The Peace Seekers
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • Master's Wonders
      • While On The Path
      • Quan Yin Method
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Jokes
      • Other Stories
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • Music & Arts >
      • Vocal by SMCH (English)
      • Vocal by SMCH (Aulacese)
      • Music & Dramas
      • Arts & Photography
  • LINKS
    • Bài Giảng Phụ Đề Âu Lạc
    • Peaceseekers - Persian
    • Supreme Master Televison
    • Eden Rules
    • News Magazine

One-Year King, P9

1/17/2022

 
Special Series
Excerpt from a lecture by Supreme Master Ching Hai (Vegan)
"One-Year King," P9, ​Dec. 12, 2021
https://suprememastertv.com/en1/v/156218792268.html


Picture


​Like when I was in India, I didn’t have luxurious food except chapati, cucumber, and peanut butter. Now and then, one samosa. Remember? But it was a carefree life. I don’t remember when I lived a better life than that. Ever. And I feel so sad. 

I just want to live that kind of life again. Or anywhere else with a carefree life, even though simple and not luxurious or anything, but so carefree, so happy. Nothing I wanted. Or samosa, more. But that is not a big deal, I can control.

What I mean is, such a life is so wonderful. Like the life Heidi has with her grandpa. Very simple, simple life. I like that simplicity, carefree and far away from it all. I was so sad for a while, a couple of days. But then, I’m too busy to continue thinking.

Otherwise, if I had a choice, that’s the choice that I would make. In the physical realm. That’s for my physical, personal enjoyment and happiness. But I won’t choose that. Well not yet anyway.

​Because I have another kind of choice.

The choice for others. For more people, for more beings to be happy. Even though it makes me happy, but it makes me sad, also, at the same time. Makes me happy to serve to make other people happy, but it makes me also sad, like I’m so limited. I can’t live the way I want. Not so carefree like when I was in the Himalayas with very little money, two pairs of Punjab clothing, and not much else.

A sleeping bag, of course, that’s all. But I was so happy. Very, very happy. I don’t remember ever being so happy like that. When I was married, when I had a good job, when I had good food, or anything, or good house, nothing. Nothing compared to that. Nothing ever compared to that.

And so when I watched that film, simple life again, I felt so sad. Felt so sad that I could not concentrate for a while, working on Supreme Master TV. I could work, it’s just not so enthusiastically like I should be. Did you watch that film ever? You did? The more human film or the cartoon? (Human.) Human. Both are very, very enchanting. To make you feel very nostalgic for freedom, at least physical and mental in this world. That’s what I call freedom in this world, for me.

I was so sad for a while. And I could not feel the enthusiasm to work for the Supreme Master Television shows for a while. Just a couple of days. But I still did, didn’t I? You didn’t miss anything, right? I still did my job. But if I could, I would go immediately. Even now.

​If I could just forsake my work, my voluntary job, I would go to live that kind of life again
. Within humans, but not attached to humans, not connected too much. Not have anything to do with each other. They do their jobs, I live my life, things like that. I’m not like far away from it all, like Heidi and her grandpa, but I’m so detached. 

I lived on top of the hill, with a couple of next door mud houses. They’re all mud houses. And only three, four rooms together. I lived in one room. The other three, sometimes have people, sometimes not. And I was so happy.

​Even we lived with each other and we slept together on top of the roof, but we were so very… I didn’t even know them. I know them when I went up and saw them there and we slept on the roof. Each one with a sleeping bag in a corner somewhere. But never had any like real connection or needing chatty chitty, nothing. I didn’t even know their names, where they come from, I never asked. Never asked what for they came there, I never asked. I never even asked anything. That’s how simple life was for me. And I really loved that type of life. It doesn’t have to be the Himalayas, it could be somewhere else. Live a carefree life alone. 

I really miss that kind of life, those days.

Any other questions? No? OK, OK then I say goodbye, God bless. Hope you enjoyed the story, and reflect on it. 




Như khi tôi ở Ấn Độ, không có thức ăn ngon trừ bánh chapati, dưa leo, và bơ đậu phụng. Thỉnh thoảng, một bánh samosa. Nhớ không? Nhưng đó là một cuộc sống tự tại. Tôi không nhớ mình có bao giờ có được đời sống tốt hơn thế. Và tôi cảm thấy thật buồn.

Tôi chỉ muốn sống kiểu đời sống đó lần nữa. Hoặc bất kỳ chỗ nào khác với một cuộc đời tự tại, mặc dù đơn giản và không sang trọng hay gì cả, nhưng thật tự tại, thật vui sướng. Tôi không muốn gì cả. Hoặc [muốn] samosa, nhiều hơn. Nhưng đó không phải chuyện lớn, tôi có thể kiềm chế.

Ý tôi là, một cuộc đời như thế thật tuyệt vời. Như cuộc đời mà Heidi sống với ông ngoại của bé. Rất đơn giản, đời sống bình dị. Tôi thích sự giản dị đó, tự tại và sống xa tất cả. Tôi rất buồn một thời gian, trong vài ngày. Nhưng rồi, tôi quá bận Nhưng rồi, tôi bận quá nên không nghĩ tới nữa. nên không tiếp tục nghĩ nữa.

Chứ nếu tôi có lựa chọn, thì tôi sẽ chọn đời sống đó. Trong cõi giới vật chất. ​Đó là cho sự vui hưởng vật chất và hạnh phúc của riêng tôi. Nhưng tôi sẽ không chọn điều đó. À, dù sao thì chưa.

​Bởi vì tôi có một loại lựa chọn khác.

Lựa chọn cho tha nhân. Cho nhiều người hơn, cho nhiều chúng sinh hơn được hạnh phúc. Mặc dù điều này làm tôi vui, nhưng đồng thời cũng làm tôi buồn. Làm tôi vui khi phục vụ làm người khác vui, nhưng cũng làm tôi buồn, như tôi bị hạn chế quá nhiều. ​Không thể sống cách mình muốn. Không được tự tại như khi tôi ở trên Hy Mã Lạp Sơn với rất ít tiền, hai bộ quần áo Punjab, ngoài ra không có gì nhiều.
 
Dĩ nhiên, một túi ngủ, thế thôi. Nhưng tôi rất sung sướng. Rất, rất hạnh phúc. Tôi không nhớ có bao giờ tôi sung sướng như thế. Khi tôi lập gia đình, khi có một công việc tốt, khi có thức ăn ngon, hoặc bất cứ gì, hoặc nhà đẹp, không là gì cả. Không có gì sánh với điều đó. Không có gì sánh có thể được với điều đó.
 
Cho nên khi tôi xem phim đó, đời sống giản dị lần nữa, ôi, tôi cảm thấy thật buồn. Cảm thấy buồn đến nỗi không thể tập trung một thời gian, để làm việc cho Truyền Hình Vô Thượng Sư. Có thể làm việc, chỉ là không hăng hái như tôi muốn. Quý vị có xem phim đó chưa? Đã xem rồi? Phim do người đóng hay là phim hoạt hình? (Dạ người ạ.) Người đóng. Cả hai phim đều rất, rất lôi cuốn. Làm cho quý vị cảm thấy rất nhớ sự tự do, ít ra về thể chất và tinh thần ở cõi trần gian này. Đó là cái tôi gọi là tự do ở cõi trần gian này, đối với tôi.

Tôi rất buồn một thời gian. Và tôi không thể cảm thấy hăng hái làm việc cho các chương trình Truyền Hình Vô Thượng Sư một thời gian. Chỉ trong vài ngày. Nhưng tôi vẫn làm, phải không? Quý vị đâu có bị bỏ lỡ điều gì, phải không? Tôi vẫn làm việc của mình. Nhưng nếu có thể, tôi sẽ đi lập tức. ​Ngay cả bây giờ.

Nếu có thể từ bỏ công việc, công việc tự nguyện của tôi, tôi sẽ đi để sống kiểu đời đó lần nữa
. Ở giữa con người, nhưng không bị ràng buộc với con người, không kết nối quá nhiều. Không liên quan gì với nhau. Họ làm việc của họ, tôi sống đời của tôi, đại khái vậy. Tôi không sống xa tất cả, như Heidi và ông ngoại của bé, nhưng tôi rất tự tại.
 
Tôi sống trên đỉnh đồi, với vài căn nhà bùn bên cạnh. Tất cả đều là nhà bùn. Và chỉ ba, bốn phòng với nhau. Tôi sống trong một phòng. Ba phòng kia, có khi có người, có khi không. Và tôi thật hạnh phúc.

Dù chúng tôi sống cùng nhau và ngủ cùng nhau trên mái nhà, nhưng chúng tôi rất… tôi thậm chí không biết họ. Tôi biết họ khi đi lên đó và thấy họ ở đó và chúng tôi ngủ trên mái nhà. Mỗi người với một túi ngủ ở một góc đâu đó. Nhưng chưa từng có kiểu như là kết nối thật sự hoặc cần tán gẫu, không gì cả. Tôi thậm chí không biết tên họ, họ từ đâu đến, tôi không bao giờ hỏi. Không bao giờ hỏi họ đến đó để làm gì, không bao giờ hỏi. Thậm chí không hề hỏi gì cả. Đó là đời sống bình dị đối với tôi. Và tôi thật sự thích. Không cần phải là Hy Mã Lạp Sơn, có thể là một nơi nào đó khác. Sống đời tự do tự tại một mình.

​Tôi thật sự nhớ kiểu đời sống đó, những ngày tháng đó.
 
Có câu hỏi nào khác không? Không hả? Rồi, vậy thì tạm biệt ha, cầu Thượng Đế gia ân. Hy vọng quý vị thích truyện này, và suy ngẫm về nó.  

Comments are closed.
Supreme Master Television           Contact Us
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • Master's Wonders
      • While On The Path
      • Quan Yin Method
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Jokes
      • Other Stories
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • Music & Arts >
      • Vocal by SMCH (English)
      • Vocal by SMCH (Aulacese)
      • Music & Dramas
      • Arts & Photography
  • LINKS
    • Bài Giảng Phụ Đề Âu Lạc
    • Peaceseekers - Persian
    • Supreme Master Televison
    • Eden Rules
    • News Magazine