The Peace Seekers
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • Master's Wonders
      • While On The Path
      • Quan Yin Method
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Jokes
      • Other Stories
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • Music & Arts >
      • Vocal by SMCH (English)
      • Vocal by SMCH (Aulacese)
      • Music & Dramas
      • Arts & Photography
  • LINKS
    • Bài Giảng Phụ Đề Âu Lạc
    • Peaceseekers - Persian
    • Supreme Master Televison
    • Eden Rules
    • News Magazine

Tim Qo Tu’s Love Will Win - Part 6

7/3/2020

 
Universe

Picture
Excerpt from a lecture by Supreme Master Ching Hai (Vegan)
​“Tim Qo Tu’s Love Will Win”, P6
New Land Ashram, Taiwan (Formosa) - June 10, 2020


​TIM QO TU'S LOVE WILL WIN 
Part 6



SM: But when I went to Halifax afterward, we had problem. The snow was so bad that the airplane returned to the airport. And we had many pets there and other things I cannot tell you. So that I could not leave only one guy alone at home. And new. Doesn’t know how to feed dogs and how to wear warm dog clothes before going out in the snow. The snow was so deep. I had to go back. From Halifax back to St. John. So the airplane stopped, doesn’t go.

​The airplane said, “OK. We have a hotel for all of you, you stay here. And tomorrow the weather will be fine, we’ll take you back home.” All of the customers stayed except me. I said, “I have to go.” So I went out. They didn’t refund, because I volunteered to go. It’s not their fault. I didn’t ask either. I said, “I have to go.”

​And then they told me, “But You get nothing.” I said, “OK, never mind. Don’t worry. Just let me go.” And then they said, “But the weather is so bad, You cannot go. You cannot go.”
 
Before that, I went to Halifax because there’s one man, he has frostbite with his fingers. He has no gloves. And he had to go to hospital and bandage all over, and his feet also. And so I heard that, oh, my heart sank. So I brought him stuff. Originally, I wanted to send by post, but nobody knew where he lives. (Q(f): Oh.) Nobody knows because he’s a homeless man.

​I said, “Then, I have to go to Halifax. I am sure somebody must know.” Because the TV reported about it. So maybe I have to go there and ask. They probably know something, or some charity somewhere. Somebody must know him.
                                                                                                        
So, I went to Halifax by airplane but came back by taxi. The taxi driver, she’s the only one who dared to take me because nobody wanted to go in that weather. You can’t even see the road in front of you. But I said I had to go. My pets. So, she agreed to. I said, “I’ll pay you double, triple.”
 
And she agreed to go because of the money. I said, “Oh, thank God. Very good of you.”

And then she drove just maybe half a kilometer, a few hundred meters, and then she bumped and then buried herself and us into a snow mountain. And luckily, we all got out and dig, dig, dig, and then we came out. So, I said to my attendant at that time, from Costa Rica.

I said, “You drive. I cannot trust this woman now.” Maybe she’s too tired driving all day already. In this time, she’s supposed to not drive anymore, rest. But because of us, she felt sorry for us, so she took us.

Also, we paid her well. but I could not blink my eyes because I had to drive with him. "Left. Right. Straight. No, no, no! Slow. Slow. Now OK, OK, OK. Go, go, go, go, go. Go, but slow, slow, slow.” All night. I don’t know how many hours from St. John to Halifax.
 
It was the night even. Night. And what did the taxi driver do? She sat in the back, I sat in the front. I have to watch, and keep him awake as well. We had to talk and keep him awake. I sang, I talked, I directed the traffic. Him only, nobody on the road, at least. Thank God. And it slid and it slipped and it veered left, right, etc. I should not have done that. But I had confidence. 

​But before that, we were successful in asking people and found that homeless man, gave him some money. But I told him, “Don’t tell anybody. It’s better for you. Just for you. Don’t tell people that you have money, cash. It’s dangerous.”

I can’t give him a check, can I? ​So I gave him, I think some thousands of dollars in cash, and then clothes and gloves and hat and muts (caps) and socks and shoes. Boots. 
 
He’s a homeless man, but somebody gave him a storage room to live in. And a church charity knew that. So asking, asking, asking, one person said to another and another and another, and we landed in there, and we asked somebody to please call the church’s father and his wife. They came. 

A very humble couple. They do charity. They help the homeless, so they know where he is. They took us to that storage room where he lived. It’s not a room at all. He had a broken sofa, they gave him. It’s better than nothing. And all around him are chairs and all kinds of furniture. He had only that sofa and a few meters to go to the toilet. That’s it. A few meters but zigzag. 
 
And a warm stove or something to cook. That’s all. And he lived there but at least he’s warm. Why he had frostbite? Because he went out to look for a job, for work. Even work for food. But he didn’t have anything to cover himself. I remember it was 40 degrees minus. Some days 30 (minus), but some days less. Some days more than 40 (minus). I remember something like that. Thirty is a warmer day. But I remember it’s 40 less degrees.

​I said, “I can’t believe people live in such weather!” I said to my attendant. And I can’t believe that I could even walk from the car to the shop. I thought I would freeze to death in such weather. Before I imagined, 40 minus, it is unbelievable to live in! And you can’t even go shopping and go do my hair even! 

​So I said, “Oh, that man, he must suffer so much if he doesn’t have any gloves and socks.”

​I had to go.
​If I don’t go, I would suffer, mentally. Imagining how much suffering he has to endure. I would suffer more imagining it and not doing anything. So, I left.
 
And that’s how it happened. So, luckily, we went back on time, paid the lady the money, got her a hotel room so she could rest until morning. Then she could drive.

I said, “You’d better sleep. You don’t go back now. You’d better sleep until the weather’s better, safe, then you drive.”

She said, “OK, OK.” So, we booked her in a hotel, paid for it, and then left her there. Then we said goodbye. Somebody came and got us. At least could have telephone contact. I thought I told you all this story already, but I’m not sure. Anything else you want to know?
Picture
D: Master, it was just so touching that You traveled all the way to Halifax just for one person, and in that dangerous weather, (SM: Yeah, never mind.) and it’s like in the article. It quotes the store manager, (SM: Yeah.) who was watching Master fill up the carts, and he said, “It’s unbelievable. I’ve never seen anything like this, never, and I’ve been here five years. Even our business accounts, nothing like this.”

So even like the businesses who do charity, it was not comparable to what Master was doing. So, it’s really remarkable.

 
SM: That was not a charitable shop. They are different shops we are talking about. The church in St. John is the Salvation Army, they do a charitable shop. And the one that I bought from, they are a top-class clothing shop. 
 
So I also donated because originally we just wanted to give the clothes and go, but the major of the Salvation Army, he told me about the land next door. That if he could buy it, they would be good for something. Maybe he can have a shelter for the homeless or something, I forgot. So I gave him money to buy the land. It’s quite cheap. I’m surprised. Maybe because his is a charitable organization. So they probably gave him a cheaper price or something.

And then there’s another, it’s a different organization, and I gave them also cash because I cannot get much more money out. Whatever I could get out that day, I gave to them or more, more than what I got out. I think I could get about only 20,000 Canadian dollars per day. I never needed so much, so I never asked for more.

 
And lucky that I had a credit card already; before I never had. I was in America without anything. And my money − my disciple had a big bank account there.

And when I said I wanted to join her, they said, “You want to take her money, don’t you? That’s why you want to join.” 
Then they didn’t let me. They didn’t let me make a joint account with her. It was my money and she took it from Taiwan (Formosa) for me some time ago.

All disciples have money.
My business they control. They are manager this and that. I hardly had anything, before. Now I do have some, just so that I can show to the world that I’m not here or there to eat your food. I’m able to take care. Sometimes for aufenthalt, residence. For bureaucracy, for paperwork.

​Otherwise, I don’t see any money coming. Of course, but I’m not lacking of anything. If I need, of course I can ask. But I hardly need anything.

I don’t like asking.
 
Anything dependency is really against my nature, against my religion. They say that. If I ask and don’t have, then I don’t ask anymore. Or if it’s not done automatically, then I don’t ask. 

I don’t need much.
All you see, my clothing and beautiful and all that, I just wear it for work. It’s like a uniform. Special uniform. The rest, I don’t need much. I can wear cheap clothes, simple and comfortable. So, I don’t really need much. I hate asking. I really don’t like it very much.

 
Even when I was not a Master, I was starving for three days in Paris, without a job. No job, looking for a job. I still didn’t tell the people that I didn’t have money, the people who took me in to work there. And when I quit for some sentimental reason, they asked me if I wanted some money. I said, “No, no, thank you. It’s OK.” I didn’t want them to misunderstand.

I was in love with the house man at that time.
​I told you this story already. Because his wife is very ungentle to him. He’s a doctor; he’s busy already and go home, have to do this, do that for the kids. And she could do it. But it’s not like she told him nicely. She said, “Hey, do this! Hey, go do that!” Like ordering. So I felt sympathetic with him, and then that turned slowly into like romance but I didn’t know.

But I could control until he broke it and then I had to run.

 
Because now I knew that he also had feelings for me, then I cannot stay. It would be dangerous. If me alone, then I could control, but I was young. So, I said I had to go.

Because I quit immediately. I don’t have anywhere to stay and no money at all − because student. Just have a few dollars to go with bus, but not enough to buy bread. 
If I buy bread, I’d have no money to go anywhere to look for a job. So three days, I had nothing. And I was walking in the park looking for a job still, and a man came and offered me 800 francs, French money at that time. I don’t know how much US dollars, maybe half of it. Eight hundred to go with him.
 
So I said, “If you don’t leave, I’ll call the police.” Then I looked serious, so he left. At least he’s decent. Very decent. Even when I was younger, still.

In Âu Lạc (Vietnam), I went to some area and I had not much money − you know, student − and the owner of the house is a friend of a friend, let me stay. And they prepared the food and left it for me. I didn’t know if they left it for me or not, because they left before I was out of my room. I did not dare eat it. So I went out, just ate bread and drank water.

So to ask something for me is very…
​I don’t feel comfortable. 
​


TÌNH THƯƠNG CỦA TIM QO TU SẼ THẮNG
Phần 6
​


SP: ​Nhưng sau đó khi tôi đến Halifax, chúng tôi gặp trở ngại. Tuyết rơi nhiều đến nỗi máy bay phải quay trở lại sân bay. Và chúng tôi có nhiều thú cưng ở đó [ở nhà] và những thứ khác nữa, mà không thể cho quý vị biết. Vì vậy tôi không thể để chỉ một người ở nhà một mình. Lại là [người] mới nữa. Không biết cách cho chó ăn và không biết cách mặc quần áo ấm cho chó trước khi đi ra ngoài tuyết. Tuyết rất sâu. Tôi phải quay về [nhà]. Từ Halifax quay về St. John. Thì máy bay dừng, không đi.
 
[Hãng] máy bay, họ nói: "Được rồi. Chúng tôi có khách sạn cho tất cả, quý vị cứ ở lại đây. Và ngày mai thời tiết tốt, chúng tôi sẽ đưa quý vị về nhà." Tất cả hành khách ở lại, ngoại trừ tôi. Tôi nói: "Tôi cần phải đi." Nên tôi đi ra. Họ không hoàn tiền, bởi vì tôi tình nguyện đi. Không phải lỗi của họ. Tôi cũng không đòi tiền lại. Chỉ nói: "Tôi cần phải đi."
​
Và rồi họ nói với tôi: "Nhưng Ngài không có gì hết." Tôi nói: "Thôi, không sao. Đừng lo. Cứ để tôi đi." Và rồi họ nói: "Nhưng thời tiết rất xấu, Ngài không thể đi. Ngài không thể đi."
​
Trước đó, tôi đến Halifax chỉ vì một người, mấy ngón tay ông bị tê cóng. Mấy ngón tay ông bị tê cóng. Ông không có găng tay. Và ông phải nhập viện băng bó khắp người, chân của ông cũng vậy. Nghe thấy điều đó, ôi, tim tôi thắt lại. Nên tôi mang cho ông một số đồ. Ban đầu, tôi định gửi qua bưu điện, nhưng không ai biết ông sống ở đâu. Không ai biết bởi vì ông là người vô gia cư.
​
Tôi nói: "Vậy thì, tôi phải đến Halifax. Tôi tin chắc người nào đó phải biết." Vì truyền hình đăng tin về chuyện đó. Nên có lẽ tôi phải đến đó để hỏi. Có lẽ họ biết đôi chút, hoặc tổ chức từ thiện đâu đó phải biết. Phải có ai đó biết ông. 
​
Nên, tôi đến Halifax bằng máy bay nhưng quay về nhà bằng xe tắc-xi. Người lái xe tắc-xi, cô ấy là người duy nhất dám chở tôi, bởi vì không ai muốn đi trong thời tiết đó. Thậm chí không nhìn thấy đường trước mặt mình. Nhưng tôi nói tôi cần phải đi. Thú cưng của tôi. Cho nên, cô ấy đồng ý. Tôi nói: "Tôi sẽ trả cô gấp đôi, gấp ba."
 
Cô ấy đồng ý đi bởi vì tiền. Tôi nói: "Ồ, cảm tạ Thượng Đế. Cô tốt quá." 

Và rồi cô ấy mới lái có lẽ chỉ chừng nửa cây số, vài trăm mét, là cô ấy va chạm mạnh và rồi vùi mình cùng chúng tôi vào một ngọn núi tuyết. May mắn thay, tất cả chúng tôi đi ra và đào, đào, đào, và rồi cũng lôi xe ra được. Tôi nói với thị giả của tôi lúc đó, anh từ Costa Rica.

​Tôi nói: "Anh lái xe đi. Tôi không thể tin người phụ nữ này nữa." Có lẽ cô ấy quá mệt mỏi, lái xe cả ngày rồi. Lần này, lẽ ra cô ấy không lái nữa, [cần phải] nghỉ ngơi. Nhưng bởi vì chúng tôi, cô ấy cảm thấy tội nghiệp, nên cô ấy chở chúng tôi. 

​Ngoài ra, chúng tôi trả tiền hậu hĩnh, nhưng tôi không thể chớp mắt bởi vì tôi cần phải lái xe với anh ấy. "Trái. Phải. Đi thẳng. Không, không, không! Chậm. Chậm lại. Bây giờ được, được, được. Đi, đi, đi, đi, đi. Đi, nhưng chậm, chậm, chậm lại." Cả đêm. Tôi không biết từ St. John đến Halifax bao nhiêu tiếng.  
 
Thậm chí còn là ban đêm. Ban đêm. Và cô tài xế tắc-xi làm gì? Cô ấy ngồi ở ghế sau, tôi ngồi ở ghế trước. Tôi cần phải trông chừng, và giữ cho anh ấy tỉnh táo nữa. Chúng tôi phải nói chuyện và giữ cho anh ấy tỉnh táo. Tôi hát, nói chuyện, hướng dẫn giao thông. Chỉ có anh ấy, trên đường không có ai, ít ra vậy. Cảm tạ Thượng Đế. Xe trượt tới, trượt lui và xe rẽ trái, phải, v.v. Tôi không nên đi lần đó. Nhưng tôi có sự tự tin.

​Nhưng trước đó, chúng tôi đã hỏi ra được và tìm được người vô gia cư đó, tặng ông một ít tiền. Nhưng tôi nói với ông: "Đừng nói với ai. Vậy tốt hơn cho ông. Chỉ cho ông thôi. Đừng cho mọi người biết rằng ông có tiền, tiền mặt. Rất nguy hiểm." 
 
Tôi không thể ký cho ông tờ séc, phải không? Vậy nên tôi tặng ông, tôi đoán vài ngàn đô tiền mặt, rồi quần áo, găng tay, mũ và mũ lưỡi trai vớ và giày nữa. Giày ống.
 
Ông là người vô gia cư, nhưng có người cho ôngmột phòng kho để sống. Và một tổ chức từ thiện của nhà thờ biết việc đó. Rồi hỏi, hỏi, hỏi [nơi ông đó], người này nói người khác rồi người khác và người khác nữa, chúng tôi tìm tới đó, chúng tôi nhờ ai đó gọi cho cha nhà thờ và vợ ông. Họ đến. 
 
Một cặp vợ chồng rất khiêm tốn. Họ làm từ thiện. Họ giúp người vô gia cư, nên họ biết ông ở đâu. Họ đưa chúng tôi đến phòng kho nơi ông sống. Cũng không phải là phòng gì cả. Ông có một chiếc ghế sofa bị hư, họ đưa cho ông dùng. Có còn hơn không. Và xung quanh ông đều là ghế và đủ loại đồ nội thất, [phòng kho]. Ông chỉ có ghế sofa đó và vài mét để đi đến nhà vệ sinh. Thế thôi. Vài mét nhưng phải đi ngoằn ngoèo.
 
Và một lò sưởi ấm hoặc gì đó để nấu. Thế thôi. Và ông sống ở đó nhưng ít nhất ông được sưởi ấm. Tại sao ông bị tê cóng? Vì ông đi ra ngoài tìm việc, để làm. Thậm chí làm việc để kiếm thức ăn. Nhưng ông không có gì để che thân mình. Tôi nhớ lúc đó là âm 40 độ. Có ngày (âm) 30, nhưng có ngày [âm] hơn. Có ngày hơn (âm) 40 độ. Tôi nhớ đại khái vậy. Ba mươi [độ] là ngày ấm áp hơn đó. Nhưng tôi nhớ là âm hơn 40 độ.

Tôi nói: "Không thể tin con người sống trong thời tiết như vậy!" Tôi nói với thị giả của tôi. Và tôi không thể tin mình thậm chí có thể đi bộ từ xe đến cửa tiệm. Tôi nghĩ tôi sẽ chết cóng trong thời tiết như vậy. Trước đó tôi tưởng tượng, âm 40, sống trong [cái lạnh như vậy] không thể tin được! Thậm chí không thể đi mua sắm và ngay cả đi làm tóc!

Nên tôi nói: "Ồ, ông đó, nếu không có găng tay và vớ, chắc ông phải chịu khổ nhiều lắm."

​Tôi phải đi thôi. 
Nếu không đi, tôi sẽ đau khổ, về mặt tinh thần. Tưởng tượng ông phải chịu đựng khổ sở biết bao. Tôi sẽ đau khổ hơn khi tưởng tượng điều đó mà không làm gì cả. Vậy nên, tôi đi.
 
Chuyện xảy ra như vậy đó. May mắn thay, chúng tôi về nhà đúng lúc, trả tiền cho [tài xế] nữ, đặt cho cô ấy một phòng khách sạn để cô ấy có thể nghỉ ngơi đến sáng. Sau đó cô ấy có thể lái xe.

​Tôi nói: "Tốt hơn là cô nên ngủ. Đừng quay về lúc này. Tốt hơn là cô ngủ cho đến khi thời tiết tốt hơn, an toàn, rồi cô lái xe."

Cô ấy nói: "Vâng, vâng." Rồi chúng tôi đặt phòng khách sạn cho cô ấy, trả tiền phòng, rồi để cô ấy ở đó. Sau đó chúng tôi chào tạm biệt. Có người đến và đưa chúng tôi đi. Ít ra có thể liên lạc qua điện thoại. ​Tôi tưởng đã kể quý vị nghe những chuyện này rồi, nhưng tôi không chắc. Quý vị muốn biết gì khác nữa?
Picture
D: Thưa Sư Phụ, thật là cảm động rằng Ngài du hành tới tận Halifax chỉ vì một người, trong thời tiết nguy hiểm đó, và nó giống như trong bài viết. Trích lời người quản lý cửa tiệm, là người quan sát Sư Phụ chất đầy xe đẩy, và anh ấy nói: "Thật không thể tin được. Tôi chưa bao giờ thấy điều gì như vậy, chưa bao giờ, và tôi đã ở đây năm năm rồi. Ngay cả tài khoản doanh nghiệp của chúng tôi, cũng không có gì như thế này."

Và ngay cả như doanh nghiệp làm từ thiện, cũng không thể sánh với những gì Sư Phụ làm. Cho nên, thật sự phi thường.

 
SP: Đó không phải là một cửa tiệm từ thiện. Chúng ta nói về các cửa tiệm khác nhau. Nhà thờ ở St. John là Hội Cứu Thế Quân, họ có một cửa tiệm từ thiện. Và cửa tiệm nơi tôi mua, họ là cửa hàng quần áo thượng hạng.
 
Tôi cũng tặng tiền bởi vì ban đầu chúng tôi chỉ định tặng quần áo rồi đi, nhưng thiếu tá của Hội Cứu Thế Quân, ông nói với tôi về mảnh đất bên cạnh. Rằng nếu ông có thể mua, thì sẽ giúp ích cho việc gì đó. ​Có lẽ ông có thể [xây] nơi trú ẩn cho người vô gia cư hay gì đó, tôi quên rồi. Thế nên tôi tặng tiền cho ông để mua mảnh đất đó. Khá rẻ. Tôi cũng ngạc nhiên. Có lẽ bởi vì ông ấy là một tổ chức từ thiện. Nên họ có lẽ cho ông giá rẻ hơn hay gì đó.

Và rồi có [hội] khác, đó là tổ chức khác, và tôi cũng tặng họ tiền mặt, bởi vì tôi không thể rút ra nhiều tiền hơn nữa. Bất cứ gì tôi rút được ngày hôm đó, tôi tặng cho họ hoặc hơn, nhiều hơn số tiền tôi rút được. Tôi nghĩ tôi có thể [rút] ra chỉ khoảng 20.000 đô la Canada mỗi ngày. Tôi chưa bao giờ cần nhiều vậy, nên chưa bao giờ đòi hỏi thêm. 


​Và may mắn là tôi đã có thẻ tín dụng rồi; trước đây tôi không bao giờ có. Hồi đó tôi ở Mỹ và không có [thẻ] gì cả. Còn tiền của tôi − đệ tử của tôi có tài khoản ngân hàng lớn ở đó. 

Và khi tôi nói tôi muốn đứng tên cùng với cô ấy, họ nói: "Bà muốn lấy tiền của cô ấy, phải không? Cho nên bà muốn cùng đứng tên." Thế là họ không cho phép. Họ không cho tôi đứng chung một tài khoản với cô ấy. Đó là tiền của tôi và cô ấy nhận nó từ Đài Loan (Formosa) cho tôi một thời gian trước đó.

Tất cả đệ tử đều có tiền. 

Kinh doanh của tôi, họ kiểm soát. Họ là người quản lý cái này cái kia. Tôi hầu như không có gì cả, trước đây. Bây giờ tôi có một số, chỉ để tôi có thể cho thế giới thấy tôi không phải ở đây ở đó ăn thức ăn của quý vị. Tôi có thể tự lo liệu. Đôi khi để ở, nơi cư trú. Vì bộ máy hành chính, vì giấy tờ. Bằng không, tôi không thấy đồng tiền nào đến hết. Dĩ nhiên, nhưng tôi không thiếu gì cả. Nếu cần, dĩ nhiên tôi có thể hỏi. Nhưng tôi hầu như không cần gì cả. 

Tôi không thích hỏi.
Bất cứ sự phụ thuộc nào 
cũng đều  thật sự trái ngược với tánh của tôi, ngược với tôn giáo của tôi. Họ nói như thế. Nếu tôi hỏi và không có, thì tôi không hỏi nữa. Hoặc nếu [họ] không tự động làm, thì tôi cũng không hỏi.

Tôi không cần nhiều.
Tất cả quý vị thấy, y phục của tôi 
đẹp đẽ này nọ, tôi chỉ mặc cho công việc. Giống như một bộ đồng phục. Đồng phục đặc biệt. Phần còn lại, tôi không cần nhiều. Tôi có thể mặc quần áo rẻ tiền, đơn giản và thoải mái. Vậy, tôi thật sự không cần nhiều. Tôi ghét hỏi lắm. Thật sự không thích hỏi cho lắm.

Thậm chí khi chưa phải là Minh Sư, tôi đã nhịn đói ba ngày ở Paris, [vì] không có việc làm. Không việc làm, đi tìm việc. Tôi vẫn không nói với người ta là tôi không có tiền, những người nhận tôi vào làm việc ở đó. Và khi tôi nghỉ việc vì một lý do tình cảm, họ hỏi tôi có muốn một ít tiền không. Tôi nói: "Không, không, cảm ơn quý vị. Không sao." Tôi không muốn họ hiểu lầm.
​
Tôi đã yêu người chủ nhà lúc đó.
Tôi có kể quý vị nghe chuyện này rồi. Vì vợ ông rất thô lỗ với ông. Ông là bác sĩ y khoa; ông đã bận rồi, thế mà khi về nhà, phải làm việc này, việc kia cho con cái. Và cô ấy có thể làm việc đó. Nhưng không phải như cô ấy nói với ông một cách tử tế. Mà nói: "Này, làm cái này! 
Này, làm cái đó!" Giống như ra lệnh. Nên tôi thấy thương cảm cho ông, và rồi từ từ trở thành như mối tình mà tôi không hay biết.

​Nhưng tôi có thể kiềm chế tới khi ông “thổ lộ”, thế là tôi phải chạy. Vì bấy giờ tôi biết được ông cũng có tình cảm với tôi, thì tôi không thể ở lại. Sẽ nguy hiểm. Nếu một mình, thì tôi có thể kiềm chế, nhưng tôi còn trẻ. 
Thế nên tôi nói tôi phải đi.

Vì phải bỏ việc ngay lập tức, tôi không có chỗ nào để ở 
và hoàn toàn không có tiền − bởi vì là sinh viên. Chỉ có vài đô la để đi xe buýt, nhưng không đủ tiền mua bánh mì. Nếu mua bánh mì, thì không có tiền để đi đây đi đó tìm việc. Cho nên ba ngày, tôi không có gì cả. Rồi tôi đi dạo trong công viên vẫn đi tìm việc, thì một người đàn ông đến “ướm lời” đưa tôi 800 francs, tiền Pháp lúc đó. Tôi không biết [đó là] bao nhiêu đô la Mỹ, có lẽ bằng một nửa. Tám trăm để đi với ông.
 
Nên tôi nói: "Nếu ông không rời đi, tôi sẽ gọi cảnh sát." Lúc đó tôi trông rất nghiêm túc, thế là ông bỏ đi. Ít ra ông đàng hoàng. Rất đàng hoàng. Thậm chí khi còn trẻ hơn, cũng thế.

Tại Âu Lạc (Việt Nam), tôi đi đến một nơi nào đó và không có nhiều tiền lắm – 
quý vị biết, sinh viên mà – và chủ nhà là bạn của bạn, cho tôi ở. Và họ chuẩn bị thức ăn và để phần cho tôi. Không biết có phải họ để thức ăn đó cho tôi không, bởi vì họ rời nhà trước khi tôi ra khỏi phòng. Tôi không dám ăn. Nên tôi đi ra ngoài, chỉ ăn bánh mì và uống nước.

Cho nên, “xin xỏ” gì đó cho bản thân tôi thì rất là…
​Tôi không cảm thấy dễ chịu. 
​

Comments are closed.
Supreme Master Television           Contact Us
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • Master's Wonders
      • While On The Path
      • Quan Yin Method
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Jokes
      • Other Stories
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • Music & Arts >
      • Vocal by SMCH (English)
      • Vocal by SMCH (Aulacese)
      • Music & Dramas
      • Arts & Photography
  • LINKS
    • Bài Giảng Phụ Đề Âu Lạc
    • Peaceseekers - Persian
    • Supreme Master Televison
    • Eden Rules
    • News Magazine