The Peace Seekers
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • Master's Wonders
      • While On The Path
      • Quan Yin Method
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Jokes
      • Other Stories
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • Music & Arts >
      • Vocal by SMCH (English)
      • Vocal by SMCH (Aulacese)
      • Music & Dramas
      • Arts & Photography
  • LINKS
    • Bài Giảng Phụ Đề Âu Lạc
    • Peaceseekers - Persian
    • Supreme Master Televison
    • Eden Rules
    • News Magazine

Whatever You Do Is All for Yourself, P2

3/11/2022

 
Special Series
Excerpt from a conference between Supreme Master Ching Hai
and members of Supreme Master Television team (all vegans) 
​Whatever You Do Is All for Yourself, P2, Jan. 21, 2022
https://suprememastertv.com/en1/v/161619416508.html

Picture


[...] The Hadith is very serious. Mostly serious. It’s all about the teachings from Prophet Muhammad, Peace Be Upon Him, mostly about His teachings. They recorded, and, of course He had to be serious.

Most Masters are serious. Lucky you have a woman so you can laugh a little bit. I went around in India and other countries, I hardly saw any Master who laughs. It’s too much suffering. If they can survive, it’s good already. Not to talk about laughing. Anyway, we just have to laugh, to ease off the tension.

And they didn’t even have Supreme Master Television. They didn’t have to do any business. Except Kabir, perhaps. He weaved clothes. He weaved cloth to sell for a living. Even though one of the princesses gave him a big diamond, He did not accept. So, she stuck it under the roof of the thatched hut. His thatched hut.

And then she told him, “I hid something in the roof. If you need it, please take it. So that you can live better.” And then many years later, she came back.

I don’t know if it’s Kabir or somebody else. Who mended the shoes? Who was the Master who mended the shoes? Tell me? (It’s Ravidas, Master.) OK, OK, maybe that. It doesn’t matter. It’s similar. So, they lived humbly, modestly.

So, many years later, Princess Mirabai, she came back. And she saw her Master was still doing the same job. He was still living a simple life.
So, she said, “Master, why didn’t you take the diamond and sell it? Then you don’t have to work anymore. Where is the diamond that I gave you?”

So, the Master said, “Wherever you put it. It’s still there. Go find it then.” He also did not take any donations. Because the sadhus, they don’t have money anyway. Sadhu, meaning the monks in India. So, of course, even if they came, they came empty-handed. So, he wanted to feed them. Of course, they could be hungry. From far away, and thirsty.

Picture
I met one monk in India. And this is the thing I still very, very, very sorrowfully regret. And sometimes I beg him for forgiveness. On my pilgrimage, I went all over India sometimes and I saw one monk, sadhu, sitting on the road, and he was selling some tobacco pipes, made of earth, of clay.

And then, of course, I was young and kind of critical and fanatical. So, I asked him, “Why do you sell such things?” “I am vegetarian. I don’t smoke. I don’t drink.” I was thinking like that in my head. Proud and critical. “I’m the best.” And why does a monk sell such a thing? Harmful things and all that. My head kept pounding with all kinds of criticism of the poor monk.

He said, “I have to earn something to eat. Because for 14 days, I haven’t had anything. My stomach is all empty.”

And I could have spared him maybe a few pennies or something. At that time, even though I didn’t have a lot of money. But for other sadhus, I shared some. For him, because he sold this pipe for tobacco... People put the dried tobacco in the pipe and light a fire and smoke just like a cigarette. Except it’s not rolled, it’s just put in the pipe. So, because of that, I did not want to give him anything.

And years afterward, up to now, sometimes I think about it. I still feel very, very ashamed and very remorseful, very sorry. I mean, the monk was hungry. I could have shared with him half of my chapati or something or gave him a little bit of money, sharing. But I did not, just because he sold pipes for tobacco. Imagine that. I wasn’t enlightened that much. Newly enlightened people – very proud and very, very judgmental. I hope you’re not like that.

I told you this so that you can avoid a judgmental attitude. He wasn’t harming anybody, and some people if they smoke, they would buy anyway, whether or not he sold or somebody else sold. It’s not about that, it’s just that he said he was hungry for two weeks. I didn’t even forgive him and give him something to eat.

​I didn’t have a lot of money. But still, I could have given him at least one chapati or something. Something to buy a chapati for him. But I had preconceived ideas. And he’s a monk, older monk already. And if he had to sell something to have some food, then I shouldn’t have criticized. 

But it’s also to tell you that the outer appearance could make people feel different about you. So, because I don’t wear any monk’s robes, some people don’t want to follow me. Even other monks criticize me also, saying why don’t I wear monk’s robes. And when I wore a monk’s robe, they told me that I abuse my position as a Buddhist nun so that people follow me. So, whatever you do, it’s not good.

But even then, wearing monk’s robes is safer. Especially for women, when I have to go around like that. It’s safer somehow. It’s more protection and people have more respect for you, more recognition right away, before you even open your mouth. But in some cases, they don’t even give any money to buy some food for that poor monk. [...]
Picture
And I remember one time; it was a joke but it’s real. You know Leonardo DiCaprio? But you know, Capri is a very famous area in Italy. Very special area. Hilly, with mountains and sea. And they welcome all famous people, it doesn’t matter bad or good, as long as you’re famous. I saw that.

So one time, a long time ago when I was still in Florida, and lived with some of the foreigner monks, resident monks and nuns, and I saw the film where DiCaprio almost won for an Oscar for playing the handicapped kind of silly boy?

​I said, “Oh, of course. He just plays himself, that’s why. He’s in his element.” [...] 


DiCaprio, I like him very much. I like his acting. He acted in many roles and he could really be in it. He was one of my friends in a former life, but, of course, he won’t remember anything.  Maybe that’s why he’s so famous now, and still fighting sometimes for the animal-people and stuff. This good part of him is still there.  Just he forgot vegan.

When we are born, we forget everything. That’s a pity. That’s why we should not be born here again. Even Buddha, He wasn’t vegetarian when He was in the palace. He has a lot of concubines. All of the Masters are never born saints. That’s why they say, “Every saint has a past, every sinner has a future.” I do hope every sinner has a future. 



Thánh Điển Hadith rất nghiêm túc. Hầu hết là nghiêm túc. Đều về giáo lý của Đức Tiên Tri Muhammad, phần lớn là về giáo lý của Ngài, Bình An Ở Cùng Ngài. Họ đã ghi lại, và dĩ nhiên Ngài phải nghiêm túc.

Hầu hết Minh Sư đều nghiêm túc. May là quý vị có một Minh Sư phụ nữ nên quý vị có thể cười một chút. 
Tôi đi khắp Ấn Độ và những nước khác, hầu như không thấy Minh Sư nào cười. Đau khổ quá. Nếu họ có thể sống sót, thì đã là tốt lắm rồi. Nói chi đến cười. Dù sao thì chúng ta cũng cần cười để giảm bớt căng thẳng.

​Và các Ngài thậm chí không có Truyền Hình Vô Thượng Sư. Các Ngài không cần phải làm kinh doanh gì cả. 
Có lẽ ngoại trừ Ngài Kabir. Ngài dệt vải. Ngài dệt vải để bán kiếm sống. Mặc dù có một  cô công chúa đã tặng Ngài một viên kim cương lớn, nhưng Ngài không nhận. Nên cô đã nhét nó dưới mái của túp lều tranh. Túp lều tranh của Ngài.

Và rồi cô nói với Ngài: “Con đã giấu một thứ trên mái nhà. Nếu Sư Phụ cần, xin hãy lấy dùng. Để Ngài có thể sống thoải mái hơn”. Và rồi nhiều năm sau, cô trở lại.

Tôi không biết đó là Ngài Kabir hay là một vị khác. Ai làm nghề sửa giày? Ai là vị 
Minh Sư nào sửa giày? Nói tôi nghe? (Dạ đó là Ravidas, thưa Sư Phụ.) Ồ đúng, đúng, có lẽ vậy. Không quan trọng. Cũng tương tự. Họ sống khiêm nhường, giản dị.

Rồi, nhiều năm sau, công chúa Mirabai, quay trở lại, và thấy Sư Phụ của mình 
vẫn còn làm công việc cũ. Ngài vẫn sống một đời sống giản dị. Thấy vậy, cô hỏi: “Thưa Sư Phụ, sao Ngài không lấy viên kim cương và đem bán đi? Rồi Ngài không cần phải làm việc nữa. Viên kim cương mà con đã biếu Ngài đâu rồi?”

Rồi vị Minh Sư nói: 
“Con để ở đâu, thì nó vẫn còn ở đó. Đi tìm nó đi”. Ngài cũng không nhận bất kỳ cúng dường nào. Bởi vì các sadhu, dù sao họ cũng không có tiền. Sadhu, nghĩa là tu sĩ ở Ấn Độ. Vì vậy, dĩ nhiên, dù họ có đến, thì họ cũng đến tay không. Nên Ngài muốn cho họ ăn. Dĩ nhiên, họ có thể đói bụng. Từ xa đến, và khát nước.
Picture
Tôi đã gặp một nhà sư ở Ấn Độ. Và đây là chuyện mà tôi vẫn còn rất, rất, rất hối tiếc. Và đôi khi tôi cầu xin ông tha thứ. Trong chuyến hành hương, thỉnh thoảng tôi đi khắp Ấn Độ và tôi gặp một tu sĩ, sadhu, ngồi bên vệ đường, và ông bán một số tẩu thuốc làm bằng đất, bằng đất sét.

Và dĩ nhiên, tôi còn trẻ, khá cuồng tín và hay phê phán. Nên tôi hỏi ông: “Tại sao ông lại bán những thứ như vậy?” “Tôi ăn chay. Không hút thuốc. Không uống rượu”. Tôi nghĩ như thế trong đầu. Hãnh diện và hay phê phán. “Tôi là người tốt nhất”. Và tại sao một tu sĩ mà lại bán thứ như vậy? Những thứ gây hại như thế. Trong đầu tôi cứ liên tục nghĩ ra đủ thứ chỉ trích vị tu sĩ tội nghiệp này.

Ông nói: “Tôi phải kiếm chút tiền để ăn chứ. Vì đã 14 ngày rồi, tôi chưa ăn gì. Không có gì trong bụng cả”.  

Và lẽ ra tôi để dành lại cho ông ấy vài ba xu hoặc gì đó. Lúc đó, mặc dù tôi không có nhiều tiền, nhưng tôi đã chia sẻ một ít với các tu sĩ khác. Với ông, vì ông bán tẩu thuốc này…  tẩu thuốc này… Người ta nhét thuốc lào khô vào tẩu rồi châm lửa và hút như điếu thuốc, chỉ khác là không vấn lại thành điếu, mà chỉ cho vào trong tẩu thôi. Nên vì thế, tôi không muốn tặng ông bất cứ gì hết.

Rồi nhiều năm sau đó, cho đến nay, đôi khi tôi nghĩ về chuyện đó. Tôi vẫn cảm thấy rất, rất xấu hổ  và rất ăn năn, rất hối tiếc. Ý tôi là, vị tu sĩ đang đói bụng. Đáng lẽ tôi nên chia sẻ với ông một nửa bánh chapati của tôi hoặc thứ gì đó hoặc cho ông một ít tiền, chia sẻ với ông. Nhưng tôi đã không làm vậy, chỉ vì ông bán tẩu thuốc. Tưởng tượng xem. Lúc đó tôi chưa khai ngộ cho lắm. Người mới khai ngộ - rất hãnh diện và rất, rất hay phán xét. Hy vọng quý vị không như thế.

Tôi kể quý vị nghe truyện này để quý vị có thể tránh thái độ phán xét. Ông không hại ai cả, và một số người nếu họ hút thuốc, họ vẫn sẽ mua [tẩu], dù ông bán hoặc người khác bán. Không phải về việc bán tẩu thuốc, mà chỉ là ông nói ông đã đói hai tuần rồi. Vậy mà tôi vẫn không tha thứ và cho ông chút gì đó để ăn.

​Lúc đó tôi không có nhiều tiền. Nhưng tôi vẫn có thể cho ông ít nhất một bánh chapati hoặc gì đó. Ít tiền để ông mua một bánh chapati. Nhưng lúc đó tôi có thành kiến. Và ông là tu sĩ, tu sĩ đã lớn tuổi rồi. Và nếu ông phải bán thứ gì đó để có thức ăn, thì lẽ ra tôi không nên chỉ trích.
 
Nhưng cũng phải bảo quý vị rằng hình dáng bên ngoài có thể khiến người ta cảm nhận khác về mình. Do đó, vì tôi không mặc áo tu sĩ nào nên một số người không muốn theo tôi. Ngay cả những nhà sư khác cũng chỉ trích tôi, nói rằng tại sao tôi không mặc áo ni cô. Và khi tôi mặc áo ni cô, thì họ lại nói rằng tôi lợi dụng tư cách là một ni cô Phật giáo để người ta theo tôi. Vì vậy, quý vị làm bất cứ gì, Thế nên, cũng đều không tốt.

Nhưng cho dù vậy, mặc áo tu sĩ vẫn an toàn hơn. Đặc biệt là đối với phụ nữ, khi tôi phải đi khắp nơi như thế. Dù sao cũng an toàn hơn. Nó bảo vệ nhiều hơn và người ta cũng tôn trọng quý vị hơn, công nhận hơn, ngay lập tức, ngay cả trước khi mình mở miệng. Nhưng có đôi lúc họ thậm chí không cúng dường tiền để tu sĩ tội nghiệp đó có thể mua chút thức ăn. [...]
Picture
Và tôi nhớ có lần; là một chuyện tếu nhưng có thật. Quý vị biết Leonardo DiCaprio? Nhưng quý vị biết không, Capri là một vùng rất nổi tiếng ở Ý.  Một vùng rất đặc biệt. Có đồi núi và biển cả. Và họ hoan nghênh tất cả những người nổi tiếng, bất kể người xấu hay tốt, miễn là nổi tiếng. Tôi có thấy.

​Cho nên một lần, cách đây rất lâu khi tôi vẫn còn ở Florida, và sống cùng mấy người xuất gia nước ngoài, những người xuất gia thường trú, và tôi có xem bộ phim mà DiCaprio được đề cử giải Oscar vì đóng vai một cậu bé ngớ ngẩn tật nguyền.  

 
Tôi nói: “Ồ, dĩ nhiên. Anh ta chỉ đóng vai thật của mình, lý do là thế. Đúng sở trường của anh ta”. [...]
 
Rồi tôi nói với tất cả thường trú: “Nhưng những người trao Giải Oscar, họ không biết quý vị. Thành ra họ mới đề cử DiCaprio. Nếu họ biết quý vị và họ để quý vị diễn, thì anh ấy không có cơ hội nào hết. Vì quý vị sẽ thật, còn thật hơn DiCaprio nữa”. Quý vị biết, như “ngốc nghếch”. Tôi nói giỡn rất nhiều. Không có ý xúc phạm gì hết.

DiCaprio, tôi rất thích anh ấy. Tôi thích cách diễn xuất của anh. Anh đóng rất nhiều vai và thực sự có thể nhập vai. Anh là một trong những người bạn 
của tôi trong một tiền kiếp, nhưng dĩ nhiên, anh sẽ không nhớ gì cả. Có lẽ đó là lý do bây giờ anh rất nổi tiếng. Và đôi khi vẫn đấu tranh cho người-thân-động vật này kia. Phần tốt này của anh vẫn còn đó. Có điều là anh đã quên thuần chay. 

Khi chào đời, chúng ta quên hết mọi thứ. Thật đáng tiếc. Đó là tại sao chúng ta không nên sinh ra ở đây nữa. Ngay cả Đức Phật, khi còn ở trong cung điện Ngài cũng không ăn chay. Ngài có rất nhiều thê thiếp. Không Minh Sư nào sinh ra đời là thánh. Nên mới có câu: “Mỗi thánh nhân đều có quá khứ, mỗi tội nhân đều có tương lai”. Tôi thật sự hy vọng mỗi tội nhân đều có tương lai.

Comments are closed.
Supreme Master Television           Contact Us
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • Master's Wonders
      • While On The Path
      • Quan Yin Method
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Jokes
      • Other Stories
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • Music & Arts >
      • Vocal by SMCH (English)
      • Vocal by SMCH (Aulacese)
      • Music & Dramas
      • Arts & Photography
  • LINKS
    • Bài Giảng Phụ Đề Âu Lạc
    • Peaceseekers - Persian
    • Supreme Master Televison
    • Eden Rules
    • News Magazine