The Peace Seekers
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Protection
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • While On The Path
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Testimonies
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
    • Photography
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • The Path
    • The Lifestyle
    • Music & Poetry >
      • Songs (English)
      • Songs (Aulacese)
      • Poetry
      • Music & Dramas
  • QUAN YIN METHOD
    • Reading
    • Videos
  • LINKS
    • OUR CENTERS' CONTACT
    • ĐÀI THUYET MINH AU LẠC
    • ĐÀI PHỤ ĐỀ AU LẠC
    • SUPREME MASTER TV
    • SUPREME MASTER NEWS
    • Contact

Revelations about the Planet Diw, P6

7/7/2022

 
Special Series
Excerpt from a conference between Supreme Master Ching Hai
and members of Supreme Master Television team (all vegans)
​Supreme Master Ching Hai's Revelations about the Planet Diw, Part 6

Picture

Now, next one. Where is it?

“There are no harsh words, not even violent thoughts or vocabulary on that planet. People there live in perfect health and mental fitness. Their harmony and happiness are beyond our imagination. Rivers, lakes, waters – crystal clear, ready to drink. Their sun glows evenly and just perfect. Not hot, not cold.” (Awesome!) Awesome! That’s what I think.

“Their high tech we can only dream of. There are no cars, no industrial pollution. They have some devices to adjust speed if want to visit further.” You should know, if they want to visit further. [...]

“There is no electricity or other cumbersome instruments. All runs smoothly by their pure mind.” Like as you think, so you have. That’s it.

​And they have such a collective purity of mind that everything just regulates itself like automatically. And it never runs out of service. So there’s no need to maintain or anything.

Because their minds are so pure and they have collective power, as if the sun is just always like that – always temperate. And the water is always crystal clear and just a nice temperature. Or the weather is always even, pleasant, and benevolent. It’s just automatic like that, because of their merit and their purity of mental state of mind. Then it becomes just natural. 
 
Just like here, we have the air we breathe. Just because of our merit, collectively, it’s created like that.  So, someday, if our merit runs low, then maybe the air will become putrid and then unclean or suffocating. Or causing trouble and sickness. Well, just like people who have COVID, they breathe the same air like us but they cannot breathe. They feel suffocated. They need oxygen, otherwise, they die immediately. 

But on this planet, there’s no such thing, because their pure mind, the energy just creates everything pleasant, the way we would like to have, I mean they would like to have. We could not have that, even if we wanted to, we don’t have it in our state of affairs. 

​Our world is too backwards. I don’t care how many machines they invent, what for do they invent all these medicine and machines?

It just makes people more sick. Maybe it cures this disease, but it makes another disease come up as a side effect. And even the vaccine’s supposed to help people against COVID, but only those who really have the merit to be helped. The rest, it just gets them sicker, mental state or slow effects. Silent killer. And people cannot find out why they die or why they’re sick.


Isn’t that a nice planet we would like to visit? It’s just a shame that our planet spends too much money on war and all these kinds of destructive patterns, instead of pouring the resources together to keep people healthy. Then their minds would be smart.

You cannot have a smart mind in an unhealthy, sick, rotten body. So instead of taking care of the planetary citizens, they pour all the resources, all the hard sweat-earned, tax money into war and destruction.  

​So, we could never catch up with other planets, because we don’t have time to develop our potential, not to say maximum, to a higher extent, and we cannot use the maximum capacity of our mind power even.

Picture
So, it’s a pity they can come to see us anytime they want and disappear from where they want, whenever, and we’re just glued on the surface of the Earth, could not even jump a meter and look at them, drooling, wishy-washy, and questioning where they’re from, what they want from us, whether they want to take something from us? What do we have to offer? 

If they even deem it fit to have a look at our planet, that should be an honor already, I tell you. Such a planet, such beings, such a creation, such a civilization. What do they want from us?

​We are like a garbage can compared to them. They don’t even have garbage there. Maybe that’s why they came down and had a look. What are they? Then probably some of our Earth people will send a message by telepathy, saying, “It’s garbage to you.”

Truly, many of our inventions or machinery and all kinds of comfort that we have are garbage to many planets. Not even leftover garbage.

“They feel sorry for us that they cannot help, even if they want to.” That was the original message when I was there. If I’m reading and I comment at the same time, you don’t know where is what. You don’t know which one is... It doesn’t matter, it’s the same direction. I forgot to tell you when I’m reading so you know what’s the original and what is my salt and pepper added on to it.
 
“They want to impart...” This is reading. Also before there’s no cars. Can you sense it when I put my salt and pepper inside, when I comment?

​When you give me the script, I’ll probably put it in quotes or something then, maybe, if I remember where is what, or I have to compare with my diary. I haven’t written anything in my diary. It’s mostly all empty. No time. I write but then nothing really good. Now and then. Some are very, very empty. Luckily, I have seen some of this planet, otherwise, all these pages will be empty again.

“They feel sorry for us. And that they cannot help, even if they want to.” Here I said, “Even if want to.” Whenever you see me without grammar or anything, ranting on there, then it’s in the diary. The original is not like that, it’s just I wrote it shorter. I shortened it because I’m lazy to write, I told you already. As long as it’s comprehensible, I just write. I couldn’t care less to sit there and think whether or not this one is without “t” or without “s.” Or should I put an “are” or “is” or none in there.

“They want to impart their way of life so much to us, but they know that we are not yet able to absorb their way of life.” “They…” still continue reading. 

“They visit us sometimes with their vehicles, either themselves or just the robots, remote controlled, perfectly. People there busy their time with all wholesome enjoyment, inventions, or just playing music. Praising God and praising virtues.” Reminding themselves.

“If,” what, “If threatened…” I thought if theatre anywhere. Threatened, not theatre. They do have this kind of art also. When they want to play in their creative leisure fashion.

​They have different talents. Some do this, some do that. Just like on our Earth, we have different people doing different professions. So, some are scientists, they invent this and that, some are musicians, they play here and there. Some are artists, they make theater, movies. They also have theatre. But here, not mentioned yet, maybe mentioned later, I don’t know yet.

“If threatened in any way, they will collectively use their inner power to hide their world.” I saw that before, because I just said that, but now I saw that I have written as well. That means I remember some part of it. I was too much ahead of my writing.

​So, “No one or any super machine could find it.” Meaning could not find their world, no matter what, if they want to hide it. But they will have no problem.

"People live long, long, long, happy lives for thousands of years young.” If… If what? No. Not if. Thousands of years, what? What did I write here? Meaning young and healthy. Oh, God.

​Now I know. I wrote too short, that’s why. “…young and healthy, till the end. Then, they reincarnate there or elsewhere better, depends on their status.  They could even elevate to a higher planet, suitable to their status.” 

Oh, that’s what I wrote here as well. That’s it. I’m sure there will be more details. Wait until they want to make movies out of it, then I will add on more to what I remember. It’s just like a sketch here.


Bây giờ là phần tiếp theo. Đâu rồi?
 
“Không có những lời nói khó nghe, thậm chí không có tư tưởng hoặc  từ ngữ bạo lực trên tinh cầu đó. Người ở đó sống trong tinh thần minh mẫn, tráng kiện và sức khỏe hoàn hảo. Sự hòa hợp và hạnh phúc của họ thì ngoài sức tưởng tượng của chúng ta. Sông, hồ, nước –  trong vắt, uống được ngay. Mặt trời của họ phát sáng đồng đều và hoàn hảo. Không nóng không lạnh”. (Tuyệt vời!) Tuyệt vời! Tôi nghĩ vậy. 

“Công nghệ cao của họ, chúng ta chỉ có thể mơ ước thôi. Không có xe hơi, không có ô nhiễm công nghiệp. Họ có một số thiết bị để điều chỉnh tốc độ nếu muốn tham quan xa hơn”. Quý vị phải biết rồi, nếu họ muốn tham quan xa hơn. [...]

​“Không có điện hoặc các dụng cụ rườm rà khác. Tất cả đều vận hành trôi chảy bởi tâm trí thuần khiết của họ”. Như nghĩ gì có nấy. Thế thôi.

Họ có một tâm trí thuần khiết tập thể đến mức mọi thứ tự động điều chỉnh. Và không bao giờ bị hỏng. Vì vậy, không cần bảo trì hoặc làm gì hết.

Bởi vì tâm trí của họ rất thuần khiết và họ có cộng lực, như thể mặt trời luôn luôn như vậy – luôn luôn ôn hòa. Và nước luôn trong vắt và nhiệt độ thì vừa phải. Hoặc thời tiết luôn luôn ổn định, dễ chịu và nhân từ. Chỉ tự động như thế đó, bởi vì công đức của họ và tâm trí thuần khiết của họ. Rồi chỉ trở nên tự nhiên thôi.

Giống như ở đây, chúng ta có không khí để thở. Chỉ vì công đức tập thể của chúng ta, mà tạo thành như thế. Cho nên, một ngày nào đó, nếu công đức xuống thấp, thì có thể không khí sẽ trở nên hôi thối và rồi ô uế hoặc ngột ngạt. Hoặc gây ra vấn đề và bệnh tật. Giống như những người bị nhiễm COVID, họ hít thở cùng bầu không khí như chúng ta nhưng họ không thể thở. Họ cảm thấy ngạt thở. Họ cần ô-xy, nếu không, họ chết ngay lập tức.

​Nhưng trên tinh cầu (Diw) này, không có điều đó, bởi vì tâm trí thuần khiết của họ, năng lượng [thuần khiết] tạo ra mọi thứ dễ chịu, theo cách chúng ta muốn có, ý nói là họ muốn có. Chúng ta không thể có điều đó, cho dù chúng ta muốn, chúng ta không có như thế trong tình trạng của mình.

Thế giới chúng ta quá lạc hậu. Tôi không cần biết họ phát minh ra bao nhiêu máy móc, họ phát minh tất cả các loại thuốc và máy móc này để làm gì?
 
Chỉ làm con người thêm bệnh. Có lẽ nó chữa khỏi bệnh này, nhưng lại khiến bệnh khác xuất hiện như một tác dụng phụ. Và thậm chí vắc-xin được cho là giúp con người chống lại COVID, nhưng chỉ những người thực sự có công đức mới được giúp. Số người còn lại, vắc-xin chỉ làm họ bệnh nặng hơn, về tinh thần hoặc sẽ ảnh hưởng chậm. Sát thủ thầm lặng. Và người ta không thể tìm ra lý do tại sao họ chết hoặc bị bệnh.

Đó không phải là tinh cầu tốt đẹp mà chúng ta muốn đến thăm sao? Thật xấu hổ khi Địa Cầu chúng ta tiêu quá nhiều tiền cho chiến tranh và cho tất cả những loại mô hình hủy diệt này, thay vì tập trung các nguồn lực với nhau để giữ cho con người khỏe mạnh. Rồi đầu óc họ sẽ thông minh.

Không thể có trí óc thông minh trong cơ thể bệnh tật, ốm yếu, mục nát. Vì vậy, thay vì chăm sóc các công dân trên Địa Cầu, họ đổ tất cả các nguồn lực, tất cả tiền thuế kiếm được bằng mồ hôi nước mắt, vào chiến tranh và sự phá hủy.

​Cho nên, chúng ta không bao giờ theo kịp các tinh cầu khác, bởi vì chúng ta không có thời gian để phát triển tiềm năng của mình, chưa nói đến phát triển tối đa, ở mức độ cao hơn, và chúng ta thậm chí không thể dùng khả năng trí lực tối đa của mình nữa.
Picture
Thật đáng tiếc khi họ có thể đến gặp chúng ta bất cứ lúc nào họ muốn và biến mất khỏi nơi nào họ muốn, bất cứ lúc nào, còn chúng ta cứ bị dính trên mặt Địa Cầu, thậm chí không thể nhảy một mét, và nhìn họ, chảy nước miếng, cứ mơ hồ và phân vân họ đến từ đâu, họ muốn gì ở chúng ta, liệu họ có muốn lấy gì đó từ chúng ta không? Chúng ta có gì cho họ?
​
Nếu họ thậm chí cho rằng Địa Cầu đáng cho họ tới thăm, thì đó đã là một vinh hạnh rồi, nói quý vị hay. Một tinh cầu như vậy, những chúng sinh như vậy, một sáng tạo như vậy, một nền văn minh như vậy. Họ muốn gì từ chúng ta?

So với họ, chúng ta giống như thùng rác. Họ thậm chí không có rác ở đó. Có lẽ đó là lý do họ đi xuống xem. Mấy người này là gì vậy? Rồi có lẽ một số người trên Địa Cầu sẽ gửi tin nhắn bằng thần giao cách cảm, nói: “Đó là rác đối với quý vị”.
 
Thật vậy, nhiều phát minh hoặc máy móc và đủ loại tiện nghi mà chúng ta có đều là rác đối với nhiều tinh cầu. Thậm chí không phải rác thừa.

“Họ cảm thấy tiếc cho chúng ta là họ không thể giúp đỡ, cho dù họ muốn”. Đó là thông điệp nguyên thủy khi tôi ở đó. Nếu tôi vừa đọc vừa bình luận, quý vị không biết đâu là đâu. Quý vị không biết cái nào là… Thôi, không quan trọng, cũng cùng một hướng. Tôi quên nói với quý vị khi nào tôi đang đọc, để quý vị biết đâu là bản gốc và đâu là muối tiêu mà tôi thêm vào.
 
“Họ muốn truyền đạt…” Đây là tôi đọc. Và trước đó, [nói về] không có xe hơi. Quý vị có thể nhận ra được khi nào tôi thêm muối thêm tiêu vào khi tôi bình luận không?
 
Khi quý vị đưa cho tôi bài viết, thì có lẽ tôi sẽ để trong dấu ngoặc kép hoặc dấu gì đó, có lẽ, nếu tôi nhớ câu nào ở đâu, hoặc tôi phải so sánh với nhật ký của mình. Tôi chưa viết gì hết trong nhật ký của tôi. Hầu hết đều trống trơn. Không có thời giờ. Tôi viết nhưng rồi không có gì thực sự tốt. Thỉnh thoảng thôi. Một số rất, rất trống rỗng. May là tôi có nhìn thấy một chút về tinh cầu này, bằng không, tất cả các trang này sẽ lại trống trơn.

“Họ cảm thấy tiếc cho chúng ta. Và rằng họ không thể giúp được gì, cho dù họ muốn”. Ở đây tôi nói: “Cho dù muốn”. Bất cứ khi nào quý vị thấy tôi không dùng ngữ pháp hay gì cả, đọc lướt trên đó, thì đó là trong nhật ký. Nguyên bản không phải như thế, chỉ là tôi viết ngắn gọn hơn. Tôi viết ngắn lại vì tôi lười viết, đã bảo rồi. Miễn là có thể hiểu được, thì tôi viết thôi. Không hơi đâu ngồi đó mà nghĩ xem là chữ này không có “t” hoặc không có “s”. Hoặc tôi có nên viết chữ “are” hoặc chữ “is” vào đó hay không?

“Họ rất muốn truyền đạt lối sống của họ cho chúng ta, nhưng họ biết rằng chúng ta chưa thể tiếp thu lối sống của họ được”. “Họ…” vẫn tiếp tục đọc.

“Đôi khi họ đến thăm chúng ta bằng phương tiện của họ, đích thân họ tới hoặc chỉ là người máy, điều khiển từ xa, một cách hoàn hảo. Người ở đó rất bận rộn với tất cả những thú vui, phát minh bổ ích, hoặc chỉ chơi nhạc. Tán thán Thượng Đế và ca ngợi đức hạnh”. Nhắc nhở bản thân.

“Nếu”, cái gì, “Nếu bị đe dọa…” Tôi tưởng là nếu rạp hát ở đâu. Đe dọa, không phải rạp hát. Họ cũng có loại nghệ thuật này nữa. Khi họ muốn chơi theo kiểu giải trí sáng tạo.

Họ có những tài năng khác nhau. Có người làm thứ này, có người làm việc kia. Giống như trên Địa Cầu, chúng ta có những người khác nhau làm những ngành nghề khác nhau. Vì vậy, một số là khoa học gia, họ phát minh này kia, một số là nhạc sĩ, họ chơi nhạc đây đó. Một số là nghệ sĩ, họ làm kịch, phim ảnh. Họ cũng có rạp hát. Nhưng ở đây, chưa nói đến, có lẽ sẽ đề cập sau, tôi chưa biết.

​“Nếu bị đe dọa theo bất kỳ cách nào, họ sẽ cùng nhau dùng lực lượng nội tại của họ để ẩn đi thế giới của họ”. Tôi đã thấy điều đó trước đây, bởi vì tôi vừa nói tới, nhưng bây giờ tôi thấy là tôi cũng có viết xuống. Điều đó nghĩa là tôi nhớ vài phần về việc này. Tôi đã nói quá nhiều trước phần viết. 

​Rồi, “Không ai hoặc bất kỳ siêu máy móc nào có thể tìm thấy Diw”. Nghĩa là không thể tìm thấy thế giới của họ, dù gì đi nữa, nếu họ muốn ẩn giấu. Nhưng họ sẽ không có vấn đề gì."

"Người ở đó sống cuộc đời hạnh phúc, rất lâu, vô cùng lâu, cho đến hàng ngàn tuổi”. Nếu cái gì? Không. Không có nếu. Hàng ngàn năm, cái gì? Tôi đã viết gì ở đây? Có nghĩa là trẻ và khỏe.

​Giờ tôi biết rồi. Tôi viết quá ngắn, đó là lý do. “… trẻ và khỏe, cho đến cuối đời. Rồi, họ tái sinh ở đó hoặc nơi nào khác tốt hơn, tùy vào địa vị của họ. Họ thậm chí có thể đi lên một tinh cầu cao hơn, thích hợp với địa vị của họ”. Ồ, đó là những gì tôi đã viết ở đây. Thế thôi.
 
Tôi tin chắc sẽ có nhiều chi tiết hơn. Chờ đến khi họ muốn làm phim từ những thông tin này, thì tôi sẽ bổ sung thêm khi tôi nhớ. Đây chỉ như một bản thảo.

Comments are closed.
Supreme Master Television           Contact Us
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Protection
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • While On The Path
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Testimonies
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
    • Photography
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • The Path
    • The Lifestyle
    • Music & Poetry >
      • Songs (English)
      • Songs (Aulacese)
      • Poetry
      • Music & Dramas
  • QUAN YIN METHOD
    • Reading
    • Videos
  • LINKS
    • OUR CENTERS' CONTACT
    • ĐÀI THUYET MINH AU LẠC
    • ĐÀI PHỤ ĐỀ AU LẠC
    • SUPREME MASTER TV
    • SUPREME MASTER NEWS
    • Contact