The Peace Seekers
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • Master's Wonders
      • While On The Path
      • Quan Yin Method
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Jokes
      • Other Stories
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • Music & Arts >
      • Music & Dramas
      • Arts & Photography
  • LINKS
    • Bài Giảng Phụ Đề Âu Lạc
    • Peaceseekers - Persian
    • Supreme Master Televison
    • Eden Rules
    • News Magazine

One-Year King, P7

1/15/2022

 
Special Series
Excerpt from a lecture by Supreme Master Ching Hai (Vegan)
"One-Year King," P7, ​Dec. 12, 2021
https://suprememastertv.com/en1/v/156018880246.html


Picture


“So yesterday, he was a king, but today, he will never find any friend. Even, the lowest level in our country, like servants and all that. No one will be with him in this hour of need.” [...]

Wow! Yesterday, he was a glorious, dignified king. And today, he became a beggar, and exiled to an island. Wild island. Uninhabited island.

​“Then he has fallen into terrible suffering and dire need situation. No one even cared about him. And the same people and citizens, one year ago, had welcomed him and put him onto the golden throne, and now, they are too busy running out to welcome another one. And to make another one their king. The one that God has sent to them every year.

‘Your Majesty, this is the custom of our country. We don’t remember since when it has begun. But we know for sure that it cannot be changed.’ 

After hearing thus, the king said to his prime minister, ‘Ah. Hearing you and your attitude, I feel like you are a very loving, caring person. So, taking this opportunity, I ask you where are those kings before me? Please tell me whether or not, those kings before me, when they were still on the king’s throne, did they ever know the final situation of their life or not?’

So, the prime minister said, ‘Everyone knew. All of them knew. But because they were so satisfied, so contented with their present situation, the glory, the comfort made them blind about their future situation, so nobody ever thought of anything about their final days.’

Oh, the king became quiet, thoughtful, pensive, and then, he is completely awakened. So, he said to his prime minister, ‘OK, in that case, I cannot waste precious time. When I am still able to do something for myself, for my future, I have to do all my best, no?’

So, the king continued talking, saying to his prime minister, ‘Because you have told me everything in truthfulness, so I can rely on you and ask you what should I do in order to save myself from that terrible fate awaiting me in the future.’

So, the prime minister said to him, ‘Your Majesty, you should remember well that you came here with two empty hands. And then you will have to go with two hands empty and you can never come back.

​But there is one thing you could do in order to avoid that situation. Now if you want to listen to my advice, you should dispatch your trusted people, they should go to the wild island, the remote island where they are going to bring you, and tell them to build many storages with a lot of food and whatever things that you think you will need. Build also the house. Please remember that you will not find anything else except whatever you have arranged beforehand for yourself on that remote island.’

Oh, the king immediately agreed to that advice and then he dispatched his trusted people to go to the remote island. Over there they built houses with interior decoration. They planted vegetables and trees, fruit trees and all that. And then after, they transformed that wild remote area into a very nice good residential place with all kinds of food and necessities, and fruit trees as well. Yes, of course.

So, when it’s almost time for the king to leave his kingdom, the king said to his prime minister, ‘Oh, I am so, so, so longing, desiring for my king days to end so that I can go to the exiled area of the wild island that I have built for myself.’”

Nice, hey? Oh, nice, nice. Remind me to tell you how I feel. Remind me when I finish.

“And then at the end, finally, one year has gone by. So, he has been kicked out of his throne, of his royal palace, stripped of all of the royal clothing and been given worn-out rags to wear and then forced onto a boat to go toward the wild, remote island. But the king was very happy. Even though he’s not on the gold throne anymore, but he was a slave as well as a king. He went there with a very contented attitude and happy, happy, happy days for him. He lived there happily ever after, all alone even.”

“This story has been told by the great rabbi, Nachman in Horodenka. Horodenka is a city in Ivano-Frankivsk Oblast in western Ukraine. This story originally came from a book that has been published in Poland, Warsaw, in the beginning of the 20th century. There are many other similar stories in the Jewish and non-Jewish community.” End of story. 

Picture
Now you know what it means, the story. It’s a parable, right?

Just like we are from Heaven. And then we came slaving into this world, 8, 10, 12 hours a day just for a few bunches of dollars. Then, we are not even preparing for the day when we should leave this world.

So, this is the story that reminds us that there is not just this world that exists. We will leave it. No matter how rich we are, we will leave. Because we’ve been toiling all our lifetime just to earn our comfort living or richness, but then, we will have to leave it with nothing, and alone. And don’t even know what fate awaits us.

So, this story is so simple, but I thought it’s OK. I just happened to open and it’s right in front of my eyes, so, I read it. Because if I keep looking again, just like the other book, could not find things, I forgot already what is what. Like that.

So, the practitioners of Quan Yin method, they’re prepared for their future. More lucky than the king, they could even see where they will be. Well, some of them, not all of our (Association) group members can see where they will live beforehand. But some can. Alright?

So, how do we prepare for the day we leave our luxury or comfort life? We have to prepare. Like virtue, moral, practicing the connection with Heavens, then, we will go there, and we will have everything.

​Actually, it’s not for the highest Kingdom, not for the highest Heaven, but still, you need to prepare. 



Cho nên hôm qua, người đó là vua, nhưng hôm nay, họ sẽ không bao giờ tìm được người bạn nào. Ngay cả, người giai cấp thấp nhất trong nước của chúng tôi, như gia nhân, chẳng hạn vậy, cũng sẽ không có mặt bên cạnh y vào lúc y cần tới”. [...]

Mới hôm qua, anh ta là vua huy hoàng, tôn nghiêm. Và hôm nay, anh trở thành người ăn xin, và bị lưu đày đến một hải đảo. Đảo hoang. Đảo không người ở.

​“Rồi anh ta rơi vào hoàn cảnh đau khổ và khốn cùng, không còn ai quan tâm tới y. Và cùng những người đó và thần dân, mà một năm trước, đã hồ hởi nghênh đón y và đưa y ngai vàng, thì bây giờ, họ quá bận rộn chạy ra ngoài nghênh đón một người khác, và đưa người đó lên làm vua của họ. Người mà Thượng Đế hằng năm gửi cho họ.
 
“Tâu Bệ hạ, đây là tục lệ của nước chúng tôi, có từ lúc nào không ai nhớ nổi, và không cách gì có thể thay đổi được”.

Sau khi nghe vậy, nhà vua nói với quan thượng thư: “À. Mấy lời vừa rồi cho thấy ông là một người rất có tình thương, rất quan tâm. Vì vậy, nhân cơ hội này, cho tôi hỏi những nhà vua trước tôi giờ ở đâu? Hãy cho tôi biết những nhà vua trước tôi, khi họ vẫn còn ngồi trên ngai vàng, họ có biết kết cuộc cua họ sẽ ra sao hay không?”
 
Quan thượng thư mới mới nói: “Mọi người đều biết. Tất cả họ đều biết. Nhưng bởi vì họ quá mãn nguyện, quá hài lòng với hoàn cảnh hiện tại của họ, sự vinh quang, thoải mái nhất thời đã khiến họ bị mù quáng trước hoàn cảnh tương lai, nên chẳng ai có chút nghĩ gì tới những ngày cuối cùng của họ”.
 
Ồ, nhà vua trở nên trầm lặng, suy tư, trầm ngâm, và rồi, anh ta hoàn toàn thức tỉnh. Cho nên, anh nói với quan thượng thư: “Được rồi, trong trường hợp này, tôi không thể lãng phí thời giờ quý báu. Trong khi vẫn còn có thể làm điều gì đó cho chính mình, cho tương lai của mình, tôi phải làm hết sức, đúng không?”
 
Rồi, nhà vua tiếp tục nói chuyện, bảo quan thượng thư: “Bởi vì ông đã trung thực tiết lộ mọi sự với tôi, cho nên tôi có thể tin cậy ông và hỏi ông rằng tôi nên làm gì để tự cứu mình thoát khỏi số phận đáng sợ đang chờ tôi trong tương lai”.
 
Thì quan thượng thư thưa: “Tâu Bệ hạ, bệ hạ nên nhớ rõ rằng bệ hạ đến đây với hai bàn tay trắng. Và rồi bệ hạ sẽ phải ra đi với hai bàn tay trắng và không bao giờ có thể trở lại.

​Nhưng có một điều bệ hạ có thể làm để tránh hoàn cảnh đó. Bây giờ nếu bệ hạ muốn nghe theo lời khuyên của thần, thì bệ hạ nên phái người đáng tin cậy, ra hoang đảo, hải đảo xa xôi hẻo lánh nơi mà họ sẽ mang bệ hạ đến, và bảo họ xây nhiều nhà kho chứa thật nhiều thực phẩm và bất cứ thứ gì mà bệ hạ nghĩ mình sẽ cần tới. Cũng xây nhà ở nữa. Xin hãy nhớ rằng bệ hạ sẽ không tìm thấy thứ gì khác ngoại trừ những thứ đã được chính bệ hạ trang bị cho mình trước đó, trên hải đảo xa xôi hẻo lánh đó”.
 
Ồ, vua lập tức đồng ý với lời khuyên đó và rồi anh ta phái những người đáng tin cậy của mình ra hải đảo xa xôi hẻo lánh kia. Ở đó họ xây nhà cửa và trang trí nội thất trong nhà, đào đất trồng rau và trồng cây, cây ăn trái, đủ thứ. Và rồi họ biến chốn hoang vu hẻo lánh đó thành một nơi cư trú khang trang có đủ loại thức ăn và nhu yếu phẩm, và có cả cây ăn trái nữa. Ờ, dĩ nhiên rồi.
 
Rồi khi gần đến thời điểm nhà vua rời khỏi vương quốc đó, vua nói với quan thượng thư: “Ồ, ta thật, thật mong ước biết bao được thấy ngày không làm vua nữa, để ta có thể đi tới nơi bị lưu đày trên hoang đảo mà tôi đã kiến thiết cho chính mình”. Hay, há?
 
Ồ, hay, truyện hay. Hãy nhắc tôi nói với quý vị cảm giác của tôi thế nào. Khi tôi kể xong thì nhắc tôi.
 
"Và rồi đến lúc cuối, cuối cùng, thời hạn một năm trôi qua. Nên anh ta bị truất phế khỏi ngai vàng,  bị đuổi ra khỏi hoàng cung,  bị tước hết y phục quân vương và bị cho mặc quần áo rách rưới, rồi buộc phải lên thuyền ra hoang đảo hẻo lánh đó. Nhưng vua rất là vui. Mặc dù không còn ở trên ngai vàng nữa, nhưng người đã từng làm nô lệ cũng như từng là vua ấy tới nơi đó với một tâm trạng rất mãn nguyện và với những ngày thật vui tươi, hạnh phúc. Anh sống sung sướng ở đó mãi mãi, và còn được ở một mình nữa".
 
“Truyện này được đại giáo sĩ Do Thái, Nachman ở Horodenka kể lại. Horodenka là một thành phố tọa lạc tại Ivano-Frankivsk Oblast ở miền tây nước Ukraine. Nguyên bản của truyện này là từ một tác phẩm được xuất bản tại Warsaw, Ba Lan, vào đầu thế kỷ 20. Có nhiều truyện tương tự khác trong cộng đồng Do Thái và cộng đồng không phải Do Thái”. Hết truyện.
Picture
Giờ quý vị biết là truyện này có ý nghĩa gì ha. Đó là truyện ngụ ngôn, phải không? 

Cũng như chúng ta từ Thiên Đàng. Và rồi chúng ta đến làm nô lệ ở thế gian này, 8, 10, 12 tiếng một ngày chỉ vì vài xấp tiền đô-la. Rồi chúng ta thậm chí không lo chuẩn bị cho cái ngày khi mình phải rời khỏi thế gian này.

Cho nên, truyện này nhắc nhở rằng không phải chỉ có thế giới này hiện hữu. Chúng ta sẽ rời khỏi đây. Bất kể giàu có bao nhiêu, chúng ta cũng sẽ ra đi. Bởi vì chúng ta đã vất vả cả đời chỉ để có được cuộc sống thoải mái hay giàu có, nhưng rồi, chúng ta sẽ phải rời bỏ tất cả không mang gì theo, ra đi một mình. Và thậm chí không biết số phận gì đang đợi chúng ta.

Truyện này thật đơn giản, nhưng tôi nghĩ nó khá hay. Tôi chỉ vô tình mở ra và nó ở ngay trước mắt tôi, nên, tôi đọc thôi. Bởi vì nếu tôi cứ tìm hoài, như tìm cuốn sách kia, thì không thể tìm thấy gì, tôi quên truyện gì là truyện gì rồi. Như thế đó.
 
Cho nên, người tu pháp môn Quán Âm, họ chuẩn bị cho tương lai của họ. Còn may mắn hơn vua, họ thậm chí có thể thấy nơi họ sẽ đi. À, một số họ, không phải tất cả (Hội viên) của chúng ta đều có thể thấy trước nơi nào họ sẽ đến. Nhưng một số có thể. Đúng không?
 
Vậy, chúng ta chuẩn bị thế nào cho cái ngày chúng ta rời khỏi cuộc sống thoải mái hoặc sang trọng của mình? Chúng ta phải chuẩn bị. Như là phẩm hạnh, đạo đức, tu hành để kết nối với Thiên Đàng, thì, chúng ta sẽ đi đến đó, và chúng ta sẽ có mọi thứ.

​Thật ra, không phải cho Vương quốc cao nhất, không phải cho Thiên Đàng cao nhất, nhưng, quý vị vẫn phải chuẩn bị.

Comments are closed.
Supreme Master Television           Contact Us
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • Master's Wonders
      • While On The Path
      • Quan Yin Method
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Jokes
      • Other Stories
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • Music & Arts >
      • Music & Dramas
      • Arts & Photography
  • LINKS
    • Bài Giảng Phụ Đề Âu Lạc
    • Peaceseekers - Persian
    • Supreme Master Televison
    • Eden Rules
    • News Magazine