The Peace Seekers
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • Master's Wonders
      • While On The Path
      • Quan Yin Method
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Jokes
      • Other Stories
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • The Path
    • Music & Arts >
      • Vocal by SMCH (English)
      • Vocal by SMCH (Aulacese)
      • Poetry
      • Music & Dramas
      • Arts & Photography
  • LINKS
    • Bài Giảng Phụ Đề Âu Lạc
    • Peaceseekers - Persian
    • Supreme Master Televison
    • Eden Rules
    • News Magazine

The Snake Inside Humans, P5

4/5/2021

 
Special Series
Excerpt from a lecture by Supreme Master Ching Hai (Vegan)
"The Snake Inside Humans," P4
WEEK: 183-185 EPISODES: 1278-1289
http://suprememastertv.com/en1/v/127917562159.html
https://youtu.be/IrcLHG_oEaY


Picture

It’s the time for retribution.
 
​No one can do anything about it. I can rescue the souls only if they repent. Physically speaking, they have to go through this time of cleansing and payment. And it’s good enough that our planet has not been destroyed already. That people still have hope. 
~ Supreme Master Ching Hai




THE SNAKE INSIDE HUMANS
Part 5 of 12



​There is a story in Âu Lạc (Vietnam) also. We had a story about one man. Somehow he lost himself and went into a kind of paradise or Eden. There he met beautiful girls and he kind of coupled with one. They were very happy together.

The houses were like palaces and he had anything he wanted. Anything that he didn’t want, he also could have. He had anything. But there was one room, one door, that she said should never be opened. He could go anywhere, anywhere, anywhere, anywhere, except that room. Not open.

One day, she had to go away to have like a conference with other fairies or celestial beings. He stayed at home alone and then, you know. You know men, right? You know what he did, right? I don’t need to tell you, but I’ll tell you anyway.

He opened that door. Guess what?
He saw the world down there. He saw our world as it is. And then he began to remember all the memories that he had before – coffee shop, cakes in Paris. Like me, I remembered it when I saw the video, the show that you wanted me to edit. Wow, all these (vegan) cakes in Paris.

And the host even asks such a lovely, silly question: “Wouldn’t you like to live next to it, near this (vegan) cake shop?”

I said, “I would!” automatically, because I remember all these tastes and the brewing smell, the fragrance of the coffee from the shop, all the Parisians sitting outside on the sidewalk or under the little canopy or something, drinking coffee, eating these delicious creations of cakes, talking and happy.

When I saw that, I remembered and I wanted to go to France, and rent a room next to that vegan cake shop. Oh! Tell you the truth, I have to confess. You saw it yourself, right?

From Landemaine, Land & Monkeys shop? Oh, my God. He’s really excellent, making all kinds of cakes, vegan! Oh, so beautiful-looking also. I haven’t had the luck to taste it, but it looks so beautiful and I know it would taste good.

​Because I remember when I was in Europe, some vegan shops offer all these vegan cakes. Not all of them like that, but some. Or some of my favorites, like (vegan) cupcakes, (vegan) muffins. Oh, I'm sorry, I reminded you also. Well, we are in it together. OK? We are on the same boat. I also don’t have anything like that anymore.

And don’t think that I am tougher than you. I do miss them. Only when I see them on our TV. I really hate it when I have to edit these kinds of things.

Or like the cooking shows, where we saw so many good people cooking delicious stuff? And by the way they explain the ingredients, I know it’s delicious. 

Then I was thinking, “Oh, I have to hire a chef who can cook all these kinds of things for me every day!” Well, I don't know if I have time to eat it, to be honest with you. Because sometimes I have to rush the shows.

I am slow in typing and in computer. When the mouse runs away, I have a difficult time to chase him back. He runs outside of the screen! I don't see him anywhere! And the more I move, the more he disappears! Oh, man!

And God had to choose such a person like me, so low-tech to be a Master and has to have a television, global television, to take care.

And luck has it for me, I have to even edit them. All the shows that people see all day, I have to see them all. All the things that you show on TV, I have to see them all before we show it to the audience. Imagine how busy? Yeah!
 
And if I don't catch up, then if it’s time… Because we have time issue. It’s not forever that I can hold on to a show. I have to do it. Sooner is better than later. Because you will have to correct it if I do correct. You have to add something if I have added something. And the subtitlers have to do the subtitles, the translators have to do more translation, more or less, or add it or minus.

​​I have to hurry and do it, so that you guys can be more comfortable to take care of your job after that. Then the schedulers have to schedule it. And arranging all kinds of things. I cannot just say, “Oh, I'll do it in two, three days.” I do as quick as I can.

It’s just that I’m not that fast. Because I also have to think whether or not I delete this or I keep it or add this, or not adding that is good or not good. Sometimes it takes some time. And in a rush like that, or if I have to have a conference inside or meditate a lot, then I cannot eat, I cannot sleep. I can’t afford that.
 
So, it’s just a dream to live near the (vegan) bakery shop like that. But even if I live there, as long as we have Supreme Master TV, I don’t have any chance. And you either, so don’t bother. Paris is very expensive.
Picture
Anyway, I just don’t need. I just take what I need and not what I want.  Very, very minimum. Not just for food, but everything I use. 

​Only the clothes, because I’m modelling it. And the jewelry as well because I design them. I design the clothes and jewelry. I need to do it. Always hiring the model for every set of clothes is very expensive. And it’s not always suitable to find them. It doesn’t matter. I don’t have such a big business anyway, so I just model my own.

Also to look decent, to look, like, refreshing for your eyes – I mean, not just you, but everyone – so that they don’t always have to see the same old face and the same old clothes. We are in a modern time, we should be more lively. Colorful. No? To cheer up the miserable world that we live in.

So, I’m also reading. When I read all this, I was thinking I save it until when we get out of COVID and read it to the congregation, in New Land. Every Sunday, or Sunday, Saturday, or whenever. But then we have the pandemic, like forever. So, I thought maybe I read it now.

At least you can see me, can hear the story, we talk, and the outside disciples especially, to cheer them up. And maybe others, who are non-disciples, also cheer them up in this time of troubled waters. It’s very sad.

Every day, if I see the news, people die, over millions already. But that is the minimized number. The real number is more. Even the real infected number is also more.

And it’s the time for retribution.

No one can do anything about it. I can rescue the souls only if they repent. Physically speaking, they have to go through this time of cleansing and payment.
 
And it’s good enough that our planet has not been destroyed already. That people still have hope. We keep it afloat until then, till whatever time necessary, if I can. I did many things to protect the planet, to protect people, as much as I can. And continue.

​I still continue to do it on a daily basis, just like you have to eat every day in order to keep your body healthy and functioning. Not just one time that you can do it to protect the planet. One time is a general, a big one, but every day, the planet has to be protected in different ways.
 
Also, I cannot use all the power all at once.
My body cannot bear it. It has to go through the body. Do you understand that? Otherwise, there’s no need for any Master to come to the world.

Even, for example, like, sometimes the Heavens want to tell me something, but I am busy with other things in the physical, like washing, cleaning, or something, then They send the bird or the squirrels, because ​They need their physical body to make noise so that I will notice.

​I say, “Ah, what is it now?” and then They tell me. Today a bird came, for example, told me what, what, what. Or yesterday the squirrel “chip, chip, chip,” so that I pay attention.

Because I cannot just sit and meditate all the time; I have other chores to do and work, Supreme Master TV work. So They have to use a physical means to do that. The same with all the Masters that came to the planet or any physical planet.

Need a physical pole.
Just like electricity, it’s in the air. Right? But it needs an electric pole, electric equipment in order to capture this electricity for us to use. In the physical dimension, it’s like that.

Just like now, we can see each other all right. We don’t have to sit next to each other to see each other, but we need a computer. We need camera, we need telephone – all these are physical instruments.

Just the physical body of the Master is a more sophisticated instrument, and it has a soul, it has the Holy Spirit in it. It has the Heavenly energy through it.

​The electric cord is just an inert kind of element or instrument, but the Master’s body is not just that. Just more, it’s a higher, higher dimension, higher equipment.
Picture

RẮN BÊN TRONG CON NGƯỜI
Phần 5/12 



Âu Lạc (Việt Nam) cũng có câu truyện [tương tự]. Chúng tôi có truyện về một người. Ông ấy sao đó đã đi lạc vào [Đào nguyên], một nơi tựa như Thiên Đàng hoặc Địa Đàng. Ở đó ông gặp mấy cô gái xinh đẹp và kết đôi với một cô. Họ sống với nhau rất hạnh phúc.

Nhà cửa như cung điện và muốn gì được nấy. Không muốn, cũng có thể có. Cái gì cũng có. Nhưng có một phòng, một cửa, mà cô ấy nói đừng bao giờ mở ra. Đi đâu cũng được, bất cứ đâu, bất cứ nơi nào, ngoại trừ phòng đó. Không được mở.

Một ngày nọ, cô ấy phải đi xa để có như một buổi hội thảo với các nàng tiên khác hoặc Thiên nhân. Ông ở nhà một mình và rồi, quý vị biết. Quý vị biết đàn ông, phải không? Biết ông ấy làm gì, phải không?Không cần nói với quý vị, nhưng dù sao cũng nói.

Ông mở cánh cửa đó. Đoán xem?
Ông nhìn thấy thế gian dưới đó. Nhìn thấy thế giới thật sự của chúng ta. Và rồi ông bắt đầu nhớ lại tất cả ký ức ông có trước đây–quán cà phê, bánh ở Paris. Như tôi, nhớ nó khi xem băng hình, chương trình quý vị muốn tôi chỉnh sửa. Chà, tất cả bánh (thuần chay) này ở Paris.

Và người dẫn chương trình còn hỏi một câu hỏi ngớ ngẩn dễ thương: “Quý vị có thích sống cạnh chỗ đó không, gần tiệm bánh ngọt (thuần chay) này?”

Tôi nói: “Tôi muốn!” một cách tự động, bởi vì tôi nhớ tất cả những mùi vị này và mùi thơm pha chế, mùi thơm của cà phê từ cửa hàng, tất cả người Paris ngồi ngoài trời trên vỉa hè hoặc dưới tán dù nhỏ hoặc gì đó, uống cà phê, ăn những cái bánh tuyệt ngon này, nói chuyện vui vẻ.

Khi nhìn thấy cảnh đó, tôi chợt nhớ và muốn đi đến Pháp, thuê một căn phòng bên cạnh tiệm bánh thuần chay đó. Ồ! Nói thật đó, tôi phải thú nhận. Chính quý vị cũng xem rồi, phải không?

[Chuỗi tiệm] Landemaine, cửa hàng Land & Monkeys? Ôi, Trời ơi. Ông ta thật sự quá giỏi, làm đủ loại bánh, thuần chay! Ồ, cũng trông rất đẹp nữa. Tôi chưa may mắn được nếm thử, nhưng trông rất đẹp và tôi biết chắc chắn ngon.

​Bởi vì tôi nhớ khi còn ở Âu châu, vài tiệm thuần chay có bán mấy bánh thuần chay này. Không phải tất cả bánh đó, nhưng một số. Hoặc một số bánh tôi ưa nhất, như bánh nướng nhỏ (thuần chay), bánh nướng xốp (thuần chay). Ồ, xin lỗi, tôi cũng làm quý vị nhớ lại. Ờ, cùng chung cảnh ngộ. Đúng không? Đồng hội đồng thuyền. Tôi cũng không có thứ gì [giống] như vậy nữa.

Và đừng tưởng tôi cứng cỏi hơn quý vị. Tôi thật sự nhớ mấy bánh đó. Chỉ [nhớ] khi tôi nhìn thấy trên Truyền Hình của chúng ta. Tôi thật sự “không thích” khi phải chỉnh sửa mấy thứ loại này.

Hoặc như tiết mục nấu ăn, nơi chúng ta thấy rất nhiều người giỏi nấu đồ ăn ngon? Và nhân tiện nói, họ giải thích thành phần, tôi biết là ngon.
 
Rồi tôi nghĩ: “Ồ, tôi phải thuê một bếp trưởng có thể nấu tất cả loại thức ăn này cho tôi mỗi ngày!” À, nói vậy thôi chứ thành thật không biết  tôi có thời gian để ăn không. Bởi vì đôi khi phải gấp rút [duyệt] chương trình.

Tôi chậm khi đánh máy và sử dụng máy tính. Khi con chuột chạy mất, thế là khó cho tôi để đuổi nó quay lại. Nó chạy ra khỏi màn hình! Không thấy nó đâu cả! Và tôi càng di chuyển [chuột], thì nó càng biến mất! Trời ơi!

Và Thượng Đế phải chọn người như tôi, công nghệ quá thấp để làm Minh Sư, và lại phải có truyền hình, truyền hình toàn cầu, để quan tâm đến.

Và rủi thay, thậm chí còn phải chỉnh sửa nữa chớ. Tất cả chương trình mọi người xem suốt ngày, tôi phải xem tất cả. Tất cả những gì quý vị chiếu trên truyền hình, tôi phải xem hết trước khi chúng ta chiếu cho khán giả xem. Tưởng tượng bận thế nào? Ờ!

Và nếu tôi không làm kịp, rồi nếu đã đến lúc… Bởi vì chúng ta có vấn đề thời hạn. Không thể chờ một chương trình mãi mãi. Mà phải làm ngay. Sớm còn tốt hơn muộn. Bởi vì nếu tôi sửa quý vị cũng sẽ phải sửa. Nếu tôi thêm gì đó quý vị cũng phải thêm điều đó. Và người làm phụ đề phải làm phụ đề, người dịch phải dịch thêm, không ít thì nhiều, hoặc thêm hoặc bớt. 


Tôi phải vội vã làm cho nhanh, để quý vị có thể thoải mái hơn khi lo liệu việc của quý vị sau đó.Rồi người lên lịch phải lên lịch cho nó. Và sắp xếp đủ mọi thứ. Tôi không thể chỉ nói: “Ồ, tôi sẽ làm trong hai, ba ngày nữa”. Tôi làm càng nhanh càng tốt.

Chỉ là tôi không nhanh như thế. Bởi vì cũng phải nghĩ liệu tôi có nên xóa cái này hoặc giữ lại, hoặc thêm cái này, hoặc không thêm cái đó thì tốt hay không tốt. Đôi khi phải mất một thời gian. Và trong lúc gấp gáp như vậy, hoặc nếu tôi cần phải hội thảo bên trong [với thiên đàng] hoặc thiền rất nhiều, thì không thể ăn, không thể ngủ. Tôi không [có thời giờ] cho chuyện đó.

Cho nên, được sống gần tiệm bánh (thuần chay) như thế chỉ là mơ mộng thôi. Nhưng cho dù tôi sống ở đó, khi nào chúng ta vẫn còn Truyền Hình Vô Thượng Sư, thì tôi sẽ không có cơ hội nào [để ăn]. Và quý vị cũng vậy, thế thì đừng bận tâm. Paris rất đắt đỏ.
Picture
Dù sao, chỉ là tôi không cần. Chỉ lấy những gì tôi cần chứ không phải những gì tôi muốn. Rất, rất tối thiểu. Không chỉ đối với thức ăn, nhưng mọi thứ tôi dùng.

Chỉ có trang phục, bởi vì tôi làm mẫu cho nó. ​Và cả trang sức nữa bởi vì tôi thiết kế chúng. Thiết kế trang phục và trang sức. Tôi cần phải làm. Lúc nào cũng thuê người mẫu cho mỗi bộ trang phục thì rất đắt đỏ. Cũng không luôn thích hợp để tìm họ [làm người mẫu]. Thôi không quan trọng. Dù sao tôi không kinh doanh với quy mô lớn như vậy, nên chỉ tự làm mẫu thôi.

​Ngoài ra để trông lịch sự, dễ coi, như, mát mắt – Ý nói, không phải chỉ cho quý vị, nhưng mọi người – để họ không phải lúc nào cũng thấy cùng một khuôn mặt cũ và cùng các bộ quần áo cũ. Chúng ta đang ở thời hiện đại, nên phải sống động hơn. Đầy màu sắc. Phải không? Để làm vui thế giới sầu khổ nơi chúng ta đang sống.

Cho nên, tôi cũng đọc. Khi đọc tất cả truyện này, tôi nghĩ để dành cho tới khi mình thoát khỏi COVID rồi đọc cho hội đoàn [đồng tu], ở Miền Đất Mới. Mỗi Chủ nhật, hoặc Chủ nhật, thứ Bảy, hoặc bất cứ khi nào. Nhưng rồi đại dịch cứ như là mãi mãi. Nên, tôi nghĩ có lẽ đọc nó bây giờ.

Ít ra quý vị có thể nhìn thấy tôi, có thể nghe truyện, chúng ta nói chuyện, và nhất là các đồng tu ngoài kia, để làm họ vui. Và có lẽ những người khác, không phải đồng tu, cũng làm họ vui trong thời gian sóng gió này. Thật buồn.

Mỗi ngày, nếu tôi xem bản tin, người ta chết, trên hàng triệu rồi. Nhưng đó là con số được giảm thiểu. Con số thật sự còn nhiều hơn nữa. Ngay cả số bị nhiễm bệnh thật sự cũng nhiều hơn.

Và đây là thời gian trả quả.

Không ai có thể làm được gì hết. Tôi chỉ có thể cứu linh hồn nếu họ sám hối. Nói về mặt thể chất, họ phải trải qua thời gian thanh lọc và trả nghiệp này.

Và Địa Cầu chúng ta không bị hủy diệt đã là đủ tốt rồi. Và con người vẫn còn có hy vọng. Chúng ta duy trì nó đến lúc ấy, tới bất kỳ lúc nào cần thiết, nếu tôi có thể. Tôi làm nhiều điều để bảo vệ Địa cầu này, để bảo vệ con người, càng nhiều càng tốt. Và tiếp tục.

​Tôi vẫn tiếp tục làm việc đó hằng ngày, cũng như quý vị phải ăn mỗi ngày để giữ thân thể của quý vị khỏe mạnh và hoạt động. Không phải quý vị có thể làm chỉ một lần là bảo vệ được Địa cầu này. Một lần là tổng quát, một lần thật lớn, nhưng mỗi ngày, Địa cầu này phải được bảo vệ theo những cách khác nhau.

Hơn nữa, tôi không thể dùng tất cả lực lượng cùng một lúc. Thân thể của tôi không thể chịu nổi. Lực lượng cần phải đi qua thân thể. Quý vị hiểu chứ?
 
Bằng không, không cần Minh Sư nào đến thế gian này. Ngay cả, chẳng hạn, như, đôi khi các Thiên Đàng muốn nói với tôi điều gì đó, nhưng tôi bận với những thứ vật chất khác, như giặt giũ, dọn dẹp, hoặc việc gì đó, thì Họ phái chim hoặc mấy chú sóc, bởi vì Họ cần thân thể của động vật hầu gây tiếng động để tôi chú ý.

​Tôi nói: “À, chuyện gì đây?” và rồi Họ nói với tôi. Hôm nay có chú chim đến, ví dụ vậy, nói với tôi gì, gì, gì đó. Hoặc hôm qua có chú sóc kêu “chíp, chíp, chíp”, để tôi chú ý.
 
Bởi vì tôi không thể chỉ ngồi thiền hoài; tôi có nhiều việc vặt khác phải làm và công việc Truyền Hình Vô Thượng Sư. Vì vậy Họ phải dùng một phương tiện vật chất để làm thế. Cũng giống vậy với tất cả Minh Sư đã đến Địa cầu này hoặc bất kỳ tinh cầu vật chất nào. 

Cần một cột trụ vật chất.
Giống như điện, ở trong không gian. Phải không? Nhưng nó cần cột điện, thiết bị điện để lấy điện này cho chúng ta dùng. Trong cõi vật chất, nó là như thế.

Giống như bây giờ, chúng ta có thể thấy nhau được. Không cần ngồi bên cạnh để thấy nhau, nhưng chúng ta cần máy tính. Chúng ta cần camera, cần điện thoại– đây đều là công cụ vật chất.

Chỉ có điều, thân thể vật chất của Minh Sư là một công cụ tinh vi hơn, và nó có linh hồn, có Thánh Linh trong nó. Có năng lượng Thiên Đàng đi qua nó.

​Dây điện chỉ là một loại yếu tố hoặc công cụ vô tri vô giác, nhưng thân thể của Minh Sư thì không phải chỉ như thế. Nhiều hơn, nó là một chiều cao hơn, cao hơn nhiều, thiết bị cao hơn.

Comments are closed.
Supreme Master Television           Contact Us
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • Master's Wonders
      • While On The Path
      • Quan Yin Method
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Jokes
      • Other Stories
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • The Path
    • Music & Arts >
      • Vocal by SMCH (English)
      • Vocal by SMCH (Aulacese)
      • Poetry
      • Music & Dramas
      • Arts & Photography
  • LINKS
    • Bài Giảng Phụ Đề Âu Lạc
    • Peaceseekers - Persian
    • Supreme Master Televison
    • Eden Rules
    • News Magazine