The Peace Seekers
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • Master's Wonders
      • While On The Path
      • Quan Yin Method
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Jokes
      • Other Stories
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • Music & Arts >
      • Vocal by SMCH (English)
      • Vocal by SMCH (Aulacese)
      • Music & Dramas
      • Arts & Photography
  • LINKS
    • Bài Giảng Phụ Đề Âu Lạc
    • Peaceseekers - Persian
    • Supreme Master Televison
    • Eden Rules
    • News Magazine

The Two Little Devils, P8

3/10/2022

 
Special Series
Excerpt from a conference between Supreme Master Ching Hai
and members of Supreme Master Television team (all vegans) 
"The Two Little Devils," P8, Jan 10, 2022
https://suprememastertv.com/en1/v/161117754873.html


Picture



​It’s family. That’s what they do. And the husband and wife eat together from the same dish like that, of course, with their chopsticks. Not like he has one dish, she has one dish to eat privately. No. They dig into the same vegetable dish or food or whatever. Or maybe I bite one bite, and you one bite. Me you, you, me. We share.

​And what for wear a mask to cook? Oh, my God. No, it’s a true story. There are witnesses. I went to her house, also, to tell her. And at that time some monks and nuns were with me. I don’t know who was with me, but there were some with me, still alive, not all dead yet. They know the story. And we were in their house, and the husband, as soon as he saw me come in… she invited me to come to her house.


And by the way, I passed by, so I came in to have a look. Because she’s a very pitiful person, very sweet and gentle. But it seemed like the husband is not very kind to her. So, we went in, and then as soon as I came in, he turned on the big radio, and turned his butt toward me. I don’t blame him. My God. His character was also very bad. Kind of not very nice. Brutal. Abusing the wife. She always wanted to leave.

I said, “Never mind, just be patient, be sweet to him. Then, maybe he will change.” 
And she wanted to be a nun also. That made him hate me more. I don’t advocate that. Only those who can, should come, with their parent’s agreement, writing on paper. 

Before that, I just said, “Anybody who wants to come,” because I was too naive. But later on, so many complained. So, I said the newcomer has to have an agreement letter from the parents, or the husband or the wife. Cannot just come at random like that. Even though they were adults already, they could decide for themselves. But I don’t want all this conflicting energy aiming towards me, and all the hatred. It makes too much trouble.

Picture
Many times, we had to evacuate from our own home, in Hsihu before. And people came and burned the house and all that. And blamed it on us, saying that we burned it to, get rid of the evidence. What evidence can I have? What kind of evidence that they could find that we cannot find? That they know that we don’t even know. Just to make an excuse to try to harass us.

That man, that leader at that time, he’s reborn again in a very horrible world. Because of that, he has been chased and hunted all day long, every day. A very frightening experience for him every day. I don’t know when it will end. Because I did nothing wrong.

And even for tax things and stuff, it’s the accountant’s thing. I know nothing about accounting. At that time, we even lived in tents. We did not even have caves yet, at that time. Caves were built later. And even then, they came and also harassed us, making a lot of trouble, that they had to leave the ashram, a long time ago.


They said we have nudist dancing inside. That’s why we didn’t let them in. It’s not that. We were on retreat. They always wanted to come and just look, look while we were sitting and meditating, or eating and all that. For what? We don’t go to their house and look at them when they eat, when they talk, or when they change their clothes or go to the toilet. We don’t do that. So why would anybody want to come to our house and do that?

So, we said, “If you’re not initiated, you cannot come, we are meditating, we are on retreat.” And they didn’t like it, so they came out and told lies to the police. All sorts of things. So, that the police came and made trouble for us. So, the government also came and made trouble for us, and printed in the newspaper that we don’t pay tax and all that. At that time we didn’t even have money. See what I’m saying? We just made some Chinese knots or something just to sell. Simple. Or planting some soy sprouts to sell. Alright never mind.

That period is gone, it’s done, but it was very difficult for me to do the retreat, travel the world, hold lectures and all that, I had to deal with all kinds of things. You know, they chased me everywhere. In the airport and even in the toilet, in the bathroom, they would just show up and scare me like that, and ask me all these kinds of questions.

 
That was a very dark period and very troublesome. Also some had relatives who came to become a monk, and he didn’t like it, and he used his position as a National Guard or something to make me not be able to come back to Taiwan (Formosa). You know, visa stuff.

​Yeah, many things I had to… but these were smaller things. There were many other big things. At one time, another time or many times, all the Taiwanese (Formosan) newspapers and television, printed all lies and all fabricated things, that I don’t even know what they’re talking about.

That was a very dark period.

But why do I tell you all this? What was it before? (Cooking. Wearing a mask to cook at home.) Oh, I see. That’s why the husband hated me. Maybe that or maybe he just didn’t like. He’s the type of person, very violent towards his wife. That’s what she told me. So she wanted to run away and all that. I said, “Oh, just be patient. Maybe the karma will change.”

​And then later, I left. I don’t know what happened to her. I still saw her sometimes in the ashram, in retreat or weekends and stuff. But there were so many people. I could only see maybe a glimpse now and then. They all hoorah around and I forgot who is who. Rarely I can recognize those older disciples.
Picture
Also, some wives of the husbands are jealous and also hate me. She thinks he is in love with me. Always goes on the weekends, every time to see Master’s lecture somewhere, and immediately has to leave, no matter what. And the wife, of course, wants him to help wash dishes, or check out the car or whatever. No, he has to go. “Master is in…wherever. I must go.” OK, fine, go. But they go home and don’t help or anything. I never taught like that.

I said, “You take time to meditate, but your family or your duty, social duty or job duty, you must do it perfectly, even better than before. You have to show your love more to your wife and family, even more than before, because now you appreciate them more.” But no! After eating, drop the chopsticks, “I must go meditate. It’s eight o’clock.” Go inside and meditate. I don’t know if he was meditating or sleeping or snoring in that room, and lock the door even! The husband or wife knocks, but doesn’t open.

​All these types of so-called disciples, oh my God, they were killing me. Really making a lot of trouble, a bad name and everything. 

…They told people I sold old socks for US$800. Nah… How can I have such money? I would have been rich by now. I have many socks, and if each one is $800, I don’t have to do anything. No business needed. Just sell socks, stinky socks. The older, the better, the more expensive. No? It’s printed on the newspaper in America even.
 
And they said I have an American daughter also. In the same article or the same newspaper, they said “Clinton’s mother had an affair with whomever. Clinton is not the father…” Whatever they said. America is a land of possibility. It’s true. It’s true. They said, “Prove it.” That night... his mother is a nurse; she was there, she was in the hospital. Of course, she’s in the hospital. Where else should she be?

And that man happened to be there. Something like that. Of course, he goes to the hospital, maybe he had a stomach problem or diarrhea, something. No? Could he just go to the hospital, exactly the night that the mother of President Clinton was there on duty? Maybe he knew. Maybe he saw the schedule of the whole hospital before he came, or he asked. Just one night, and then that’s it. Clinton was born. One-night stand. Oh, man.

In the same strain, I was there, too. I have a daughter. From an American man. I wish I knew who that is. I wish I knew. Where is that daughter? And I wish I knew who was it that paid me $800 for the stinky socks that I had.

I told you. I did not have to do business. No? And I just do business, and they also criticize. “You are a nun, you are a practitioner, a spiritual practitioner. Why do you do business?”

If I don’t do business, we don’t have Supreme Master TV. It’s very expensive, our TV,  and everything else related to it as well.  And also, many other expenses I have to pay. My God. Everything we have to pay hard cash in this world. No?
Picture
​I don’t want to take donations, so I have to do business. I don’t like it. You know I like to just sit in the Himalayas, eating (vegan) chapatti, peanut butter, and (vegan) samosas now and then. That was the best time.

For me, sometimes it’s very hard work. Very hard work. Challenging. Very challenging. And it hurts my eyes with all these lights. And I have a headache, and sometimes my eyes cannot open well to even read the text, or the things. But I have to continue on because of time pressure. I have to keep blinking my eyes and doing it and rubbing it and continue. Sometimes it’s too much. I go out for a while. Come back; it’s the same, not much difference. Sometimes good, sometimes no good. It depends.

And I have to see all these gruesome actions of humans on animal-people and each other and babies and children. Before, I didn’t know all this existed.

I just know that humans are suffering, like in hospital, and refugees from Âu Lạc (Vietnam) and all that. (Yes.) But I didn’t know all this ugly, filthy and brutal kind of life, exercised by even the most holy people, so-called holy people, the most holy people on the planet. That was too much for me. I was in shock as well.

And it takes me a long time to even regain acceptance that the world is like that. But still, I cannot accept it. I know it, but I cannot accept it. In my mind, I cannot. I mean, I accepted that I cannot do much about it, that this world is so troublesome like that. 

​I just finally know that it’s like that. But it doesn’t mean I accept it or I think it’s normal. No, no, no. It’s absolutely evil, hellish, and abnormal, to the ultimate sense of it. 




Trong gia đình mà. Họ làm vậy đó. Chồng vợ ăn chung từ một đĩa như thế, dĩ nhiên rồi, bằng đũa của họ. Không phải như chồng có một đĩa, vợ có một cái đĩa riêng để ăn. Không đâu. Họ nhúng đũa vào cùng một đĩa rau hoặc thức ăn hoặc bất cứ gì. Hoặc có lẽ em cắn một miếng, rồi anh cắn một miếng. Em anh, anh em. Chúng ta ăn chung.

Thế thì đeo khẩu trang nấu ăn để làm gì? Ôi trời ơi. Ờ, đó là chuyện thật. Có nhiều nhân chứng. Tôi cũng đến nhà cô ấy, để bảo cô ấy. Vào lúc đó có vài người xuất gia đi với tôi. Tôi không biết ai đi với tôi lúc đó, nhưng có vài người đi cùng, vẫn còn sống, chưa vãng sinh. Họ biết chuyện đó. Và chúng tôi ở trong nhà họ, và anh chồng, ngay khi anh ta thấy tôi đi vào... cô ấy mời tôi đến nhà.
 
Nhân tiện đi ngang qua, nên tôi ghé vào xem một chút. Bởi vì cô ấy là người rất đáng thương, rất hiền lành và dịu dàng. Nhưng có vẻ như anh chồng không tử tế với cô cho lắm. Cho nên, chúng tôi ghé vào, và rồi ngay khi tôi vừa bước vào, thì anh bật radio lớn lên, và quay mông về phía tôi. Tôi không trách anh ta. Ôi trời. Tính tình anh ta cũng rất tệ. Có vẻ không tử tế lắm. Thô bạo. Bạc đãi vợ. Cô luôn muốn bỏ đi.

​Tôi bảo: “Thôi kệ đi, cứ kiên nhẫn, dịu dàng với anh ấy. Rồi biết đâu anh ấy sẽ thay đổi.” Và cô ấy cũng muốn xuất gia nữa. Điều đó khiến anh còn ghét tôi hơn. Tôi không cổ vũ [xuất gia]. Chỉ những người có thể [xuất gia] mới nên đến, với sự đồng ý của cha mẹ họ, viết giấy tờ đàng hoàng.

Trước đó, tôi chỉ nói: “Ai muốn đến [thì đến]”, bởi vì tôi quá ngây thơ. Nhưng sau này có quá nhiều người than phiền. Cho nên, tôi nói với người mới, phải có thư đồng ý của cha mẹ, hoặc chồng hoặc vợ mới được. Quý vị không thể cứ đến tùy tiện như thế. Cho dù họ là người lớn rồi, họ đã có thể quyết định cho chính họ. Nhưng tôi không muốn tất cả năng lượng xung đột này nhắm về phía tôi, và tất cả sự oán hận,  gây ra quá nhiều phiền phức.
Picture
Nhiều lần, chúng tôi phải di tản ra khỏi nhà của mình, ở Tây Hồ trước đây. Và người ta đến đốt nhà này kia. Rồi đổ lỗi cho chúng tôi, nói rằng chúng tôi đã đốt, để phi tang bằng chứng. Tôi có thể có bằng chứng gì? Loại bằng chứng gì mà họ có thể tìm ra mà chúng tôi không tìm được? Rằng họ biết mà ngay cả chúng tôi cũng không biết. [Họ] chỉ tạo ra cớ để tìm cách quấy rầy chúng tôi.

Cái ông đó, người lãnh đạo lúc đó, ông ta đã đầu thai vào một thế giới rất kinh khủng. Bởi vì nghiệp đó, ông ta đã luôn bị săn đuổi suốt ngày, mỗi ngày. Một trải nghiệm rất đáng sợ cho ông ta mỗi ngày. Tôi không biết bao giờ mới hết. Bởi vì tôi đâu có làm gì sai. 

​Và ngay cả về thuế má này nọ, đó là việc của kế toán viên. Tôi đâu có biết gì về kế toán. Vào lúc đó, tôi còn sống trong lều nữa là. Chúng tôi thậm chí chưa có hang động vào lúc đó. Hang động sau này mới xây. Và dù vậy, họ cũng đến quấy rối chúng tôi, gây rất nhiều phiền phức, đến nỗi mọi người phải rời khỏi đạo tràng, cũng lâu lắm rồi.
 
Họ nói chúng tôi có khiêu vũ khỏa thân bên trong. Vì vậy mà chúng tôi không cho họ vào. Đâu phải thế. Chúng tôi đang bế quan. Họ luôn luôn muốn đến và chỉ dòm ngó trong khi chúng tôi đang ngồi thiền, hoặc ăn uống này nọ. Để làm gì? Chúng tôi đâu có đến nhà họ và nhìn họ khi họ ăn, khi họ nói chuyện, hoặc khi họ thay đồ hoặc đi vệ sinh. Chúng tôi đâu có làm thế. Vậy thì tại sao lại có người muốn đến nhà chúng tôi và làm như vậy?

Cho nên, chúng tôi nói: “Nếu quý vị không thọ Tâm Ấn, quý vị không thể vào, chúng tôi đang thiền, chúng tôi đang bế quan”. Và họ không thích thế, cho nên họ đi ra ngoài và báo cáo láo với cảnh sát. Đủ thứ chuyện. Cho nên, cảnh sát đến và gây phiền phức cho chúng tôi. Rồi chính phủ cũng đến và gây phiền phức cho chúng tôi, và đăng báo là chúng tôi không đóng thuế này nọ. Lúc đó chúng tôi còn không có tiền nữa là. Chúng tôi chỉ làm một số nút dây Trung Hoa hay gì đó để bán. Mấy thứ đơn giản. Hoặc làm giá đỗ để bán. Thôi kệ đi.

Giai đoạn đó qua rồi, xong rồi, nhưng lúc đó rất khó khăn cho tôi để bế quan, du hành thế giới, giảng pháp này kia, tôi phải đối phó với đủ loại vấn đề. Họ đuổi theo tôi khắp nơi. Trong phi trường và ngay cả trong phòng vệ sinh, phòng tắm, họ bất chợt xuất hiện và làm tôi sợ như thế, và hỏi tôi đủ loại câu hỏi.
 
Đó là một thời kỳ rất đen tối và rất phiền phức. Hơn nữa có người ngoài có họ hàng đến theo tôi xuất gia, và anh ta không thích điều đó, rồi anh ta dùng chức vụ của mình là Cảnh Binh Quốc Gia hoặc gì đó để làm tôi không thể trở về Đài Loan (Formosa) được nữa. Vấn đề thị thực đó mà.

​Ừ, có nhiều chuyện tôi phải... những chuyện này là chuyện nhỏ so với nhiều chuyện lớn khác. Có một lần, một lần khác, hoặc nhiều lần, tất cả báo chí và đài truyền hình ở Đài Loan (Formosa), đều đăng những lời nói dối và những chuyện bịa đặt, mà tôi thậm chí không biết họ nói về cái gì nữa. Lúc đó là thời kỳ rất đen tối.

Nhưng sao tôi kể quý vị mọi chuyện này? Lúc nãy nói gì? (Dạ nấu nướng ạ. Đeo khẩu trang để nấu ở nhà.) Ồ, phải rồi. Đó là tại sao anh chồng ghét tôi. Có lẽ vì thế hoặc có thể anh chồng chỉ không thích thôi. Anh ta là loại người, rất hung bạo với vợ. Cô ấy nói với tôi như vậy. Cho nên cô muốn bỏ đi này kia. Tôi nói: “Ồ, cứ kiên nhẫn. Biết đâu nghiệp quả sẽ đổi”.

Và rồi sau đó, tôi rời đi. Không biết chuyện gì xảy ra cho cô. Thỉnh thoảng tôi vẫn còn thấy cô trong đạo tràng, khi bế quan hoặc cuối tuần, v.v. Nhưng có quá nhiều người. Tôi chỉ có thể thấy thoáng qua, thỉnh thoảng thôi. Tất cả họ đều hoan hô khắp nơi và tôi quên ai là ai. Hiếm khi tôi nhận ra những đệ tử cũ đó. 
Picture
​Ngoài ra, vài bà vợ của mấy ông chồng cũng ghen tức và ghét tôi. Bà vợ nghĩ ông chồng yêu tôi. Luôn luôn đi vào cuối tuần, mỗi lần đến nghe Sư Phụ giảng pháp ở đâu đó, rồi lập tức phải về liền, bất kể là gì.

Và người vợ, dĩ nhiên, muốn anh chồng giúp rửa chén, hoặc đi kiểm tra chiếc xe hoặc làm gì đó. Nhưng không được, anh ta phải đi. “Sư Phụ đang ở... đó đó. Anh phải đi”. Được, không sao, cứ đi. Nhưng khi về nhà, họ không giúp đỡ hay làm gì cả. Tôi không bao giờ dạy như thế.


Tôi nói: “Quý vị dành thời gian để thiền, nhưng gia đình hay bổn phận, bổn phận xã hội hoặc công việc, quý vị cũng phải chu toàn, thậm chí phải làm tốt hơn trước kia. Quý vị phải thể hiện nhiều tình thương hơn với vợ và gia đình quý vị, thậm chí nhiều hơn trước kia, bởi vì bây giờ quý vị cảm kích họ nhiều hơn”. Nhưng không đâu! Sau khi ăn xong, buông đũa xuống, “Anh phải đi thiền đây. Tám giờ rồi.” Đi vào phòng và thiền. Tôi không biết là thiền hay là ngủ hay là ngáy trong phòng đó, mà còn khóa cửa lại nữa chứ! Chồng hoặc vợ gõ cửa, nhưng không mở cửa.

Tất cả kiểu người gọi là đệ tử này, ôi trời ơi, họ giết tôi đó. Thật sự gây rất nhiều phiền phức, tiếng xấu và đủ thứ. 

...Họ nói với người ta rằng tôi bán vớ cũ với giá 800 Mỹ kim. Đâu có... Làm sao có được nhiều tiền đến thế? [Nếu vậy] giờ tôi đã giàu to rồi. Tôi có rất nhiều vớ, và nếu mỗi đôi trị giá 800 Mỹ kim, thì tôi không cần phải làm gì cả. Không cần kinh doanh gì hết. Chỉ bán vớ thôi, mấy cái vớ hôi. Càng cũ càng tốt, càng đắt. Phải không? Họ cũng đăng báo như thế, ngay cả ở Hoa Kỳ nữa.

Họ còn nói tôi có một cô con gái người Mỹ. 
Trong cùng bài báo hoặc cùng tờ báo, họ nói “Mẹ của Clinton đã ngoại tình với ai đó. Clinton không phải là cha...” Họ nói bất cứ gì. Hoa Kỳ là miền đất mà cái gì cũng có thể xảy ra. Thật vậy. Thật vậy. Họ nói: “Chứng minh đi”. Đêm hôm đó... mẹ ông [Clinton] là một y tá; bà ấy ở đó, ở trong bệnh viện. Dĩ nhiên, bà ở trong bệnh viện. Chớ bà có thể ở đâu khác?

Và người đàn ông đó tình cờ cũng ở đó. Chuyện đại khái như thế. Dĩ nhiên, ông ấy đến bệnh viện, có lẽ bị đau dạ dày hay bị tiêu chảy gì đó. Có thể nào ông chỉ đi đến bệnh viện chính vào cái đêm mà mẹ của Tổng thống Clinton đang trực ở đó? Có thể ông biết. Có thể ông ấy thấy lịch trình của toàn bệnh viện trước khi đến, hoặc ông hỏi trước. Chỉ một đêm, và thế là xong. Clinton ra đời. Tình một đêm. Ôi trời ơi.

Cùng cái giọng điệu đó, tôi cũng có trong báo đó nữa. Tôi có một cô con gái. Từ một người đàn ông Mỹ. Ước gì tôi biết người đó là ai. Ước gì tôi biết, cô con gái đó ở đâu? Và ước gì tôi biết ai là người đã trả tôi 800 Mỹ kim cho mấy cái vớ hôi của tôi.

Bảo quý vị rồi. Tôi đâu cần làm kinh doanh. Không phải sao? Và tôi làm kinh doanh, họ cũng chỉ trích. “Bà là người xuất gia, bà là người tu hành, một người tu hành tâm linh. Mà sao bà làm kinh doanh?”


Nếu tôi không làm kinh doanh, thì chúng ta không có Truyền hình Vô Thượng Sư. Tốn rất nhiều tiền, TV của chúng ta, và mọi thứ khác liên quan đến nó nữa. Và còn có nhiều chi tiêu khác tôi phải trả. Trời ơi! Chúng ta phải trả cho mọi thứ bằng đồng tiền khó kiếm ở thế giới này. Không phải sao?
Picture
Tôi không muốn nhận cúng dường, nên tôi phải làm kinh doanh. Chứ tôi đâu  có thích. Quý vị biết tôi chỉ thích được ngồi trên Hy Mã Lạp Sơn, ăn bánh chapati (thuần chay), với bơ đậu phụng, và thỉnh thoảng ăn samosa (thuần chay). Đó là thời gian tuyệt vời nhất.

Đối với tôi, có lúc công việc rất cực nhọc. Rất cực nhọc. Đầy thử thách. Đầy khó khăn thử thách. Và tôi bị đau mắt vì mấy ánh đèn này. Rồi tôi bị nhức đầu, và có lúc mắt tôi không thể mở nổi ngay cả để đọc chữ, hoặc điều gì đó. Nhưng tôi phải tiếp tục  bởi vì áp lực thời hạn. Tôi phải liên tục chớp mắt và làm việc, và dụi mắt rồi lại tiếp tục. Có lúc quá sức chịu đựng, tôi đi ra ngoài một lúc. Quay lại, cũng vẫn vậy, không khá hơn lắm. Có lúc tốt, có lúc không tốt. Còn tùy.

Và tôi phải xem tất cả những hành động kinh khủng của con người đối với người-thân-động vật và đối với nhau và đối với các em bé và trẻ em. Trước đây, tôi đâu biết có những chuyện như vậy.

Tôi chỉ biết rằng con người đau khổ, như trong bệnh viện, và người tị nạn từ Âu Lạc (Việt Nam) này kia. Nhưng tôi đâu có biết tất cả những loại đời sống xấu xa, bẩn thỉu và tàn bạo này, thậm chí được thực hiện bởi những người thánh thiện nhất, những người gọi là thánh thiện, những người thánh thiện nhất trên Địa Cầu. Điều đó quá mức đối với tôi. Tôi cũng bị sốc nữa. 

Thậm chí phải mất một thời gian dài để tôi chấp nhận được lại rằng thế giới là như thế đó. Nhưng dù thế, tôi không thể chấp nhận. Tôi biết, nhưng không thể chấp nhận. Trong tâm trí, tôi không thể. Ý nói, tôi chấp nhận là mình không thể làm được gì nhiều, rằng thế giới này rắc rối đến thế đó.

Cuối cùng tôi mới biết rằng thế giới như thế. Nhưng không có nghĩa là tôi chấp nhận hoặc nghĩ đó là bình thường. Không, không, không đâu. Thế giới tuyệt đối tà ác, như địa ngục, và không bình thường, theo ý nghĩa tột cùng của nó.

Comments are closed.
Supreme Master Television           Contact Us
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • Master's Wonders
      • While On The Path
      • Quan Yin Method
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Jokes
      • Other Stories
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • Music & Arts >
      • Vocal by SMCH (English)
      • Vocal by SMCH (Aulacese)
      • Music & Dramas
      • Arts & Photography
  • LINKS
    • Bài Giảng Phụ Đề Âu Lạc
    • Peaceseekers - Persian
    • Supreme Master Televison
    • Eden Rules
    • News Magazine