The Peace Seekers
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Protection
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • While On The Path
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Testimonies
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
    • Photography
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • The Path
    • The Lifestyle
    • Music & Poetry >
      • Songs (English)
      • Songs (Aulacese)
      • Poetry
      • Music & Dramas
  • QUAN YIN METHOD
    • Reading
    • Videos
  • LINKS
    • OUR CENTERS' CONTACT
    • ĐÀI THUYET MINH AU LẠC
    • ĐÀI PHỤ ĐỀ AU LẠC
    • SUPREME MASTER TV
    • SUPREME MASTER NEWS
    • Contact

Sorcery Contest, Part 12

8/5/2021

 
Special Series
Excerpt from a lecture by Supreme Master Ching Hai (Vegan)
​Sorcery Contest, Part 12 of 12
​Hsihu, Taiwan (Formsa) - Aug 11, 1991

Picture

​THEY WILL REGRET IT ONE DAY
https://youtu.be/MjJnn9lIiMw​


I don’t know what it was like in the time of Jesus Christ and Shakyamuni Buddha. Those who harmed them would all go to hell, and for a long time.


But for those who harmed me, I haven’t seen them go to hell. They were ignorant, weren’t they? They did it out of ignorance. If they’d known, they wouldn’t have done it. It’s OK for the people who know.

We only pity the ones who are ignorant.
​

Like little kids who hit us recklessly, would we hit them back? Little kids who are one, two or three years old. Sometimes they play with us parents. They hit us and pull our beard or our hair, but we wouldn’t hit them back or get angry. Because they’re ignorant.

Even if human beings have that kind of vicious intention or action, it is because they have not reached that level of understanding. So how can we blame an ignorant and thoughtless person?

We are great gentlemen who know a lot. So we should forgive those people. I certainly will not punish them. But it is not good for them. They have to bear their guilt for a long, long time. And it is rather pitiful for them.

They will regret it one day. They will, for sure, very soon. There’s not a single person who would not regret it.

As I told you, when I first came to Taiwan (Formosa), there was a lot of slander. Every day we seemed to hear about some reports in the newspapers. Not anymore. No more. It was the same with us Aulacese (Vietnamese), when the Aulacese (Vietnamese) people shared my teachings at first. But not lately, not anymore. That was in the past.

Almost every day I received one, two or three slanderous letters, which were so bad, so vicious and so nasty. Not anymore. I don’t know where they disappeared to.

People will surely regret it and realize it one day. Because they chant the name of Ching Hai every day, it must have some effect. Yes! It doesn’t matter how you say It. 

When the doctor gives you medicine, it doesn’t matter if you take it with resentment or with delight, it still has an effect. Like when the doctor gives you an injection, whether you hate it or not, it still has an effect. You can’t help it. It just serves its function. Otherwise, what is the use? It would mean it is ineffective, and biased in some way.

I’ve talked about the power of the Buddha, the infinite love and compassion, without discrimination. He doesn’t know if any person chants His name with resentment or delight.

Chanting is chanting.
Just hearing the Name is enough. 
​There’s no need to differentiate between people who resent it and who do not. That would be too much work. 
Why would we make our Buddhas so busy? Being so calculating, just like worldly people. I do not keep an account.

Chanting with evil intent is also chanting. It doesn’t matter how one chants. One can chant in an intangible way, without feelings or heart, or with resentment, love or respect. It would all be effective.

What happens if we touch water accidentally? We’ll get wet! What happens if we touch fire accidentally? It burns! Similarly, if we meet the Buddha or Bodhisattva accidentally, resentful or not, it’s all the same. It’s fun this way! I think it’s fun.

Picture
So now, I want to tell you that even if we can see the past and the future and many high realms through spiritual practice, those astral beings may still disturb us. Therefore, we have to be careful all the time, recite the Five Holy Names all the time, and protect our inner peace all the time.

In any situation, we should know that it is only an illusion.

Immediately pray to the inner Buddha for help, pray to God within and the Master inside. Don’t wait until it is too late and then cry. Sometimes that causes a lot of trouble, which may hurt other people.

Also, don’t allow others to harm us so badly, as this also harms them. Do you understand what I mean?

We just pray all the time, and it will be all right.

​It won’t do any harm. Even if it is not effective, it won’t hurt. It is better than gossiping. Then our spirit will be at ease. Even people who have a ferocious heart would be affected when chanting the Buddha’s Name, let alone those of us who are cool and calm, kind and virtuous, who are always praying. Of course, it will be more effective. If it is not better, then it would be similar anyway.

So don’t wait until the time has passed and the matter is overdue, before praying to Master or reciting the Five Holy Names. Sometimes there are serious consequences. It’s troublesome. It’s not that you cannot be saved. That’s the only method that can protect us.
Picture
The couple, for example, practiced quite well, they called themselves masters. Masters who could teach people and emit light. OK, I believe that. But despite that, they couldn’t save themselves.

When somebody came in suddenly, the impact was so strong. They were often like that. They dared not get close to people. Even disciples were not allowed to be around them. They had to learn everything by heart. Very few could enter their home. OK, I believe the degree of their sensitivity.

But I think it is probably because they ate meat.

They said that they didn’t drink and could not bear the smell of tobacco smoke, so they dare not go anywhere. But they could bear meat. They could bear it. It didn’t matter what level they were at, if they ate meat, they couldn’t withstand it.

They had little capacity for endurance. That is why they dared not touch people, not to mention thousands of people coming to be initiated. Before people even meet you, you’d be finished if they just say your name.

So being loving and vegan will reform people a little. That’s why you shouldn’t listen to people outside and be tempted when you see them eat meat while practicing spiritually.

The precepts must be strictly kept. 
​Veganism is very good. We should have love for all beings, otherwise, we would be learning from maya. If we don’t have any compassion for the helpless animals, how can we then tolerate our enemies? Our enemies may put up a strong resistance, while animals are helpless, defenseless, and innocent.

If we can bear to eat them, I’m afraid that we do not have enough love. No matter what good deeds we do, I’m afraid that our love is not deep enough. Not deep enough to be moved by the animals. I don’t know how you feel since becoming vegan.

When I see an ant was accidently stepped on, and he rolls back and forth, or has one leg or some other part broken, it tears my heart out. Sometimes I stay there and watch him for a long time. I cannot bear it, and keep saying to him, “I’m sorry, I’m sorry.” I really feel great pain in my heart, seeing him struggling between life and death.

I cannot even kill him to relieve his pain. Because if I kill him, after he dies, he’ll remain in agony, thinking he is still alive and rolling back and forth there.

This is like when people get wounded or have a car accident; after they die, they still think they are covered in blood and their face is smashed. Sometimes they show that face to people.

Or if people who drown are not liberated and don’t have a Master to guide them, they think that they are still alive and feel cold all the time. No matter what clothes you give them to wear, they’ll say that they are freezing. It is because our astral body is very sensitive, similar to our physical body, only more sensitive.

That’s why we say spiritual practitioners are hundreds and thousands times more sensitive.

After we practice spiritually, we become more and more separated from this physical body. Our spirit becomes very much detached. We still have to roll around in this world, but our sensitivity increases hundreds of times. We still have to live in such a coarse place. We are already very sensitive, but still we have to stay here.

We’ve become different.

Sometimes the more you practice, like if you help with my work, with my lectures or whatever, then later you don’t eat much. Not because you are full. Not because the food is not good. But because your level has risen far above the world, and into the far future. So the food seems rather strange to you.

You don’t belong to this world.
It is just that we have to endure this place, but our Self is no longer here. Sometimes we have to come and go, in order to deal with the karma of the world. So when we come back, we are under great pressure and suffer a lot.

So sometimes the more we practice, the more pressure and pain we feel. Don’t be afraid. That means we are already on a very high level, because we are more sensitive. It is not that the world gives us more pressure. No, no. Sometimes our level is so high, we cannot bear the pressure. We still have to be patient, OK?

Be patient,
recite the Five Holy Names, ​and practice more.

After a few decades or a few years, we will be gone. It won’t be long. This is your last life. You only have to bear it for the last time, OK?
Picture

​MỘT NGÀY NÀO ĐÓ HỌ SẼ HỐI HẬN
https://youtu.be/MjJnn9lIiMw​


​Tôi không biết thời của Chúa Giê-su Ki-tô và Phật Thích Ca Mâu Ni thì như thế nào. Những người hại các Ngài đều bị đọa địa ngục, và trong một thời gian rất lâu.

Còn những người hại tôi, tôi không thấy ai bị đọa địa ngục. Họ vô minh mà, phải không? Vô minh mới làm như vậy. Nếu họ biết, họ đã không làm. Người biết thì nói làm chi nữa.

Người vô minh mới đáng thương.

Như những đứa trẻ đánh bừa mình, thì mình có đánh trả không? Trẻ nhỏ một, hai, ba tuổi. Đôi khi các em chơi đùa với chúng ta là cha mẹ chúng. Các em đánh, kéo râu hoặc kéo tóc chúng ta, nhưng chúng ta không đánh lại hoặc giận dữ. Bởi vì các em không biết.

Cho dù con người có tâm ý hoặc hành động hung ác đó, đó là bởi vì họ chưa đạt tới trình độ hiểu biết đó. Vậy làm sao chúng ta có thể trách một người vô minh, chưa hiểu biết?

Chúng ta là đại trượng phu hiểu biết rất nhiều. Chúng ta nên tha thứ cho những người đó mới đúng. Tôi chắc chắn sẽ không trừng phạt họ. Nhưng không tốt cho họ. Họ phải gánh chịu tội lỗi của họ trong một thời gian rất dài. Và khá tội nghiệp cho họ.

Một ngày nào đó họ sẽ hối hận. Chắc chắn là vậy, sớm thôi. Không có một người nào mà không hối hận.

Như tôi đã kể quý vị rồi, khi tôi mới đến Đài Loan (Formosa), có rất nhiều lời phỉ báng. Dường như ngày nào cũng nghe báo chí viết gì đó. Bây giờ không còn nữa. Hết rồi. Cũng tương tự với người Âu Lạc (Việt Nam) chúng tôi, khi lần đầu người Âu Lạc (Việt Nam) chia sẻ giáo lý của tôi. Nhưng không phải gần đây, bây giờ hết rồi. Đó là lúc trước.

Hầu như mỗi ngày tôi đều nhận một, hai hoặc ba lá thư phỉ báng, viết thật thậm tệ, thật hung dữ và quá thô tục. Giờ thì hết rồi. Tôi không biết họ đi đâu hết rồi.

Người ta nhất định sẽ hối hận, và rồi một ngày nào đó sẽ ngộ ra. Bởi vì ngày nào cũng niệm tên Thanh Hải, nên chắc phải có tác dụng. Phải! Bất luận quý vị kêu Tên đó thế nào.

Khi bác sĩ cho quý vị thuốc, không cần biết quý vị thích uống hay không thích uống, nó vẫn có tác dụng. Như khi bác sĩ tiêm thuốc cho quý vị, cho dù quý vị có ghét nó hay không, nó vẫn có tác dụng. Quý vị không thể tránh. Thuốc thì phải có công dụng. Bằng không, có ích lợi gì chứ? Có nghĩa là nó không có tác dụng, và bị sai lệch trong cách nào đó. 

Tôi đã nói về lực lượng của Phật, tình thương và lòng từ bi bao la của Ngài, không có tâm phân biệt. Ngài không biết người nào ghét niệm hay thích niệm Danh hiệu của Ngài đâu. 

Niệm là niệm.
Chỉ nghe đến Danh hiệu là đủ.
​Còn ở đó mà phân biệt ai ghét, ai không ghét niệm. Vậy thì nhiều việc quá. Sao lại khiến cho Phật Bồ Tát của chúng ta bận rộn đến thế? Tính toán nhiều như vậy, y như người thế gian. Cho nên tôi không tính toán.

Niệm với tà ý cũng là niệm. Không cần biết họ niệm thế nào. Họ có thể niệm trong vô hình, niệm trong vô tình, niệm trong vô tâm, niệm trong bực bội, hoặc niệm trong tôn kính. Tất cả đều sẽ có tác dụng.

Nếu chúng ta vô ý chạm vào nước thì sao? Bị ướt! Vô ý chạm vào lửa thì sao? Bị bỏng! Tương tự, nếu chúng ta vô ý gặp Phật Bồ Tát, dù có ghét hay không, thì cũng gặp rồi. Như vậy mới vui chứ! Tôi nghĩ là vui.
Picture
Bây giờ, tôi muốn nói với quý vị, cho dù chúng ta tu hành, có thể thấy quá khứ và tương lai và nhiều cõi giới cao, nhưng những chúng sinh A-tu-la đó vẫn có thể quấy nhiễu mình. Vì thế, chúng ta phải luôn luôn cẩn thận, luôn luôn niệm Năm Hồng Danh, và luôn luôn bảo vệ định lực của mình.

Trong bất cứ tình huống nào, chúng ta nên biết đó chỉ là ảo tưởng.

Hãy lập tức cầu 
vị Phật bên trong giúp đỡ, cầu Thượng Đế bên trong và Sư Phụ bên trong giúp đỡ. Đừng chờ tới khi quá muộn rồi, mới khóc lóc. Đôi khi điều đó sẽ gây ra rất nhiều rắc rối, có thể làm phương hại đến người khác.

Cũng đừng để người khác hại mình đến mức độ bản thân họ cũng bị tổn thương.

 
Chúng ta cứ luôn luôn cầu nguyện, thì sẽ ổn thôi.

Sẽ không hại gì. Cho dù không có tác tụng, thì cũng chẳng hại gì. Còn tốt hơn là nói chuyện thị phi. Rồi tinh thần của mình sẽ thoải mái. Ngay cả người bình thường có tâm rất hung dữ, khi niệm Danh hiệu Phật Bồ Tát, cũng sẽ có tác dụng, huống chi những người chúng ta, thanh khiết và lương thiện, 
 luôn luôn cầu nguyện, thì đương nhiên, sẽ hữu hiệu hơn. Nếu không tốt hơn, thì cũng giống như lúc chưa cầu nguyện thôi.

​Vì vậy đừng chờ tới khi đã quá thời gian 
giải quyết vấn đề rồi, mới cầu nguyện Sư Phụ hoặc niệm Năm Hồng Danh. Đôi khi hậu quả rất nghiêm trọng. Lúc đó rắc rối lắm. Không phải là không cứu được, mà phiền phức. Chỉ có cách đó mới bảo vệ được chúng ta.
Picture
Như cặp vợ chồng đó tu hành rất giỏi, họ tự xưng họ là thầy. Thầy có thể dạy người đời và có thể phát ra ánh sáng. Ờ, tôi tin điều đó. Nhưng ngay cả vậy, mà họ không thể tự cứu họ.

Khi có ai đến bất thình lình, 
họ đã bị nghiêm trọng đến vậy. Họ thường bị như vậy. Họ không dám đến gần người đời. Ngay cả đệ tử cũng không được đến gần họ. Đệ tử phải học mọi thứ qua thư từ. Đệ tử phải học mọi thứ qua thư từ. Rất ít người có thể đi vào nhà họ. Được, tôi tin mức độ mẫn cảm của họ.

Nhưng tôi nghĩ có lẽ bởi vì họ ăn thịt.

Họ nói rằng họ không uống rượu 
và không chịu nổi mùi thuốc lá, nên họ không dám đi đâu cả. Nhưng họ lại chịu nổi được mùi thịt. Họ chịu được. Cho dù họ ở đẳng cấp nào, nếu ăn thịt, họ cũng không đủ mạnh đâu.

Khả năng chịu đựng của họ rất ít. Thành ra họ không dám 
đụng vào người ta, đừng nói chi hàng ngàn vạn người đến thọ Tâm Ấn. Chưa biết quý vị, mà họ đã niệm danh hiệu quý vị rồi, thì quý vị tiêu đời.

Vì vậy thuần chay là có tình thương và cảm hóa người ta đôi chút. Thành ra quý vị không nên nghe lời người ngoài, 
thấy người ta tu hành mà vẫn ăn thịt, rồi bản thân bị cám dỗ.

​Phải giữ giới luật nghiêm ngặt.
Thuần chay rất tốt. Chúng ta nên có tình thương đối với mọi chúng sinh, bằng không, chúng ta sẽ luyện thành ma. Nếu không có chút lòng từ bi đối với loài vật bất lực, 
thì làm sao chúng ta có thể bao dung kẻ thù của mình? Kẻ thù của mình có thể ra sức chống cự mãnh liệt, trong khi động vật bất lực, không có khả năng tự vệ và vô tội.

Nếu chúng ta có thể đành lòng ăn họ, tôi e rằng chúng ta không có đủ tình thương. Bất kể là chúng ta làm việc thiện gì, tôi e rằng tình thương của chúng ta không đủ sâu đậm. 
Không đủ sâu đậm để động tâm trước loài vật.

Sau khi ăn chay, không biết quý vị thấy thế nào. Chứ khi tôi thấy một chú kiến bị người ta bất cẩn giẫm lên, 
và chú quằn quại ở đó, hoặc bị gãy một chân hoặc bộ phận nào khác bị sứt sát, tôi cảm thấy tim mình tan nát. Đôi khi tôi ở lại đó và nhìn chú rất lâu. Tôi không chịu nổi, và cứ nói với kiến: “Xin lỗi con, xin lỗi con”. Tôi thật sự cảm thấy  trong lòng rất đau đớn, nhìn thấy chú chết không được, mà sống cũng không xong.
 
Tôi cũng không thể giết chú. Vì nếu tôi giết chú, sau khi chú chết, chú vẫn cứ đau đớn, vì nghĩ rằng mình vẫn còn sống và cứ quằn quại ở đó như vậy.

Giống như khi người ta bị thương hoặc bị tai nạn xe; sau khi chết, họ vẫn nghĩ thân thể họ đầy máu và mặt của họ bị vỡ nát. Đôi khi họ hiện ra cho người ta thấy bộ mặt đó.

Hoặc nếu người chết đuối, nếu không được siêu sinh và không có Minh Sư hướng đạo cho họ, họ nghĩ rằng họ vẫn còn sống và luôn cảm thấy lạnh. Bất kể quý vị cho họ mặc quần áo gì, họ cũng sẽ nói rằng họ rất lạnh. Đó là vì thân thể A-tu-la của mình rất mẫn cảm, tương tự như nhục thể của mình, 
nhưng nhạy cảm hơn.

Thành ra chúng ta nói người tu hành nhạy cảm hơn gấp trăm ngàn vạn lần.

Sau khi tu hành, chúng ta trở nên ngày càng tách biệt khỏi nhục thân này. 
Linh hồn tách biệt rất xa. Chúng ta vẫn phải lăn lộn trong cõi trần gian này, nhưng mức độ mẫn cảm tăng lên gấp hàng trăm lần. Chúng ta vẫn phải sống trong một nơi thô tạp như vậy. Chúng ta đã rất mẫn cảm rồi, nhưng vẫn phải ở lại đây.

Chúng ta trở nên khác. 


Đôi khi quý vị càng tu hành, như nếu quý vị giúp tôi, với công việc hoằng pháp hoặc làm việc gì đó cho tôi, rồi sau đó quý vị không ăn nhiều. Không phải vì quý vị no. Không phải vì thức ăn không ngon. Nhưng vì đẳng cấp của quý vị đã vượt rất cao, xa khỏi thế giới này, và vượt tới tương lai rất xa. Vì vậy thức ăn dường như có vẻ khá xa lạ với quý vị.

Quý vị không thuộc về thế giới này.
Có điều chúng ta phải nhẫn nại ở nơi này mà thôi, nhưng Tự Tánh mình không còn ở đây nữa. Đôi khi chúng ta phải đến rồi đi, để giải quyết nhân quả của thế giới. Nên khi trở lại, chúng ta chịu nhiều áp lực và đau khổ rất nhiều.


Vì vậy đôi khi càng tu hành, chúng ta càng cảm thấy nhiều áp lực và đau đớn. Quý vị đừng sợ ha. Đó có nghĩa là chúng ta đã ở trên một đẳng cấp rất cao, bởi vì chúng ta mẫn cảm hơn. Không phải thế giới cho chúng ta nhiều áp lực. Không, không phải. Đôi khi đẳng cấp của mình khá cao, nên không chịu nổi áp lực. Chúng ta vẫn phải nhẫn nại nhé?

Hãy nhẫn nại,
niệm Năm Hồng Danh, và tu hành thêm.


Sau vài chục năm hoặc vài năm, chúng ta cũng ra đi. Sẽ không lâu đâu. Đây là kiếp cuối cùng của quý vị. Quý vị nhẫn nại chỉ lần cuối này thôi, nhé? 

Comments are closed.
Supreme Master Television           Contact Us
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Protection
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • While On The Path
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Testimonies
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
    • Photography
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • The Path
    • The Lifestyle
    • Music & Poetry >
      • Songs (English)
      • Songs (Aulacese)
      • Poetry
      • Music & Dramas
  • QUAN YIN METHOD
    • Reading
    • Videos
  • LINKS
    • OUR CENTERS' CONTACT
    • ĐÀI THUYET MINH AU LẠC
    • ĐÀI PHỤ ĐỀ AU LẠC
    • SUPREME MASTER TV
    • SUPREME MASTER NEWS
    • Contact