The Peace Seekers
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Protection
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • While On The Path
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Testimonies
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
    • Photography
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • The Path
    • The Lifestyle
    • Music & Poetry >
      • Songs (English)
      • Songs (Aulacese)
      • Poetry
      • Music & Dramas
  • QUAN YIN METHOD
    • Reading
    • Videos
  • LINKS
    • OUR CENTERS' CONTACT
    • ĐÀI THUYET MINH AU LẠC
    • ĐÀI PHỤ ĐỀ AU LẠC
    • SUPREME MASTER TV
    • SUPREME MASTER NEWS
    • Contact

Tim Qo Tu’s Love Will Win - Part 5

7/2/2020

 
Universe

Picture
Excerpt from a lecture by Supreme Master Ching Hai (Vegan)
​“Tim Qo Tu’s Love Will Win”, P5
New Land Ashram, Taiwan (Formosa) - June 10, 2020



TIM QO TU'S LOVE WILL WIN 
Part 5


 
D: So recently on Ancient Predictions Part 93, they showed this newspaper article about Master. And it’s from 2004 and it was talking about Master: “Good Samaritan goes on shopping spree in Canada.”

That’s the headline, and the story starts by saying: “She  managed to wrap her arms around hundreds of people in the city Friday night. And this wasn’t the first time.” And it was so interesting and so touching to read this article.

 
We also heard from one of Master’s assistants at the time, that it wasn’t just the newspapers, but also on television, they were airing news about Master daily for a while.
And I just wanted to ask if Master could tell us more about that time.

 
SM: It was an interesting time and I met good people.

I think good people are everywhere. 
It’s just they don’t show up and you don’t see them, but they are everywhere. Like I met a good taxi driver. He helped me to bring bags of presents, running around in town because he lives there. He’s a Muslim. And he looks like Arabian people, not Canadian. I think immigrated.  And then he’s the one who knows.

I asked the taxi driver, because I don’t know anywhere. So the taxi drives in the front and we’d follow him to go to the poor area. And then he helped me to bring bags after bags to different houses, and I helped him to ring the bell and then we run. Good teamwork, no? He’s so good, so good. He does it with happiness. And he told me Muslim people also do this in Ramadan.

I said, “Yeah. I know that.” And he asked me if I’m Muslim.

I said, “Yes. Also I’m Muslim. I’m Muslim. I’m Catholic. I’m Buddhist. I’m Hindu. I’m Sikh. I am Jainist. I am whatever good religion. I believe all of them.” He just laughed.

And later he invited me especially, he begged me to come to his house. And then his wife brewed tea for me. I remember it was sage. Sage leaves. They dry it and then they make tea of it. Oh, I never tasted such a good tea before, and I never knew that sage can make tea. 

So when I came back to Europe later on, I tried to buy some sage in the bag and then make some tea, but it doesn’t taste as good. Maybe I didn’t know how or the amount has to be correct.

And maybe the Muslim lady, she brewed it with all the love. Because her husband told her what I did and she is so respectful to me. And invites me for some cookies. And I make sure, I ask if there’s egg or not, and so I did not eat. So they bring something without egg. I forgot what it was. 
 
And later because of all these donations, I gave all the cash that I had and borrowed some as well from some of your brothers and sisters in Canada at that time. I returned though. I think it’s about US$60,000. I asked some accountant to wire it back to them.

Anyway, because of that, when I hired a private jet to go back to Europe, I didn’t have enough money to pay. So I owed something, and the pilots, they were so good, they let me.

I said, “I will pay you as soon as I land, because my people will come and fetch me and I will have money then to give you some cash.”

So they trust and let us come up. I had to hire because I had dogs. And I had to run quick because something happened that would not be so favorable for me. 

Some people, they do some drugs and something and they look for some similar situation. And though I know nothing about it, I run. I run.

Because they asked me, “Did you have anything to do with that?” Some people who knew me.

And I said, “No! Of course not. I don’t even know about it.” And so I had to run before I get in trouble. Danger just lurks anywhere for me, anytime like that. You never know.

That was my lawyer who even asked me like that. I mean the lawyer I just knew. I thought maybe I stay in Canada. I like Canada. I like the people, they are peaceful. And they are just benevolent. They are not so war-like. They’re not aggressive, they are just so peaceful. And the lawyer is supposed to help me, but then he read something in the newspaper. And he told me…

Because some Asian did it, they planted something with the green leaf that people eat or smoke with it. (D: Marijuana.) Ah! It’s not cocaine, I remember. Marijuana. 

They told me that they planted some of that in the houses to sell. “Do you have anything to do with it?”

I said, “No! No, of course not. I am vegan and I don’t do such things. I don’t do drugs, I don’t smoke, I don’t do anything that’s harmful to others.” But still, to ask me that question! I run. That’s why I don’t want to stay there and go to clear my name. I’m scared that I cannot clear my name even if I do nothing wrong. Oh, so scary, so I run.

I hired the quickest possible airplane, small one, so they jumped from one island to another. They take 24 hours to get to Europe. And my poor dogs. Etc., etc. Anyway, it’s OK, it’s good. At least we arrived safe. So many things I cannot tell you more. 
 
So, good people are everywhere. But it’s also dangerous.

​Later I realized that I was too uncareful. I go everywhere and give donation. I didn’t think it was so big, but for other people, they think it’s very big because they didn’t have them before.

Like Salvation Army had seen that I gave them US$8,000 but I didn’t think it’s big. But for them it’s big, apart from all the clothes and stuff, gifts, chocolate and all that. So it was kind of the talk of the town, and the police even checked me, whether or not I had stolen goods. 
 
Later they found out I bought it in the market. Not the market that’s mentioned in this newspaper, because I think one or two more newspapers also wrote about it. I didn’t know. Only this newspaper, they caught me red-handed. I will tell you why later. 
 
I thought I remember I told you already but why do you ask again? Maybe some details I did not. So if I did already, pretend you didn’t hear, and laugh  so I feel encouraged to tell you more.
 
D: We want to know more, Master!
 
SM: So many things, so I don’t know if I can tell in order. The police even checked me out. And then they found out that the credit card is true and it’s in my name. Otherwise, nobody even knew my name. But then they kept quiet because they knew I didn’t want to be open about it. Because when I went to the fire station, they asked my name and all that to say thank you.

I said, “No, no, I don’t need. God gives, not I give. So please, I’m just a postman.” I said, “When did the postman ever have his name or her name printed together with the giver? I am just a postman, postwoman, delivery.”

They all smiled and let go. But later, they doubted, they went to check me. The police. Because somehow, it’s big. So I am too uncareful sometimes like that. It happened other times also, but I always forget.
Picture
When I see something I have to do, I forget everything else. I forget myself and I maxed my card, so I didn’t even have enough to pay for the airplane. And I borrowed, but they also did not have. I had to run fast. I could not ask everybody or the disciples to lend me money. I didn’t have time. I booked the airplane and it came almost right away. I had to pack my things, my dogs’ things. I think two or three brothers accompanied me, and their credit was lousy, 2,000, or 500. Never mind, at least they have our names and the passport, so they trusted me.

I said, “I have money, sir.” Maybe they knew that I am the lady who donated. Because the blonde Chinese-looking-like lady, they don’t see (often). Long hair, blonde.
 
Even though the newspaper begged me for a photo, I said, “OK, OK. Then you only take the back. So that is some credit for you, for your newspaper.”

​So, they took my photo of the back, only. They really respected my wish. But even then, the next morning I went to another shop to buy other clothes, because the Salvation Army told me some men are too big, too tall, homeless men very tall. Nothing of them fit. So I had to go to a special shop, he told me where. I went there, bought some special long pants, long big jackets for them.

​And one or two people, they said, “Oh, You are the lady who donated on the newspaper and TV!”
I said, “How do you know?”
They said, “We saw Your photo.”
I said, “Photo only of the back.” “Yeah, but we can recognize.”

I guess because I also bought the special clothes. I’m an Asian lady, why should I buy such an extra XXXX large? For whom? Only for Canadians. Anyway, so they said, “Thank You. You are very nice, very good.”

I said, “Yeah. God is very good to me. I’m trying to help God to share Hiers love on Earth.”

And then I ran quick before they called the newspapers again. That’s why I was caught. That was I think the third time or the fourth time. Then I was caught. The other time, they did not have a chance to tell quick enough. I ran fast.
 
That day I was still buying stuff, toys and stuff for kids. That was taking a longer time because I had to order some special one for one kid who really loved to have one special toy. And they told me, so we had to order that, and it takes some time. Some special person had to come and asked me to fill in a form, so I asked the brother to fill in the form. I don’t want to fill in my form. I don’t want, so it’s OK. But I still paid.

​At that time, I still had some cash and I paid some with credit card. My credit card, you cannot take out a lot of cash on one day. So I had to pay with the credit card, I did not want to. But my credit card doesn’t give me enough money to pay for what I wanted to buy every day. I had some, but not enough.
 
So when I went on the airplane, I could not even let any disciple in Canada know. I ran. I didn’t want to make noise and I had to run as fast as possible for the smallest airplane, and it was bumpy, bumpy, and my stomach went to my heart, and dog fell from the higher level to the floor. Luckily, she didn’t get hurt. We put her in the cage, even still, and with me together. Thank God. Because the airplane didn’t have room in the back, so they all sat together with me, but in the cage. But we didn’t have enough room, so we piled them on top of each other.

And because it bumped so much, bad weather, winter. What was that then, April? (D: January was this article.) Oh then, no wonder, of course. (D: So winter, yes.) It was still winter, and it was very cold, and so the weather was very bumpy. Lucky they took us. I thought we’d never get an airplane in this kind of weather. But maybe they were desperate or something. They just took us even though we credited some money that we didn’t have.

​I’m just a busy-body, spent all my money, didn’t think that I would need it. I spent until I could not. I maxed my card and all the cash is gone. 
Picture
D: Master, the article says You emptied rack after rack at the store and You filled truckloads of the toys for the fire department.
 
SM: Yeah. That was a different day. The toys for the fire department was another day before. And that day, the newspaper did not catch me. That day I was still buying and taking some time in the shop because of the special order.

And then one of the men outside the shop or inside the shop saw me. I don’t know where he came from. When the journalist came, I saw him. I didn’t know she was a journalist. I saw her taking out 20 dollars and give it to him. And then she went to me immediately and asked me this and that, and said that she is a journalist for what and what newspaper and wants to interview me.

I said, “It’s not much to say. You know what I’m doing already, right?”

She said, “Yeah. You’re buying things for people, right?”

I said, “Yes. So then, no need to interview anymore, right? Goodbye. I have work to do.”

She said, “No, please, please. Let me follow You for a while” and all that.

I said, “Please, but no photograph and no name.” And she kept pleading until I told her a name.
 
And then she saw my phone and she said, “You have so much money to give out and You use an outdated phone.” It’s not an iPhone. It was a very small phone before, out-of-fashion phone, and with the duct tape on it.

So I said, “Oh my dog, he ate it.”

I said, “I’m lucky to get it back on time. Otherwise, it would be gone.” But he drooled wet and then it took some time to dry the battery in order to use it again. The battery or SIM, I don’t remember. And then I taped it.

I said, “It’s still functioning!” No problem! And she looked at me and she shook her head a little bit. Maybe she thought, “This lady, I don’t know what planet She came from. She must be cuckoo.” 
 
And then, that day she caught me because somebody reported. Because I took too long a time in that shop. Many things to buy. Buying the toys and then more toys, and the truck toys went already, and then buy more toys and then more clothes. That’s why she kept following me. We had a few cars.

So that day we didn’t have a truck. We could not rent any trucks and we didn’t think we’d buy a lot. We brought an SUV car and loaded it in front and back, and so I squeezed between the gifts, between the bags also. In the back seat, just squeezing with bags also. Like airbags. Yeah, that’s safe. In case the car had some problem, I’d never have any problem.  All the bags are surrounding me. ​


TÌNH THƯƠNG CỦA TIM QO TU SẼ THẮNG
Phần 5



D: ​Gần đây trên tiết mục Tiên Đoán Cổ Xưa Phần 93, họ trình chiếu bài báo này về Sư Phụ. Đó là vào năm 2004 và bài nói về Sư Phụ: "Người Sa-ma-ri nhân từ tiếp tục mua sắm thỏa thích tại Canada."

Đó là tiêu đề, và câu chuyện mở đầu như sau: "Bà xoay sở giúp đỡ hàng trăm người trong thành phố đêm thứ Sáu. Và đây không phải là lần đầu." Hết sức thú vị và thật cảm động khi đọc bài viết này.

Chúng con cũng nghe từ một trong các phụ tá của Sư Phụ lúc đó, rằng không phải chỉ báo chí thôi, mà trên truyền hình, họ cũng phát sóng tin về Sư Phụ hàng ngày một thời gian. Và con chỉ xin hỏi Sư Phụ có thể kể cho chúng con nghe thêm về khoảng thời gian đó không.

 
SP: Đó là khoảng thời gian thú vị và tôi đã gặp nhiều người tốt.

Tôi nghĩ ở đâu cũng có người tốt. 
​Chỉ là họ không xuất hiện và quý vị không gặp họ, nhưng họ ở khắp nơi. Như tôi gặp anh tài xế tắc-xi tốt. Anh ấy giúp tôi mang các túi quà, chạy khắp nơi trong thị trấn bởi vì anh sống ở đó. Anh là người Hồi giáo. Và anh trông giống người Ả Rập, không phải là người Canada. Tôi nghĩ là người nhập cư. Và rồi anh là người biết [chỗ].

Tôi hỏi anh tài xế tắc-xi, vì tôi không biết chỗ nào hết. Nên xe tắc-xi lái đi trước và chúng tôi lái theo anh ấy để đến khu vực nghèo. Và rồi anh đã giúp tôi mang hết túi này đến túi kia tới những ngôi nhà khác nhau, và tôi giúp anh ấy bằng cách bấm chuông, rồi chúng tôi bỏ chạy. Hợp tác tốt, không đúng sao? Anh ấy tốt lắm. Anh làm trong niềm vui. Và anh nói rằng người Hồi giáo cũng làm việc này trong tháng chay Ramadan.

Tôi nói: "Ờ. Tôi biết điều đó." Và anh ấy hỏi tôi có phải là người Hồi giáo không.

Tôi nói: "Phải. Tôi cũng là người Hồi giáo. Tôi là người Công giáo. Là Phật tử. Là người Hindu. Là người Sikh giáo. Là người Kỳ Na giáo. Là bất cứ tôn giáo tốt nào. Tôi tin tất cả các tôn giáo." Anh ấy chỉ cười.
 
Và sau đó anh đặc biệt mời tôi, nài nỉ tôi đến nhà anh. Và rồi vợ anh pha trà cho tôi uống. Tôi nhớ đó là xô thơm. Lá xô thơm. Họ phơi lá này và rồi họ dùng làm trà. Ồ, tôi chưa bao giờ thưởng thức trà ngon đến thế, và tôi chưa bao giờ biết xô thơm có thể dùng làm trà.

Sau này khi trở lại Âu châu, tôi đã cố mua một số xô thơm trong gói và rồi pha trà, nhưng nó không thơm như vậy. Có lẽ tôi không biết cách hoặc số lượng không đúng.

Và có lẽ người phụ nữ Hồi giáo, cô ấy pha trà với tất cả tình thương. Vì chồng cô kể cho cô nghe về việc tôi đã làm và cô ấy rất tôn kính tôi. Và mời tôi ăn bánh quy. Và tôi kiểm tra, hỏi có trứng hay không, rồi tôi không ăn. Nên họ mang gì đó không có trứng. Tôi quên đó là gì rồi.

Và sau đó bởi vì tất cả tiền tặng này, tôi tặng tất cả tiền mặt mà tôi có và cũng mượn một số tiền từ các sư huynh và sư tỷ của quý vị tại Canada lúc đó. Nhưng tôi đã trả lại. Tôi nghĩ là khoảng 60.000 Mỹ kim. Tôi nhờ một kế toán viên chuyển tiền lại cho họ.

Dù sao, bởi vì chuyện đó, khi tôi thuê máy bay riêng để trở về Âu châu, tôi không có đủ tiền để trả. Nên tôi nợ một số tiền, và các phi công, họ rất tốt, họ để tôi lên.

Tôi nói: "Tôi sẽ trả tiền các ông ngay khi tôi xuống đất liền, bởi vì người của tôi sẽ đến đón tôi, và lúc đó tôi sẽ có tiền để đưa cho các ông một số tiền mặt."

Nên họ tin và để chúng tôi lên [máy bay]. Tôi phải trốn bởi vì tôi có chó. Và tôi phải chạy nhanh bởi vì có chuyện xảy ra mà không được thuận lợi cho tôi lắm.
 
Có người dính líu tới ma túy hay gì đó, và [giới an ninh] đi tìm trường hợp tương tự. Mặc dù tôi không biết gì hết, nhưng vẫn chạy đi. Tôi chạy. 

​Vì họ hỏi tôi: "Bà có liên quan gì tới chuyện đó không?" Mấy người này biết tôi.
 
Và tôi nói: "Không! Dĩ nhiên không. Tôi thậm chí chẳng biết chuyện đó." Thế nên tôi phải chạy, trước khi gặp rắc rối. Nguy hiểm cứ rình rập tôi bất cứ ở đâu, bất cứ lúc nào như vậy. Không bao giờ biết được.

Ngay cả luật sư của tôi mà còn hỏi tôi như vậy. Ý nói người luật sư mà tôi mới biết thôi. Tôi tưởng có lẽ tôi sẽ ở lại Canada. Tôi thích Canada. Tôi thích người dân, họ hòa bình. Và họ thật nhân từ. Không thích chiến tranh. Họ không hiếu chiến,rất hòa bình. Luật sư này lẽ ra phải giúp tôi chứ, nhưng sau khi ông đọc tin gì đó trên báo. Thế là ông nói với tôi…

Vì có người Á đông làm điều đó, họ trồng cây có lá xanh mà người ta ăn hay hút với lá đó. (Cần sa.) À! Tôi nhớ không phải là côcain. Cần sa.

Họ cho tôi biết người Á đông đó trồng cây cần sa trong nhà để bán. "Bà có liên quan gì đến chuyện đó không?"
 
Tôi nói: "Không! Không, dĩ nhiên không. Tôi ăn thuần chay và không làm những chuyện như vậy. Không dùng ma túy, không hút thuốc, không làm gì có hại cho người khác." Vậy mà vẫn hỏi tôi câu đó! Tôi chạy. Thành ra tôi không muốn ở lại đó để đi minh oan cho mình. Tôi sợ rằng không thể minh oan, dù chẳng làm gì sai hết. Ồ, thật đáng sợ, nên tôi chạy.

Tôi thuê chiếc máy bay có tốc độ nhanh nhất có thể, máy bay nhỏ, rồi họ nhảy từ đảo này sang đảo khác. Họ mất 24 tiếng mới bay tới Âu châu. Và mấy bạn chó đáng thương của tôi. V.v. Dù sao, cũng ổn, cũng tốt. Ít ra chúng tôi đến nơi an toàn. Quá nhiều điều mà không thể kể thêm được.

Cho nên, người tốt ở khắp nơi. Nhưng cũng nguy hiểm thật.

​Sau đó tôi mới nhận ra là mình quá bất cẩn. Tôi đi khắp nơi tặng tiền. Lúc đó tôi không nghĩ số tiền đó lớn lắm, nhưng với người khác, họ nghĩ đó là rất lớn bởi vì họ chưa hề có như vậy trước đó. 

​Giống như Cứu Thế Quân đã thấy tôi tặng họ 8.000 Mỹ kim nhưng tôi không nghĩ số tiền đó là lớn. Nhưng đối với họ đó là lớn, ngoài việc tặng quần áo, đồ đạc, quà, sô cô la, đủ thứ. Nên đó như là đề tài bàn tán trong phố, và cảnh sát thậm chí đã kiểm tra tôi, xem tôi có hàng ăn cắp hay không.
 
Sau đó họ phát hiện tôi mua ở chợ. Không phải cái chợ được đề cập trong báo này, bởi vì tôi nghĩ một hoặc hai tờ báo nữa cũng viết về chuyện này. Không biết nữa. Chỉ có báo này, họ bắt quả tang tôi mua. Lát nữa tôi sẽ kể tại sao.

​Tôi nghĩ tôi nhớ đã kể rồi mà, nhưng sao quý vị lại hỏi nữa? Có lẽ vài chi tiết tôi chưa kể. Vậy nếu tôi kể rồi, thì giả bộ quý vị chưa nghe, và cười nhé, để tôi cảm thấy phấn khởi kể thêm cho quý vị nghe.
 
D: Chúng con muốn biết thêm, thưa Sư Phụ!
 
SP: Rất nhiều chuyện, nên tôi không biết có kể theo thứ tự được không. Cảnh sát thậm chí kiểm tra tôi. Và rồi họ phát hiện thẻ tín dụng là thật và đó là tên tôi. Bằng không, không ai biết tên tôi hết. Nhưng rồi họ giữ im lặng bởi vì họ biết tôi không muốn nói về chuyện này. Vì khi tôi đến trạm cứu hỏa, họ hỏi tên tôi, đủ thứ, để nói lời cảm ơn.

Tôi nói: "Không, không, không cần. Thượng Đế tặng, không phải tôi. Xin vui lòng, tôi chỉ là người đưa thư." Tôi nói: "Có khi nào người đưa thư có tên được in cùng với người tặng đâu? Tôi chỉ là người đưa thư, người đưa thư nữ, người giao hàng."

Tất cả đều mỉm cười và để tôi đi. Nhưng sau đó, họ hoài nghi, họ đi kiểm tra tôi. Cảnh sát. Vì sao đó, số tiền lớn. Đôi khi tôi quá bất cẩn như vậy. Cũng xảy ra nhiều lần khác rồi, nhưng tôi luôn luôn quên.
Picture
Khi tôi thấy gì đó cần phải làm, là quên mọi việc khác. Quên cả bản thân và dùng tối đa giới hạn trong thẻ, vì vậy tôi thậm chí không có đủ tiền để trả cho máy bay. Và tôi mượn tiền, nhưng họ cũng không có. Tôi phải chạy cho nhanh. Không thể hỏi mọi người hoặc các đệ tử cho tôi mượn tiền. Tôi không có thời gian. Tôi đặt máy bay và nó đến hầu như ngay lập tức. Tôi phải sắp xếp đồ đạc của mình, đồ đạc của chó. Tôi nghĩ hai, ba đồng tu nam đi cùng tôi, và [thẻ] tín dụng của họ thật tệ, 2.000, hoặc 500 [tối đa]. Không sao, ít ra [hãng máy bay] có tên và hộ chiếu của chúng tôi, nên họ tin tưởng tôi.

Tôi nói: "Thưa ông, tôi có tiền." Có lẽ họ biết tôi là người phụ nữ tặng tiền. Vì phụ nữ tóc vàng nhìn giống người Hoa, mà họ không (thường) gặp. Tóc dài, tóc vàng.
 
Mặc dù báo chí nài xin tôi để chụp một tấm hình, tôi nói: "Được, được. Thì quý vị chụp sau lưng thôi. Để quý vị có chút tín nhiệm với tờ báo của quý vị."

​Cho nên, họ chỉ chụp đằng sau tôi thôi. Họ thật sự tôn trọng ý muốn của tôi. Nhưng dù vậy, sáng hôm sau tôi đi đến cửa hàng khác mua quần áo khác, bởi vì Cứu Thế Quân nói với tôi có một số người quá lớn, quá cao. Người vô gia cư thật cao. Không có bộ nào vừa cả. Nên tôi phải đi đến một tiệm đặc biệt, họ cho tôi biết ở đâu. Tôi đi đến đó, mua một số quần dài đặc biệt, áo khoác dài lớn cho họ.

Và một hoặc hai người [ở tiệm], họ nói: "Ồ, Ngài là vị phụ nữ tặng quà trên báo chí và truyền hình!"
Tôi nói: "Làm sao quý vị biết?" 
Họ nói: "Chúng tôi thấy hình của Ngài."
Tôi nói: "Bức hình chỉ chụp sau lưng." "Vâng, nhưng chúng tôi có thể nhận ra."
 
Tôi đoán bởi vì tôi cũng mua quần áo đặc biệt. Đó là lý do. Tôi là phụ nữ Á châu, tại sao phải mua cỡ XXXX lớn như vậy? Cho ai? Chỉ cho người Canada thôi. Dù sao, họ cũng nói: "Cảm ơn Ngài. Ngài rất tử tế, rất tốt."
 
Tôi nói: "Thượng Đế rất tốt với tôi. Tôi cố gắng giúp Thượng Đế chia sẻ tình thương của Ngài trên Địa Cầu. Chỉ vậy thôi."
 
Và rồi tôi chạy cho nhanh trước khi họ gọi báo chí lần nữa. Đó là lý do tôi bị bắt quả tang. Tôi nghĩ đó là lần thứ ba hoặc thứ tư. Lúc đó tôi bị bắt gặp. Lần khác, họ không có cơ hội nói kịp. Tôi chạy mất rồi.

​Hôm đó, tôi vẫn còn mua đồ đạc, đồ chơi và các thứ cho trẻ em. Việc đó mất thời gian lâu hơn bởi vì tôi phải đặt hàng đặc biệt cho một em nhỏ rất muốn có một món đồ chơi đặc biệt. Và họ cho tôi biết, nên chúng tôi phải đặt hàng đó, và mất một thời gian. Một người đặc biệt nào đó phải đến và yêu cầu tôi điền đơn, thì tôi nhờ một đồng tu nam điền đơn. Tôi không muốn điền đơn. Không muốn, thì cũng ổn. Nhưng tôi vẫn trả tiền.

Lúc đó, tôi vẫn còn ít tiền mặt và trả một số bằng thẻ tín dụng. Thẻ tín dụng của tôi, không thể rút nhiều tiền mặt trong một ngày. Tôi phải trả bằng thẻ tín dụng, tôi không muốn [vậy]. Nhưng thẻ tín dụng không cho tôi đủ tiền mặt để trả cho những gì tôi muốn mua mỗi ngày. Có ít tiền mặt, nhưng không đủ.

Nên khi tôi lên máy bay, tôi cũng không thể cho bất cứ đệ tử nào tại Canada biết. Tôi chạy. Tôi không muốn làm ồn và phải cấp tốc chạy cho nhanh lên máy bay nhỏ nhất, và nó xóc, dằn xóc, và dạ dày của tôi lộn ngược lên tim! Và chó rơi từ chỗ cao xuống sàn. May mắn là, cô chó không bị đau. Chúng tôi để cô chó trong lồng, ngay cả vậy, và ngồi cùng với tôi. Cảm tạ Thượng Đế. Vì máy bay không có chỗ ở phía sau, cho nên tất cả chó ngồi cùng với tôi, nhưng trong lồng. Nhưng chúng tôi không có đủ chỗ, vì vậy chúng tôi chồng mấy cái lồng lên nhau.

​Và bởi vì máy bay dằn xóc quá, thời tiết xấu, mùa đông. Lúc đó là tháng mấy, tháng 4? (D: Bài viết này là vào tháng một.) Ồ thế thì, thảo nào, dĩ nhiên. (D: Vậy là mùa đông.) Vẫn còn mùa đông, và thời tiết rất lạnh, và vì thế thời tiết khiến máy bay rất xóc. May là họ nhận chở chúng tôi. Tôi tưởng chúng tôi sẽ không bao giờ mướn được máy bay trong kiểu thời tiết này. Nhưng có lẽ họ liều mạng hay gì đó. Họ cứ nhận chở chúng tôi mặc dù chúng tôi nợ một số tiền mà chúng tôi không có.
 
Tôi chỉ là một người bao đồng tiêu hết tiền của tôi, không nghĩ mình sẽ cần đến. Tiêu cho đến khi hết sạch. Tôi dùng hết giới hạn của thẻ tín dụng và tất cả tiền mặt đều hết sạch.
Picture
D: Thưa Sư Phụ, bài báo nói Ngài mua sạch kệ hàng này đến kệ hàng khác trong cửa tiệm và Ngài chất đầy nhiều xe tải toàn đồ chơi trẻ em cho trạm cứu hỏa.
 
SP: Ờ. Đó là một ngày khác. Đồ chơi trẻ em cho trạm cứu hỏa là ngày hôm trước nữa. Ngày hôm đó, báo chí không bắt gặp tôi. Ngày đó tôi vẫn còn mua và ở trong cửa tiệm hơi/khá lâu vì đơn đặt hàng đặc biệt. Và rồi một người đàn ông bên ngoài hoặc bên trong cửa tiệm nhìn thấy tôi. Tôi không biết anh ta từ đâu đến. Khi ký giả đến, tôi thấy anh ta. Tôi không biết cô ấy là ký giả. Tôi thấy cô ấy lấy ra 20 đồng và đưa cho anh ta. Và rồi cô ấy lập tức đến chỗ tôi và hỏi câu này câu nọ, và nói cô ấy là ký giả cho tờ báo tên này tên này và muốn phỏng vấn tôi.
 
Tôi nói: "Không có gì nhiều để nói. Cô biết tôi đang làm gì rồi, phải không?"

Cô ấy nói: "Vâng. Ngài mua nhiều thứ cho người khác, phải không?"
 
Tôi nói: "Đúng. Thế thì, đâu cần phỏng vấn nữa, đúng không? Chào nha. Tôi có việc phải làm."

Cô ấy nói: "Không, làm ơn, làm ơn. Cho phép tôi đi theo Ngài một lúc" vân vân. 

Tôi nói: "Cô vui lòng đừng chụp hình và không hỏi tên." Và cô ấy cứ nài xin cho đến khi tôi nói một cái tên mới thôi.
 
Và rồi cô ấy thấy điện thoại của tôi và nói: "Ngài có rất nhiều tiền để tặng, nhưng lại dùng điện thoại lỗi thời." Đó không phải là iPhone. Mà là điện thoại rất nhỏ kiểu cũ,
điện thoại lỗi thời, có cả băng keo dán trên đó nữa.
 
Nên tôi nói: "Ồ chó của tôi, chú gặm điện thoại."

Tôi nói: "Tôi may mắn lấy lại được điện thoại kịp lúc. Bằng không, nó đã hỏng rồi." Nhưng chú ngậm ướt và sau đó phải mất một lúc làm khô pin mới sử dụng lại được. Pin hoặc SIM, tôi không nhớ. Rồi tôi lấy băng keo dán lại.  

Tôi nói: "Vẫn còn hoạt động!" Không sao hết! Cô ấy nhìn tôi và khẽ lắc đầu. Có lẽ cô ấy nghĩ: "Người phụ nữ này, không biết đến từ tinh cầu nào. Chắc hẳn là khùng."
 
Rồi, hôm đó cô ấy bắt gặp tôi bởi vì người nào đó đưa tin. Vì tôi mất thời gian quá lâu trong cửa tiệm đó. Nhiều thứ để mua. Mua đồ chơi [trẻ em] và rồi mua thêm đồ chơi, và xe tải đồ chơi đã đi rồi, và rồi vẫn mua thêm đồ chơi và rồi mua thêm quần áo. Thành ra cô ấy cứ đi theo tôi. Chúng tôi có vài chiếc xe. 

​Ngày hôm đó chúng tôi không có xe tải. Không mướn được xe tải nào và chúng tôi không nghĩ sẽ mua nhiều. Chúng tôi mang chiếc xe SUV và chất đồ phía trước và phía sau, và vì thế tôi ngồi chen vào giữa đống quà tặng, cũng giữa các túi đồ nữa. Ở ghế sau xe, chỉ chen vào giữa các túi quà. Tựa như túi khí. Ờ, an toàn. Lỡ như xe có vấn đề, Lỡ như xe có vấn đề, tôi sẽ không bao giờ có vấn đề. Tất cả túi vây quanh tôi.


Comments are closed.
Supreme Master Television           Contact Us
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Protection
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • While On The Path
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Testimonies
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
    • Photography
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • The Path
    • The Lifestyle
    • Music & Poetry >
      • Songs (English)
      • Songs (Aulacese)
      • Poetry
      • Music & Dramas
  • QUAN YIN METHOD
    • Reading
    • Videos
  • LINKS
    • OUR CENTERS' CONTACT
    • ĐÀI THUYET MINH AU LẠC
    • ĐÀI PHỤ ĐỀ AU LẠC
    • SUPREME MASTER TV
    • SUPREME MASTER NEWS
    • Contact