The Peace Seekers
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Protection
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • While On The Path
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Testimonies
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
    • Photography
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • The Path
    • The Lifestyle
    • Music & Poetry >
      • Songs (English)
      • Songs (Aulacese)
      • Poetry
      • Music & Dramas
  • QUAN YIN METHOD
    • Reading
    • Videos
  • LINKS
    • OUR CENTERS' CONTACT
    • ĐÀI THUYET MINH AU LẠC
    • ĐÀI PHỤ ĐỀ AU LẠC
    • SUPREME MASTER TV
    • SUPREME MASTER NEWS
    • Contact

The Phoenix, P9

5/28/2021

 
Special Series
THE PHOENIX (​PHƯỢNG HOÀNG) Part 9 of 13
Excerpt from a phone call with Supreme Master Ching Hai (vegan)
and Supreme Master Television team members (all vegans)
"The Phoenix," P9&10
http://suprememastertv.com/en1/v/132117079804.html
https://youtu.be/eIMb8KySe2Y

BEING POOR IS NOT THE PROBLEM              THEY'RE "WITHIN" ALL THE TIME           WHY MANY MASTERS WERE PERSECUTED

Picture

​BEING POOR IS NOT THE PROBLEM
​

​I told you the story about a guy who had no shirt on him. And the people said, “Why don’t you sell your land and then you can buy your clothes and build a house for yourself.”

He said, “I’m happy like this.” They said, “But you could have more clothes and a luxury house or something like that.”

He said, “I’m already happy. And do you think I would be happy if I have something more? No, I’m happy because I have nothing.” It’s true like that.

I told you, when I was in Rishikesh, I was happy. Or when I was with the monks and nuns, my monks and nuns, in some wild place, just had a tent, and lived from river water, and roasted potatoes and oranges and stuff, or buying something from the aboriginal people who lived there, who planted vegetables and stuff there, who were very happy. I don’t know if they were happy. They looked happy anyway. But I was so absolutely happy, more than now. That’s what I can say.
 
Rishikesh, India, living with just one (vegan) samosa now and then, and baking my own chapati. Oh, I was very happy, truly like that. I really understand that world. 

​If you don’t have much, you’re happy. 
But the people, they always see the grass is greener on the other meadow. That’s the problem. 

​​It’s not the problem about being poor, it’s the problem about having rich neighbors. That is the thing, and then your mind starts to trick you, “Oh, what if I have that?” “Oh, I have to do everything I can to earn money to have this, to have just like them or better.”

It’s the competitiveness within that begins to cheat you and then you begin to be discontented. Otherwise, I used to…

When I was young, I lived with many poorer people and they seemed very happy. Their houses are very simple. They earn enough money every day, like selling tofu in the market with their own labor. They work together with a sister or family member and then bring the tofu into the market to sell. You know the silky tofu that you eat with ginger syrup. That’s all, and they’re happy.

They don’t have much in the house. They have just a few pairs of clothes. But I don’t see any ever frown their face, like I’m doing now. 
Or shaking their head in despair. Truly, ignorance is bliss.

Before I became a Master, 
I was happier. I didn’t know much. Truly, I didn’t know much. I mean, I did know sometimes when watching TV, that the people suffer by war and animals suffer. But not so graphic, not so deep and profound like now.
 
And the more I know, the more I’m unhappy. Not because of my situation, but for them. It affects me a lot and gives me pain and sleeplessness.

Picture
THEY'RE "WITHIN" ALL THE TIME
​

D: Master, for the Beings in the Original Universe, is there also such a thing as “going within” as a way of contemplation? And if there is any analogy to what we call here “space”?

 
SM: No. No space. No “going within.”

​They are “within” all the time.

​
They don’t know the difference between within and without. Not like we do. They don’t have space. It’s all space and everything is transparent. Everything is spacious. Everything is no pressure.

The reason we need more space is because we feel pressure from others. When our magnetic fields clash when it’s too close, or when different levels of consciousness and energy clash with each other. That’s why people cannot feel comfortable with each other. And that’s why a husband and wife don’t feel sometimes harmony within a marriage, or family members, etc. Also influence from demons.

Over there, don’t have. They don’t have what we have here. There’s no way I can compare for you.

Just like somebody lives their whole lifetime in a tribe in Africa or Amazon somewhere, wearing no clothes at all, living by nature. And then somebody lives in New York. When they talk about skyscrapers, they’d say, “What? What scraper? Scrape what?”

And they talk about beefsteak. They don’t know what beefsteak is. They might not even know what tofu is. “Tofu?” They don’t know what “clothes” mean. The hat that you wear with “Vegans R Heroes,” they’d say, “What is on that?” They never saw it in their life. Even if you describe it all your life, they won’t understand it. There’s nothing they can compare.

Nothing I can compare in this world to the world that’s supposed to be yours in the future. I wish I could. I wish I could.
Picture
I remember, long time ago, I watched a film, “George of the Jungle.”  Or Mowdi? You know, “Tarzan of the Jungle,” the little boy? He’s been an orphan since he was young, and the monkeys and the dogs raised him up. And he lived with the tiger and leopard and all that, and swinging around on trees.
 
And he had no knowledge of the other world besides that, until he saw his childhood friend again. Or “George of the Jungle,” he went from the jungle to New York or somewhere.

And when he watched TV and people advertised, said, “Coffee is the thing that brings people together.” So, he was in love with the girl who brought him there. They were not dating or anything, don’t know anything.

He said, “Oh, coffee brings people together! OK!” Then he has to drink it a lot. He’d just begun to learn some English, saw the advertisement. So, he drank a lot of coffee, hoping that the coffee will bring her together with him.
 
Or he’s just punching his chest and throwing leaves around as a sign of confessing his love. Remember? The girl understood nothing. We don’t do that in New York, do we? We don’t punch the chest and throw leaves all over to the girls that we love! Oh, she will bring you to an asylum, to the “loony bin.” So there are different worlds within our world, as well. You know that.

In an Arabian country,
 Muslim country, when I went there, I covered my head. I covered with a shawl, my head. But when I’m here, I don’t cover all the time. We are not used to it. Only when it’s too cold, I cover, but it’s not for that. I cover there because I respect their custom. I want them to feel at ease with me. “I am not a stranger coming to make trouble or anything. I am you.” Like that.

So, it’s a different custom. Different custom.

So, when we are in a different country… I’ve been in Arab countries, so I know that. But if somebody had never seen an Arabian country or Muslim country or we did not even have TV, look, if I described how they live there, my people back then in Âu Lạc (Vietnam) would never have understood. 
Picture
WHY MANY MASTERS WERE PERSECUTED
​

Even it could be dangerous
 when you say something that other people don’t understand. 


A long time ago… It’s a true story. I told you before, but I’m not sure if it’s translated. There was a king’s official; he went to France to study, somehow at that time. He probably was the one and only at that time. Maybe he went there to study or also do some diplomatic connection, whatever, at that time. At that time, we didn’t have airplanes. A long time ago, we still had the king. We don’t have anymore.

And then he went to France, and when he came back, he described the French way of life. “Oh, the light…” 
The light – normally, we still had oil lamps in those times. Or wax candles. So, he said, “Oh, we don’t need all that there. The light comes from the ceiling, and the water comes from the wall.” You know, the tap.

Oh, he got his head chopped off. 
Even that dangerous!

So, not only the Saints and Sages who talk about Heavens 
which people don’t understand, even just the light and the water get a person killed. Other people told the king that, “Oh, he looked down upon you.” When you don’t have respect for the king, then your head will go on holiday, in the old times. Or at least imprisoning.

But this guy, because he told things that the king did not understand and the whole royal court did not understand, so they chopped the head off 
because his sin was like that.

And in the old time, sometimes if it’s worse, 
you could have even all your three generations’ heads chopped as well, not just one person. Or punished in a grave manner, or die or imprisoned or exiled somewhere far away.

Even just to talk about the truth, when people don’t understand it, it’s very dangerous for you. That’s why most Masters, They live in obscurity. It just happens that They cannot hide. When you are a 1,000-watt lamp, it’s difficult to dim it, to hide it. So people just know some way or another, or through the disciples.

The more disciples 
praise their Master, the more dangerous. So in the old times, many Masters were persecuted. In many different cruel ways. Not just Lord Jesus alone. And Their disciples were also persecuted, harassed or imprisoned, or killed, or all kinds of things. Like that. ​
Picture
So, every time I’m in trouble or in danger somewhere or unsafe, I think of this story of the Aulacese (Vietnamese) official, who had been beheaded because of telling the truth.

They asked him, “What is it like in France?” So, he told the truth.

And he said, “Their streets you can sleep on.” For example, like that. Clean. “And their houses are made of such beautiful carvings” and that stuff. And they probably didn’t know anything about that. They’d never been to France, even the king.

He’s a king, doesn’t mean he knows everything. And if he’s alone, maybe it’s not too dangerous, but the whole court they talked bad about the guy. Jealousy or ignorance, or just want to be in favor of the king.

So, they told him that, “Oh, this guy, he has no respect for you. He ridiculed you. He thinks you’re ignorant. That’s why he just told you anything. He took you for an idiot.” Ah, of course, chop the head. Because that means no respect for the king.

Disrespect for the king, that’s the worst crime you can commit, apart from being a revolutionary person. Like make a coup or something. These two are “chop head.” No need to wait for the court case or anything. No need to ask further, that’s it. If you disrespect the king, then you’re doomed, you’re finished. Your head goes somewhere else. Oh man. Imagine that. And it’s not long ago. Maybe a hundred something years. It’s not the last king but the kings before or before that.

Nowadays we still have his name as one of the streets. That’s all he has. He lost his life and has a street. In Âu Lạc (Vietnam), we name the streets after heroes or a famous person, or famous scholars. Stuff like that. He has a street named after him. That’s all he has for telling the truth, and lost his life. I don’t remember if his family also was included in his crime. What crime has he committed?
 
Now you see how dangerous our world is.

It’s still unsafe because humans’ minds are very, very troublesome. Very troublesome. They don’t remember their origin, they don’t remember God, even if they heard about it.

​Even with a lot of proof about it, they don’t remember. And so, they caused a lot of suffering for themselves, and each other, and other innocent beings like animals, for example. 
Picture

​NGHÈO KHÔNG PHẢI LÀ VẤN ĐỀ



Tôi đã kể quý vị nghe câu chuyện về một anh chàng không mặc áo. Và mọi người nói: “Tại sao anh không bán đất của anh và rồi anh có thể mua quần áo và xây nhà cho chính anh”.
 
Anh ấy nói: “Như thế này là tôi vui rồi”. Họ nói: “Nhưng anh có thể có nhiều quần áo hơn và một căn nhà sang trọng hoặc tương tự vậy”.

​Anh ấy nói: “Tôi đã vui rồi. Và quý vị nghĩ tôi sẽ vui nếu tôi có gì đó nhiều hơn sao? Không, tôi vui bởi vì tôi không có gì hết”.  Thật sự là như vậy.
 
Nói quý vị biết, khi ở Rishikesh, tôi rất vui. Hoặc khi tôi ở với người xuất gia, người xuất gia của tôi, ở nơi hoang dã nào đó, chỉ có lều, sống bằng nước sông, khoai tây nướng, cam và hoa quả, hoặc mua gì đó từ người thổ dân sống ở đó, họ trồng rau củ ở đó, họ rất vui. Tôi không biết họ có vui không. Dù sao họ trông rất vui. Nhưng tôi thì vui vô cùng, vui hơn bây giờ. Tôi có thể nói vậy.
 
Rishikesh, Ấn Độ, chỉ sống với một cái bánh samosa (thuần chay) thỉnh thoảng [mới có], và tự mình nướng bánh chapati. Ồ, tôi rất vui, thật sự như vậy. Tôi thật sự hiểu thế giới đó.

Nếu không có nhiều, thì quý vị vui.
Nhưng người ta, họ luôn đứng núi này trong núi nọ. Đó mới là vấn đề. 

Nghèo không phải là vấn đề, có người hàng xóm giàu có mới là vấn đề. Vậy đó, và rồi tâm trí bắt đầu gạt mình: “Ồ, phải chi tôi có cái đó?” “Ồ, tôi phải làm mọi việc tôi có thể để kiếm tiền hầu có cái này, để có y như họ hoặc tốt hơn”. 

Tính cạnh tranh bên trong bắt đầu gạt quý vị và rồi quý vị bắt đầu bất mãn. Bằng không, tôi thường…

Khi còn trẻ, tôi sống với nhiều người nghèo hơn và họ dường như rất vui. Nhà của họ rất đơn giản. Họ kiếm được đủ tiền mỗi ngày, như bán tàu hũ ngoài chợ bằng chính sức lao động của họ. Họ làm việc cùng với một người chị hoặc người nhà và rồi mang tàu hũ ra chợ bán. Quý vị biết món tàu hủ (tào phớ) mà ăn với nước đường gừng.

Thế thôi, và họ rất vui. Trong nhà họ không có gì nhiều. Chỉ có vài bộ quần áo. Nhưng tôi không thấy ai cau mày bao giờ, như tôi đang cau mày bây giờ. Hoặc lắc đầu tuyệt vọng.Thật sự, vô minh là phúc lạc.
 
Trước khi tôi trở thành Minh Sư, tôi vui vẻ hơn. Tôi không biết nhiều. Thật sự, tôi không biết nhiều. Ý nói, đôi khi tôi biết khi xem truyền hình, rằng người ta đau khổ do chiến tranh và động vật đau khổ. Nhưng không sinh động, sâu sắc lắm và không thâm thúy như bây giờ.

Và càng biết nhiều, tôi càng không vui. Không phải vì hoàn cảnh của tôi, mà vì họ. Nó ảnh hưởng tôi rất nhiều và khiến tôi đau lòng và mất ngủ. 
Picture
HỌ LÚC NÀO CŨNG 'HƯỚNG NỘI'


D: Thưa Sư Phụ, đối với Chúng Sinh trên Vũ Trụ Nguyên Thủy, ở đó có điều gì như “hướng nội” là một cách quán tưởng không? Và có bất cứ gì tương tự như chúng ta gọi là “không gian” ở đây?

 
SP: Không. Không có không gian. Không có “hướng nội”.

Họ lúc nào cũng “hướng nội”.

Họ không biết sự khác biệt giữa bên trong và bên ngoài. Không phải như chúng ta. Họ không có không gian. Tất cả đều là không gian và mọi thứ đều trong suốt. Mọi thứ đều rộng thênh thang. Mọi thứ đều không có áp lực.

Lý do chúng ta cần thêm không gian là vì cảm thấy áp lực từ người khác. Từ trường của chúng ta đụng độ khi quá gần gũi, hoặc khi các đẳng cấp khác nhau của tâm thức và năng lượng xung đột với nhau. Thành ra người ta không thể cảm thấy thoải mái với nhau. Và đó là lý do đôi khi vợ chồng không cảm thấy hòa hợp trong hôn nhân, hoặc với người nhà, v.v. Cũng [do] ảnh hưởng từ ma quỷ.

Trên đó, không có. Họ không có những gì chúng ta có ở đây. Không có cách nào để tôi có thể so sánh cho quý vị [hiểu].

Giống như có người cả đời chỉ sống trong bộ lạc ở Phi châu hoặc trong rừng Amazon đâu đó, không mặc quần áo nào cả, sống theo thiên nhiên. Và rồi có người sống tại New York. Khi họ nói về nhà chọc trời, người bộ lạc sẽ nói: “Gì cơ? Cái gì chọc? Chọc cái gì?”

Và nói về món bít tết. Họ không biết món bít tết là gì. Thậm chí họ có thể không biết tàu hũ là gì.  “Tàu hũ?” Họ không biết “quần áo” nghĩa là gì. Mũ mà quý vị đội với hàng chữ  “Người Thuần Chay Là Anh Hùng”, họ sẽ nói: “Trên mũ viết gì vậy?” Họ chưa bao giờ thấy trong đời. Cho dù quý vị miêu tả cả đời mình, họ cũng sẽ không hiểu được. Không có gì để họ có thể so sánh.

Không có gì tôi có thể so sánh ở thế gian này với thế giới được cho là của quý vị trong tương lai. Ước gì tôi có thể.
Picture
Tôi nhớ, lâu rồi, có xem một phim xi nê, “Chúa Tể Rừng Xanh”. Hoặc Mowdi? Biết không, “Tarzan của Rừng Xanh”, cậu bé đó? (Mowgli.) Cậu là đứa trẻ mồ côi từ khi còn bé, rồi khỉ, và chó đã nuôi cậu lớn. Và cậu sống với hổ báo đủ thứ, và đu trên cây.

Và cậu không biết gì về thế giới khác ngoài thế giới đó, tới khi cậu gặp lại người bạn thời thơ ấu. Hoặc “George of the Jungle”, cậu đi từ rừng rậm đến New York hoặc nơi nào đó.

Khi cậu xem truyền hình và người ta quảng cáo, nói: “Cà phê là thứ mang người ta lại với nhau”. Rồi, cậu yêu cô gái, người đã đưa cậu đến đó. Họ không phải hẹn hò hoặc gì hết, không biết gì hết.

Cậu nói: “Ồ, cà phê mang người ta lại với nhau! Tốt!” Thế là cậu phải uống cà phê thật nhiều. Cậu chỉ mới bắt đầu học tiếng Anh, nhìn thấy quảng cáo. Vì thế, cậu uống rất nhiều cà phê, hy vọng rằng cà phê sẽ mang cô gái đến với cậu.

Hoặc cậu chỉ đấm vào ngực và ném lá xung quanh như một dấu hiệu thổ lộ tình yêu. Nhớ không? Cô gái chẳng hiểu gì hết. Chúng ta không làm như vậy ở New York, phải không? Chúng ta không đấm ngực và ném lá khắp người các cô gái mà chúng ta yêu! Ồ, cô ấy sẽ đưa quý vị đến một viện tâm thần, đến “nhà thương điên”. Vậy cũng có những thế giới khác nhau bên trong thế giới chúng ta.​

Tại một quốc gia Ả Rập, quốc gia Hồi giáo, khi đi đến đó, tôi che đầu. Tôi dùng khăn choàng che đầu. Nhưng khi ở đây, không phải lúc nào tôi cũng che. Chúng ta không quen che như vậy. Chỉ khi nào trời quá lạnh, tôi che, nhưng không phải vì ý đó. Tôi che đầu ở đó bởi vì tôn trọng tập quán của họ. Tôi muốn họ cảm thấy thoải mái với tôi. “Tôi không phải khách lạ đến gây rắc rối hoặc bất cứ gì. Tôi là quý vị”. Như thế đó.

Tập quán khác. Phong tục khác.

Cho nên, khi chúng ta ở trong một quốc gia khác… Tôi đã đến các quốc gia Ả Rập, nên biết tập quán đó. Nhưng nếu có người chưa bao giờ 
nhìn thấy một quốc gia Ả Rập hoặc quốc gia Hồi giáo nào, hoặc chúng ta thậm chí không có TV và nếu tôi miêu tả họ sống ở đó như thế nào, thì người dân của tôi trước đây ở Âu Lạc (Việt Nam) sẽ không bao giờ hiểu.
Picture
VÌ SAO NHIỀU VỊ MINH SƯ BỊ HÃM HẠI


Nói một vài lời mà người khác không hiểu
 cũng có thể nguy hiểm.

Lâu lắm rồi… Đây là một chuyện thật. 
Tôi đã kể trước đây rồi, nhưng không chắc được dịch chưa. Có một vị quan trong triều đình; ông sang Pháp để học hỏi, thời đó. Có lẽ ông là người duy nhất đi vào thời đó. Có lẽ ông đến đó để học hỏi hoặc cũng để thiết lập mối quan hệ ngoại giao nào đó, bất cứ lý do gì, vào lúc đó. Thời đó, chúng ta không có máy bay. Lâu lắm rồi, chúng tôi vẫn còn vua. Chúng tôi không còn [vua] nữa.

Thì ông quan sang Pháp, và khi ông quay về nước, 
ông miêu tả lối sống của người Pháp. “Ồ, ánh sáng…” Đèn điện – bình thường, thời đó chúng tôi vẫn còn dùng đèn dầu. Hoặc nến. Rồi, ông nói: “Ồ, chúng ta không cần những thứ đó ở Pháp. Ánh sáng chiếu từ trên trần nhà, và nước từ trong tường chảy ra”. Biết không, vòi nước.

Ồ, thế mà ông bị chặt đầu. Thậm chí nguy hiểm vậy đó!

 
Nên, không chỉ Thánh nhân và Bậc Thánh hiền nói về Thiên Đàng mà người ta không hiểu, ngay cả chỉ là đèn và nước khiến một người bị giết. Những người khác tâu vua rằng: “Ồ, ông ta khi quân”. Khi không có lòng tôn trọng đối với vua, thì đầu của quý vị sẽ đi nghỉ mát, vào thời xưa. Hoặc ít nhất là bị bỏ vào ngục.

Nhưng vị quan này, 
bởi vì ông kể những điều mà vua không hiểu và cả triều đình không hiểu, nên họ xử trảm bởi vì tội của ông ấy là thế đó.
 
Thời xưa, đôi khi nếu tội nặng hơn, quý vị thậm chí có thể bị tru di tam tộc, tru di tam tộc, không phải chỉ một người. Hoặc bị trừng phạt nghiêm khắc, hoặc chết hoặc bị bỏ tù hoặc bị lưu đày nơi nào đó rất xa.

Dù chỉ nói về sự thật, khi người ta không hiểu được, là đã rất nguy hiểm cho quý vị rồi. 
Đó là lý do đa số Minh Sư, Họ sống ẩn danh. Chỉ tình cờ là Họ không thể trốn. Khi quý vị là bóng đèn 1.000 oát, thì khó làm mờ nó, khó giấu được. Cho nên người ta tự nhiên biết  [Minh Sư] cách này hoặc cách khác, hoặc qua đệ tử.

Đệ tử càng tán thán Thầy của họ, thì càng nguy hiểm. Vì thế thời xưa, nhiều vị Thầy bị hãm hại. 
Bằng nhiều cách tàn bạo khác nhau. Không chỉ một mình Chúa Giê-su. Và đệ tử của các Ngài cũng bị hãm hại, bị quấy rối hoặc bị bỏ tù, hoặc bị giết, đủ thứ cả. Như thế đó.
Picture
Nên mỗi lần tôi gặp rắc rối hoặc nguy hiểm đâu đó hoặc không an toàn, tôi nghĩ đến chuyện vị quan người Âu Lạc (người Việt) này, đã bị xử trảm vì nói sự thật. Họ hỏi ông ấy: “Ở Pháp như thế nào?” Nên, ông nói sự thật. 

Và ông nói: “Quý vị có thể ngủ trên đường phố của họ”. Ví dụ như vậy. Sạch sẽ. “Và nhà của họ được chạm khắc đẹp đẽ như vầy” và đại loại như thế. Và họ có lẽ không biết bất cứ gì về cuộc sống đó. Họ chưa bao giờ đến Pháp, ngay cả vua.

Là vua, không có nghĩa là cái gì ông ta cũng biết. Và nếu chỉ một mình ông ấy, thì có lẽ không quá nguy hiểm, nhưng cả triều đình họ nói xấu về ông quan đó. Ganh tỵ hoặc vô minh, hoặc chỉ muốn hùa theo với vua. 

Vì thế, họ tâu vua: “Ồ, ông quan này, ông ta khi quân. Ông ta chế nhạo Bệ Hạ. Ông ta nghĩ Bệ Hạ ngu dốt. Thành ra ông ta nói nhảm nhí với Bệ Hạ. Ông ta coi Bệ Hạ là ngốc”. À, dĩ nhiên là chặt đầu. Bởi vì điều đó có nghĩa là tội khi quân.

​Tội khi quân, là trọng tội mà quý vị có thể phạm phải, ngoài tội là một người cách mạng. Như làm đảo chính hoặc gì đó. Hai tội này là “chặt đầu”. Không cần chờ tòa án xét xử hoặc gì hết. Không cần hỏi thêm, thế thôi. Nếu mắc tội khi quân, thì quý vị ngủm, tàn đời. Đầu của quý vị đi chỗ nào đó. Trời ơi. Tưởng tượng xem. Và chuyện đó cách đây không lâu. Có lẽ hơn một trăm năm. Không phải là vua cuối cùng mà mấy vua trước hoặc trước nữa.

​Ngày nay chúng tôi vẫn có tên vị quan này được đặt cho một con đường. Ông ấy chỉ có thế thôi. Ông mất mạng và có một con đường. Ở Âu Lạc (Việt Nam), chúng tôi đặt tên đường theo các anh hùng hoặc người nổi tiếng, hoặc các học giả nổi tiếng. Đại khái vậy.

​Ông có một con đường mang tên ông. Ông chỉ có thế thôi vì đã nói sự thật, và mất mạng. Tôi không nhớ gia đình ông có gánh tội cùng ông không. Ông đã phạm tội gì?

Quý vị thấy thế giới này nguy hiểm thế nào chưa.

Nó vẫn còn không an toàn bởi vì đầu óc con người vô cùng rắc rối. Rất rắc rối. Họ không nhớ nguồn gốc của họ, họ không nhớ Thượng Đế, cho dù họ nghe về điều đó.

Thậm chí với rất nhiều bằng chứng về điều đó, họ không nhớ. Và vì vậy, họ gây ra rất nhiều đau khổ cho chính họ, cho lẫn nhau, và cho chúng sinh vô tội khác như loài vật, ví dụ vậy.

Comments are closed.
Supreme Master Television           Contact Us
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Protection
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • While On The Path
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Testimonies
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
    • Photography
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • The Path
    • The Lifestyle
    • Music & Poetry >
      • Songs (English)
      • Songs (Aulacese)
      • Poetry
      • Music & Dramas
  • QUAN YIN METHOD
    • Reading
    • Videos
  • LINKS
    • OUR CENTERS' CONTACT
    • ĐÀI THUYET MINH AU LẠC
    • ĐÀI PHỤ ĐỀ AU LẠC
    • SUPREME MASTER TV
    • SUPREME MASTER NEWS
    • Contact