The Peace Seekers
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • Master's Wonders
      • While On The Path
      • Quan Yin Method
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Jokes
      • Other Stories
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • Music & Arts >
      • Music & Dramas
      • Arts & Photography
  • LINKS
    • Bài Giảng Phụ Đề Âu Lạc
    • Peaceseekers - Persian
    • Supreme Master Televison
    • Eden Rules
    • News Magazine

Real Compassion and Moral Standards Is The Real Solution, P11

2/17/2022

 
Special Series
Excerpt from a conference between Supreme Master Ching Hai
and members of Supreme Master Television team (all vegans) 
Real Compassion and Moral Standards Is The Real Solution, Part 11 of 22, Dec. 21, 2021
https://suprememastertv.com/en1/v/159221170552.html


Picture


“This person, Chử Đồng Tử, his father is Chử Cù Vân. Because they are so poor, so poor that both of them have to take turns to have a rag to wrap around their private area, if they have to go out of their vicinity, of their house or something.

​One day, his father died because he’d been sick, very sick. And before he died, his father said to him, ‘After I die, you should not use the rag to cover me, to bury me with. You must keep it so that you can continue to survive outside. When you want to go out, you wrap yourself. So don’t give it to me.’

​But after his father Cù Vân died, Chử Đồng Tử had no heart to bury him naked like that. So, even though there’s only one rag left for him to cover himself to go out for decency, he still used it to wrap around his father before he buried him.”


Such a very filial son. Who would be so loving and kind, and respectful and filial like that? Most people would think about themselves first and would think, “OK, he died already. What for would he need it? I need it more.” It’s normal thinking like that. But he must be a very good person somehow as well. [...]

“He buried his father and continued to live. He had a little thatched hut on the bank of a river. Every day, according to the story, he went and caught some fish-people. And then with that, he could exchange them for other necessities, like rice and stuff like that, with those boat people that passed by.”


“At that period of time in history, there was a princess. Her name was Tiên Dung.” Tiên Dung is an Aulacese (Vietnamese) name. It means ‘fairy-like,’ meaning she’s beautiful, like a fairy. ​“And she was exceptionally beautiful. She was already 17, 18 but she never wanted to marry any man. She only liked to go on the boat, traveling here and there with the boat, to see beautiful scenery and locations. The king loved her very much and accepted her request. So, he prepared a very beautiful boat, a big one, big boat, with a lot of servants. So, wherever she wanted to go, they would take her there. The king never forbade it.”

“One day Princess Tiên Dung was on the boat, enjoying the scenery and the freedom on the river with her servants. So, her boat went in the middle. And in the front, there were guards, bodyguards, and soldiers. And on the back also. Like that. Her servants and her soldiers, her bodyguards were in the front and in the back of her boat. Her boat was in the middle. They are protecting her, and ready to serve her, of course.” Princess. Daughter of the king.

Not like me. I don’t even have one. Stay in a little room. Not really a room. It’s a shabby kind of ready-made stuff, two by four. In front of me there are trees, behind me there are trees. Same with the left and the right. No one else. No bodyguard, no soldiers, nothing. (Tree guards.) They are also guarding me in a way. They’re big and powerful, strong, muscular trees.

Picture
“So, when they arrived at a part of the river in the village Chử Xá, people saw their boats. It looked like they covered the whole river, the whole river part of that area.” Probably many boats. Because she has one boat, but different, and the other boats belong to her retinue. The servants and all that, men and woman and soldiers.

“Chử Đồng Tử saw it. He was kind of trying to catch the fish-people,” with the small kind of self-made basket? They put it in the water and then the fish-people come in but they cannot go out, those small things, like that. “But when he saw so many boats and so many soldiers and all kinds of very impressive crowds like that, royalty, so he was so scared. He threw away his basket that he used to catch the fish-people.”

Anybody knows that kind of basket that they put in the water and then the fish come in? It’s just a small catch, you know? It’s not like a net or anything. Anyway, it’s a kind of basket. You can see through, but there is only one way because the mouth is big and it gets smaller inside, so the fish-people can go in easily but can’t come out, they’re trapped. Cannot get out. It gets smaller and smaller inside, so the fish-people can easily maneuver to come in, but when they come out, they cannot. So that’s how they catch the fish-people. Not a lot. But that’s all he could have.

“But even then he saw so many soldiers and people and such a royal, impressive crowd like that on the river. So he threw his fishing device trap and then ran away. But he could not go very far because over there it’s like a sandy riverbank and there’s nowhere else he could run fast enough, so he went onto the riverbank. But he kind of dug a hole in the sand and then he buried himself in there. Using sand to cover as much as he could.”

“The princess saw that it is a very beautiful riverbank, and then here and there there were some big trees that had good shade, very, very comfortable, and very cool. So, the princess loved it, so she ordered all the boats, her boat, to anchor on the riverbank, and then she selected a place which had nice shade from the big tree and asked her servants to kind of make a tent, using a cloth to make a circle to cover one small area so that she could go inside to take a bath in private.”

“She went inside, took off all her clothes and then she stayed there, splashing around, swimming a little bit. But she didn’t know that wherever she was at that time, with even all the clothes hanging around her, was exactly where Chử Đồng Tử was covering himself with the sand.

​The way she was splashing around and digging the sand, after a while, all the sand ran away, revealing that man. So, she saw him. With all his splendor in the birthday suit. The princess was so startled and shocked. And asked him what is he doing there all naked like that? So Chử Đồng Tử told her that he didn’t have any clothes. And then he saw her retinue and boats and soldiers like that, so he was so scared so he had to bury himself in the sand to cover himself, to hide.”


“And then the princess told him, ‘I have vowed never to marry or have anything to do with any man, but it looks like Heaven arranged this by destiny. And now that I have seen you there, I realized that I cannot go against Heaven’s will.’ So, then she asked him to bathe himself, gave him all the necessities.” Soap and all that, I guess. Shampoo.
​
“And then she asked a servant to bring him clothes. And they brought him to her boat and then she asked her servant to prepare the wedding feast and ceremony. But Chử Đồng Tử expressed his refusal, because he didn’t feel like he was worthy to be the husband of the princess. He’s so poor. He has not even a rag to cover himself. How would he dare to think even in his dreams like that? Even though she had expressed her willingness. But he refused.”



“Người này, Chử Đồng Tử, cha là Chử Cù Vân. Bởi vì họ quá nghèo, nghèo đến nỗi cả hai phải thay phiên nhau dùng chung một mảnh vải để quấn quanh phần kín đáo của họ, nếu phải đi ra khỏi khu vực của họ, ra khỏi nhà của họ hoặc đâu đó.

Một hôm, cha của anh qua đời vì bị bệnh, bệnh rất nặng. Và trước khi chết, cha anh nói với anh: ‘Sau khi cha chết, con không nên dùng mảnh vải để che cho cha, đừng chôn nó với cha. Con phải giữ nó để có thể tiếp tục sinh tồn ngoài kia. Khi muốn ra ngoài, con quấn để che thân. Vậy đừng chôn nó với cha’.
 
Nhưng sau khi cha là Cù Vân chết, Chử Đồng Tử không nỡ lòng chôn cha trần trụi như thế. Nên, mặc dù chỉ còn một mảnh vải cho mình để che thân khi ra ngoài cho đứng đắn, anh vẫn dùng nó quấn lliệm cha trước khi chôn ông”.

Thật là nNgười con hiếu thảo. Có ai mà đầy tình thương, tử tế, tôn kính và hiếu thảo như thế ha? Đa số con người đều nghĩ cho bản thân họ trước tiên và sẽ nghĩ: “Thôi ổng chết rồi. Ổng cần nó làm chi? Mình cần nó hơn”. Suy nghĩ bình thường là như thế. Nhưng anh chàng này dù sao đi nữa, chắc cũng phải là người rất tốt. [...] 
 
“Anh chôn cha mình rồi tiếp tục sống. Anh có một túp lều tranh nhỏ bên bờ sông. Mỗi ngày, theo truyện này, anh đi bắt một số người-thân-cá. Và rồi với thứ đó, anh có thể trao đổinhững thứ cần thiết khác, như gạo này kia, với những người đi thuyền ngang qua đó.
 
Theo lịch sử, thì vào thời đó có một nàng công chúa, tên là Tiên Dung”. Tiên Dung là tên của người Âu Lạc (Việt Nam), có nghĩa là ‘như-tiên’, nghĩa là rất đẹp, đẹp như một nàng tiên. “Nàng có nhan sắc tuyệt trần. ​Tuy đã 17, 18 tuổi rồi nhưng nàng không bao giờ muốn kết hôn với ai. Nàng chỉ thích đi thuyền, ngao du đây đó bằng thuyền để thưởng ngoạn phong cảnh và những nơi đẹp đẽ. Vua cha hết mực thương yêu công chúa, nên chấp nhận lời thỉnh cầu của nàng. Vua chuẩn bị một chiếc thuyền rất đẹp, lớn, thuyền lớn, với rất nhiều người hầu. Nàng muốn đi đâu thì họ đưa nàng đến đó. Vua không bao giờ cấm.

Một ngày nọ, Công chúa Tiên Dung đang ở trên thuyền, thưởng ngoạn phong cảnh và sự tự do trên sông nước với các thị nữ của mình. Thuyền của nàng đi ở giữa. Đàng trước, có thị vệ, và binh sĩ. Và đằng sau cũng có. Như vậy đó. Thuyền của người hầu, binh sĩ, và của thị vệ đi phía trước và phía sau thuyền của công chúa. Thuyền của nàng đi ở giữa. Họ bảo vệ nàng, và sẵn sàng để phục vụ, dĩ nhiên”. Công chúa mà. Con gái của vua.

Chứ đâu như tôi. Tôi thậm chí không có thuyền. Sống trong một phòng nhỏ. Cũng không hẳn là phòng nữa. Kiểu như phòng làm sẵn xuềnh xoàng, 2x4 mét. Trước mặt tôi có cây, đằng sau tôi cũng có cây. Bên trái và bên phải cũng vậy. Không có ai khác. Không thị vệ, không binh lính, không có gì cả. (Cây bảo vệ). Cây cũng bảo vệ tôi cách nào đó. Đó là những cây to lớn, hùng mạnh, kiên cố, lực lưỡng.
Picture
“Rồi, khi họ đến một khúc sông chảy ngang qua làng Chử Xá, dân chúng ngắm nhìn thấy thuyền của họ. Trông như là họ chiếm cả dòng sông, trọn khúc sông ở nơi đó”. Có lẽ nhiều thuyền. Bởi vì nàng có thuyền riêng, nhưng khác, và mấy thuyền kia là của đoàn tùy tùng công chúa. Người hầu, thị nữ này kia, đàn ông, phụ nữ và binh sĩ.
 
“Chử Đồng Tử nhìn thấy thuyền. Anh đang cố tìm cách bắt người-thân-cá”, với cái lờ nhỏ tự đan lấy? Họ chụp cái lờ xuống nước, rồi người-thân-cá bơi vào đó nhưng không thể bơi ra, những thứ nhỏ, như vậy. Nhưng khi thấy quá nhiều thuyền và quá nhiều binh sĩ và đám đông đủ loại, với vẻ uy nghi như thế, hoàng tộc mà, nên anh sợ quá. Anh quẳng đi cái lờ mà anh dùng để bắt người-thân-cá”.
 
Có ai biết loại lờ mà họ đặt xuống nước và rồi cá bơi vào không? Chỉ bắt được ít thôi, biết không? Không phải như lưới hoặc thứ gì khác. Đó là một loại lờ. Có thể nhìn xuyên thấu, nhưng chỉ có một chiều bởi vì miệng lờ thì lớn nhưng bên trong thì nhỏ dần, để người-thân-cá có thể bơi vào dễ dàng nhưng khi bơi ra, bơi ra thì bị mắc kẹt. Không thể bơi ra ngoài. Càng vào trong thì càng nhỏ, vì vậy cá có thể dễ dàng bơi vào trong, nhưng khi bơi ra ngoài, thì không thể. Họ bắt người-thân-cá bằng cách đó. Không nhiều lắm. Nhưng anh chỉ có mỗi cái lờ đó thôi.

“Nhưng lúc đó thấy quá nhiều binh sĩ và  một đám đông hoàng gia hùng hậu như vậy trên sông, nên anh quẳng cái lờ bắt cá đi rồi bỏ chạy. Nhưng không đi xa được bao nhiêu, bởi vì ở đó như là bờ cát dọc theo sông, và không có chỗ nào khác để anh có thể chạy trốn  cho kịp, nên anh đi lên bờ sông, và đào một cái lỗ trên cát và rồi vùi mình trong cát. Anh cố hết sức để che lấp thân mình dưới cát.

Công chúa thấy bờ sông nơi này rất đẹp, cây lớn mọc rải rác và có nhiều bóng mát, vô cùng dễ chịu, và không khí rất là mát mẻ. Nên công chúa rất thích, bèn ra lệnh cho tất cả thuyền, thuyền của nàng, neo lại bên bờ sông, rồi nàng chọn một nơi có một cây to lớn, có bóng mát và bảo thị nữ dựng lều, như là dùng tấm vải bao xung quanh, che một chỗ nho nhỏ để nàng có thể vào bên trong tắm kín đáo.

Nàng vào trong, cởi y phục ra rồi ở đó, tạt nước bắn tung tóe, bơi lội chút đỉnh ở đó. Nhưng nàng không biết rằng chỗ nàng đang tắm lúc đó, thậm chí với tất cả quần áo treo xung quanh, lại chính là nơi Chử Đồng Tử đang vùi thân mình dưới cát.

Cách nàng tát nước và đào cát, thì sau một lúc, tất cả cát trôi đi, để lộ chàng trai đó. Thế là công chúa thấy anh chàng, với tất cả sự huy hoàng trong bộ y phục chào đời. Công chúa giật bắn người và hết sức sửng sốt. Nàng mới hỏi anh ta đang làm gì ở đó mà trần trụi như vậy? Rồi Chử Đồng Tử cho nàng biết là mình không có quần áo. Nên khi thấy đoàn tùy tùng với thuyền và binh sĩ như vậy, thì rất sợ hãi đến nỗi phải vùi thân mình vào cát để che, để trốn.

Rồi công chúa nói với anh: ‘Tôi đã nguyện không bao giờ lấy chồng hoặc có liên hệ gì với đàn ông nào cả, nhưng có vẻ như Trời đã an bày số phận như vầy. Và giờ thì tôi đã thấy anh ở đó, nên tôi biết là mình không thể ngược lại ý Trời’. Vậy rồi nàng bảo anh ấy tắm gội, mang đến cho anh tất cả những thứ cần thiết”. Xà bông này nọ, tôi đoán vậy. Xà bông gội đầu.

“Và rồi bảo thị giả mang quần áo đến cho anh. Và họ đưa anh ấy lên thuyền, rồi nàng bảo thị giả sửa soạn hôn lễ và tiệc cưới. Nhưng Chử Đồng Tử ngỏ lời từ chối, bởi vì cảm thấy mình không xứng đáng làm chồng của công chúa. Anh quá nghèo, thậm chí không có một mảnh vải để che thân. Nằm mơ anh cũng không dám nghĩ tới chuyện như thế! Mặc dù công chúa đã bày tỏ là nàng tự nguyện, nhưng anh vẫn từ chối.

Comments are closed.
Supreme Master Television           Contact Us
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • Master's Wonders
      • While On The Path
      • Quan Yin Method
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Jokes
      • Other Stories
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • Music & Arts >
      • Music & Dramas
      • Arts & Photography
  • LINKS
    • Bài Giảng Phụ Đề Âu Lạc
    • Peaceseekers - Persian
    • Supreme Master Televison
    • Eden Rules
    • News Magazine