The Peace Seekers
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • Master's Wonders
      • While On The Path
      • Quan Yin Method
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Jokes
      • Other Stories
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • Music & Arts >
      • Vocal by SMCH (English)
      • Vocal by SMCH (Aulacese)
      • Music & Dramas
      • Arts & Photography
  • LINKS
    • Bài Giảng Phụ Đề Âu Lạc
    • Peaceseekers - Persian
    • Supreme Master Televison
    • Eden Rules
    • News Magazine

Real Compassion and Moral Standards Is The Real Solution, P15

2/21/2022

 
Special Series
Excerpt from a conference between Supreme Master Ching Hai
and members of Supreme Master Television team (all vegans) 
Real Compassion and Moral Standards Is The Real Solution, Part 15 of 22, Dec. 21, 2021
https://suprememastertv.com/en1/v/159624037402.html


Picture

​
So, this is just a manifestation kind of a palace and environment. It’s made by Heaven, by the Protectors of Heavens, or by the merit of this couple, or by the magical power from his master, manifested through the physical gift that he gave to them. 

It’s possible to do that. It’s possible to manifest things, but they won’t last long. Either they disappear after you’re done with your needy situation, or the magic will wear out. It was just for emergency use because the couple did not have any residence and did not find any populated area, did not find a human settlement anywhere yet, and it’s so dark already, dangerous for them.

So, the magic just manifested like that for them, according to also their worth. If they are not that worthy, then probably it would just manifest a hut or a tent, like what I had, or a 2x4 (meter) residence ‒ I call it a palace, where I live. That’s all I have really.

I could not stay in a cave even, anymore. Wherever I go, whatever happens, just happens. I don’t care. I couldn’t care less. I’m happy. I don’t have time to be sad, except when I’m suffering because of the pain of humans and all beings on this planet. I don’t have time to lament anything. I’m always happy and grateful for what I have. 

I truly am very grateful and happy for what I have. I couldn’t ask for more. Because wherever you have, if you have a roof and the walls around you to protect all the computers and equipment and all that, that’s good enough already. If the rain and the elements won’t destroy the computers and won’t make you sick, then it’s very good already. What else do you want?

You’re only a small body, however big. The biggest guy in your group is how many meters? Two meters? (Yes, almost.) Even then, that’s all he needs. Right? The walls and the roof, and electricity, of course, and that’s all he needs. He needs also a heater, of course, and he needs only a water dispenser with hot and cold and freezing water, of course. And he needs also people to cook for him, of course. And he needs people to bring food to him, of course, and he needs a computer, of course. (A washing machine.) He needs a washing machine only, of course. (Sometimes a tumble dryer.) He needs a tumble dryer only, of course.

I mean, you don’t need much, this is just basic. I’m just making fun of you. But that’s the basic nowadays. We could also do without, but then it takes much longer to wash by hand and to wait to dry. In that case, you need more clothes. Like this, even though it looks more of a luxury, but then it’s economical in some way. So, you don’t have to waste too much precious time because we need to work for the Supreme Master Television. It’s a more important thing than our comfort or our show-off of ascetism. 

We could do without all that, I’m sure you could. I used to do without all that and I don’t even mind to cook with the little three stones, in the forest even. In fact, I long for that. 

I love that kind of style where you don’t even need electricity to cook anything. You put the three stones, or you dig a hole in the ground with both ends open, and then you put your pot on it and you can cook. Because in the forest, there are a lot of dry twigs falling around. Even you can cook with dry leaves. You know that?

And it’s such a wonderful life. I love that so much. Just I cannot afford that poor life. This is the problem. People say they cannot afford a luxury life. I could not afford the poor life. Because that poor life is the life I want. More independent, more simple, and it’s such fun, such a peaceful feeling. I lived like that before. I love that so much.

Picture
When we first went to Hsihu, we didn’t have electricity, not at all. We just cooked like that. Even for the hot water to take a shower, we cooked with a big pot and with the cheap wood that people discarded or with all the branches that fell all over in the forest. But before we had a lot, about four or five hundred people. So, the forest could not produce enough leaves or branches.

​We went and asked for some wood that they did not want, from the wood company. Those cheap wood, small, or you pay a cheap price. They wanted to get rid of them, also. So, it’s good for both. And we cooked to shower. Like that. ​And we dug wells to make water. 

I love this kind of natural life.


Like in the Himalayas, I told you before. The water is in abundance from the mountain. It comes down, and people put it into a pipe, and it runs all day, all night, and I wash my clothes with it. And I cooked chapatis with some collected wood from the forest nearby.

​I didn’t cook a lot anyway, just some chapatis. But it feels fun. It’s so peaceful, so good, so good. Because when you don’t have any responsibilities and you have such freedom, then nothing’s better than that in this life. Believe me. When you don’t have any responsibilities like what we have now. It was the happiest time there.


If you have responsibilities, you don’t have freedom anymore. And you have anxiety and worries. That’s how you get old quicker, and you don’t feel as free and happy. Of course, we’re happy to serve the world, but it’s not the same. Nothing compared to when you have nothing to worry about. Even with the very little money I had, I had to stretch it. That’s why I could only eat chapatis and self-made, and some cucumbers and peanut butter, because I know that’s enough nutrition.

A wholemeal chapati and peanut butter and cucumber. Stuff like that. Simple, but enough nutrition. I knew it was enough. Oh well, if you don’t work a lot, it’s enough.


But it is a surprise that even if you eat a little, but you do a lot of exercise, like labor work, you feel even healthier and stronger, but you must exercise, somehow. Because the body feels the need, so it produces enough essential strength for you. And produces enough of whatever you need. You’re stronger than if you eat a lot but do nothing. Truly like that. Even breatharian people, they need exercise to continue to preserve themselves. Or do something useful.

I really love that kind of life. Living somewhere alone in the forest or even with one or two people but not getting on each other’s nerves. If you live with strangers, even better, because they don’t bother you. If they don’t know who you are, they ask nothing from you. I mean spiritual blessings, all that stuff, or cling onto you because they know you’re a spiritual person.
Picture
When I lived in India, I also lived among people, even though in the Himalayas, but among people. Among people and the pilgrims. And next door, there were other rooms. I told you, four or three more rooms. Like, in the whole building, they divided it into four rooms, and I occupied one. It’s small, of course, like maybe two by one and a half meters, something like that. Just enough to put a cot inside, and a little spare to walk. When you walk in, you walk right to your cot. No table, no chair, nothing more. Just that. But I had everything I needed. That’s what I felt, compared to now. I really love that life.

Sometimes, I really long to live like that again, but I can’t afford it. Imagine some people saying “You can’t afford poverty?” But it’s my situation. It’s like that. Something you like so much but you don’t have. That’s what you cannot afford. 

​I can’t afford poverty and a simple life. I love that very much.


My grandma used to live like that. She just collected wood from the garden, or some leaves, and she cooked simple food in a small pot, an earthen pot even. And it tasted like heaven, with a little bit of smokey taste, and from the earthen pot, and small. I could have eaten more, but she said to me, “The less you eat, the more you have.” She meant, if you eat more, then you have nothing - tomorrow, no more left. She didn’t have much. But I was a kid, I didn’t know much.

She cooked only a small pot. Enough for only two bowls - one bowl for her, one for me, and done. And, of course, there were some vegetables. But she said, “The less you eat, the longer you will be filled.” It’s true also.

​If you have only one kilogram of rice and you eat it all in one day, then tomorrow you won’t have any. But if you eat just maybe a quarter of it, and the next day you have more, and the next day you still have it for a couple of days, a few days. That’s what she meant. Oh, we have that kind of idiom. She was a very contented person, very simple, and very wise.


I really love to do that. Collect my own wood and cook my own simple food. But it would take a lot of time, more time than what I have now. My time is used for working for SMTV (Supreme Master TV), editing, and then for meditation.

​Sometimes I need to put some ointment for my eyes, and I just keep pushing it, pushing it. I have to finish the work. And then I thought, “I’ll finish first before I take care of myself.” And then I forgot. Sometimes it’s like that. 
Picture
So nowadays, to live such a simple life, it’s kind of a luxury. But that kind of life, for me, is truly so satisfying, so peaceful, and so good.

Like the life that I had in the Himalayas, because at that time I was alone. I lived among people, but not like crowded in the city or anything. Of course, in the middle of the hill, on top. And then had free water like that, and a very cheap mud house, mudroom. And slept on the roof at night. And I just went out to the Ganges to take a bath. Because I wanted to. Otherwise, I could have bathed there; there was free water up there. And then hang my clothes, or I put my clothes on the rocks to dry. Then went home, singing. Felt so free.

I long for that life again. I’ll probably just dream about it. Cooking with leaves, or with dry branches, free, free fuel. And it tastes even better than cooking with electricity. Although cooking with electricity is more convenient and cleaner. But if you cook only for yourself, a little bit of smoke is not much.

And the fire, if it’s good, it has no smoke. It has smoke, only maybe a little bit in the beginning. Or only if the wood is wet or not dry enough. Otherwise, there’s no smoke. And if you live in the forest, or surrounded by trees, garden, they absorb it quickly; there’s no pollution. It’s not like grand-scale industry smoke or anything. Only for one person, how much can you cook? Because how much can you eat? [...]


I forgot. Did I answer you? I don’t know about the palace that appeared overnight. That’s why they call that place “One-Night Lake.”



Đây chỉ là một sự hóa hiện kiểu như một cung điện và cảnh vật xung quanh. Được tạo ra bởi Thiên Đàng, bởi những vị Bảo Hộ của các Thiên Đàng, hoặc bởi công đức của hai vợ chồng này, hoặc bởi thần thông từ vị thầy của anh ta, hóa hiện ra qua món quà vật chất mà ông cho họ.

Điều đó có thể làm được. Có thể hóa hiện ra các thứ, nhưng sẽ không tồn tại lâu dài. Hoặc nó biến mất sau khi mình đã xong với hoàn cảnh cần thiết, hoặc thần thông sẽ tiêu hao. Chỉ dùng cho trường hợp khẩn cấp bởi vì cặp vợ chồng đó không có nơi cư trú nào và không tìm thấy nơi nào có dân cư, chưa tìm thấy được chỗ nào có người cư ngụ, và trời cũng quá tối rồi, nguy hiểm cho họ.

Vì vậy, thần thông chỉ hóa hiện như thế cho họ, cũng tùy theo sự xứng đáng của họ. Nếu họ không xứng đáng như vậy, thì có lẽ sẽ chỉ hóa hiện ra một cái chòi hoặc một cái lều, như cái tôi đã có, hoặc một chỗ ở 2x4 mét ‒ tôi gọi là cung điện, nơi tôi sống. Thực sự tôi chỉ có thế thôi.

Tôi cũng không thể ở trong hang động được nữa. Dù tôi đi đến đâu, dù chuyện gì xảy ra, thì xảy ra thôi. Tôi không màng. Tôi chẳng quan tâm. Tôi vẫn vui. Tôi không có thời giờ để buồn, ngoại trừ khi tôi đau khổ vì sự đau khổ của nhân loại và tất cả chúng sinh trên Địa Cầu. Tôi không có thời giờ để than thở về bất cứ điều gì. Tôi luôn luôn vui và biết ơn những gì tôi có.

Tôi thật sự rất biết ơn và vui với những gì tôi có. Tôi không đòi hỏi gì thêm. Bởi vì ở bất kỳ nơi đâu, nếu có một mái che và vách tường xung quanh để bảo vệ tất cả máy vi tính và thiết bị này nọ, như vậy là đủ tốt rồi. Nếu nước mưa và thời tiết không làm hỏng máy vi tính và không làm cho mình bị bệnh, thì đó là rất tốt rồi. Còn muốn gì khác nữa?

Quý vị chỉ là thân thể bé nhỏ, dù có to lớn bao nhiêu. Anh chàng lớn nhất trong đội ngũ của quý vị cao mấy mét? Hai mét hả? (Dạ, gần như thế.) Dù vậy, anh ta chỉ cần có thế thôi. Phải không? Vách tường và mái nhà, và điện nữa, dĩ nhiên, và anh ta chỉ cần có thế thôi. Anh ta cũng cần máy sưởi, dĩ nhiên, và anh ta chỉ cần một máy [lọc] nước có nước nóng, nước lạnh và nước đông đá, dĩ nhiên. Và anh ta cũng cần người để nấu cho anh ta, dĩ nhiên. Và anh ta cần người mang thức ăn cho anh ta, dĩ nhiên, và anh ta cần một máy vi tính, dĩ nhiên. (Một cái máy giặt.) Anh ta chỉ cần một máy giặt thôi, dĩ nhiên. (Đôi khi một máy sấy quần áo.) Anh ta cần một máy sấy thôi, dĩ nhiên.

Ý tôi nói, quý vị không cần nhiều, đây chỉ là những thứ căn bản. Tôi chỉ chọc quý vị cho vui thôi. Nhưng ngày nay đó là những thứ căn bản. Chúng ta cũng có thể không cần, nhưng rồi mất nhiều thời giờ hơn để giặt tay rồi chờ cho nó khô. Như vậy thì, mình phải cần thêm nhiều quần áo. Như vầy, mặc dù có vẻ xa xỉ hơn, nhưng lại là tiết kiệm theo cách nào đó. Như vậy, quý vị không phải lãng phí quá nhiều thời gian quý báu bởi vì chúng ta cần làm việc cho Truyền Hình Vô Thượng Sư. Điều này quan trọng hơn là tiện nghi hoặc là khoe khoang sự khổ hạnh của chúng ta.

Chúng ta có thể sống không cần tất cả mấy thứ đó, tôi tin chắc quý vị có thể. Trước kia tôi không có mấy thứ đó và tôi cũng không ngại nấu nướng trên ba cục đá nhỏ, ngay cả trong rừng. Thực ra, tôi ao ước sống như thế.

Tôi rất thích lối sống đó nơi mình không cần điện để nấu thứ gì hết. Quý vị kê ba cục đá, hoặc đào một lỗ dưới đất có thông hơi hai đầu, và rồi đặt cái ấm lên đó, vậy là có thể nấu nướng. Bởi vì trong rừng, có rất nhiều cành cây khô rơi khắp nơi. Cũng có thể nấu bằng lá khô. Quý vị biết không?

Và đó là một đời sống tuyệt vời. Tôi thích như thế lắm. Chỉ là tôi không có điều kiện sống đời nghèo đó. Đây là vấn đề. Người ta nói họ không có điều kiện để sống đời xa hoa. Còn tôi thì không có điều kiện để sống đời nghèo. Bởi vì đời sống nghèo đó là đời sống mà tôi muốn. Độc lập hơn, đơn giản hơn, và rất vui, một cảm giác thật an bình. Trước kia tôi sống như vậy đó. Tôi thích vô cùng.
Picture
Khi mới đến Tây Hồ, chúng tôi không có điện, hoàn toàn không có. Chúng tôi chỉ nấu nướng như thế đó. Ngay cả nấu nước nóng để tắm, chúng tôi nấu trong cái nồi lớn và bằng gỗ rẻ tiền mà người ta bỏ đi hoặc bằng mấy cành cây rơi khắp nơi trong rừng. Nhưng hồi đó có nhiều người, khoảng bốn hoặc năm trăm người. Vì vậy, rừng không sản xuất đủ lá hoặc cành cây.

Rồi chúng tôi đi xin mấy khúc gỗ mà công ty gỗ không dùng nữa. Gỗ xoàng, nhỏ, hoặc trả một giá rẻ. Họ cũng muốn đem bỏ đi, nên cả hai bên đều có lợi. Và chúng tôi nấu nước để tắm. Như thế đó. ​Và chúng tôi đào giếng để lấy nước.

Tôi rất thích kiểu đời sống thiên nhiên này.

​Như trên Hy Mã Lạp Sơn, đã kể quý vị trước đây rồi. Trên núi có rất nhiều nước. Nước chảy xuống, người ta cho chảy vào một ống dẫn, và nó chảy cả ngày, cả đêm, rồi tôi giặt quần áo với nước đó. Và tôi nướng bánh chapati bằng củi thu nhặt được từ khu rừng gần đó. 

​Tôi cũng không nấu gì nhiều, chỉ vài cái bánh chapati thôi. Nhưng cảm thấy vui. Cảm thấy thật an bình, thật vui sướng, thật vui sướng. Bởi vì khi không có trách nhiệm nào và có sự tự do như vậy, thì không có gì tốt hơn thế trong đời này. Tin tôi đi. Khi quý vị không có bất kỳ trách nhiệm nào như chúng ta đang có hiện giờ. Tôi vui nhất ở đó.

Nếu quý vị có trách nhiệm, thì không có tự do nữa. Rồi lại còn lo âu và lo lắng. Bởi thế nên bị già đi nhanh hơn, và không cảm thấy được tự tại và vui vẻ bằng. Tất nhiên là chúng ta vui vẻ phụng sự thế giới, nhưng không giống nhau. Không có gì so sánh với khi mình không có gì để lo lắng. Ngay cả với rất ít tiền mà tôi có, tôi phải chi tiêu tằn tiện. Thành ra tôi chỉ có thể ăn bánh chapati tự làm lấy, và một chút dưa leo và bơ đậu phụng, bởi vì tôi biết thế là đủ dinh dưỡng.

Một bánh chapati nguyên cám và bơ đậu phụng và dưa leo. Đại khái vậy. Đơn giản, nhưng đủ dinh dưỡng. Tôi biết như thế là đủ. À, nếu quý vị không làm việc nhiều, thì ăn như vậy là đủ.

​Nhưng điều ngạc nhiên là cho dù mình ăn ít, nhưng vận động rất nhiều, như là làm việc chân tay, thì cảm thấy còn khỏe hơn và mạnh hơn, nhưng dù sao cũng phải tập thể dục. Bởi vì thân thể cảm thấy cần, để nó tạo ra đủ sức mạnh thiết yếu cho quý vị. Và tạo ra đủ bất cứ gì quý vị cần. Quý vị mạnh hơn so với khi quý vị ăn rất nhiều nhưng không làm gì cả. Thật sự như thế. Ngay cả người sống bằng không khí, họ cũng cần tập thể dục để tiếp tục bảo tồn bản thân. Hoặc làm điều gì đó hữu ích.

Tôi thật sự thích đời sống kiểu đó. Sống nơi nào đó một mình trong rừng hoặc ngay cả với một vài người nhưng không gây khó chịu cho nhau. Nếu quý vị sống với người lạ, thì còn tốt hơn nữa, bởi vì họ không làm phiền quý vị. Nếu họ không biết quý vị là ai, thì họ không yêu cầu gì từ quý vị. Ý tôi nói phước lành tâm linh này kia, hoặc bám vào quý vị bởi vì họ biết quý vị là một người tu hành.
Picture
Khi tôi sống ở Ấn Độ, tôi cũng sống giữa mọi người, mặc dù tại Hy Mã Lạp Sơn, nhưng cũng sống giữa mọi người. Giữa dân chúng và người hành hương. Và ở bên cạnh, có những phòng khác. Đã kể quý vị nghe rồi, bốn hoặc ba phòng nữa. Giống như nguyên cái nhà, họ chia thành bốn phòng, và tôi ở một phòng. Dĩ nhiên là phòng nhỏ thôi, có lẽ rộng cỡ hai mét và một mét rưỡi, đại khái vậy. Bên trong vừa đủ để một giường gỗ nhỏ, và một chỗ nhỏ để đi. Khi bước vào phòng, thì bước ngay tới giường. Không bàn, không ghế, không thêm gì hết. Chỉ có thế. Nhưng tôi có mọi thứ mà tôi cần. Tôi cảm thấy như vậy đó, so với bây giờ. Tôi thật sự thích đời sống đó.

Đôi khi, tôi thật sự mong được sống như vậy lần nữa, nhưng tôi không có điều kiện. Tưởng tượng có người nói "Không có điều kiện để sống nghèo?" Nhưng đó là hoàn cảnh của tôi. Như vậy đó. Có những thứ mình rất thích nhưng không thể có được. Mình không có điều kiện để có.


Tôi không có điều kiện để sống một đời nghèo và giản dị. Tôi thích sống như thế lắm. ​Bà nội tôi thường sống như vậy. Bà nhặt củi trong vườn, hoặc nhặt lá cây, và nấu thức ăn đơn giản trong một cái nồi nhỏ, một cái nồi bằng đất. Và thức ăn ngon tuyệt trần, có chút hương vị khói, từ cái nồi đất nhỏ. Tôi có thể ăn nhiều hơn, nhưng bà nói với tôi: “Ăn ít, no lâu”. Ý bà là nếu mình ăn nhiều hơn, thì sẽ không có gì cho ngày mai, không còn nữa. Bà không có nhiều. Nhưng tôi chỉ là một đứa trẻ. Tôi không biết nhiều.

​Bà chỉ nấu một cái nồi nhỏ, chỉ đủ cho hai chén. Một chén cho bà, một chén cho tôi, rồi xong. Và, dĩ nhiên, có chút ít rau. Nhưng bà nói:  “Ăn ít no lâu”. Cũng đúng.

Nếu quý vị chỉ có một kí-lô gạo và ăn hết trong một ngày, thì ngày mai sẽ không còn gì cả. Nhưng nếu quý vị chỉ ăn khoảng một phần tư thôi, thì ngày hôm sau có nữa, ngày hôm sau mình vẫn còn gạo để ăn trong một hai ngày, vài ngày. Ý của bà là vậy. Ồ, chúng tôi có câu thành ngữ đó. Bà là một người rất an phận, rất đơn giản, và rất sáng suốt.

Tôi thật sự thích sống như vậy. Tự nhặt củi và tự nấu thức ăn đơn giản. Nhưng sẽ tốn rất nhiều thời giờ, nhiều thời giờ hơn là tôi có bây giờ. Thời giờ của tôi dùng để làm việc cho SMTV (Truyền Hình Vô Thượng Sư), chỉnh sửa, và để thiền.

Đôi khi cần phải nhỏ thuốc cho mắt, nhưng tôi cứ ráng làm, ráng làm tiếp. Phải làm cho xong việc. Tôi nghĩ: "Mình sẽ làm xong việc trước, rồi hẵng lo cho mình". Thế rồi tôi quên mất. Đôi khi như vậy.
Picture
Ngày nay, sống một đời giản dị như vậy, thì kiểu như một xa xỉ. Nhưng với tôi, sống kiểu như vậy, thật sự rất mãn nguyện, rất an bình, và rất vui sướng.

Như đời sống của tôi trên Hy Mã Lạp Sơn, vì bấy giờ chỉ có mình tôi. Tôi sống giữa mọi người, nhưng không quá đông người, không như trong thành phố. Tất nhiên là ở giữa đồi, trên đỉnh đồi. Và có nước xài miễn phí như vậy, và một cái nhà đất bùn, phòng đất bùn rất rẻ. Ban đêm thì ngủ trên mái nhà. Và ra sông Hằng để tắm. Bởi vì tôi muốn vậy. Bằng không, tôi có thể tắm ở đó; có nước miễn phí trên đó. Và rồi phơi quần áo, hoặc trải quần áo lên tảng đá để phơi khô. Rồi đi về nhà, vừa đi vừa hát. Cảm thấy thật tự tại.

Tôi ước ao có lại cuộc sống đó. Có lẽ chỉ là mơ thôi. Nấu bằng lá cây, hoặc bằng cành cây khô, miễn phí, nhiên liệu miễn phí. Và thức ăn còn ngon hơn so với nấu bằng điện. Mặc dù nấu ăn bằng điện thì tiện lợi hơn và sạch hơn. Nhưng nếu chỉ nấu cho mình thôi, một chút khói thì không nhiều.
 
Và lửa, nếu lửa cháy đượm, thì không có khói. Có khói, nhưng có lẽ chỉ một chút vào lúc đầu. Hoặc chỉ khi nào củi bị ướt hoặc chưa khô. Chứ không thì không có khói. Và nếu sống trong rừng, hoặc xung quanh có cây cối, vườn tược thì khói được hấp thụ rất nhanh; không ô nhiễm. Không phải như khói công nghiệp quy mô lớn hay là gì. Chỉ cho một người ăn thì có thể nấu bao nhiêu chứ? Bởi vì quý vị có thể ăn bao nhiêu? [...]
 
Tôi quên mất. Đã trả lời chưa? Tôi không biết về cung điện đã xuất hiện qua một đêm. Bởi vậy họ mới gọi nơi đó là “Đầm Nhất Dạ Trạch”.

Comments are closed.
Supreme Master Television           Contact Us
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • Master's Wonders
      • While On The Path
      • Quan Yin Method
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Jokes
      • Other Stories
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • Music & Arts >
      • Vocal by SMCH (English)
      • Vocal by SMCH (Aulacese)
      • Music & Dramas
      • Arts & Photography
  • LINKS
    • Bài Giảng Phụ Đề Âu Lạc
    • Peaceseekers - Persian
    • Supreme Master Televison
    • Eden Rules
    • News Magazine