The Peace Seekers
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • Master's Wonders
      • While On The Path
      • Quan Yin Method
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Jokes
      • Other Stories
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • Music & Arts >
      • Vocal by SMCH (English)
      • Vocal by SMCH (Aulacese)
      • Music & Dramas
      • Arts & Photography
  • LINKS
    • Bài Giảng Phụ Đề Âu Lạc
    • Peaceseekers - Persian
    • Supreme Master Televison
    • Eden Rules
    • News Magazine

The Snake Inside Humans, P12

4/13/2021

 
Special Series
Excerpt from a lecture by Supreme Master Ching Hai (Vegan)
"The Snake Inside Humans," P12
WEEK: 183-185 EPISODES: 1278-1289
http://suprememastertv.com/en1/v/128574168136.html
https://youtu.be/cawA-Gc6ZL8


Picture

​THE SNAKE INSIDE HUMANS
Part 12 of 12 



​Whenever I have a conference, or something new, the ants visit more, a lot. I have to clean up a lot now. They love me so much. I would refuse this love if I can. I put a lot of preventive substance outside, but they still find the way to come in. This kind of karma I cannot avoid.

I said to them, “You have a lot of room everywhere outside, you don’t need a lot, I need this place, this little corner to work, so please leave me alone.” But they don’t listen.

Just like many humans, they don’t listen. How can I blame the ants when humans, my own species, speak the same language, don’t even listen. All right, so I just have to deal with that in whatever way I can.
 
I will try to have more regular talks so that I will remember my English. Not because of you, you just are victims, you just have to bear it. You force yourself to listen to your Master. I am so sorry. (We enjoy the stories, Master.) Now and then OK, maybe.

Also not just for you, it’s for other people, for other brothers and sisters who have no chance at all to see me or hear me. I don’t call anybody, you got that? Only you. And it’s for them also.

Something new, something interesting, maybe, for them to take their minds off of their suffering. Dark days every day, looking out of the window only, cannot go anywhere. Too many people are like that. Many countries are still like that, and the thing is they don’t even know when this will stop. You see?

You don’t have a time limit, even prisoners they have time; they know, “OK in three years I’ll be out,” except the lifers, of course. But even then, lifers sometimes they have a pardon. If they behave or if they’re truly remorseful and it’s felt by the panel of judges, then they let them out, pardon also. But with this pandemic, we don't even know when. 

And then on top of that, bad weather everywhere. Terrible, they’ve never had before! Like in Texas, I read it. Oh, devastating! Millions of people have no power, so they’re freezing because of too much snow. They’ve never had it like that, I don’t know since how long.

They say “unprecedented, historic weather.”

And many people froze to death. Some people died also because of the exhaust pipe fumes from the car, because they used it to heat their home. Or they used ovens and all that. They didn’t have electricity, so they used the gas oven, and they died from that or got sick, went to the hospital, or died, it depends.
 
There was one group, they were very kind. You see? You see kind people everywhere. They housed those people to keep them warm, and of course, the homeless also in some areas. So actually, you were right.

Most people are very kind, it’s just that they don’t have a chance to express it, or there’s no chance or no circumstance to awaken their loving kindness inside, to the animals also. If they had to kill the animals themselves and see the animals suffer and squealing from pain, then I don’t think they could do it.

And the people who work in slaughterhouses, they probably have to close their heart and their conscience to do it, just for a living, because they have no other job in such a remote area, for example.

Because most of the slaughterhouses are built in the faraway areas – no humans’ eyes and all closed in–because their contamination would be stinking to the sky. The blood runs out like rivers and turns into lakes. And the waste of the animals also becomes another lake and another pile, a mountain and all that. They’re all filth and blood and suffering. And the whole floor is full of blood when they are killing them. So, they just have to do it. Nobody would be willing to do that. Just for their family, to put food on the table, when they have no other choice. 

So actually, we can choose to do good or not.

We can close our conscience in some cases like that, when we probably have no other choice, or cannot think of other choices, or think that we have no choice, so then no looking, no searching, or no time to look. Or it’s too urgent to earn money for the family, otherwise the whole family would be homeless.

​In some countries, if you don’t have a job, then you are homeless. And the mortgage, if you cannot pay, you lose everything. Nobody cares. Nobody cares. Even in the rich country, the top rich country like America, so many homeless! You know that, right?
 
When I was there, I saw so many homeless people turned blue. Their faces turned blue, their lips turned purple, and shivering outside of McDonald’s. And even though I gave her money, they didn't serve her. They didn't give her food, until I had to come in and interfere, in one instance.

And other instances, I invited them to eat or I brought food outside for them to eat outside on the bench. I didn’t want to argue, stuff like that. So, it’s not fair, this country.

And some people have billions, trillions of dollars, and getting more rich during the pandemic because of the situation that makes them more prosperous. They sell more. Because of the pandemic, they get richer and richer. And some people get poorer and poorer because of the pandemic.

I am not blaming the rich. I am just feeling sorry for the poor, that the contrast is too big for me, that I cannot just feel nothing. I cannot just say I don’t... I cannot stop my feeling, that I suffer every day. Whenever I have a chance, or whenever I work on our shows and see some of these situations, I am just heartbroken, every day. Every day no fail.

Picture
Next time. I will try to be more regular. Maybe as much as we can. OK? And you’re willing to sacrifice your sleep. (Thank You, Master.)
 
Because daytime, they make me work a lot. I have to clean the house of the insects also. And clean outside and feed the wild animals. After you wake up, you’re so…I have a lot of work to do. I am alone, I manage everything. Wash my clothes and all kinds of things. My love, thank you for your attendance.
 
Thank you for expressing your sympathy. That means good for you, means your love quality has been upgraded by the situation. That’s how we can develop our love. 

Just like the homeless people, the war refugees are desperate like that. They are also there for a reason, to awaken our love. Like a story I told you a long time ago. There was one man who was drunk and sat on the corner every day. One person kept coming and going. That person was there to awaken that person’s love and spiritual yearning. Making him question.
 
So, if we help the homeless and the needy, it’s also helping us because we have developed more compassion.

​That should be a congratulation to us.


RẮN BÊN TRONG CON NGƯỜI
Phần 12/12 



Mỗi lần tôi có hội thảo, hoặc điều gì đó mới, thì kiến đến thăm nhiều hơn, rất nhiều. Bây giờ tôi phải dọn dẹp rất nhiều. Họ thương tôi nhiều quá. Nếu có thể, tôi muốn từ chối tình thương này. Tôi rắc rất nhiều chất ngăn chặn [kiến] bên ngoài, nhưng họ vẫn tìm được cách để đi vào. Tôi không thể tránh loại nghiệp này.

Tôi nói với họ: “Các con có rất nhiều chỗ khắp nơi ở ngoài trời, các con không cần nhiều [chỗ] lắm, ta cần nơi này, góc nhỏ này để làm việc, vậy làm ơn để cho ta yên”. Nhưng họ không nghe lời.

Giống như nhiều người, họ không nghe lời. Làm sao tôi có thể trách kiến khi loài người, cùng loài với tôi, nói cùng ngôn ngữ, mà cũng không nghe lời. Thôi được, tôi chỉ phải đối phó với vấn đề đó bằng bất cứ cách nào có thể. Không còn câu hỏi sao?

Tôi sẽ cố gắng nói chuyện thường xuyên hơn để nhớ tiếng Anh của tôi. Không phải vì quý vị, quý vị chỉ là nạn nhân, quý vị chỉ phải chịu đựng thôi. Quý vị buộc mình lắng nghe Sư Phụ của quý vị. Thật đáng thương. (Chúng con thích các truyện đó, Sư Phụ.) Thỉnh thoảng thì được, có lẽ.
 
Hơn nữa không phải chỉ cho quý vị, cũng cho người khác nữa, cho anh chị em đồng tu khác không có cơ hội nào để gặp tôi hoặc nghe tôi. Tôi không gọi cho ai cả, quý vị biết chứ? Chỉ [gọi] quý vị. Nên cũng là cho họ.

Điều gì đó mới, điều gì đó thú vị, có lẽ, để họ tạm quên đi đau khổ. Mỗi ngày đều tối tăm, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, không thể đi đâu. Thật nhiều người như thế đó. Nhiều quốc gia vẫn như vậy, và vấn đề là họ thậm chí không biết khi nào điều này sẽ chấm dứt.

Quý vị không có giới hạn thời gian, ngay cả tù nhân họ có thời hạn; họ biết, “Ừ trong ba năm tôi sẽ được tự do”, ngoại trừ tù chung thân, dĩ nhiên. Nhưng dù vậy, tù chung thân đôi khi được ân xá. Nếu họ hành xử tốt hoặc nếu thật sự ăn năn và ban hội thẩm cảm thấy như thế, thì họ để mấy người đó được tự do, cũng xá tội nữa. Nhưng với đại dịch này, chúng ta thậm chí không biết khi nào.

Và rồi thêm vào đó, thời tiết xấu khắp nơi. Kinh khủng, họ chưa bao giờ có trước đây! Như tại Texas, tôi có đọc. Ôi, tàn khốc! Hàng triệu người không có điện, vì vậy họ lạnh cóng vì có quá nhiều tuyết. Họ chưa bao giờ bị như vậy, tôi không biết từ bao giờ.

Họ nói “thời tiết chưa từng có, trong lịch sử”.

Và nhiều người chết cóng. Một số người cũng chết vì ống xả khói từ xe hơi, bởi vì họ dùng ống xả khói để sưởi ấm nhà họ.  Hoặc họ dùng lò nướng, v.v..  Họ không có điện, nên họ dùng lò gas, và họ chết vì điều đó hoặc bị bệnh, đi bệnh viện, hoặc chết, còn tùy.

Có một nhóm, họ rất tử tế. Thấy đó? Quý vị thấy người tử tế khắp nơi. Họ cho những người đó chỗ ở để giữ cho họ ấm áp, và dĩ nhiên, người vô gia cư nữa trong một số khu vực. Nên thật ra, quý vị đúng. Đa số con người rất tử tế, chỉ là họ không có cơ hội để bày tỏ, hoặc không có cơ hội, hoặc không có hoàn cảnh để đánh thức lòng thương yêu nhân ái bên trong họ, cũng đối với động vật nữa. Nếu họ phải tự giết động vật, nhìn thấy động vật đau khổ và kêu thét vì đau đớn, thì tôi không nghĩ họ có thể giết.

Và những người làm việc trong lò mổ, họ có lẽ phải đóng kín nỗi lòng và lương tâm của họ lại để làm việc đó, chỉ vì sinh tồn, bởi vì họ không có công việc nào khác, ở khu vực xa xôi như thế, ví dụ vậy.

Bởi vì hầu hết lò mổ được xây ở những vùng xa xôi– con người không nhìn thấy và tất cả đều đóng kín– bởi vì ô nhiễm của họ sẽ bốc mùi lên tận trời cao. Máu chảy như sông và biến thành hồ. Và chất thải của động vật cũng trở thành hồ khác và một đống khác, thành ngọn núi và đủ thứ. Họ đều dơ bẩn, [dính] máu me và khổ sở. Và toàn bộ sàn nhà đầy máu khi họ giết thú vật. Rồi, họ chỉ phải làm việc đó thôi. Không ai muốn làm việc đó. Chỉ vì gia đình của họ, để đặt thức ăn lên bàn, khi họ không có lựa chọn nào khác. 
 
Nên thật ra, chúng ta có thể chọn làm điều tốt hoặc không làm.

Chúng ta có thể đóng lương tâm mình lại trong một số trường hợp như thế, khi chúng ta có lẽ không có lựa chọn nào khác, hoặc không thể nghĩ các lựa chọn khác, hoặc nghĩ rằng chúng ta không có lựa chọn, vậy thì không nhìn, không tìm kiếm, hoặc không có thời gian để tìm kiếm. Hoặc là quá khẩn cấp để kiếm tiền cho gia đình, bằng không cả nhà sẽ là người vô gia cư.

Trong một số quốc gia, nếu quý vị không có việc làm, thì trở thành người vô gia cư. Và tiền nợ nhà, nếu quý vị không thể trả, thì mất mọi thứ. thì quý vị mất hết tất cả. Không ai quan tâm. Không ai cần biết. Ngay cả trong quốc gia giàu có, giàu có hàng đầu như Hoa Kỳ, vẫn có quá nhiều người vô gia cư! Quý vị biết điều đó, phải không?
 
Khi tôi còn ở đó, nhìn thấy rất nhiều người vô gia cư biến thành màu xanh. Mặt họ thành xanh xao, môi họ thành màu tím, và họ run rẩy bên ngoài tiệm McDonald. Và mặc dù tôi đã cho bà ấy tiền, họ vẫn không phục vụ bà ấy. Họ không đưa bà ấy thức ăn, tới khi tôi phải đi vào can thiệp, trong một thí dụ.

Và các thí dụ khác, tôi mời họ ăn hoặc tôi mang thức ăn ra ngoài để họ ăn ở ngoài trời trên ghế dài. Tôi không muốn tranh luận, những điều như vậy. Nên, quốc gia này không công bằng.

Và một số người có hàng tỷ, ngàn tỷ đô-la, và trở nên giàu có hơn trong lúc đại dịch vì hoàn cảnh làm cho họ trở nên giàu có hơn. Họ bán được nhiều hơn. Bởi vì đại dịch, họ ngày càng giàu hơn. Và một số người ngày càng nghèo hơn vì đại dịch.

Tôi không trách mấy người giàu. Chỉ cảm thấy thương xót những người nghèo, và sự tương phản quá lớn đối với tôi, và không thể không cảm thấy gì hết. Tôi không thể cứ nói không... Không thể ngăn cảm giác của tôi, mà tôi đau khổ mỗi ngày. Bất cứ khi nào có cơ hội, hoặc bất cứ khi nào tôi làm việc cho chương trình của chúng ta và thấy một số hoàn cảnh này, thì tôi chỉ đau lòng, mỗi ngày.  Ngày nào cũng vậy.
Picture
Thôi chúng ta ngừng hôm nay. Để lần tới. Tôi sẽ cố gắng thường xuyên hơn. Có lẽ càng nhiều càng tốt. Được không?
 
Và quý vị sẵn lòng hy sinh giấc ngủ của mình. (Dạ cảm ơn Sư Phụ.) Bởi vì ban ngày, họ khiến tôi làm việc rất nhiều. Tôi phải dọn dẹp nhà cửa khỏi đám sâu bọ nữa. Và dọn dẹp bên ngoài và cho động vật hoang dã ăn. Sau khi thức dậy, mình thật là… Có công việc nhiều quá. Tôi một mình xoay sở mọi điều. Giặt giũ quần áo và đủ mọi việc. Cảm ơn các cưng đã tham dự. 
 
Cảm ơn quý vị đã bày tỏ sự đồng cảm của mình. Đó nghĩa là tốt cho quý vị, nghĩa là phẩm chất tình thương của quý vị được nâng lên bởi hoàn cảnh này. Đó là cách chúng ta phát triển tình thương.

Y như người vô gia cư, người tị nạn chiến tranh họ tuyệt vọng như vậy. Họ chịu [khổ] như vậy cũng có lý do, để đánh thức tình thương của chúng ta.Như câu truyện tôi kể quý vị nghe đã lâu rồi. Có một người đàn ông say rượu và ngồi ở góc đường mỗi ngày. Một người kia cứ đến và đi. Người đó ở đó là để đánh thức tình thương và khao khát tâm linh của người kia. Khiến cho người kia thắc mắc. 

Nên nếu chúng ta giúp người vô gia cư và người nghèo, đó cũng giúp mình bởi vì chúng ta phát triển thêm lòng từ bi.

​Đó phải là một sự chúc mừng cho chúng ta.

Comments are closed.
Supreme Master Television           Contact Us
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • Master's Wonders
      • While On The Path
      • Quan Yin Method
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Jokes
      • Other Stories
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • Music & Arts >
      • Vocal by SMCH (English)
      • Vocal by SMCH (Aulacese)
      • Music & Dramas
      • Arts & Photography
  • LINKS
    • Bài Giảng Phụ Đề Âu Lạc
    • Peaceseekers - Persian
    • Supreme Master Televison
    • Eden Rules
    • News Magazine