúng ta." Cô gật đầu tỏ vẻ hiểu ý.
 
Xin cảm ơn Thượng Ðế đã cứu cho Mực thoát khỏi cảnh khổ đau, và đã cho cô Anusha tốt bụng kia một niềm hy vọng mới trong cuộc sống. Một tháng sau khi Mực lành bịnh một cách thần kỳ, Anusha đã gia nhập vào Biển Tình Thương và học pháp Phương Tiện. Bây giờ tôi đã hiểu hơn một chút nữa về tình thương trí huệ của Thượng Ðế, và sự bảo vệ thiêng liêng lúc nào cũng ở với chúng ta.

Comments are closed.
Supreme Master Television           Contact Us
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • Master's Wonders
      • While On The Path
      • Quan Yin Method
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Jokes
      • Other Stories
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • Music & Arts >
      • Vocal by SMCH (English)
      • Vocal by SMCH (Aulacese)
      • Music & Dramas
      • Arts & Photography
  • LINKS
    • Bài Giảng Phụ Đề Âu Lạc
    • Peaceseekers - Persian
    • Supreme Master Televison
    • Eden Rules
    • News Magazine