The Peace Seekers
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • Master's Wonders
      • While On The Path
      • Quan Yin Method
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Jokes
      • Other Stories
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • Music & Arts >
      • Vocal by SMCH (English)
      • Vocal by SMCH (Aulacese)
      • Music & Dramas
      • Arts & Photography
  • LINKS
    • Bài Giảng Phụ Đề Âu Lạc
    • Peaceseekers - Persian
    • Supreme Master Televison
    • Eden Rules
    • News Magazine

Tim Qo Tu’s Love Will Win - Part 7

7/12/2020

 
Universe

Picture
Excerpt from a lecture by Supreme Master Ching Hai (Vegan)
​“Tim Qo Tu’s Love Will Win”, P7
New Land Ashram, Taiwan (Formosa) - June 10, 2020


​TIM QO TU'S LOVE WILL WIN 
Part 7
​


I like small things, small houses, because I do things myself. I don’t want to have big rooms to have to clean and sweep all day, every day. And just a room with everything in it. I eat in it, sleep in it, have a sofa and telephone and a small little shower room and toilet. That’s perfect already.

​In France, that’s what I lived in also, even though if I have a house. I lived in a cave also, or I lived in a small storeroom, even smaller than here. Oh, I think you saw it.

​In France, in SMC, behind the SMC, a storeroom. Like one meter by one and a half, something like that. Or one meter or two by two, one by two, something like that. Enough for me already. I’m small. Even if I am taller, you’re not supposed to lay down and sleep, so what’s the problem?

The reason I have a sofa and not meditate on the floor is because of the ants. At least they did not crawl on the sofa, that many. Easy to manage. If I sit on the floor, they will crawl all over me, or I might be hurting them. When I meditate, I cannot sweep. I sweep only when I’m not meditating.
Picture
​And because of the sofa, it saved my life once in that storeroom before. If I wasn’t on the sofa, then the snake would have bitten me already. Because he was under my sofa, under my seat area.

The reason I got up was because I wanted to write something, I wanted to go to the desk in the corner to take a pen. So I used the mobile phone to turn on the flashlight to go to the switch to turn on the light.

​And meanwhile I heard, “Not turn off light. Stay away from sofa.” 

That’s exactly the words the spider told me. Oh, he’s big! He’s like my hand spread out. Seldom I saw such a big spider. Other postmen are smaller.

That’s their job.
​But I am very touched sometimes because they have to stay where you’d see them, so that they can pass on the message. But most humans are deaf already; they cannot hear anything. 

Telepathy is just a dream now. 
​
Too far gone.

​They are postmen.
They deliver messages to help humankind. But humans, if they see them, they just squash them. I don’t do that.

I did not know spiders are postmen before.  Until recently. Even when I fed the spider outside my small little room before, I did not know they are postmen. I mean, because I had not much to do with them. Only when I pay attention to them, then I listen to them.

Only that urgent moment that he was very loud, and it took such a big spider to awaken my attention. And from then on, I listen when they come, and they come many times now telling me things. Sometimes good things, sometimes to pay attention.

“Don’t go out. The snake’s waiting to bite You.”

I said, “Really? So what will happen to me if he bites?”

He said, “You will be dead.” If it’s poisonous, maybe I have no time to react. Within one hour, if nobody takes you to the hospital, you’d die. Poisonous snakes are like that. 

And I don’t always have the phone with me to call anybody, number one. Number two, maybe it numbs you, it paralyzes you. It depends on where it bites you. And then you will never have a chance to call anybody. You will just die like that, quietly.

At night, you guys don’t go around too much, OK? You never know. They should be afraid of all of you, but I don’t want to risk it.
Picture
Not every snake wants to bite me. 

I saw two of them, they ran so fast away from me. But I don’t feel any bad intention from them. I feel they are so lovely. I feel they are so cute and like they’re my family members. I feel like they are just like my dogs. Yeah. If they’d be around, I would pet them, or they would want me petting them. That’s what the feeling is. So I never pay attention.

I rescued many snakes before.

They never wanted to harm me. Sometimes they told me, “We didn’t want to. Sorry, sorry. We didn’t want to scare You even.” After the zealous gone, they told me, “Sorry, sorry.” That one. So anyway, I let him out and he said, “Sorry, sorry.” 
That one almost bit me.

This one I didn’t see until the bird killed her. It’s dead already − all gone, all disappeared. The rest of the snake was taken care of by other insects. Whenever I pass by, I don’t see it. Before, I still saw some part. Now I don’t see anymore. Gone. Maybe also the rain washed it away sometime, or other insects, they shared. 
​​

If I did not sit on that sofa, I would be gone because he was under my sofa, exactly where I sat. And his head was already rising up. I saw it. And then I saw it when I turned the light on. 

And then I understood why the spider told me, “Not turn off light.” He did not say, “Don’t turn off the light.” He said, “Not turn off light. Leave the sofa.”

Because I wanted to go back to the sofa to write my diary there. Normally I clip a pen onto my diary. But that day, it dropped somewhere, so I got up and wanted to go to my desk to take the pen. And that’s how I turned on the light, and oh, luckily I did. If I just sat there a few more seconds, the snake would be able to raise his head up and finish me off, peacefully.

D: Thank goodness for the spider. 
 
SM: Yeah. The spider, he was so big, and oh! His eyes were like two small flashlights. Two like, there are some points of light. There are some people who sell this like a flashlight, but it’s in one point only.

D: A laser pointer.
Picture
SM: One time, that laser pointer saved my life, also.

​There was one guy who was hiding outside my house some other time in France. And I saw something shining, like a gun or something, a blade or something. And reflecting the moon. So, I used this…

Somebody just gave me, I don’t know for what reason. Ah, I think to play with my dogs. Because Goody, remember he liked to play with shadows and anything that moves around? So I used it sometimes to play with him.
 
That night, it was almost midnight already, I used that light to point at that area where I saw vaguely something flashing and gleaming. And the car, with no light on. So I pointed my pin pointer light there, and that car immediately started the engine and ran.  If it’s good people, they don’t do that. Right? (D: That's right.)

Maybe that person thinks I have a laser gun or something. Is there such a gun that you have such a pin pointer like a gun? (D: Yes. It exists.)
 
Talking about cavewoman; I don’t know anything about guns. Maybe, yeah, because immediately the car started the engine and ran so fast. I don’t think it’s a good person. What for he stayed alone there? In the dark and next to my house, in the garden, dark corner like that. And ran immediately. And ran fast.

I could write some books. ​And Hollywood would buy it from me. To make like, what, suspense movie, you call it? A what?

D: Like a thriller movie.

SM: Thriller, yeah! Thriller or suspense. Yeah, and I would earn lots of money. 

If I have money to write this thing. Or maybe you guys just patch them up altogether and write it for me and then we share the money. I promise I will share it with you. I won’t take it all. We have some scheme. We girls like money. Don’t we?  That’s why you quit your job, come in here, work for food. And that’s why I pay for my own job,  and more. Pay for my own television and earn nothing. We cannot do business, we’ll lose.  We’ll lose business for sure. 
Picture
D: Master created Tim Qo Tu’s New Spiritual Land more than 63 million years ago. When did Master create the Fourth and the Fifth Levels? Was it before the New Land was created?

SM: The Fourth and the Fifth Levels, they existed. They’re dripping down of the power from the Tenth Council Level before. Remember I told you in Hungary? 

Sixty-three plus million years ago, the New Realm was created.

​But not the Fourth and the Fifth Levels. These already existed. The Fourth and the Fifth Levels, like other Levels, they have been there. They have been created long, long, long, no one can even remember before; before the New Realm, of course. That’s why we call that the New Realm.

​The other ones are old Realms.

But at that time when I told you in Hungary, I did not even remember Tim Qo Tu and my New Realm. At that time, I wasn’t up yet. I only know what I knew every level I go.  

​So if you asked me a few years ago, “You know Tim Qo Tu? Is it related to You?” I’d say, “No.  No. Never heard of it. Total stranger!”
Picture
D: Also, in relation to the creation of the New Spiritual Land, according to scientists, the dinosaurs had become extinct around 65 million years ago and 60% of species had disappeared.
 
SM: Sixty-five million years ago.
 
D: Were You around 65 million years ago, Master?
 
SM: Other planet. Actually, I was on this planet and on other planets. Sometimes on this planet. Sometimes on other planets. Come and go, come and went. It depends on the situation, depends on the need of the time.    

D: And what prompted Master to create the New Spiritual Land around that time?
 
SM: Because I already knew some beings. I’d already begun to repair the planet and the universes, other planets. 

They have no one else, so if they die, they would go to hell or suffer again as suffering humans or animals or whatever. So I have to help them. And then we created that.  ​

​Just for my own people.

You have to know, many Masters did that or will do that.

In between each established world, there is a buffer zone. Just like I told you between the Three Worlds and the Fifth Level, there is a buffer zone called the Fourth Level. That you can use as a free land, a no man’s land.

Some Buddhas, some Bodhisattvas, created some land there for their own disciples, believers.

And between every level, there is a buffer zone, vast and massive and unattainable.

​If you are there without anyone, you will be lost. You can never find your way out. So, if you want to go to the Fifth Level, for example, you need a Master to take you across the Fourth Level. It’s too vast for anyone to even know anywhere. Without your own light, that zone will be dark. Without all the beings’ light there, that zone is dark.

It’s just a buffer zone.
​

So, just like between Astral Level and the Second Level, there is also a buffer zone. 
Some good beings, some Masters created some Heavens there for their own people, for some good people, believers of these Masters or these good beings. That reminds me, there is a film, “Astral City.” 

D: Yes. “Astral City.”

FILM CAPTION:
“Astral City: A Spiritual Journey” (Nosso Lar)
Award-winning Brazilian film (2010)
based on a book by Francisco Cândido Xavier

 
Yeah, it’s a true story. Except it’s more beautiful, more splendid and glorious and radiant and shining and brighter than that.

And beautiful beings there. No old people. When you go there, you become young again. And you become healed again, no matter if you were handicapped or terminally ill, you will become young and healthy and happy over there.

​That’s another buffer zone that some Master created to rescue some redeemable souls from this planet. 

 
So, all the between zones have been used to create different kinds of Heavens for different people, apart from the Heavens that already exist from the Masters. From the different levels of Masters. They create different Heavens. If not too high, then They create a lower level. But also depends on the affinity or whom, and which level beings they were to rescue. 


TÌNH THƯƠNG CỦA TIM QO TU SẼ THẮNG
Phần 7


Tôi thích những thứ nhỏ, nhà nhỏ, vì tự mình làm hết. Tôi không muốn có phòng lớn rồi phải lau chùi, quét dọn cả ngày, mỗi ngày. Đây chỉ có một phòng với mọi thứ trong đó. Ăn trong đó, ngủ trong đó, có một ghế sofa và điện thoại, có phòng tắm nhỏ và cầu tiêu. Như vậy là hoàn hảo rồi.

Ở Pháp, tôi cũng sống như thế đó, dù tôi có một căn nhà. Tôi cũng sống trong hang động, hoặc trong nhà kho nhỏ, còn nhỏ hơn ở đây nữa. Ồ, tôi nghĩ quý vị thấy rồi. 

Ở Pháp, ở SMC, đằng sau SMC, có một nhà kho. Bề một mét, bề một mét rưỡi, khoảng cỡ đó. Hoặc một mét hoặc hai mét, bề một mét, bề hai mét, khoảng đó. Vậy là đủ cho tôi rồi. Tôi nhỏ người mà. Dù tôi có cao hơn, thì cũng đâu được nằm xuống ngủ, vậy nên có vấn đề gì đâu?
 
Lý do tôi có một cái sofa và không thiền trên sàn nhà là vì kiến. Ít ra chúng không bò lên trên sofa nhiều vậy. Dễ xử lý. Nếu tôi ngồi trên sàn nhà, chúng sẽ bò lên khắp người tôi, hoặc tôi có thể làm chúng bị thương. Khi tôi thiền, thì không thể quét nhà. Khi không thiền thì tôi mới quét.
Picture
Và nhờ cái sofa, nó đã cứu mạng tôi một lần trong căn nhà kho đó, trước đây. Nếu tôi không ngồi trên ghế sofa, thì con rắn đã cắn tôi rồi. Vì nó nằm dưới ghế sofa, ở dưới chỗ tôi ngồi.

Lý do tôi đứng lên là vì muốn viết gì đó, tôi muốn đến bàn giấy ở góc phòng để lấy cây bút. Cho nên tôi dùng điện thoại di động, mở đèn pin lên rồi đi đến chỗ công tắc để bật đèn.

Trong khi đó, tôi nghe: “Không tắt đèn. Tránh xa ghế sofa.”

​Đó chính xác là những lời chú nhện đã nói với tôi. Ồ, chú lớn lắm! Lớn bằng bàn tay tôi xòe ra. Hiếm khi tôi gặp nhện lớn như thế. Mấy chú nhện đưa tin khác nhỏ hơn.

Đó là công việc của họ.
Nhưng đôi lúc tôi rất cảm động vì họ phải ở cái chỗ vì họ phải ở cái chỗ mà quý vị có thể thấy họ, để họ truyền thông điệp cho mình. Nhưng hầu hết con người, họ đã điếc rồi, họ không nghe được gì cả. 

Bây giờ thần giao cách cảm chỉ là giấc mơ. ​Mất từ lâu lắm rồi. 

Nhện là loài đưa tin.
Họ chuyển giao thông điệp để giúp đỡ con người. Nhưng con người, khi thấy họ, thì cứ đập bẹp họ thôi. Tôi không làm như thế.

​Hồi trước tôi không biết nhện là loài đưa tin. Cho tới khi gần đây. Ngay cả khi tôi cho nhện ăn ở ngoài căn phòng nhỏ của tôi trước đây, tôi cũng không biết rằng họ là loài đưa tin. Ý nói là, lúc đó tôi không dính dấp với họ nhiều lắm. Chỉ khi nào để ý tới họ, thì tôi mới nghe thấy họ. 

Chỉ vào giây phút khẩn cấp đó thì chú ta mới nói rất to, và phải cần nhện to đến thế mới đánh thức sự chú ý của tôi. Rồi từ đó trở đi, tôi lắng nghe mỗi khi họ đến, và bây giờ họ đến nhiều lần kể tôi nghe nhiều chuyện. Có lúc chuyện tốt, có lúc cần lưu ý. 

“Đừng ra ngoài. Con rắn đang chờ để cắn Ngài.” 

Tôi hỏi: “Thật sao? Vậy nếu nó cắn thì tôi sẽ ra sao?” 

Chú nói: “Ngài sẽ chết.” Nếu nó là rắn độc, có lẽ không đủ thời giờ để đối phó. Nội trong một giờ, nếu không có ai đưa mình đến bệnh viện, thì mình sẽ chết. Rắn độc là như thế đó. 

Và tôi không luôn luôn có sẵn điện thoại gần bên để gọi cho ai, thứ nhất. Thứ hai, có thể nó làm mình tê đi, nó làm mình tê liệt. Tùy theo nó cắn mình ở chỗ nào. Và rồi mình sẽ không bao giờ có cơ hội để gọi cho ai hết. Mình chết như vậy thôi, chết âm thầm. 

Buổi tối, quý vị đừng đi loanh quanh nhiều quá, nhé? Mình không bao giờ biết. (Rắn) lẽ ra họ sợ tất cả quý vị, nhưng tôi không muốn mạo hiểm vậy. ​
Picture
Không phải rắn nào cũng muốn cắn tôi. 

Tôi đã thấy hai con rắn, họ chạy rất nhanh để tránh tôi. Nhưng tôi không cảm thấy họ có ý định xấu gì hết. Tôi cảm thấy họ rất đáng yêu. Cảm thấy họ rất dễ thương và giống như người trong gia đình. Tôi cảm thấy họ cũng giống như chó của tôi thôi. Ờ. Nếu họ ở quanh tôi, tôi sẽ vuốt ve họ, hoặc họ sẽ muốn tôi vuốt ve họ. Cảm giác như vậy đó. Cho nên tôi không bao giờ để tâm. 

Tôi đã cứu rất nhiều rắn trước đây. 

Họ không bao giờ muốn hại tôi. Có khi họ bảo tôi: “Chúng con không muốn. Xin lỗi, xin lỗi. Chúng con thậm chí không muốn làm Ngài sợ.” Sau khi quỷ hung hăng đi khỏi, họ nói với tôi: “Xin lỗi, xin lỗi.” Con đó đó. Dù sao tôi cũng đã thả nó ra, và nó nói: “Xin lỗi, xin lỗi.” Con rắn đó suýt nữa đã cắn tôi. 

Còn con này thì tôi không thấy cho tới khi chú chim mổ chết nó. Nó đã chết rồi - không còn gì biến mất hết rồi. Phần còn lại của con rắn đó cũng bị mấy sâu bọ khác ăn hết. Mỗi khi đi ngang qua đó, tôi không thấy nữa. Trước đó, tôi còn thấy một phần. Bây giờ không thấy gì nữa. Hết rồi. Có lẽ mưa cũng cuốn nó trôi đi mất hồi nào đó, hoặc sâu bọ khác, chúng chia nhau. 

Nếu tôi không ngồi trên ghế sofa, thì tôi đã ra đi rồi vì nó ở dưới ghế sofa của tôi, ở ngay dưới chỗ tôi ngồi. Và đầu nó đã ngẩng lên rồi. Tôi nhìn thấy. Sau đó khi mở đèn lên, tôi thấy nó. 

Và rồi tôi hiểu tại sao chú nhện nói với tôi: “Không tắt đèn.” Chú không nói: “Đừng tắt đèn.” Mà nói: “Không tắt đèn. Rời khỏi ghế sofa.” 

Vì tôi muốn trở lại ghế sofa để viết nhật ký của tôi ở đó. Thường thì tôi cài một cây bút vào cuốn nhật ký. Nhưng hôm đó, nó rớt mất đâu đó, cho nên tôi đứng lên và định đến bàn giấy để lấy cây bút [khác]. Và đó là lý do tôi mở đèn lên, và ôi chao, may là tôi đã làm vậy. Nếu tôi ngồi yên ở đó thêm vài giây nữa, thì con rắn có thể vươn đầu lên và kết liễu đời tôi, một cách êm đềm.
 
D: Cám ơn trời là có chú nhện giúp. 

SP: Phải. Chú nhện đó, chú thật là lớn, và ôi chao! Mắt chú như là hai cái đèn pin nhỏ. Hai cái, như có vài điểm sáng. Có người bán loại đèn pin này, nhưng chỉ chiếu ra một điểm. 

​D: Cái bút la-de.
Picture
​SP: Có lần, cái bút la-de đó cũng đã cứu mạng tôi.

Có một người kia đang rình núp bên ngoài nhà tôi, vào lần khác ở Pháp. Và tôi thấy có gì đó sang sáng, như cây súng hay gì đó, một lưỡi dao hay gì đó. Và nó phản chiếu ánh trăng. Cho nên, tôi dùng cái này...

Có ai đó mới đưa cho tôi, không biết vì lý do gì. À, chắc là để chơi với chó của tôi. Vì Goody, nhớ không, chú thích chơi với cái bóng và bất cứ gì mà di chuyển vòng vòng? Cho nên thỉnh thoảng tôi dùng bút la-de này để chơi với chú.

Tối hôm đó, cũng gần nửa đêm rồi, tôi dùng cây bút la-de đó bấm soi thẳng vào cái nơi mà tôi thấy lờ mờ gì đó đang nhoáng lên và lấp lánh. Rồi cái xe, không mở đèn. Vậy nên tôi bấm cái bút la-de rọi thẳng vào đó, và cái xe đó lập tức nổ máy và chạy. Nếu là người tốt, thì họ không làm như vậy. Đúng không? (Dạ đúng.)

​Có lẽ người đó nghĩ tôi có cây súng la-de hay gì đó. Có loại súng nào mà có tia la-de để nhắm như cây súng không? (Dạ có.)

Phụ nữ hang động mà; đâu biết gì về súng đâu. Có lẽ, phải, bởi vì ngay lập tức cái xe rồ máy và chạy vụt đi. Tôi không nghĩ đó là người tốt. Anh ta ở đó một mình để làm gì?  Trong bóng tối, ngay cạnh nhà tôi, trong vườn, chỗ góc tối như thế. Và chạy đi ngay lập tức. Và chạy nhanh nữa.

Tôi có thể viết vài cuốn sách. Và Hollywood sẽ mua sách của tôi. Để sản xuất như, cái gì, phim hồi hộp, quý vị gọi là gì? Cái gì?

D: Như phim trinh thám ạ.

SP:  Trinh thám, phải! Trinh thám hay hồi hộp. Ừ, và tôi sẽ kiếm được rất nhiều tiền.
 
Nếu tôi có tiền để viết chuyện này. Hoặc có lẽ quý vị chỉ chắp nối các chuyện kể với nhau rồi viết lại cho tôi, rồi chúng ta chia nhau tiền. Tôi hứa sẽ chia với quý vị. Tôi sẽ không lấy hết đâu. Chúng ta có vài dự án. Giới nữ chúng ta thích tiền. Có phải không? Thành ra quý vị mới bỏ việc, để đến đây, làm việc vì thức ăn. Thành ra tôi trả tiền cho việc của chính mình, và còn nữa. Trả tiền cho truyền hình của mình, và không kiếm được tiền gì hết. Chúng ta không thể làm kinh doanh, chúng ta sẽ lỗ vốn thôi. Chắc chắn sẽ lỗ vốn. 
Picture
D: Sư Phụ tạo Miền Đất Tâm Linh Mới của Tim Qo Tu hơn 63 triệu năm trước rồi. Vậy Ngài đã tạo ra Cảnh giới Thứ Tư và Thứ Năm khi nào ạ? Có phải là trước khi Miền Đất Mới được tạo ra không?
 

SP: Cảnh giới thứ Tư và thứ Năm đã hiện hữu rồi. Hai cảnh giới này là phần rỉ xuống của lực lượng từ Cảnh giới Hội đồng Thứ Mười trước kia. Còn nhớ tôi nói với quý vị ở Hungary không? 

Hơn sáu mươi ba triệu năm trước, Miền Đất Mới được tạo ra.

Nhưng Cảnh giới Thứ Tư và Thứ Năm thì không [phải vậy]. Hai Cảnh này đã hiện hữu rồi. Cảnh giới Thứ Tư và Thứ Năm, cũng như các Cảnh giới khác, đã có ở đó rồi. Các cảnh giới đó đã được tạo ra từ lâu, lâu, lâu lắm, 
không ai có thể nhớ trước đó; trước khi Cõi Mới được tạo, dĩ nhiên rồi. Thành ra chúng ta mới gọi là Cõi Mới.

​Những nơi khác là Cõi Cũ.

Nhưng vào lúc tôi nói với quý vị ở Hungary, tôi cũng không nhớ về Tim Qo Tu và Cõi Mới của tôi nữa. 
Vì lúc đó tôi chưa lên [tới đó]. Tôi chỉ biết những gì tôi biết ở cảnh giới tôi lên tới.

Cho nên vài năm trước nếu quý vị hỏi tôi: “Ngài có biết Tim Qo Tu không? Có họ hàng gì với Ngài không?” 
Tôi sẽ nói: “Không. Không biết. Chưa từng nghe tên đó. Một người lạ hoàn toàn!”
Picture
D: Cũng liên quan đến việc tạo ra Miền Đất Mới, theo các khoa học gia, giống khủng long đã bị diệt chủng cách đây khoảng 65 triệu năm và 60% các giống loài đã biến mất.
 
SP: 65 triệu năm trước.
 
D: Thưa Sư Phụ, 65 triệu năm trước Ngài có ở đây không ạ?
 
SP: Ở tinh cầu khác. Thật ra, tôi có ở trên Địa Cầu này, và ở trên những tinh cầu khác. Đôi khi ở Địa Cầu này. Đôi khi ở những tinh cầu khác. Đến rồi đi, đến rồi đi. Tùy hoàn cảnh, tùy theo nhu cầu vào lúc đó.
 
D: Và điều gì khiến Sư Phụ tạo ra Miền Đất Mới vào lúc đó ạ?
 
SP: Vì tôi đã biết một số chúng sinh. Tôi đã bắt đầu sửa chữa tinh cầu [này] và các vũ trụ, các tinh cầu khác.

Họ không có ai khác, cho nên nếu họ chết, họ sẽ đi địa ngục hoặc 
lại phải làm con người hay thú vật chịu đau khổ hoặc bất cứ gì khác. Cho nên tôi phải giúp họ. ​Và rồi chúng tôi tạo ra cõi mới đó.

Chỉ cho người của tôi thôi.

Quý vị phải biết, nhiều Minh Sư đã làm thế hoặc sẽ làm như thế.

Ở giữa mỗi thế giới đã được thiết lập có một vùng đệm. Cũng như tôi đã bảo quý vị là giữa Tam Giới và Cảnh giới Thứ Năm, có một vùng đệm gọi là Cảnh giới Thứ Tư. Chỗ đó có thể dùng như một miền tự do, miền vô chủ.

Có vài vị Phật, vài vị Bồ Tát, 
tạo ra một cõi ở đó cho đệ tử của chính họ, những tín đồ.
 
Và giữa mỗi cảnh giới, có một vùng đệm, rộng lớn khổng lồ, và không thể đến được.

Nếu quý vị ở đó mà không có ai [hướng dẫn], quý vị sẽ bị lạc. Quý vị sẽ không bao giờ tìm được đường ra. Cho nên, nếu quý vị muốn đi đến Cảnh giới Thứ Năm, thí dụ vậy, quý vị cần một vị Minh Sư để dẫn quý vị đi qua Cảnh giới Thứ Tư. Nơi đó quá rộng lớn cho bất cứ ai thậm chí biết chỗ nào là chỗ nào.

Không có ánh sáng của chính quý vị, thì vùng đó sẽ tối tăm. Không có ánh sáng của tất cả chúng sinh ở đó, vùng đó rất tối tăm.

Chỉ là vùng đệm.

Cũng như giữa Cảnh giới A Tu La (thứ nhất) và Cảnh giới Thứ Hai, cũng có một vùng đệm. [Vì] có một số chúng sinh tốt, [nên] một số vị Minh Sư tạo ra vài Thiên Đàng ở đó cho người của các Ngài, cho một số người tốt, tín đồ của các Minh Sư này hoặc những chúng sinh tốt này.

Điều đó nhắc tôi nhớ, có một bộ phim mang tên “Thành Phố Atula”.


D: Dạ. "Thành Phố Atula".

FILM CAPTION:
“Astral City: A Spiritual Journey” (Nosso Lar)
Award-winning Brazilian film (2010) 
based on a book by Francisco Cândido Xavier


Phải, đó là một câu chuyện thật. Ngoại trừ [sự thật] đẹp hơn [phim], huy hoàng hơn, lộng lẫy hơn, rực rỡ hơn, sáng ngời và rạng rỡ hơn trong phim nhiều. Và chúng sinh ở đó đẹp lắm. Không có người già. Khi đến đó, quý vị thành trẻ lại. Và quý vị được chữa lành lại, dù trước đó có bị khuyết tật hay bị bệnh nan y, quý vị sẽ trở nên trẻ, mạnh khỏe và vui vẻ ở đó.

Đó là một vùng đệm khác mà Minh Sư nào đó tạo ra để cứu một số linh hồn có thể cứu được từ Địa Cầu này.

Tất cả các vùng đệm đã được dùng để tạo nên những loại Thiên Đàng khác nhau cho những người khác nhau, ngoài những Thiên Đàng mà đã hiện hữu rồi, từ các Minh Sư. Từ các Minh Sư với đẳng cấp khác nhau. Họ tạo ra các Thiên Đàng khác nhau. Nếu không cao quá, thì Họ tạo ra một cảnh giới thấp hơn. Nhưng cũng tùy theo duyên hoặc ai đó, và chúng sinh ở đẳng cấp nào mà sẽ được cứu. ​

Comments are closed.
Supreme Master Television           Contact Us
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • Master's Wonders
      • While On The Path
      • Quan Yin Method
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Jokes
      • Other Stories
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • Music & Arts >
      • Vocal by SMCH (English)
      • Vocal by SMCH (Aulacese)
      • Music & Dramas
      • Arts & Photography
  • LINKS
    • Bài Giảng Phụ Đề Âu Lạc
    • Peaceseekers - Persian
    • Supreme Master Televison
    • Eden Rules
    • News Magazine