The Peace Seekers
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • Master's Wonders
      • While On The Path
      • Quan Yin Method
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Jokes
      • Other Stories
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • Music & Arts >
      • Vocal by SMCH (English)
      • Vocal by SMCH (Aulacese)
      • Music & Dramas
      • Arts & Photography
  • LINKS
    • Bài Giảng Phụ Đề Âu Lạc
    • Peaceseekers - Persian
    • Supreme Master Televison
    • Eden Rules
    • News Magazine

Keep To The Five Precepts

6/29/2017

 
Moral Standard
Spoken by Supreme Master Ching Hai​
"Be Strict and Correct in Our Moral Standards", Video 956
https://youtu.be/w-DLQfGPpPw

Picture

KEEP THE FIVE PRECEPTS


Even if you meditate a lot already and you've been with me many years, you still have to remember the five precepts.

​The first one is ahimsa: no harming, no killing anyone, any being.

The second is what? No lying. It doesn't matter second or third.

The third? No stealing.

The fourth? (No sexual misconduct.) Yes, no fooling around - too many women, too many men.

Five? (No intoxicants.) Yes, like cigarette, drugs, alcohol. Even gambling - anything that makes you addicted and also damages your health and your family relationship, and ruins your property and all that.


That's good. At least you remember.

And you have to check yourself every day with diary, whether what you have done all day is correct or not correct. 

You must.
 
A Buddha who is not correct is an incorrect Buddha. I just want correct Buddhas. I don't want fake Buddhas. You have to be careful like that, because it's so easy to be tempted, "Why not?" 

It's very easy for us to be tempted. So we always have to check it, control our thinking. "There are candies over there, why not take some? Nobody's looking." or "Master can buy more anyway."  

It's not the reason for you to take it, you see?
Because I don't ask you to contribute, you should not think that you could and should take everything else from me. That is not correct. 

I don't take something from you, not necessarily that I am rich. It's just I want to keep clean and make an example for you. We all have to. 

Picture
And, for the same reason, you should pay when you come to any center to eat. I pay also here, the food I pay also. I pay for all the residents who stay here as well, so that the money you pay is just for you. Because if we eat, then you're short, you understand? They calculate it for example for ten persons, and if we eat, like 13 persons, then the food will be different, short. So if I'm here, I pay also.

So it's not because I want you to pay, because I want your money - nothing like that. Even if I'm rich, you pay.

And whatever belongs here, you leave alone. 

You're allowed to use it, to share it, but not to take it. And if I say no, it's no. Anybody who say no, it's no. Not just Master says no; especially if Master says no, then it's no, no, no! 

​I hope it's the last time I have to tell you about the five precepts. The reason I did not elaborate about all this all the time is because I trusted that you understood.


I trusted that you are intelligent and you're morally high enough to come in for initiation. That is the basic.

The five precepts is the basic to graduate into initiation, so I did not keep telling about all this, because I thought you'd know.
​
​We had established this for a long time already, over two decades already, I and I have to still talk about this. We have to let it flow.

Whatever we don't use, we must give it away, sell it, make it recycle. We can't just keep something we don't use.
Picture
When I was younger, when I'd just begun my mission, I had some disciples who became residents, monks and nuns, and we didn't have much money, but we walked around and looked around.

And one of the residents said, 
"Master, this is a very good place. If we have this, every Sunday people can can come sit, meditate better."

Because we rented a small place, because more and more people came and I didn't have place for them to sit in the rain, so we rented a place with whatever little money I had. 

At that time, we just planted vegetables and I made, like, soya sprouts to sell - and because that place was full of ghosts and nobody had ever bought that place for a long time, since the Qing Dynasty or something. 

Everybody was afraid of that place so they didn't buy it, for long time, and the grass even grew onto the driveway, covered the driveway. It even sprouted, piercing through the asphalt road, and grew on the road. So when we came, we had to clear in order to walk into the house, so you know how long people had not lived there. 

The grass was taller than the tallest guy in this house, and it grew also inside the yard and through into the living room and everything. Nearby and all round - the house was completely covered by grass. This tall. Tall, very tall grass, and the hard kind of grass. The grass, when you looked at it you thought it was like sugarcane. Yes! That big, you know this kind of grass, big, big, bigger. 

So we had to clear all that in order to go inside to live - and clean up and wash everything; we'd all do them together. And then we had a little living room for a meditation hall. 

But one of my so-call nuns at that time... 

We walked around this vicinity sometimes - at that time we didn't even have a car - so walking round, she said, "Master, this house is very nice." 

I said, "Yes, yes, nice, nice."  And she said, "Master, why don't you use your magical power to kick this guy out? And then we can buy it cheap" or something.

What kind of resident!
But later she knew she was wrong, of course, and she told me, "Yes, that was correct that Master scolded me." 

I scolded her, I said, "You should never have such an incorrect thought like that in your head. This is people's house."

She said, "Yes, but he doesn't have any merit, Master. He eats meat, he drinks wine. How does he have a bigger house than you have?"

She thought I'm a Master, I should have better.

I said, "Well, that's his merit! Maybe he's nobody in this lifetime, but maybe last life he had done something good - had given to people or done some very meritorious deeds - so in this life time he enjoys his merit. That belongs to him."

So I said to her, "Well, you don't use magical power for this thing, you should know that."

But she was new, and I didn't scold her too much.

But I said, "This is a very wicked idea that you have. You should not have this. It's very bad for you. We don't take people's houses or things away, and don't use our power to do that - above all, no! Not the power." 

Living in such a ghost house, a rented and ghost infested house. But that was already the best; later on we didn't even have that house, because after we lived there for a long time, we cleaned it well and we made everything nice. we planted vegetables and all that - it looked very neat and tidy. And nobody was afraid anymore, so when they came in, they looked, even looked from outside. 

People walked in and out very happily, and especially at that time they still wore monks' and nuns' robes; they looked very dignified. "If the monks live there, must be a lot of merits!" 

So they sold it immediately. And we didn't know that. They didn't even tell us. So later we moved out, moved to the riverside; had a bigger environment; the sky and the earth all to ourselves. It was dangerous sometimes, when the waters swelled up, because when it rains on the source, you don't know it, and the water comes out very quickly.

One time we almost drowned, but luckily I knew it, so every day I positioned one guy, one monk or one nun, to take turns to watch the water. Luckily, he didn't mediate very deep that day, so... They'd tell us, "Let's go! Let's go quick!" Everybody, run, run, run.

I was young and a little bit  carefree -  I have to tell you that I have to tell you that I was too carefree. ​Sometimes we'd just drink water from the river and we didn't know where the river came from - and couldn't care less.

​And sometimes we didn't even know -  there was no river even.  
There was water coming from somewhere; we'd just see the water and we'd filter it, then we'd use it, because we could not keep staying in one place too long at that time. 
Picture


​​When I give you initiation
, before initiation, you know the 5 precepts first.

Because we cannot build greatness and spiritual splendor on something that is as shaky as immoral behavior. 

Even if you have power - you became very powerful - but you don't have enough moral standard, you'll become only the king of illusion, the maya. You can never become Buddha. You can never become anything great. Just power.

That's why in the old times, when they selected a king or a politician to work for the people, they looked at the moral standard. Nowadays, maybe still some.

But if you want to be something great, you have to build it on something great. You can't become a Buddha and then stealing at the same time, and doing all kinds of nonsense stuff. 

And the reason I also let you pay here. If I don't let you pay, I'd have a better reputation. "Master's generous. Anybody can come to her house, eat anything they want." I could be like that, but I don't want that.

I don't care about my reputation. I care that you be a good person, here and everywhere. It starts from here. Your good manner, good standard, begins at home. This is your home. You show it to me first. I train you from here first.

You be independent, you look after yourself, before you can boast that you are taking care of sentient beings and saving the planet. So for that reason, you pay wherever you go. Yes?

All the residents, when they come and live in your house, do they pay? (Yes.) Anybody who hosted a resident? Who, who? Raise hand? Did they pay you? (Yes.) I told you. You also? (Yes.) They pay you? (Yes.) 

That's what I taught them. You see?

They have to bring their own sleeping bag, bring their own bowl and whatever utensil - just a bow and chopsticks, whatever - so that they don't bother you. So you don't have to wash the blanket after they left.

Even then, they have to pay for their meal, and extra if they go in your car or whatever. They did pay, right? Yes or no? (Yes.) Good. 

Picture
Charity begins at home.
Good manner also begins at home.

If a child doesn't behave well, they blame the mother and the father, no? They say, "Your parents don't teach you well."

But I do teach you well. 
We have so many lectures and DVDs and every month the News magazine. Although I don't say all the time in the lectures, like you must keep the five precepts, but the teaching, the talking, everything emphasizes on that as well.

All kinds of examples, all kinds of lessons from the old time and all that are to emphasize the clean living.

You see Kabir​​? I told you the story, how clean Kabir was, how pure he was. 

And I told you the story also of Mirabai the Princess who gave her master - who was a poor cobbler or something - a diamond which he could sell and live the whole life nicely. 

​But he did not take it.

She put it on the roof and it would still stay there for a long time, until she came back and she asked, "Master, why are you still poor like this? Why are you still working and earning your living? I gave you a diamond; I put it there in front of your door."  

And the master said, "Wherever you put it, it's still there. Go get it." You understand? 

What for you listen to all these stories and not learn anything from them? ​I'm not trying to amuse you by being a good storyteller or good translator from the old books or something like that.

These are for you to digest and make it your own manner, your own good nature, your own moral standard.
Picture
I am your Master, and you know my money is not for myself.

​My money could be used to benefit the multitude, through different channels, and you still want to keep it stuck there just for 40, 50 people - for yourselves, just because you like it. It's no good, is it? 

Do you understand the consequence? "How can this be, all these years?" I ask myself. It hurts me, you know? It hurts my feeling.
​
You are my disciples. Not only you don't contribute, you want to take. What a shame!

And because you pay here, somebody, if complaining in the heart, you don't have to pay, I told you already. But if you have the money, you pay, because this is not a homeless shelter, and you are not disabled of some kind, yes?

If you don't have money - of course, sometimes you lost your job or something, or you just be in trouble - then you don't pay. Nobody says anything. It has been always like that. All this time, we don't ever pay even.

They go to Miaoli, nobody pays nothing. It's not like this. But then I thought, "Okay, why not? Let them begin. Now they've practiced a long time already, they should be a helper to the societies instead of being somebody who relies on someone else," things like that, I don't like it.

But, of course, we never check who pays, who doesn't pay. Did I ever scold somebody who did not pay here? (No.) Never! I don't even ask who pays or not.

It's just for you to feel good about yourself. That you are independent, and you're capable of talking care of yourself and you're correct everywhere you go. That's it. 

But in case if it's too much, then you don't pay that much; you pay less or you don't, whatever. But it should be the standard that you look up to, "Okay, I should take care of myself."  Because that means you're working at home; you're going to work and you contribute something to the society.

We grow up this much, we eat so much food from this world already, okay? We own so much to the society there. And not only human beings, we own to animals, to insects, who pollinate our food.

So if we pay a little bit back, that is just fair. 

Not even good yet, it's just fair. Just fair, just enough. Just the way we should do.

Well, unless you become a monk or nun or something and you don't work. But you work in different way - in the spiritual field. That's different.

Or if you lost your job and you don't have money, okay, it's no problem. It's not a question of, like, "You must pay!"

It's a question of your dignity, understand me?



HÃY GIỮ NGŨ GIỚI


Cho dù quý vị thiền rất nhiều rồi và quý vị đã học với tôi nhiều năm, quý vị vẫn phải nhớ 5 giới luật.

Thứ nhất là không bạo lực: không làm hại hoặc giết ai, bất cứ chúng sinh nào.

Giới thứ hai là gì? Không nói dối. Không nói dối? Tốt. Thứ hai hay thứ ba gì cũng được.

Giới thứ ba? Không trộm cắp.

Giới thứ tư? Không tà dâm. Phải, không lăng nhăng - có quá nhiều bạn gái, quá nhiều bạn trai.

Giới thứ năm? Không nghiện ngập. Những thứ như thuốc lá, ma túy, rượu, phải không. Thậm chí cờ bạc - bất cứ gì làm cho quý vị nghiện ngập và đồng thời làm hại sức khỏe, và làm quý vị trở nên tán gia bại sản và tất cả những điều đó.


Vậy tốt. Ít ra quý vị còn nhớ.

Và mỗi ngày quý vị phải tự kiểm thảo với cuốn nhật ký, xem những gì quý vị làm trong ngày là đúng hay không đúng. 

Quý vị phải làm vậy. 
Một vị Phật không đúng là một vị Phật sai. Cho nên, tôi chỉ muốn Phật đúng. Tôi không muốn Phật giả. Quý vị phải thận trọng như vậy, bởi vì rất dễ bị cám dỗ: "Đâu có sao?" 

Chúng ta rất dễ bị cám dỗ. Nên chúng ta phải luôn kiểm thảo, kiềm chế tư tưởng của mình. "Có kẹo ở đó, tại sao không lấy một ít? Đâu có ai thấy," hoặc "Dù sao Sư Phụ cũng có thể mua thêm." 

Đó không phải là lý do để quý vị lấy, hiểu không?
Tôi không yêu cầu quý vị đóng góp, cho nên quý vị không nên nghĩ là quý vị có thể và nên lấy mọi thứ khác từ tôi. Như vậy không đúng.

Nếu tôi không nhận thứ gì từ quý vị, không nhất thiết là tôi giàu. Chỉ là tôi muốn giữ trong sạch và làm gương cho quý vị. Chúng ta đều phải làm vậy. 
Picture
Và, cùng lý do đó, quý vị nên trả tiền ăn khi quý vị đến bất cứ trung tâm nào. Tôi cũng trả tiền ở đây, tôi cũng trả tiền thức ăn. Tôi cũng trả tiền cho các thường trú ở lại đây nữa, để số tiền quý vị trả chỉ là cho quý vị. Bởi vì nếu chúng tôi ăn thì quý vị bị thiếu. Họ tính toán, thí dụ cho 10 người, và nếu chúng tôi ăn, thành 13 người chẳng hạn, thì thức ăn sẽ bị thiếu. Nên nếu tôi ở đây, tôi cũng phải trả.

Cho nên không phải tôi muốn quý vị trả tiền, vì tôi muốn tiền của quý vị - không có chuyện như vậy. Dù tôi giàu có thì quý vị vẫn phải trả.

Bất cứ thứ gì thuộc về nơi đây, quý vị hãy để yên đó. 

Quý vị được phép dùng, chia sẻ nó, nhưng đừng lấy đi. Nếu tôi nói không, thì là không. Bất cứ ai nói không, thì là không. Không chỉ Sư Phụ nói không; nhất là nếu Sư Phụ nói không, thì là không, không, không! Hiểu không?

Tôi hy vọng đây là lần cuối tôi phải nói với quý vị về ngũ giới. Lý do tôi không giải thích chi tiết về tất cả điều này mọi lúc bởi vì tôi tin rằng quý vị hiểu. 

Tôi tin rằng quý vị thông minh và đạo đức đủ cao để vào thọ Tâm Ấn. Đó là căn bản. 

​Ngũ giới là căn bản để có thể thọ Tâm Ấn. Cho nên tôi không luôn nói về tất cả những điều này bởi vì tôi nghĩ quý vị biết. 

Chúng ta đã thiết lập đoàn thể này lâu rồi, hơn 2 thập niên rồi, và tôi vẫn phải nói về điều này. Chúng ta phải để nó luân chuyển. 

Những gì chúng ta không dùng, thì phải cho đi, bán đi, tái chế. Chúng ta ta không thể cứ giữ những thứ chúng ta không dùng.

Picture
Lúc trẻ, khi tôi mới bắt đầu sứ mạng của tôi, tôi có một số đệ tử trở thành thường trú, người xuất gia, và chúng tôi không có nhiều tiền, nhưng chúng tôi đi và nhìn khắp nơi.

Và một thường trú nói: "Sư Phụ, đây là một nơi rất tốt. Nếu chúng ta có nơi này, thì mỗi chủ nhật mọi người có thể đến ngồi, thiền tốt hơn."

Bởi vì chúng tôi thuê một chỗ nhỏ, bởi vì ngày càng có nhiều người đến và tôi không có chỗ cho họ ngồi khi trời mưa, cho nên chúng tôi thuê một chỗ với ít tiền tôi có.

Vào lúc đó, chúng tôi chỉ trồng rau và làm, như là, giá đậu nành để bán - và bởi vì chỗ đó có rất nhiều ma và đã lâu lắm không ai mua chỗ đó, từ thời nhà Thanh hay gì đó.

Mọi người đều sợ chỗ đó nên đã lâu lắm không có ai mua chỗ đó và cỏ thậm chí mọc trên cả lối đi, phủ lối xe chạy. Cỏ thậm chí mọc đâm xuyên qua đường nhựa, và mọc trên đường. Cho nên khi đến, chúng tôi phải dọn sạch để đi vào nhà, cho nên chúng tôi  biết người ta không sống ở đó bao lâu rồi.

Cỏ cao hơn anh chàng cao nhất trong nhà này, và nó mọc cả trong sân, xuyên vào phòng khách và mọi thứ. Gần đó và chung quanh - căn nhà hoàn toàn bị cỏ bao phủ. Cao thế này! Cao, cỏ rất cao, và là loai cỏ cứng. Loại cỏ, khi thoáng nhìn quý vị tưởng là mía. Phải! Lớn như vậy đó, loại cỏ này, lớn, lon, lớn, lớn hơn.

Cho nên chúng tôi phải dọn sạch hết để vào trong ở - dọn dẹp và cọ rửa mọi thứ; chúng tôi cùng nhau làm. Rồi chúng tôi có một phòng khách nhỏ để làm phòng thiền.

Nhưng một trong những nữ xuất gia của tôi lúc đó...

Đôi khi chúng tôi đi quanh vùng lân cận này - lúc đó chúng tôi thậm chí không có xe - cho nên đi bộ xung quanh đó. Cô ấy nói: "Sư Phụ, căn nhà này đẹp quá."

Tôi nói: "Phải, rất đẹp."

Cô ấy nói: "Sư Phụ, tại sao Ngài không dùng thần thông để đá người này ra? Rồi chúng ta có thể mua rẻ," hay gì đó.

Thường trú kiểu gì vậy! 

Nhưng sau đó cô ta biết mình không đúng, dĩ nhiên, và cô ta nói với tôi: "Sư Phụ rầy con là phải rồi." 

Tôi đã rầy cô ta: "Quý vị đừng bao giờ có tư tưởng không đúng như vậy trong đầu. Đây là nhà của người ta." 

Cô ta nói: "Dạ phải, nhưng ông ta không có công đức, Sư Phụ. Ông ta ăn thịt, uống rượu. Ông ta sao có thể có một căn nhà lớn hơn Sư Phụ?" 

Cô ta nghĩ tôi là Minh Sư, tôi nên có căn nhà đẹp hơn.

Tôi nói:  "Đó là công đức của ông ta! Có lẽ ông ta không là gì trong kiếp này, nhưng có lẽ kiếp trước ông ta đã làm điều gì đó tốt - bố thí cho người khác hoặc làm một số việc phước đức - cho nên kiếp này ông hưởng phước báu. Nhà đó thuộc về ông ta." 

Cho nên tôi nói với cô ta: "Chúng ta không dùng thần thông cho việc này." 

Cô ta là người mới, nên tôi không rầy cô ta nhiều lắm.

Nhưng tôi nói: "Quý vị có ý xấu. Quý vị không nên có ý nghĩ này. Nó rất không tốt cho quý vị. Chúng ta không lấy nhà hay đồ vật của người khác, và không dùng thần thông để làm vậy - trên hết, không! Không thần thông." 

Sống trong một căn nhà ma như vậy, một căn nhà thuê và có nhiều ma. Nhưng đó là căn nhà tốt nhất rồi; sau này chúng tôi thậm chí không có căn nhà đó nữa, bởi vì sau khi chúng tôi sống ở đó một thời gian lâu, chúng tôi dọn sạch sẽ và làm mọi thứ đẹp đẽ, chúng tôi trồng rau và tất cả điều đó - trông rất gọn gàng, ngăn nắp. Không ai sợ nữa, cho nên khi vào nhà họ nhìn, thậm chí nhìn từ bên ngoài.

​Mọi người đi ra đi vào rất vui vẻ, và nhất là khi có họ còn mặc tăng phục, trông rất trang nghiêm. "Nếu các thầy tu sống ở đó, chắc phải có rất nhiều công đức!" 

Cho nên họ bán căn nhà đó ngay lập tức. Chúng tôi không biết. Họ thậm chí không nói. Cho nên sau đó chúng tôi dọn ra, đến bên bờ sông; có môi trường lớn hơn; trời và đất, tất cả dành cho chúng tôi. Ở đó đôi khi nguy hiểm, lúc nước dâng lên, bởi vì khi trời mưa ở trên nguồn mà chúng tôi không biết, và nước tràn đến rất nhanh.

Một lần nọ chúng tôi gần bị nước nhấn chìm, nhưng may là tôi biết, cho nên mỗi ngày tôi cử một người, xuất ra nam hay nữ, thay phiên xem chừng nước dâng. May mà ngày hôm đó anh ta thiền không sâu lắm, cho nên...

Họ bảo chúng tôi: "Đi thôi! Đi nhanh lên!" Mọi người chạy, chạy, chạy.

​Tôi còn trẻ và có chút vô tư lự - phải nói quý vị biết rằng tôi rất vô tư lự. Đôi khi chúng tôi cứ uống nước sông mà cũng không biết dòng sông đó bắt nguồn từ đâu - và  cũng bất cần. 

Đôi khi chúng tôi cũng không biết - thậm chí không có sông. Có nước đến từ đâu đó. Chúng tôi chỉ thấy có nước và chúng tôi đem lọc, rồi dùng, bởi vì khi đó chúng tôi không thể cứ ở lại một chỗ quá lâu.  ​
Picture
​​Khi tôi truyền Tâm Ấn, trước khi truyền Tâm Ấn, quý vị biết 5 giới trước. Bởi vì chúng ta không thể xây dựng sự vĩ đại và huy hoàng tâm linh trên một thứ dễ lung lay như là hành vi kém đạo đức. 

Cho dù quý vị có lực lượng - quý vị rất mạnh mẽ - nhưng quý vị không có đủ tiêu chuẩn đạo đức, quý vị sẽ chỉ trở thành vị vua ảo tưởng, ma vương, không bao giờ có thể thành Phật. Quý vị không bao giờ có thể trở thành điều gì vĩ đại. Chỉ có thần thông thôi.

Đó là lý do vào thời xưa, khi chọn một vị vua hoặc chính khách để làm việc cho dân, người ta chú trọng đến tiêu chuẩn đạo đức. Ngày nay, có lẽ vẫn còn một số.

Nhưng nếu quý vị muốn là gì đó vĩ đại, quý vị phải tạo dựng trên một thứ vĩ đại. Quý vị không thể thành một vị Phật và đồng thời trộm cắp, và làm đủ thứ bậy bạ.

Và lý do tôi cũng để quý vị trả tiền ở đây. Nếu tôi không để quý vị trả, tôi có danh tiếng tốt hơn. "Sư Phụ rộng lượng. Ai cũng có thể đến nhà của Ngài, muốn ăn gì thì ăn." Tôi có thể như vậy, nhưng tôi không muốn thế.

Tôi không màng đến danh tiếng của tôi. Tôi muốn quý vị là một người tốt, ở đây và mọi nơi. Bắt đầu từ đây. Tư cách tốt, tiêu chuẩn tốt của quý vị, bắt đầu từ nhà. Đây là nhà của quý vị. Quý vị cho tôi thấy trước điều đó. Tôi rèn luyện quý vị từ đây trước.

​Quý vị phải độc lập, tự chăm sóc bản thân trước khi có thể khoe rằng quý vị đang chăm sóc chúng sinh và cứu Địa Cầu. Vì lý do đó, quý vị hãy trả tiền ở bất cứ nơi nào quý vị đến. Hiểu không? 

Tất các vị thường trú, khi họ đến sống trong nhà quý vị, họ có trả tiền không? (Dạ có.) Có ai cho thường trú ở không? Một người? Ai, ai? Giơ tay lên? Họ có trả tiền cho quý vị không? (Dạ có.) Tôi đã nói rồi. Quý vị cũng vậy? (Dạ.) Họ trả tiền cho quý vị? (Dạ.) 

Đó là điều tôi dạy họ. Thấy không? 

Họ phải mang túi ngủ riêng, mang tô ăn cơm riêng và bất cứ đồ dùng gì của họ - một cái tô và một đôi đũa, bất cứ gì - để họ không làm phiền quý vị. Để quý vị khỏi phải giặt chăn mền sau khi họ đi. 

Thậm chí, họ phải trả tiền cho bữa ăn của họ, và trả thêm nếu họ đi xe của quý vị hay gì đó. Họ có trả, phải không? (Dạ.) Có hay không? (Dạ có.) ​
Picture
​Bố thí bắt đầu từ nhà.
​Cách cư xử tốt cũng bắt đầu từ nhà.

Nếu một đứa trẻ khôn ngoan, người ta trách cha mẹ, phải không? Họ nói: "Cha mẹ không dạy ngươi tốt."

Nhưng tôi dạy quý vị tốt. 
Chúng ta có nhiều bài giảng, DVD và Bản Tin mỗi tháng. Mặc dù tôi không luôn nói trong bài giảng, như quý vị phải giữ ngũ giới, nhưng giáo lý, những bài khai thị, tất cả đều nhấn mạnh điều đó.

Đủ loại thí dụ, đủ loại bài học từ thời xưa và tất cả đều nhấn mạnh việc sống trong sạch, phải không?

Quý vị có thấy Kabir không? Tôi đã từng kể quý vị chuyện Kabir trong sạch thế nào, thuần khiết ra sao.

Tôi cũng kể quý vị câu chuyện về công chúa Mirabai tặng cho sư phụ cô - một người thợ đóng giầy nghèo hay gì đó - một viên kim cương để ông có thể bán và sống sung túc cả đời.

Nhưng ông không nhận.

Cô đặt viên kim cương trên mái nhà và viên kim cương vẫn ở đó một thời gian dài, cho tới khi cô trở lại và hỏi: "Sư Phụ, sao ngài vẫn nghèo như vậy? Sao ngài vẫn còn làm việc và kiếm sống? Con tặng ngài một viên kim cương; con để nó ở đó, trước cửa nhà ngài."

Vị thầy nói: "Con để chỗ nào, thì nó vẫn còn chỗ đó. Con lấy lại đi." Quý vị hiểu không?

Quý vị nghe mấy chuyện này để làm gì mà không học hỏi gì từ đó? Tôi không cố gắng làm vui quý vị bằng cách làm người kể truyện hay hoặc người phiên dịch giỏi từ những sách cổ hay điều gì tương tự.

Những chuyện này là cho quý vị, để lãnh hội và lấy đó làm tư cách, làm thành bản chất thiện lành, và tiêu chuẩn đạo đức của chính mình. 
Picture
​Tôi là Thầy của quý vị, và quý vị biết tiền của tôi không phải là cho bản thân.

Tiền của tôi có thể dùng để lợi ích cho đại chúng, qua nhiều cách khác nhau, còn quý vị vẫn còn muốn giữ chặt nó ở đó chỉ cho 40, 50 người - cho bản thân quý vị, chỉ bởi vì quý vị thích như vậy. Không tốt, phải không?

Quý vị có hiểu hậu quả không? 
Tôi tự hỏi: "Sao có thể như vậy, suốt mấy năm nay?" Điều đó làm tôi đau lòng, biết không? Làm tổn thương cảm xúc của tôi.

Quý vị là đệ tử của tôi. Quý vị không những không đóng góp, mà còn muốn lấy. Thật hổ thẹn!

​Bởi vì quý vị trả tiền ở đây, người nào đó, nếu phàn nàn trong tâm, quý vị không cần phải trả, tôi nói với quý vị rồi. Nhưng nếu có tiền thì quý vị trả vì đây không phải là trại tạm trú dành cho người vô gia cư và quý vị không phải tật nguyền gì, phải không?

​Nếu quý vị không có tiền - dĩ nhiên, đôi khi quý vị bị mất việc làm hay gì đó, hoặc quý vị vừa gặp rắc rối - thì quý vị không trả. Không ai nói gì. Luôn luôn là như vậy, phải không? Suốt thời gian này, thậm chí chúng ta chưa bao giờ trả gì cả.

Khi đến Miêu Lý không ai phải trả gì cả. Không phải như vậy. Nhưng rồi tôi nghĩ: "Được, tại sao không? Hãy để họ bắt đầu. 
Bây giờ họ tu hành đã lâu rồi, họ nên giúp xã hội thay vì là một người sống dựa vào người khác," những điều như thế, tôi không thích vậy.

Nhưng dĩ nhiên, chúng tôi không bao giờ kiểm xem ai trả hay không. Tôi có bao giờ rầy ai không trả ở đây không? Không bao giờ! Thậm chí tôi không hỏi ai trả hay không trả.

​Chỉ là để quý vị cảm thấy hài lòng về chính mình. Rằng quý vị độc lập và có khả năng tự chăm sóc bản thân mình và quý vị phải đứng đắn ở mọi nơi quý vị đến. Vậy thôi.


Nhưng nếu là quá nhiều, thì quý vị không trả nhiều vậy; quý vị trả ít hơn hoặc không trả, sao cũng được. Nhưng đó phải là tiêu chuẩn quý vị tôn sùng: "Được, mình nên tự chăm sóc bản thân." Bởi vì đó có nghĩa là quý vị đang làm việc ở nhà, quý vị sẽ đi làm và và đóng góp điều gì đó cho xã hội.

​Chúng ta lớn chừng này rồi, ăn quá nhiều thực phẩm từ thế giới này rồi. Chúng ta mang ơn xã hội quá nhiều. Không những mang ơn con người, chúng ta còn mang ơn loài vật, côn trùng, thụ phấn cho thực phẩm của mình nữa.

Nên nếu chúng ta trả lại một chút, đó là công bằng.

Chưa phải là tốt, chỉ là công bằng. Chỉ công bằng, vừa đủ. Chỉ là cách chúng ta nên làm.

Trừ khi quý vị là người xuất gia hay gì đó và quý vị không đi làm. Nhưng quý vị làm việc một cách khác - trong lĩnh vực tâm linh. Điều đó khác.

Hoặc nếu quý vị bị mất việc và không có tiền, không vấn đề gì. Vấn đề không phải là về "Quý vị phải trả tiền!"

​Vấn đề là về phẩm giá của quý vị, hiểu không?

Comments are closed.
Supreme Master Television           Contact Us
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • Master's Wonders
      • While On The Path
      • Quan Yin Method
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Jokes
      • Other Stories
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • Music & Arts >
      • Vocal by SMCH (English)
      • Vocal by SMCH (Aulacese)
      • Music & Dramas
      • Arts & Photography
  • LINKS
    • Bài Giảng Phụ Đề Âu Lạc
    • Peaceseekers - Persian
    • Supreme Master Televison
    • Eden Rules
    • News Magazine