The Peace Seekers
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • Master's Wonders
      • While On The Path
      • Quan Yin Method
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Jokes
      • Other Stories
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • The Path
    • Music & Arts >
      • Vocal by SMCH (English)
      • Vocal by SMCH (Aulacese)
      • Poetry
      • Music & Dramas
      • Arts & Photography
  • LINKS
    • Bài Giảng Phụ Đề Âu Lạc
    • Peaceseekers - Persian
    • Supreme Master Televison
    • Eden Rules
    • News Magazine

Supreme Master Ching Hai's Courageous Work for the World, P11

1/16/2021

 
Special Series
Excerpt from a phone call with Supreme Master Ching Hai (vegan)
and Supreme Master Television team members (all vegans)
WEEK: 171-173 EPISODES: 1193-1204
AIRDATES: FRI –TUE, January 8 & 19, 2021
http://suprememastertv.com/en1/v/120317862398.html
https://youtu.be/J72o_KB_nCY


Picture

SUPREME MASTER CHING HAI'S
Courageous Work For The World
Part 11 of 12



​​Or sometimes typhoon or earthquake, broken, and then all the sewage system went to the sea, or rivers or lakes and then we drink that. Not recycled even, not purified even. 

Even if the water from the sewage is purified, they say can drink, but can you imagine drinking it? You just have not to know, it’s the best.

​If you’re in such and such country and you know it might happen, you just try to think maybe it’s not in my cup. It’s somewhere else. Maybe they use it just for shower, maybe they don’t use it in my water system. You bet, you hope, you pray. 


Not everyone can afford to buy the filtered water. Many people have to drink that. And I pray that they didn’t have to know. Why do I talk so much about these things? 

Choose quality, select class, and offer the best to the people.

Do as much as you can. It helps. It helps, some, many people, to open their eyes, to be kind to each other, to be kind to animals. You help to rescue millions, billions of animals, in the course of time, if not quickly. It helps.

Picture
There are some channels that are free. They’re also happy. Because one of your brothers, he takes care of that. 

​
He always says, “Thank You, Master. We always find good channels, help the world.” And then recently I found out that some channels did not charge us at all. Either internet channel, or some television, or cable. 

And I said, “No, no, no, no.” I wrote to him. One of your sisters knows it. I told you to write it for me. 

I said, “No, no. I never take money from people. We have to pay, because they, the owner of the television, the cable, has to pay. Are they that rich?” 

They said, “No, no. I don’t know if they are rich or not. They don’t want our money. They like our content. They like our television content.”

I said, “They should like it. We work day and night. We sacrifice our sleep and meals for that. We work to the best 
of human capacity already. They should like it. And we select, we did the best. So if they like it, it’s no surprise. But we have to pay, because they have to pay.”

​They said, “No, they don’t want to take our money.” Some even want to pay us to air our television.

 
One second.
Must be a lot of karma today, not yours. The world karma. Some days less, some days more. My eyes are running again, and maybe because what we are talking, will affect a lot of people, so karma is coming to me already. I never had this eye watering until today. Because when I don’t see the disciples, nothing will happen, Less, less happens, less. ​

At the moment I think many countries don’t allow people, like even Vietnam or Âu Lạc, they don’t let foreigners to come in yet, except for some very special reason. Or their own people, come from abroad, and then have to quarantine and check before they let them out. 

Oh my God, what a pandemic. They make everybody become prisoners.  It’s such a collective karma.

​But it has some good points. 


In Ireland, they release many, or maybe all prisoners because they don’t want the COVID-19 to become a cluster there. I just saw it somewhere. Maybe they don’t release them into society. It’s just like isolation somewhere, so they don’t infect each other more. That’s good for them, at least they have some more freedom and privacy. Now. Why am I talking there? ​​
Picture
We don’t have planet B. OK? 
We have but other places. Not here. We cannot replace here. 

I don’t want billions of people to suffer if something happens to the planet. That’s why I’m trying very hard. And worst of all, something happens to their souls. Because, oh my God, it’s a huge monumental task to rescue all the billions of people from hell. 

All their karma will stay with them forever.
Such a big number, difficult to interfere.

Be very careful about what you give to the world, through our television. It's worthy of your sacrifice. And I'm forever thanking you.  I really thank you. You know I mean it. Right? (Yes, Master. We thank You, Master.) 

I thank you for sacrificing your prime of your time to stay and work with me as a team. I also thank all the brothers, sisters in the world. They also sacrifice their time, even if they have their family and work. I thank all of you. I really mean it. (Thank You, Master.)
 
I don’t care who I am. I don’t care who you are. I thank you. In this work, we are equal. I’m just your teammate. You got that, mate? In this work, Supreme Master Television, I’m your workmate, I mean work colleague. OK? We are friends, we are teammates, we are teamwork. That’s all. That’s why I always write to thank you.

I’m a Master. It’s a different field.

But in this work we are together like a team. That’s why I always thank you. I thank you for helping the world. I thank you for your sacrifice. I thank you for your skills, for your talent, for your goodness, for your sincerity, for your good heart. I thank you. I know. You know, right?

You know many times I thank you. (Yes, Master.) Not always the same. I can. I can do that. I can just write one sentence: “Thank you for your talent, for your goodness, for your heart.” And then print it for everybody. But I wrote whatever comes to my mind. Different show, different team. I thank all of you and the whole teamwork. Right?

Because I consider myself as your teammate. All right? As equal. Because we work for the same ideal. With the same ideal, same direction and do the same thing. So we are a team.

In the human standard,
​I’m just your team. But I’m your Master. It’s different.

The Master Power, I use to help you and help the world and the universe. That’s a different thing. But when I’m doing the same thing with you, we are a team. OK? I want you also to look at me in that way, so don’t hesitate to ask me things or tell me what’s wrong. You never did.

​You tell me things. Right? Thank you very much. But you tell me this is not… and it’s good. We work together like that so we can always be better and improve.
Picture
​That I said to your sister several time already. I think at least three times. 

"We go to my favorite place in the Himalayas, and there, next to the samosa stand. And we can eat more than one, or more than two."

Because at that time, I didn’t have enough money. I can afford only two, maximum that day. Then the other day I cannot. But now, I think I can, you can eat the whole stand if you want. We take turns to eat the whole stand. 

​
Right now, we have to all sacrifice these samosas that I advertise so much. That lady, if she’s still alive or no, she should give me some free samosas for this advertisement. No? Because she makes very small ones, about my wrist, like this, the samosa. 
 
In the normal shop, they make it bigger, about this. But if they make that bigger, it will be more expensive, then I couldn’t afford even half of it. So she makes very small. The size of my wrist, and I could only afford one every day, because I did not know how long I would stay there, and my money was running out because I gave donations everywhere, God bless.

​God bless that I could have given at that time.

For myself at that time, when I give ten thousand German marks, that’s a lot of money for me. Considering 
I have nothing anymore, maybe a return ticket and some taxi money only.
 
That’s my retirement money that I took out early.

You can do that in Europe, you can take your money out. I don’t know of any other country, but in Germany you could do that. You could take your money, the retirement money out. Because you worked, 
you paid for retirement and if you don’t wait until you are older or you don’t work anymore, you want the money, you can have it. That is my retirement money.

Because I get it only from Germany, I didn’t get it from France or other places that I worked before,
I don’t think so, it’s just Germany, I worked there. And that means I gave everything I had at that time. For me it was big.

And then when I came back, 
somehow I came back and then I had some more money but very little, very little, not ten thousand like that. Or maybe my former husband, he put some money in the bank without me knowing after I left or before I left that I didn’t know of.

​I wanted to close the bank (account), 
because I thought I didn’t have any money in there, what for keep it. Maybe only 10 dollars, and I don’t want to keep it in there in case I have to pay for the service. That’s what I was thinking. So I go to close it, and then I have maybe, four thousand Deutsche Marks. I don’t know how much US dollars nowadays. Cannot be much more than that. You know, more and less. Doesn’t matter, it’s not a lot and I have to buy a ticket from that, and I have to survive.

I have to buy my food, but I was very frugal, just chapatti and peanut butter, and some cucumber. 
That’s it, every day. And a samosa. Not every day also, not every day. 

Now, the chapatti and cucumber and peanut butter I know is nutritious enough. I learnt that peanut butter is enough nutrition for me. I am small. And the chapatti, whole meal chapatti, that should be good enough for me. So I ate the minimum of nutrition requirement to survive. And I was very happy.

​Now I think about it, I was the most happy there… yes, at that time. Even though I don’t have much money and I don’t have enough good food.
Picture

VIỆC LÀM DŨNG CẢM CỦA
NGÀI THANH HẢI VÔ THƯỢNG SƯ CHO THẾ GIỚI
Phần 11/12



Hay đôi khi [do] bão hoặc động đất, nên hệ thống bị hỏng, rồi tất cả nước cống chảy ra biển, ra sông hoặc hồ và rồi chúng ta uống nước đó. Thậm chí không được tái chế, thậm chí không được lọc.

Cho dù nước từ cống được lọc, họ nói có thể uống, nhưng quý vị có thể tưởng tượng uống nổi không? Quý vị cứ phải như không biết, vậy là tốt nhất.

​Nếu quý vị ở trong một quốc gia như thế và biết điều đó có thể xảy ra, thì chỉ ráng nghĩ có lẽ tách của tôi không có nước đó. Mà ở một nơi khác. Có lẽ họ dùng nước đó chỉ để tắm, có lẽ họ không dùng nước đó trong hệ thống nước của tôi. Quý vị dám chắc, hy vọng, cầu nguyện.

Không phải ai cũng có đủ điều kiện để mua nước lọc. Nhiều người phải uống nước đó. Và tôi cầu nguyện họ không cần phải biết. Tại sao tôi nói quá nhiều về mấy điều này?

Chọn chất lượng, chọn thể loại, và cung cấp những gì tốt nhất cho mọi người.

Cố gắng làm càng nhiều càng tốt. Điều đó giúp. Có giúp một số, nhiều  người, để khai sáng cho họ, đối xử tử tế với nhau, đối xử nhân từ với động vật. Quý vị giúp giải cứu hàng triệu, hàng tỷ động vật, theo thời gian, dù là không nhanh. Có giúp.
Picture
Có một số kênh miễn phí. Họ cũng rất vui. Bởi vì một anh đồng tu, anh ấy lo liệu việc đó.

Anh ấy luôn nói: “Dạ cảm ơn Sư Phụ. Chúng con luôn tìm thấy kênh tốt, giúp thế giới”. Và rồi gần đây tôi phát hiện rằng một số kênh không bắt mình trả phí chút nào. Hoặc là kênh internet, hoặc truyền hình, hoặc cáp.


Và tôi nói: “Không, không, không được”. Tôi viết cho họ. Một cô đồng tu biết chuyện đó. Tôi bảo quý vị viết giùm tôi. 
​
Tôi nói: “Không, không được. Tôi chưa bao giờ nhận tiền từ ai hết. Chúng tôi phải trả, bởi vì họ, người chủ đài truyền hình, truyền hình cáp, phải trả [chi phí]. Họ giàu đến thế sao?”

Mấy đồng tu trả lời: “Không, không. Con không biết họ giàu hay không. Họ không muốn tiền của chúng ta. Họ thích nội dung của mình. Họ thích nội dung truyền hình của mình”.
 
Tôi nói: “Họ phải thích chứ. Chúng ta làm việc ngày đêm, hy sinh giấc ngủ và bữa ăn của mình cho truyền hình. Chúng ta làm việc với khả năng tốt nhất của con người rồi. Họ phải thích. Và chúng ta chọn lọc, làm tốt nhất. Vậy không ngạc nhiên, nếu họ thích. Nhưng chúng ta phải trả, bởi vì họ phải trả”.

Đồng tu đó nói: “Không, họ không muốn nhận tiền của chúng ta”. Một số còn muốn trả tiền chúng ta để phát sóng truyền hình của mình.
 
Chờ chút.
Chắc hôm nay nghiệp chướng nhiều lắm, không phải của quý vị. Nghiệp thế giới. Có ngày ít hơn, có ngày nhiều hơn. Tôi lại chảy nước mắt nữa rồi, và có lẽ bởi vì những điều chúng ta đang nói, sẽ ảnh hưởng rất nhiều người, nên nghiệp đã đến với tôi rồi. Tôi chưa từng bị chảy nước mắt thế này cho đến hôm nay. Bởi vì khi tôi không gặp đệ tử, sẽ không có gì xảy ra, ít hơn, ít xảy ra hơn.
 
Vào lúc này tôi nghĩ nhiều quốc gia không cho phép mọi người, như ngay cả Việt Nam [Âu Lạc], họ không cho người nước ngoài nhập cảnh, ngoại trừ vì lý do rất đặc biệt nào đó. Hoặc người dân của chính họ, từ nước ngoài về, và rồi phải cách ly và kiểm tra trước khi cho họ ra ngoài.

Ồ Trời ơi, thật là một đại dịch kỳ lạ! Họ làm mọi người trở thành tù nhân. Cộng nghiệp như thế đó.

​Nhưng có một số điểm tốt.

Ở Ireland, họ thả nhiều, hay có lẽ thả hết tù nhân bởi vì họ không muốn COVID-19 trở thành một nhóm dính chùm ở đó. Tôi vừa thấy đâu đó. Có lẽ họ không thả tù nhân vào xã hội. Chỉ là như cô lập ở đâu đó, để họ không lây nhiễm nhau nhiều hơn. Vậy tốt cho họ, ít nhất họ có thêm chút tự do và riêng tư.  Mà tại sao tôi nói điều đó?
Picture
Chúng ta không có tinh cầu B. Nhé? Chỉ có mấy nơi khác. Không phải ở đây. Chúng ta không thể thay thế ở đây.

Tôi không muốn hàng tỷ người đau khổ nếu có gì đó xảy ra cho Địa Cầu. Thành ra tôi hết sức cố gắng. Và tệ nhất là, điều gì đó xảy ra cho linh hồn của họ. Bởi vì, ồ Trời ơi, đó là một nhiệm vụ khổng lồ để cứu hết hàng tỷ người từ địa ngục. 

Tất cả nghiệp của họ sẽ ở với họ mãi mãi.
Một con số lớn như vậy, khó can thiệp. 


Hãy cẩn thận về những gì mình cống hiến cho thế giới, thông qua truyền hình của chúng ta. Điều này xứng đáng với sự hy sinh của quý vị. Và tôi mãi mãi biết ơn quý vị. Tôi thực sự cảm ơn quý vị. Quý vị biết tôi nói thật chớ hả? (Dạ. Chúng con cảm ơn Sư Phụ.) 

Tôi cảm ơn quý vị đã hy sinh những năm đẹp nhất đời mình để ở lại và làm việc với tôi như một nhóm. Tôi cũng cảm ơn tất cả đồng tu quý vị trên toàn thế giới. Họ cũng hy sinh thời gian của họ, cho dù họ có gia đình và công việc của họ. Tôi cảm ơn tất cả quý vị. Tôi nói thật đó. (Cảm ơn Sư Phụ.)
 
Tôi không màng tôi là ai.Tôi không màng quý vị là ai. Tôi cảm ơn quý vị. Trong công việc này, chúng ta bình đẳng. Tôi chỉ là đồng đội của quý vị. Quý vị hiểu không, đồng đội? Trong công việc Truyền Hình Vô Thượng Sư này, tôi là đồng nghiệp của quý vị, ý nói bạn đồng nghiệp. Nhé? Chúng ta là bạn, là đồng đội, chung sức làm việc. Vậy thôi. Thành ra tôi luôn luôn viết cảm ơn quý vị.

Tôi là Sư Phụ. Đó là một lĩnh vực khác.

Nhưng trong công việc này chúng ta hợp lực như một đội. Thành ra tôi luôn cảm ơn quý vị. Tôi cảm ơn quý vị đã giúp thế giới. Cảm ơn quý vị đã hy sinh. Cảm ơn vì kỹ năng của quý vị, 
vì tài năng, vì thiện lành, vì lòng chân thành, vì tâm nhân hậu của quý vị. Tôi cảm ơn quý vị. Tôi biết. Quý vị biết, phải không?

Quý vị biết nhiều lần tôi cảm ơn quý vị. (Dạ.) 
Không phải lúc nào cũng giống nhau. Tôi có thể. Tôi có thể làm vậy. Tôi có thể chỉ viết một câu: “Cảm ơn vì tài năng, sự thiện lành, tấm lòng của quý vị”. Và rồi in ra cho mọi người. Nhưng tôi viết bất cứ gì đến với tâm trí [lúc đó]. Tiết mục khác nhau, đội khác nhau. Tôi cảm ơn tất cả quý vị và toàn thể đội ngũ. Phải không?

Bởi vì tôi tự xem mình là đồng đội của quý vị. Được chứ? Như bình đẳng. Bởi vì chúng ta làm việc 
cho cùng một lý tưởng. Với cùng lý tưởng, cùng hướng và làm cùng công việc. Nên chúng ta là một đội.

​Trong tiêu chuẩn con người, tôi chỉ là cùng đội với quý vị. Nhưng tôi là Sư Phụ của quý vị. Cái đó khác.

 
Lực lượng Minh Sư, tôi dùng để giúp quý vị, giúp thế giới và vũ trụ. Đó là chuyện khác. Nhưng khi tôi làm cùng một việc với quý vị, chúng ta là một đội. Tôi muốn quý vị cũng nhìn tôi theo cách đó, vì vậy đừng ngần ngại hỏi tôi điều này điều kia hoặc cho tôi biết có gì sai trái. Quý vị không bao giờ làm vậy.

Quý vị cho tôi biết này kia. Phải không? 
Cảm ơn quý vị rất nhiều. Nhưng quý vị nói với tôi điều này không… và điều đó tốt. Chúng ta làm việc với nhau như vậy để có thể luôn luôn tốt hơn và cải tiến.
Picture
Tôi đã nói với sư tỷ của quý vị vài lần rồi, tôi nghĩ ít nhất là ba lần, tôi nói: 

"Chúng ta đi đến nơi tôi yêu thích tại Hy Mã Lạp Sơn, và ở đó, bên cạnh quán bán bánh samosa. Và chúng ta có thể ăn hơn một cái, hoặc hơn hai cái."


Bởi vì vào lúc đó, tôi không có đủ tiền. Chỉ có thể mua hai cái, tối đa hôm đó. Rồi hôm khác tôi không thể. Nhưng bây giờ, tôi nghĩ tôi có thể, quý vị có thể ăn cả quán nếu muốn. Chúng ta thay phiên nhau ăn cả quán.

​Ngay bây giờ, chúng ta đều phải hy sinh mấy cái bánh samosa này mà tôi quảng cáo quá chừng. Bà đó, nếu còn sống hay không, bà ấy nên tặng tôi một vài bánh samosa miễn phí cho quảng cáo này. Phải không? Bởi vì bà ấy làm 
mấy cái bánh rất nhỏ, cỡ cổ tay của tôi, như vầy, bánh samosa.

Trong cửa hàng bình thường, họ làm lớn hơn, khoảng cỡ này. Nhưng nếu họ làm lớn hơn, thì sẽ đắt tiền hơn, 
rồi tôi không thể trả nổi thậm chí nửa cái bánh. Thế nên bà ấy làm rất nhỏ. Cỡ cổ tay tôi, và tôi chỉ có thể mua được một cái mỗi ngày, bởi vì tôi không biết sẽ ở đó bao lâu, và tiền của tôi cạn dần bởi vì đã tặng khắp nơi, Thượng Đế gia ân.

​Thượng Đế gia trì để tôi có thể tặng tiền lúc đó.

Đối với tôi lúc bấy giờ, khi tôi tặng mười ngàn mark Đức, 
đó là số tiền rất lớn đối với tôi. Thử nghĩ xem tôi không còn gì nữa, có lẽ chỉ đủ một vé bay về [nước] và tiền xe tắc xi thôi. 

Đó là tiền hưu bổng của tôi mà tôi rút ra sớm.

Quý vị có thể làm vậy ở Âu châu, 
có thể rút tiền của mình ra. Tôi không biết về quốc gia nào khác, nhưng tại Đức quý vị có thể làm vậy. Quý vị có thể lấy tiền của mình, rút tiền hưu bổng ra. Bởi vì khi làm việc, quý vị trả tiền hưu bổng, và nếu không chờ tới khi mình lớn tuổi hoặc không làm việc nữa, nhưng muốn tiền đó, thì quý vị có thể rút tiền đó ra. Đó là tiền hưu bổng của tôi.

Bởi vì tôi chỉ lấy được từ Đức, chứ không lấy được từ Pháp hoặc mấy nơi khác 
mà tôi đã làm việc trước đây, không nghĩ vậy, chỉ Đức quốc thôi, tôi đã làm việc ở đó. Và đó có nghĩa là tôi cúng dường tất cả [số tiền] mà tôi có lúc đó. Với tôi đó là số tiền lớn.

Và rồi khi tôi trở lại, bằng cách nào đó, tôi trở lại và rồi đã có thêm một số tiền 
nhưng rất ít, rất ít, không phải mười ngàn như vậy. Hoặc có lẽ chồng cũ của tôi bỏ một ít tiền vào ngân hàng mà tôi không biết sau khi tôi rời đi hoặc trước khi tôi rời đi mà tôi không biết.

​Tôi muốn đóng (tài khoản) ngân hàng, 
bởi vì tôi nghĩ không còn tiền trong đó, giữ tài khoản để làm gì. Có lẽ chỉ 10 đô la, và tôi không muốn giữ tài khoản đó trong ngân hàng lỡ như tôi phải trả tiền dịch vụ. Đó là điều tôi nghĩ. Nên tôi đi đóng nó, và rồi có lẽ tôi có, bốn ngàn mark Đức. Tôi không biết [bằng] bao nhiêu đô la Mỹ ngày nay. Không thể nhiều hơn thế. Quý vị biết, khoảng đó. Không quan trọng, không nhiều lắm, và tôi phải mua vé từ số tiền đó, và phải sinh sống.

Phải mua thức ăn, nhưng tôi rất cần kiệm, chỉ [mua] bánh chapati và bơ đậu phộng, và vài củ dưa leo. Chỉ có vậy, mỗi ngày. Và một cái bánh samosa. 
Cũng không phải mỗi ngày, không phải mỗi ngày.

​Nào, bánh chapati, 
dưa leo và bơ đậu phộng tôi biết là đủ bổ dưỡng. Biết là bơ đậu phộng có đủ dinh dưỡng cho mình. Tôi nhỏ người. Và bánh chapati, bánh chapati bột nguyên cám, sẽ đủ tốt cho tôi. Do đó tôi ăn mức tối thiểu nhu cầu dinh dưỡng để sống sót. Và tôi rất vui. 

Bây giờ nghĩ về lúc đó, tôi hạnh phúc nhất ở đó… phải, lúc đó. Mặc dù tôi không có nhiều tiền và không có đủ thức ăn ngon. ​

Comments are closed.
Supreme Master Television           Contact Us
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • Master's Wonders
      • While On The Path
      • Quan Yin Method
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Jokes
      • Other Stories
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • The Path
    • Music & Arts >
      • Vocal by SMCH (English)
      • Vocal by SMCH (Aulacese)
      • Poetry
      • Music & Dramas
      • Arts & Photography
  • LINKS
    • Bài Giảng Phụ Đề Âu Lạc
    • Peaceseekers - Persian
    • Supreme Master Televison
    • Eden Rules
    • News Magazine