The Peace Seekers
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • Master's Wonders
      • While On The Path
      • Quan Yin Method
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Jokes
      • Other Stories
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • Music & Arts >
      • Vocal by SMCH (English)
      • Vocal by SMCH (Aulacese)
      • Music & Dramas
      • Arts & Photography
  • LINKS
    • Bài Giảng Phụ Đề Âu Lạc
    • Peaceseekers - Persian
    • Supreme Master Televison
    • Eden Rules
    • News Magazine

Managing A Country And Pacifying The World 

4/11/2017

 
Picture
​Managing A Country And Pacifying The World
Are Also Forms Of Spiritual Practice
 


​

A Wise Person Does Not Go To Extremes

Outer appearances do not necessarily reflect our inner level; it is most important to know whether our mind is pure and not wavering. Is that right?

Therefore, Lao Tzu said:

"Something that is too white will look unclear,
and a person who is too virtuous will look flawed
."
​
We may not be able to detect virtuous persons.

Sometimes it is not very good if they go overboard.

For instance, many ancient people, because of their blind loyalty to king and country, suffered greatly or even lost their precious lives. Too attached to their reputation of being clean, upright and virtuous, they sometimes went to extremes and hurt themselves without making any contributions to the country or society.

Take Bo Yi and Shu Qi for instance, why did they die of hunger? Only to protect their chaste reputations.

Why did Qu Yuan jump into the river? Just to show his loyalty to a fatuous king. If it was a wise king, of course be loyal to him! You should protect him, support him, counsel him, and be loyal to him. However, one is a stupid fool to be faithful to a fatuous king. A loyal fool!

​
We spiritual practitioners must not go to extremes, or be too rigid. We should be flexible, and judge the situation with our wisdom to decide what to do.

Sometimes, if we are too attached to reputation, to some virtuous aspects, or to a certain living style, then we are not really good spiritual practitioners, as we are short of wisdom.

Rules, reputation and morals are there to protect people, instead of demanding people to protect them.  
Many people were highly esteemed because they were loyal to their king and country, like Bo Yi, Shu Qi and Qu Yuan, but I feel that they were not that good because they had no wisdom.

If it is not necessary, we should not harm ourselves, because the king is not the whole society.

A fatuous king is not the entire nation, and we should not limit our goals in life to him only. They did this perhaps because they regarded themselves too highly.

If a stupid king won't listen to you then forsake him.

Sometimes, you may also pretend to follow him,
​do things in his way, and then influence him later.

Or, you may do good things in silence.
Do not present yourself as a very virtuous person. Who can stand you?

The king is notorious while you have such a good reputation. Will he like you? Will he listen to you? Will he spare you? Even if he spares you, he will not let you stay near him. Or, even if he lets you stay he won't listen to you. Right?
​
Therefore, if you want to help the world, save the world, then do not be attached to certain aspects.

Simply observe the situation and help in whatever ways you can - in silence.

Picture
Picture
Guan Zhong, The Wise Prime Minister
Who Benefited His Country And The World

​
Guan Zhong was a famous Prime Minister of Qi State.

He behaved in the same way as the fatuous Qi Emperor. He did whatever the king did, and if the king was muddle-headed, he was even more befuddled.

Guan Zhong did not let the king "sense" his virtues, or give the impression that he was better than the king.

That was exactly how he managed to reign in the country peacefully and successfully, and how he helped the fatuous king to benefit the people.

The people are the most important, not the king.

You use him if you can. If you slay him, your reputation will be ruined. Just put him on one side, play with him, and teach him what to do afterwards. He will listen to you after he has confided in you.

Besides, he sees that you are just like him - two idiots (Master and everyone laugh) and takes you as his bosom friend. Because the two were much alike. Understand?

When Emperor Huan of state Qi drank, Prime Minister Guan Zhong apparently drank even more. When Emperor Huan was dead drunk, it seemed as if the Prime Minister was in a greater mess.

Deep in his heart, he knew the king extremely well.

"One will be ever-victorious when he knows himself and the enemy thoroughly."

Guan Zhong did not have to demonstrate his virtues or talents. He governed the country silently. The king was then not Emperor Huan, but Guan Zhong. It was better this way. (Applause.)

Although Emperor Huan was on the throne, Guan Zhong was the one who managed the country.

Guan Zhong could pacify the world because he was very flexible, and could even make use of the evil people. He accommodated even the senseless, treacherous officials.

Bao Shuya failed to do this, so he could not make a good prime minister. Bao Shuya was also a very good man, but too good, and too extreme. He loved the good people dearly. As to the evil persons, wow! He was not contented even if they were killed. (Master and everyone laugh.) He would possibly have slain them without blinking his eyes, so he could not rule the country as well as Guan Zhong.

Although Bao Shuya was a loyal and incorruptible chancellor, he did not benefit his country greatly.

Guan Zhong messed about with parties, wine, tobacco and sex, just like the king did, but he benefited the country greatly and was the greatest hero.

We can learn something useful by reading history, not just by reading Buddhist scriptures or Master's lectures. If we have wisdom, we can learn from anything.

Observe the way other people managed and pacified the country, and we will learn how to do it also. Understand?
​
Ruling the country and pacifying the world are exactly the same as pursuing spiritual practice to save sentient beings.

There is no difference.

The ways are the same,
the strategies are the same,
and the spirit of serving others is the same.


If an ordinary prime minister can sacrifice his reputation for the country and people, then he is really loyal to the king and country.

This is the only real loyalty.

Without Guan Zhong, the State of Qi would have been swallowed up by other states long ago. King Huan could no longer sit on the throne, giving orders, and enjoying wealth and pleasures.

Therefore, the really loyal Prime Minister was Guan Zhong and not those dictating, criticizing, and hurting the king with reproaches.

They should do things silently.

Picture
Picture
​Great Persons Conceal Their Talents

To manage the country and benefit the people, you should ignore your reputation even.

Do not let people know that you are clean and upright, that you have great wisdom and talents to rule the country.

Just do the work; do not explain or show off.

Sometimes, it is better that way. Revealing too much of yourself to people, they will keep praising you.

Sometimes, your morals are not perfect - you score only eight points but they award you twelve points, then you will feel irritated!

Everyone is expecting more from you.

Then, another person may praise you with fifteen points, while your worth is only half of it and you begin to have troubles. You become very nervous, doing things extremely cautiously and feeling uneasy.

Since you are always trying to guard your reputation as expected of you by other people, you have difficulties working.

It is more comfortable to do things casually when people are not expecting much from you.

People will think: This is the way he always is, no need to watch him. He is not serious, nothing great, no one wants him. He is filthy and casual, a mundane person, good only at enjoying pleasures; a useless person, just ignore him, don't pay any attention to him. He is not competitive. I am very virtuous and people will surely like me. That fellow is nothing.

In this way, you are free from competition, no one expects anything from you, and can do things smoothly.

Do things indiscernibly just like laughing behind a mask, which no one can detect.

​Have you ever seen those masks, so dull and expressionless, covering everything except the eyes?
No one can see you laughing or crying behind the mask.

Similarly, while in this world, do not mind what other people think if we really wish to help people.
​
It is also easy if you really want to secure a good reputation. What you need is to make good advertisements, a good way of presenting yourself. Having paved the way for several years, people will come to know about your goodness. Then, if you wish to run for president, just for instance, it will be very easy.

Should you really wish to run for president, make preparations well beforehand as if you have no such intention.

You should go and pave the road by socializing with everyone, visiting all the temples, churches and organizations. By and by, people will nominate you. The whole country will see that you are the most virtuous, and rich in the demeanor of a spiritual practitioner.

​And then you will say, "Oh, please don't! It is so embarrassing!" (Laughter and applause.) When people insist on nominating you, you will say, "All right, but it is really embarrassing!"

These are false virtues and a false reputation.

The truly virtuous and reputable persons are often indiscernible, because great persons always have their talents concealed.

Picture
Sacrifice Your Reputation  
If You Really Love Your Country


Lord Wen of Zhou State was more virtuous than the king at his time. That king was really profane and greedy while Lord Wen was very generous.

Later, he won the country and the throne. He could do anything better than the previous king, so people invited him to be the king.

If Guan Zhong wanted to be a well reputed person, he could simply seize the throne from Emperor Huan of Qi State because Emperor Huan was notorious then.

However, Guan Zhong did not do it. He did not wish to snatch the throne from others; he just wanted to benefit the country.

What he truly loved was the country and not reputation, so he sacrificed his reputation even.

For the sake of the country, he pretended to be even more befuddled than the king, so the king would not suspect him. His reputation was no better than that of the king, but that was how he managed to benefit the country.

Destiny gave you this king at that time, so what can you do? You would get a bad name by killing him. If another person stepped on the throne, he might not be any better than Emperor Huan.

Since Guan Zhong had won the king's confidence, he played the tricks accordingly and did his best according to the situation.

Fortunately the State of Qi had Guan Zhong, so the country was peaceful and later became almost the most powerful among the central states.

​What good was Emperor Huan? He was not worth a cent! His only merit was keeping Guan Zhong, and Guan Zhong's best trick was his ability to use this stupid king. (Laughter and applause.)

Besides using the king, Guan Zhong also used the bad officials by the king's side. He discriminated against no one, and that was how he got his way.

He was really good. He was truly superb.

It is not bad if we can learn from Guan Zhong in our spiritual practice!

He was magnanimous. He was good, but not on the outside. That did not mean that he was not good within, he just did not want people to think too highly of him.

He could accommodate anyone, and that was why he could rule the country and pacify the world successfully.

I think Guan Zhong was good!

Sometimes, we can learn something from the ancient stories.

So, when we comment on a person or want to realize someone, we must have wisdom to profoundly understand what type of person he is, instead of looking only at his outer appearance.

We have to check the results of his deeds, of his actions, not only his behavior. Don't look at his outer appearance, look at his deportment, habits or ways of doing things. Outer looks often fool us; it is better to judge by the results of his deeds.

History did not give much credit to Guan Zhong, nor did his descendants enjoy any benefit from his reputation, power or property.

He truly did everything for the people and not for a name in history. Therefore, his descendants enjoyed nothing from his reputation. He did not leave to his descendants any government position, power or financial benefits.

The later people also did not care much about the descendants of the prime minister; no one cared about him. It was because when Guan Zhong was alive, people observed very little virtue in him. All they could see was that he was enjoying pleasures just like the king. The king's name was already blemished, but his name was even worse than the king's. (Master and everyone laugh.) Do you understand?
​
Who could see through his outer mask, read his patriotic heart, and realize his loyalty?

People of the world are very blind. Ordinary worldly people were not as good as Guan Zhong was, so they had no common quality that attracted each other.

​No one was his bosom friend, and no one could understand him. Therefore, people did not love or respect him, thinking he was only a flatterer to the king - patting the king's horse's nose, (Master and everyone laugh), and that he fooled around with the fatuous king for his own status and benefit.

No one appreciated his talents in managing the country and pacifying the world, and his truly beautiful, clean, patriotic and loyal heart within.
Picture
​ The Golden Age Of Au Lac

In Au Lac, there was a prime minister who was as badly reputed as Guan Zhong.

​His name was Tran Thu Do, which is most probably strange to you. He was very famous. Everyone criticized him when he was alive, and history also discredited him.

At that time, the king was crowned when very young, so the power naturally went to the prime minister. The prime minister even married the concubine of the former king. When the former king died, he married the concubine, out of love or out of ambition to control the whole court, it was never known.

The fact was he had complete control!

As the king was ignorant, the prime minister decided everything.

​This prime minister was very stubborn so history criticized him as a dictator who threatened the young king and abused the court's power; and there were other accusations. However, if we read history carefully, we know that he was a very great revolutionary and democrat.

Nowadays, if we have a king and a prime minister, we call this a constitutional monarchy. Is that right? In that case, the king has not much power while the prime minister has great control. 

He was implementing a constitutional monarchy system then, but our Au Lac people were not used to it. To us, the king was the son of heaven. Whatever the king said was right; all the officials could only lower their heads and say, "Yes Sir! No Sir!" Therefore, we were not used to it, nor were the officials.

He had too much power, and decided everything. The young king did not have a say. The king was so young and ignorant, if it were not for this prime minister Au Lac would not have been so peaceful then. 

During that period, the country was prosperous in many respects. However, everyone criticized him as a dictator abusing his power and suppressing the king - all the accusations and no credit.

Even history recorded that he was bad.

However, at that time, Au Lac was free and prosperous in many respects. If he were to listen to that senseless and ignorant king, how could he have managed the country?

The nation would have been finished if he had obeyed the king!

​Sometimes, even when the king disagreed, the prime minister would still affix the seal. (Master and everyone laugh.) He affixed the seal himself, so everyone abhorred him.

The fact is he was really good.

If he were bad, and since he had already married the concubine and grasped all the power in his hands, he could simply get rid of the king and sit on the throne!

That was a common practice in those days. Very popular, especially in China, right? If the king was rather weak, and you happened to have some power, out you go! Then, the dynasty quickly changes, from sister Li to brother Wang! (Master and everyone laugh.)
​
Therefore, if Thu Do really wanted the throne or the power, he could get it quickly. The king was young, the power was in his hands and he was a powerful chancellor at the time of the former king.

​The former king had delegated all the power to him so that he could take care of the young king and the administration.
Picture
​ Read History Again With Wisdom
​

Thus, we see that Guan Zhong really had no desire for reputation, because he discredited himself by behaving the way he did. He still kept the king there while he did everything. People abhorred him. 

In fact, we can see that he was a very good politician, by observing the results.

Many accounts and comments in history make us - people of the later generations - think that some persons were bad, some persons were good, this one was virtuous, this one was loyal to the king, and that person was patriotic.

We really need to read it over again and give it more thought. What actually happened might not be what was recorded in history.

Besides, who were the ones writing the history?

The officials, and they were only human beings, bearing prejudice, recording accounts with their own shallow wisdom, preconceptions and personal feelings including that of gratitude or resentment.

Thus, we should not believe in history so easily; we have to use our wisdom.

Should we really want to learn lessons from history, we have to analyze clearly to find out which persons were truly good and worthy for us to learn from. 

​
​
Spoken By Supreme Master Ching Hai, Hsihu Center,
Formosa Sept. 10, 1995. (Originally in Chinese)
Master Says,  News 51


Trị Quốc Bình Thiên Hạ
   Cũng Là Tu Hành

 


Người Có Trí Huệ Không Cực Đoan
 

Bề ngoài không nhất định phản ảnh cảnh giới bên trong của chúng ta. Điều quan trọng nhất là chúng ta biết tâm chúng ta có trong sạch và không giao động hay không, có phải không?

Cho nên Lão Tử nói:

"Cái gì trắng quá trông có vẻ mơ hồ,
người có đạo đức quá trông có vẻ khiếm khuyết
."

Người có đạo đức chúng ta không nhất định nhìn ra được. Có khi thái quá cũng không tốt.

​Như ngày xưa có rất nhiều người vì trung quân ái quốc, rốt cuộc lại chịu thiệt thòi, đau khổ, hay mất đi mạng sống quý báu của mình. Bởi vì quá xem trọng tiếng thanh liêm, chính trực và đạo đức, cho nên có khi trở nên cực đoan, làm tổn hại đến bản thân, không đóng góp gì được cho quốc gia hay xã hội.
 
Như Bá Di và Thúc Tề, tại sao họ chết đói? Là vì muốn bảo vệ danh tiếng thanh bạch của mình.

Tại sao Khuất Nguyên nhảy xuống sông tự tử? Chỉ vì trung thành với một vị hôn quân. Nếu là một vị minh vương, điều này cũng được! Chúng ta phải bảo vệ ngài, dâng lên những lời trung ngôn, trung thành với ngài. Nhưng nếu chúng ta trung thành với một vị hôn quân, thì là trung thần ngu dại!

​Người tu hành chúng ta không nên quá cực đoan, không nên quá cố chấp, phải uyển chuyển, phải tùy hoàn cảnh mà hành xử, phải quyết đoán bằng trí huệ việc gì nên làm.

Có khi vì quá chú trọng danh dự, chấp vào một phương diện đạo đức nào đó, hay là chấp vào một lối sống nào đó, như vậy cũng không được coi là một người tu hành, không được coi như là một người có trí huệ.

Bất cứ quy luật, danh dự, hay đạo đức nào đều là để bảo vệ con người, chứ không phải là người đi bảo vệ những danh dự đó, hiểu ý Sư Phụ không?  
 
Rất nhiều người tán thán những người trung quân ái quốc như Bá Di, Thúc Tề, Khuất Nguyên, nhưng Sư Phụ thấy họ chưa đủ tốt, vì họ không có trí huệ.

Nếu không cần thiết, thì không nên làm tổn hại đến bản thân, bởi vì cả xã hội không phải chỉ có một mình quốc vương, cả một quốc gia không phải chỉ có vị hôn quân đó.

Chúng ta không nên cho quốc vương là mục tiên duy nhất trong đời sống. Có lẽ họ quá xem trọng bản thân, cho nên mới như vậy.

Nếu hôn quân không nghe lời mình, thì không nên chạy theo hôn quân. Có khi cũng có thể giả bộ theo ông, làm y như ông, sau đó mới cảm hóa ông.

​Hãy âm thầm làm việc.
Không tỏ ra bên ngoài cho thiên hạ biết mình là người có đạo đức. Như vậy ai chịu được chúng ta?

​Danh dự quốc vương không tốt, trong khi danh dự của quý vị lại tốt như vậy, liệu quốc vương có thích quý vị không? Dù ông có tha cho quý vị, ông cũng không cho quý vị ở bên cạnh. Nếu ông cho quý vị ở bên cạnh, ông cũng không nghe lời quý vị, có phải không?
 
Cho nên nếu quý vị muốn giúp thế giới, muốn cứu thế, thì không nên chấp vào một phương diện nào đó,

Phải xem hoàn cảnh, có thể giúp được việc gì thì chúng ta giúp -- một cách âm thầm.
Picture
Picture
Hiền Tướng Quản Trọng
Trị Thế An Bang

 

Quản Trọng của nước Tề là một tể tướng rất nổi tiếng.

Nhưng ông không khác gì hôn quân nước Tề, nhà vua làm gì thì ông làm đó, nhà vua hỗn loạn, ông còn tệ hơn nữa,

Quản Trọng không để nhà vua ngửi thấy mùi đạo đức của ông, không để nhà vua cho rằng ông giỏi hơn vua.

Chính vì vậy ông mới có thể giúp đỡ hôn quân đó (ngay cả vị hôn quân đó là công cụ của ông) để làm lợi cho bá tánh.
 
Vì bá tánh mới quan trọng, không phải quốc vương.

Nếu dùng được nhà vua thì dùng. Giết vua đi, danh tiếng sẽ không tốt, để vua bên cạnh mà chơi, và sau đó dạy vua phải làm gì. Khi nhà vua tin cậy quý vị, ông sẽ nghe theo lời quý vị. Hơn nữa thấy quý vị giống y như ông, hai người đều ngu muội (Sư Phụ và mọi người cười) nên coi như bạn tri âm. 
 
Hai người giống hệt nhau, có hiểu không?

​Tề Hoàn Công uống rượu, tể tướng Quản Trọng rõ ràng là còn uống nhiều hơn ông. Tề Hoàn Công say túy luý, tể tướng coi bộ còn tệ hại hơn.

Ông rất thấu hiểu nhà vua.

"Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng."

Quản Trọng không cần biểu diễn đạo đức của ông, không cần biểu diễn tài năng của ông. Ông âm thầm trị nước. Lúc đó không phải Tề Hoàn Công làm vua, mà là Quản Trọng làm vua, như vậy mới hay hơn. (mọi người vỗ tay)
 
Tuy Tề Hoàn Công ngồi trên ngai, nhưng Quản Trọng trị quốc. Quản Trọng bình thiên hạ, vì ông rất uyển chuyển.

Ngay cả người xấu ông cũng dùng được, những tên gian thần ông cũng dung chứa. Bảo Thúc Nha thì không dùng người được, cho nên không thể làm một vị tể tướng tốt.

Con người Bảo Thúc Nha cũng rất tốt, nhưng tốt quá, cực đoan quá. Người tốt ông rất thích, gặp người xấu, Ồ! Ông giết rồi còn chưa vừa ý (Sư Phụ và mọi người cười). Ông có thể giết những người như vậy mà không thấy gớm tay. Cho nên ông trị quốc không tốt bằng Quản Trọng.
 
Mặc dù Bảo Thúc Nha là một trung thần, một đại thần thanh liêm, nhưng không giúp được đất nước bao nhiêu. Quản Trọng đắm chìm trong tửu sắc, thuốc lá, tiệc tùng y như Quốc vương, nhưng ông làm lợi ích cho quốc gia được nhiều nhất, và là một vị anh hùng tài giỏi nhất.
 
Chúng ta đọc lịch sử có thể học được nhiều bài học, ngoài việc xem kinh Phật hay nghe Sư Phụ khai thị.

Nếu chúng ta có trí huệ, chúng ta có thể học hỏi từ bất cứ điều gì. Nhìn người ta trị thế an bang, chúng ta cũng biết được cách.
 
Trị quốc, bình thiên hạ, cũng giống như tu hành độ chúng sanh vậy.

Không khác chút nào cả.

Phương pháp cũng tương tự,
chiến lược cũng giống nhau,
tinh thần hy sinh đều như nhau.


Nếu một vị tể tướng tầm thường có thể vì quốc dân mà hy sinh danh dự cá nhân, thì ông mới thật là trung quân ái quốc.

Trung như vậy mới thật sự là trung.

Không có Quản Trọng, nước Tề đã bị mất vào tay các nước khác từ lâu rồi. Tề Hoàn Công đâu còn ngồi trên ngai ra lệnh, vui hưởng vinh hoa phú quý.

Cho nên bậc trung quân thật sự là Quản Trọng; không phải những người phê bình nhà vua và chửi bới nhà vua, mới là trung thần. Làm kiểu đó cũng được, nhưng không thật sự uyển chuyển.

Phải âm thầm làm việc.

Picture
Picture

​Chân Nhân Ẩn Tài
 
Muốn trị quốc, muốn lợi dân, thì danh dự bản thân cũng không màng tới.

Đừng để người khác biết quý vị thanh liêm, chính trực, không cần cho người ta biết quý vị rất có trí huệ, có tài trị nước an dân. Không cần, không cần.

Cứ làm thôi, không cần giải thích hay khoe khoang.

Có khi như vậy cũng tốt. Nếu để người ta biết quá nhiều, người ta cứ tán thán quý vị mãi.

Đôi khi đạo đức quý vị chưa đủ, đạo đức quý vị chỉ có tám phần, họ tán thán thành mười hai phần, như vậy quý vị sẽ không thoải mái!

Mọi người sẽ đặt hy vọng ở quý vị nhiều hơn.

Rồi người khác sẽ tán thán thành mười lăm phần, trong khi quý vị chỉ xứng đáng có một nửa, lúc đó quý vị sẽ gặp khó khăn. Quý vị sẽ rất lo lắng, làm việc gì cũng rất e ngại và cảm thấy bất an.

Lúc nào quý vị cũng cố bảo vệ danh tiếng của mình, như mọi người trông đợi, cho nên quý vị sẽ khó làm việc.
 
Làm việc tùy tiện thoải mái hơn,
khi người ta không trông mong gì ở chúng ta.

Người ta sẽ nghĩ:

"Ông ta vốn vậy, khỏi cần bận tâm đến ông ấy. Ông ta không nghiêm nghị, không cao cả, không cần phải để ý đến. Ông ta rất lè phè, rất thế tục, chỉ biết ăn uống chơi bời, không làm được gì, khỏi cần để ý đến. Ông ta không có gì đáng nói. Còn mình thì rất đạo đức, nên chắc hẳn mọi người sẽ thích mình. Ông ấy chả ra gì cả."
 
Như vậy không có ai tranh chấp và quý vị có thể làm việc trôi chảy. Làm một cách kín đáo như cười sau mặt nạ, không ai nhận ra hết.

Quý vị có thấy qua những mặt nạ đó chưa? Che hết cả khuôn mặt, chỉ chừa lại hai con mắt. Quý vị cười hay khóc đằng sau mặt nạ này cũng không ai thấy.

Cũng vậy, trong thế giới này, nếu chúng ta thật sự muốn giúp đỡ người khác, thì đừng bận tâm đến những gì họ nghĩ.
 
Nếu quả thật muốn bảo vệ danh tiếng cũng rất dễ. Quý vị cần quảng cáo cho hay, cần có một phương cách tự giới thiệu cho giỏi.

Sau khi lót đường vài năm, mọi người sẽ biết đến cái hay, cái tốt của quý vị. Rồi, nếu quý vị muốn được bầu làm tổng thống, chẳng hạn, thì mọi việc sẽ dễ dàng.

Nếu thật sự muốn ra ứng cử tổng thống, thì phải chuẩn bị trước cho tốt như thể quý vị không cố ý vậy.

Quý vị tự dọn đường trước, gặp bai cũng chào hỏi, chùa chiền nào cũng thăm, nhà thờ, đoàn thể nào cũng tiếp xúc v.v... Dần dần, người ta sẽ đề cử quý vị, cả nước sẽ thấy quý vị là người có đạo đức nhất, rất có phong độ của một người tu hành.

​Rồi quý vị sẽ nói: “Thôi mà, mắc cỡ quá!” (Mọi người cười và vỗ tay) Người ta mời mãi, quý vị mới nói: “Thôi được, nhưng thật là mắc cỡ!”

Những người thật sự đạo đức và đáng trọng thì thường chúng ta nhìn không ra, bởi vì họ không để lộ tài năng họ ra ngoài.

Picture
Picture
​Hy Sinh Danh Tiếng
Nếu Thật Sự Yêu Nước

 
Chu Văn Vương đạo đức hơn vị vua thời bấy giờ. Nhà vua rất trụy lạc, rất tham lam. Chu Văn Vương thì rất độ lượng.

Sau đó ông lấy được quyền thống trị, và lên ngôi. Ông làm gì cũng giỏi hơn vua, nên về sau người ta mời ông làm vua.

Nếu Quản Trọng muốn làm một người danh tiếng, ông có thể đoạt ngôi vua của Tề Hoàn Công, vì lúc đó danh tiếng của Tề Hoàn Công đã không còn tốt, nhưng Quản Trọng không làm như vậy.

​Ông không thích chiếm đoạt ngôi vị của người khác, chỉ thích giúp đỡ đất nước.

Ông là một người yêu nước chân chánh, chứ không phải ham danh vọng, cho nên ngay cả tiếng tăm ông cũng vứt đi.

​Vì quốc dân, ông làm ra vẻ tệ loạn hơn vua, khiến nhà vua không nghi ngờ. Danh tiếng của ông không cao hơn quốc vương, như vậy ông mới có thể giúp nước được.
 
Bởi vì lúc bấy giờ, vận nước gặp phải ông vua như vậy, còn cách nào khác nữa đâu? Giết vua sẽ mang tiếng, đổi người khác lên không chắc đã hay hơn Tề Hoàn Công.

Lúc đó Quản Trọng vừa được nhà vua tin cậy, cho nên mới tương kế tựu kế, tùy hoàn cảnh mà làm việc.
 
May thay lúc đó có Quản Trọng, nước Tề mới bình yên. Sau đó còn là một quốc gia hùng mạnh nhất trung nguyên.

​Tề Hoàn Công có tài gi? Con người đó không đáng một xu. Ai cũng biết công lao của ông là dùng Quản Trọng, trong khi cái hay của Quản Trọng là dùng được thứ hôn quân như vậy (mọi người vỗ tay).
 
Quản Trọng không những biết dùng hôn quân, các gian thần bên cạnh ông cũng dùng được. Ông không chê ai, ngược lại còn làm việc đắc lực hơn.

Người như thế đó quả thật rất tốt, rất cao siêu.

Chúng ta tu hành nếu học được từ Quản Trọng thì đã quá hay!

Độ lượng của ông rất lớn, ông rất tốt, nhưng bề ngoài không tốt mấy. Tuy nhiên không phải như vậy thì bên trong không tốt. Ông không để người khác cho rằng ông rất tốt.

Người nào ông cũng dung nạp, cho nên ông mới có thể trị quốc bình thiên hạ một cách thành công.
 
Sư Phụ thấy Quản Trọng rất tốt!


Đọc truyện cổ có khi chúng ta học được một vài điều.

Cho nên khi chúng ta phê bình một người, hay muốn tìm hiểu một người, thì phải có trí huệ. Chúng ta phải hiểu một cách cặn kẽ họ thuộc loại người nào, thay vì chỉ nhìn bề ngoài mà thôi.

Phải nhìn kết quả công việc họ làm,
nhìn vào hành vi của họ,
chứ không phải chỉ thái độ của họ mà thôi.


Đừng nhìn bề ngoài của họ, mà phải nhìn phong độ, tập quán, hay cách làm việc của họ. Bề ngoài nhiều khi lường gạt chúng ta, phải nhìn cách làm việc của họ có mang lại kết quả tốt hay không mới được.
 
Lịch sử phê phán Quản Trọng không tốt lắm. Con cháu của ông không hưởng được bất cứ danh dự gì, không nhận được lợi ích về tài sản và quyền lực gì từ Quản Trọng cả.

Tất cả những gì ông làm thật sự đều là vì quốc dân, không phải vì muốn lưu danh hậu thế, cho nên con cháu ông không nhận được bất cứ danh tiếng gì. Ông không để lại cho con cháu quan chức quyền thế, lợi ích tiền tài gì cả.
 
Người sau cũng không kính trọng con cháu Quản Trọng cho lắm, không ai để ý đến ông. Bởi vì khi Quản Trọng còn tại thế, người ta rất ít thấy được chỗ tốt của ông. Họ chỉ thấy ông hưởng lạc, không khác gì nhà vua. Danh tiếng của vua vốn đã không tốt, danh tiếng của ông còn tệ hơn vua nữa (Sư Phụ và mọi người cười). 
 
Có ai nhìn thấu mặt nạ bên ngoài của ông, biết được lòng yêu nước của ông, hiểu được phẩm chất trung thành của ông?

Người thế gian rất mù quáng, vì thông thường họ không làm như ông, cho nên không thông cảm được với ông.

Không một người nào hiểu ông, cho nên không có người kính mến ông, tôn trọng ông. Họ chỉ cho rằng ông là một người nịnh bợ nhà vua, vỗ cái gì ngựa nhà vua đó (Sư Phụ và mọi người cười) mũi ngựa nhà vua. Vì danh lợi cá nhân, đi theo một vị hôn quân làm bậy làm bạ, v.v...

Không ai quý trọng tài trí an bang của ông, và tấm lòng thật sự cao đẹp, thanh liêm, trung quân ái quốc của ông.

Picture
Picture
Thời Thịnh Trị Của Âu Lạc
 
Tại Âu Lạc có một vị tể tướng cũng giống như Quản Trọng, danh tiếng ông không được tốt lắm.

Tên của ông là Trần thủ Độ. 

Ông rất nổi tiếng. Lúc còn tại thế mọi người đều chửi bới ông, lịch sử cũng viết xấu về ông. Lúc đó nhà vua còn nhỏ đã lên ngôi, dĩ nhiên quyền lực đều nằm trong tay tể tướng.

Ông còn kết hôn với một vương phi của tiên vương. Tiên vương băng hà, ông bèn lấy vương phi, không biết có phải là vì tình yêu hay vì muốn khống chế toàn bộ triều đình.
 
Thật ra ông đã nắm hết mọi quyền hành!

Quốc vương còn dại khờ, cho nên tất cả đều do ông quyết định.

​Tể tướng này cũng rất cứng đầu, cho nên lịch sử đều ghi chép xấu về ông, cho ông là độc tài, uy hiếp ấu vương, chuyên lợi dụng quân quyền, cùng nhiều tội trạng khác nữa.

Nhưng trên thực tế, nếu đọc lịch sử một cách tỉ mỉ, chúng ta sẽ thấy ông là một nhà cách mạng, một nhà dân chủ vĩ đại.
 
Ngày nay, nếu có một ông vua và một ông tể tướng, thì chế độ như vậy chúng ta gọi là quân chủ lập hiến, có phải không?

​Trong chế độ này, quốc vương không có quyền lực bao nhiêu, mà thủ tướng có quyền kiểm soát.

Trần Thủ Độ đang thực hành chế độ và hệ thống đó, nhưng lúc bấy giờ người Âu Lạc chúng tôi không quen với cách cai trị đó.

Đối với chúng tôi, vua là thiên tử, vua nói một là một, hai là hai, bá quan chỉ cúi đầu trả lời: “Yes sir, no sir...” Cho nên người dân không quen, bá quan cũng không quen.

Quyền lực của ông quá lớn, việc gì cũng do ông quyết định. Ấu vương không nói được gì cả, vì tuổi còn nhỏ không biết gì. Nếu không có vị tể tướng đó, Âu Lạc chúng ta thời bấy giờ sẽ không được bình yên như vậy.
 
Vào thời đó, quốc gia hưng thịnh về nhiều mặt. Nhưng mọi người đã lên án ông như một nhà độc tài, lạm dụng quyền thế, và đàn áp nhà vua, đủ thứ buộc tội, không có một lời tốt về ông.
 
Ngay cả lịch sử cũng ghi chép xấu về ông.

Tuy nhiên, thời đó Âu Lạc rất phát đạt về nhiều phương diện. Nếu ông cứ nghe theo ông vua vớ vẩn, dại khờ, thì làm sao trị nước?

​Nếu ông nghe lời nhà vua thì quốc gia chẳng còn!

Cho nên có khi nhà vua không đồng ý, tể tướng cũng vẫn đóng mộc (Sư Phụ và mọi người cười), tự đóng lấy, cho nên mọi người đều ghét ông.
 
Nhưng thật ra ông rất tốt.

Nếu quả thật ông không tốt, ông đã lấy vương phi rồi, tất cả quyền lực đều nằm trong tay, ông có thể thủ tiêu luôn nhà vua, rồi tự mình lên làm hoàng đế!

Vào thời đó, mọi người đều làm như vậy mà (Sư Phụ và mọi người cười). Chuyện đó rất thường, nhất là tại Trung Quốc, có phải như vậy không?  

Vua mà yếu một chút, quý vị có một chút quyền, là có thể lên ngôi hoàng đế! Sau đó thay đổi triều đại rất nhanh, từ Lý sư tỷ biến thành Vương sư huynh (Sư Phụ và mọi người cười)
 
Cho nên nếu Trần Thủ Độ quả thật muốn vương vị, hay muốn quyền lực, ông có thể đoạt được ngay lập tức. Quốc vương vẫn còn nhỏ, quyền lực đều trong tay ông, ông là di thần của tiên vương, quyền lực rất lớn.

​Lúc tiên vương còn tại thế đã giao cho ông toàn bộ quyền lực, và còn nhờ ông chăm sóc ấu vương cùng việc triều chính. 

Picture
​Đọc Lại Lịch Sử Với Trí Huệ
 
Từ đó chúng ta thấy rằng Quản Trọng thật sự không phải vì danh tiếng, bởi vì làm theo kiểu ông đã làm, thì ông chỉ mang tiếng xấu thôi. ​​Ông vẫn để nhà vua ngồi đó, một mình chăm lo mọi việc. Mọi người rất ghét ông.

Thật ra, nhìn kết quả của ông chúng ta đều biết ông là một chính trị gia lỗi lạc.

Rất nhiều câu chuyện, nhiều bình luận trong lịch sử khiến người hậu thế cho rằng người này không tốt, người kia không tốt, người này có đạo đức, người kia trung quân ái quốc.

Thật ra chúng ta phải đọc lại, phải suy nghĩ lại. Sự thật đôi khi không giống như lịch sử đã ghi chép.

Hơn nữa, ai là những người chép lịch sử?

Cũng là một trong những vị quan, họ cũng là một con người, có thiên kiến, viết bằng trí huệ thiển cận, thành kiến cá nhân, cảm giác và ân oán cá nhân.

Vì vậy, chúng ta không nên quá tin vào sử sách, mà phải dùng trí huệ của mình.

Nếu thật sự muốn học hỏi từ lịch sử, chúng ta phải phân tách rõ ràng, để biết người nào tốt thật, đáng để cho chúng ta học hỏi.

Comments are closed.
Supreme Master Television           Contact Us
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • Master's Wonders
      • While On The Path
      • Quan Yin Method
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Jokes
      • Other Stories
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • Music & Arts >
      • Vocal by SMCH (English)
      • Vocal by SMCH (Aulacese)
      • Music & Dramas
      • Arts & Photography
  • LINKS
    • Bài Giảng Phụ Đề Âu Lạc
    • Peaceseekers - Persian
    • Supreme Master Televison
    • Eden Rules
    • News Magazine