The Peace Seekers
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Protection
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • While On The Path
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Testimonies
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
    • Photography
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • The Path
    • The Lifestyle
    • Music & Poetry >
      • Songs (English)
      • Songs (Aulacese)
      • Poetry
      • Music & Dramas
  • QUAN YIN METHOD
    • Reading
    • Videos
  • LINKS
    • OUR CENTERS' CONTACT
    • ĐÀI THUYET MINH AU LẠC
    • ĐÀI PHỤ ĐỀ AU LẠC
    • SUPREME MASTER TV
    • SUPREME MASTER NEWS
    • Contact

The Story of Master Confucius and Xiang Tuo, P12

5/10/2021

 
Special Series
Excerpt from a phone call with Supreme Master Ching Hai (vegan)
and Supreme Master Television team members (all vegans)
"The Story of Master Confucius and Xiang Tuo," P12

Picture

​THE STORY OF MASTER CONFUCIUS 
AND XIANG TUO, Part 12 of 13


​
Being a Supreme Master and don’t even know everything! But I told everybody, everybody knows that I don’t know everything. Correct?

​First of all, your brain has a limit. Second, you have limited time to do research on all this worldly knowledge, and it keeps updating all the time. You know that, right?
 
Even nowadays, we have iPhones, but then (when) a newer iPhone comes out, everybody goes gaga to get that. Even get up so early, two, three o’clock in the morning and queuing all night, just to get the first whatever iPhone that is the newest one. And we still say, “Oh, my iPhone is outdated. Your phone is old-fashioned.” “This phone doesn’t have this ‘app,’ doesn’t have this ‘down.’”
 
We forget to be grateful for what we have.

​Because in the old time, when I was in high school or something, the only people who could contact each other were in the government. They have these kinds of long, complicated big machines. And in the beginning, they could not even talk to each other. They had to use Morse code. “Tick-tick-tick, tack-tack, tick-tack.” Short-short, long-long. Remember?
 
And they use that in the army to contact each other. So when they are in the field and all that, they can help each other in time of emergency, when they need more backup – more soldiers, more units to come and fight, etc., etc. Or before, they used that for telegraphs. Before that, we didn’t have telephones. We normal people didn’t have that kind of communication instrument.

​I remember when I was in high school, I didn’t have anything like that. At that time, I read some newspaper somewhere, they said somebody predicted that in the future we can talk to each other long distance. And after that, somebody predicted again, saying that in the future, you can not just talk to each other, but you can even see each other. And now we have that. We have iPhones that we can Skype and talk to each other, just like now. So, all these predictions came true. 
 
Oh wow! So now Confucius is in trouble.

​It’s true what he said, the little boy, right? He knew already in advance. He already prepared all these questions, I guess, before Confucius came. That’s why he built the clay citadel there waiting for Him. I guess his parents were initiated and maybe forced him to get initiation from Confucius, and he did not like it. So, he prepared all this for Him.  

Now, Confucius, feeling very, very uncomfortable, very … How to say “lúng túng” Nervous? No. (Frustrated.) Not just frustrated. No. (Perplexed?) Lúng túng. (Confused?) Not confused. Perplexed. Not that.

Lucky we are between each other in the house. All in-house. Otherwise, people can see what you’re all doing and say, “Ah! We thought the Supreme Master TV people were smart!” Not against this little boy. No. I will also surrender. I don’t know all this kind of stuff. I still don’t know a lot of stuff. 

Picture
SM: Anyway, like embarrassed and… awkward!

​“So, Confucius felt very, very awkward in front of this intelligent boy with all his questions and answers.

​So, Hạng Thác (Xiang Tuo) continued, ‘Sir, may I ask You more?’ Not waiting for the answer, he immediately shoots. ‘Sir, why is it that the Sun in the morning is big and at noon is smaller?’

Oh! Confucius, He answered too quick. He should have thought. He answered immediately. He said, ‘Ah! Because in the morning, at dawn time, the Sun is nearer to us.’

So Hạng Thác grilled Him. ‘No, Sir! Then why is it that in the morning, the air is cool, and at noon, when You say the Sun is farther from us, but the Sun feels very hot? The Sun makes the air hot.’ So, Confucius…” Guess what He did. Tell me. 
 
D: He gave up. Maybe He was speechless.
 
SM: Yeah. He sighed a very long… long… sigh. If it were me, I’d do the same. I’d do it in the beginning already, don’t even wait until now when at the end. He’s defeated, time again and again like this. I would have sighed already in the beginning.

After the boy answered all the questions already, He should have gone. Turn away from the citadel, go on one side of the road, and disappear, and saying something like, “Oh, I have group meditation to attend.” Like I would say that.

​I would. “Sorry, I am busy. I have Supreme Master Television to edit the shows. I have group meditation to attend. I have many disciples waiting for me. Excuse me! Sayonara!” So that I don’t lose more face than I already did. Never mind.
Picture
Confucius, you have to understand that He is a scholar, a poet. He wrote good poems, good essays, and He is excellent in His spiritual attainment. 

And all He wanted to do was to help the world to be enlightened, so that they have no more war with each other, they have no more killing of the animals or humans. And that is His job, His mission at that time. I guess

He did not have enough time to read other scientific research and outcome. Just like me now, I don’t know everything. I know something when I have time to look. Even before this pandemic, I don’t know how long, how many years I don’t even look at television.

Only now and then 
when there are some good movies. Very rare. Like “Merlin,” remember? We can watch it, some part of it, together, so that I can explain to you about Saint Thái Tú Hòa. Remember? Like that. Otherwise, I don’t even watch anything. I don’t watch the news.

​Only when the pandemic came, I know I have to know, in order to tell you what to do, and to protect you, and to protect many other people, as many as I can, whoever listens to me. 


And by the way, I came across many other news that are not favorable. And then knowing me, when I see things that are not fair, not correct, I cannot just ignore it. Even though I know it is not very safe for me. Because you will always offend someone when you defend someone else. That is this world. 

And it’s not only one or two someone else, but millions of someone else, in the case of America, for example. My fault, of course. I told you already. I never blame anyone, just myself. I take care of too many things and worry about too many people.

So, “Confucius gave a big, big long sigh and turned around to His retinue and disciples and told them, ‘Wow, the younger generations are truly praiseworthy.’” But in some other printed story I read before, they say, “Oh, the younger generations are really to be feared,” something like that. “The younger generations are to be feared; the younger generations know better.”  

So never mind, it doesn’t matter. Either to be praiseworthy, or scary or fearsome, it’s similar. He really felt humble and defeated.

So, in order to know all this worldly knowledge, we should really observe well and think through. So, all the things that He couldn’t answer, He should have observed it more and thinking it through. 

But of course, He did not put attention too much into worldly knowledge, and these things have not much to do with spiritual practice and liberation. Thus, He did not study or research well.
Picture

​So, in the Tao Te Ching, it is also said that “the wise seem like the ignorant.” The wise and the ignorant look similar, seem similar. They are wise in spiritual practice, 
in spiritual wisdom, in Heavens, but they are not necessarily wise in worldly knowledge. 

There’s also a saying in India, that if you have too much intellectual knowledge, it will hinder your spiritual understanding. Maybe because you’re too full in here, in your head.

​Or maybe because if you have too much worldly knowledge, you’ll feel too proud, too arrogant, thinking nobody knows better.

​Or you’re too proud of your knowledge, then you might not seek inside wisdom. Then you might lose your kingdom, which you could not find that easily. You might not lose it, but meaning that you’ll lose the chance to find your kingdom again, to find your spiritual splendor again.
 

Many of the highly accomplished in the world, they rarely seek spiritual knowledge. Rarely they come to the feet of any Guru to learn something more than just the material aspect of life. Things they can see, things they can prove, things they can touch, things they can hear. 

​So, very little of the highly intellectual people became spiritually interested or became highly achieved spiritually. So, now we… ​

​
You want to know what happened to the boy?

He left his physical body when he was eleven years old only. 
Four years after he met Master Confucius. And people in that area they made a small memorial to remember him and to pay respect to this genius. They call him “youth genius.” That’s it. It’s the end of the story.

Wow! We had only four or five 
stories up to date. And the book is long. And this is only the first book. This is what we have done. Missing one or two even, and this is what we have not done. (SM shows unread part of the book)  Good! Good like that. Then we have time to see each other. 
 
Because I think I told you everything that you can digest over the years and everything I think necessary. Except something comes up urgently or suddenly, like COVID-19.

​And I don’t think I can tell you much because the higher Heaven, 
you cannot describe; you can only experience it. Even if I can describe, how can you even digest it or imagine it?



​CÂU CHUYỆN VỀ THẦY KHỔNG TỬ
VÀ HẠNG THÁC, Phần 12 /13 



​Là Vô Thượng Sư và thậm chí không biết mọi thứ! Nhưng tôi nói với mọi người, mọi người đều biết rằng tôi không biết mọi thứ. Đúng không? 
​
Trước nhất, não bộ của mình có giới hạn. Thứ nhì, mình có thời gian giới hạn để nghiên cứu về tất cả kiến thức của thế gian này, và nó cứ cập nhật hoài. Quý vị cũng biết vậy, phải không?

Ngay cả ngày nay, chúng ta có iPhone, nhưng rồi (khi) một iPhone mới hơn xuất hiện, mọi người cuồng nhiệt lên, muốn mua cái đó. Ngay cả thức dậy rất sớm, hai, ba giờ sáng và xếp hàng cả đêm, chỉ để mua cho được bất cứ iPhone gì đó là điện thoại mới nhất. Và chúng ta vẫn nói: “Ồ, iPhone của tôi đã lỗi thời. Điện thoại của quý vị kiểu cũ”. “Điện thoại này không có ‘ứng dụng lên’ này,không có ‘ứng dụng xuống này’”.
​
Chúng ta quên biết ơn những gì chúng ta có.

Bởi vì thời xưa, khi tôi còn học trung học hoặc cỡ đó, chỉ những người ở trong chính phủ mới có thể liên lạc với nhau. Họ có những loại máy lớn dài phức tạp này. Và lúc ban đầu, họ thậm chí không thể nói chuyện với nhau. Họ phải dùng mã Moóc. “Tíc-tíc-tíc, tắc-tắc, tích tắc”. Mã Moóc ngắn-ngắn, dài-dài. 

​Và họ dùng mã đó trong quân đội để liên lạc với nhau. Nên khi họ ở trong chiến trường này nọ, họ có thể giúp đỡ lẫn nhau trong lúc khẩn cấp, khi họ cần thêm viện binh – thêm binh sĩ, thêm các đơn vị đến chiến đấu, v.v., v.v. Hoặc trước đây, họ dùng mã đó cho điện báo. Trước đó, chúng ta không có điện thoại. Người thường chúng ta không có loại công cụ giao tiếp đó.

​Tôi nhớ khi còn học trung học, không có bất cứ gì như thế. Lúc bấy giờ, tôi đọc báo đâu đó, họ nói có người tiên đoán trong tương lai dù ở xa [nhưng] chúng ta vẫn có thể nói chuyện với nhau. Và sau đó, có người tiên đoán lần nữa, nói trong tương lai, quý vị không chỉ có thể nói chuyện với nhau, mà còn có thể nhìn thấy nhau nữa. nhìn thấy nhau nữa. Bây giờ chúng ta có điều đó. Chúng ta có iPhones mà chúng ta có thể Skype và nói chuyện với nhau, y như bây giờ. Nên, tất cả những tiên đoán này đã trở thành sự thật. 
 
Ồ! ​Rồi bây giờ Khổng Tử gặp rắc rối.

​Cậu bé nói đúng, phải không? Cậu đã biết trước. Cậu đã chuẩn bị tất cả những câu hỏi này, tôi đoán, trước khi Khổng Tử đến. Thành ra cậu ấy xây thành bằng đất ở đó là để chờ Ngài. Tôi đoán cha mẹ cậu đã thọ Tâm Ấn và có lẽ ép buộc cậu thọ Tâm Ấn từ Khổng Tử, và cậu không thích. Nên, cậu chuẩn bị tất cả điều này cho Ngài.

Bấy giờ, Khổng Tử, cảm thấy vô cùng không thoải mái, vô cùng… Làm sao nói “lúng túng”  “Nervous”? (Bực bội.) Không chỉ bực bội. Không. (Bối rối?) Lúng túng. (Hoang mang?) Không phải hoang mang. Bối rối. Không phải như vậy.
 
May mắn là chúng ta  làm với nhau trong nhà. Tất cả nội bộ. Bằng không, người ta có thể thấy những gì tất cả quý vị làm và nói: “À! Cứ tưởng người của Truyền Hình Vô Thượng Sư  thông minh chớ!” Không cự lại được cậu bé này. Không. Tôi cũng sẽ đầu hàng. Tôi không biết tất cả những thứ này. Tôi vẫn không biết rất nhiều thứ. 
Picture
SP: Dù sao, kiểu như lúng túng và… bối rối!
 
"Khổng Tử cảm thấy rất, rất bối rối trước mặt cậu bé thông minh này với tất cả câu hỏi và câu trả lời của cậu.

Hạng Thác tiếp tục: 'Thưa Ngài,  con có thể hỏi thêm Ngài nữa không?' Không chờ câu trả lời, cậu lập tức hỏi. 'Thưa Ngài, tại sao buổi sáng Mặt Trời lớn và giữa trưa thì nhỏ hơn?'

Ồ! Khổng Tử ơi, Ngài trả lời quá nhanh. Lẽ ra Ngài nên suy nghĩ. Ngài trả lời lập tức. Ngài nói: 'À! Vì buổi sáng, lúc rạng đông, Mặt Trời gần chúng ta hơn'.

Nên Hạng Thác vặn Ngài. 'Không, thưa Ngài! Vậy thì tại sao buổi sáng thì không khí mát, và giữa trưa, khi Ngài nói Mặt Trời ở xa chúng ta hơn, nhưng cảm thấy Mặt Trời rất nóng? Mặt Trời làm không khí nóng'. Vậy, Khổng Tử…" Đoán xem Ngài đã làm gì. Nói tôi nghe.

D: Ngài đầu hàng. Có lẽ Ngài không thốt lên lời.

SP: Ừ. Ngài thở dài, thở dài… thở dài thườn thượt. Nếu là tôi, tôi cũng sẽ thở dài như thế. Tôi sẽ thở dài như vậy ngay từ đầu, thậm chí không chờ cho đến lúc kết thúc. Ngài đã thua, hết lần này sang lần khác như thế. Nếu là tôi, tôi chắc đã thở dài ngay từ đầu rồi.

​Sau khi cậu bé đã trả lời tất cả câu hỏi, lẽ ra Ngài nên bỏ đi. Tránh cái thành, đi sang vệ đường, và biến mất, và nói gì đó như là: "Ồ, tôi có buổi cộng tu phải tham gia". Tôi sẽ nói kiểu vậy.

Tôi sẽ nói vậy. "Xin lỗi, tôi bận. Tôi có Truyền Hình Vô Thượng Sư để chỉnh sửa chương trình. Tôi có buổi cộng tu phải tham gia. Tôi có nhiều đệ tử đang chờ tôi. Xin lỗi! Tạm biệt!" Để tôi không bị mất mặt nhiều hơn nữa. Thôi kệ.
Picture
Khổng Tử, quý vị phải hiểu rằng Ngài là một học giả, một thi sĩ. Ngài viết thơ hay, tiểu luận giỏi, và Ngài xuất sắc trong thành tựu tâm linh. 

Và tất cả những gì Ngài muốn làm là giúp thế giới được khai ngộ, để họ không còn gây chiến với nhau, để họ không còn giết động vật hay con người. Và đó là công việc của Ngài, sứ mệnh của Ngài lúc bấy giờ. Tôi đoán

Ngài không có 
đủ thời gian để đọc những nghiên cứu và kết quả khoa học khác. Như tôi bây giờ, Đâu phải cái gì tôi cũng biết. Tôi biết gì đó khi có thời gian để xem xét. Thậm chí trước đại dịch này, tôi không biết bao lâu, bao nhiêu năm thậm chí không nhìn vào truyền hình. 

​
Chỉ thỉnh thoảng khi có một số phim hay. Rất hiếm. Như "Merlin", nhớ không? Chúng ta có thể xem, vài phần của ”Merlin”, cùng nhau, để tôi có thể giải thích cho quý vị về Thánh Thái Tú Hòa. Nhớ không? Như vậy đó. Bằng không, tôi không xem gì cả. Không xem thông tin.

Chỉ khi đại dịch đến, tôi biết mình cần phải biết, để nói với quý vị phải làm gì, 
để bảo vệ quý vị, và để bảo vệ nhiều người khác, càng nhiều người càng tốt, bất cứ ai nghe lời tôi. 

Và nhân tiện, tôi nhìn thấy nhiều bản tin khác nhưng tin không vui. Và rồi biết [tính] tôi, khi tôi thấy những điều không công bằng, không đúng, [thì] tôi không thể làm ngơ được. Mặc dù tôi biết như vậy không an toàn cho tôi lắm. Bởi vì mình sẽ luôn làm phật ý ai đó khi mình bênh vực người khác. Thế giới này là vậy.

Và đó không phải chỉ là một hoặc hai 
người khác, mà là hàng triệu người khác, [như] trong trường hợp Hoa Kỳ, chẳng hạn. Dĩ nhiên là lỗi của tôi. Tôi đã nói rồi. Tôi không bao giờ trách bất cứ ai, chỉ trách bản thân. Lo liệu quá nhiều điều và lo lắng về quá nhiều người.
 
Rồi, "Khổng Tử thở dài thườn thượt và quay sang đoàn tùy tùng, đệ tử và bảo họ: 'Chà, các thế hệ trẻ thật sự đáng khen ngợi'". Nhưng trong một số truyện khác tôi đọc trước đây, họ nói: "Ồ, các thế hệ trẻ thật sự đáng kính nể", đại khái vậy. "các thế hệ trẻ thật đáng kính nể; hậu sinh khả úy" đó. hậu sinh khả úy" đó.
 
Thôi, không quan trọng. Đáng khen ngợi, hoặc đáng sợ hoặc kính nể, đều tương tự. Ngài thật sự cảm thấy khiêm cung và thua cuộc.

Để biết 
tất cả kiến thức thế gian này, chúng ta nên thật sự quan sát kỹ và suy nghĩ thấu đáo. Rồi, tất cả những điều Ngài không thể trả lời, Ngài lẽ ra nên quan sát nhiều hơn và suy nghĩ thấu đáo về nó.

Nhưng dĩ nhiên, Ngài không chú ý quá nhiều vào kiến thức thế gian, 
và những kiến thức này không liên quan gì nhiều với tu hành và giải thoát. Do đó, Ngài không nghiên cứu hoặc không nghiên cứu kỹ.
Picture

​Cho nên, trong Đạo Đức Kinh, cũng có nói rằng "người thông thái dường như vô minh". 
Người thông thái và người vô minh trông giống nhau, dường như giống nhau. Họ thông thái trong tu hành, trong trí huệ tâm linh, trên Thiên Đàng, nhưng không nhất thiết là họ thông thái trong kiến thức thế gian.
 
Cũng có một câu châm ngôn ở Ấn Độ, rằng nếu quý vị có quá nhiều kiến thức đầu óc, nó sẽ cản trở hiểu biết tâm linh của mình. Có lẽ bởi vì quý vị có quá đầy trong đây, trong đầu mình.

Hoặc có lẽ bởi vì nếu có quá nhiều kiến thức thế gian, quý vị sẽ cảm thấy quá tự hào, quá kiêu ngạo, nghĩ là không ai biết nhiều hơn.

​Hoặc quý vị quá tự hào về kiến thức của mình, thì có thể không tìm kiếm trí huệ bên trong. Rồi quý vị có thể mất vương quốc của mình, là điều không thể tìm thấy dễ dàng như vậy. Quý vị có thể không mất nó, nhưng nghĩa là sẽ mất cơ hội tìm lại vương quốc của mình, tìm thấy lại sự huy hoàng tâm linh của mình.
 

Nhiều người thành đạt cao trên thế giới, họ hiếm khi tìm kiếm sự hiểu biết tâm linh. Hiếm khi họ đến ngồi dưới chân Đạo Sư nào để học điều gì đó nhiều hơn là chỉ về khía cạnh vật chất của cuộc sống. Những thứ họ có thể thấy, những thứ họ có thể chứng minh, những thứ họ có thể chạm vào, những điều họ có thể nghe.

Nên, rất ít người với tri thức cao trở nên quan tâm về mặt tâm linh hoặc đắc đạo. 
Rồi, bây giờ chúng ta… 

​Quý vị muốn biết chuyện gì đã xảy ra cho cậu bé không? 


Cậu rời khỏi thân thể vật chất khi mới mười một tuổi. Bốn năm sau khi cậu gặp Minh Sư Khổng Tử. Và người dân trong vùng đó họ làm một đài tưởng niệm nhỏ để tưởng nhớ cậu ấy và tỏ lòng tôn kính đối với bậc thiên tài này. Họ gọi cậu là "thần đồng". Thế thôi. Hết truyện.
 
Cho đến nay chúng ta mới chỉ đọc bốn hoặc năm truyện. Và cuốn sách còn dài. Và đây mới là cuốn sách đầu tiên. Chúng ta mới đọc có thế này thôi. Ngay cả bỏ qua một hoặc hai truyện, và đây là phần sách chúng ta chưa đọc. Tốt! Như vậy tốt. Vậy thì chúng ta có thời gian gặp nhau.
 
Vì tôi nghĩ đã bảo quý vị tất cả những gì mà quý vị có thể tiêu hóa bao năm qua, và tất cả những gì tôi nghĩ là cần thiết. Ngoại trừ có gì đó xuất hiện cấp bách hoặc đột ngột, như COVID-19.

​ Và tôi nghĩ không thể nói với quý vị nhiều bởi vì Thiên Đàng cao hơn, 
không thể miêu tả được; mà chỉ thể nghiệm thôi. Cho dù tôi có thể miêu tả, làm sao quý vị có thể tiêu hóa hoặc tưởng tượng ra được?


Comments are closed.
Supreme Master Television           Contact Us
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Protection
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • While On The Path
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Testimonies
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
    • Photography
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • The Path
    • The Lifestyle
    • Music & Poetry >
      • Songs (English)
      • Songs (Aulacese)
      • Poetry
      • Music & Dramas
  • QUAN YIN METHOD
    • Reading
    • Videos
  • LINKS
    • OUR CENTERS' CONTACT
    • ĐÀI THUYET MINH AU LẠC
    • ĐÀI PHỤ ĐỀ AU LẠC
    • SUPREME MASTER TV
    • SUPREME MASTER NEWS
    • Contact