The Peace Seekers
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Protection
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • While On The Path
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Testimonies
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
    • Photography
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • The Path
    • The Lifestyle
    • Music & Poetry >
      • Songs (English)
      • Songs (Aulacese)
      • Poetry
      • Music & Dramas
  • QUAN YIN METHOD
    • Reading
    • Videos
  • LINKS
    • OUR CENTERS' CONTACT
    • ĐÀI THUYET MINH AU LẠC
    • ĐÀI PHỤ ĐỀ AU LẠC
    • SUPREME MASTER TV
    • SUPREME MASTER NEWS
    • Contact

The Great Game of the Creator

9/14/2016

 
God
Picture
Excerpt from a lecture by Supreme Master Ching Hai (vegan)
Raising Center, Cambodia July 22, 1996
​(Originally In English, Unabridged), News 69

Actually, each of us is a Buddha, a God, at least part of God, part from  the whole. Anything that is a part from the whole means it has the same quality anyhow. So, we are the mini Gods, and we are the master. Each one of you is a master, the supreme master at that.
Picture
Thật ra, mỗi chúng ta đều là một vị Phật, một đấng Thượng Ðế, ít nhất cũng là một phần của Thượng Ðế, một phần của toàn bộ. Bất cứ cái gì là một phần của toàn bộ nghĩa là có cùng phẩm chất. Cho nên, chúng ta là Thượng Ðế tí hon. Và chúng ta là Minh Sư.
Picture
THE PLAN TO RETURN
To the Kingdom of God



​But because you have created your own situations and circumstances in which you can thrive and you can recognize your own mastership, that's why you suffer a lot and you have to undergo a lot of unGodly situations and qualities -- kind of carrying around unGodly qualities and doing many so-called unGodly things.

When we descend into this world, we forget. We relinquished our right as a God, as a Buddha, as a master so that we can undergo the journey that we have planned to undergo.

We can call upon ourselves misery, disaster, darkness, so that we can experience the opposite of God-like character. So that we can reclaim ourselves with all right and glory that, "I am God and there is nothing better than Me because I have tried them." 

I have told you already. And that is why I also told you that we cannot force people into returning to Godhood if they don't want to, because they have laid down their own plan of enlightenment, their own project of returning to the Kingdom.

Nevertheless, as a God, of course we can always call it quits. Normally we don't, because also as God, we stick to our own project and we even ever create anew.

So, if we are clever, we can also create new situations and don't stick to the old one, or create extra situations so that even though we stick to the old one, we are more comfortable when we have a new plan also.

From the new plan will spring new opportunities and new situations so that we can return to the Kingdom of God quicker than others.​
Picture
A KING RELINQUISHED HIS THRONE


​But normally it's difficult, once we relinquished our power and come into the dark region of creation, very difficult to reclaim the light again. It takes a lot of effort.

For example, if a king relinquished his kingdom to someone and gives his throne, temporarily even, to someone. Oh! It's difficult to come back after ten or twenty years and say, "Hey, you know. It used to belong to me, now step down."

After twenty years, maybe no one remembers that you were king even. And how can you get near the kingdom without passport? Talk about that first, or visa? Then who will let you go near to the palace, not to talk about stepping to the throne and saying to the king at the present time, "Get down, you." Before you could approach the king, you'd already be in jail, and you'd be in more trouble than not. And maybe you lost all your money while you were on the journey, and then you could not even get back to your country, not to talk about going to the throne and reclaiming your own glory and power. 

Of course, in the Kingdom of God, no one is sitting there on your throne, claiming it, and not giving it back to you. It's just that the situation gets worse and worse along the road, if you do not try to remember who you are.

​And even if you try, it's difficult.

How can you remember God when everyday your wife and kids want bread and water to survive; and you yourself need the minimum to survive even. In some of the situations, it's really desperate. You can't remember God if your stomach keeps howling inside. It's saying, "Oooooh! I'm hungry! I want something." Yes, the voice in our stomach will be louder than the voice of God, even the Quan Yin sound.

So, it's very difficult for us once we've left the Kingdom of God to remember it again.

Nevertheless, masters will be sent. The masters are those who already have undergone the journey, know every trick and trade in the business, and then can help us with a hand and bring us back. It's better that way.

But eventually any soul will return to its own glory in time; takes longer or shorter depends on its desire.

Some souls can desire to come earlier. But some souls decide to stay longer, despite the suffering and the hardship, so that they can create more and learn more about the opposite direction and qualities of God. So when they return they will feel more secure, more confident about what they are.
Picture
THE SUFFERING SOULS NEED 
A Most Special Master


​
​These are greater masters even, with a lot more experience, a lot more power, a lot more talent, and a lot more of the know-how technique, how to deal with every and each situation in this world.

Sometimes, these kinds of masters have already mastered their own destiny and reclaimed their own kingdom and power, but they still decide to come back again and again into the physical world in order to help other souls who need more help than ordinary souls.

Some souls are more clever, or they laid down an easy plan for themselves to walk, so they can go quicker, or they don't suffer so much.

Some souls laid down hardship for themselves. Well, no one can choose the same path all the time. The souls will not choose the copy cat way to walk their journey. So sometimes they choose a very, very delicate and very difficult and intriguing path to walk; and they encounter a lot of trouble, a lot of misery, a lot of hardship, a lot of suffering and an insurmountable task sometimes.

They need a really special master, if there is one, if there is such a master available or willing to sacrifice their bliss and happiness in order to come down to share the journey and the suffering with these kinds of souls.

Sometimes it's too hard for the soul to bear, then it will cry out, "Help! Help, helllllppppp." (Master and audience laugh.) Even a very, very faint sound from the soul will be heard by the master. If it cries from its heart, then the master will come, without initiation even.

Even if the soul's time has not come and can not meet the master in the physical body, the master would appear invisibly, in a dream or in a vision to help that soul; because every soul needs help when they undergo this kind of journey into this terrible domain of darkness.

Not that darkness presides over this world or the nether world in that matter. It's just that we called upon ourselves darkness, so that it covers our soul, covers our entire journey, or some part of our journey. So that we can not see the light even though it is right in front of us.

So the soul, in desperate situations, calls out for help and the master or the Godhead is always in the near. Never any soul walks the lonely path alone.

There's always assistance of the so-called guardian angels, the masters of higher order.

Depends on how difficult the situation the soul gets himself into, the higher or the lower order of help will be dispatched. Normal situations, maybe just angels or guardian spirits. In the more difficult situations, the desperate situations, the master must come. The master of the highest order must come in the most emergency cases.

Never a soul walks lonely in darkness.
Picture
NO ETERNAL HELL


But sometimes, if the soul created too much difficulty for itself... I mean, before it got into this world until it got into the difficulty, it has already mired itself into darkness, into misery already, and separated too long.

Because it created so much trouble, or so much misery for other souls as well by doing so, by trying to deny its Godliness, it created so much misery, so much so-called sin already, then it would feel it does not deserve help. Therefore it could not even call out for help. Therefore, there is such a thing as hell, but not permanent.

There is no such permanent hell. But for us, for a miserable and lonely soul at that time, hell is eternal. Every misery second is eternal to any soul who suffers that kind of situation.

Any long period of happiness is seconds to us. It never lasts so long; it seems like a flash, and it's gone. Suddenly, sit here and lecture ends already? The barbecue finished? Come on, I have just sat down. (Laughter) I have just eaten about twenty chapatis, twenty hams or sausages and vegetarian chickens, not much. (Master and all laugh.) Such happiness, hours we spent together, or days even seem so fast.

But miserable time, wow, it lasts like eternity, and that's why we call it eternal hell. There's no such thing as permanent hell, or eternal suffering, eternal damnation. Don't you ever believe in this.

It is in a sense because suffering lasts so long, and it's terrible.

Whenever you get hurt, or when the doctor has to operate on you or something, oh my God! It seems like you want to run out of it any second if you can. When you are bandaged all over and your hands are tied on the bed, or tied with a serum bottle, blood bottle or the blood-squeezing bottle hanging all over your body because they want to take the extra blood from the wound, so that it runs out and doesn't clog your system. Hanging all over, my God! You feel like you are suffocating!

It happened to me two weeks ago, I know what it is. It's still fresh in my mind. I said, "I never ever want to see a doctor again. Never ever. I'd rather die!"

Nevertheless, in any situation, doesn't matter how bad the soul has created circumstances for itself, each soul is a master, is God, is a Buddha. Never make any mistake about this. It's just that it takes a longer time to realize Buddhahood.

If we find ourselves in an undeserving situation and deny ourselves the right even to pray for help, at that time, we suffer terribly.

We suffer so great a loneliness that is equal to the worst hell that you can imagine. We feel like we're the most terrible being, and we suffer.

Whatever we did to others, we suffer the same, same feeling; and that's what is called hell.

That's why we, as a practitioner, since we already know the way of God, should never ever create new situations again in which we have to suffer the same consequences that we created.

That's why we must keep the precepts, keep our mind, speech and actions pure.

Not because I say so, not because God will punish us; but because we will suffer, we will get very far away from Godhood, and we will feel very miserable and unworthy indeed.

That's why we must recite the five names all the time, because those are God's qualities that you are reciting. It's not the names, and also it is the names, the holy names of the five Buddhas, five Gods in the five levels of consciousness. They represent the God qualities in the different levels.

It's just like I say, "My foot, my knee, my solar plexus, my heart, my chest, my neck, my mouth, my eyes, my forehead; they're all mine even though they have different functions, different levels. No one would like to look at my feet all the time, but nevertheless, they are my feet. It's okay. Once you've touched my feet, it's my body too.
Picture
CREATE THE CONDITION,
Then Overcome It



Why does the soul create for itself difficulty instead of choosing God level?

You have to create situations so that you can recognize your power of overcoming it, of winning all these that are not yourself, winning the opposite to your power.

In order to win the opposite of your power, you have to create it, and then show your strength. Otherwise, what is the God there for? Now fancy God sitting there all the time and saying, "I'm God, I'm God, I'm God. Everything is beautiful." And Hes eats, Hes couldn't even eat. Hes is a God, Hes doesn't need food. And Hes says, okay Hes would dress up. What for does Hes dress up, if Hes is already a God. No one sees Hirm. Hes is a God, one and only. What should Hes do then? Hes just says Hes is a God, almighty, all pervading and nothing else.

Then there'd be just like a foggy or brilliant light all over the place, and that'd be it; no me, no you, no flowers, no trees, nothing.

So, in order to enjoy it more also, to prove that Hes is a God, Hes has to create something. If Hes creates another God, what is the use? Two God sitting, facing each other (laughter) and saying, "What now, my love?" So, Hes has to create something to play with, to prove the power, or just to be God. God is creative.

Oh, putting it that way, maybe that's Hiers job, Hes has to create.

And in order to create a lot of things, Hes has to set Hirmself apart and each one is assigned a different function, just like a theater. Hes cannot play alone, even though Hes is the director. Hes has to assign Steven one role and the other one must be the bad guy.

​If everyone is a good guy in the movie, how can you play it? Now you got it? As actors and actresses, you'd be assigned different roles, and you wouldn't mind. You'd play the bad guy or you'd play the good guy, the money is all good. (Laughter) The fame is still good all the same.

Similarly, as God or as part of God, we did not have any fear to undertake anything before we came into this world. We just said "Okay!" to any role that was assigned to us. As a God, how would you fear anything.

So, in order to make it more abundant then each God has to create situations for Hirmself, and no copy cats.
Picture

​GOD'S CREATION IS ABUNDANT


​
How can a God copy another. Hes has to make it more dramatic, more creative.

Whatever Hes creates is fine. Hes can create good, Hes can create evil, Hes can create bad, Hes can create favorable situations. Whatever it is, it's God. I mean God doesn't care. How can a God care, "Oh, that's scary. I don't want to go in there." (Master and audience laugh.) Or, "Oh, no, no. That's a bad role. I don't want to play that. It is bad for my reputation."

As God, you would never ever think anything like that. In fact you don't think; just automatically create.

Now that's the danger.

When we come into this world, we have already forgotten our power and our glory, and we create always a new thing. That's why we become more and more complicated each day.

Then one day we will suffer a lot and called out, "Help!" Because at that time... sometimes we have forgotten also that we're God, and with the mind trying to create also something.

The effect of this creation and that creation matched together make a third creation. The third creation breeds another fourth creation, and the second and fourth mixed together make it become seven other creations, all different characters. Even have a little bit diluted of this kind of character of the first creation, but not the same.

That's why all persons do not look alike. And your children, doesn't matter how much they look like you, they still don't look like you that much. They look like the cross between you two or not at all.

As a God, even if God is divided into different parts, God cannot tell God, "Don't create this or don't create that." God is always ever free.

There is no evil in God's terminology, but that doesn't mean evil doesn't exist, please, please.

There's no evil in God's plan. They are just different creations so that things become more complicated, more colorful and more exciting, like a thriller or spy movie.

Like Arnold Schwartzenegger ... if he's the one who plays a good guy, and no other character accompanies him who plays the bad guy, how can he destroy the enemy? How can he blast the bomb into their camp, or how can he become a hero (in the film) of his country if there is nothing else for him to play with. Other actors and actresses, doesn't matter how bad the role, they play; because the director already assigned Arnold the good role.

You cannot two play together the same role.

Never, even in a family. Because in the family there's only one boss, and normally it's your wife. (Master and audience laugh.) There's no need for you, not necessary at all, to play that role. So just keep aside and be the deputy. Someone has to do something else, right? You be the good guy and play the second part.

Similarly, before the creation began, each of us wanted to do something; or, God, the God of all Gods, of all of us, or the main part of the whole, told us, "Okay. Let's do something. We are all sitting here together in one and as one, and all is nothing. It's all boring, so we'll divide. Each will go a different direction or do different things, okay or not?" They said, "All right!" (Master and audience laugh.) Then each one does something. Why not?

So, now if I say to my feet, "Please walk!" Would my feet say, "Come on, me? Why? Why do I have to walk everyday? I'm so tired of it already. I want to do something else!" (Laughter) What can the feet do now? Can they eat something? No, not at all. The feet can only walk. If the feet refused to walk, then the whole thing would be in trouble. Could not exist, could not function. The feet or the hands, it's just like if the hands complained, "Oh, I work all the time. I work everyday just to feed him, the mouth." (Laughter) 

​"And I have to walk," the feet said. "Yeah, me too. I have to walk miles, or have to carry the whole body so that he can eat. No, we won't work anymore." Now the feet and the hands went on strike. Ah, the mouth has nothing to eat. (Laughter)

Okay, that's good for a while, and they feel good, the hands and the feet. But after a while, what happens then? The heart slows down, the liver complains, the gastric system goes berserk, producing gas all the time, but nothing to digest. After that, the feet and the hands also become instant noodles in hot water. The way you cook it, you soak it (laughter), and nothing functions, they get tired. So, they decided to work again.

Same with us.

Sometimes we suffer because we have forgotten that it's our assigned job, and we complain and we don't want to do it anymore. We die, we commit suicide, things like that. But we have to come back again and finish the job, because the whole creation depends on each one of us to function. 

Think of it, how important you are in this universe. You're not just a nobody, even if you're not enlightened, even if you're not a Quan Yin practitioner, even if you're very lowly; anyone is a part of the whole.

That's why I told you never to mistreat others, never to complain about others, never criticize them. 

Whatever you can change, change. Whatever you feel uncomfortable about others, you tell them of course, but not in a bad spirit. Tell them and change it. If they cannot, then avoid it.

I never tell you to "love thy neighbor, the tiger". If it's a tiger next door, don't love it. Don't go and find a tiger, hug it, and say, "I am proving my love to all creation equally." It's not possible to do that.

Avoid, if you can, whatever situations you cannot change. You can just drop them. Create new situations, and enjoy anew.

But the best thing for us is we always have to create something so that we can always remind ourselves as God and try to also create situations so that other people will be reminded -- freely, willingly, who they are, if we can.

That's our duty, but not forced upon by tricks.

Just logically let them understand, let them remember, because the soul understands logic and reason, and that's the only tool we can use in this world to help the souls return to the Kingdom of God.

That's the agreement between each of the souls before they descended into this world -- that other souls could help them to quicken the journey, but not magic, not any miracle thing like those that they do in the inner world, in the secret between the veil.
Picture
BEHIND THE SECRET CURTAIN


Between the curtain of darkness is light, is the inner world of peace, harmony, miracle, fulfillment, contentment and love.

Behind that curtain is our private household. Anyone with Quan Yin power can enter behind the curtain and have a private meeting with the master, with all the master souls to get help, and come out again to survive in this world.

That's why mostly you pray to the master, you see only the master inside helping you. No one else knows about it. Even the passenger next to you often doesn't see the master. Sometimes they do, but only rarely. You understand what I mean?

Every miracle, every help must be rendered in secret, because that is the agreement between the souls.

You know why we can do that?

Because at that time, the soul is allowed to step back into the Kingdom of God for a while, into this five spiritual worlds instead of remaining in the physical world.

So whenever we want to get help, if we cannot bear this world and if we've forgotten our wisdom, we've forgotten our Buddha Nature, we must step inside that curtain where our private house is, where we regain part or the whole of our Buddha Nature again.

​We step back into the kingdom, into the circle of sainthood, and there we can have a secret meeting and say, "Oh God, really my job is difficult. (Laughter) Give me some tips quickly."

Of course, as master souls together, we're allowed to discuss as adults, as masters together already; but when you step back out of that black curtain again, back into the darkness, into the physical world, you're not allowed to be a master anymore. You forget immediately what you are, just like the day you descended on Earth.

That is part of the agreement. 

​That's a part of the game of the universe.


So, if you understand all this, suffering is not real suffering anymore. It doesn't mean it won't hurt you if someone stabbed you on the leg, shot you, cursed you, humiliated you, or tried to do something harmful to you. 

​It hurts still; but over all, this wisdom helps us to sustain our peace.

Only the physical body suffers, the brain suffers; but we have, somehow, this basic peacefulness within us most of the time. So, even if we suffered for a while, we regain our smile immediately, almost, or very quickly. That's the good thing about remembering who you are and regaining the Godhood.

Each soul is already a Buddha, so he can anytime, try to create something new for himself, if he doesn't like the thing that he created.

He can either walk the whole journey or he can create something aside so that there's another effect that comes out of it. Then he continues that way and he doesn't have to continue this way, too.

Once you walk into the master's circle, you can forsake whatever plan you have still in front of you, whatever effect or extra plan, the branches of the plan that you made before or created out of the karmic connection with the old pattern of life and the old creation that you made. 

​Can create new or walk right here. Then the path is still there, but unwalked, left. And grass, mud, everything will cover it and nothing more.

That's how karma can be acquitted, can be left, can be burnt away, can be erased, no problem.  ​
Picture
WHY MASTER CANNOT DELIVER 
All Sentient Beings



The master can do that, just drag you to another direction: "Come here, you!" (Master and audience laugh.) Because at that time, the soul wanted it.

If the soul didn't consent, then it would not be possible; because soul is a Buddha (God). How dare you! No one dare do anything to a Buddha or try to influence a Buddha, and the master soul knows this, too. Even though he, at that time, doesn't remember he's a Buddha. But the Buddha must respect the Buddha all the same, because the master knows.

The sentient being doesn't know, or the disciple doesn't know, but the master knows it. He is the Buddha soul, so if he says "no" then it's "no".

That's why you always ask me, "Why does the Buddha or the master not just drag him, blind him into love, turn his heart and his mind, use miracles?"

No! Can't. No can do. 

If can do, then no need Buddha, no need Lao-Tze, no need Jesus even. Others already would have done it before Him. Or, if no one else came before Jesus, then at least Jesus would have been enough. One! The one and only son of God, He did it, enough. He would have turned all the world into angels. You and I would already be sitting up there and drinking tea by now. No need to work so hard, see what I mean honey?

That's why I never am in a hurry to try to force anyone into the Quan Yin Method, so you don't worry.

See, you have printed a lot, millions and millions of copies of sample booklets in all the different languages, how many souls come here to me? Every month you have how many new brothers and sisters born? Your mother is really slow. (Master and audience laugh.)

It's not my fault, because the soul sometimes decides that it doesn't want to go back to the Kingdom so soon. It likes to create even more situations. Normally the soul would try to create the quickest, possible situation for itself so that it can go back to the Kingdom of God.

But because the creation is not always fixed, so whatever you created sometimes breeds another creation, another situation, and so and so and so.

God is free. God is not predictable. God is not the one who predicts the future and says, "I'll create this, and it will become that. Then I will get that and I will get this." Ah, then it's no fun anymore. But even if God knows that, our physical brain, and body functions don't know. Therefore we still suffer, there's still fun, because we have forgotten what we are doing and what we have done.

Even consciously we create new situations everyday, but we also sometimes don't know it, and we blame the neighbors, blame the hardship, blame the suffering, or blame God for this.

Actually, it's all our own doing. 

But I tell you what, there is no such thing as a theater drama plan like God already created everything, assigned someone a role, and the role remains like that. You know what I mean? Maybe he's a bad guy, okay, but eventually he will become good. That's not predictable.

Each soul must create his own creation and journey, and therefore each one will beget something that he has created and that makes life different everywhere, every time for everyone.

The soul can be tired after playing too long and now it wants to rest. Then it calls out and the master soul, who has already finished, or who is willing to come and help such a soul, will come to it. Or will be born in its vicinity and then meet it, born in its world and create something so that they both will meet.

But that soul must be really yearning, must really want to go home. Otherwise everyone is free. You go, you stay, who cares.


​

KẾ HOẠCH TRỞ VỀ THIÊN QUỐC

​
Nhưng vì quý vị tạo cho mình tình trạng và hoàn cảnh riêng để phát triển và để nhận diện địa vị Minh Sư của mình, vì thế quý vị đau khổ rất nhiều, và phải trải qua rất nhiều tình trạng và phẩm chất không mấy thánh thiện - giống như mang theo bên mình thứ phẩm chất không thánh thiện và làm nhiều việc được gọi là không thánh thiện.

Khi xuống thế giới này, chúng ta từ bỏ quyền lợi của một đấng Thượng Đế, một vị Phật, một vị minh sư, để trải qua một cuộc hành trình mà chúng ta đã định trước. 

Chúng ta tự buộc mình chịu đau khổ, thiên tai, tăm tối, để chúng ta có thể biết được sự trái ngược với phẩm chất của Thượng Ðế. Như vậy chúng ta mới có thể tự nhận lại, với tất cả sự vinh dự và vẻ vang rằng: "Ta là Thượng Ðế và không có một cái gì là tốt hơn Ta, vì Ta đã thử qua rồi." 


Tôi đã nói rồi. Vì vậy tôi cũng có nói quý vị là, chúng ta không thể ép buộc kẻ khác trở về với Thượng Ðế nếu họ không muốn, vì họ đã đặt ra một kế hoạch khai ngộ cho chính họ, một dự án trở về Thiên Quốc cho riêng họ. 

Tuy nhiên, là Thượng Ðế, thì dĩ nhiên lúc nào chúng ta cũng có thể ngưng lại. Thường thì chúng ta không làm vậy. Bởi vì, là Thượng Ðế, chúng ta giữ lấy kế hoạch của chính mình và còn tạo những kế hoạch mới nữa.

Cho nên, nếu khôn ngoan, thì chúng ta sẽ tạo ra tình trạng mới, và không giữ tình trạng cũ, hoặc tạo thêm một tình trạng mới, để, dù rằng vẫn giữ cái cũ, chúng ta vẫn thấy dễ chịu hơn khi có thêm kế hoạch mới.

Từ kế hoạch mới này sẽ sinh ra những cơ hội mới, hoàn cảnh mới để chúng ta có thể trở về Thiên Quốc nhanh hơn những người khác.
Picture
​MỘT VỊ VUA TỪ BỎ NGAI VÀNG


​​Nhưng thường thì rất khó, một khi chúng ta đã từ bỏ lực lượng của mình, đi vào vùng tăm tối của tạo hóa, thì rất khó mà lấy lại được ánh sáng. Phải mất rất nhiều công lao.

Thí dụ, nếu một ông vua từ bỏ vương quốc của mình, để lại cho người khác, và nhường ngôi cho người khác, dù chỉ tạm thời,. ồ! Sau mười năm, hai mươi năm, rất khó trở lại mà nói rằng: "Ê! Ngươi biết không? Hồi xưa ngai vàng là thuộc về ta, bây giờ hãy bước xuống mau!"

​Sau hai mươi năm, chắc chẳng còn ai nhớ quý vị trước kia là vua nữa. Và quý vị làm sao có thể đến gần quốc vương mà không có giấy thông hành? Chỉ chuyện đó không thôi, hay là giấy chiếu khán? Rồi ai cho quý vị lại gần hoàng cung, đừng nói chi đến việc bước lên ngai vàng, bảo ông vua hiện thời, "Ði xuống ngay!" Chưa đến gần nhà vua, quý vị đã bị bỏ tù rồi, bị rắc rối còn hơn trước nữa. Có lẽ quý vị cũng bị mất hết tiền bạc trong cuộc hành trình đó, ngay cả về nước cũng không được, nói chi đến việc đi tới ngai vàng và phục hồi sự vinh quang và quyền lực của chính mình.


Dĩ nhiên, trên Thiên Quốc, không có ai ngồi trên ngai của quý vị, giữ đó và không trả lại cho quý vị. Chỉ là tình trạng trên đường càng ngày càng tệ nếu quý vị không cố nhớ lại mình là ai.

Dù quý vị có cố gắng cũng khó.

Quý vị làm sao nhớ tới Thượng Ðế, trong khi ngày nào vợ con cũng cần có bánh mì và nước để sống? Ngay chính quý vị cũng cần những thứ tối thiểu để sinh tồn. Có những trường hợp thật sự kinh khủng. Quý vị không thể nhớ tới Thượng Ðế nếu bao tử cứ gào ở bên trong: "Ôiiiii! Ðói quá! Ta muốn ăn!" Tiếng gọi của dạ dày sẽ lớn hơn là tiếng nói của Thượng Ðế, ngay cả tiếng Quán Âm.

Cho nên, một khi chúng ta đã rời Thiên Quốc rồi, thì khó mà nhớ lại được.


Tuy vậy, các vị Minh Sư sẽ được gửi xuống. Minh sư là những vị đã trải qua cuộc hành trình như vậy, và biết mọi mánh khóe nghề nghiệp, và rồi có thể giúp chúng ta, dẫn chúng ta trở về. Như vậy thì tốt hơn.

Nhưng rốt cùng, linh hồn nào rồi cũng trở về với sự vinh quang; lâu hay mau tùy vào sự ước muốn của linh hồn đó.

​Có linh hồn muốn trở về sớm hơn. Nhưng cũng có những linh hồn quyết định ở lại lâu hơn, dù phải chịu khó khăn và đau khổ, để sáng tạo thêm, học hỏi thêm những chiều hướng, phẩm chất trái ngược với phẩm chất của Thượng Ðế, để khi trở lại họ sẽ cảm thấy yên tâm hơn, tự tin hơn về bản chất thật của họ.
Picture
LINH HỒN ĐAU KHỔ
Cần Một Vị Thầy Ðặc Biệt


​
​Đây là những bậc minh sư vĩ đại, có nhiều kinh nghiệm hơn, nhiều lực lượng hơn, tài giỏi hơn, và biết nhiều kỹ thuật hơn, biết cách đối phó với từng hoàn cảnh trong thế giới này.

Ðôi khi, những vị minh sư này đã biết làm chủ số mệnh của chính họ và đã tìm lại Thiên Quốc và lực lượng của chính họ, nhưng họ vẫn quyết định trở lại thế giới Ta Bà hết lần này đến lần khác, để giúp những linh hồn đang cần giúp đỡ nhiều hơn những linh hồn bình thường.

Có những linh hồn khôn ngoan hơn, đặt ra một kế hoạch dễ dàng hơn để theo, như vậy sẽ về được lẹ hơn hoặc không phải chịu đựng nhiều khổ sở.

Có những linh hồn đặt ra nhiều chông gai cho chính họ. Không ai được chọn cùng một con đường. Các linh hồn không bắt chước nhau trên cuộc hành trình của họ. Đôi khi linh hồn chọn con đường vô cùng khó khăn, chông gai để đi, và họ phải trực diện với rất nhiều rắc rối, rất nhiều đau khổ, cực nhọc, và đôi khi họ chọn công việc không thể thực hiện nổi.

Họ cần một vị minh sư đặc biệt, nếu có, nếu có một vị minh sư như vậy, sẵn sàng hy sinh niềm hỷ lạc và hạnh phúc của mình, xuống để cùng những linh hồn này đồng hành, đồng cam cộng khổ.


Đôi khi quá đau khổ tới mức linh hồn không thể chịu đựng nổi nữa, nó sẽ kêu gào: "Cứu con! Cứu...cứu con!" Dù tiếng gọi của linh hồn rất, rất là yếu ớt, vị minh sư cũng nghe được. Nếu đó là tiếng gọi của con tim thì minh sư sẽ đến, thậm chí không cần Tâm Ấn.

Dù thời điểm của linh hồn đó chưa tới, và không thể gặp minh sư trong xác phàm, vị minh sư cũng xuất hiện trong vô hình, trong giấc mơ, hoặc thể nghiệm bên trong để giúp linh hồn đó. Bởi vì linh hồn nào cũng cần được giúp đỡ trong lúc trải qua cuộc hành trình vào thế giới tăm tối khủng khiếp như vậy.

​Không phải là bóng tối bao trùm thế giới này hoặc âm phủ, mà là chúng ta tự đặt mình vào bóng tối, để nó bao phủ linh hồn mình, bao phủ trọn cuộc hành trình, hay một phần của hành trình, để chúng ta không thể nhìn thấy ánh sáng, dù nó ở ngay trước mặt.


Cho nên, linh hồn, trong những trường hợp khẩn thiết, kêu cứu, và vị minh sư hay Thượng Ðế luôn luôn ở gần. Không một linh hồn nào đi một mình cả.

Luôn luôn có sự hỗ trợ của những chúng sinh gọi là thiên thần bảo hộ, những vị minh sư đẳng cấp cao.

Tùy hoàn cảnh mà linh hồn đó vướng phải, rắc rối tới cỡ nào, thì cấp cao hơn hay thấp hơn sẽ được gửi tới để giúp đỡ. Những trường hợp thông thường thì chỉ cần thiên thần hay thánh thần hộ vệ. Những trường hợp khó khăn hơn, nguy hiểm hơn, thì vị minh sư phải tới. ​Minh sư có đẳng cấp cao nhất phải tới trong trường hợp khẩn cấp nhất.

​Không bao giờ một linh hồn đi một mình trong bóng tối cả.
Picture
KHÔNG CÓ ĐỊA NGỤC VÔ GIÁN


Nhưng đôi khi, nếu linh hồn đó đã gây ra quá nhiều khó khăn cho chính mình... Ý nói là trước khi xuống thế giới này, cho tới khi đi vào tình trạng khó khăn này, thì nó đã sa vào tăm tối rồi, sa vào đau khổ rồi, và xa cách đã quá lâu.

Bởi nó đã tạo ra quá nhiều rắc rối, hoặc cũng tạo ra quá nhiều đau khổ cho những linh hồn khác bằng cách đó, bằng cách từ chối sự thánh thiện của mình. Nó đã tạo ra quá nhiều đau khổ, quá nhiều cái gọi là, tội lỗi, nên nó cảm thấy không xứng đáng được giúp đỡ. Vì vậy nó cũng không cầu cứu. Cho nên mới có một thứ gọi là địa ngục, nhưng không vĩnh viễn.

Không có địa ngục nào là vĩnh viễn. Nhưng đối với chúng ta, những linh hồn cô đơn và đang đau khổ, thì địa ngục là bất tận. Mỗi giây phút đau khổ đối với bất cứ linh hồn nào đang lâm vào tình cảnh đó, đều là bất tận.


Và những thời gian dài sung sướng, đối với chúng ta, chỉ có vài giây, không bao giờ được lâu dài, chỉ một thoáng rồi qua mau. Mới đang ngồi, bất chợt, khai thị hết rồi sao? (Sư Phụ và mọi người cười) Buổi nướng thức ăn qua rồi sao? Thôi đi! Vừa mới ngồi xuống mà! Tôi mới ăn có 20 miếng chapati, 20 miếng ham hay xúc xích và thịt gà chay, đâu có bao nhiêu đâu (Sư Phụ và mọi người cười). Những giờ phút chúng ta vui vẻ với nhau, hay cả ngày cũng vậy, dường như qua mau quá.

Nhưng những lúc đau khổ, ôi, kéo dài như vô tận! Vì vậy mà chúng ta gọi là địa ngục vô gián. Nhưng không có địa ngục nào, sự đau khổ, hay đày đọa nào là vĩnh viễn. Ðừng bao giờ tin điều này!

Nhưng theo nghĩa khác, nó cũng đúng, bởi vì khi đau khổ thì thời gian kéo dài thật lâu, thật là khủng khiếp.

Mỗi khi bị đau, hoặc bị giải phẫu, thì trời ơi! Thấy như muốn chạy ra khỏi chỗ đó bất cứ lúc nào nếu được! Khi quý vị bị băng bó đầy mình, hai tay bị cột trên giường, hay bị cột vào giây của bình tiếp nước biển, hay bình lấy máu lủng lẳng khắp trên người vì muốn lấy những máu thừa chảy ra từ vết thương, để khỏi làm tắc nghẽn các bộ phận; cột đầy mình, trời ơi! Quý vị cảm thấy như bị ngộp thở vậy!


Chuyện này xảy ra với tôi cách đây hai tuần, nên tôi biết nó như thế nào. Bây giờ vẫn còn rõ ràng trong đầu. Tôi nói: "Không muốn gặp bác sĩ nữa! Không bao giờ! Thà chết còn hơn!"

Dầu sao đi nữa, trong bất cứ hoàn cảnh nào, dù linh hồn có tự tạo ra những trường hợp tệ cách mấy cho chính mình đi nữa, mỗi linh hồn đều là một Minh Sư, là Thượng Ðế, là Phật. Ðừng bao giờ lầm lẫn điều này. Chỉ là nó cần một thời gian lâu hơn để nhận thức địa vị Phật.

Nếu chúng ta lâm vào một tình huống không xứng đáng và tự từ chối ngay cả quyền lợi cầu xin giúp đỡ, thì vào lúc đó, chúng ta đau khổ khủng khiếp.

Chúng ta chịu đựng một sự cô đơn quá lớn, ngang hàng với địa ngục tệ nhất có thể tưởng tượng được. Chúng ta cảm thấy mình là một chúng sanh khủng khiếp nhất, và chúng ta đau khổ.

Những gì chúng ta đã làm cho kẻ khác, chúng ta phải chịu như vậy, chịu cùng cảm giác. Và đó gọi là địa ngục.


Cho nên chúng ta, những người tu hành, vì đã biết con đường của Thượng Ðế, không bao giờ nên tạo những tình trạng mới để phải gánh chịu cùng những hậu quả mà chúng ta đã tạo ra.

Đó là lý do chúng ta phải giữ giới, tịnh hóa thân, khẩu, ý.

Không phải vì Sư Phụ nói như vậy, không phải vì Thượng Ðế sẽ trừng phạt chúng ta, nhưng là vì chúng ta sẽ đau khổ, sẽ đi rất xa Thượng Ðế, sẽ cảm thấy thật khổ sở và không xứng đáng.

Do đó chúng ta phải luôn niệm năm Phật hiệu, vì đó là niệm những phẩm chất của Thượng Ðế. Ðó không phải là tên, cũng là tên, tên thánh của năm vị Phật, năm ngôi Thượng Ðế, trong năm cảnh giới. Những tên đó đại biểu cho phẩm chất Thượng Ðế ở những đẳng cấp khác nhau.

Giống như Tôi nói: "Bàn chân tôi, đầu gối tôi, bụng tôi, tim tôi, lồng ngực tôi, cổ tôi, miệng tôi, mắt tôi, trán tôi." Tất cả đều là của tôi, dù chúng có những công dụng khác nhau, bề cao khác nhau. Không ai muốn nhìn hoài bàn chân của tôi, nhưng đó là chân của tôi. Không sao. Một khi quý vị sờ chân tôi thì cũng là người của tôi rồi.
Picture
TẠO DỤNG HOÀN CẢNH
Ðể Rồi Vượt Qua



​Tại sao linh hồn lại tự tạo cho mình những khó khăn thay vì chọn đẳng cấp Thượng Ðế?

Quý vị phải tạo ra những hoàn cảnh để có thể nhận biết lực lượng của mình, rằng chúng ta có thể vượt qua tất cả những cái không phải là mình, chiến thắng lực lượng tương phản với lực lượng của mình.

Ðể chiến thắng lực lượng tương phản với lực lượng của mình, quý vị phải tạo ra trước, rồi biểu dương lực lượng của mình. Nếu không, Thượng Ðế ở đó làm gì? Thử tưởng tượng Thượng Ðế ngồi đó, nói: "Ta là Thượng Ðế, Ta là Thượng Ðế, Ta là Thượng Ðế. Mọi việc đều tốt đẹp." Rồi ăn, Ngài cũng không thể ăn. Là Thượng Ðế, Ngài không cần thức ăn. Rồi Ngài nói, được, để mặc quần áo. Mặc quần áo làm gì nếu Ngài đã là Thượng Ðế? Không ai thấy Ngài. Ngài là Thượng Ðế, độc nhất vô nhị. Vậy thì Ngài làm gì đây? Ngài chỉ nói Ngài là Thượng Ðế, là đấng toàn năng, toàn giác, và không có gì khác nữa.

Vậy sẽ giống như ánh sáng lờ mờ hay rực rỡ chiếu khắp mọi nơi, chỉ vậy thôi; không ta, không người, không bông hoa, không cây cối, không có gì cả.


Cho nên, để có thể vui hưởng nhiều hơn, và cũng để chứng tỏ mình là Thượng Ðế, Ngài phải sáng tạo một cái gì đó. Nếu Ngài tạo ra một Thượng Ðế khác thì có ích lợi gì? Hai đấng Thượng Ðế ngồi đó, nhìn nhau và nói: "Bây giờ làm gì đây hả cưng?" Cho nên, phải tạo ra một cái gì đó để chơi, để chứng minh lực lượng của mình, hoặc chỉ để làm một đấng Thượng Ðế. Thượng Ðế có óc sáng tạo.

​Ồ! Nói một cách khác, có lẽ đó là công việc của Ngài, Ngài phải sáng tạo.

Và để tạo ra được nhiều thứ, Ngài phải phân mình ra và mỗi phần được giao những phận sự khác nhau, giống như một vở tuồng vậy. Ngài không thể đóng kịch một mình, dù là đạo diễn đi nữa. Ngài phải giao cho Steven một vai, còn người kia phải đóng vai kẻ xấu.

​Nếu trong vở tuồng ai cũng là người tốt, thì vở kịch làm sao đóng? Làm diễn viên, quý vị được phân những vai trò khác nhau, đóng vai nào quý vị cũng không màng. Đóng vai xấu hay tốt, tiền cũng được như nhau (mọi người cười), cũng nổi tiếng như nhau.


Tương tự, là Thượng Ðế hay một phần của Thượng Ðế, chúng ta không hề sợ làm bất cứ điều gì trước khi xuống thế giới này. Chúng ta chấp nhận bất cứ vai trò nào giao phó cho mình. Là Thượng Ðế, sao còn sợ gì chứ?

Cho nên, để cho phong phú hơn, mỗi Thượng Ðế phải tạo cho mình những tình huống riêng, và không được bắt chước nhau.
Picture
SÁNG TẠO CỦA THƯỢNG ĐẾ 
Rất Phong Phú



Làm sao một đấng Thượng Ðế lại bắt chước một đấng Thượng Ðế khác. Ngài phải làm cho lâm li bi đát hơn, sáng tạo hơn.

Ngài tạo ra điều gì cũng được, có thể tạo tốt, tạo xấu, tạo ra hoàn cảnh thuận lợi, bất cứ cái gì cũng là Thượng Ðế. Ý tôi là Thượng Ðế không ngại. Một đấng Thượng Ðế sao lại có thể ngại: "Ồ! Ghê quá! Ta không muốn vô đó." (Sư Phụ và mọi người cười) Hay là: "Ồ! Không, không, không được! Ðó là vai xấu, Ta không muốn đóng. Vai đó sẽ khiến Ta bị mang tiếng."

Là Thượng Ðế, không bao giờ quý vị nghĩ như vậy. Thật ra, quý vị không nghĩ ngợi gì cả, chỉ tự nhiên sáng tạo ra.


Nhưng nguy hiểm là ở chỗ đó.

Khi đến thế giới này, chúng ta đã quên đi lực lượng và sự vinh quang của mình, và luôn luôn tạo thêm điều mới, cho nên càng ngày càng phức tạp.

Rồi một ngày chúng ta sẽ đau khổ rất nhiều và cầu cứu. Bởi vì lúc đó... đôi khi chúng ta cũng quên rằng mình là Thượng Ðế, và đầu óc chúng ta cũng cố tạo một cái gì đó.

Kết quả của sự sáng tạo này cùng với sáng tạo kia hợp lại với nhau thành một sáng tạo thứ ba. Sáng tạo thứ ba này sinh ra một sáng tạo thứ tư, cái thứ hai trộn lẫn với cái thứ tư làm thành bảy sáng tạo khác nữa, tất cả với những đặc tính khác nhau. Dù có một chút đặc tính của sáng tạo thứ nhất, nhưng không giống hẳn.


Vì thế mà con người không ai giống ai, và con cái quý vị, dù giống quý vị cách mấy đi nữa, cũng không giống nhiều. Chúng giống cả hai người hoặc không giống ai hết.

Là Thượng Ðế, dù có chia ra làm nhiều phần khác nhau, Thượng Ðế cũng không thể nói với Thượng Ðế là "Ðừng tạo cái này, đừng tạo cái kia." Thượng Ðế vĩnh viễn tự tại.

Trong ngôn từ Thượng Ðế, không có chữ xấu. Nhưng như vậy không có nghĩa là sự xấu không hiện hữu.

Không có gì là xấu trong kế hoạch của Thượng Ðế; chỉ là những sự sáng tạo khác nhau để cho việc thêm phức tạp, thêm màu sắc và thêm hồi hộp, giống như phim rùng rợn hoặc phim trinh thám vậy.

Như ông Arnold Schwartzenegger... nếu ông ta đóng vai người tốt, mà không có nhân vật khác phụ theo làm người xấu, thì làm sao ông ta có thể giết kẻ thù được? Làm sao ông có thể ném bom vào trại của họ, hoặc trở thành vị anh hùng (trong truyện phim) được, nếu không có ai để ông ta đóng chung. Những diễn viên khác, dù vai trò có xấu cách mấy, họ vẫn đóng, vì người đạo diễn đã cho Arnold vai tốt rồi.

Không thể hai người đóng cùng một vai được.


Không bao giờ, ngay trong gia đình cũng không. Bởi vì trong gia đình chỉ có một người làm chủ, thường thì đó là bà vợ (Sư Phụ và mọi người cười). Cho nên, quý vị không cần, hoàn toàn không cần thiết, phải giữ vai đó, chỉ việc đứng một bên làm phó thôi nghe? Phải có người làm công việc khác chứ. Cho nên, quý vị làm người tốt và đóng vai phụ.

Tương tự, trước khi sự sáng tạo bắt đầu, mỗi chúng ta đều muốn làm một cái gì đó; hoặc là đấng Thượng Ðế, Thượng Ðế của tất cả Thượng Ðế, của tất cả chúng ta, hoặc phần chính của toàn bộ, nói với chúng ta rằng: "Chúng ta hãy làm điều gì đi. Ai cũng ngồi ở đây, tất cả đều là một, tất cả đều là hư không. Chán quá! Cho nên, chúng ta hãy chia ra. Mỗi người đi mỗi ngả khác nhau, hoặc làm những việc khác nhau, được không?" Họ trả lời: "Được thôi!" (Sư Phụ và mọi người cười) Rồi mỗi người đi làm một chuyện gì đó. Tại sao không? 

Bây giờ, nếu tôi nói với bàn chân mình: "Làm ơn bước đi giùm!" 
Bàn chân nói "Tôi à? Tại sao chứ? Sao tôi phải đi mỗi ngày? Tôi chán lắm rồi. Tôi muốn làm chuyện khác!" Bàn chân làm được gì đây? Nó có ăn được không? Không, hoàn toàn không. Bàn chân chỉ bước được thôi. Nếu nó từ chối không bước, thì toàn thân sẽ gặp rắc rối. Không thể sống còn, không thể hoạt động được. Tay chân cũng vậy. Giống như bàn tay than phiền rằng: "Ô! Tôi phải làm việc hoài, ngày nào cũng làm chỉ để nuôi cái miệng thôi." 

"Và tôi phải bước đi," bàn chân nói: "Phải đó, tôi cũng vậy, tôi phải đi bộ hàng dặm, hay phải nâng cả thân hình để nó được ăn! Không, chúng tôi không làm nữa đâu!" Rồi bàn chân, bàn tay biểu tình. Miệng không có gì để ăn nữa.

Cũng tốt một thời gian, và chân tay cảm thấy dễ chịu. Nhưng sau đó, chuyện gì xảy ra? Tim đập chậm lại, gan than phiền, bộ máy tiêu hóa rối loạn, ra hơi hoài, không có gì để tiêu hóa. Rồi chân tay thành như những cọng mì nhúng nước sôi. Như quý vị nấu mì gói ngâm trong nước, và không hoạt động được nữa, chân tay mệt mỏi. Cho nên chúng quyết định làm việc trở lại.

Chúng ta cũng vậy.

Ðôi khi chúng ta đau khổ vì chúng ta quên rằng đó là công việc được giao cho chúng ta, và chúng ta than phiền là không muốn làm nữa. Chúng ta chết, chúng ta tự tử, chẳng hạn vậy. Nhưng chúng ta phải trở lại để làm tròn công việc dở dang, bởi vì toàn cõi sáng tạo tùy thuộc vào mỗi chúng ta để hoạt động.


Thử nghĩ xem, trong vũ trụ này quý vị quan trọng đến dường nào. Quý vị không phải một người tầm thường, dù không khai ngộ đi nữa, dù không tu Pháp Môn Quán Âm đi nữa, dù thấp hèn đi nữa, ai cũng là một phần của toàn bộ. 

Vì thế, Sư Phụ dặn quý vị đừng bao giờ đối xử tệ với người khác, đừng bao giờ than phiền về người khác, đừng bao giờ chỉ trích họ. 

Ðiều gì sửa đổi được thì hãy sửa đổi. Ðiều gì về người nào mà khiến quý vị cảm thấy không dễ chịu, dĩ nhiên quý vị nói cho họ biết, nhưng không với một thái độ xấu. Nói cho họ biết và sửa đổi. Nếu họ không làm được, thì tránh đi.

Tôi không bao giờ bảo quý vị: "Hãy thương con hổ, người hàng xóm của mình." Nếu con hổ ở cạnh nhà, thì đừng có thương. Ðừng đi tìm hổ mà ôm, rồi nói là: "Ta muốn chứng tỏ tình thương của ta với muôn loài đều như nhau." Không thể làm như thế được.


Tình huống nào quý vị không thể thay đổi, thì hãy tránh đi, nếu được. Cứ việc bỏ xuống. Tạo ra tình huống mới, và vui hưởng trở lại.

Nhưng tốt nhất là chúng ta nên luôn tạo một cái gì đó để luôn nhắc nhở mình là Thượng Ðế, và cũng cố gắng tạo hoàn cảnh để những người khác cũng được nhắc nhở một cách tự nhiên, về con người thật của họ, nếu có thể được.

Đó là bổn phận của chúng ta, nhưng không dùng mánh khóe mà ép dụ người khác.

Chỉ để họ hiểu theo lý lẽ, để họ nhớ lại, bởi vì linh hồn hiểu những gì hợp lý, và đó là công cụ duy nhất mà chúng ta có thể dùng trong thế giới này để giúp những linh hồn khác trở về Thiên Quốc.

Ðó là hiệp ước giữa mỗi linh hồn trước khi đầu thai xuống trần -- rằng những linh hồn khác có thể giúp họ sớm chấm dứt cuộc hành trình, nhưng không dùng thần thông, không dùng phép lạ, như những việc họ làm ở thế giới nội tại, trong sự bí mật giữa tấm màn che!
Picture
ĐÀNG SAU BỨC MÀN BÍ MẬT

Giữa bức màn đen tối đó là ánh sáng, là thế giới nội tại của sự bình yên, hòa hợp, thần kỳ, mãn túc, toại nguyện, và tình thương.

Sau bức màn đó là ngôi nhà riêng của chúng ta. Bất cứ ai có lực lượng Quán Âm đều có thể vào sau tấm màn đó và gặp riêng với vị minh sư, với tất cả các linh hồn minh sư, để được giúp đỡ, rồi trở ra lại tiếp tục sống ở thế giới này.

Vì vậy phần lớn khi cầu nguyện minh sư, quý vị chỉ thấy có vị Minh Sư bên trong giúp đỡ thôi. Không người nào khác biết. Dù người đi đường ngồi cạnh quý vị cũng không trông thấy vị minh sư. Đôi khi họ thấy, nhưng rất hiếm.

Mỗi phép lạ, mỗi sự giúp đỡ, phải xảy ra một cách kín đáo, vì đây là sự đồng ý giữa các linh hồn.


Có biết tại sao chúng ta làm được như vậy không?

Vì lúc bấy giờ, linh hồn đó được phép bước vào Thiên Quốc một thời gian, vào năm cảnh giới tâm linh, thay vì ở lại thế giới Ta Bà.

Cho nên, mỗi khi chúng ta muốn được giúp đỡ, nếu chúng ta không thể chịu đựng nổi thế giới này, và nếu chúng ta đã quên đi trí huệ của mình, quên Phật tính của mình, thì chúng ta phải bước vào trong bức màn đó, nơi nhà riêng của chúng ta, nơi mà chúng ta lấy lại được phần nào, hoặc trọn vẹn, hoặc một ít Phật tính của mình.

​Chúng ta bước trở vào Thiên Quốc, vào vòng Thánh nhân, và nơi đó chúng ta có thể có cuộc họp bí mật và nói rằng: "Ôi trời ơi! Công việc của con khó quá! Xin hãy mau chỉ cho con vài bí quyết!" (Sư Phụ và mọi người cười).


Dĩ nhiên, đều là những linh hồn minh sư, nên chúng ta được phép bàn luận như những người lớn. Nhưng khi bước ra khỏi bức màn đen đó một lần nữa, trở lại với bóng tối, với thế giới Ta Bà, quý vị không còn được làm minh sư nữa. Quý vị quên ngay lập tức mình là ai, y như ngày quý vị xuống trần vậy.

Ðó là một phần của hiệp ước.

Đó là một phần của trò chơi vũ trụ này.


​Cho nên, nếu quý vị hiểu hết những điều này, thì khổ đau không còn là khổ đau thật sự nữa. Nói như vậy không có nghĩa là quý vị không thấy đau khi có người đâm dao vào chân, bắn quý vị, hoặc chửi mắng, nhục mạ quý vị, hoặc muốn làm hại quý vị. ​

​Vẫn đau, nhưng nói chung thì sự hiểu biết này sẽ giúp cho chúng ta giữ được sự an bình.


Chỉ có thể xác là phải chịu khổ, bộ óc phải chịu khổ, nhưng hầu như chúng ta lúc nào cũng có một sự an ổn căn bản ở bên trong. Cho nên, dù phải chịu khổ một thời gian, chúng ta cũng cười lại được ngay, gần như vậy, hoặc rất là nhanh. Ðó là một điều rất tốt khi quý vị nhớ lại mình là ai và đạt lại địa vị Thượng Ðế.


Mỗi linh hồn đã là Phật rồi, cho nên, bất cứ khi nào muốn, nó cũng có thể tạo ra một cái gì đó mới mẻ cho chính mình, nếu không thích cái nó đã tạo ra trước kia. 

​Nó có thể đi trọn con đường cũ hoặc tạo một con đường khác bên cạnh, để tạo ra một kết quả khác. Rồi nó đi con đường đó, và không cần phải tiếp tục con đường này nữa.

Một khi quý vị bước vào vòng Thánh Nhân, quý vị có thể bỏ hết bất cứ kế hoạch nào còn đang chờ đợi quý vị, bất cứ kết quả gì hay dự án gì, những điều quý vị tính làm trước kia hoặc đã tạo ra do liên hệ nghiệp quả từ nếp sống cũ và sáng tạo cũ của quý vị.

Quý vị có thể tạo nên con đường mới hoặc đi ngay bên này. Như vậy con đường kia vẫn còn đó, nhưng không đi, bị bỏ lại. Và cỏ dại, bùn đất này kia sẽ che phủ hết, không còn gì nữa.

Ðó là cách nghiệp chướng được trả, được bỏ lại, được đốt sạch, xóa tan, không vấn đề gì.
Picture
VÌ SAO MINH SƯ KHÔNG THỂ ĐỘ 
Tất Cả Chúng Sanh 



Vị Minh Sư có thể làm như vậy được, chỉ cần kéo quý vị qua hướng khác: "Lại đây, con!" (mọi người cười). Bởi vì lúc bấy giờ, linh hồn đó muốn.

Nếu linh hồn không chấp thuận, thì không thể làm được. Vì linh hồn là một vị Phật (Thượng Đế). Ai dám! Không ai dám làm gì Phật, hoặc tìm cách ảnh hưởng Phật, và linh hồn minh sư cũng biết điều này. Cho dù lúc bấy giờ, người đó không nhớ mình là Phật, nhưng Phật phải tôn trọng Phật như nhau, vì vị minh sư biết.

Chúng sanh không biết, hoặc đệ tử không biết, nhưng vị minh sư biết điều đó. Người đó là linh hồn Phật, nên nếu người đó nói "không" là "không".

Đó là vì sao quý vị hay hỏi tôi: "Tại sao Phật hoặc Minh Sư không kéo người đó lại, dụ người đó vào tình thương, thay đổi lòng dạ người đó, dùng phép lạ?"

Không, không thể được! "Hổng" được!

Nếu làm được thì đã không cần Phật, không cần Lão Tử, không cần Chúa Giê Su. Những người khác cũng đã làm trước họ rồi! Hoặc không có ai trước Chúa Giê Su, thì ít ra Chúa Giê Su cũng đủ rồi. Một thôi! Người con duy nhất của Thượng Ðế làm là đủ rồi. Ngài đã biến cả thế giới này thành những thiên thần. Và giờ quý vị và Tôi đã ngồi trên kia uống trà rồi. Không cần làm việc cực khổ như vầy. Hiểu ý tôi không?


Vì thế mà Tôi không bao giờ vội vã ép buộc người nào tu Pháp Môn Quán Âm, nên quý vị đừng có lo.

Thấy không, quý vị in rất nhiều, hàng triệu triệu sách biếu với nhiều ngôn ngữ, có bao nhiêu linh hồn đến với Tôi? Mỗi tháng có được bao nhiêu anh em ra đời? Mẹ của quý vị chậm chạp thật đó. (Sư Phụ và mọi người cười)

Ðâu phải lỗi của tôi, bởi vì linh hồn đôi khi quyết định không muốn về Thiên Quốc sớm như vậy. Nó còn muốn tạo thêm nhiều tình huống nữa. Thường thì linh hồn sẽ cố gắng tạo ra tình huống mau lẹ nhất để có thể trở về Thiên Quốc.

Nhưng vì những sự sáng tạo không phải luôn cố định, cho nên những gì quý vị tạo ra đôi khi lại sinh ra một sáng tạo khác, tình huống khác, và cứ vậy mãi.


Thượng Đế rất tự tại. Thượng Ðế không phải cho mình đoán biết được. Thượng Ðế không phải là người đoán trước tương lai và nói rằng: "Ta sẽ tạo ra cái này, nó sẽ thành cái nọ, rồi ta sẽ được cái đó, và được cái kia." À! như vậy mất vui đi. Nhưng dù Thượng Ðế biết, nhưng bộ óc, và những chức năng thân thể của chúng ta không biết. Cho nên, chúng ta vẫn đau khổ, vẫn còn trò chơi, vì chúng ta quên mình đang làm gì và đã làm gì.

Thậm chí mỗi ngày chúng ta tạo ra những tình trạng mới, nhưng đôi lúc chúng ta cũng không biết, rồi chúng ta trách móc láng giềng, than khổ, than cực, trách cứ Thượng Ðế.

Thật ra, tất cả đều do chúng ta tạo ra. 


Nhưng nói quý vị hay, không có gì là bi kịch kiểu như Thượng Ðế đã tạo ra sẵn tất cả, và giao cho người nào đó đóng một vai, và vai đó cứ như vậy hoài, quý vị hiểu ý Tôi không? Có thể người đó đóng một người xấu, được, nhưng rồi sau cùng cũng trở thành tốt. Nhưng cũng không đoán trước được.

Mỗi linh hồn phải tạo những sáng tạo và hành trình cho riêng mình, và vì vậy mà mỗi người sẽ được điều mà mình đã tạo ra, khiến đời sống khác nhau tại mỗi nơi, mỗi lúc, đối với mỗi người.


Linh hồn có thể mệt mỏi sau khi đã chơi đùa quá lâu và giờ đây muốn nghỉ ngơi. Lúc đó linh hồn sẽ kêu lên, và linh hồn minh sư, người đã hoàn tất hành trình của mình, hoặc sẵn sàng xuống giúp những linh hồn như vậy, sẽ đến với người đó. Hoặc minh sư sẽ sinh ra gần nơi người đó ở để gặp người đó, sinh ra đời trong thế giới của người đó và tạo ra một hoàn cảnh gì đó để hai người gặp nhau.

​Nhưng linh hồn đó phải thật sự khao khát, phải thật sự muốn về Nhà. Nếu không mọi người đều tự tại. Quý vị đi hay ở, không ai màng.

Comments are closed.
Supreme Master Television           Contact Us
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Protection
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • While On The Path
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Testimonies
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
    • Photography
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • The Path
    • The Lifestyle
    • Music & Poetry >
      • Songs (English)
      • Songs (Aulacese)
      • Poetry
      • Music & Dramas
  • QUAN YIN METHOD
    • Reading
    • Videos
  • LINKS
    • OUR CENTERS' CONTACT
    • ĐÀI THUYET MINH AU LẠC
    • ĐÀI PHỤ ĐỀ AU LẠC
    • SUPREME MASTER TV
    • SUPREME MASTER NEWS
    • Contact