The Peace Seekers
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • Master's Wonders
      • While On The Path
      • Quan Yin Method
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Jokes
      • Other Stories
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • Music & Arts >
      • Music & Dramas
      • Arts & Photography
  • LINKS
    • Bài Giảng Phụ Đề Âu Lạc
    • Peaceseekers - Persian
    • Supreme Master Televison
    • Eden Rules
    • News Magazine

Real Compassion and Moral Standards Is The Real Solution, P12

2/17/2022

 
Special Series
Excerpt from a conference between Supreme Master Ching Hai
and members of Supreme Master Television team (all vegans) 
Real Compassion and Moral Standards Is The Real Solution, Part 12 of 22, Dec. 21, 2021
https://suprememastertv.com/en1/v/159318953272.html


Picture

​
​“He’s so poor. There’s not even a rag to cover himself. How would he dare to think even in his dreams like that? Even though she has expressed her willingness.  But he refused. But then the princess told him, ‘You and I have met each other because of Heaven’s arrangement. None of us have even prepared or asked for it.’”

You must know that in the old times, it was not just because of meeting but because he was all naked and she was all naked. And she probably was bathing right where he was hiding. So, they probably have touched each other by chance.

​And in the old times, the custom is that if you see a man naked or if the man touches you, then you have to marry him. Because you lost your purity already. Otherwise, you just have to die. Commit suicide or never marry again. It’s very strict rules at those times. Men and women don’t even go near each other if you don’t know each other.  If you’re not relatives or something like that, you would never talk to a man outside of your house, of your household.

In the old times, if they are from a noble lineage or a rich family, they build high walls around their compound, their houses, and the women never went out alone. Every time they went out, they had to be carried in the covered kind of a… those carried by hand. A carriage by servants. Never went out alone, never walked out alone, as a rich family. I guess a poor family, they can’t afford all that.

If you are from a rich family or noble lineage, you cannot show yourself to any man just like that. And now even, not just show yourself, but both are naked. She was probably sitting where he was hiding. And splashing her water everywhere, so all the sand ran away from him, see? revealing all his splendor like that. So, after, she insisted like that, because she felt like it was Heaven’s arrangement, and she lost her purity already according to tradition. And maybe he was a good-looking guy. 

There was nothing to hide anymore. She saw everything. So, she liked what she saw, I guess, as well. Now, I guess she has never seen a naked man before.

​And this man, he must be very healthy-looking and strong, because he has been like working laboriously all his life since childhood. He’s not like a spoiled couch potato, or like me and you sitting in front of a computer all the time, losing our muscles. So, even if I was caught by any man on the sand beach or something, probably he would pretend that I wasn’t there. Not like before. I wouldn’t like to go to any beach nowadays anyway, with the COVID and all that. Least of all with a bikini.

“After she kept insisting and thinking and saying, ‘This is all Heaven’s arrangement,’ so, he had to…” Poor man, he had to. “He had to listen to her.” Poor guy. Don’t we feel sorry for him? He had to. Like he forced himself to agree with her.

Maybe he just refused as modesty. But I think such an exceptional beauty like her, how would he refuse, even? Even the most stupid man would not refuse, honestly. She’s not just a princess, rich and secure, but she’s exceptionally beautiful. They said maybe “world-class,” meaning above all world beauties. That is their description.

So, I think he just kind of said, “No, no.” He had to, because he felt maybe inferior, as decency. But I think he would have loved to say, “Yes.” But he had to let her convince him a little bit. I think both of them tried hard. Tried too hard. All right.

Picture
“So, they became husband and wife after that, after he had to force himself to be the world’s most beautiful woman’s husband.” We do feel sorry for him. Don’t you? We feel sorry for both of them.

​They had to because of Heaven’s arrangement. It truly could be, because how come in the whole big river, why did she have to stay where he was hiding? See what I’m saying? And right exactly where he was hiding! Not just near or next to it, but right where he was hiding, and covered with all the curtains, with him in the middle of it. They didn’t see him, of course. Probably he was hiding in the bush, with the sand covering him, most of the part, and then half, the remaining part was in the bush also. They didn’t see him. They thought it was a nice shady area. So they made a tent there, and just “tented” him in. Sorry for both of them.

He must be very handsome. Because he has been working in the open air all the time. And he had to labor hard in order to take care of himself and his father. Mostly, when the father was older he must do a lot of work for both to survive. So, I’m sure he was a muscular person, with a “six-pack” or something, you call it?

​And this princess, she’s a teenager; eighteen is about the time, it’s the age of springtime. And she has probably never seen a man naked like that before. And he must have been good-looking also. Right there, Heaven arranged so well.

“But, not everybody’s happy. They were both very happy. But the king was not happy. He was so, so vexed. So angered. So, he called all his protecting bodyguards and all the servants of the princess. Recalled them all. Told them to go back to the capital, to the palace.

The princess was very afraid of her father’s anger, so she just had to stay back there with her husband and the normal citizens. And then both of them tried to find a way to survive. But as if it was Heaven’s blessing, whatever she does, whatever business she does, was getting more and more prosperous all the time. She became very rich. And then finally, where she was, people came and went, and made business and all that. It became like a village. ” Or smaller than a village, what is it then? What is smaller than a village? OK, we just say village. Who cares. Small village. A hamlet.

“With many people coming and going, and very prosperous, very lively. And after a while, somebody advised her to go to ask some of her workers to go to the sea, to find something very, very rare and precious, so that she can exchange for some other things. So, she let her husband go with other workers. And then Đồng Tử, he went and then happened to see a very beautiful place, and looking up to the mountain, he saw a little hut up there.

So, he climbed up the mountain. And then he saw a monk staying there. His name is Phật Quang, meaning Buddha’s light. The Buddha’s Light monk observed that Đồng Tử is a very, very sincere and honest person, a very decent and honest person. So, he wanted to initiate him into his practice, spiritual practice.

​After that, Đồng Tử doesn’t want to go to the sea anymore. He stayed there forever. He stayed there. Just stayed there. And then, he studied with his master.” It sounds like one of your brothers or sisters. After initiation, they never want to go home. I have to even push them. Because they have obligations at home, like family, business, or whatever.

“He studied with his master for one year long. And then the monk Phật Quang gave him a stick, like a walking stick, and a hat, and then let him go back, go down the mountain, and go back home.

​He said, ‘This stick, walking stick, and the hat, has a lot of magic in it. So, whatever you need, you might use it.’ Probably he told him some extra ways to help himself, as well as empower him with some magical power. So Đồng Tử went back home. He did not want to go. It’s just his master said, ‘It’s time to go, man. Don’t stay here. Don’t be too comfortable.’

After one year, the master probably had enough with him, even, whatever. Told him to go home. So, he went home. He also used all these things that he had studied with the master, passed it on to his wife, transmitted it to his wife. And after that, both of them, husband and wife, left this area where they had been doing business, left the hamlet or the village where they had been prosperous and made business. And then both of them went to find a quiet and peaceful area to live a very simple life.” Maybe just a hut or something to practice spiritually. 

“One day, both of them were walking on the street. And the evening, the night, has already begun to come. But they had not found any place with people, had not found any populated area. ”



Anh quá nghèo,  thậm chí không có một mảnh vải để che thân, thì làm sao dám nghĩ như thế, ngay dù trong giấc mơ? Mặc dù công chúa đã bày tỏ thiện ý của nàng,  nhưng anh vẫn từ chối. Nhưng rồi công chúa nói với anh: ‘Chàng và thiếp gặp nhau là do Trời định. Không ai trong chúng ta thậm chí đã chuẩn bị hoặc cầu xin điều này’”.

Quý vị phải biết là vào thời xưa, không phải chỉ vì gặp gỡ nhau, mà còn vì anh chàng trần trụi và cô nàng cũng trần trụi. Và có lẽ cô nàng đang tắm ngay chỗ anh chàng đang trốn. Cho nên, có lẽ họ vô tình chạm vào nhau.

Theo phong tục thời xưa, nếu cô gái nhìn thấy người đàn ông trần trụi hoặc nếu bị họ chạm vào, thì phải kết hôn với họ. Bởi vì như thế là đã mất sự trong trắng. Bằng không thì cô này phải chết. Tự vẫn, hoặc không bao giờ lấy chồng được nữa. Thời đó, phép tắc rất nghiêm ngặt. Nam nữ thọ thọ bất thân, nếu không biết nhau. Nếu không phải là người thân hoặc tương tự, thì cô gái không bao giờ được nói chuyện với đàn ông ở bên ngoài nhà, bên ngoài gia đình mình.

Thời xưa, nếu họ thuộc dòng dõi quý tộc hoặc gia đình giàu có, họ xây kín cổng cao tường quanh nhà họ, và phụ nữ không bao giờ đi ra ngoài một mình. Mỗi lần đi ra ngoài, họ phải ngồi trong một loại… được che kín. Ghế kiệu được gia nhân khiêng đi. Không bao giờ ra ngoài một mình, không bao giờ đi bộ bên ngoài một mình, [nếu thuộc] gia đình giàu có. Tôi nghĩ là với gia đình nghèo, họ không có đủ điều kiện như thế.

Nếu xuất thân từ gia đình giàu có hoặc dòng dõi quý tộc, thì họ không để cho người đàn ông nào nhìn thấy như thế. Còn bây giờ thì không chỉ cho người ta nhìn thấy mình, mà cả hai còn trần trụi nữa. Có lẽ cô nàng ngồi ở chỗ anh chàng đang trốn, và tát nước tung tóe, nên bao nhiêu cát đều bị trôi khỏi người chàng ta, để lộ mọi huy hoàng của anh như thế. Vậy rồi công chúa cứ một mực khăng khăng như thế, bởi vì nàng cảm thấy như đó là ý Trời, và theo như truyền thống thì nàng đã mất sự trong trắng rồi. Và có lẽ anh cũng là một chàng trai khôi ngô tuấn tú.
 
Không còn gì để che giấu nữa. Nàng đã thấy hết. Nên nàng cũng thích những gì mình đã thấy, tôi đoán cũng do vậy nữa. Chắc trước đó, nàng chưa hề thấy đàn ông nào trần trụi.

Và chàng trai này chắc hẳn trông rất khỏe mạnh, cường tráng, bởi vì có lẽ cả đời làm việc lao động vất vả, từ thời nhỏ. Anh không biếng nhác và được cưng hư, hoặc như tôi và quý vị tối ngày ngồi trước máy vi tính, mất hết cơ bắp. Cho nên, dù tôi có bị đàn ông bắt gặp trên bãi cát hay gì đó, thì chắc họ cũng sẽ giả vờ như tôi không có đó. Không phải như trước đây. Nhưng hiện tại thì tôi cũng chẳng muốn đi tới bãi biển nào cả, vì COVID đủ thứ. Đừng nói gì là với áo tắm hai mảnh.

​"Sau khi nàng cứ khăng khăng, suy nghĩ và nói: ‘Đây hoàn toàn là ý Trời’, nên anh ta phải… Anh chàng đáng thương, phải nghe. "Phải nghe lời nàng thôi”. Chàng trai đáng thương. Không cảm thấy tội cho anh sao? Anh phải nghe lời. Như thể anh miễn cưỡng đồng ý với cô nàng.

Có lẽ là anh chỉ từ chối vì khiêm tốn. Nhưng tôi nghĩ với một mỹ nhân tuyệt trần như cô nàng, thì làm sao anh có thể từ chối cho được? Thành thật mà nói, ngay cả đàn ông ngu ngốc nhất cũng không từ chối. Nàng không những là công chúa, giàu có và an toàn, mà còn xinh đẹp tuyệt trần nữa. Họ nói có thể là “tầm cỡ thế giới”, nghĩa là xinh đẹp tuyệt trần. Đó là cách mô tả của họ.

Nên, tôi nghĩ anh ấy kiểu như nói: “Không, không dám”. Anh phải từ chối, như phép lịch sự, bởi vì có lẽ cảm thấy mình thấp kém. Nhưng tôi nghĩ anh rất muốn nói:  “Vâng, tôi bằng lòng”. Nhưng anh cũng phải để nàng thuyết phục một chút chứ. Tôi nghĩ cả hai người đều rất cố gắng. Cố gắng, rất nhiều.
Picture
“Sau đó, họ trở thành vợ chồng, sau khi anh chàng phải miễn cưỡng đồng ý làm chồng của một tuyệt thế giai nhân”. Chúng ta cảm thấy thương cho anh chàng. Không phải sao? Cảm thấy hai người họ đáng thương.

​Họ phải chấp nhận bởi vì đó là số Trời đã định. Có thể đúng như vậy, bởi vì trên cả một dòng sông lớn như vậy, làm sao công chúa phải dừng lại đúng chỗ anh đang trốn? Và đúng ngay tại nơi anh ta đang trốn! Không phải chỉ gần hoặc cạnh bên, mà ngay tại chỗ anh đang trốn, và còn được che kín với tất cả màn phủ, với anh ta nằm ngay giữa đó. Dĩ nhiên, họ không nhìn thấy anh. Có lẽ anh trốn trong bụi cây, với thân mình che trong cát, che hầu hết, và rồi phân nửa, phần còn lại cũng ở trong bụi cây. Họ không nhìn thấy anh. Họ nghĩ đó là một nơi có bóng cây mát mẻ. Nên họ đã dựng lều ở đó, và cũng “che lều” luôn cả anh ấy. Tội nghiệp cho cả hai người họ.

Chắc hẳn là anh rất điển trai, bởi vì lúc nào cũng làm việc ngoài trời. Và phải lao động vất vả để lo cho bản thân và cha già. Hầu như, khi người cha đã già yếu, thì anh phải làm rất nhiều, để cả hai được sinh tồn. Nên tôi chắc chắn anh chàng phải là một người vạm vỡ, với “sáu múi” hay gì đó, quý vị gọi vậy, phải không?

​Và nàng công chúa này là một thiếu nữ; lúc đó mười tám tuổi, đó là tuổi thanh xuân. Và có lẽ trước đó chưa từng nhìn thấy một người đàn ông nào mà trần trụi như thế. Và anh này chắc cũng phải tuấn tú lắm. Gặp ngay tại chỗ đó, Trời sắp đặt thật là tài tình.

​“Nhưng, không phải ai cũng vui. Hai người họ rất vui. Nhưng vua cha thì không vui. Ông vô cùng bực tức. Rất tức giận. Vì vậy, ông gọi tất cả thị vệ và tất cả người hầu của công chúa trở về. Triệu hồi tất cả họ. Bảo họ trở lại kinh thành, trở về cung điện.
 
Công chúa rất sợ sự giận dữ của vua cha, nên nàng phải ở lại nơi đó với chồng và những người dân thường. Và rồi cả hai người tìm cách để sinh sống. Nhưng như thể nàng được Thiên Đàng ban phước, nên làm bất cứ gì, buôn bán gì, bao giờ cũng phát đạt, càng ngày càng thịnh vượng, trở nên rất giàu có. Cuối cùng, nơi nàng sinh sống, có nhiều người lui tới và buôn bán trao đổia. Nơi đó trở thành như một ngôi làng hoặc nhỏ hơn làng”, vậy thì đó là gì? Nhỏ hơn làng gọi là gì? Thôi cứ gọi là làng đi ha. Cũng chẳng sao. Làng nhỏ. Một xóm.
 
“Có rất nhiều người lui tới, và rất phát đạt, rất sinh động. Rồi sau một thời gian, có người đề nghị nàng hãy bảo vài người làm việc đi ra biển, tìm thứ gì đó vô cùng hiếm quý, để nàng có thể trao đổi lấy những thứ khác. Vì vậy, nàng để chồng cùng đi với những người làm việc khác. Sau đó, Đồng Tử giong thuyền đi, và tình cờ thấy một nơi rất đẹp, và nhìn lên núi, thấy một am thất nhỏ trên đó.

​Thế là, anh trèo lên núi, và thấy một nhà sư sống ở đó. Danh hiệu của ông là Phật Quang, nghĩa là ánh sáng của Phật. Sư Phật Quang quan sát thấy Đồng Tử là một người vô cùng thành tâm và trung thực, một người rất tử tế và trung thực, nên muốn truyền Tâm Ấn cho anh để tu hành theo pháp của ông.

​Sau đó, Đồng Tử không muốn ra biển nữa. Anh ở lại đó mãi. Anh sống ở đó. Chỉ ở đó thôi. Và rồi, anh tu học với thầy mình”. Nghe giống như một trong các anh chị em đồng tu của quý vị. Sau Tâm Ấn, họ không bao giờ muốn về nhà. Tôi thậm chí phải đẩy họ về. Bởi vì họ có bổn phận ở nhà, như gia đình, công việc, hoặc gì đó.
 
“Anh tu học với thầy mình suốt một năm dài. Sau đó sư Phật Quang tặng cho anh một cây gậy, như gậy đi bộ, và một cái nón, rồi để anh trở về, đi xuống núi, và đi về nhà. 

​Ông nói: ‘Cây gậy này, gậy đi bộ, và cái nón, có rất nhiều thần thông. Cho nên, nếu con cần gì, thì có thể dùng’. Có lẽ ông bảo anh ta thêm các cách khác để tự giúp mình, đồng thời ban cho anh một ít lực lượng thần thông. Rồi Đồng Tử đi về nhà. Anh không muốn đi. Có điều thầy anh nói: ‘Này, đã đến lúc phải đi rồi. Đừng ở lại đây. Đừng sống quá thoải mái’.

Sau một năm, vị thầy có lẽ cũng đã chịu hết nổi với anh rồi, hay gì đó, nên bảo anh hãy về nhà. Rồi anh trở về nhà. Anh cũng dùng tất cả những gì mình đã tu học với vị sư phụ, truyền lại cho vợ, đem truyền lại cho vợ, truyền thụ lại cho vợ.. Và sau đó, hai người họ, cả chồng lẫn vợ, rời khỏi nơi họ đã từng làm ăn buôn bán, rời khỏi xóm hay là làng, nơi họ đã từng làm ăn phát đạt. Rồi cả hai người đi tìm một nơi yên tĩnh và an bình để sống một đời rất giản dị. Có lẽ chỉ là một am thất hay gì đó để tu hành.

Một ngày nọ, cả hai người đang đi bộ trên đường. Và chiều đến, màn đêm đã bắt đầu buông xuống, nhưng họ chưa tìm được nơi nào có người ở, chưa tìm được chỗ nào có dân cư sinh sống.

Comments are closed.
Supreme Master Television           Contact Us
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • Master's Wonders
      • While On The Path
      • Quan Yin Method
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Jokes
      • Other Stories
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • Music & Arts >
      • Music & Dramas
      • Arts & Photography
  • LINKS
    • Bài Giảng Phụ Đề Âu Lạc
    • Peaceseekers - Persian
    • Supreme Master Televison
    • Eden Rules
    • News Magazine